Sau một cơn mưa làm cho bầu không khí có thêm vài phần tươi mát, Sầm Vật
Cương mở cửa sổ ra, lão nhìn đàm chim nhỏ líu lo ngoài cửa sổ, thế là
không kìm lòng được hít vào một hơi không khí tươi mát.
- Bí thư Sầm, ngài thật sự rất hăng hái. Phương Anh Hồ đi vào nói với
Sầm Vật Cương: - Trước đó vài ngày anh Nhâm của cục quản lý sự vụ cơ
quan có đến tìm tôi, nói hai câu xanh bên cạnh cửa sổ phòng anh có cấp
bậc hơi thấp, định đổi sang loại cao cấp nhưng bị tôi cản lại, tôi nói
những cây lâu năm cắm rễ sâu mới là bừng bừng sức sống.
Sầm Vật Cương nghe lời nói của Phương Anh Hồ mà không khỏi nở nụ cười
vui mừng: - Thư ký trưởng đúng là người hiểu tôi, hai cây kia ở đó không ít năm rồi, nếu như phá đi thì thật sự làm hủy hoại phong cảnh.
Phương Anh Hồ nhìn gương mặt vui vẻ của Sầm Vật Cương, hắn nói thêm vài câu, thế là bầu không khí trong phòng rất hài hòa.
- Bí thư Sầm, tôi nghe nói trải qua sự cố gắng của thành phố Đồng Lục
thì lúc này đã bàn bạc tốt về việc thiết lập khu sản xuất của tập đoàn
Thần Khí rồi thì phải? Phương Anh Hồ đặt văn kiện trong tay lên mặt bàn
rồi khẽ nói với Sầm Vật Cương.
Sầm Vật Cương cười cười nói: - À, trên cơ bản đã đàm phán xong.
Phương Anh Hồ nhìn nụ cười của Sầm Vật Cương, thầm nghĩ tập đoàn Thần
Khí đầu tư ba mươi tỷ, dù đặt nơi nào cũng làm cho các vị lãnh đạo cấp
ủy chính quyền cực kỳ động lòng. Sầm Vật Cương dù là người hào sảng
thoải mái cũng khó thể nào giữ được bình tĩnh trong sự kiện này.
Mặc dù Phương Anh Hồ không biết Vương Tử Quân dùng kế gì, thế nhưng ít
nhất lại làm cho con vịt bay mất rơi vào trong chén của mình. Đây không
phải là người tầm thường, làm việc như vậy căn bản là quá mức kinh
khủng, cực kỳ không thể xem thường.
Hơn nữa những ảnh hưởng của sự kiện lần này là cực kỳ rộng khắp, mặc dù
đám người bên dưới căn bản chỉ có thể dùng ánh mắt hạn hẹp nhìn vào, thế nhưng những người ở tuyến trên căn bản nhìn vào tảng băng ngầm ở bên
dưới mà hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bí thư Sầm vì chuyện này mà thỏa hiệp với tập đoàn Thần Khí, tuy không
thể nói là khúm núm nhưng ít nhất thì nói ra cũng không hay. Còn chủ
tịch Vương căn bản kiên trì nguyên tắc, hiên ngang lẫm liệt. Không những giữ gìn bầu không khí chấp pháp nghiêm túc, còn làm cho Bạch Hoa Niệp
hò hét đầu tư vào tỉnh Tây Tường phải ngoan ngoãn quay về hợp tác với
Mật Đông.
Điều này nói rõ điều gì? Trong mắt người bình thường thì chủ tịch Vương
căn bản là có chí khí, có uy phong cực kỳ lớn, hơn nữa phương diện công
tác vượt qua thử thách. Nhưng trong ánh mắt lãnh đạo cao tầng thì rõ
ràng là Vương Tử Quân uyên bác như biển lớn, tâm cơ thâm trầm như bầu
trời.
Dù thế nào thì chuyện này cũng không tốt đối với bí thư Sầm.
