Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1286: Chương 1286: Không thích tranh chấp nhỏ.




Tưởng Vị Minh thấy trưởng phòng Lô nhận ra mình thì hưng phấn mà hai mắt tỏa sáng, sau đó cặp mắt híp lại thành một đường mảnh, giọng điệu càng thêm cung kính: - Trưởng phòng Lô, gặp mặt ngài quá trùng hợp, ngài cũng đưa cháu đến chơi sao?

Nói xong thì Tưởng Vị Minh nhìn về phía cô gái phía bên kia, sau đó cười nói: - Trưởng phòng Lô, đây là Nguyệt Nguyệt nhà ngài sao? Dáng điệu thon thả xinh đẹp, xem ra là một cô bé có phúc.

Vương Tử Quân nghe lời khen của Tưởng Vị Minh, hăn thầm nghĩ người kia căn bản là không dễ dàng, cảm thấy dáng điệu thon thả và có phúc chẳng có liên hệ gì với nhau cả.

Quả nhiên Tưởng Vị Minh nói ra những lời này làm cho trưởng phòng Lô bật cười. Hai người đang chào hỏi với nhau thì lúc này vòng quay bên trong đã dừng lại, người đã chơi đùa xong đang lục tục đi ra.

- Bố, con cũng muốn vào đó chơi. Cô bé Nguyệt Nguyệt căn bản kéo tay trưởng phòng Lô rồi nói.

Trưởng phòng Lô không nói gì, Tưởng Vị Minh bên kia đã cười nói: - Vừa đúng lúc có thể vào chơi, trưởng phòng Lô, mời ngài cùng vào với chúng tôi.

Sau lưng Tưởng Vị Minh dù có nhiều người đang chờ, thế nhưng trên cơ bản bọn họ đều nghe rõ lời đối thoại vừa rồi. Mặc dù đại đa số mọi người đang thầm mắng Tưởng Vị Minh, thế nhưng căn cứ vào nguyên tắc nhiều chuyện không bằng bớt chuyện, mọi người cũng không ra mặt ngăn trở.

Cô gái phục vụ đứng bên ngoài giống như là một sinh viên đi làm thêm, nàng định căn gia đình trưởng phòng Lô đi vào, Tưởng Vị Minh đã trầm giọng nói: - Trưởng phòng Lô của chúng tôi đến đây chơi đã nói vài lời với giám đốc của khu vui chơi này, cô gái nhỏ, cô đừng xen vào việc của người khác.

Cô sinh viên đi làm thêm chủ yếu phụ trách công tác mở cửa, lú này nàng nghe được lời nói hất hàm sai khiến của Tưởng Vị Minh, đành phải nuốt lời định nói vào bụng.

Khi cửa được mở ra, các vị khách tiến lên chọn chỗ, vì đến lượt mình nên Tiểu Bảo Nhi tỏ ra rất hưng phấn. Nhưng khi ba người nhà Vương Tử Quân chuẩn bị tiến lên, đột nhiên ba người nhà trưởng phòng Lô đã chen ngang tới trước.

Vương Tử Quân dù căn bản có chút bất mãn với hành vi chen ngang của trưởng phòng Lô, thế nhưng lúc này hắn khó có được thời gian nghỉ ngơi vui vẻ, căn bản không vì chuyện nhỏ này mà làm ảnh hưởng đến tâm tình của Tiểu Bảo Nhi, thế là hắn có một ý nghĩ: Nên xem xét lại phương diện xây dựng chỉnh đốn tác phong của cán bộ.

- Tiên sinh, mời ngài chờ đến lượt khác, vì lúc này bên trên đã không còn chỗ trống. Cô gái phục vụ trong khu trò chơi chợt đi ra, sau đó nói với những người đứng bên ngoài.

Vương Tử Quân không ngờ chính mình bị người ta chen ngang rồi phải chờ đến lượt tiếp theo, đúng là quá trùng hợp. Khi hắn đang cười khổ thì Tiểu Bảo Nhi lại mặc kệ, dù Tiểu Bảo Nhi căn bản là ngoan ngoãn lễ phép, thế nhưng nó dù sao cũng chỉ là một đứa bé mới bốn tuổi, vất vả lắm mới đến lượt nó, bây giờ bị người ta dội một gáo nước lạnh, thế là nước mắt đã rơi xuống.

