Tôi là Vương Tử Quân, tôi tìm ông cụ.
Vương Tử Quân vẫn có chút do dự trong lúc xưng hô với Mạc lão gia tử, hắn cũng không gọi Mạc lão gia tử là ông nội theo Mạc Tiểu Bắc, hắn gọi Mạc lão gia tử theo cách giống như xưng hô với ông nội mình, chỉ là ông mà thôi.
Người ở đầu dây bên kia cũng biết Vương Tử Quân là ai, thế nên nói một câu khách khí, nói chờ một chút rồi giải thích:
- Ông Mạc đang chọn giống rau, tôi sẽ đi mời ông đến.
Nửa phút trôi qua, âm thanh vang dội của Mạc lão gia tử vang lên ở đầu dây bên kia:
- Tử Quân, đã lâu rồi cậu không gọi điện thoại cho tôi, thế nào, giận Tiểu Bắc nên tìm tôi tố cáo sao?
Vương Tử Quân chợt cảm thấy ấm áp vì tình cảm thân thiết của ông cụ với mình, hắn hỏi thăm tình hình sức khỏe của Mạc lão gia tử, lại nói ra những gì mình đang gặp phải. Mạc lão gia tử ở đầu dây bên kia chỉ lẳng lặng lắng nghe, sau khi nghe xong lời nói của Vương Tử Quân thì mới lên tiếng:
- Cậu đã nghĩ muốn xuống tuyến dưới rèn luyện, chẳng phải như vậy sẽ không còn gì liên quan đến mình nữa sao?
Vương Tử Quân hiểu ý của Mạc lão gia tử, hắn cũng đã nghĩ đến vấn đề này, thế nên có chút trầm ngâm, lại nói ra ý nghĩ thật sự của mình:
- Ông, cháu cảm thấy dùng người phù hợp sẽ có thể cho ra những thành tích tốt đẹp hơn.
- Sẽ cho ra những thành tích tốt đẹp hơn.
Mạc lão gia tử vô thức lặp lại lời nói của Vương Tử Quân, rồi cũng không nói gì nữa, chỉ lên tiếng mời Vương Tử Quân có rảnh thì đến nhà chơi.
Vương Tử Quân cúp điện thoại và vẻ mặt chậm rãi bình tĩnh trở lại, tuy vừa rồi Mạc lão gia tử cũng không nói gì, nhưng hắn biết rõ Mạc lão gia tử đã đồng ý. Còn Mạc lão gia tử dùng biện pháp gì để xử lý, hắn căn bản không cần quan tâm.
- Cốc cốc cốc!
Khi Vương Tử Quân cảm thấy tảng đá trong lòng hạ xuống thì tiếng gõ cửa vang lên. Triệu Quốc Lương đẩy cửa đi vào, hắn cũng không nói gì, nhưng chợt có người lên tiếng:
- Bí thư Vương, anh rõ ràng rất nhàn nhã.
- Trưởng phòng Quách, khách quý, đúng là khách quý, mời anh ngồi.
Khi thấy người đến là Quách Tiên Vi thì Vương Tử Quân vừa nhanh chóng mời ngồi vừa châm trà cho Triệu Quốc Lương.
Triệu Quốc Lương rất khôn khéo, sua khi Vương Tử Quân và Quách Tiên Vi ngồi xuống ghế sa lông, hắn nhanh chóng châm trà rồi bỏ đi. Vương Tử Quân và Quách Tiên Vi có quan hệ không tệ, Quách Tiên Vi cũng ít khi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, bình thường có chuyện gì chỉ gọi điện thoại hẹn gặp mà thôi, hôm nay không hẹn mà tới, là vì sao?
- Tử Quân, nhân sinh thật sự không thể nào như ý muốn được, những năm gần đây quan lớn hơn sẽ quyết định tất cả.
- Cậu cũng đừng quan tâm đến những chuyện vụn vặt này, cũng đừng vì vậy mà tỏ ra uất ức hờn dỗi.
Quách Tiên Vi nâng ly trà lên uống một ngụm, sau đó lên tiếng an ủi.
