Ads
- Ha ha, trưởng phòng Hiền Phong,
bụng của anh đã nhỏ hơn rất nhiều, nếu không tôi nghĩ rằng anh đang mang thai
tám tháng ấy chứ?
Một âm thanh vui đùa truyền vào từ bên ngoài, khi nghe âm thanh này thì những
lãnh đạo đang bàn bạc với nhau trong phòng đều ngậm miệng lại.
Khi mọi người đưa mắt nhìn thì Trần Minh Tuấn đi đến, bên cạnh hắn chính là
trưởng phòng tài chính Lý Hiền Phong. Trần Minh Tuấn cầm một gói thuốc, hắn đi
vào phòng mà bàn tay cũng không rảnh rỗi, liên tục phát thuốc cho người chung
quanh, trong miệng càng nói ra những lời chào hỏi nhiệt tình.
Những người kia nhận thuốc liên tục nói ra những lời cảm tạm, thậm chí trực
tiếp nói lời đảm bảo với Trần Minh Tuấn. Thế nhưng Trần Minh Tuấn chỉ cười ha
hả, bộ dạng giống như đã được tính trước.
- Thuần Tường, biên bản này có vấn đề, anh đến phòng đánh máy làm lại cái khác
đi.
Một người đồng sự lên tiếng, sau đó giao biên bản cho Lý Thuần Tường.
Lý Thuần Tường nhìn đồng sự bận rộn mà cũng không nói gì, sau đó xoay người đi
về phía phòng đánh máy. Sau khi nói hai câu với nhân viên phòng đánh máy, Lý
Thuần Tường lại đi về phía phòng họp.
- Chủ tịch Trần, lần này không có vấn đề, anh cứ yên tâm.
Hào Đại Long chợt nói, khi âm thanh này vang lên thì Lý Thuần Tường chợt thấy
Hào Đại Long đang cúi người nói chuyện với Trần Minh Tuấn ở một góc hành lang.
Vẻ mặt của Trần Minh Tuấn có chút lạnh lẽo, sau khi Hào Đại Long nói xong thì
hắn mở miệng mắng:
- Muốn thông qua đánh giá dân chủ để làm xấu chuyện của ông sao? Hừ, có vài
người suy nghĩ quá đơn giản rồi, những chuyện như thế này đã được bí thư Ngọc
Hùng sắp xếp ổn thỏa, anh cứ yên tâm đi.
Lý Thuần Tường nghe được ba chữ bí thư Ngọc Hùng thì có chút buồn bực, hắn biết
rõ bí thư Ngọc Hùng là ai. Hắn nghĩ đến tình huống cường thế của Lục Ngọc Hùng
ở thành phố La Nam, hắn chợt cảm thấy phương diện đánh giá dân chủ lần này chỉ
là hình thức mà thôi.
Rõ ràng là quan lại cấu kết với nhau, Lý Thuần Tường thầm mắng một tiếng, sau
đó tìm đường khác đi đến phòng họp.
Vì bận rộn nên thời gian trôi qua rất nhanh, ngay sau đó công tác đánh giá dân
chủg được bắt đầu. Lúc này những nhân viên công tác bận rộn cả nửa ngày như Lý
Thuần Tường phải đi ra khỏi phòng họp, chỉ biết đứng chờ bên ngoài mà căn bản
không nhận được lời phân phó nào khác.
Lý Thuần Tường ngồi trong một gian phòng ở bên cạnh phòng họp, hắn nhìn gương
mặt đám người trong phòng và thấy bọn họ đều có hứng thú với kết quả đánh giá
dân chủ lần này. Nhưng ai cũng có tính nhẫn nại, bọn họ tình nguyên nói những
lời không ăn nhập gì để chờ kết quả.
Lý Thuần Tường tất nhiên cũng không nói, hắn tuy không muốn tiến chức nhưng
cũng không muốn vì vài câu nói mà sau này bị người ta ép cho chết dở sống dở.
