Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1602: Chương 1602: Hiền lành dễ bắt nạt.




Cố Quảng Đắc bình thường là người kết giao rộng, kiến thức rộng rãi, cảm thấy mình ăn nói cũng không kém ai. Tiền lương của hắn không cần phải động vào, vợ cũng không động vào, rượu thịt thì được tặng đầy nhà, cuộc sống cơ bản đều tự nhiên mà đáp đứng đủ yếu cầu của một nhân vật thượng tầng như hắn.

Cố Quảng Đắc đối mặt với người vợ đang phát triển theo xu hướng hổ cái của mình, hắn thầm nghĩ sao xưa kia mình ngu như vậy, cưới một người phụ nữ lải nhải lắm mồm như thế về làm vợ? Nhưng bây giờ con cái đã lớn, hơn nữa bên ngoài hắn cũng không thiếu nhân tình, hắn muốn sáng tạo cho con cái một hoàn cảnh gia đình hạnh phúc, thế cho nên căn bản là mặc kệ vợ, cứ mặc xác thích làm gì thì làm.

Hơn nữa Cố Quảng Đắc đi ra ngoài đều cực kỳ sung sướng, trăng hoa vô tận, làm gì còn thứ gì sót lại cho vợ ở nhà? Mà người phụ nữ kia đang làm gì? Chỉ ở nhà tắm rửa sạch sẽ chờ hắn về hiến lương. Tất nhiên mỗi lần hắn đều chấm dứt ở tư thế thất bại, thế là nhận định hắn công tác quá nhiều, quá mệt nhọc, yêu cầu ngày nào cũng phải về nhà dùng cơm, cũng không quên nấu những món ăn bổ dưỡng, ngày nào cũng chờ mong hắn. Chút tâm tư như vậy của vợ làm cho Cố Quảng Đắc cảm thấy khó thể dứt bỏ được.

Lúc này Cố Quảng Đắc cực kỳ chán ghét sự lớn tiếng lải nhải của vợ, thế là không khỏi nổi giận thầm mắng một câu, nhưng sau đó thì giọng điệu hòa hoãn hơn. - còn thế nào nữa, tôi ra tay mà thất bại được sao?

Cố Quảng Đắc nói rồi khoát tay áo, yêu cầu vợ nhanh chóng phục vụ trà nước cho mình.

Lời nói của Cố Quảng Đắc là những gì mà vợ ở nhà thích nghe, thế là nhanh chóng lấy cho hắn một ly nước, sau khi uống xong thì Cố Quảng Đắc cảm thấy thoải mái hơn.

Nhưng lúc này Cố Quảng Đắc chợt sinh ra một ý nghĩ: "Vợ coi trọng mình hay là vị trí của mình?"

Với vị trí của Cố Quảng Đắc, hắn nghĩ đến những biểu hiện gần đây của vợ, thế là không khỏi chấm dứt suy nghĩ. Từ sau khi hắn tiến lên làm hiệu trưởng thì vợ cũng ngày càng có địa vị, ít nhất cũng là phó hiệu trưởng, căn bản là hai vợ chồng được hưởng khá nhiều lợi lộc. Ví dụ như đợt chiêu sinh lần này, người phụ nữ kia hứa cho ra sáu bảy chỉ tiêu, kiếm được khối tiền. Nhưng lần này hắn bị miễn chức, tình hình của vợ càng thêm căng.

"Tiểu Nhu vẫn tốt hơn rất nhiều!" Cố Quảng Đắc nghĩ đến cô tình nhân của mình mới tìm được, hắn không khỏi thở dài. Mặc dù Tiểu Nhu xài tiền quá hoang phí, thế nhưng người phụ nữ kia rất biết tình thú, rất ít khi dùng những chuyện không ra gì như thế này để làm phiền mình.

Đáng tiếc là hai ngày qua Cố Quảng Đắc phải ẩn nhẫn một chút, kẹp chặt đuôi làm người, không dám đi tìm Tiểu Nhu.

- Thế nào, lãnh đạo sở có nhả ra không? Người phụ nữ kia thấy ly nước trong tay Cố Quảng Đắc đã cạn, thế là không khỏi châm thêm.

Cố Quảng Đắc cười cười nói: - Nói thì đơn giản nhưng bọn họ không dám lấy mũ quan của mình ra để nói đùa. Chẳng qua hôm nay có vài chục phụ huynh đi phản ánh vấn đề, điều này làm cho bọn họ kinh hoảng, luống cuống tay chân. Tôi nghĩ rằng đợi đến ngày mai nếu có thêm nhiều người hơn, như vậy đám lãnh đạo không biết xấu hổ kia sẽ phải nhượng bộ mà thôi.

