Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1290: Chương 1290: Không nói khách quan nói chủ quan, không nói khó khăn giải ưu sầu.




Lý Cường Quốc là một người rất thức thời, chưa đến nửa giờ thì đã dùng giọng điệu quanh co lòng vòng để nói về xu hướng của lòng người trong đơn vị. Mặc dù lời nói rất hàm súc nhưng ý nghĩ là tích cực dựa vào Trần Viễn Lũng, thế nhưng biểu đạt cực kỳ đúng chỗ.

- Trưởng phòng, em họ của tôi công tác trong công ty xe hơi Đông Hồng, tôi nghe cậu ấy nói lúc này xí nghiệp căn bản đã dừng trợ cấp tăng ca, căn bản làm cho lòng người bàng hoàng, tiếng oán than vang rền. Lý Cường Quốc thấy Trần Viễn Lũng căn bản không có hứng thú với những chuyện nhỏ nhặt, thế là nói sang chuyện khác.

Trần Viễn Lũng nghe Lý Cường Quốc nói như vậy thì chợt khơi gợi hứng thú, dù sao thì cũng phải nắm bắt tốt các thông tin về công ty xe hơi Đông Hồng. Lúc này hắn cười cười nói với Lý Cường Quốc: - Chủ nhiệm Cường Quốc, cậu nên khuyên bảo em họ của mình, lúc này là thời điểm quan trọng của công ty xe hơi Đông Hồng, khó khăn chỉ là tạm thời, chỉ cần đội ngũ không tiêu tan, nhân tâm không loạn, nắm giữ phương hướng tốt, thông qua sự chỉ đạo của lãnh đạo công ty, như vậy mới khá hơn. Tôi cũng tin tưởng Lưu Thành Lâm nhất định sẽ có thể thúc đẩy công ty xe hơi Đông Hồng tiến lên.

- Trưởng phòng Trần, không phải tôi nói lời không hay, thế nhưng em họ tôi nói Lưu Thành Lâm này ngoài mở miệng nói cải cách thì căn bản không hiểu gì cả, cải cách cái gì mà cải cách, căn bản là càng cải cách càng lộn xộn. Lúc này có hơn phân nửa công nhân viên chức trong xưởng cảm thấy tình thế không được tốt, nếu không phải hắn ta ngồi trên vị trí lãnh đạo đứng đầu đơn vị, sẽ có ai nghe lời hắn? Lý Cường Quốc nói đến đây thì lại hạ giọng nói: - Em họ của tôi còn nói, bây giờ bị hành hạ như vậy, công ty xe hơi Đông Hồng cũng không phải chỉ là rơi vào trạng thái nguy kịch, rõ ràng là triệt để phá sản. Đẩy Lưu Thành Lâm tiến lên cũng chỉ là tăng nhanh quá trình này mà thôi.

Trần Viễn Lũng hừ một tiếng, căn bản từ chối cho ý kiến với lời nói của Lý Cường Quốc. Hắn đã tìm được tin tức của mình, tất nhiên căn bản không có hứng thú nói nhiều với người này, thế nên hắn chỉ nâng ly trà lên, không nói lời nào nhìn Lý Cường Quốc.

Lý Cường Quốc vốn còn muốn nói thêm vài lời, cố gắng biểu hiện lòng trung thành của mình, thế nhưng nhìn Trần Viễn Lũng nâng ly trà lên không nói một lời, hắn biết lãnh đạo đang ra lệnh tiễn khách. Lúc này hắn đứng lên, cảm thấy mình nên đi. Hắn là một người thông minh, chỉ cần nói đến đúng điểm thì dừng, dù có nói nhiều thì cũng chỉ là vô ích, thậm chí còn sinh ra tác dụng phản ngược.

Đợi đến khi Lý Cường Quốc rời khỏi phòng, Trần Viễn Lũng lúc này mới thở ra một hơi, thầm nghĩ đến một vở kinh kịch có một câu hát rất hay. Là câu gì nhỉ? À, hình như là: Nước biếc non xanh gương mặt tươi cười; sau này nếu không chịu cảnh nô dịch thì sẽ là thần tiên sung sướng.

Trần Viễn Lũng hát lên vài câu, sau đó nở nụ cười thoải mái, sau đó chợt ý thức được lời bài hát đã bị mình bóp méo. Hắn thầm cảm thấy vui sướng, lời bài hát bị thay đổi thì thế nào? Hắn từ trong miệng bí thư Diêu Trung Tắc, chủ nhiệm Cổ và Lý Cường Quốc mà cảm thấy tin tức được chứng minh, hắn vốn có chút hoài nghi, thế nhưng tất cả đã được khẳng định. Lúc này tình hình của công ty xe hơi Đông Hồng ngày càng xấu, không được như trước, người tổ chức hội nghị xử lý thường vụ kia có lẽ đang khó tập trung tâm thần, căn bản ngồi không yên rồi.