Quách Tiên Vi là một phó phòng tổ chức, tất nhiên hắn là người nói chuyện rất có trình độ, dù đến dỗ dành Vương Tử Quân thế nhưng lời nói lại rất không rõ ràng. Người không biết rõ chân tướng sẽ không thể nào biết được Quách Tiên Vi đang muốn biểu đạt ý nghĩ gì.
Vương Tử Quân hiểu rõ ý nghĩ của Quách Tiên Vi, hắn nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi cười nói:
- Trưởng phòng Quách, cám ơn anh đã đến an ủi tôi, những điều này tôi cũng biết...
Quách Tiên Vi thấy vẻ mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác bội phục. Dù hắn không biết trong lòng Vương Tử Quân đang suy nghĩ đến những vấn đề gì, thế nhưng chỉ cần nhìn vào công phu bình tĩnh của đối phương, hắn biết sau này Vương Tử Quân sẽ chẳng là người bình thường trên chính trường. Lúc này mình đến an ủi đối phương, cũng xem như một hành vi nhỏ nhưng mục đích kéo gần quan hệ lại rất lớn.
- Tử Quân, bây giờ cậu tốt nhất nên hoạt động một chút, hướng đi của cậu đã cơ bản được xá định, hình như cậu sẽ được điều đến thành phố Đông Bộ, nhưng vị trí cụ thể là gì thì còn chưa xác định. Nghe nói ý của bí thư Nhiếp chính là cho cậu làm phó chủ tịch thường vụ, nhưng lại có một bộ phận thường ủy cho rằng sắp xếp như vậy có thể là quá nhanh, cho rằng nên để cậu làm phó chủ tịch, rèn luyện vài năm hãy tiến vào thường ủy.
Vương Tử Quân híp mắt lại, tuy đều là phó chủ tịch thành phố, thé nhưng có phải là phó chủ tịch thường vụ hay không thì sẽ có ý nghĩa một trời một vực. Phó chủ tịch thường vụ chính là lãnh đạo cấp cao tiến vào thường ủy thị ủy, thật sự khác biệt rất lớn, ít nhất cũng coi là một lãnh đạo có quyền quyết định, có không gian vùng vẫy.
- Cám ơn trưởng phòng Quách đã nhắc nhở, tôi biết rõ nên làm thế nào.
Vương Tử Quân nở nụ cười chân thành nói với Quách Tiên Vi.
- Ôi, bí thư Vương, cậu Vương, cậu cũng đừng khách khí, với giao tình của hai chúng ta, tôi mật báo cho cậu một chuyện nhỏ thì cũng là bình thường. Tôi nói thật, với thủ đoạn của cậu, đừng nói là một vị trí phó chủ tịch thường vụ, dù là chủ tịch cũng dư sức.
Quách Tiên Vi cười ha hả rồi khoát tay nói.
Vương Tử Quân nhìn nụ cười vui vẻ của Quách Tiên Vi, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, hắn cười nói:
- Trưởng phòng Quách, trưởng phòng Hứa có thái độ gì ở sự kiện này?
- Trưởng phòng Hứa cũng có chút khó khăn, tuy bí thư Lưu bên kia đã lên tiếng chào hỏi, thế nhưng lãnh đạo khối chính quyền tỉnh cũng vì sự việc này mà đến liên hệ vài lần.
Quách Tiên Vi nói đến những chữ "lãnh đạo khối chính quyền tỉnh" thì cắn răng rất chặt, dù hắn không nói rõ đó là ai, thế nhưng hai người đều thầm hiểu lời nói của nhau.
Quách Tiên Vi là môt phó phòng tổ chức, tất nhiên phải là người nghiêm túc không thể nói bừa. Lúc này dù hắn đến mật báo cho Vương Tử Quân nhưng sau khi nói xong cũng không có bất kỳ phát biểu nào liên quan đến quan điểm gì, chỉ nói vài câu không quá liên quan, sau đó nói lời cáo từ.
Vương Tử Quân phỏng đoán ý tứ của Quách Tiên Vi mà hai hàng chân mày chợt nhíu lại, hắn biết rõ với vị trí phó bí thư chủ trì công tác tỉnh đoàn của mình vào lúc này, muốn xuống thành phố tuyến dưới làm một phó chủ tịch thường vụ cũng không phải là vấn đề. Đám người Hào Nhất Phong cố gắng tìm lý do phản đối, nhất định là bọn họ nắm lấy sự kiện "giáo viên tình nguyện" để lấy cớ. Vương Tử Quân nghĩ đến hạng mục giáo viên tình nguyện xuống dạy học cho các thôn xóm vùng sâu vùng xa mà khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh.
