Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1649: Chương 1649: Khen ngợi, bình luận, phê phán và khẳng định




Vương Tử Quân ngồi đối diện Sầm Vật Cương với gương mặt lạnh nhạt. Hắn cũng không cảm thấy bất ngờ với thái độ của Sầm Vật Cương ở sự kiện này, chỉ là hắn muốn làm gì cũng chỉ có thể kiên trì mà thôi.

- Chủ tịch Tử Quân, anh nói xem chuyện này nên xử trí thế nào? Cuối cùng Sầm Vật Cương cũng mở miệng, thế nhưng ánh mắt lại làm cho người ta khó thể nhận biết được thái độ rõ ràng.

Vương Tử Quân uống một hớp nước rồi cười nói: - Bí thư Sầm, tôi cho rằng thành tích là thành tích, khuyết điểm là khuyết điểm. Nếu cần ban thưởng thì phải ban thưởng, nên trừng phạt thì phải trừng phạt, giữa hai phương diện này không có tính đối lập với nhau.

- Đồng thời tỉnh Mật Đông hoàn toàn có thể tiến hành một hành động sửa trị tật xấu phô trương lãng phí, tuy chuyện này căn bản không có gì là lớn, thế nhưng lực ảnh hưởng là không nhỏ. Không những liên quan đến phương diện thu chi tài chính, còn liên quan đến hình tượng của cán bộ trong tỉnh.

Sầm Vật Cương lẳng lặng lắng nghe lời nói của Vương Tử Quân mà không khỏi nhíu mày. Lão căn bản không phản đối với tâm tư chỉnh đốn tác phong cán bộ của Vương Tử Quân, thế nhưng nếu như khai đao với thành phố Linh Long, như vậy sẽ làm cho người ta cảm thấy không được thư thái.

Mở rộng công tác đả kích tình trạng phô trương lãng phí thì dù là ai cũng không thể nói nên lời, hơn nữa Vương Tử Quân vừa tiến lên làm chủ tịch tỉnh, cũng cần thúc đẩy vài hạng mục công tác để khẳng định địa vị của mình trong tỉnh. Nhưng Sầm Vật Cương cảm thấy trong tỉnh có biết bao nhiêu hành vi phô trương lãng phí, sao Vương Tử Quân anh không nắm bắt người khác, lại không bỏ qua cho thành phố Linh Long? Có phải anh ra tay vì tôi nhìn trúng thành phố Linh Long hay không?

- À, cứ làm như thế đi. Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, lão uống một hớp nước, sau đó gương mặt đã bình hòa hơn: - Chủ tịch Tử Quân, còn có chuyện tôi cần bàn bạc với anh, đó là đồng chí Yến Quy sắp chuyển đến cương vị công tác mới, vị trí phó bí thư chuyên trách cũng chẳng thể để trống được. Anh xem trong ba đồng chí Tắc Chính, Thanh Minh và ANh Hồ thì ai là người thích hợp đề cử lên trên hơn cả?

Vương Tử Quân nghe lời nói của Sầm Vật Cương mà không khỏi có hơi nhíu mày, lúc này trong lòng cũng tràn đầy cảm khái. Sầm Vật Cương đúng là Sầm Vật Cương, dù có chỗ cố kỵ với mình thì vài chuyện đại sự cũng biểu hiện sự cường thế rất mạnh.

Trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân đột nhiên nói: - Bí thư Sầm, tôi đến Mật Đông một thời gian ngắn, hơn nữa ba vị đồng chí này cũng có năng lực công tác rất mạnh, vì vậy nếu ngài hỏi tôi ở sự kiện này, tôi chỉ có thể nghe mà không dám lên tiếng, căn bản không thể cho ra quyết định tốt đẹp.

Vương Tử Quân nói cực kỳ ẩn giấu, cũng chỉ rõ vấn đề, ám hiệu rõ ràng, cũng xem như tỏ thái độ với Sầm Vật Cương. Vương Tử Quân tự hiểu lấy mình làm cho Sầm Vật Cương cảm thấy rất hưởng thụ, quả thật muốn vỗ tay nhiệt liệt với người này.

- Những năm qua Anh Hồ công tác tuy tận tâm tận lực nhưng bàn về lý lịch thì kém so với bí thư Tắc Chính và trưởng phòng Anh Minh. Chúng ta sẽ tổ chức hội nghị để báo cáo hai đề cử này lên, đề cử như vậy xem như có bảo hiểm rõ ràng.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, lúc này dù hắn muốn nói thay cho Kim Chính Thiện thì cũng phí công vô dụng. Thứ nhất hắn không có quyền uy quá lớn ở phương diện nhân sự như Sầm Vật Cương; thứ hai Kim Chính Thiện đối mặt với hai người kia cũng không có ưu thế gì lớn.

