Thạch Kiên Quân là người thông minh, chỉ cần nhìn qua là
hiểu. Hắn hiểu ý của Vương Tử Quân, đó chính là mình phải mở lời giúp đỡ công ty Đại Nguyên, biểu hiện như thế tuy không bằng Vương Tử Quân, thế nhưng cũng xem như thơm lây không nhỏ.
Thạch Kiên Quân nghĩ
rằng mình có thể bảo trì sự nhất trí với lãnh đạo thượng cấp, điều này
còn tốt hơn kiếm được vài hạng mục.
- Chủ tịch Thạch, bí thư Vương, thức ăn đã được làm xong.
Người đi đến không phải là nhân viên phục vụ, là thư ký của Thạch Kiên Quân.
Thạch Kiên Quân nhìn thư ký, hắn khẽ khoát tay nói:
- Lấy chai rượu lâu năm trong xe của tôi ra, hôm nay tôi sẽ uống vài ly với bí thư Vương.
Thư ký đã làm việc với chủ tịch Thạch Kiên Quân lâu năm, biết rõ bình
rượu kia của lãnh đạo là quý giá cỡ nào. Nhiều năm qua mà lãnh đạo chỉ
lấy ra hai chai, hôm nay xem ra bí thư Vương nhận được đãi ngộ rất cao.
Thư ký nhìn nụ cười trên gương mặt lãnh đạo của mình, hắn nhìn thoáng
qua Vương Tử Quân, trong lòng thầm hâm mộ. Tuổi mình và bí thư Vương căn bản là tương đồng, thế nhưng mình căn bản không phát triển được bao
nhiêu, bí thư Vương lại đến vị trí ngày hôm nay, xem ra khác biệt giữa
hai bên là không nhỏ.
Thư ký nghĩ đến tình huống giống như
trước khi đến lãnh đạo còn đang tức giận với Vương Tử Quân, bây giờ mới
được nửa giờ mà đã cười cười nói nói, còn hào hứng bừng bừng yêu cầu lấy rượu ra, thế là không khỏi bội phục Vương Tử Quân. Người này có thể làm cho lãnh đạo thay đổi thái độ chóng vánh, rõ ràng rất có bản lĩnh.
Vương Tử Quân còn phải học tập ở trường đảng trung ương thêm một tháng, trong tháng này nhiệm vụ chủ yếu của hắn là học tập, sau đó về nhà với
con và Mạc lão gia tử. Bài luận về phương diện phát triển kinh tế doanh
nghiệp của Vương Tử Quân cũng đã được làm bản tham khảo.
Khi
bài luận của Vương Tử Quân được đưa ra, công ty Đại Nguyên và thành phố
La Nam cũng đã ký kết hợp đồng, hạng mục khu hậu cần của công ty Đại
Nguyên cũng được tuyên truyền ra ngoài.
Khi hai sự việc này
phát sinh, rất nhiều người bắt đầu nói đến sự kiện khu hậu cần của công
ty Miyanda, cũng nói ra những điều kiện hà khắc mà địa phương phải gánh
chịu. Những sự việc này quấn lấy nhau, thế là hình tượng của thị ủy La
Nam càng thêm cao lớn.
Quần chúng thành phố La Nam luôn mở
miệng tán dương hành động của chính quyền, nhân dân thường chất phác, đó là thứ gì tốt của mình cần gì phải ném cho người khác, sao không ném
cho người của mình? Lúc này xem như thị ủy đã làm tốt công tác, bí thư
Vương cũng đã làm tốt công tác của mình.
Trình Tứ Nguyên cũng tràn đầy cảm kích với Vương Tử Quân, hắn biết rõ công ty của mình có sự chênh lệch lớn với công ty Miyanda. nhưng Vương Tử Quân là người cố ý
giúp đỡ mình, thế cho nên chính mình mới có được hạng mục lần này.