Các người nếu đã muốn nắm lấy sự kiện này để làm loạn, như vậy chúng ta cùng nhau đánh giá một phen cho vui.
Khi Quách Tiên Vi đến nói chuyện với Vương Tử Quân thì trưởng phòng tổ chức Hứa Tiền Giang cũng đang báo cáo công tác cho bí thư Nhiếp Hạ Quân.
- Vương Tử Quân chính là phó bí thư chủ trì công tác của tỉnh đoàn, đừng nói là xuống tuyến dưới rèn luyện nhận chức phó chủ tịch thường vụ, cho dù là phó bí thư thị ủy cũng không là vấn đề, điều này còn gì để nghị luận nữa chứ?
Nhiếp Hạ Quân cầm lấy danh sách của Hứa Tiền Giang, vẻ mặt có chút mất vui.Hứa Tiền Giang là một trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, lão tất nhiên là một người tám mặt lung lung. Lúc này lão thấy vẻ mặt bất mãn của bí thư Nhiếp Hạ Quân thì cười nói:
- Chuyện này trong phòng tổ chức cũng có tranh luận, có hai vị phó phòng nói Vương Tử Quân tuy là phó bí thư chủ trì công tác tỉnh đoàn nhưng trong lúc công tác lại chẳng làm ra công lao gì, còn để phát sinh vấn đề, điều này nói rõ đó là một đồng chí chưa nhìn rõ tình thế, cần phải tiếp tục tôi luyện.
Vẻ mặt Nhiếp Hạ Quân không chút biến đổi, thế nhưng trong lòng lão hiểu rất rõ, Hứa Tiền Giang không phải nói đến hai vị phó phòng tổ chức kia, chẳng qua nói đến người đứng sau lưng của bọn họ. Lão vô thức đưa tay vuốt hai hàng chân mày, lão cũng thật sự có chút do dự về vấn đề này. Lão là bí thư tỉnh ủy, nếu như đề nghị của mình không được thông qua ở hội nghị thường ủy, như vậy sẽ là một cái tát thật mạnh vào thanh danh và quyền uy của mình.
Nhưng Vương Tử Quân không phải là người bình thường, chưa nói đến quan hệ giữa Nhiếp Hạ Quân và Vương Tử Quân, dù nhìn vào năng lực của Vương Tử Quân thì lão cũng muốn ra tay giúp đỡ. Nhưng bây giờ phải dàn xếp tốt vụ việc giáo viên tình nguyện, bên kia lại có người tỏ ra nghi vấn với Vương Tử Quân, điều này làm cho lão sinh ra cảm giác khó xử.
- Chuyện này để tôi suy nghĩ một chút.
Nhiếp Hạ Quân khẽ đặt văn kiện xuống bàn, sau đó thản nhiên nói.
Hứa Tiền Giang hiểu ro tâm tư của Nhiếp Hạ Quân, nhưng hắn cũng không muốn vì sự do dự của bí thư Nhiếp Hạ Quân mà đắc tội với một vị chủ tịch cường thế như Hào Nhất Phong. Anh Hứa là một người đứng giữa, không muốn tham gia vào hai thế lực ở hai bên, điều lão cần chính là bản lĩnh đi trên dây, cần phải cẩn thận và cực kỳ ổn định. Lão thấy Nhiếp Hạ Quân sắp bày ra tư tưởng lùi bước, thế là cũng vui vẻ giả vờ hồ đồ.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Nhiếp Hạ Quân đang nói chuyện với Hứa Tiền Giang, lão chợt nhíu mày, sau đó trầm giong nói:
- Vào đi.
- Bí thư Nhiếp, vừa rồi nhận được thông báo, ngày mai phó chủ tịch Trình sẽ đến tỉnh chúng ta kiểm tra thị sát.
Thư ký đi vào thấy vẻ mặt Vương Tử Quân thì vội vàng báo cáo.
"Phó chủ tịch sắp đến kiểm tra thị sát?"
