Cục trưởng Liêu trên cơ bản đã hiểu về sự kiện này, dùng kinh
nghiệm công tác trong hệ thống công an lâu năm để xem xét thì Tào Viễn
rõ ràng là phạm tội cưỡng hiếp. Lúc này Tào Viễn bị thương thì chỉ có
thể nói là không may, người ta phòng vệ chính đáng, không thể vì anh bị
thương mà nói ngược lại được.
Tuy cục trưởng Liêu đã hiểu quá rõ vấn đề, thế nhưng ngoài miệng lại căn bản không thể nói như vậy. Dù
sao thì Tào gia cũng không phải dễ đắc tội. Vì vậy hắn do dự một chút
rồi trầm giọng nói:
- Tào nữ sĩ, chuyện này ngài cứ yên tâm, cục
công an tỉnh Sơn Nam nhất định sẽ xử lý thật chuyên chú, sẽ cho ngài một câu trả lời rõ ràng.
Cục trưởng LIêu nói xong thì phân phó một vị trưởng phòng đi theo bên cạnh mình:
- Anh gọi cục trưởng Mễ đến đây.
Viên trưởng phòng đồng ý một tiếng rồi bấm số điện thoại của Mễ Hoa Lâm.
Sau khi nói ra yêu cầu của cục trưởng Liêu, vị trưởng phòng kia quay lại báo cáo:
- Cục trưởng Liêu, cục trưởng Mễ nói anh ấy sẽ đến ngay.
Dù cục trưởng Liêu có biểu hiện cực kỳ tích cực trên sự kiện này, thế
nhưng căn bản không làm giảm bớt tâm tình của Lý Tú Anh. Bà nhìn đứa con nằm ngủ trên giường bệnh với ánh mắt ngây ngốc, gương mặt không còn
chút máu, thế là không khỏi cảm thấy cực kỳ thảm thiết. Bà giận đến mức
khó thể kiềm chế được mà đi đến bên cạnh một tên thủ hạ ở bên cạnh Tào
Viễn, sau đó cho ra hai cái tát:
- Bình thường Viễn Nhi nhà tôi
đối đãi với các anh không tệ, đến thời khắc cuối cùng thì các anh chạy
đi đâu? Tôi muốn hỏi xem hai người các anh quan tâm đến nó như thế nào.
Tên đàn ông bị Lý Tú Anh cho hai tát chợt ngây ngốc, thế nhưng lúc này
Lý Tú Anh nổi giận, hắn căn bản chỉ có thể nén giận mà không dám nói gì. Lúc này bọn họ sao có thể nói cho Lý Tú Anh biết, con của bà muốn chơi
người ta, nếu chúng tôi ở bên cạnh thì còn có chút hứng thú nào sao?
Nhưng lời giải thích này căn bản không phù hợp với hoàn cảnh hiện tại,
vì vậy tuy lời nói của Lý Tú Anh cực kỳ hung hăng, thế nhưng hai người
bọn họ đưa mắt nhìn nhau mà căn bản là ấp a ấp úng không lên tiếng.
- Mẹ, chuyện này bọn họ không có gì sai, sai lầm không nằm trên người
bọn họ, dù sao bọn họ cũng không thể nào cứ theo sát Viễn Nhi hai bốn
trên hai bốn được.
Tào Chân Nhi cuối cùng cũng là người giỏi quan sát, nàng nhìn vẻ mặt hai người kia cộng với lời nói của tên cảnh sát
vừa rồi, thế là hiểu chuyện gì xảy ra. Nàng sợ mẹ tiếp tục náo loạn, thế là phải nói ra những lời như vậy để di chuyển chủ đề.
Cục
trưởng Liêu nhìn thoáng qua Tào Chân Nhi, trong lòng thầm nghĩ may mà
nơi đây còn có một người hiểu chuyện, nếu không vấn đề sẽ là khó giải
quyết.
- Cục trưởng Liêu, tôi hy vọng ngài có thể xử lý thích đáng sự kiện này, để cho em tôi một câu trả lời rõ ràng.
Tào Chân Nhi nói câu sau rất nghiêm túc, ý nghĩa là quá rõ rồi.