- Thuần Tường, tôi nghe nói thành phố chúng ta đang chọn những cán bộ trẻ có
năng lực đến công tác ở văn phòng thị ủy. Đây là một cơ hội rất tốt, cậu chính
là tài tử của huyện chúng ta, cậu nhất định phải nắm chắc cơ hội lần này.
Trưởng khoa tổng hợp Triệu Tân Trang cười ha hả nói với Lý Thuần Tường.
Thật ra Lý Thuần Tường cũng có ghi danh tuyển chọn nhân viên công tác cho văn
phòng thị ủy, thế nhưng cuộc thi còn chưa có kết quả, hắn cũng không muốn quá
phô trương, chỉ muốn qua loa mà thôi. Chợt nghe chủ nhiệm Hào đi đến nói:
- Tiểu Lý, chuẩn bị trà nước.
Lý Thuần Tường đồng ý một tiếng, sau đó đưa nước vào phòng họp. Hắn vừa tiến
vào trong phòng họp, chợt thấy những người tham gia đánh giá đang dùng bút vạch
lên phiếu. Lý Thuần Tường đi đến sau lưng chủ tịch Lý, với góc độ của hắn thì
có thể thấy được một phần tờ phiếu lấy ý kiến của chủ tịch Lý, vừa đúng lúc
thấy chủ tịch Lý đánh vào một dấu gạch chéo.
Lý Thuần Tường thấy tờ phiếu lấy ý kiến đánh giá của chủ tịch Lý, thế là trong
lòng chợt thoải mái hơn. Hắn vốn đi khá chậm, bây giờ càng đi nhanh hơn, chỉ
sau nháy mắt đã đến đài chủ tịch, hắn mỉm cười rót nước cho các vị lãnh đạo.
Lúc này tuy trời đã tối nhưng đại bộ phận nhân viên công tác của phòng tổ chức
thị ủy vẫn chưa rời đi, cả đám nhanh chóng xem xét sổ công tác của mình, có rất
ít người lên tiếng làm cho cả văn phòng có vẻ bị đè nén.
Mặc dù không có người nói gì cả, thế nhưng đám cán bộ cơ quan với thần kinh mẫn
cảm đã phát hiện ra điều khác thường. Đám người luôn bo bo giữ mình, vì thế ai
cũng im lặng, tuyệt đối không nói nhiều.
Đám người dù đã không còn công tác gì bận rộn cũng phải cố gắng làm ra vẻ bận
rộn, mặc kệ tất cả, bọn họ vẫn thành thật ngồi hý hoái trên bàn, dù thực tế
chẳng có gì để ghi chép.
- Thế nào?
Phó phòng tổ chức Chương Hiểu Điền bước vào văn phòng, hắn trầm giọng hỏi tên
cán bộ trẻ tuổi đang làm công tác thống kê.
Nữ cán bộ trẻ tuổi ngẩng đầu khẽ nói:
- Còn thiếu một chút.
- Mau lên, nhất định phải đẩy mạnh tiến độ, tôi nói cho cô biết, trưởng phòng
còn đang chờ.
Chương Hiểu Điền nhìn thoáng qua nữ cán bộ, hắn dùng giọng nóng lòng thúc giục.
Tuy lúc này hắn rất nóng ruột, thế nhưng hắn cũng biết không phải là lỗi của nữ
cán bộ này, dù sao thì thời gian có hạn, người ta làm được như vậy đã không tồi
rồi.
Nữ cán bộ đồng ý một tiếng, sau đó lại vui vào công tác thống kê. Chương Hiểu
Điền nhanh chóng đi vài bước trong văn phòng, dưới ánh mắt của hắn, vài tên nhâ
viên đang mở miệng nói chuyện với nhau đành phải ngậm miệng lại.