Hai sự việc đã được bàn xong, thời gian còn lại chủ yếu là uống trà nói chuyện không mấy liên quan. Nhưng dù là Sầm Vật Cương hay Vương Tử Quân thì cũng có nhiều việc để làm, vì vậy vài phút sau thì Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương.

Vương Tử Quân đi trên con đường từ văn phòng thường ủy về văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, trong đầu hắn vẫn là tình huống gặp mặt Sầm Vật Cương vừa rồi. Mặc dù mình chiếm thượng phong ở phương diện đả kích phô trương lãng phí, thế nhưng mình lại thảm bại ở phương diện đề cử người tiếp nhận vị trí phó bí thư tỉnh ủy.

Vương Tử Quân cũng biết rõ tình thế của mình ở sự kiện đề bạt này, chính mình không có ưu thế gì quá lớn. Nếu hắn lấy Kim Chính Thiện ra để so sánh với Khang Tắc Chính và Uông Thanh Minh, như vậy Kim Chính Thiện vẫn chưa đủ lý lịch.

Nếu để cho một trong hai người Khang Tắc Chính và Uông Thanh Minh làm phó bí thư tỉnh ủy, như vậy công tác của mình sẽ bị cản tay rất lớn. Bây giờ mình và Sầm Vật Cương vừa cân đối với nhau, sau đó cán cân sẽ nghiêng về phía Sầm Vật Cương.

Cũng không phải là mình kém Sầm Vật Cương quá nhiều, chủ yếu là mình có thời gian công tác ở Mật Đông ít hơn so với Sầm Vật Cương.

Vương Tử Quân quay về phòng làm việc của mình và gọi Trương Tề Bảo đến, hắn nói kết quả trao đổi của mình với Sầm Vật Cương. Hắn yêu cầu Trương Tề Bảo làm công tác liên lạc, đồng thời từ chối tất cả những hội nghị liên quan đến mình.

Trương Tề Bảo có chút kinh dị về phương diện cho ra hai văn kiện vừa ban thưởng vừa phê bình, thế nhưng khi nhìn vẻ mặt âm trầm của Vương Tử Quân, hắn không dám đặt câu hỏi., Sau khi xác định Vương Tử Quân không còn gì để phân phó, hắn nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân.

Dù là Khang Tắc Chính hay Uông Thanh Minh, nếu như bọn họ trở thành phó bí thư tỉnh ủy, như vậy vị trí còn trống của bọn họ sau đó phải có người chêm vào, nhân tuyển cho vị trí đó chắc chắn là Phương Anh Hồ. Sau đó đến phương diện chọn thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, thượng cấp gần đây cực kỳ tôn trọng ý kiến của bí thư tỉnh ủy ở phương diện chọn người làm thư ký trưởng, thế là quyền lên tiếng của Vương Tử Quân ở hội nghị thường ủy sẽ giảm đi rất nhiều.

Tuy quyền lên tiếng của Vương Tử Quân không kém hơn bao nhiêu so với thời điểm Vi Yến Qui còn tại vị, thế nhưng cũng không mạnh hơn. Sau khi Trương Tề Bảo rời đi thì tâm tư của Vương Tử Quân có chút trầm lắng, hắn cảm thấy muốn phá thế cục hiện tại là không dễ dàng.

Khi Vương Tử Quân đang suy nghĩ xem nên phá thế cục khó khăn kia như thế nào, đúng lúc này điện thoại của hắn vang lên. Hắn nhìn qua màn hình điện thoại, là điện thoại của Uông Thanh Minh, hắn nghe máy, chợt nghe Uông Thanh Minh dùng giọng nhiệt tình nói: - Chủ tịch Vương, đôi đã mời anh Tề đến khách sạn, khi nào thì ngài có thời gian? Anh Tề nói rất muốn đến đón ngài.

- Ha ha ha, anh nói với anh Tề, tôi là địa chủ nhưng không thể đi tiếp đón anh ấy, như vậy đã phải xin lỗi rồi, nếu để anh ấy đến đón thì không phải quá xấu hổ sao? Vương Tử Quân điều chỉnh tâm tư của mình, sau đó hắn cười nói với Uông Thanh Minh: - Các anh chờ chút, tôi sẽ qua ngay.

Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống chợt phát hiện ánh sáng trong phòng có hơi ảm đạm, không ngờ bây giờ đã đến lúc tan tầm.

Khi Vương Tử Quân đưa theo Triệu Hiểu Bạch đến khách sạn Thịnh Thế, lúc này trong một gian phòng khách sạn, Uông Thanh Minh đang uống trà với Tề Vận Thắng. Tề Vận Thắng là người hơi béo, mái tóc hói làm cho người ta sinh ra cảm giác vô hại.