Cục trưởng Liêu khẽ gật đầu, tuy hắn cảm thấy ngôi sao kia sẽ gặp
chuyện không may, thế nhưng trên sự kiện này ở lại không chút do dự đứng về phía Tào gia. Vào thời đại xã hội quyền lớn hơn pháp, có người nào
có thể thật sự chấp pháp công bằng, pháp luật đối đãi ngang hàng với tất cả mọi người thật sao?
Hai tên cảnh sát đứng ở cửa ra vào
thầm chửi chó má, bọn họ trên cơ bản đều hiểu chuyện gì xảy ra, bây giờ
những lời đám người kia vừa nói giống như người bị hại là Liêu An Như
phải phụ trách tất cả vậy.
Có quyền đúng là quá tốt, chỉ cần
mở miệng nói vài câu thì cô gái trong trắng tinh khiết đã giống như hóa
thành một tên tội phạm. Co bà nó, chỉ cần nắm quyền cao thì rõ rang có
thể nói ngựa trắng thành dê đen.
Khi hai tên cảnh sát đang
cảm khái thì có vài tên cảnh sát đi đến, người đi đầu khẽ gật đầu với
hai cảnh sát đứng canh gác bên cửa, sau đó vào trong phòng bệnh.
- Chào cục trưởng Liêu, tôi là đại đội trưởng Trương Thông Binh của chi đội ba cảnh sát hình sự thành phố La Nam.
Trương Thông Binh vừa nói vừa khép hai chân lại cúi chào cục trưởng Liêu.
Nếu như là bình thường thì cục trưởng Liêu có tâm tư ma xát với Trương
Thông Binh sao? Nhưng lúc này vì lời nhắn nhủ của Lý Tú Anh mà hán cần
phải sử dụng Trương Thông Binh, thế là hắn tranh thủ biểu hiện gương mặt bình dị dễ gần, sau đó dùng giọng hòa ái nói:
- Đội trưởng Thông Binh, theo tôi biết thì đội cảnh sát hình sự La Nam vào thời điểm mấu
chốt có thể phát huy tác dụng quan trọng, là một đội ngũ có tố chất cao. Lúc này tôi giao nhiệm vụ cho các anh, nhất định phải chăm chú xử lý vụ án giết người này, phải căn cứ vào những chứng cứ chính xác, tuyệt đối
không cho hung thủ làm bị thương người khác nhởn nhơ ngoài vòng pháp
luật.
Cục trưởng Liêu nói câu sau cùng cực kỳ nặng nề, thế cho nên ý nghĩ đã quá rõ ràng.
Trương Thông Binh cười cười nói:
- Chúng tôi nhất định sẽ chấp hành chỉ thị của lãnh đạo.
Cục trưởng Liêu bị Lý Tú Anh mở miệng mắng trước mặt nhiều người, thật
sự rất mất mặt. Lú này lời xu nịnh của Lý Tú Anh làm cho hắn cảm thấy
mình có thê diện, thế là tâm tình thoải mái hơn rất nhiều.
- À, Thông Binh rất tốt.
Cục trưởng Liêu nói ra bốn chữ tán dương Trương Thông Binh, thế là cảm thấy đã quá đủ.
Trương Thông Binh quả nhiên là rất tốt, thế nhưng cục trưởng Liêu khen
ngợi vẫn có hơi sớm. Sau khi khen ngợi xong, Trương Thông Binh cất bước
đi đến bên cạnh hai tên đàn ông đứng bên cạnh Tào Viễn, sau đó trầm
giọng nói:
- Hai người có phải là Triệu Hòa Tuyền và Lý Thuần Lực không?
Cục trưởng Liêu là một cảnh sát có thâm niên, hắn chợt cảm thấy có gì
đó không đúng trong thái độ của Trương Thông Binh, thế nhưng lúc này hắn căn bản đã không kịp ngăn cản nữa rồi.
- Vâng.
Hai
đàn ông đưa mắt nhìn nhau rồi dùng giọng lớn tiếng nói. Lúc này có chủ
của mình đến, hơn nữa còn có một vị phó cục trưởng cục công an tỉnh đi
theo, đám cảnh sát chuột nhắt này có thể làm gì được mình?
-
Thật xin lỗi, mời hai vị đi theo tôi một chuyến. Theo như lời khai của
người đại diện của Liêu An Như, chính là hai người các anh hỗ trợ kẻ tội phạm Tào Viễn lấy chìa khóa trong phòng của Liêu An Như.
Trương Thông Binh nói, hai mắt giống như diều hâu nhìn về phía hai tên đàn ông đứng bên cạnh giường của Tào Viễn.
