Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1617: Chương 1617: Khí thế nuốt trọn sơn hà như sói như hổ




Sầm Vật Cương có thể phân tích được tâm lý của Vương Tử Quân vào lúc hiện tại. Nhìn vào thế cục của Vương Tử Quân, tất nhiên sẽ không muốn mạnh tay ở tập đoàn Thần Phương, vì vậy mà đắc tội kẻ thứ ba. Nhưng chuyện này sẽ làm cho Vương Tử Quân cảm thấy cực kỳ khó xử và khó chịu.

Không phải Vương Tử Quân đã chọn phương án thỏa hiệp rồi chứ? Sầm Vật Cương nghĩ đến chuyện hai ngày trước Phương Anh Hồ báo cáo cho mình, nói là Thẩm Vạn Quân thông qua quan hệ để mời Vương Tử Quân dùng cơm, thế là không khỏi thầm cảm khái. Chuyện liên quan đến Thẩm Vạn Quân như cây đinh trong lòng lão, chỉ cần đụng vào sẽ làm cho Thẩm Vạn Quân sinh ra ý nghĩ cảnh giới rất mạnh.

Loại người Thẩm Vạn Quân như đùa với lửa, nếu đụng vào biết đâu ngọn lửa kia sẽ đốt lên người mình. Vì vậy nhiều lần Thẩm Vạn Quân cho ra lời mời nhưng Sầm Vật Cương đều từ chối.

Không ngờ một Vương Tử Quân thông minh hơn người lại có dấu hiệu tiếp xúc với Thẩm Vạn Quân, điều này làm cho Sầm Vật Cương cảm thấy kinh ngạc, đồng thời cũng có chút vui mừng, hoặc có chút đáng tiếc. Mặc dù bản năng lão xem người đàn ông trẻ tuổi có năng lực kia là đối thủ của mình, thế nhưng nhìn từ phương diện căn bản thì cũng không muốn Vương Tử Quân vì chuyện của Thẩm Vạn Quân mà gặp vấn đề.

Nên nhắc nhở đối phương một câu hay là không nói gì cả?

Trong đầu Sầm Vật Cương lóe lên ý nghĩ như vậy, lão do dự giây lát, cuối cùng khi thư ký gõ cửa thì cho ra quyết định. Dù thế nào thì mình và Vương Tử Quân là hai cái thìa trong nồi, nếu như mình đề tỉnh đối phương vài câu, ngược lại còn biểu hiện tư thế quá ra vẻ, chính mình nên thận trọng một chút thì hơn. Còn bản thân Vương Tử Quân có nghe lời khuyên hay không, điều này không liên quan đến mình.

- Chào bí thư Sầm. Vương Tử Quân từ ngoài cửa đi vào, hắn khẽ chào hỏi Sầm Vật Cương, thái độ nhìn qua cực kỳ tôn trọng.

Sau khi Vương Tử Quân đi vào phòng, Sầm Vật Cương nhìn về phía Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này Vương Tử Quân vào cửa còn kéo theo cả ánh nắng sáng sớm. Sau khi đi vào thì ánh mặt trời chiếu lên người Vương Tử Quân không chút keo kiệt, làm cho Vương Tử Quân nhìn qua giống như mặc một bộ quần áo ánh sáng.

Sầm Vật Cương trừng mắt nhìn theo bản năng, sau đó dùng giọng nhiệt tình nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Tử Quân đến đấy à, mời anh ngồi.

Hai người ngồi xuống hai bên ghế sa lông, sau đó Sầm Vật Cương cười nói: - Tôi nghe nói vợ anh chủ động yêu cầu đến công tác ở thư viện tỉnh, như vậy sao được? Đồng chí Tiểu Bắc là nhân tài cao cấp của đất nước, nếu như để cho cô ấy mỗi ngày đi quản lý sách báo, đúng là lãng phí tài nguyên. Tôi nghe nói đồng chí Mạc Tiểu Bắc không những là kỹ sư cao cấp, trước khi xuất ngũ còn là một thượng tá, một người có khả năng như vậy hoàn toàn có tể đảm nhiệm chức vụ cao.