Cảm giác nổi giận của Nhiếp Hạ Quân đã tan biến sạch sẽ, lão hiểu rõ ý nghĩa chuyến thăm của phó chủ tịch nước vào lúc này. Lão trầm ngâm một lát, sau đó phân phó với thư ký:
- Cậu thông báo xuống, một giờ nữa yêu cầu tất cả thường ủy tập trung trong phòng họp tỉnh ủy...
Thư ký nhanh chóng lên tiếng rồi lui ra khỏi phòng làm việc của Nhiếp Hạ Quân.
Dù là Nhiếp Hạ Quân hay Hứa Tiền Giang cũng không còn tâm tư bàn luận về vấn đề của Vương Tử Quân, hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó Nhiếp Hạ Quân cười nói:
- Tiền Giang, những chuyện khác tạm thời dừng bàn bạc, tất cả cứ chờ chủ tịch Trình xuống kiểm tra thị sát xong rồi hãy nói.
Hứa Tiền Giang khẽ gật đầu, đối với hắn thì bây giờ không bàn luận về vấn đề của Vương Tử Quân là một lựa chọn rất tốt.
Khu văn phòng tỉnh ủy Sơn Nam lúc này giống như máy lên dây cót, tất cả nhanh chóng vận chuyển dưới sự chỉ huy của bí thư Nhiếp Hạ Quân và chủ tịch Hào Nhất Phong. Trong phòng hop tỉnh ủy, tất cả đèn được bật sáng, các vị lãnh đạo tập trung bàn thảo chuẩn bị tiếp đãi chủ tịch nước.
Mười giờ tối thì hội nghị thường ủy mới giải tán, sau khi Quế Nguyên Nhượng đi ra khỏi phòng họp thì cố ý vượt qua trước mặt Hứa Tiền Giang.
- Trưởng phòng Hứa, nghe nói Vương Tử Quân sắp xuống tuyến dưới rèn luyện phải không? Anh ấy công tác có thành tích rất rõ ràng ở tỉnh đoàn, vì thế khi phân công công tác thì cũng nên nhìn vào mặt tốt, tốt nhất là có một vị trí nào đó phù hợp để rèn luyện. Nếu không sau này có bất kỳ vấn đề nào xảy ra, người không biết sẽ nói phòng tổ chức không chịu trách nhiệm, mà anh là lãnh đạo phòng tổ chức cũng khó thể nào ăn nói.
Hứa Tiền Giang hiểu rõ thái độ của Quế Nguyên Nhượng, tuy lão khinh thường cách làm người của đối phương, thế nhưng lúc này lão cũng không muốn đắc tội với người ta. Lão chỉ khẽ lên tiếng:
- Chuyện này còn chưa thể quyết định, lãnh đạo đã chỉ thị để say này hẵng nói.
- Sau này hãy nói cũng tốt, vị cán bộ trẻ tuổi kia thật sự có năng lực, nhưng lại có chút vấn đề chính là chỉ vì cái trước mắt, quá xúc động. Sự kiện giáo viên tình nguyện xuống tuyến dưới công tác đã nói rõ ý nghĩ chưa chín chắn của anh ta.
- Điều này nói rõ điều gì? Đó là nóng đầu cho ra quyết sách, nói khó nghe chính là cho ra một hạng mục cực đoan lại không có ý nghĩ chịu trách nhiệm.
Quế Nguyên Nhượng đứng trước mặt Hứa Tiền Giang mà căn bản không thèm che giấu ý nghĩ của mình, hắn thẳng thắn nói rõ vấn đề.
Hứa Tiền Giang mỉm cười nhìn Quế Nguyên Nhượng, lão cũng không có hứng thú thảo luận với đối phương về vấn đề này.
Dù trước khi phó chủ tịch Trình đến thì đảng ủy chính quyền tỉnh Sơn Nam đã cho ra hàng loạt sắp xếp và bố trí để tiếp đãi lãnh đạo, thế nhưng cũng khó thể nào che giấu được con đường có chút tì vết. Tề Chính Hồng ngồi trên xe cảm nhận được chiếc xe rung lắc, vẻ mặt rât mất vui.