Hai tên đàn ông chợt cảm thấy lạnh lẽo, bọn họ thật sự làm điều này,
nhưng lúc này nổi sợ hãi trong lòng đã bị kiêu ngạo thay thế. Bọn họ có
hậu trường, một cảnh sát chuột nhắt dám đứng đây khiêu khích quyền uy
của lãnh đạo sao? Đúng là quá ngu ngốc.
- Đây là ngậm máu phun người, chúng tôi không đi, chúng tôi là dân thường tuân thủ đúng pháp luật, có nghĩa vụ phải đi sao?
Lý Thuần Lực cố gắng giải thích.
- Từng công dân đều phải có nghĩa vụ hỗ trợ cơ quan công an trong lúc điều tra phá án.
Trương Thông Binh nói, sau đó nhìn vài vị cảnh sát hình sự đi theo phía sau:
- Đưa hai đồng chí này đi.
- Tôi xem các anh ai dám?
Lý Tú Anh vốn cực kỳ nổi giận vì con mình bị tàn phế, lúc này thấy đám
cảnh sát được một tấc còn muốn tiến thêm một thước, muốn đưa cả hai tên
đàn ông kia đi, thế là đỏ mặt tía tai nói.
Trương Thông Binh
biết rõ đây là Lý Tú Anh, là đại nhân vật đến từ thủ đô, hơn nữa cục
trưởng Liêu cục công an tỉnh cũng có mặt ở nơi này. Nhưng mặc kệ anh cấp cao thế nào, cho dù hắn biết rõ vẫn phải thực hiện công tác, vì đây
không những là chỉ thị của cục trưởng Mễ, còn là chỉ chị cao nhất của bí thư Vương: Chấp pháp theo đúng quy củ.
Năm chữ này khá đơn
giản, thế nhưng thực tế lại khó khăn nặng nề. Chuyện này nếu như không
có chỉ thị của bí thư Vương, Trương Thông Binh cảm thấy mình sẽ căn bản
không đến nơi này.
- Đưa đi.
Trương Thông Binh vung
tay lên mà không hề nói nhiều. Vài tên cảnh sát cũng không nói nhiều mà
tiến lên đưa hai tên đàn ông kia đi.
- Cục trưởng Liêu, đây là ý gì?
Lý Tú Anh thấy mình căn
bản không ngăn được vài tên cảnh sát, thế là thẹn quá hóa giận, dùng ánh mắt sáng ngời như điện nhìn về phía cục trưởng Liêu.
Cục
trưởng Liêu nhìn Trương Thông Binh người của Trương Thông Binh tiến lên
bắt hai tên đàn ông đứng bên giường Tào Viễn, hắn đã ý thức được sự việc không đơn giản. Hắn là một phó cục trưởng cục công an tỉnh, bây giờ cục công an thành phố dám tiến lên bắt người trước mặt mình, rõ ràng họ
cũng có chỗ dựa mạnh mẽ.
Nhưng những điều này không quan
trọng, chủ yếu là hắn không thể tiếp tục mất mặt trước người nhà Tào
gia. Hắn cân nhắc một chút rồi dùng giọng lạnh lùng nói:
- Trương Thông Binh, còn không mau thả người sao?
- Thật xin lỗi cục trưởng Liêu, chúng tôi chấp hành mệnh lệnh của cục
công an thành phố, nếu anh muốn chúng tôi hủy bỏ hành động lần này, như
vậy mong anh để cho lãnh đạo thành phố chúng tôi cho ra chỉ thị.
Trương Thông Binh cúi chào cục trưởng Liêu, sau đó dùng giọng không kiêu ngạo không xu nịnh vứt lại một câu, cuối cùng cất bước đi ra khỏi
phòng.
Lý Tú Anh còn muốn mở miệng thì bị Tào Chân Nhi kéo
lại, nàng đưa mắt nhìn đám cảnh sát cất bước bỏ đi và hai tên đứng canh
bên cửa, chợt cảm thấy vấn đề khó thể giải quyết.
Tuy Tào
Chân Nhi không hiểu rõ sự thật như thế nào, thế nhưng em mình là người
ra sao thì nàng lại hiểu rõ ràng. Nếu để cho cảnh sát điều tra, như vậy
sẽ cực kỳ bất lợi cho Tào Viễn.