- Bí thư Sầm, vừa rồi tôi thấy chiếc Mercedes Benz của tập đoàn Thần Khí lại đi về phía ủy ban nhân dân tỉnh. Phương Anh Hồ do dự giây lát rồi
nói ra tin tức mình biết được.
Sầm Vật Cương không lên tiếng, lão đưa mắt nhìn về phương xa, một lúc
lâu sau mới nói: - Thư ký trưởng Anh Hồ, lần này tập đoàn Thần Khí sở dĩ rơi vào thế cục bị động như vậy hoàn toàn không liên quan đến phương
diện giám thị của cục thủy lợi, nếu như cục thủy lợi có thể phát hiện xử lý vấn đề một cách kịp thời, căn bản cũng sẽ có sự việc phát sinh sau
này.
Phương Anh Hồ nhìn gương mặt nghiêm túc của Sầm Vật Cương, hắn không
khỏi mừng thầm, hắn biết rõ bí thư Sầm sắp phản kích. Hơn nữa lần này bí thư Sầm mà phản kích sẽ làm cho người ta nói không nên lời. Trình
Nghiêu Quảng làm cục trưởng cục thủy lợi, anh làm cho bí thư Sầm không
thoải mái, tôi thấy anh không thể nào đứng vững được bao lâu nữa rồi.
- Bí thư Sầm, chủ tịch Vương nói công tác của cục thủy lợi rất quan
trọng, tôi căn bản cực kỳ đồng ý với ý kiến của chủ tịch Vương. Trình
Nghiêu Quảng nếu đã không làm tốt công tác bản chức của mình, như vậy
tôi đề nghị tiến hành điều chỉnh, cho người có năng lực tiến lên tiếp
nhận.
Sầm Vật Cương khẽ gật đầu mà không lên tiếng.
Trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, lúc này Bạch Hoa Niệp đang nở nụ cười vui vẻ nhìn Vương Tử Quân. Bạch Hoa Niệp rất không muốn đến phòng
làm việc này, không muốn nhìn người này, thế nhưng hắn căn bản là cực kỳ bất đắc dĩ, người ở dưới mái hiên sao không thể cúi đầu?
Điện thoại của Đỗ Song Ngư chỉ là một sự mở đầu, Bạch Hoa Niệp biết mình tuy không cải biến được gì, thế nhưng ít nhất cũng có thể cho một vị
phó tổng giám đốc đến phụ trách chuyện này. Nhưng khi một người bạn có
quan hệ không tệ với hắn gọi điện thoại đến nói là thượng cấp có cho ra
chỉ thị với sự kiện đầu tư xây dựng khu an dưỡng không tuân theo quy
định, sẽ tiến hành điều tra rộng rãi, điều này làm cho Bạch Hoa Niệp
thật sự luống cuống.
Bạch Hoa Niệp là một cán bộ trong xí nghiệp nhà nước, cũng xem là người
lâu năm trong quan trường, hắn hiểu một việc đó là cánh tay không lay
được đùi, những khi cần thì phải cúi đầu. Tuy cúi đầu là cực kỳ khó
chịu, thế nhưng dù sao cũng còn hơn là đau đớn da thịt.
Tinh thần tráng sĩ chặt cổ tay ép Bạch Hoa Niệp phải tự mình chạy đến
thành phố Rừng Mật, lại phải đối mặt với Vương Tử Quân, thế nhưng lần
này hắn không còn tinh thần và khí thế như trước. Nếu như người không
biết Bạch Hoa Niệp chỉ sợ sẽ nghĩ rằng hắn đến phòng làm việc của Vương
Tử Quân để báo cáo công tác.
