Bí Thư Trùng Sinh

Chương 52: Chương 52: Không phải mỗi lần nói lời xin lỗi là xong.






Vương Tử Quân ngồi trên chiếc xe đi về thành phố Giang Thị, tâm tình chợt bình tĩnh, những ngọn gió thu mát mẻ thổi đến, bầu không khí ồn ào náo loạn giống như gột rửa đi chỉ sau nháy mắt. Xe chạy như bay, cây cối hai bên đường nhanh chóng rút về phía sau, hắn lẳng lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, sau đó chìm đắm trong các mối suy tư.

Thành phố Giang Thị, khu nhà của khối chính quyền thành phố, nơi đây là nhà của Vương Tử Quân, đây chính là nơi ẩn giấu nhiều niềm vui trẻ thơ, có nhiều ước mơ và cả những phiền não vào thời thiếu niên của hắn.

Nhà của Vương Tử Quân cũng xem như hiển hách ở thành phố Giang Thị, cha mẹ xem hắn như hòn ngọc quý, lại có một ông nội bề ngoài lạnh lùng nói năng thận trọng nhưng luôn xem trọng hắn. Hắn từ nhỏ đã lớn lên trong một hoàn cảnh ưu việt, chỉ là sau này hắn rất không tình nguyện để cho người ta liên hệ và bối cảnh hiển hách của gia tộc, giống như hắn xuất thân danh môn thật sự kèm theo biết bao nhiêu lợi lộc vậy.

Người trẻ tuổi thường phản đối quyền uy, coi rẻ đám người phú quý, thế cho nên bình thường Vương Tử Quân cũng luôn tỏ ra cao ngạo ở trong nhà, căn bản không giống như một cậu ấm được dựa lưng vào cây đại thụ, lại giống như đòi nợ người nhà vậy.

Mâu thuẫn giữa Vương Tử Quân và ông nội xưa nay là dữ dội nhất, thế cho nên hắn bị ông cưỡng chế phái đến Tây Hà Tử, từ một vị bí thư đảng ủy khối trong trường đại học biến thành bí thư đảng ủy xã.

Khi đó Vương Tử Quân có tư tưởng sinh động, tinh thần thanh xuân phấn chấn, thích thành phố Giang Thị phồn hoa đô hội, thích...

Nhưng tất cả cũng vì ông nội thông qua quan hệ lấy được một tờ điều lệnh mà biến thành hoa cúc vàng thối rữa, Vương Tử Quân không ngờ, hắn cảm thấy ông nội xem mình như rác rưởi, mới đó đã vung tay ném đến tận thâm sơn cùng cốc, xã vùng sâu vùng xa.

Một năm sau khi xuống cơ sở thì Vương Tử Quân mới dần hiểu được tâm ý của ông nội mình, mới hiểu vì sao ông lại điều mình từ một giáo viên xuống địa phương công tác. Nhưng khi hắn hiểu ra được vấn đề thì tất cả đã muộn, đột biến khi đó làm cho hắn nhận đả kích nặng nề mà không thể gượng dậy nổi, hắn phải chạy đến một thôn nhỏ tên là Yên Chi Nam cách thành phố Giang Thị vài chục kilomet làm một giáo viên bình thường.

Yên Chi Nam, cái tên nghe có vẻ nên thơ nhưng lại là một thôn vắng vẻ và kém phát triển, người trẻ tuổi trong thôn mơ mộng làm giàu, bốn mùa xuân hạ thu đông trong năm đều cơ bản ra ngoài làm công, chỉ còn lại trong thôn một đống ông bà lão và con nít. Khi vào dạy học trong một thôn làng vắng vẻ thế này, đó chính là thời gian quan trọng nhất trong đời Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nghĩ đến Yên Chi Nam, không khỏi nhớ đến tình huống vào kiếp trước, mỗi ngày dạy học xong, hắn thích đi đến ngồi ở sườn núi bên cạnh trường. Tối hôm đó, sườn núi yên ắng, ánh trăng trắng ngần chiếu xuống khe nước ở bên cạnh, những cây cỏ không biết tên đang khoe sức sống bừng bừng dưới ánh trăng, tiếng côn trùng vang lên văng vẳng, đúng lúc đó hắn thấy một cô gái đang gội đầu, mái tóc nàng như dòng suối mơ. Sau đó bọn họ quen nhau, cùng nhau sống hơn hai mươi năm...

Vợ Vương Tử Quân không biết nhiều chữ nghĩa, không học cao, không thích nói chuyện, nhưng nàng trắng nõn nà, hai bàn tay trắng nõn tự nhiên, tóc đen, sáng bóng như lau dầu, trên người rất thơm. Mùi hương đó lúc đầu còn không biết, sau này sẽ thấm vào dây thần kinh, làm cho đầu óc choáng váng, tuyệt đối thoải mái...