- Mễ Hoa Lâm này đúng là to gan, đợi đến khi rời khỏi La Nam thì ông sẽ thu thập hắn.
Cục trưởng Liêu hung hăng mắng một câu, gương mặt đỏ bừng.
Tuy cục trưởng Liêu tỏ ra cực kỳ tức giận nhưng trong lòng lại căn bản
không như biểu hiện bên ngoài. Đối với hắn thì chuyện này chính mình
không cần chen tay vào thì quá tốt, trời sập tuyến trên sẽ chống, mặc dù hắn rất muốn làm tốt mối quan hệ với Tào gia, thế nhưng cục diện này
xuất hiện, hắn biết rõ mình căn bản không còn phù hợp đứng bên trong nữa rồi.
Lúc này cục trưởng Liêu nói đến thành phố La Nam lại
xem như một lời nhắc nhở cho Tào Chân Nhi, hắn tin Tào Chân Nhi là người thông minh, nàng chắc chắn nghe và sẽ hiểu ngay.
Khoảnh khắc này Tào Chân Nhi chợt bừng tỉnh, khi đến thành phố La Nam thì nàng quá
vội vàng, thế cho nên bây giờ nghe thấy lời nhắc nhở của cục trưởng Liêu mới nhớ La Nam là nhà của Vương Tử Quân, đây không phải là cơ hội tốt
cho Vương Tử Quân sao?
Tào Chân Nhi nghĩ đến người đàn ông
vung tay gọi gió lật tay gọi mưa, thậm chí có thể biến sự việc đầu sóng
ngọn gió nơi dư luận chuyển thành không có gì, còn tăng cao danh tiếng
cho mình, nàng chợt nghĩ:
"Lúc này không phải là Tào gia bọn họ
muốn làm phiền cô ngôi sao kia, rõ ràng là thời cơ tốt cho bí thư Vương
với mánh khóe thông thiên và vận may ngút trời đả kích Tào gia!"
Lúc này nên làm gì cho phải đây?
Vương Tử Quân ngồi trong phòng làm việc của mình, tuy hắn không hỏi nhưng từng tin tức luôn tụ tập trong phòng hắn.
- Bí thư Vương, có vài phóng viên muốn đến phỏng vấn ngài, anh xem sắp xếp như thế nào?
Khi Vương Tử Quân phê duyệt xong văn kiện cuối cùng tron ngày, Lữ Hâm Sâm chợt bước vào báo cáo.
Lữ Hâm Sâm dù đang cười nhưng trong lòng cực kỳ lo lắng bất an. Dù sao
trong sự kiện Vương Tử Quân chứng minh chiếc đồng hồ của mình, hắn và
Trương Hợp Tuân vón cho rằng Vương Tử Quân không chết cũng bị lột da,
không ngờ đối phương lại có thể dễ dàng hóa giải nguy cơ ảnh hưởng đến
danh dự lần này. Người này không những nói rõ nguồn thu nhập hợp pháp
của vợ, thậm chí còn được người ta tung hô và hâm mộ vì đem đến hãnh
diện cho quốc gia.
Lữ Hâm Sâm nghĩ đến tình huống đám người
trên mạng vốn chuẩn bị dùng ngòi bút làm vũ khí sắc bén công kích Vương
Tử Quân, thế nhưng sau khi biết rõ chân tướng thì lại giống như biến
thành người khác. Bọn họ liên tục nói tốt về Vương Tử Quân, cũng nói lời ủng hộ Mạc Tiểu Bắc, thật sự làm cho người ta cảm khái.
Những năm nay giúp đỡ nhau trong lúc khốn khó là không nhiều, thế nhưng
đám người muốn đến dệt hoa trên gấm lại rất đông. Người ta không cần tốn nhiều sức lực thì đám phóng viên đã ùa đến, nói chung báo chí đều nắm
chặt cơ hội lần này để ca tụng công đức phát triển kinh tế của Vương Tử
Quân ở thành phố La Nam, thật sự là tình thế quá to lớn.
Lúc
này đám người truyền thông đang liên tục tạo thế, hơn nữa dư luận lại có ảnh hưởng có lợi, đã dùng xu thế dời núi lấp biển để nâng cao uy vọng
của Vương Tử Quân. Lúc này trong cạnh tranh tiến lên thường ủy tỉnh ủy,
anh không thể không thấy tình huống Vương Tử Quân đang một người một
ngựa tiến nhanh về phía trước được.