- Phía sau bọn họ chính là Vương Tử Quân, anh nói xem bọn họ sẽ nhượng bộ sao? Người phụ nữ kia nghe giọng điệu cực kỳ tự tin của Cố Quảng Đắc, nàng không khỏi cảm thấy chồng của mình có chút khoác lác, thế là không quá tin tưởng.

- Vương Tử Quân thì như thế nào? Chó có đường của chó, mèo có hướng của mèo, tôi cũng không tin anh ta là thần. Nhị thúc đã nói rõ rang rồi, em cảm thấy chú ấy sẽ không ra mặt sao? Cố Quảng Đắc nói rồi cởi áo khoác trên người, hắn nói tiếp: - Có Nhị thúc thì cô cứ yên tâm, cứ chờ đó mà xem là được. Vương Tử Quân tuy lợi hại nhưng sự việc này nếu gây ra huyên náo lớn sẽ không dám ra tay, dù sao thì vị trí của người này còn chưa vững vàng.

- Cô biết không, bây giờ hắn mới là quyền chủ tịch tỉnh, còn chưa là chính thức, cho dù người này có bản lĩnh của Tôn Ngộ Không cũng phải bị cái vòng kim cô siết chặt lên đầu. Cố Quảng Đắc nói rồi cảm thấy lời của mình còn chưa đủ hình tượng, thế là không khỏi dùng bàn tay chụp về khoảng không phía trước.

Người phụ nữ nhìn bộ dạng của Cố Quảng Đắc mà không khỏi cười lên ha hả, sau khi cười một lúc thì mới nói với chồng: - Tôi cũng không cần vòng kim cô gì cả, tôi chỉ cần anh tiếp tục làm hiệu trưởng là được.

- Cô đúng là quá dễ thỏa mãn. Cố Quảng Đắc nói vợ mình một câu, trong đầu lại lóe lên vài ý nghĩ. Hắn là hiệu trưởng trường tiểu học số 2, cho dù để hắn làm phó phòng giáo dục thì cũng chưa chắc đã chịu. Tuy hắn chỉ là một vị hiệu trưởng, thế nhưng không biết có bao nhiêu phụ huynh muốn đưa con đến học ở trường của hắn, càng có không ít cô giáo trẻ tuổi xinh đẹp muốn được nhận công tác.

Như vậy thì Cố Quảng Đắc sẽ có được nhiều lợi ích, thế nên hắn không muốn đi ngoài. Trong đầu hắn lóe lên vài ý nghĩ, hắn vươn vai mệt mỏi rồi nói với vợ: - Cô đi lấy cặp của tôi lại đây, tôi muốn gọi điện thoại.

- Có phải là gọi điện thoại cho Nhị thúc không, em nhớ số điện thoại trong nhà của Nhị thúc. Người phụ nữ không hoạt động mà dùng giọng tự cho là thông minh nói.

Cố Quảng Đắc nghe vợ nói như vậy thì không khỏi sinh ra cảm xúc muốn mắng cho một trận, người phụ nữ này căn bản không thể là con giun trong bụng mình, chỉ cần nhìn ở phương diện thông minh, căn bản thua xa Tiểu Nhu của mình.

Cố Quảng Đắc thấy vợ không nhúc nhích thì nói; - Cái gì mà gọi điện thoại cho Nhị thúc? Bây giờ còn chưa làm tốt tất cả, gọi điện thoại không phải tự tìm phiền phức sao? Là tôi gọi điện thoại cho nhóm phụ huynh kia, để ngày mai bí thư đưa thêm nhiều người đến phản ánh vấn đề.

- Tốt quá. Người phụ nữ cũng không nổi giận vì lời trách mắng của Cố Quảng Đắc, ngược lại nàng nhanh chóng đi vào trong phòng làm việc lấy cặp công văn của Cố Quảng Đắc đi ra. Khi Cố Quảng Đắc gọi điện thoại thì nàng nhanh chóng giảm âm lượng tivi.

Cố Quảng Đắc uống một hớp nước, sau khi điện thoại nối thông thì cười nói với người bên kia: - Anh Lưu à, chào anh, tôi là Cố Quảng Đắc.

- Chuyện con anh đến trường có chút vấn đề khó khăn, anh cũng nên biết chuyện gì xay ra, nhưng đây chỉ là bắt đầu, chúng ta cần đồng lòng phản ánh tình huống, tôi cũng không tin tuyến trên không nghĩ đến ý kiến của phụ huynh các anh. Cố Quảng Đắc nói đến đây thì khoát tay áo nói: - Anh Lưu yên tâm, tôi còn có thể quay về, anh không biết Nhị thúc của tôi là ai sao? Chỉ cần sự việc thành công, đừng nói là tiểu học, tôi có thể bao trọn gói cho con anh lên trung học.