Sầm Vật Cương quan tâm đến phương diện sắp xếp công tác cho Mạc Tiểu Bắc cũng không đơn giản là biểu hiện một loại tư thái, lão thật sự cảm thấy khiếp sợ. Một nhân tài hàng đầu như vậy vì sao lại cam tâm tình nguyện đến công tác ở thư viện tỉnh? Sau khi nghĩ kỹ thì càng cảm thấy hâm mộ Vương Tử Quân, có câu sau lưng một người đàn ông thành công có bóng dáng của một người phụ nữ vĩ đại, xem ra lời này không phải không đúng. Vợ của Vương Tử Quân còn trẻ như vậy mà đã là người tài đức vẹn toàn. Quan trọng nhất chính là người ta căn bản là nhân tài khan hiếm bậc nhất, thế nhưng lại cam tâm tình nguyện sống ẩn dật.

Vương Tử Quân không biết diễn tiến tâm lý của Sầm Vật Cương vào lúc này, thế nhưng hắn vẫn phải cảm tạ sự quan tâm của Sầm Vật Cương. Lúc này hắn cười nói: - Bí thư Sầm, tôi nhất định sẽ chuyển lời quan tâm của người với Tiểu Bắc, còn phương diện hướng đi của cô ấy, tôi luôn tôn trọng ý kiến của cô ấy. Cô ấy tự nguyện đến công tác ở thư viện tỉnh, như vậy cũng tốt, cũng có thời gian chăm lo cho con cái.

- Ha ha ha, chủ tịch Tử Quân, tư tưởng chủ nghĩa đàn ông như anh cũng không hay, như vậy là mai một nhân tài đấy. Sầm Vật Cương nói rồi khoát tay áo nói: - Nếu hai vợ chồng các anh đã quyết định, tôi cũng không nên chen tay vào. Nhưng tôi thấy hay là thế này, hoàn toàn có thể cho Mạc Tiểu Bắc là phó giám đốc thư viện, như vậy cũng không làm ảnh hưởng đến công việc gia đình, cũng thể hiện sự coi trọng của tỉnh Mật Đông với nhân tài.

Vương Tử Quân lẳng lặng uống trà không nói lời nào, Sầm Vật Cương sở dĩ quan tâm đến Mạc Tiểu Bắc như vậy là vì có ý nghĩ sâu xa. Thế nhưng quan trọng nhất chỉ có một nguyên nhân, đó là muốn cho bên ngoài thấy mình cực kỳ quan tâm giúp đỡ đến công tác của Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cũng không từ chối ý nghĩ này của Sầm Vật Cương, nếu người ta đã muốn diễn như vậy, mình từ chối cũng xem như không đủ tôn trọng Sầm Vật Cương.

Vì vậy Vương Tử Quân tiến hành cảm tạ Sầm Vật Cương một phen, sau đó trầm giọng nói: - Bí thư Sầm, lần này tôi đến chủ yếu là muốn báo cáo với ngài về chuyện của tập đoàn Thần Phương.

Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, lão đang định nhắc nhở Vương Tử Quân về vấn đề này, mong sao người này không bị hãm chân vào quá sâu. Đến khi đó tuy tình hình không quan hệ lớn với lão, nhưng sẽ tạo nên ảnh hưởng không tốt, ít nhất thì lão cũng mang tiếng không chăm lo tốt cho ban ngành của mình.

- Tập đoàn Thần Phương trước nay vẫn luôn là xí nghiệp kinh tế trọng điểm của tỉnh, đã cho ra nhiều cống hiến với sự nghiệp phát triển kinh tế, bây giờ tập đoàn Thần Phương gặp khó khăn, chúng ta cũng không nên buông tay mặc kệ được.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi nói tiếp: - Bí thư Sầm, bây giờ tập đoàn Thần Phương gặp phải khó khăn, ngoài nguyên nhân liên quan đến kinh tế thị trường ngày càng chuyển biến, cũng có liên quan đến thể chế xí nghiệp của bọn họ. Những ngày qua tôi đã xem xét nhiều tài liệu, tôi cảm thấy bắt buộc phải thay đổi chế độ ở tập đoàn Thần Phương.

