Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1850: Chương 1850: Hồ ly xảo quyệt không đấu lại thợ săn.




Lâm Dĩnh Nhi cảm thấy mình yêu Vương Tử Quân không phải là không đúng, người này còn trẻ nhưng căn bản đều suy nghĩ trước khi hành động, hơn nữa lại rất kiên nghị, là một người có khát vọng chính trị. Chỉ là hắn quá chính nghĩa, đến nỗi chưa bao giờ kết bè kết đảng, chưa từng nghĩ tư lợi, không nghĩ đến phương diện xây dựng phòng nhì rõ ràng bỏ bê vợ con, thích nói đến những chuyện thật sự, chính vì thế mà có một khoảng thời gian khó phát triển. Xem ra chính mình xem như lần này đánh giá sai về hắn, đã lâu rồi không được ở bên cạnh hắn, người đàn ông của mình càng ngày càng thêm lão luyện. Nàng nghĩ như vậy mà không khỏi cảm thấy vui mừng.

Vương Tử Quân ôm Lâm Dĩnh Nhi rồi nói: - Cũng không có chuyện gì là khó lường, Mông Thiên Hổ đã ra mặt, cũng không cần nắm quá chặt. Có câu thế này, ra tay cần phải là người vô địch, khuyên người phải có lòng khoan dung.

- Từ đâu đến đây thì về đấy, nhưng nếu như những người vẫn còn tham gia bừa bãi, căn bản không thể nào tha thứ được. Vương Tử Quân bày ra thái độ chém đinh chặt sắt: - Nếu không giết một người răn dạy trăm người thì căn bản nào còn gì sự công bình?

- Cảnh Tự Tiêu chẳng phải có ý kiến với anh sao? Xem như vướng mắc này khó thể nào xóa đi được. Lâm Dĩnh Nhi nhăn mày rồi nói.

- Hừ, bây giờ không phải là lúc anh ta cố gắng đối phó với anh, chủ yếu là nghĩ biện pháp lau sạch mông của mình. Vương Tử Quân há miệng cười ha hả nói: - Được rồi, chúng ta tranh thủ nghỉ ngơi thôi, ngày mai còn có việc.

Có câu cách biệt lâu ngày thắng tân hôn, vì ngày thường có rất ít cơ hội được gặp Vương Tử Quân, thế nên Lâm Dĩnh Nhi cực kỳ mong nhớ. chỉ là Vương Tử Quân giống như quá mệt mỏi, giống như không bao giờ nộp đủ thuế, nhưng phụ nữ căn bản thích nói ngọt, mà Vương Tử Quân thì có sở trường ở phương diện này. Tối nay Lâm Dĩnh Nhi cực kỳ ngoan ngoãn, nàng giống như một con mèo nhỏ, hai người nằm trên giường, nàng ôm chặt lấy Vương Tử Quân căn bản không muốn xa rời. Vương Tử Quân bị nàng ép như một cây củi khô, chính mình là một chất đốt cực kỳ bắt lửa.

- Ngày mai anh thật sự không theo em ở nhà chờ Liêu An Như sao? Lâm Dĩnh Nhi hôn một cái lên mặt Vương Tử Quân rồi dùng giọng nghịch ngợm nói.

- Anh không phải nói còn có việc sao? Vương Tử Quân giả vờ tức giận nói.

Lâm Dĩnh Nhi cười cười nói: - Không có chuyện gì thì nên ở nhà chờ mỹ nữ, lại cứ thích chạy đi nhìn một ông lão, em cũng mặc kệ anh, anh cứ đi một mình đi.

Vương Tử Quân ăn bữa sáng được Lâm Dĩnh Nhi chuẩn bị tỉ tỉ, sau đó phất tay từ biệt Lâm Dĩnh Nhi đưa Tiểu Nha Nhi đi nhà trẻ, hắn đi về phía một căn nhà tứ hợp viện. Khi ngồi lên xe thì hắn lấy một phần tài liệu dày cộp ra xem, cố gắng xem xét những kinh nghiệm công tác của ông lão này.

Lần này Vương Tử Quân đến thăm hỏi Chân lão, hắn đến cần phải có sự chuẩn bị. Hắn muốn trước khi Chân lão đến Mật Đông thì cần phải có sự tiếp đón từ trước, vì Chân lão có lực ảnh hưởng cực kỳ lớn với các đồng chí tỉnh Mật Đông.