Sau khi nói vài câu thì Cố Quảng Đắc căn bản là khí thế ngất trời, vị phụ huynh bên kia có chút do dự, sau đó nhanh chóng trở nên nói gì nghe nấy với Cố Quảng Đắc. Lúc này tiếng cười vui vẻ từ bên kia liên tục truyền vào trong tai Cố Quảng Đắc.

Cố Quảng Đắc đặt điện thoại xuống rồi cười nói: - Ngày mai anh Lưu hẹn chúng ta đi dùng cơm, thế nhưng tôi từ chối.

- Sao anh lại từ chối, nếu không thì ngày mai em không cần phải nấu cơm rồi. Vợ Cố Quảng Đắc nghe thấy vậy thì tính tình lại bùng phát.

- Cô đúng là tóc dài não ngắn, bây giờ là lúc cần đồng tâm hiệp lực, chúng ta sao có thể có thời gian đi ăn cơm với người ta? Hơn nữa dù là mời cơm thì phải là chúng ta mời bọn họ. Cố Quảng Đắc phất tay không quan tâm đến lời nói của vợ, hắn cầm điện thoại rồi bắt đầu gọi đi.

- Anh Cố, em còn có vài số điện thoại ở đây, anh gọi luôn một thể đi. Vợ Cố Quảng Đắc cảm thấy chồng đang vui vẻ, thế là không khỏi thông minh hẳn lên, nàng lấy từ trong túi xách của mình ra một quyển sổ nhỏ, sau đó đưa cho Cố Quảng Đắc.

Cố Quảng Đắc nhìn danh sách người và số điện thoại, hắn không khỏi bực mình, thế là nói: - Không ngờ cô cũng có bản lĩnh lớn như vậy, cô nói tôi xem, rốt cuộc cô còn gạt tôi bao nhiêu thứ nữa?

Vợ Cố Quảng Đắc thấy chồng nổi giận thì nhanh chóng ỉu xìu, sau đó xoa xoa bàn tay nói: - Cũng không có bao nhiêu, chỉ là năm người thôi.

Cố Quảng Đắc muốn gõ lên đầu vợ một cái, năm người sao? Cô cho rằng mình là ai? Năm người mà ít à? Khi hắn chuẩn bị cho vợ một bài học thì một ý nghĩ chợt lóe lên, sau đó hắn vứt bỏ tâm tư vừa rồi của mình.

Có nhiều người đến nhờ vả, nếu như không phải vợ ở sau lưng thu tiền, mình cũng khó thể nào chường mặt ra nhận tiền. Hắn thầm nghĩ nếu như mình liên hợp với thêm vài trường khác, chỉ sợ sẽ càng có được số tiền lớn hơn, biết đâu sẽ cho ra hiệu quả tốt? Lúc này vợ Cố Quảng Đắc lại lên tiếng: - Sao anh không gọi điện thoại đi? Lát nữa người ta đi ngủ hết bây giờ?

Cố Quảng Đắc khẽ gật đầu, hắn cầm điện thoại bấm vài dãy số, sau đó lơ đãng nhìn qua tivi, ánh mắt lập tức bị thu hút.

- Anh làm gì vậy, đang gọi điện thoại thì nhìn tivi làm gì? Vợ Cố Quảng Đắc thấy chồng phân tâm thì chuẩn bị tắt tivi đi, nhưng lúc này Cố Quảng Đắc lại chạy đến nói: - Cô để đó cho tôi.

Vợ Cố Quảng Đắc lầm bầm một câu thì dừng tay lại, cũng không quên nhìn lên tivi. Nàng muốn xem đó là yêu tinh phương nào mà có thể hấp dẫn ánh mắt của chồng mình.

Lúc này màn hình tivi đã biến thành màu đen, dưới ánh đèn ố vàng có một gia đình nhỏ đang ở bên nhau, người đàn ông thật thà phúc hậu, người phụ nữ chất phác hiền lành, người con thì rất linh động.

Hình ảnh chợt biến đổi, lúc này trời còn chưa sáng, người đàn ông đã thức dậy rời khỏi nhà, anh ta leo lên xe đạp chạy đi làm, mồ hôi đổ ra khắp người.

Người phụ nữ trong hình ảnh trước đó lại xuất hiện, nàng đang bán thức ăn ở chợ, con gái nhỏ ở bên cạnh giúp đỡ rao hàng, âm thanh mua bán trả giá liên tục vang lên.

Khi hình ảnh về gia đình này kết thúc, lại có nhiều hình ảnh khác xuất hiện, đó là những công nhân đang miệt mài công tác ngoài công trường, có những người đang quét dọn vệ sinh đường phố, có người mạo hiểm làm công tác vệ sinh dưới cống ngầm.