Đến chiều Trần Viễn Lũng đi vào phòng họp rất đúng giờ, khi hắn đi vào thì bên trong đã có vài người, ngoài phó phòng Long Điền Hỉ thì tất cả đều ngồi trên vị trí của mình.

- Trưởng phòng Trần, có nhiều ngày chúng ta không đi uống trà với nhau, thế nào, hôm nay có thời gian không, ra ngoài vui vẻ thoải mái một chút nhé? Vân Thượng Trí chờ Trần Viễn Lũng ngồi xuống, hắn nhanh chóng là người đầu tiên mở lời với Trần Viễn Lũng.

Tuy quan hệ của hai người đã là ván đóng thuyền, thế nhưng sau khi Trần Viễn Lũng thất thế, hắn cảm thấy Vân Thượng Trí liên tục trốn tránh mình, giống như có ý muốn thoát ly quan hệ. Hắn tuy cảm nhận được trò này của Vân Thượng Trí, thế nhưng lúc này cũng không phải thời điểm đấu đá với đối phương.

Trần Viễn Lũng cười cười nói: - Trưởng phòng Vân, ngài tự mình cho ra lời mời, cho dù tôi có chuyện lớn bằng trời thì cũng phải đồng ý mà thôi.

Trần Viễn Lũng còn chưa nói hết lời thì Thịnh Tranh Khôi nãy giờ không mở miệng đã cười nói: - Hai vị, các anh không nên khách khí, nếu muốn mời tôi làm người tiếp khách thì cũng nói một tiếng, không cần đi đường vòng như vậy. Đợi đến khi nào quyết định thời gian thì nói với tôi một tiếng là được.

Khi ba người đang trò chuyện với nhau thì cửa phòng bị đẩy ra, Du Giang Vĩ đứng bên cửa, Vương Tử Quân và Long Điền Hỉ sóng vai nhau đi vào. Khi nhìn nụ cười trên mặt Vương Tử Quân, Trần Viễn Lũng không khỏi cảm thấy trái tim mình run lên.

Tuy Trần Viễn Lũng cảm thấy Vương Tử Quân đang đi xuống dốc, thế nhưng lúc này đối mặt với đối phương thì hắn vẫn cảm thấy sợ hãi. Cảm giác sợ hãi này làm cho hắn cảm thấy không thoải mái, nhưng lúc này muốn thay đổi cũng không dễ dàng.

Trần Viễn Lũng cảm thấy cực kỳ khó chịu, thế nhưng vẫn phải cung kính gật đầu chào hỏi với Vương Tử Quân. Hắn thầm nghĩ: "Tôi không phải tôn trọng anh, chỉ là tôn trọng vị trí của anh mà thôi!"

Vương Tử Quân tùy ý nói vài câu với đám người Trần Viễn Lũng, sau đó đưa mắt nhìn Vân Thượng Trí: - Trưởng phòng Vân, gần đây anh có xem qua văn kiện về tình hình xây dựng tổ chức ở cơ sở của tuyến trên không?

Vân Thượng Trí là người được phân công công tác xây dựng đội ngũ cán bộ cơ sở, thế nhưng hắn cũng không ném quá nhiều tinh lực vào hạng mục công tác này. Vì hạng mục này căn bản khó tạo ra thành tích, hơn nữa cũng chỉ là làm những công tác vụn vặt mà thôi.

Lúc này nghe Vương Tử Quân hỏi thì hắn có chút ngây người, nhưng sau đó lại nhanh chóng nói: - Trưởng phòng Vương, tôi còn chưa nghe qua.

- À, vậy thì bây giờ anh sẽ được nghe. Vương Tử Quân nói rồi cầm trong tay một phần tài liệu đưa cho Du Giang Vĩ đang làm công tác ghi chép ở bên cạnh: - Giang Vĩ, cậu đọc văn kiện này cho mọi người.

Du Giang Vĩ nhanh chóng dùng giọng du dương trầm bổng để đọc văn kiện. Trần Viễn Lũng nghe thấy Vương Tử Quân không khách khí gõ lên đầu Vân Thượng Trí, trong lòng thầm nghĩ, chẳng phải trưởng phòng Vương này muốn chơi giết gà dọa khỉ sao?

Vân Thượng Trí là kẻ không may chỉ có thể là gà bị giết, còn Trần Viễn Lũng hắn là con khỉ. Hắn tuy cảm thấy khó chịu với Vương Tử Quân, thế nhưng lỗ tai lại nghe nội dung văn kiện của Du Giang Vĩ.