Bạch Hoa Niệp nhìn gương mặt bình thản của Vương Tử Quân thì cười nói: - Chủ tịch Vương, lần này tôi đến là để cảm tạ anh, vì sự giúp đỡ to lớn
của ủy ban nhân dân tỉnh Mật Đông mà tập đoàn Thần Khí chúng tôi bớt đi
nhiều đường vòng trong sự kiện lần này. Chúng tôi hy vọng sau này có thể tiếp tục hợp tác đầu tư sâu rộng và tiến thêm một bước với phía Mật
Đông, tôi tin tưởng có sự giúp đỡ của chủ tịch Vương, tập đoàn Thần Khí
sẽ phát triển lên một tầng cao mới.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng khiêm nhường cung kính của Bạch Hoa Niệp mà
không khỏi sinh ra cảm khái, hắn căn bản không có nhiều hảo cảm với Bạch Hoa Niệp, nhưng hắn cũng không muốn mối quan hệ giữa hai bên biến thành xung đột trực diện.
Dù sao thì Bạch Hoa Niệp cũng không phải là một người, cho nên Vương Tử
Quân nhìn Bạch Hoa Niệp rồi nói: - Tổng giám đốc Bạch có thành ý như vậy thì Mật Đông chúng tôi nhất định sẽ cố gắng lớn nhất để giúp đỡ tập
đoàn Thần Khí phát triển trong tỉnh. Tôi hy vọng chúng ta có thể hợp tác chân thành, đồng thời cũng quên đi những gì không vui, những gì không
hay trước đó.
Vương Tử Quân phất tay với bộ dạng bình thản, không có chút khói lửa.
Bạch Hoa Niệp nhìn bộ dạng của Vương Tử Quân, hắn không khỏi thầm nghĩ
những lời này ngài nói thì quá dễ, vấn đề này là tôi ăn quả đắng, tôi là người mất mặt, ngài căn bản không mất một sợi lông nào.
Bạch Hoa Niệp nghĩ vậy nhưng lại không dám nói ra, hắn nở nụ cười vui vẻ nói: - Chủ tịch Vương là người đại nhân đại lượng, tôi xin cảm phục.
Chủ tịch Vương, tôi cũng không nói gì khác, để tỏ lòng thành ý của tập
đoàn Thần Khí ở sự kiện này, tôi muốn mời chủ tịch Vương đến chi nhánh
của tập đoàn Thần Khí ở Mật Đông để kiểm tra công tác.
Vương Tử Quân có thể đến kiểm tra công tác, thế nhưng lời mời này bình thường đều là quyền lợi của giám đốc Vương, bây giờ Bạch Hoa Niệp tự mình ra
mặt cho ra lời mời, xem ra đối phương đang hạ thấp tư thái của mình
xuống.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng chờ mong của Bạch Hoa Niệp, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Điều này căn bản không có vấn đề.
Bạch Hoa Niệp thở dài một hơi, nhưng hắn sợ nhất là bị Vương Tử Quân từ
chối. Tuy Vương Tử Quân nói những lời cực kỳ tốt đẹp, thế nhưng ai mà
biết được người này trở mặt khi nào, chính mình càng hạ thấp tư thái
xuống bao nhiêu thì càng an toàn bấy nhiêu.
Sau khi tiễn chân Bạch Hoa Niệp ra khỏi phòng, Vương Tử Quân lấy tay xoa xoa đầu. Thật lòng hắn cũng không thích Bạch Hoa Niệp, cũng không muốn
nhìn đối phương có biểu hiện như vậy trước mặt mình.
Chính mình học cách thu buồm đón xuân từ khi nào vậy?
- Chủ tịch Vương, vừa rồi cục trưởng cục thủy lợi có gọi điện thoại đến, nói là cần báo cáo với ngài về công tác phòng lụt. Triệu Hiểu Bạch đi
vào trong phòng khẽ báo cáo với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng không lên tiếng ngay, sau đó hắn nhìn Triệu Hiểu Bạch rồi nói: - Hai ngày trước không phải là cục trưởng Trình đã đến báo cáo một lần rồi sao?
- Khi đó anh ấy đến báo cáo về công tác chống hạn. Triệu Hiểu Bạch khẽ cười rồi hạ giọng nói với Vương Tử Quân.