Sau khi trải qua suy tính sâu sắc, Vương Tử Quân quyết định thừa cơ hội này để tiếp đón Chân lão.

Vương Tử Quân cũng không xa lạ gì với tứ hợp viện không quá lớn này, trước kia hắn từng đến nơi này hai lần, vì khi đó Chân lão có việc thế nên không thể gặp mặt, đây là lần thứ ba hắn đi đến nơi này.

- Chào chủ tịch Vương, bố của tôi hôm nay phải tham gia một hoạt động, ngài đến căn bản là không trùng hợp. Sau khi Vương Tử Quân đi vào trong tứ hợp viện thì một người đàn ông hơn năm mươi tuổi xuất hiện dùng giọng khách khí nói.

Vương Tử Quân trước kia từng gặp qua người đàn ông này, hắn căn cứ vào tư liệu mà biết được đây chính là con trai thứ hai của Chân lão. Hắn bắt tay với người này rồi nói: - Giám đốc Chân, ông cụ có nói khi nào thì về không?

Chân Đông Chính bây giờ tuy đã về hưu thế nhưng trước kia cấp bậc cao nhất cũng chỉ là một vị phó giám đốc công ty nhà nước, chẳng qua người nào nhìn thấy hắn cũng phải xưng hô thân phận, hắn cảm thấy cực kỳ có cảm tình với những người xưng hô như vậy.

Nhưng lần gặp mặt này Vương Tử Quân vẫn gọi theo kiểu cách như vậy, điều này làm cho Chân Đông Chính thật sự lắp bắp kinh hãi, giọng điệu nói chuyện cũng thân mật hơn. Hắn dùng giọng chân thành nói với Vương Tử Quân: - Bố của tôi lần này đã đi ra ngoài nói chuyện với bạn, cũng không biết khi nào thì quay về.

Vương Tử Quân cười ha hả nói: - Lần này tôi về thủ đô chủ yếu là muốn báo cáo sự thay đổi của quê nhương, đáng tiếc là không phù hợp.

Chân Đông Chính mỉm cười nở nụ cười thẹn thùng nói: - Người đã già thì cũng muốn đi chơi đâu đó một chút, con cái cũng không có quyền can thiệp, chủ tịch Vương, kính mong ngài đừng trách.

- Giám đốc Chân, dù sao hôm nay tôi cũng không có chuyện gì, ở lại chờ ông cụ cũng không có vấn đề. Biết đâu ông cụ có thể về thì sao? Vương Tử Quân cười cười với Chân Đông Chính rồi dùng giọng chân thật đáng tin nói.

Vương Tử Quân nói ra yêu cầu làm cho Chân Đông Chính có chút giật mình, sao bây giờ người kia lại đổi khách thành chủ rồi? Tuy hắn thầm nghĩ như vậy thế nhưng ngoài miệng khó nói gì được. Dù sao thì thân phận của Vương Tử Quân vẫn là quá lớn, tuy trẻ tuổi nhưng lại là người nắm ủy ban nhân dân tỉnh Mật Đông, ơhn nữa còn có những tầng quan hệ ở trung ương mà khó ai có thể khinh thường, lại là con rẻ của Mạc gia. Mặc dù Chân lão có quan hệ bình thường với Mai Linh, thế nhưng mình lại có quan hệ không tầm thường với Mạc Đông Tường.

Lúc này con rể của Mạc Đông Tường đến nhà chờ bố mình, nếu như mình đuổi hắn đi, sau này căn bản khó nói chuyện với Mạc Đông Tường.

Chân Đông Chính trầm ngâm giây lát rồi thầm nghĩ nếu như anh đã không sợ chờ đợi, như vậy thì anh cứ ở lại, dù sao thì tôi cũng có nhiều thời gian, xem như tiếp chuyện với anh giết thời gian cũng được.

Chân Đông Chính hạ quyết tâm rồi cười ha hả nói: - Khó có khi nào mà chủ tịch Vương có thời gian như vậy, thế thì chúng ta vào nhà nói chuyện.