Một loạt hình ảnh lóe lên, từng giọt mồ hôi đổ xuống, hình ảnh cuối cùng là một gia đình có ba người, bọn họ đang đứng bên cạnh nhau, trên màn hình có một hàng chữ: Bọn họ luôn cố gắng lao động để thành phố xanh đẹp và ngày càng phát triển.

"Anh em lao động đến từ bên ngoài, bọn họ đang ở cùng một chỗ với chúng ta!"

HÌnh ảnh trên tivi rất có lực tác động, thế nên vợ của Cố Quảng Đắc không khỏi cảm thấy mắt cay cay, dùng bàn tay giữ lấy mũi nói: - Nhìn qua chuyên đề này không khỏi làm cho người ta cảm thấy cảm động.

Cố Quảng Đắc không nói gì thế nhưng bàn tay lại run rẩy, ly nước rơi xuống đất vỡ vụn.

- Anh Cố, anh cảm động quá sao? Vợ Cố Quảng Đắc nhìn chồng rồi dùng giọng có chút bối rối nói.

- Xong rồi, tất cả xong rồi. Cố Quảng Đắc căn bản không có tâm tư phản ứng với vợ mình, hắn nhìn tivi rồi dùng giọng ngây ngốc nói.

- Cái gì xong rồi? Anh đừng làm em sợ. Vợ Cố Quảng Đắc càng thêm bối rối, bàn tay chuẩn bị gọi điện thoại cho bệnh viện.

Cố Quảng Đắc giống như có được lực lượng gì đó, hắn đứng lên nói: - Em vừa xẹm đoạn quảng cáo vừa rồi, em có ý nghĩ gì?

- À, em cảm thấy bọn họ đến thành phố lao động là không dễ dàng gì...Điều này... Mặc dù vợ của Cố Quảng Đắc không quá thông minh, thế nhưng khi định nói ra thì lại giống như ý thức được vấn đề gì đó.

- người đàn ông kia chính là người đã từng tìm anh báo danh cho con gái nhập học. Cố Quảng Đắc nói rồi ngồi xuống ghế sa lông của mình, khi hai người đang trầm mặc thì điện thoại vang lên, Cố Quảng Đắc nhìn thoáng qua màn hình rồi nói: - Chào anh Lưu, tôi là Cố Quảng Đắc.

- Cái gì? Ngày mai anh không đến được sao? Tôi nói với anh rồi, đây chính là... Cố Quảng Đắc lúc đầu có chút sốt ruột, thế nhưng hắn còn chưa nói xong thì bên kia đã cúp điện thoại.

Trước kia Cố Quảng Đắc luôn là người cúp điện thoại trước người ta, người tìm hắn cần cầu cạnh căn bản không có gan cúp điện thoại trước hắn, bây giờ có ý nghĩa là gì thì hắn không cần nghĩ cũng biết.

Cố Quảng Đắc còn chưa kịp đặt điện thoại xuống, tiếng chuông lại vang lên. Người bên kia cũng nói đến chuyện tương tự, sau đó có vài người có quan hệ thân thiết thì nói rõ ràng hơn: - Hiệu trưởng Cố, chúng ta không nên đi nữa, nếu như còn tiếp tục, chúng tôi không biết đặt mặt mũi của mình vào nơi nào.

Sau vài cuộc điện thoại ban đầu thì Cố Quảng Đắc không nghe máy, tiếng chuông vẫn vang lên thế nhưng hắn mãi không nghe, vì hắn biết mình nghe không bằng không nghe.

Khi Cố Quảng Đắc bị điện thoại quấy rầy thì Cố Tắc Viêm đang xem tivi, lúc này trên mặt hắn là nụ cười nhạt, nhưng nụ cười này có vài phần khổ sở.

Cố Tắc Viêm đã xem qua đoạn phim kia, hắn xem như hiểu rõ tính toán của Vương Tử Quân, thế nhưng dù hắn hiểu thì cũng không thể nào nói nên lời. Dù là hai chú cháu của bọn họ cũng không thể nào chống đỡ được dư luận xã hội.

Tuy Cố Tắc Viêm không muốn gây phiền cho Vương Tử Quân ở sự kiện này, thế nhưng cũng không muốn Vương Tử Quân làm việc gì cũng quá viên mãn. Ít nhất hắn cũng phải làm cho đối phương cảm thấy ngột ngạt, làm cho người ta không thoải mái.

Sự việc vẫn phát triển theo quy hoạch của Cố Tắc Viêm, đứa cháu căn bả không có nhiều năng lực kia lại thực hiện rất tốt. Nhưng thủ đoạn mà bọn họ đang bày ra căn bản không là gì với một đoạn phim tuyên truyền của đối phương.

Lúc này Cố Tắc Viêm sinh ra một ý nghĩ, đó chính là Vương Tử Quân đã chuẩn bị sẵn phương án cho ra đoạn phim kia, hay là bị mình ép phải làm ra nó?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.