"Thay đổi chế độ tập đoàn Thần Phương?" Sầm Vật Cương vốn có chút do dự, vì hắn là người đi ra từ những năm tháng xưa cũ, hắn căn bản có cảm tình với những doanh nghiệp đi theo năm tháng. Lúc này Vương Tử Quân nói một câu không thể không thay đổi chế độ, thái độ gây sự này càng làm cho lão cảm thấy Vương Tử Quân đã có tiếp xúc với Thẩm Vạn Quân.

Một người đàn ông trể tuổi có thể tiến lên vị trí chen vai sát cánh với mình, là một người tương lai cực kỳ sáng lạn, vì sao lại không quý trọng như vậy? Nếu như đối phương bại ở vị trí hiện tại, không phải kiếm củi ba năm đốt một giờ sao? Thật sự quá đáng tiếc.

Sầm Vật Cương thầm nghĩ như vậy, lão trầm giọng nói: - Chủ tịch Tử Quân, phương diện thay đổi chế độ của tập đoàn Thần Phương cũng không phải làm một lần là xong, còn có nhiều nhân tố tương quan ở bên trong. Hơn nữa tôi nghe nói người phụ trách tập đoàn Thần Phương là Thẩm Vạn Quân, người này có lá gan rất lớn.

Lá gan rất lớn, đây là một câu nói rất có ý nghĩa, có thể nói người dám nghĩ dám làm, dũng cảm sáng tạo và đổi mới, cũng có thể nói một người cả gan làm loạn, ra bài không theo quy củ.

Vương Tử Quân nghe Sầm Vật Cương đánh giá Thẩm Vạn Quân như vậy thì không khỏi thầm cảm thấy buồn cười. Thẩm Vạn Quân rốt cuộc là hạng người gì thì bí thư Sầm anh còn không hiểu rõ ràng sao? Nhưng hắn vẫn biểu hiện ra bộ dạng nhàn nhạt nói: - Tập đoàn Thần Phương có vài chục ngàn công nhân, công tác xã hội là cực kỳ quan trọng ở phương diện thay đổi chế độ lần này. Nếu như làm không tốt thì sẽ có tai họa ngầm rất lớn, vì vậy tôi đề nghị khi tiến hành thay đổi chế độ ở tập đoàn Thần Phương thì chúng ta nên cho ra một phương án thay đổi cả chế độ xã hội, sau đó cho tập đoàn Thần Phương niết bàn sống lại, biết đâu một hành động có thể thay đổi cục diện bị động hiện tại. Điều quan trọng nhất chính là công nhân viên chức của tập đoàn cũng phải có được những sắp xếp chính đáng.

- Đây là điểm xuất phát và dừng chân của phương án thay đổi chế độ lần này, thế nhưng nếu muốn làm được thì chúng ta cần phải sắp xếp những luận chứng cực kỳ chặt chẽ. Sầm Vật Cương tỏ ra thừa nhận quan điểm của Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không nhanh chóng lên tiếng, sau khi uống một ngụm nước thì trầm giọng nói: - Bí thư Sầm, một chế độ nghiêm khắc cũng cần có người quản lý, cá nhân tôi cho rằng nếu muốn làm cho phương án thay đổi chế độ được hoàn mỹ, chúng ta cần phải bỏ công sức ở những người trọng điểm.

- À, gần đây bí thư Vương có ý nghĩ gì ở phương diện điều động cán bộ hay không? Hai mắt Sầm Vật Cương khẽ co giật, vẻ mặt càng làm cho người ta cảm thấy âm trầm bất định.

Lúc này Sầm Vật Cương đang nghĩ xem Vương Tử Quân dùng lý do gì để đề cử Thẩm Vạn Quân, nếu như Vương Tử Quân đề cử Thẩm Vạn Quân, như vậy mình nên trả lời thế nào?