Trong tiểu viện của Chân lão có hai cây Dương liễu rất lớn giống như những người khổng lồ mặc giáp sắt, thân cây hình trụ khá lớn căn bản phản ánh phẩm chất khá cao lại đứng yên trầm tư bùng lên sắc xanh. Bên trái là một khoảng đất trồng rau, cũng có không ít khóm hoa khoe hương sắc, có hoa cúc, hoa hồng, màu đỏ vàng cam căn bản xen kẽ vào nhau làm cho không gian bừng bừng sức sống.

Vương Tử Quân ngồi xuống mặt ghế đá trong tiểu viện rồi cười nói với Chân Đông Chính: - Chân lão ở đây thật sự rất tốt, nhìn không gian bừng bừng sức sống mà không khỏi cảm thấy cuộc sống thật tươi đẹp.

Người quá quen thuộc với khung cảnh chung quanh tất nhiên sẽ có ý nghĩ khác, mặc dù Vương Tử Quân cảm thấy hương sắc nơi này rất tuyệt thế nhưng đối với một người thường xuyên ở nơi này như Chân Đông Chính, căn bản đã quá quen thuộc rồi. Nhưng Chân Đông Chính vẫn phải cười nói: - Những năm nay bố tôi rất thích khu vườn này, căn bản mỗi ngày đều phải bận rộn chăm sóc mới chịu được.

- Các cụ đều có tình cảm với đất đai cây cối, căn bản cực kỳ quan tâm đến khung cảnh chung quanh. Ông nội của tôi và ông của Tiểu Bắc khi còn sống đều rất thích bận rộn ở khoảng vườn nhà mình. Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm, sau đó dùng giọng có chút thương cảm nói.

Chân Đông Chính căn bản không biết ông nội của Vương Tử Quân, thế nhưng lại căn bản gặp mặt Mạc lão gia tử không ít lần. Hai người không có giao tình thế nên có rất ít chủ đề, lúc này nghe Vương Tử Quân nói đến Mạc lão gia tử, Chân Đông Chính bắt đầu tìm được chủ đề, mở miệng nói về Mạc lão gia tử.

Hai người uống trà và nói những chuyện liên quan đến các cụ nhà mình được hơn một giờ. Chân Đông Chính vừa nói vừa nhìn ra bên ngoài, Vương Tử Quân thấy thế vẫn bình tĩnh ôn hòa ngồi ở phía bên kia, căn bản không có ý muốn cáo từ.

- Lần này Chân lão về mật đông có sắp xếp gì không? Vương Tử Quân nhấp một ngụm trà rồi thuận miệng nói.

Lúc này Chân Đông Chính thật sự bội phục công phu tu dưỡng của Vương Tử Quân, người này đến nhà mình mà căn bản mở miệng là có thể làm khách lấn chủ. Sau khi nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì không khỏi cười nói: - Ông cụ nhà tôi chủ yếu là muốn về xem xét một chút, lá rụng về cội mà thôi.

- Ông cụ rất quan tâm đến sự phát triển của Mật Đông, tôi và bí thư Sầm đều muốn ông cụ ở lại Mật Đông một thời gian, đi thăm thú khắp nơi để nhìn sự biến hóa của Mật Đông. Vương Tử Quân cười cười nói: - Bây giờ Mật Đông căn bản là chuyển biến từng ngày, tôi tin tưởng ông cụ thấy một Mật Đông như vậy sẽ rất vui mừng.

- Ha ha ha, Mật Đông có hai vị lãnh đạo như chủ tịch Vương và bí thư Sầm dẫn dắt thì tất nhiên sẽ ngày càng phát triển, nhân dân Mật Đông thật sự là có phúc. Lời nói của Chân Đông Chính căn bản là cực kỳ ẩn giấu, không để lộ ra một chút thông tin nào liên quan đến hành trình của Chân lão.

Vương Tử Quân thấy Chân Đông Chính không mở miệng thì cũng không cưỡng cầu, hắn ngồi nói chuyện với Chân Đông Chính đến giữa trưa, Chân Đông Chính thấy Vương Tử Quân căn bản là không có ý rời đi, thế là không khỏi không kiên trì nói: - Chủ tịch Tử Quân, chỗ này của tôi cũng không có món gì ngon, không bằng chúng ta ra ngoài nếm món ăn thủ đô.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Ăn cái gì cũng được cả, tôi và giám đốc Chân vừa mới quen đã giống như thân thiết, nếu như giám đốc Chân không có sắp xếp gì khác, như vậy tôi xin được mời ngài vài ly.