Bóng đèn tỏa nhiệt làm cho bầu không khí có hơi nóng, nhưng lúc này Chương Hiểu
Điền cảm thấy sau lưng lạnh buốt. Dù lúc này công tác thống kê còn chưa cho ra
kết quả, thế nhưng nhìn vào tình huống đánh giá dân chủ lần này, xem ra kết quả
thật sự là không quá tốt.
- Không tốt cũng là bình thường, ví dụ như Hứa Tranh Viễn, nếu như được đánh
giá tốt mới là lạ.
Chương Hiểu Điền nghĩ đến những tin đồn về Hứa Tranh Viễn trong thành phố La
Nam, thế là không khỏi thầm oán một câu.
Chương Hiểu Điền cũng không có tình cảm gì với Hứa Tranh Viễn, nhưng lúc này
cũng không phải nói tình cảm tư nhân, nó có liên quan đến trưởng phòng tổ chức
Tôn Chiêu Hi và phó bí thư Lục Ngọc Hùng.
Chương Hiểu Điền tuy có quan hệ bình thường với Tôn Chiêu Hi, nhưng lại là cán
bộ thủ hạ của bí thư Lục, hắn nhất định phải đồng lòng với bí thư Lục Ngọc
Hùng. Hắn là người của bí thư Ngọc Hùng, thế cho nên khi thấy phiếu bầu của Hứa
Tranh Viễn thì thật sự có chút chột dạ.
Bí thư Lục là một người cực kỳ khôn khéo, vì sao có thể phạm vào sai lầm cho
được? Hứa Tranh Viễn là ai? Nói người này là một con lợn thì cũng thật sự có
chút quá phận. Nhưng một kẻ heo không ăn chó không gặm như người này lại có thể
là điểm mấu chốt trong cuộc chiến giữa Vương Tử Quân và Lục Ngọc Hùng, sao có
thể đẩy một hạng người như thế này ra được? Không phải đang tự làm mình mất mặt
sao?
Chương Hiểu Điền nghĩ đến Lục Ngọc
Hùng, lại nghĩ đến gương mặt trưởng phòng Tôn Chiêu Hi. Hai ngày nay gương mặt
trưởng phòng rất tiều tụy, dù mỗi sáng sớm đến phòng tổ chức làm việc với gương
mặt tinh thần no đủ, hồng hào hớn hở, thế nhưng Chương Hiểu Điền biết sau gương
mặt hồng hào kia là thứ gì?
Sở dĩ xuất hiện tất cả những tình huống này cũng là vì một người đang ngồi
trong một khu văn phòng cách đó không xa.
- Trưởng phòng Chương, đã xong rồi.
Nữ cán bộ đặt bút xuống, sau đó dùng giọng thoải mái nói với Chương Hiểu Điền.
Chương Hiểu Điền vội vàng thu hồi tâm tư rối loạn của mình, sau đó tiếp nhận
bản báo cáo trong tay nữ cán bộ. Hắn đang định nói vài câu khuyến khích nữ cán
bộ làm tốt công tác, đúng lúc ánh mắt rơi lên bản báo cáo, thế là trợn mắt há
mồm, cũng không nói ra được lời nào.
"Hứa Tranh Viễn: Bảy phiếu tán thành, năm mươi phiếu phản đối!"
Chương Hiểu Điền nhìn vào kết quả thống kê, hắn chợt cảm thấy đầu óc nặng như
treo ngàn cân.
Điều này sao có thể? Nếu như nói Chương Hiểu Điền căn bản không ôm hy vọng quá
lớn với Hứa Tranh Viễn, thế nhưng tình huống này xuất hiện không khỏi làm cho
tâm tình của hắn rơi xuống đáy cốc. Sao có thể được? Có sáu mươi người tham
gia, chỉ có bảy phiếu tán thành, đây là nhân tuyển hậu bị mà phòng tổ chức đã
thông qua khảo hạch để đề cử cho thị ủy chuẩn bị điều động nhân sự sao?
- Cô có tính sai không? Chuyện gì xảy ra? Sao có bảy phiếu tán thành? Có phải
vì nóng vội mà ghi lộn không?