Khi Sầm Vật Cương đang thầm suy nghĩ thì nghe Vương Tử Quân nói: - Chuyện này liên quan đến tài sản nhà nước, ủy ban cải cách không thể không tham gia, còn phía tập đoàn Thần Phương, tôi cảm thấy đồng chí Thẩm Vạn Quân không thích hợp tham dự. Hơn nữa gần đây có nhiều phản ánh về việc Thẩm Vạn Quân tham ô hối lộ, ngầm chiếm đoạt tài sản nhà nước. Tôi cảm thấy chúng ta nên cực kỳ coi trọng chuyện này, tốt nhất là cho ủy ban kỷ luật tham gia tiến hành điều tra.

"Thẩm Vạn Quân có khả năng xảy ra vấn đề?" Sầm Vật Cương vốn là người nắm đại cục, chuẩn bị tiến hành khuyên giải Vương Tử Quân, mà Vương Tử Quân có nghe lời khuyên của mình hay không thì lão đã suy nghĩ kỹ càng, thậm chí còn cảm thấy đây là nghĩa vụ của một người anh với người em.

Nhưng Sầm Vật Cương không ngờ Vương Tử Quân lại cho ra một lời đề nghị như vậy, mời ủy ban kỷ luật điều tra Thẩm Vạn Quân, như vậy Thẩm Vạn Quân sẽ thoát được sao? Trước đó vài năm Sầm Vật Cương cũng có ý nghĩ này, nhưng vì một vài nguyên nhân mà bỏ qua.

Bây giờ Vương Tử Quân lên tiếng như vậy, rõ ràng muốn cho ra tác dụng mạnh mẽ ở sự kiện này, nếu như người đứng sau lưng Thẩm Vạn Quân nổi giận, tất sẽ chĩa mũi dùi vào Vương Tử Quân.

Sầm Vật Cương biết rõ chính mình cho Vương Tử Quân một lựa chọn tiến thoái lưỡng nan, nhưng khi chính mình cho rằng đối phương sẽ dựa vào Thẩm Vạn Quân, đối phương lại kiên quyết ra tay, điều này làm cho lão cảm thấy cực kỳ khó hiểu.

- Tôi cảm thấy chỉ có điều tra mới có lợi cho công tác thay đổi chế độ của tập đoàn Thần Phương. Vương Tử Quân nhìn Sầm Vật Cương rồi trầm giọng nói.

Đây không phải là kết quả mình chờ mong sao? Vì sao bây giờ mình còn do dự? Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như vậy, Sầm Vật Cương nói: - Vậy thì để cho ủy ban kỷ luật tỉnh ủy tiến hành điều tra.

...

Sân golf đối với người bình thường thì sẽ là một địa phương cực kỳ cuốn hút và mong muốn hướng tới, nhưng chỗ này lại cực kỳ thần bí. Đại đa số mọi người nghe cái tên đều quen tai, thế nhưng hình ảnh được thấy chủ yếu là đám người nhà giàu vung gậy mà thôi.

- Bộp! Một quả bóng bay lên cao rồi biến mất trong bụi cỏ, Thẩm Vạn Quân căn bản không quan tâm đến quả bóng của mình bay đi đâu, hắn đặt cây gậy trong tay xuống nói với Thịnh Lưu Duệ ở bên cạnh: - Giám đốc Thịnh, chuyện ngày hôm qua thật sự là không hay chút nào.

- Cái gì mà không hay, không phải là một chiếc xe Tùng Thử thôi sao? Thịnh Lưu Duệ mặc đồ thể thao màu trắng, nhìn qua cực kỳ anh tuấn tiêu sái, trong tay hắn cũng cầm một chiếc gậy, thế nhưng nhìn qua lại không có ý nghĩ muốn đánh golf.

- Xe không đáng tiền, chủ yếu là chủ nhân của chiếc xe. Thẩm Vạn Quân tiếp nhận chai nước khoáng trong tay nhân viên sân golf, hắn uống một ngụm rồi nói: - Không ngờ Triệu Hiểu Bạch lại đang dùng cơm nơi đó.

- Anh không ngờ thì tôi cũng không ngờ. Thịnh Lưu Duệ nghe Thẩm Vạn Quân nhắc đến Triệu Hiểu Bạch thì có chút đố kỵ, tuy hắn cảm thấy tất cả phương diện mình đều mạnh hơn tiểu tử kia, thế nhưng không thể phủ nhận lúc này trong mắt đại đa số mọi người thì mình và tiểu tử đang chạy xe Tùng Thử kia không phải một cấp bậc.