Lần này phó chủ tịch Trình đến tỉnh Sơn Nam nghiên cứu thị sát, có thể nói là một bài thi quan trọng với ban ngành tỉnh Sơn Nam. Tuy Hào Nhất Phong và Nhiếp Hạ Quân trước nay thật sự chưa từng kết hợp tốt, thế nhưng cả hai lại chân thành hợp tác với nhau ở sự kiện này, vì dù là người nào cũng sợ sẽ xảy ra nhiễu loạn.
- Thư ký trưởng Quan, ngày hôm qua chủ tịch Trình đi nghiên cứu thị sát có tình huống thế nào?
Tề Chính Hồng đi lòng vòng cảm thấy cơ thể của mình thư thái một chút, hắn trầm giọng hỏi thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền Quan Vĩnh Hạ đang ngồi cùng xe với mình.
Quan Vĩnh Hạ tuy luôn theo sát Hào Nhất Phong nhưng nếu nói về quan hệ cá nhân lại khá thân thiết với Tề Chính Hồng, lúc này nghe thấy Tề Chính Hồng đặt câu hỏi thì khẽ trả lời:
- Theo những phản hồi của các vị đồng chí văn phòng chính phủ, lãnh đạo rất hài lòng với các địa phương đến khảo sát.
- Vậy thì quá tốt rồi, anh Quan, lý lịch của anh đã đủ, cũng đã đến tuổi, hai năm sau nếu có ghế trống thì tranh thủ tiến lên một bước mới hay.
Tề Chính Hồng cũng không dây dưa nhiều ở vấn đề này, hắn trực tiếp nói đến phương diện đề bạt Quan Vĩnh Hạ.
Nụ cười trên mặt Quan Vĩnh Hạ chợt trở nên sáng lạn, hắn là một thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền nhìn qua có vẻ cực kỳ sáng lạn, thế nhưng dù thế nào cũng có chênh lệch rất lớn so với những cán bộ cấp phó bộ.
Quan Vĩnh Hạ là thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền tỉnh, hắn tất nhiên là một cán bộ cấp giám đốc sở, tất nhiên cũng luôn khát khao nuôi hy vọng sẽ tiến thêm một bước.
- Điều này còn cần chủ tịch Tề quan tâm nhiều hơn...
Quan Vĩnh Hạ vừa cười vừa chắp tay với Tề Chính Hồng.
Tề Chính Hồng cười cười, hắn đang định nói chuyện thì xe chợt dừng lại. Hắn là người phụ trách chủ yếu của hoạt động nghiên cứu thị sát của phó chủ tịch Trình lần này, bây giờ thấy xe dừng lại, thế là nụ cười trên mặt chợt biến mất:
- Làm sao vậy?
Lái xe nhìn gương mặt mất hứng của Tề Chính Hồng, hắn biết lãnh đạo đang bực mình. Dù hắn thầm nghĩ, tôi và anh đều ở trên xe, làm sao tôi biết có chuyện gì xảy ra? Thế nhưng hắn vẫn phải cung kính giải thích:
- Thưa chủ tịch Tề, xe phía trước đã dừng lại.
"Xe phía trước dừng lại? Chẳng lẽ giao thông có vấn đề?"
Tề Chính Hồng thật sự rất hoài nghi, hắn đang đinh đẩy cửa xuống xe thì điện thoại di động trong tay thư ký Dương Tiểu Mao chợt vang lên.
Thư ký Dương Tiểu Mao nhìn dãy số trên điện thoại, hắn vội vàng đưa cho Tề Chính Hồng, lại khẽ nói đó là điện thoại củ chủ tịch Hào.
- Chào chủ tịch Hào, tôi là Chính Hồng.
Tề Chính Hồng nhận lấy điện thoại rồi khẽ nói.
- Chủ tịch Tề, chủ tịch Trình muốn đi đến thôn phía trước xem xét tình huống, anh cùng vài đồng chí đi cùng.
Hào Nhất Phong nói rất ngắn gọn, nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại, nhưng một câu nói của Hào Nhất Phong lại làm cho Tề Chính Hồng đổ mồ hôi hột.