Nội dung chủ yếu của văn kiện này chính là phê bình về phương diện xây dựng tổ chức ở cơ sở, cũng yêu cầu tăng cường vài phương diện xây dựng tổ chức ở cơ sở. Đây vốn chỉ là một văn kiện bình thường, căn bản không có liên quan quá lớn đến Vân Thượng Trí, sở dĩ Vân Thượng Trí bị công kích chỉ là vì bên trong có vài câu nói về tình huống của tỉnh Nam Giang.

Vương Tử Quân căn bản là đủ âm độc, lúc này dùng nó đê gõ đầu Vân Thượng Trí. Trần Viễn Lũng đã biết được những gì Vương Tử Quân sắp làm tiếp theo, thế nhưng càng suy đoán lại càng khinh thường.

Dùng thủ đoạn thế này căn bản là rất xấu hổ, còn không bằng mở miệng phê bình Vân Thượng Trí một trận cho thoải mái.

- Trưởng phòng Vân, hai tháng trước tôi đã yêu cầu anh ra tay nắm bắt công tác xây dựng cơ sở, coi đó là trọng điểm. Nhưng bây giờ chúng ta lại bị điểm danh phê bình, anh nói xem rốt cuộc là có chuyện gì? Vương Tử Quân chờ Du Giang Vĩ đọc xong thì trầm giọng hỏi Vân Thượng Trí.

Vân Thượng Trí thầm kêu khổ, nhưng ngoài miệng lại không thể không nói lời kiểm điểm: - Trưởng phòng Vương, gần đây tôi nhận thức không đủ, nắm không chặt, thế nên mới xuất hiện tình huống này. Tôi sẽ kiên quyết khắc ghi bài học, sau này sẽ không ngừng cố gắng, tranh thủ sửa chữa sai lầm.

- Trưởng phòng Vân, đây là ý nghĩ của anh trong công tác kế tiếp sao? Vương Tử Quân nói rồi vỗ tay lên bàn, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Vân Thượng Trí rồi nói: - Xây dựng cơ sở chính là hạng mục công tác trọng điểm của tỉnh Nam Giang chúng ta, nó xấu hay tốt sẽ liên quan trực tiếp đến được và mất của công tác tổ chức tỉnh Nam Giang, nhận thức như anh thật sự làm cho người ta cảm thấy rất thất vọng.

Vương Tử Quân căn bản mở lời phê bình thẳng tay làm cho Vân Thượng Trí không khỏi cúi đầu. Nhưng Trần Viễn Lũng lại thầm vui vẻ, dù sao thì như vậy cũng làm Vân Thượng Trí mất mặt, đối phương sẽ càng dựa vào mình. Tuy Vân Thượng Trí không có tác dụng lớn, thế nhưng đối phương dù sao cũng là phó phòng, có thêm một người thì có thêm lực lượng chống lại Vương Tử Quân.

Khi Trần Viễn Lũng đang mừng thầm thì chợt nghe Vương Tử Quân trầm giọng nói: - Trưởng phòng Vân, anh nắm công tác này không tốt, như vậy thì đổi người. Tôi cũng không tin công tác xây dựng tổ chức ở cơ sở không cho ra thành tích tốt.

Vân Thượng Trí tuy không thoải mái với lời phê bình của Vương Tử Quân, vẻ mặt cũng rất khó coi, thế nhưng lại không nói lời phản bác. Dù sao hạng mục công tác của hắn có vấn đề và bị Vương Tử Quân nắm vào trong tay, hắn còn nói được gì nữa?

Thịnh Tranh Khôi cũng không nói lời nào, hắn chỉ nhìn sang mặt Trần Viễn Lũng. Nhưng Trần Viễn Lũng không chú ý đến ánh mắt của đối phương, hắn chần chờ một chút rồi khẽ nói: - Trưởng phòng Vương, tôi cảm thấy Thượng Trí dù có trách nhiệm ở sự kiện này, thế nhưng tôi vẫn thấy nó có nhiều nguyên nhân khách quan.

Không chờ Trần Viễn Lũng nói hết lời thì Vương Tử Quân đã vung tay lên nói: - Trưởng phòng Trần, tôi biết những nguyên nhân khách quan mà anh định nói, nhưng vì sao các tỉnh có thể làm tốt công tác mà chỉ riêng Nam Giang chúng ta rơi lại phía sau? Chẳng lẽ người ta không có khó khăn khách quan sao?

- Tuy nhân tố khách quan là chắc chắn có, nhưng chúng ta công tác thì cần chú trọng ba nguyên tắc: Không nói chuyện khách quan chủ quan, không nói điều kiện và trách nhiệm, không nói khó khăn tạm thời. Tôi nghĩ nếu mọi người có thể làm được điều này, có khó khăn gì không vượt qua, có công tác nào không làm được tốt? Lúc này công tác xây dựng cơ sở đã tụt hậu với các tỉnh anh em khác, chúng ta cần phải rút kinh nghiệm xương máu, gắng sức đuổi theo. Trưởng phòng Viễn Lũng, hôm nay trở đi tôi cho anh nửa năm, anh sẽ không nắm các công tác khác, tập trung tinh lực vào công tác này, tôi cũng không tin sẽ không có được thành tích.