Tuy hợp tác với công ty Miyanda làm tổn hại lợi ích của thành phố La
Nam, thế nhưng đối với Vương Tử Quân thì hợp tác với công ty Miyanda lại có thành tích cao hơn. Nhưng bí thư Vương lúc này vẫn lựa chọn mình,
điều này làm cho hắn cảm thấy khó tin dù hai bên đã tiến vào bàn ký kết
hợp đồng.
- Chủ tịch Lật, tôi thật sự cảm kích bí thư Vương,
nếu như không phải là anh ấy, công ty của chúng tôi có lẽ sẽ phải chết
non mà thôi.
Trong một khách sạn đẹp đẽ, Trình Tứ Nguyên nâng ly rượu nói với Lật Tòng Ba.
Lật Tòng Ba ngồi bên cạnh Trần Hiểu Kiều, bàn tay khẽ cầm lấy ly rượu,
cũng cảm thấy rất bội phục Vương Tử Quân. Trình Tứ Nguyên là thương
nhân, tất nhiên suy nghĩ bị lợi ích hóa, Lật Tòng Ba hắn thì khác, hắn
có thể đi đến vị trí hiện tại cũng là vì có con đường của mình.
Lật Tòng Ba nghĩ đến nội dung nghe được từ miệng của nhân vật mấu chốt
vào tối qua, hắn càng thêm bội phục Vương Tử Quân. Đối phương xử lý khá
đơn giản, cho ra một bài luận, đủ làm cho lãnh đạo thượng cấp tán
thưởng, còn chiếm được tình cảm lớn của Trình Tứ Nguyên.
Tất
nhiên phần tình cảm của Trình Tứ Nguyên không tính là gì, chẳng qua hành động thúc đẩy kinh tế tư nhân rõ ràng là phù hợp với ý nghĩ của lãnh
đạo trung ương, nếu là thời vua chúa thì rõ ràng là hợp ý hoàng đế.
Một người hợp ý hoàng đế thì rõ ràng là tương lai vô hạn.
Vương Tử Quân thông qua một chuyện nhỏ để tìm được đãi ngộ lớn, người
này chắc chắn sẽ có tương lai tuyệt vời, hát vang tiến mạnh.
Tuy Lật Tòng Ba trước nay chưa từng xem thường Vương Tử Quân, người tiến lên thường ủy tỉnh ủy khi vừa mới hơn ba mươi rõ ràng không đơn giản.
Nhưng lúc này hắn vẫn cảm thấy mình xem thường đối phương, thủ đoạn của
người kia căn bản là khó thể so sánh.
Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như vậy, Lật Tòng Ba lấy điện thoại ra bấm số của Vương Tử Quân:
- Cậu Tử Quân, cậu có rảnh không? Tôi mời cậu uống trà.
Hào Nhất Phong ngồi trong phòng làm việc lẳng lặng xem bài luận của
Vương Tử Quân, bài viết này khá ngắn, không bắt mắt, thế nhưng ở vị trí
của lão lại hiểu rõ ràng ý nghĩa cao vời của nó.
Đúng là một tiểu tử tốt.
Hào Nhất Phong nghĩ đến những chuyện phát sinh vài ngày qua mà không
khỏi sinh ra cảm giác lau mắt mà nhìn với Vương Tử Quân. Người này có
thể đứng trước mặt thế cục dùng hành động thực tế để chứng minh ý nghĩ
của mình, quan trọng là hành vi này còn được lãnh đạo thượng cấp chú ý,
căn bản không phải là một hành vi vô tâm.
Hào Nhất Phong dù
thế nào cũng không thể không tin Vương Tử Quân có mưu mô sẵn ở sự kiện
lần này, nhưng chẳng qua có một số người ngốc nghếch phải tiến lên làm
đạo cụ cho hắn.
Những người làm đạo cụ cho Vương Tử Quân có Hào Nhất Phong hay không?
Hào Nhất Phong không muốn nghĩ nhiều, thế nhưng lão biết rõ dù là công
ty Miyanda hay công ty Dạ Nguyệt cũng đều là đạo cụ của Vương Tử Quân.