Chương Hiểu Điền nhìn thoáng qua nhân viên công tác rồi khẽ hỏi.
Nữ nhân viên công tác nhìn ánh mắt mang theo vài phần kỳ vọng của phó phòng
Chương Hiểu Điền, nàng lại ném cho lãnh đạo một đáp án lạnh như băng:
- Trưởng phòng Chương, điều này tuyệt đối không sai, chuyện lớn như vậy tôi làm
sao có thể xử lý qua loa cho được?
Chương Hiểu Điền nói hết câu thì mới hối hận, nếu như Hứa Tranh Viễn có được
năm mươi hai phiếu tán thành, như vậy cũng không phải là Hứa Tranh Viễn nữa
rồi. Trong đầu hắn chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, cuối cùng hắn cũng không nói gì
thêm, cầm lấy văn kiện đi ra ngoài văn phòng.
- Hiểu Mai, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tôi thấy vẻ mặt trưởng phòng
Chương cũng không được tốt cho lắm.
Một nhân viên công tác trẻ tuổi cuối cùng cũng không chịu được, hắn khẽ mở
miệng hỏi nữ nhân viên công tác kia.
Lúc này ánh mắt những người khác cũng nhìn về phía Hiểu Mai, rõ ràng bọn họ rất
hứng thú với sự kiện này. Hiểu Mai trầm ngâm giây lát, sau đó mới nói:
- Còn là chuyện gì nữa chứ? Chỉ có bảy phiếu ủng hộ Hứa Tranh Viễn.
Đám người trong phòng tổ chức tất nhiên hiểu rõ những vấn đề đang diễn ra, bây
giờ cả đám nhanh chóng ngậm miệng, ánh mắt không khỏi nhìn về phía căn phòng
đang sáng đèn ở phía bên kia. Tuy cách một lớp kính, bọn họ căn bản không nhìn
thấy chủ nhân ở bên trong phòng, thế nhưng bọn họ biết rất rõ, chủ nhân của gian
phòng kia căn bản sẽ không dễ chịu chút nào.
- Đi thôi, đã làm xong rồi, về nhà với con cái được rồi.
Một viên cán bộ nhìn lên đồng hồ thấy đã tám giờ, thế là thu dọn đồ đạc chuẩn
bị tan tầm.
Có người dẫn đầu thì có người đi theo, chỉ một lát sau thì đám người trong văn
phòng đã đi sạch, thế nhưng bọn họ cũng không dám đi nhanh, chậm rãi và không
quá rộn rã. Thế nhưng tiếng chuông điện thoại vang lên rộn rã ở những khu văn
phòng bên cạnh lại cho bọn họ biết đồng sự của mình cũng không được sung sướng
như vậy.
Tôn Chiêu Hi nhìn báo cáo trong tay, vẻ mặt có chút phát lạnh, hắn biết chỉ cần
mình đưa báo cáo này ra, chỉ sợ giống như đang tự tát mình vài cái. Hắn là
trưởng phòng tổ chức, công tác lớn nhất chính là đề cử cán bộ vĩ đại cho thị
ủy, để cho bọn họ đi về cương vị quan trọng hơn.
Đây là hành động điều chỉnh nhân sự với biên độ khá rộng đầu tiên của Vương Tử
Quân sau khi tiến vào thành phố La Nam, Tôn Chiêu Hi căn bản không được Vương
Tử Quân giúp đỡ, chỉ cùng liên kết với Lục Ngọc Hùng ném danh sách điều động ra
mà thôi. Nếu như danh sách này vượt qua thử thách, hắn tất nhiên sẽ không có
vấn đề, nhưng bây giờ danh sách này lại làm hắn không thoải mái.
Hứa Tranh Viễn bảy phiếu, Trần Minh Tuấn mười ba phiếu, Triệu Tắc Khởi mười lăm
phiếu...Tôn Chiêu Hi nhìn những con số đáng chán nản, thế là sinh ra cảm giác
đau đầu hoa mắt, thật sự khó chịu.