Tề Chính Hồng đặt điện thoại xuống, hắn chợt nhớ đến một kinh nghiệm mà trước đó mình từng được nghe. Đó chính là không sợ lãnh đạo xuống nghiên cứu thị sát, chỉ cần lãnh đạo đi từng bước, đúng như những gì mình đã sắp xếp, như vậy tất cả đều tốt đẹp. Chỉ sợ lãnh đạo không đi theo con đường mình đã vạch ra, đột nhiên cho ra ý nghĩ khác thường, như vậy chính mình sẽ rơi vào tình huống không kịp trở tay.
Khi Tề Chính Hồng cùng đám người Quế Nguyên Nhượng xuống xe thì phát hiện phó chủ tịch Trình đang cùng các vị Nhiếp Hạ Quân và Hào Nhất Phong đi xuống, thế là hắn nhanh chóng tiến lên nghênh đón.
Đi qua một khúc cua chính là một thôn làng cực kỳ bình thường của tỉnh Sơn Nam, trên sườn núi có vài căn nhà bằng cây cỏ, nhìn qua thật sự chỉ có thể che mưa che gió, nếu thật sự ngủ trong đó cũng làm cho người ta sinh ra cảm giác không yên.
Ngoài những căn nhà lá thì cung có vài nhà làm bằng gạch và một con đường lồi lõm không bình thường, tất cả những gì hiện ra trước mắt làm cho Nhiếp Hạ Quân và Hào Nhất Phong cảm thấy mất mặt, thật sự không ngẩng đầu lên được.
Vì tỉnh ủy căn bản không sắp xếp thôn này vào hành trình của lãnh đạo, thế nên trong thôn cũng không có chuẩn bị gì cả. Mùa đông đã đến, đầu thôn ngoài vài ông lão đang đứng phơi nắng dùng ánh mắt kinh sợ nhìn đám người xa lạ, căn bản cũng không còn ai, bầu không khí cực kỳ quạnh quẽ.
- Chào cụ!
Phó chủ tịch Trình ngồi xuống rất hòa ái, lão ngăn cản những ông lão đang định đứng lên, đồng thời còn nhận lấy một gói thuốc từ trong thư ký mời mọi người, sau đó bắt đầu dùng giọng hứng thú nói chuyện với các bô lão.
Tuy phó chủ tịch Trình chỉ hỏi thăm chuyện nhà cửa con cháu thế nhưng Nhiếp Hạ Quân và Hào Nhất Phong đứng sau lưng lãnh đạo lại cực kỳ căng thẳng. Bọn họ là lãnh đạo đứng đầu tỉnh Sơn Nam, nếu như có vấn đề gì xảy ra, bọn họ sẽ là những con châu chấu buộc lên sợi dây thừng, sẽ bị xử lý cùng một chỗ.
Sau khi Nhiếp Hạ Quân đi vào tỉnh Sơn Nam, hai người Nhiếp Hạ Quân và Hào Nhất Phong luôn không hòa thuận, nhưng hôm nay hai người lại cực kỳ ăn ý. Bọn họ nhìn nhau cười cười, đồng thời cũng cung kính đứng thẳng người, chú ý lắng nghe những lời đối thoại của phó chủ tịch nước và các ông lão trong thôn.
- Cụ à, trong thôn có phải thường xuyên mất điện không?
Phó chủ tịch Trình nói làm cho trái tim của Nhiếp Hạ Quân và Hào Nhất Phong ở phía sau nhảy lên cuống họng.
- À, nó giống như ánh nắng mặt trời vào mùa đông vậy, liên tục đứt quảng, nhưng bây giờ cuộc sống đã khá hơn, điện cũng có được một thời gian dài hơn.
Một ông lão đang ngồi chồm hổm hút thuốc chợt đứng lên trò chuyện với phó chủ tịch Trình.
Nhiếp Hạ Quân và Hào Nhất Phong thấy phó chủ tịch Trình nhíu mày, thế là bọn họ chuẩn bị tiến lên tiếp nhận kiểm điểm. Tuy nói vấn đề cung cấp điện không liên tục cũng là hiện tượng bình thường, thế nhưng chỉ cần lãnh đạo không hài lòng thì bắt buộc mình phải tự phê bình.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp lên tiếng thì phó chủ tịch Trình đã khẽ gật đầu rồi khoát tay, sau đó lại cùng các ông lão nói về các vấn đề khác.
- Chủ tịch Trình, tôi cần phải kiểm điểm với anh về các hạng mục công tác ở tỉnh Sơn Nam.