- Bố, bố, con...Con muốn đi lên đó chơi, chúng ta đến trước, thế nhưng chú kia không hiểu chuyện lại chen ngang. Tiểu Bảo Nhi khóc cực kỳ uất ức.

Vương Tử Quân nhìn Tiểu Bảo Nhi khóc đầy nước mắt, hắn cảm thấy đau lòng, vội vàng ôm lấy con, chuẩn bị an ủi vài câu. Đúng lúc này Mạc Tiểu Bắc đã nói với nhóm người trưởng phòng Lô ở phía trước: - Anh chen ngang như vậy là không đúng, anh đi xuống xếp hàng đi.

Mạc Tiểu Bắc nói không chút khách khí, quả thật rất chân thật đáng tin. Trưởng phòng Lô nghe có người nói với mình như vậy, thế là hắn chợt ngây cả người. Vừa rồi hắn chỉ chú ý trò chuyện với Tưởng Vị Minh, căn bản không chú ý đến nhóm người Mạc Tiểu Bắc.

Lsuc này trưởng phòng Lô căn bản là không ngờ nơi đây lại có một mỹ nữ như vậy. Người phụ nữ kia có dáng điệu cực kỳ cân đối, cực kỳ xinh đẹp, nếu đi dạo trong thành phố Đông Hồng thì nhất định sẽ kéo theo một nhóm người trồng cây si phía sau. Khoảnh khắc này trưởng phòng Lô đã bị Mạc Tiểu Bắc hút hồn, thế nhưng ngay sau đó lại nổi giận vì lời nói dạy bảo của đối phương.

Dù trưởng phòng Lô chỉ là một vị cấp bậc phó phòng, thế nhưng căn bản cũng là một nhân vật được người người nở nụ cười chào đón trong đơn vị của mình. Lúc này hắn ở trước mắt nhiều người bị một người phụ nữ răn dạy, căn bản sinh ra cảm giác khó thể nhịn được.

- Con đàn bà này nói bậy bạ gì vậy? Không có gì thì cút sang một bên. Không chờ trưởng phòng Lô mở miệng, Tưởng Vị Minh căn bản đã lên tiếng.

Mạc Tiểu Bắc nhìn gương mặt Tưởng Vị Minh, mắt hạnh trừng lên, nắm đấm đã được tung ra. Những năm qua nàng có chuyển biến rất lớn, căn bản giúp chồng nuôi dạy con cái nên hầu như mài phẳng nhiều góc cạnh của mình. Nhưng điều này cũng không thể làm nàng có thể nén giận, hơn nữa Tiểu Bảo Nhi còn đang khóc lóc ở bên kia.

Vương Tử Quân kéo tay Mạc Tiểu Bắc, hắn dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn hai người Tưởng Vị Minh và trưởng phòng Lô, sau đó dùng giọng lạnh lùng nói: - Tôi nghĩ hai anh là nhân viên công tác nhà nước, nếu như vậy thì hai anh là đại biểu cho hình tượng của chính quyền, các anh tùy ý chen ngang như vậy, chẳng phải làm mất mặt hình tượng của chính quyền sao?

Vương Tử Quân chìm nổi trong quan trường nhiều năm, hắn dưỡng thành quan uy của riêng mình, đặc biệt là khi nổi giận càng làm cho người ta phải sợ hãi. Dù trưởng phòng Lô căn bản không biết thân phận của Vương Tử Quân, thế nhưng nhìn Vương Tử Quân ở khoảng cách gần vẫn làm hắn cảm thấy khó thở.

- Anh không có việc gì thì đứng đây làm gì? Anh... Tưởng Vị Minh vừa định tiếp tục lên tiếng thì đã bị trưởng phòng Lô cản lại. Hắn nhìn vào mặt Vương Tử Quân rồi lấy từ trong ví ra một chiếc thẻ đưa cho nhân viên công tác nói: - Cô xem chiếc thẻ này đi.