Sau khi làm tốt công tác phá bỏ công trình của tập đoàn Thần Khí ở sông
Thanh Lãng, Trình Nghiêu Quảng bản bỏ nhiều thời gian đến báo cáo công
tác với Vương Tử Quân. Tất nhiên Vương Tử Quân cũng xem như hiểu rõ vì
sao Trình Nghiêu Quảng lại chịu khó đến báo cáo công tác với mình như
vậy. Hắn trầm ngâm giây lát rồi nói với Triệu Hiểu Bạch: - Cậu gọi điện
thoại cho cục trưởng Trình, nói rằng tôi sắp mở hội nghị về công tác
phòng chống lũ lụt trong tỉnh, để cho cục thủy lợi bọn họ chuẩn bị một
chút.
- Vâng, tôi sẽ truyền đạt ý chỉ của ngài cho cục trưởng Trình. Triệu
Hiểu Bạch đồng ý một tiếng, sau đó cầm bình trà châm nước cho Vương Tử
Quân.
Vương Tử Quân nhìn Triệu Hiểu Bạch châm đầy ly trà cho mình mà không
khỏi có vài phần cảm khái. Vô tình hắn đã đến Mật Đông được hai năm,
Triệu Hiểu Bạch cũng từ một nhân viên công tác đơn giản lỗ mãng trở
thành một thư ký khôn khéo giỏi giang, đúng là thời gian trôi qua khá
nhanh.
Mặc dù Vương Tử Quân rất hài lòng với Triệu Hiểu Bạch, thế nhưng hắn
biết Triệu Hiểu Bạch không nên tiếp tục đi theo mình. Tuy người này đi
theo sẽ làm cho công tác của mình có lợi hơn, nhưng như vậy sẽ không tốt cho sự phát triển của Triệu Hiểu Bạch.
Một con người thì cần phải được rèn luyện, không thiếu những thời điểm
rèn luyện ở nhiều địa phương khác nhau, hắn thật sự coi trọng ý nghĩ
này, bây giờ cũng nên bàn chuyện với Triệu Hiểu Bạch. Vương Tử Quân thầm hạ quyết tâm, hắn khẽ nói": - Hiểu Bạch cậu công tác bên cạnh tôi đã
được hai năm rồi phải không?
- Chủ tịch Vương đến từ lúc đầu năm, tôi công tác bên cạnh ngài đã được
hai năm ba tháng rồi. Triệu Hiểu Bạch là người nghe tiếng đàn biết lời
ca, hơn nữa khả năng này lại liên tục phát triển mạnh mẽ. Hắn vừa nghe
thấy Vương Tử Quân hỏi như vậy thì biết cơ hội của mình rốt cuộc cũng
kéo đến.
Những ngày qua dù là người có giao tình sâu đậm hay là người thân cũng
hỏi Triệu Hiểu Bạch về vấn đề này. Ngay của dượng Kim Chính Thiện cũng
trưng cầu ý kiến của mình. Dựa theo lời nói của Kim Chính Thiện, Triệu
Hiểu Bạch hắn căn bản không nên tiếp tục ở lại văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh.
Hơn nữa nếu Triệu Hiểu Bạch được đưa xuống bên dưới rèn luyện, hắn sẽ có lý lịch, nếu hắn ở lại đến khi có cấp bậc cao thì không còn khả năng
xuống tuyến dưới. Bây giờ trong quan trường cực kỳ chú trọng kinh nghiệm công tác cơ sở, thế nên những người có kinh nghiệm công tác cơ sở mới
có cơ hội tiến lên giữ những chức vụ quan trọng.
Triệu Hiểu Bạch thật lòng muốn công tác thêm một vài năm bên cạnh Vương
Tử Quân, dù sao thì bây giờ chủ tịch Vương cũng đang rất cần mình. Hơn
nữa hắn ở bên cạnh và học hỏi được nhiều điều từ chủ tịch Vương, có câu
thế này: Dao sắc không chặt củi không công.