Nói về thân phận thì có lẽ người ta sẽ thấy hai người tương đồng với nhau, nhưng Triệu Hiểu Bạch kia lại là thư ký của Vương Tử Quân.

Thịnh Lưu Duệ nhìn bộ dạng trầm ngâm của Thẩm Vạn Quân mà không khỏi cười nói: - Giám đốc Thẩm, ngài cần gì phải lo lắng vô cớ như vậy? Có câu không biết thì không có tội, chúng ta đã nhận lỗi với cậu ấy, càng chuẩn bị đổi một chiếc xe khác tốt hơn, cho dù Triệu Hiểu Bạch có bá đạo thế nào thì như vậy cũng đủ rồi.

Thẩm Vạn Quân cũng không phải nghĩ về vấn đề này, vì vậy hắn cũng không trả lời Thẩm Vạn Quân. Sau khi Thịnh Lưu Duệ mất kiên nhẫn thì hắn mới nói: - Anh nói xem Triệu Hiểu Bạch kia có phải có chuyện gì hay không? Vì sao lại đến quán cơm kia?

- Có chuyện gì là có chuyện gì? Chuyện này chúng ta tạm thời bỏ qua, anh cảm thấy Triệu Hiểu Bạch là ai? Có thể làm gì được sao? Thịnh Lưu Duệ nói rồi vung gậy về phía trước, lại lên tiếng: - Nói ra thì có nhiều chuyện trên đời thường trùng hợp như vậy.

Thẩm Vạn Quân khẽ gật đầu, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Triệu Hiểu Bạch là chuyện nhỏ, bây giờ quan trọng là thu phục Vương Tử Quân như thế nào. La Binh được anh giới thiệu đã đi rồi, tôi hao tổn nhiều tâm tư mua một bức tranh chữ, thế nhưng lại không có tác dụng.

Thịnh Lưu Duệ nhếch miệng cười nói: - Không dùng được thì không có vấn đề, ông cụ nhà tôi gần đây thích thư pháp, nếu anh cảm thấy không có chỗ nào đặt tranh, không bằng cho tôi đưa sang cho ông nhà luyện tập thư pháp.

- Ha ha ha, giám đốc Thịnh, tôi và anh căn bản là có cùng tâm tư. Khi tôi đi đến mua tranh thì cũng nghĩ đến chuyện ông nhà anh luyện chữ, thế nên đã mua hai bức, đang định đưa sang cho ông cụ nhà anh. Thẩm Vạn Quân vỗ vỗ vai Thịnh Lưu Duệ rồi dùng giọng giống như anh hùng cùng chiến lược nói.

Hai người nở nụ cười, Thẩm Vạn Quân nói tiếp: - Bữa cơm hôm nay anh nhất định phải nể mặt tôi, bây giờ chúng ta phải lôi kéo Triệu Hiểu Bạch, cần phải khách khí mời cậu ta dùng cơm để tu bổ.

- Giám đốc Thẩm, nếu không phải anh nói những lời này, tôi cũng không thèm quan tâm đến tên kia. Thực tế anh không cần lo lắng, Vương Tử Quân chủ yếu đi vào Mật Đông để cạnh tranh với Sầm Vật Cương, bây giờ Vương Tử Quân ở vào thế yếu, nào dám gây thù hằn với người khác? Chúng ta cung kính với người này, chủ yếu là cho hắn thể diện mà thôi.

Thịnh Lưu Duệ nói đến đây thì giống như nghĩ đến vấn đề gì đó, hắn dùng giọng đắc ý nói: - Trước kia bí thư Sầm của chúng ta không phải là có khí thế nuốt trọn sơn hà sao? Biểu hiện thì như sói như hổ, thế nhưng cuối cùng không phải thành thật tìm thứ khác để phát lực à?

Thẩm Vạn Quân cười ha hả, hắn biết Thịnh Lưu Duệ nói đến chuyện gì, mà chuyện này cũng làm cho hắn cực kỳ đắc ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.