- Tút tút tút.
Chuông điện thoại đột ngột vang lên, Hào Nhất Phong nhìn thoáng qua số
điện thoại gọi đến, lão cầm điện thoại lên. Người gọi đến là một vị bí
thư thị ủy tuyến dưới, đối phương mời Hào Nhất Phong tham gia nghi thức
khởi công một hạng mục lớn.
Vị bí thư thị ủy này là tâm phúc
của Hào Nhất Phong, thường thì lão sẽ căn bản không từ chối những sự
kiện như vậy. Nhưng hôm nay lão trầm ngâm giây lát rồi nói ra lời từ
chối.
Vì hạng mục của công ty Miyanda mà Hào Nhất Phong căn bản không dám làm chim đầu đàn cho người ta bắn.
Hào Nhất Phong nghĩ đến chim đầu đàn thì lại nghĩ đến Thạch Kiên Quân.
Những ngày nay đối phương có hành động rất quỷ dị, nếu như không có phối hợp với Vương Tử Quân thì đánh chết lão cũng không tin. Nhưng điều này
đã không còn quan trọng, quan trọng là tin tức mà trưởng ban Dương đưa
đến cho lão.
Lúc này lãnh đạo trung ương đã cho ra những lời
khẳng định rất tốt với Thạch Kiên Quân, liên tục mở miệng khen ngợi công tác của Thạch Kiên Quân ở Sơn Nam.
Lãnh đạo thượng cấp khen
ngợi công tác của chủ tịch thạch, lại không quay sang ném vài lời cho bí thư tỉnh ủy là Hào Nhất Phong, khác biệt trong đó đủ làm cho người ta
phải suy nghĩ bất định.
- Tút tút tút.
Chiếc điện
thoại màu đỏ bí mật chợt vang lên cắt đứt luồng suy nghĩ của Hào Nhất
Phong. Lúc này Hào Nhất Phong nhìn qua chiếc điện thoại, lão hít vào một hơi thật sâu, sau đó vội vàng ném tất cả ý nghĩ rối loạn ra khỏi đầu.
- Chào anh, tôi là Hào Nhất Phong.
Giọng điệu của Hào Nhất Phong tràn đầy cung kính.
- Chào bí thư Nhất Phong, tôi là Vũ Tiểu Dương, lãnh đạo muốn nói chuyện với ngài.
Sau khi người gọi điện thoại đến khai báo thân phận thì nhanh chóng nối máy.
Hào Nhất Phong biết rõ Vũ Tiểu Dương là ai, cũng biết rõ lãnh đạo là
ai. Vì vậy sau khi nghe Vũ Tiểu Dương lên tiếng thì vẻ mặt lão càng thêm cung kính, lão cầm chặt điện thoại, chuẩn bị tiếp nhận chỉ thị của lãnh đạo.
- Chào đồng chí Nhất Phong!
Một giọng nói trầm ấm truyền đến từ đầu dây bên kia, Hào Nhất Phong nghe được âm thanh này thì cơ thể càng thêm thẳng đứng.
- Chào thủ trưởng.
- Đồng chí Nhất Phong, công tác của tỉnh Sơn Nam trong năm nay là rất
tốt, không những có chỉ tiêu phát triển kinh tế rất đẹp, còn có thay đổi ở phương hướng tăng trưởng. Điều này nói rõ ban ngành tỉnh Sơn Nam có
suy nghĩ chính xác, phương hướng các anh đưa ra đáng giá để nhận lấy lời khẳng định...
Lời khen ngợi của lãnh đạo không làm cho Hào
Nhất Phong cảm thấy vui vẻ. Lão là một vị bí thư tỉnh ủy, lão biết rõ
những lời khen như vậy căn bản không có bao nhiêu phần cho mình.