Vợ Vương Tử Quân dịu dàng ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, năm đó hắn không kịp chuẩn bị, thế là rơi vào bể tình. Nàng đối với hắn rất tốt, nhiều năm qua đi, mái tóc cũng dần phai màu, hai bàn tay thon mịn trắng nõn ngày nào cũng trở nên thô ráp, dung nhan một cô gái mười tám đôi mươi năm xưa cũng dần biến chất...

Chỉ là năm xưa Vương Tử Quân mãi chìm đắm trong chán chường, chuyện cũ năm xưa giống như một con ve sầu, đang cất tiếng rả rích trong lòng, đến nổi tâm tình của hắn cũng như thời tiết, không bao giờ ổn định, dù ánh mặt trời có tươi sáng thế nào thì cũng là một khối băng lạnh với hắn, dù nàng có chăm sóc hắn tinh tế ra sao, quan tâm đầy đủ thế nào, hắn cũng chỉ ích kỷ hưởng thụ, yên tâm thoải mái, lại không chịu chăm sóc ngược lại cho người tình của mình.

Lúc này Vương Tử Quân đã trọng sinh, như vậy vợ hắn cũng đang là một cô gái xinh xắn ở thôn Yên Chi Nam chứ?

- Bố em nói đời này làm sai một chuyện, đó là không thể cho em học xong phổ thông...

Đây là câu nói mà vợ Vương Tử Quân thường nói vào những lúc đêm khuya, những lúc như vậy hắn lại mở miệng đả kích nàng, đó là dù được học phổ thông thì nàng cũng chưa chắc vượt qua được.

Lúc này đời của Vương Tử Quân đã được sửa lại, đã sang trang mới, tất nhiên hắn sẽ không thể về Yên Chi Nam như kiếp trước. Như vậy hắn sẽ giúp nàng, sẽ cho nàng được đến trường, còn sau này như thế nào, chỉ có thể nhìn nàng phát triển thế nào mà thôi...

Xe khách lắc lư chở một Vương Tử Quân mang theo đầy tâm sự và suy nghĩ, nhưng lúc này vấn đề mà hắn quan tâm nhất, vẫn liên quan đến gia tộc.

Kiếp trước sau khi ông nội chết đi thì gia tộc rơi rớt xuống ngàn trượng, Nhị thúc của hắn đã từng rất có tương lai, chỉ có thể làm phó phòng nhân sự vài chục năm, phát triển nửa vời, mãi đến khi về hưu mới tăng nửa cấp lên chính sảnh; Vương Tử Hoa con trai của Nhị thúc tham gia công tác, phải bỏ ra thật nhiều tâm huyết mới phát triển đến địa vị chủ tịch huyện, còn chính Vương Tử Quân thì không cần phải nói.

Thay đổi như vậy đối với Vương gia một là vì ông nội mất đi, hai là đứng sai hàng ngũ trong tranh chấp quyền lợi trên tỉnh, mà thời khắc tết trung thu lần này chính là giai đoạn quyết định khi gia tộc đứng thành hàng.

Vương Tử Quân trọng sinh, tuy phần lớn thời gian hắn đều dùng để đối phó với đám cán bộ dưới xã, nhưng hắn cũng thật sự cân não để thuyết phục gia tộc đứng thành hàng như thế nào. Một phương án sơ bộ đã dần dần thành hình trong lòng hắn.

Xe khách chạy khá êm, Vương Tử Quân đang suy nghĩ miên man không biết đã ngủ từ khi nào, trong mơ hắn như quay về thôn Yên Chi Nam, cô gái kia đang chờ đợi, tất cả như lắng đọng, thời gian như ngừng lại, tất cả sinh linh cũng bất động. Lúc này chỉ có một bầu trời trăng sáng vằng vặc, hắn ôm lấy một cô gái, mùi hương trên người cô gái làm hắn khó thể hít thở...Đột nhiên hắn cảm thấy có ai động vào vai mình, thế là hắn thức tỉnh.

- Anh làm gì vậy? Muốn chiếm tiện nghi sao?

Vương Tử Quân mở mắt ra, đập vào mắt là một gương mặt phụ nữ xinh đẹp tinh xảo, nhưng lúc này gương mặt kia đang nổi giận đùng đùng, bộ ngực phập phồng.

- Sắc lang, đàn ông các người không có ai là thứ tốt!

Vương Tử Quân lúc này mới xấu hổ phát hiện ra vừa rồi mình dựa vào lòng cô gái kia, thế là tranh thủ thời gian xin lỗi:

- Thật xin lỗi, vừa rồi tôi ngủ quên.

Cô gái nhìn bộ dạng điển trai của Vương Tử Quân, vẻ mặt khá chân thành, cũng khó thể tiếp tục nổi giận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.