Nhân viên công tác thấy chiếc thẻ thì gương mặt tươi sáng như hoa, nàng bày ra tư thế mời trưởng phòng Lô, sau đó mỉm cười nói: - Tiên sinh, mời ngài đi lên đầu tiên.

Nhân viên kia nói xong thì cười với Vương Tử Quân: - Chào ngài, vị tiên sinh kia có thẻ khách quý của khu vui chơi chúng tôi, không cần phải xếp hàng, mong ngài phối hợp với công tác của chúng tôi.

Vương Tử Quân nhìn trưởng phòng Lô nghênh ngang bỏ đi, tuy trong lòng có chút tức giận nhưng cũng không muốn làm gì hơn. Hắn ôm lấy Tiểu Bảo Nhi, sau đó cười tủm tỉm nói với con trai: - Con trai ngoan, biết nghe lời, hai phút nữa thôi là đến lượt con rồi, đợi chút nữa bố mẹ sẽ mua vài món ngon cho con nhé?

Tiểu Bảo Nhi nhìn vòng xoay bên kia đã chuyển động, tuy trên mắt đầy nước nhưng vẫn gật đầu, căn bản tiếp nhận lời nói của Vương Tử Quân.

- Hừ, những năm nay cười người lắm mồm không cười kỹ nữ, người không tiền gặp hoạn nạn khắp nơi. Trong ngân hàng có thẻ vip, khu vui chơi này cũng có thẻ khách quý, như vậy thì đám dân chúng không quyền không thế chúng tôi căn bản sống thế nào? Một người đàn ông trung niên xếp hàng sau lưng Vương Tử Quân dùng giọng oán giận nói.

Những lời này làm cho các vị khách sinh ra cộng minh, bây giờ đang thời điểm phát triển thẻ tín dụng, có không ít nơi dùng loại thẻ này để chứng minh thân phận, nơi đây có thẻ vip không cần xếp hàng cũng làm cho người ta thầm oán không thôi.

Làm sao để thay đổi hiện trạng này? Vương Tử Quân chợt rơi vào trầm tư. Dù đây chỉ là chút đặc quyền nhỏ thế nhưng ảnh hưởng của nó với xã hội là không thấp. Hắn nghĩ đến đây thì gương mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc, cảm thấy một người bình thường chờ đến lượt mình cũng không dễ dàng gì.

Đúng lúc này vòng quay dừng lại, Tiểu Bảo Nhi lúc này không thể chờ đợi được mà nhanh chóng chạy lên.

- Chờ một lát không phải là hay sao? Đúng là giống như tám đời chưa được chơi bao giờ vậy? Vương Tử Quân nhanh chóng đuổi theo Tiểu Bảo Nhi, lúc này Tưởng Vị Minh đang đi xuống dùng giọng hèn mọn châm chọc nói.

Vương Tử Quân căn bản không có ý so đo với Tưởng Vị Minh, hắn nhanh chóng tiên lên đưa con đi vào tìm chỗ trong vòng quay.

Mạc Tiểu Bắc từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, căn bản không hiểu rõ cuộc sống của nhân dân dưới tầng thấp xã hội. Nàng vẫn cho rằng hôm nay thời tiết tốt, con người vui tươi, thế nhưng không ngờ lại gặp tình huống không hay. Vương Tử Quân có thể thấy tâm tình không vui của Mạc Tiểu Bắc, hắn nhanh chóng đẩy Tiểu Bảo Nhi lên ghế, sau đó có chút đau lòng mà khuyên nhủ Mạc Tiểu Bắc: - Chúng ta đi chơi vì muốn cho Tiểu Bảo Nhi được vui, cũng đừng quan tâm đến những chuyện làm cho người ta mất hứng kia.

- Nhìn bộ dạng càn rỡ của hắn, em muốn cho hắn một bạt tai. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng tức giận phì phì của vợ, hắn không khỏi cảm thấy ấm áp, hắn khẽ cười nói: - Em cũng đừng nổi nóng, bình thường chúng ta bận rộn công tác, khó có thời gian đi chơi đùa với con, hôm nay nên làm sao cho con trai được vui.