Vương Tử Quân nói rồi cũng không chờ Trần Viễn Lũng mở miệng, hắn nhìn thoáng qua những người khác rồi nói tiếp: - Vì để cho trưởng phòng Viễn Lũng có thời gian chú tâm đến công tác xây dựng cơ sở, hạng mục phân công của anh ấy sẽ tạm thời chia xẻ cho ba vị, có gì chưa hiểu thì trực tiếp nói với tôi.

Đầu óc Trần Viễn Lũng chợt nổ ầm lên, hắn xem như hiểu vì sao Vương Tử Quân lại tổ chức hội nghị vào lúc này. Đó cũng không phải là cố gắng gây phiền toái cho Vân Thượng Trí, rõ ràng là ra tay với mình.

Trần Viễn Lũng phải bỏ ra nửa năm nắm công tác xây dựng cơ sở, đây là một việc cực nhọc, hơn nữa phần công tác của mình lại phải giao cho ba người phó phòng còn lại. Nhìn từ bên ngoài thì đây là điều chỉnh phân công của phòng tổ chức tỉnh ủy, thế nhưng thực tế là làm tan rã quyền lực trong tay của Trần Viễn Lũng.

Trần Viễn Lũng muốn phản đối nhưng không biết phải nói sao cho tốt, chẳng lẽ nói những công tác này khó thể nào rời khỏi tay tôi được sao? Nói như vậy chẳng hpari làm cho người ta cười rụng răng à? Những lời nói căn bản không biết lượng sức, cũng là quá đuối lý, căn bản hắn sẽ không dám nói ra. Vì vậy hắn cực kỳ bất đắc dĩ phải đưa ánh mắt nhìn về phía Thịnh Tranh Khôi và Vân Thượng Trí.

Thịnh Tranh Khôi ngửa mặt nhìn tường đối diện, giống như trên đó có thứ gì đó cực kỳ cuốn hút. Vân Thượng Trí ngồi đối diện với Thịnh Tranh Khôi thì giống như bị Vương Tử Quân phê bình mà mất hết mặt mũi, hắn cúi đầu nắm cây bút trong tay, căn bản giống như từ chối nghe ngóng những gì xảy ra chung quanh, giống như không thấy bất cứ thứ gì khác.

Thái độ của hai người kia làm cho Trần Viễn Lũng cảm thấy cực kỳ bi ai, nhưng như vậy thì thế nào? Người ta bo bo giữ mình, hắn cũng không làm gì được.

- Trưởng phòng Viễn Lũng có năng lực công tác quá rõ ràng, tôi cũng cực kỳ tín nhiệm. Vài ngày nữa là đến tết âm lịch, nhưng càng là lúc này thì chúng ta càng phải đề cao ý thức trách nhiệm chính trị của mình, thời gian không chờ đợi một ai, thế nên phải nhanh chóng làm tốt công tác nghiên cứu xây dựng cơ sở. Tôi thấy thế này, trưởng phòng Viễn Lũng, anh sớm làm ra một kế hoạch tốt, trong lúc tết nhất cũng không ngại đưa người xâm nhập cơ sở, không ngừng nghiên cứu xem xét. Tôi tin tưởng với tác phong vững chắc của trưởng phòng Viễn Lũng, cuối cùng sẽ tìm ra được điểm mấu chốt. Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Trần Viễn Lũng rồi cười nói lời sắp xếp công tác.

Trần Viễn Lũng trầm ngâm lúc lâu rồi mới dùng giọng không còn chút sức lực tỏ thái độ: - Trưởng phòng Vương, hai ngày tới tôi sẽ đưa người xuống nghiên cứu công tác ở cơ sở, chỉ mong không phụ lòng kỳ vọng của ngài, sẽ tìm ra được vấn đề tồn đọng, nghiên cứu được chiến lược cụ thể.

Hội nghị tổ chức được một giờ thì giải tán, nhìn từ biểu hiện mặt ngoài thì căn bản là cực kỳ hài hòa, nhưng Trần Viễn Lũng đi ra khỏi phòng họp mà cảm thấy như vừa ngồi trong hầm băng, thế nên không khỏi cảm thấy cả người nóng ra khi đi ra ngoài. Một vị đường đường là phó phòng thường vụ phòng tổ chức lại phái đi nắm công tác xây dựng cơ sở, điều này căn bản không khác nào cho hắn ra rìa.

Vương Tử Quân xem ra đã ra tay với mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.