Lúc này xem như Chân Đông Chính căn bản đã bị mài cho không còn góc cạnh nào nữa. Hắn cảm thấy nếu như Vương Tử Quân là người biết tiến thối, thấy bố mình không có ở nhà thì nên chủ động cáo từ, thế nhưng không ngờ người này càng thuận thế càng bò lên cao, không những thẳng thừng ngồi chờ ở nhà mình nửa ngày, lúc này còn muốn ở lại dùng cơm.

Thế nhưng thân phận của Vương Tử Quân lại bày biện ra nơi đấy, ngày thường căn bản là từ chối còn không hết những tình huống phải xã giao, bây giờ Vương Tử Quân chủ động yêu cầu được ăn bữa cơm, ý nghĩa của nó thế nào?

- Chủ tịch Vương, ra khỏi nhà có một quán ăn nhỏ gọi là quán cơm Triệu Gia, tuy không phải cực kỳ có danh tiếng thế nhưng nghe nói là các món gia truyền đến từ trong cung, nếu không thì chúng ta đến đó dùng vài món?

Vương Tử Quân nghe nói như vậy thì giống như rất vui vẻ, hắn không khỏi gật đầu nói: - Tốt nhất là hôm nay có thể được ăn một bữa thật ngon.

Khi Chân Đông Chính chuẩn bị đứng lên thì Vương Tử Quân lại nói: - Giám đốc Chân, tôi cảm thấy đi ra dùng cơm có hơi ồn ào, không bằng thế này, chúng ta để người ta đưa vài món vào nhà, nhà của Chân lão không phải càng đẹp đẽ hơn quán cơm bên ngoài sao?

Chân Đông Chính thấy Vương Tử Quân cầm điện thoại lên định gọi đi, hơn nữa lại mở miệng với giọng điệu cực kỳ bình thản, thái độ chân thật đáng tin, thế là không khỏi thầm nghĩ: Xem ra hôm nay người này không được gặp bố mình thì không chịu bỏ qua, kế hoạch của bố mình muốn để người này ngồi đây chờ căn bản là hoàn toàn bị hớ rồi!

Chân Đông Chính nghĩ đến đây thì dùng giọng chủ động nói: - Chủ tịch Vương, để tôi gọi điện thoại đặt cơm cho.

- Tốt quá, giám đốc Chân, trước khi tôi đến thì có lấy trộm một chai rượu ngon ở nhà bố vợ, trưa nay chúng ta cùng nhau cạn chén. Vương Tử Quân cũng không khách khí với Chân Đông Chính, hắn mỉm cười nói.

Vì Chân Đông Chính gọi món cơm, tuy khách khứa của Triệu Gia là rất nhiều thế nhưng vẫn phải dùng tốc độ nhanh nhất để đưa các món đến nhà. Nửa giờ sau Vương Tử Quân và Chân Đông Chính ngồi đối diện với nhau trên bàn trà, trên bàn trà đã dọn sẵn bốn món, một chai rượu.

- Giám đốc Chân, tôi mời ngài một ly. Vương Tử Quân nâng ly rượu lên mỉm cười nói với Chân Đông Chính.

Lúc này Chân Đông Chính thật sự là suy nghĩ rối loạn, hắn không khỏi nâng ly lên nói: - Chủ tịch Tử Quân, mời ngài.

Một chiếc xe màu đen chạy trên con đường bằng phẳng, chiếc xe này được sản xuất trong nước thế nhưng lại làm cho người ta sinh ra cảm giác rất nặng nề.

Xe chạy không quá nhanh, lái xe là một người đàn ông trung niên, người này ngồi thẳng tắp làm cho người ta sinh ra cảm giác như thấy một cây gậy sắt. Nếu như không phải người này đang chuyên tâm ngồi lái xe, sợ rằng cũng sẽ không ai cho rằng người này là lái xe.