Khi cả nhà Vương Tử Quân đang trò chuyện với nhau, vòng xoay chợt chuyển động. Lúc này Tiểu Bảo Nhi cảm thấy rất vui, Vương Tử Quân nhìn con trai mà vứt bỏ đi mọi muộn phiền.

Khi nhóm người Vương Tử Quân đang cùng nhau vui chơi, ở một tụ điểm khác, trưởng phòng Lô giống như nghĩ đến cái gì đó, hắn nó với Tưởng Vị Minh: - Không biết vì sao tôi lại thấy người kia có vài phần quen mắt như vậy.

Lúc này Tưởng Vị Minh đang xem xét nên mời trưởng phòng Lô đi dùng cơm ở nơi nào, hắn thuận miệng nói một câu: - Bây giờ người và người căn bản rất giống nhau.

Trưởng phòng Lô khẽ gật đầu, sau đó tự nhủ: - À, có lẽ là vậy, anh ấy không nên đến nơi này.

- Ha ha, trưởng phòng Lô, anh nói xem lát nữa chúng ta đi chơi trò gì? Tôi cảm thấy dạo này phim 3D rất hay, chúng ta đưa bọn trẻ đi xem nhé? Tưởng Vị Minh đã sớm ném những suy nghĩ vừa rồi sang một bên, hắn cung kính nói với trưởng phòng Lô.

Trưởng phòng Lô gật đầu nói: - Được, vậy chúng ta cùng đi xem, tôi nghe nói đó là kỹ thuật mới, rất hay.

Vương Tử Quân đi ra khỏi vòng quay mà cảm thấy có chút choáng váng đầu óc, lúc này hai người Tiểu Bảo Nhi và Mạc Tiểu Bắc lại giống như rất bình thường, căn bản không có gì là không ổn.

- Mẹ, thứ này chơi rất vui, sau này con lại muốn đến chơi nữa. Trưởng ban hoan hô như chim sẻ nói.

Mạc Tiểu Bắc kéo bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bảo Nhi rồi dùng giọng cảm khái nói: - Trò này khá vui, tiếc là tốc độ quay có hơi chậm.

Tiểu Bảo Nhi gật đầu đồng ý với lời nói cảm khái của mẹ, thế nhưng Vương Tử Quân nghe hai vợ con cảm khái mà không khỏi cười khổ. Thế mà chậm sao? Nếu nhanh hơn thì hắn đã phải ói hết cơm ra rồi.

Một trò chơi vui vẻ làm cho gia đình Vương Tử Quân lấy lại cảm hứng. Tuy Vương Tử Quân căn bản luôn liều mình cùng quân tử, thế nhưng khi nhìn ánh mắt càng ngày càng sáng của Mạc Tiểu Bắc, nhìn gương mặt càng lúc càng kích động của con trai, hắn không khỏi cảm thấy có chút run rẩy.

Vương Tử Quân đi xuống thuyền hải tặc và cảm thấy cơ thể như sắp đổ xuống, Tiểu Bảo Nhi lại chỉ vào một cái chùy xoay khổng lồ rồi lớn tiếng nói thú vị. Vương Tử Quân nhìn đám khách đang bị cuốn trên không trung, hắn nói với Tiểu Bảo Nhi: - Con trai, thứ kia là trò của người lớn, con chưa đủ lớn, chưa được chơi đâu.

Mạc Tiểu Bắc giống như cũng ý thức được là Vương Tử Quân không thích, vì những trò chơi làm cho người ta không nhịn được phải thét lên căn bản rất có tính khiêu chiến. Bản thân nàng không sợ, thế nhưng nhìn trạng thái của Vương Tử Quân thì cũng không có hứng thú.

Cả nhà đi xem tiết mục biểu diễn dành cho thiếu nhi, lại đi xem phim 3D, sau đó đã đến giờ trưa. Thức ăn trong khu giải trí cũng không quá đắt, sau khi Mạc Tiểu Bắc cùng Tiểu Bảo Nhi dùng cơm trưa xong, Vương Tử Quân cảm thấy mình khó thể chống đỡ được nữa.