- Anh Tề, lần này là thời điểm mấu chốt của tôi, mong anh giúp đỡ mạnh mẽ một chút. Uông Thanh Minh châm trà cho Tề Vận Thắng rồi khẽ nói.

Tề Vận Thắng sờ lên đầu hói theo thói quen rồi nói: - Anh Thanh Minh, với mối quan hệ nhiều năm của hai chúng ta, sao tôi không thể ra sức kéo xe cho anh vào đúng thời điểm được? Nhưng tôi căn bản là không hiểu nổi, Vương Tử Quân thật sự có vị trí quan trọng trong sự kiện điều động này vậy sao?

- Không phải quá quan trọng, chủ yếu là ý kiến của bí thư Sầm, thế nhưng tôi cũng chỉ là một nhân tuyển của bí thư Sầm mà thôi, còn có cả Khang Tắc Chính nữa. Uông Thanh Minh cảm khái nói một câu rồi tiếp tục: - Khang Tắc Chính có quan hệ gần với bí thư Sầm hơn cả tôi, hơn nữa anh ấy còn có được sự tín nhiệm của bí thư. Mặc dù vì một vài nguyên nhân khách quan, thế nhưng quan trọng là anh ấy có lý lịch rất nặng, tôi cạnh tranh với anh ta cũng không có ưu thế gì lớn. Vì vậy nếu như để cho bí thư Sầm lựa chọn, chỉ sợ Khang Tắc Chính sẽ là nhân tuyển tốt nhất.

Tề Vận Thắng cười ha hả, chỉ sau vài câu thì hắn xem như hiểu ý nghĩ của Uông Thanh Minh. Hắn gõ gõ ngón tay lên bàn rồi dùng giọng cảm khái nói: - Trường Giang sóng sau đè sóng trước, hai năm trước khi gặp mặt Vương Tử Quân, tôi vốn cho rằng đồng chí này sẽ phải rèn luyện vài năm trên vị trí trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy. Không ngờ bây giờ mới qua hai năm mà đã là chủ tịch tỉnh Mật Đông, căn bản là người đi sau chúng ta mà đến trước.

Uông Thanh Minh không nói gì, trong lòng hắn nghĩ đến tình huống gặp mặt Vương Tử Quân lần đầu tiên khi đến thủ đô tham dự hội nghị về công tác tổ chức. Hội nghị lần đó được tổ chức với sự tham gia của các vị trưởng phòng tổ chức tỉnh thành trong nước, khi hắn thấy Vương Tử Quân ngồi cùng hàng ghế với mình, thiếu chút nữa thì cho rằng người kia đi lầm hội trường.

Nhưng trong hội nghị đó Vương Tử Quân đại biểu cho tỉnh Nam Giang giới thiệu một vài kinh nghiệm ở công tác tổ chức, lời nói cực kỳ lý tính, Uông Thanh Minh phải lau mắt mà nhìn.

Nhưng dù là như vậy thì Uông Thanh Minh cũng không cho rằng có ngày người này sẽ đến Mật Đông làm lãnh đạo trực tiếp của mình. Lúc này là một thời điểm cực kỳ quan trọng, nếu hắn không nắm bắt được cơ hội như Vương Tử Quân, căn bản không có thêm chút khả năng, thế nên hắn cảm thấy khá sợ hãi và chờ mong.

- Anh Tề, tôi cũng có chút ngạc nhiên khi thấy Vương Tử Quân trở thành chủ tịch tỉnh Mật Đông, thế nhưng tóm lại thì Vương Tử Quân vẫn là một người cụ thể và cực kỳ có năng lực. Chưa nói đến những thứ khác, sự kiện Vi Yến Qui lần này là ví dụ điển hình. Đám người kia đã chuẩn bị tốt tất cả, khi ai cũng cho rằng Vương Tử Quân sẽ phải ra đi, đúng lúc Vương Tử Quân dùng khí thế gió bão để cuốn sạch lá vàng. Tuy nhìn qua thì giống như không liên quan đến Vương Tử Quân, thế nhưng nếu nói Vương Tử Quân không biết rõ tình hình thì anh có tin không?

Tề Vận Thắng cười cười, hắn không trả lời câu hỏi của Uông Thanh Minh, thế nhưng thực ra thì đáp án đã quá rõ ràng.

- Tuy bí thư Sầm vẫn là người nắm quyền lớn ở Mật Đông, thế nhưng căn bản không thể nào áp dụng chiêu thức với chủ tịch Đường để đặt lên người Vương Tử Quân, bây giờ theo ý tôi thì thái độ công tác của bí thư Sầm cũng có chút thay đổi rồi.