Tình thế phát triển đến
hiện trạng hiện tại làm cho Lữ Hâm Sâm thật sự sợ hãi, vì thế hắn suy tư một phen, sau đó chủ động đến phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân mỉm cười nói với Lữ Hâm Sâm:
- Trưởng phòng Hâm Sâm, tôi có gì hay mà phỏng vấn? Thành phố La Nam
chúng ta sở dĩ có cục diện tốt như vậy cũng là kết quả đồng tâm hiệp lực cùng nhau đi lên giữa cán bộ và quần chúng nhân dân, theo tôi thấy
không bằng đưa bọn họ đến các xí nghiệp lớn nhỏ trong thành phố. Như vậy không những thỏa mãn tâm nguyện của các phóng viên, còn có thể tuyên
truyền về thành phố La Nam. Những sự kiện tuyên truyền miễn phí như thế
này có lẽ sẽ được các xí nghiệp nhiệt tình tiếp đón.
Sau khi nghe xong lời nói của Vương Tử Quân, Lữ Hâm Sâm không khỏi cười ha hả, hắn dùng giọng phục tùng nói:
- Bí thư Vương thật sự nhìn xa trông rộng, nhưng tôi cảm thấy ngài cũng nên tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông. Anh là lãnh đạo đứng đầu
thành phố La Nam, anh ra mặt có thể đại biểu cho hình tượng của thành
phố chúng ta, bản thân ngài chính là một danh thiếp quá rõ ràng cho
thành phố chúng ta rồi.
Lữ Hâm Sâm là người giỏi ăn nói, hắn bình tĩnh nói những lời dễ nghe với lãnh đạo của mình.
Những năm qua Vương Tử Quân dẫn đầu cán bộ quần chúng La Nam phát triển kinh tế, thật sự đã tạo ra rất nhiều thành tích. Bản thân Vương Tử Quân chính là tấm danh thiếp sống của thành phố La Nam, những lời như vậy
căn bản không phải chỉ được một mình Lữ Hâm Sâm nói ra. Nhưng người ta
nói như thế nào thì Vương Tử Quân không quan tâm, bản thân hắn cảm thấy
khoe khoang vênh váo tự đắc không bằng làm việc đến nơi đến chốn.
Vì vậy Vương Tử Quân căn bản là cười khoát tay áo với lời đề nghị của
Lữ Hâm Sâm, nhưng dù từ chối thì hắn vẫn khẳng định và khen ngợi công
tác của Lữ Hâm Sâm. Điều này làm cho Lữ Hâm Sâm cảm thấy rất vui mừng,
sung sướng.
Vương Tử Quân nhìn Lữ Hâm Sâm rời khỏi phòng mình với vẻ mặt mỹ mãn, gương mặt hắn chợt trầm xuống. Hắn căn bản biết rõ
tình huống trong sự kiện ủy ban kỷ luật tỉnh ủy xuống thành phố La Nam
điều tra về mình. Có thể nói như thế này, ai nói gì thì hắn cũng biết.
Đối với loại người là cỏ ngã đầu tường như Lữ Hâm Sâm thì anh cần phải
có toan tính, lúc này hắn nịnh hót về anh, đến khi anh có chuyện thì sẽ
nhanh tay lau sạch các mối liên hệ. Đối với loại người mà đặt xuốn đất
giẫm vài lượt còn chưa hết thoải mái thì Vương Tử Quân sao lại có thể
xem trọng và tin dùng được? Nhưng bây giờ còn chưa là lúc xử lý vấn đề
này, hắn còn chuyện quan trọng hơn cần làm.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân cầm điện thoại nhìn thoáng qua, hắn chợt cười nói:
- Chào bí thư Đường, tôi là Vương Tử Quân.
- Tử Quân, cậu ở đâu, hôm nay anh Trịnh làm món thịt heo rừng, chúng ta uống vài ly nhé?
Đường Cảnh Ung nói chuyện trong điện thoại rất thân mật, giống như hai
người căn bản không phải quan hệ thượng cấp hạ cấp, lại càng giống như
là bạn bè khăng khít.
Thực tế trước khi gọi điện thoại đến thì Đường Cảnh Ung còn chú tâm suy xét xem nên đối đãi với Vương Tử Quân như thế nào.