Mặc dù Tiểu Bảo Nhi cầm lấy tay mẹ không muốn đi, thế nhưng Vương Tử Quân lên tiếng dụ dỗ, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn rời đi. Khi bọn họ đi đến gần cổng khu vui chơi, vừa vặn gặp mặt hai gia đình là Tưởng Vị Minh và trưởng phòng Lô.

Tưởng Vị Minh thấy Vương Tử Quân thì hừ lạnh một tiếng, sau đó nói hai câu gì với trưởng phòng Lô, cả hai không khỏi cười lên ha hả. Mạc Tiểu Bắc rất thính tai, lời nói của hai người rõ ràng truyền vào tai nàng.

Cũng xem như Tưởng Vị Minh không may, Mạc Tiểu Bắc vừa thấy trước chân có một viên đá nhỏ, thế là nhanh chóng đá đi.

Mạc Tiểu Bắc có xuất thân quân nhân, lực lượng khá mạnh, nếu cho nên một cú đá làm cho viên đá bay đập lên đầu Tưởng Vị Minh. Một tiếng thét vang lên, Tưởng Vị Minh thấy đầu mình sưng lên.

- Ai, ai ném đá vào đầu tôi? Tưởng Vị Minh nhìn hòn đá nhỏ dưới đất mà thở hổn hển mắng.

Người chung quanh căn bản không ai tình nguyện gây chuyện, cho dù bọn họ thấy động tác của Mạc Tiểu Bắc thì cũng làm như không thấy. Khi Tưởng Vị Minh đang nổi nóng, đoàn người nhanh chóng đi về phía cổng khu vui chơi.

Trưởng phòng Lô vốn đang nhờ Tưởng Vị Minh tìm người, hắn thấy dòng người đi ra khỏi khu vui chơi thì nói với Tưởng Vị Minh: - Đừng mắng nữa, chủ tịch Thành sắp đến rồi.

Tưởng Vị Minh nhìn về phía ngón tay của trưởng phòng Lô, hắn chợt trở nên yên lặng. Hắn tuy cũng coi như là một lãnh đạo nhỏ, thế nhưng địa vị của hắn sao có thể so sánh với chủ tịch Thành? Trưởng phòng Lô trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói với Tưởng Vị Minh: - Cậu ở đây chờ chút, tôi đi chào hỏi chủ tịch Thành.

Tưởng Vị Minh cũng muốn đi qua, thế nhưng chủ tịch Thành căn bản chỉ có quan hệ khá tốt với trưởng phòng Lô, nào có thời gian quan tâm đến mình?

Trưởng phòng Lô nhanh chóng sửa sang trang phục, lúc này mới nhanh chóng đi về phía đám cán bộ lãnh đạo đang đi thị sát. Trưởng phòng Lô căn bản cũng là một nhân vật trong ủy ban nhân dân thành phố Đông Hồng, vì vậy đám nhân viên bên kia thấy hắn thì nhanh chóng nở nụ cười.

Chủ tịch Thành tên là Thành Nhạc, là phó chủ tịch thành phố Đông Hồng, chủ quản công tác an toàn sản xuất. Cũng chính vì nguyên nhân này mà hắn phải đi đến chốn nghỉ ngơi giải trí vào ngày nghỉ thế này để thị sát công tác an toàn.

Giám đốc khu vui chơi đang cung kính đứng bên cạnh Thành Nhạc, hắn giới thiệu phương diện bảo đảm an toàn của khu vui chơi. Thành Nhạc căn bản nói vài yêu cầu về đảm bảo an toàn cho khách đến vui chơi, giao trách nhiệm nhất định phải làm tốt công tác chuẩn bị ứng phó với những sự kiện không hay xảy ra.

Khi thấy trưởng phòng Lô thì Thành Nhạc nở nụ cười nói: - Tiểu Lô, hôm nay cũng đến đây nghỉ ngơi chút sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.