Nhiếp Hạ Quân cùng đi với phó chủ tịch Trình trên đường núi, lão trầm giọng nói.
Phó chủ tịch Trình khoát tay tỏ ý cho Nhiếp Hạ Quân không cần nói gì thêm. Tuy Phó chủ tịch Trình không nói gì nhưng Nhiếp Hạ Quân và Hào Nhất Phong cũng thấy có áp lực rất lớn. Dù lãnh đạo cũng không hiểu rõ tình huống, thế nhưng bọn họ là lãnh đạo tỉnh, ai chẳng hy vọng lãnh đạo đến địa bàn của mình và chỉ nhìn thấy những mặt tốt?
Vì phó chủ tịch Trình không nói lời nào nên đám lãnh đạo tỉnh đi hteo phía sau cảm thấy cực kỳ đè nén, dù sao nơi đây cũng là một thôn vùng núi, cũng không có bất cứ thứ gì tô son trát phấn cho mình.
- Mặt trời dựa sườn núi
- Hoàng Hà hòa biển sâu.
Tiếng đọc sách đột nhiên vang lên bên tai, đi trong thôn yên tĩnh nghe thấy tiếng đọc sách, điều này không khỏi hấp dẫn ánh mắt của phó chủ tịch Trình.
Trung tâm thôn vùng núi có một trường tiểu học đơn sơ, ngôi trường hiện ra trong mắt mọi người.
Trường học rất cũ kỹ và lâu năm nhưng lại được quét dọn sạch sẽ, dùng gỗ làm cổng, bên trên cổng có vài chữ "Kế hoạch trăm năm lấy giáo dục làm gốc!", nó càng làm cho ngôi trường có thêm chút phong thái.
- Đi đến đó xem.
Phó chủ tịch Trình lên tiếng rôi đi về phía trường tiểu học.
Phó chủ tịch tỉnh chủ khảo công tác giáo dục cũng đi theo đoàn, hắn tất nhiên biết rõ tình hình giáo dục trong toàn tỉnh. Hắn là một cán bộ từ cấp cơ sở đi lên, hắn biết rõ trong một trường tiểu học như thế này nếu có giáo viên, như vậy giáo viên đó cũng là do nhân dân tìm về dạy con em trong thôn mà thôi.
- Bí thư Nhiếp, chủ tịch Hào!
Phó chủ tịch chủ quản giáo dục lên tiếng đã bị Nhiếp Hạ Quân vung tay cắt ngang, vì lúc này nói gì cũng đã chậm.
Đám người Nhiếp Hạ Quân bước đi trên những bậc thang đã bị hư hại nặng nề để vào sân trường. Trường học vào mùa đông có vẻ rất tiêu điều, bên trong chi có bốn năm phòng học cũ nát, nhìn giống như những ông lão già nua đứng trong gió rét.
Cửa phòng học đóng kín, nhưng nếu nhìn qua cửa kính có thể mơ hồ thấy được tình hình học tập ở bên trong. Trong đó là những gương mặt trẻ thơ chăm chú nhìn lên bảng đen, trên đài lại là một nữ giáo viên rất trẻ.
Cô giáo kia nhìn cách ăn mặc có vẻ mộc mạc nhưng lại rất xinh đẹp, giống như một đóa hoa nở bừng hương thơm giữa núi rừng. Đột nhiên đi vào một thôn vùng núi mà thấy được một cô giáo xinh đẹp như vậy, điều này không khỏi làm cho nhiều người cảm thấy hai mắt tỏa sáng.
Cô giáo đang dạy học sinh đọc diễn cảm, đọc thơ. Cô giáo ở trên bảng đọc một câu thì học sinh bên dưới đọc một câu, tiếng phổ thông tiêu chuẩn truyền ra cửa sổ rơi vào trong tai những người bên ngoài.
Gương mặt phó chủ tịch Trình vốn rất nghiêm túc, bây giờ lại lộ ra nụ cười. Nụ cười này tuy ngắn ngủi nhưng lại làm cho đám cán bộ lãnh đạo tỉnh Sơn Nam thở dài một hơi, cũng thầm cảm khái, không ngờ trong thôn lại xuất hiện một nữ giáo viên xinh đẹp giỏi giang như vậy.