- Vì vậy ở sự kiện này chỉ cần là người được bí thư Sầm tuyển chọn, dù Vương Tử Quân có giúp đỡ ai khác thì bí thư Sầm cũng không phản đối. Đây cũng là nguyên nhân mà tôi vội vàng nhờ anh đến giúp sức. Uông Thanh Minh phân tích thế cục trong tỉnh rồi dùng giọng tự tin nói.

Tề Vận Thắng khẽ gật đầu rồi cười nói: - Anh Thanh Minh, tôi lấy trà thay rượu, chúc anh mã đáo thành công trong cạnh tranh lần này.

- Kính mong anh hỗ trợ nhiều hơn. Uông Thanh Minh cũng nâng ly trà lên cụng với Tề Vận Thắng.

- Anh Thanh Minh, nếu anh tiến lên làm phó bí thư tỉnh ủy, như vậy anh chuẩn bị công tác thế nào giữa bí thư Sầm và chủ tịch Vương? Tề Vận Thắng uống xong ly trà rồi dùng giọng giống như tùy ý hỏi.

Uông Thanh Minh cũng không trả lời vấn đề ngay lập tức, hắn suy nghĩ một phút rồi mới nói: - Tôi đã đi theo bí thư Sầm nhiều năm, căn bản là không thể thay đổi. Nhưng nếu dưới tình huống không phát sinh xung đột, tôi nhất định sẽ cho ra trợ lực lớn với chủ tịch Vương.

Tề Vận Thắng không nói gì, nhưng hắn cảm thấy đây là lựa chọn này của Uông Thanh Minh là rất nguy hiểm. Nhưng có một số việc mà sau này bàn sau cũng không muộn.

- Trưởng phòng, chủ tịch Vương đã đến. Giọng nói của thư ký truyền ra trong điện thoại, Uông Thanh Minh nghe xong thì đứng lên nói: - Chúng ta đi ra nghênh đón chủ tịch Vương.

Vương Tử Quân ngồi trên xe, hắn mở cửa sổ ra, gió lạnh thổi vào giá buốt. Hơi lạnh phả lên mặt làm cho hắn bình tĩnh lại trong cảm giác say.

Bữa tiệc rượu hôm nay tuy chủ yếu là nhắc lại chuyện cũ thế nhưng Vương Tử Quân vẫn nhìn ra tâm tình của Uông Thanh Minh. Tất cả đều không nói một lời, thế nhưng có một số việc căn bản nói nhiều sẽ không có tác dụng. Hơn nữa tất cả mọi người đều là kẻ thông minh, ngồi chung một bàn uống rượu có thể ngầm hiểu lẫn nhau.

Uông Thanh Minh trở thành phó bí thư tỉnh ủy, có phải như vậy là thích hợp không? Vương Tử Quân nghĩ đến gương mặt tươi cười của đối phương, ý nghĩ càng thêm sinh động.

Trong quá trình kết giao với Uông Thanh Minh thì Vương Tử Quân cảm thấy đối phương không có khả năng dựa vào mình. Đây là một người thích mọi việc đều thuận lợi, thế nhưng mối quan hệ giữa Uông Thanh Minh và Sầm Vật Cương là quá sâu, cuối cùng đối phương vẫn chọn Sầm Vật Cương mà thôi.

- Chủ tịch Vương, gió lạnh như vậy rất dễ cảm. Triệu Hiểu Bạch nói rồi tỏ ý cho lái xe đóng cửa kính lại.

Vương Tử Quân nhìn Triệu Hiểu Bạch mà nở nụ cười không tiếng động. Hắn cũng không ngăn cản hành vi của đối phương. Sức khỏe của hắn căn bản là một bộ phận công tác của Triệu Hiểu Bạch, cần gì phải làm cho tiểu tử kia khó chịu?

- Mở nhạc nghe một chút. Vương Tử Quân khoát tay áo nói với Tiểu Lý.

Tiểu Lý tuy chăm chú lái xe thế nhưng tâm tu vẫn đặt trên người Vương Tử Quân, sau khi nghe được lời phân phó thì nhấn nút mở nhạc, một đoạn nhạc du dương truyền ra: Tôi là một con ngựa đến từ phương bắc...

Phòng làm việc của Đồ Phấn Đấu ở trên tầng cao nhất khu văn phòng mới xây của thị ủy Linh Long, phòng này không những rộng rãi, đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra còn bao quát cả những ngọn núi cao phương xa, càng có thể thu hết cảnh đẹp của thành phố Linh Long vào trong mắt.

Khi Miêu Dược Hổ đẩy cửa đi vào thì Đồ Phấn Đấu đang tưới nước cho bồn hoa bên cạnh cửa sổ. Khi thấy Miêu Dược Hổ đi tới thì Đồ Phấn Đấu đặt thùng nước xuống, sau đó tiến lên nghênh đón: - Chủ tịch Dược Hổ, mời anh ngồi bên này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.