- Tiểu Đỗ, anh chạy xe càng ngày càng tốt. Một âm thanh có vẻ lười biếng chợt vang lên phía sau xe.

Gương mặt của người đàn ông trung niên lái xe là cực kỳ nghiêm túc, sau khi nghe lời khích lệ của ông lão thì cười nói: - Thủ trưởng, tôi chỉ là quen tay mà thôi, nếu tôi lái xe mà cũng không cầu tiến, như vậy sao dám nói với người ngoài mình là lái xe của ngài.

- Ha ha ha. Ông lão ngồi sau xe có mái tóc trắng như tuyết, lão cười khá lớn, rõ ràng căn bản rất hài lòng với câu trả lời của người đàn ông trung niên này.

Người đàn ông trung niên họ Đỗ có hơi nhíu mày giống như có chuyện gì đó rất do dự, nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định nói với ông lão: - Thủ trưởng, hôm nay ngài đã chạy đi nhiều nơi rồi, lúc đi ra ngoài thì chị Trần có đặc biệt dặn dò tôi, nói là không nên cho ngài đi quá nhiều.

- Anh nghe lời tôi hay là nghe lời bác sĩ hơn? Ông cụ trừng mắt rồi quệt miệng dùng giọng cả giận nói.

Người đàn ông trung niên họ Đỗ thật sự cảm thấy khó trả lời câu hỏi này, nhưng hắn cũng không phải là một người chất phác, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Thủ trưởng, khi tôi đến công tác bên cạnh ngài, khi đó ngài thường dạy bảo tôi, không chú làm theo đúng sách vở, theo đúng xu hướng, chỉ cần làm việc hiện thực mà thôi, mà làm việc gì cũng phải tin tưởng vào khoa học, tôi đây là đang nói đến phương diện khoa học.

- Ha ha ha, Tiểu Đỗ cậu thật sự là lưu manh, đúng là thích đi đường vòng. Ông lão chỉ vào người đàn ông trung niên họ Đỗ rồi cười mắng.

Người đàn ông trung niên họ Đỗ này nhíu mày rất chặt, thế nhưng hắn bây giờ không dám nhắc lại lời nói của viên bác sĩ kia. Cũng không phải là hắn sợ bị ông lão lên tiếng dạy bảo, chỉ sợ lời nói của mình sinh ra tác dụng phản ngược.

- Tiểu Đỗ, chúng ta sắp về đến nhà rồi, không thể ngờ một ông lão như tôi cũng có lúc phải trốn đi một ngày. Ông cụ cố gắng điều chỉnh lại tâm tình của mình, sau đó cười ha hả nói.

Người đàn ông trung niên họ Đỗ nhìn thủ trưởng của mình thông qua kính chiếu hậu, sau đó dùng giọng đề nghị nói: - Thủ trưởng, ngài không phải không muốn gặp người kia sao? Chỉ cần không gặp là được, cần gì phải làm khổ chính mình như vậy?

- Tiểu Đỗ, sự việc đơn giản như vậy thì quá tốt rồi. Người ta dù sao cũng là chủ tịch tỉnh, đây là lần thứ ba đến thăm tôi, tôi nếu không gặp mặt người ta, căn bản còn khó coi hơn cả Gia Cát. Ông lão nói đến đây thì chợt thở dài.

Là hạng người gì thì phải xem khởi điểm của anh cao bao nhiêu, tuy người đàn ông trung niên chỉ là lái xe nhưng cả ngày đi theo ông lão cũng là mưa dầm thấm đất, rất nhiều chuyện chỉ cần nhìn qua là hiểu.

Có những người mà thủ trưởng không muốn gặp, chính mình căn bản là một lái xe có thể làm gì được?

- Được rồi, không nói đến chuyện này nữa, Tiểu Đỗ, hôm nay chúng ta ra ngoài không những phải ăn vài món ngon, còn phải làm cho cậu phải tránh né. Vài bồn hoa của tôi chỉ sợ cũng bị héo tàn, anh mau nhanh lên, tôi quay về chăm sóc chúng nó một chút.

Viên tài xế thấy lãnh đạo đã thu lại cảm xúc của mình, hắn cười nói: - Lão thủ trưởng, xem ra hồ ly xảo quyệt cũng khó thắng thợ săn giỏi được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.