Nhưng Hào Nhất Phong vẫn phải có biểu hiện cực kỳ vui mừng, dù sao thì
đây cũng là những lời khen ngợi của lãnh đạo. Thế là lão dùng giọng vui
vẻ nói:
- Mong lãnh đạo cứ yên tâm, tỉnh Sơn Nam chúng tôi có
lòng tin và quyết tâm nâng cao một bước công tác của mình, cuối năm sẽ
giải quyết bài toán khó mà lãnh đạo giao phó.
- Anh có lòng
tin như vậy thì tôi thật sự yên tâm. Tôi cũng tin tưởng anh có thể làm
tốt công tác ở tỉnh Sơn Nam, đồng thời đồng chí Kiên Quân công tác cũng
khá tốt, nhờ anh chuyển lời của tôi cho anh ấy.
Lời nói của
lãnh đạo thượng cấp làm cho Hào Nhất Phong cảm thấy rất vui, đồng thời
cũng cảm thấy khổ sở. Lãnh đạo không hề gọi điện thoại cho Thạch Kiên
Quân, điều này nói rõ vị trí bí thư tỉnh ủy của Hào Nhất Phong là cực kỳ vững chắc, thế nhưng lãnh đạo lại tiến hành khen ngợi Thạch Kiên Quân,
điều này làm cho lão cảm thấy khó chịu.
Nhưng lãnh đạo gọi
điện thoại đến căn bản không phải là trưng cầu ý kiến của Hào Nhất
Phong, rõ ràng là tiến hành sắp xếp công tác, lão cần phải có ý thức lấy đại cục làm trọng.
- Bí thư Nhất Phong, anh không cần cúp điện thoại, tôi còn có chuyện phải làm phiền anh.
Giọng nói của Vũ Tiểu Dương vang lên từ đầu dây bên kia.
Hào Nhất Phong không biết lúc này lãnh đạo thượng cấp còn ở bên cạnh hay không, thế nên dùng giọng sống động nói:
- Đồng chí Tiểu Dương cứ nói.
- Anh có số điện thoại liên lạc với bí thư Vương hay không? Để tôi có thể ghi vào sổ của mình.
Giọng nói của Vũ Tiểu Dương căn bản không có vài phần cảm tình, thế nhưng lại làm cho Hào Nhất Phong cảm thấy rất rung động.
Đối phương muốn lấy số điện thoại của Vương Tử Quân, đây là muốn làm gì?
Vũ Tiểu Dương là ai thì Hào Nhất Phong biết rất rõ, hành vi của đối phương có hình bóng của lãnh đạo thượng cấp.
Hào Nhất Phong thầm nghĩ như vậy, lão nhanh chóng lật sổ điện thoại ra, sau đó báo cáo số điện thoại liên lạc của Vương Tử Quân.
- Cám ơn bí thư Nhất Phong.
Vũ Tiểu Dương cũng không nói gì thêm mà trực tiếp cúp điện thoại.
Hào Nhất Phong cầm lấy điện thoại mà suy nghĩ miên man, trong lòng sinh ra cảm giác rất xấu, giống như lúc này Vương Tử Quân là một cánh chim
ưng vỗ cánh bay xa, thậm chí còn nhanh chóng rời khỏi vùng trời của
mình.
Nhưng điều này cũng không phải là Hào Nhất Phong có thể thao túng, lão nâng ly nước trà lên uống một ngụm để điều hòa tâm tình
của mình, sau đó gọi điện thoại cho Thạch Kiên Quân.
- Chủ tịch Kiên Quân, vừa rồi lãnh đạo gọi điện thoại đến tiến hành khen ngợi công tác của anh.
Hào Nhất Phong đã khôi phục lại vẻ ung dung bình tĩnh trưởng thành lão
luyện, lão muốn thông qua giọng điệu để biểu đạt vị trí của mình trong
suy nghĩ của lãnh đạo.
...
- Richard, làm sao bây
giờ? Lúc này thành phố La Nam đã ký hiệp nghị xây dựng khu hậu cần, dựa
theo tình huống của bọn họ thì chúng ta đã căn bản không còn khả năng
hợp tác nữa rồi.
Bob nhìn Richard dùng giọng nóng lòng như lửa đốt nói.