Tôn Chiêu Hi là trưởng phòng tổ chức, những người nằm trong danh sách được hắn
đề cử căn bản không có ai được nửa số phiếu thông qua phương án đánh giá dân
chủ, nếu Vương Tử Quân truy cứu thì mình biết đặt mặt đi đâu? Không những uy
tín của hắn giảm xuông trầm trọng, thậm chí còn bị Vương Tử Quân phản ánh là
không phù hợp với chức vị. Nếu như bí thư Vương cố ý vận tác, chỉ sợ hắn chỉ có
thể rời khỏi thành phố La Nam.
- Có thể thay đổi hay không?
Tôn Chiêu Hi có chút trầm ngâm, hắn cố gắng làm cho mình bình tĩnh hơn một
chút.
Chương Hiểu Điền hiểu hai chữ thay đổi trong lời nói của Tôn Chiêu Hi là có ý
gì, nhưng hắn lại mở miệng phá vỡ hy vọng của lãnh đạo:
- Trưởng phòng Tôn, lần này có ủy ban kỷ luật và phòng giám sát cùng nắm số
phiếu, cho dù chúng ta có thao tác cũng không tạo nên tác dụng gì.
Tôn Chiêu Hi thật sự không nói thêm điều gì, hắn trầm ngâm rồi phất tay với
Chương Hiểu Điền, tỏ ý Chương Hiểu Điền có thể đi. Tuy Chương Hiểu Điền lúc này
rất muốn nói thêm hai câu với trưởng phòng Tôn, thế nhưng cuối cùng cũng phải
thở dài rời khỏi phòng.
Tôn Chiêu Hi liên tục lật qua lật lại văn kiện xem xét, hắn nhìn những cái tên
trong văn kiện, trong lòng thật sự bàng hoàng. Hắn hầu như có thể đoán được sự
việc kế tiếp sẽ như thế nào, một trưởng phòng tổ chức không hiểu rõ tình hình
cán bộ, như vậy sẽ còn tiếp tục ở lại trên vị trí nữa sao?
- Tút tút tút.
Chuông điện thoại vang lên, Tôn Chiêu Hi nhìn thoáng qua màn hình, phát hiện đó
là điện thoại gọi đến từ văn phòng Lục Ngọc Hùng. Bây giờ có lẽ Lục Ngọc Hùng
đã biết được kết quả, thậm chí có thể nói Lục Ngọc Hùng còn biết sớm hơn cả
hắn. Nhưng biết rõ thì làm được gì? Lục Ngọc Hùng chẳng lẽ còn có thể đánh ngã
kết quả này sao?
Tôn Chiêu Hi thật sự thầm oán Lục Ngọc Hùng, nếu như không phải Lục Ngọc Hùng
tự cho ra sắp xếp, mình sao rơi vào hoàn cảnh đối nghịch với Vương Tử Quân? Hắn
cố tình không muốn nhận điện thoại, thế nhưng cuối cùng vẫn phải nghe máy.
- Trưởng phòng Chiêu Hi, sao lại là như vậy?
Giọng nói của Lục Ngọc Hùng vẫn rất trầm thấp, nhưng bên trong đó lại có vài
phần phẫn nộ.
Lúc này Tôn Chiêu Hi căn bản cũng không có chút tôn kính Lục Ngọc Hùng, hắn
lạnh lùng hỏi ngược lại:
- Bí thư Lục, đây là điều tôi muốn hỏi anh, anh đề cử cho tôi những người gì?
Sao lại không có cơ sở quần chúng như vậy?
Hai người nói xong thì trầm mặc, hai người dù trầm mặc lại không nói thêm điều
gì nhưng cũng không cúp điện thoại, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở vang lên
ở bên kia.
Tôn Chiêu Hi cuối cùng cũng mở miệng nói:
- Bí thư Lục, làm sao bây giờ?