Những ngày qua Triệu Hiểu Bạch luôn quan tâm đến mối quan hệ giữa hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh Mật Đông, hắn thầm nghĩ không biết trong hội
nghị thường ủy sau này, nếu như có liên quan đến việc điều động mình, bí thư Sầm sẽ cho ra thái độ gì?
Triệu Hiểu Bạch mặc dù có tâm tư nhưng trước mặt vương tử quân thì không dám ném ra ý nghĩ của mình. Thứ nhất là làm cho Vương Tử Quân sinh ra
cảm giác mình chỉ vì cái trước mắt, thứ hai cũng có vẻ quá ngây thơ.
Quan trường là một dòng chảy tu luyện buồn chán, có người dám nói ẩu tả, tự xưng mình công đức viên mãn, bây giờ đắc đạo thành tiên rồi? Nhưng
dù sau này là thế nào thì cũng phải khiêm tốn, an phận, đây là hai thứ
khó thể nào thiếu đi được.
Hơn nữa nếu như trong hội nghị thường ủy tương lai có xem xét về phương
diện bổ nhiệm mình, những người kia không hy vọng có một kết quả không
đoàn kết, thế cho nên chỉ sợ sẽ nắm bắt một hoặc vài người, nếu mình có
hành động quá lớn sẽ dễ dàng sinh ra một kế quả không hay. Nếu hội nghị
thường ủy lần thứ nhất không được thông qua, như vậy lần sau còn có thể
hay không? Lần sau căn bản sẽ là rất khó, mọi lực lượng đều phải có cơ
hội được thở dốc, nếu có một hoạt động tranh đấu xảy ra nhiều lần sẽ tạo nên hư hao lớn cho hai phía, cuối cùng sẽ là ngao cò tranh nhau ngư ông hưởng lợi, không phải sẽ càng bất lợi sao?
Mặc dù Triệu Hiểu Bạch có lòng tin với chủ tịch Vương, thế nhưng phương
diện liên quan đến việc sử dụng cán bộ thì có nhiều nhân tố khó dự đoán, thế cho nên hắn không thể không suy xét đến những điều này được.
- Chủ tịch Vương, tôi còn muốn đi bên cạnh ngài, đi theo ngài học tập
thêm vài năm nữa. Triệu Hiểu Bạch do dự giây lát rồi khẽ nói với Vương
Tử Quân.
Triệu Hiểu Bạch nói những lời này cũng không phải là dối trá, ít nhất
trong đó cũng có hơn phân nửa là sự thật. Hắn nói xong thì trong lòng có chút không yên chờ đợi phản ứng của Vương Tử Quân. Vương Tử Quân bên
kia trầm ngâm giây lát rồi mới nói: - Cậu ở bên cạnh tôi đã học được
nhiều thứ, tiếp tục đi theo tôi cũng không còn bao nhiêu thứ để học, còn không bằng xuống bên dưới rèn luyện.
- Còn chuyện đi đến nơi nào, cậu có ý kiến gì không? Tuy lời nói của
Vương Tử Quân làm cho Triệu Hiểu Bạch sinh ra cảm giác thở dài một hơi,
thế nhưng hắn cũng có chút thất vọng. Lúc này hắn nghe Vương Tử Quân hỏi mình muốn đi đến nơi nào, hắn do dự giây lát rồi quyết định nói thật
lòng: - Chủ tịch Vương, ngài cảm thấy các quận huyện của thành phố Rừng
Mật có được không?
- Đi xuống Rừng Mật cũng không là vấn đề. Vương Tử Quân nhìn Triệu Hiểu
Bạch rồi cười nói: - Ở Rừng Mật có bí thư Kim, cậu nhất định sẽ thoải
mái công tác, rất có thể sẽ dễ dàng cho ra thành tích.
- Nhưng cậu không thích hợp rèn luyện ở thành phố Rừng Mật, nếu như theo tôi thì cậu nên đi đến thành phố Thanh Chuyên, nơi đó có vài huyện bây
giờ rất cần những người có năng lực quyết đoán, có ý nghĩ về những con
đường phát triển mới, tôi cảm thấy cậu đến đó mới phù hợp.