Nguyễn Chấn Nhạc đưa mắt nhìn Trình Hiểu Bình rồi lên tiếng:
- Bây giờ bên phía mặt trận tổ quốc thành phố Đông Bộ còn thiếu một vị
trí phó thư ký trưởng, cục trưởng Lô của cục tài nguyên môi trường có
năng lực tốt, như vậy để anh ấy tiến lên đảm nhiệm vị trí còn thiếu ở
khối mặt trận tổ quốc là tốt nhất.
Nguyễn Chấn Nhạc nói làm cho Trình Hiểu Bình cảm thấy rất vui vẻ, nàng
không nghờ mình chỉ chạy đến khóc vài giọt nước mắt và nói vài câu tố
cáo lại có thể tìm được tác dụng lớn như vậy. Nàng chợt cảm thấy rất
hưng phấn, thế là tâm tư muốn kéo Chúc Vu Bình xuống lại càng lớn hơn
vài phần.
- Bí thư Vương!
Khương Long Cương nhìn Vương Tử Quân đang cúi đầu xem xét văn kiện, hắn do dự một lát, sau đó lên tiếng.
Vương Tử Quân ngẩng đầu nhìn Khương Long Cương, sau đó lên tiếng hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Bí thư Vương, phía dưới có không ít người nói về sự kiện ngài xử lý Lê Gia Luận, nói rằng như vậy có chút độc ác.
Khương Long Cương nói đến đây thì dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Đồng thời, các xí nghiệp trong thành phố chúng ta, chẳng những bọn họ
không chịu tuân thủ, còn có không ít doanh nghiệp noi gương không chịu
liên hệ với người thành phố Tam Hồ.
Vương Tử Quân nhìn Khương Long Cương với vẻ mặt không yên trước mặt
mình, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười vui vẻ. Khương Long Cương dám
mở miệng nói ra những lời can gián như vậy, rõ ràng là một năm qua đã có thêm nhiều kinh nghiệm. Vị thư ký này trước kia luôn nơm nớp lo lắng và cẩn thận, bây giờ mở lời can gián, rõ ràng đã hạ quyết tâm rất lớn.
Nếu so sánh với bộ dạng ung dung của Vương Tử Quân, Khương Long Cương ở
bên cạnh đã cảm thấy cực kỳ không yên. Lần này hắn mở miệng bày tỏ tâm
tư của mình với bí thư Vương, đó là quyết định mà hắn mãi luôn do dự.
Hắn đối mặt với dư luận thì sẽ là lỗ tai cho bí thư Vương, bây giờ hắn
không thể nào ngồi yên được nữa.
Một năm qua Khương Long Cương sở dĩ có thể phát triển và có thêm kinh
nghiệm cũng là vì nhờ bí thư Vương bồi dưỡng, bây giờ hắn nghe được
những lời ngôn luận có chút bất lợi ch những biện pháp chính trị của bí
thư Vương, thế là cảm thấy mình cần phải nói.
Nhưng bây giờ Khương Long Cương mở miệng can gián và lại cảm thấy lo
lắng vì làm bí thư Vương thất vọng vì thời gian bồi dưỡng vừa qua, nhưng nếu hắn bảo trì trạng thái trầm mặc, hắn sẽ cảm thấy cực kỳ tội lỗi.
Khương Long Cương cảm thấy bí thư Vương xử lý sự kiện liên quan đến Lê
Gia Luận chủ yếu là nhìn vào phương diện đại cục. Hắn không có hảo cảm
với người thành phố Tam Hồ, nhưng dù sao thì thành phố Tam Hồ cũng là
hàng xóm, dù thành phố La Nam và thành phố Tam Hồ cạnh tranh với nhau
thì Lê Gia Luận đứng trên hội nghị nói ra những lời như vậy vẫn là rất
quá đáng, mặc dù đó là tiếng lòng của không ít cán bộ thành phố La Nam.
Khương Long Cương là người ở bên cạnh bí thư Vương Tử Quân, tất nhiên
cũng là một người được người ta chú ý. Có người ca tụng hắn, nói rằng
tương lai sẽ bay cao như chim trời.
Sau khi có quyết định sẽ đưa ra xử lý Lê Gia Luận về những phát biểu ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai thành phố La Nam và Tam Hồ, có rất nhiều
người chạy đến vây quanh Khương Long Cương nói ra những lời tốt đẹp cho
Lê Gia Luận. Đám người kia không dám nói ra những lời không hay với bí
thư Vương, thế nhưng những lời có chút nặng nề vẫn có, vẫn cảm thấy xử
lý Lê Gia Luận như vậy là quá nặng.
Những người này sở dĩ chạy đến nói như vậy, chủ yếu là vì muốn mượn nhờ
lực ảnh hưởng của Khương Long Cương, để nói ra những lời cầu tình cho Lê Gia Luận trước mặt bí thư Vương.
- Sao, có nhiều xí nghiệp trong thành phố La Nam chúng ta không chịu liên hệ với thành phố Tam Hồ sao?
Vương Tử Quân ngẩng đầu dùng giọng trầm bổng hỏi Khương Long Cương.
Khương Long Cương nhìn ánh mắt nhìn về phía mình của Vương Tử Quân, thế
là trong lòng lại có thêm vài phần không yên. Nhưng dù sao hắn cũng là
người rèn luyện nhiều ngày bên cạnh bí thư Vương, thế nên dùng giọng cẩn thận nói:
- Tôi nghe nói bây giờ mỗi xí nghiệp đều có một quy định bất thành văn,
thà ném hạng mục vào trong sông cũng không cho thành phố Tam Hồ một chút điểm sống, đám lãnh đạo xí nghiệp vừa và nhỏ ở thành phố Tam Hồ hiện
tại đang thật sự rất rối loạn.
- À, Long Cương, cậu thấy tôi xử lý Lê Gia Luận như vậy có phải rất nặng nề không?
Vương Tử Quân đã biết trước kết quả như vậy, thế nhưng lúc này nghe thấy Khương Long Cương mở miệng báo cáo, hắn thật sự cảm thấy có chút vui
vẻ.
Vương Tử Quân đã quyết định phương án xử lý, lúc này hắn muốn tìm xem thư ký của mình có ý kiến gì ở phương diện này.
Khương Long Cương không ngờ Vương Tử Quân lại hỏi ý kiến của mình. Hắn
nhìn gương mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, nghe giọng nói ôn hòa của bí thư Vương, khoảnh khắc này hắn chợt ý thức được bí thư Vương đang thử
tài năng của mình sau khoảng thời gian bồi dưỡng vừa qua, thế là trong
đầu chợt xuất hiện câu nói: "Không thể lên tiếng quá mức cho người mắc
lỗi, nhưng khi lãnh đạo hỏi ý kiến của anh, cũng không thể liên tục nói
ra những lời tươi đẹp, rực rỡ sáng chói, nếu không thì lãnh đạo sẽ có
cái nhìn khác!"
Dù thế nào thì anh cũng không thể nói ra những lời quá mức liên quan,
không nên cho ra một quyết định hay lời khẳng định, chẳng lẽ anh còn cao minh hơn lãnh đạo được sao?
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy nên xử lý sự kiện liên quan đến Lê Gia
Luận, anh ta cần phải phụ trách vì những lời mình đã nói ra, nếu không
sẽ sinh ra những ảnh hưởng không tốt đến phương diện đối ngoại của thành phố La Nam.
Kim Điền Lạc hít vào một hơi thật sâu rồi dùng giọng trầm bổng nói.
Vương Tử Quân thầm gật đầu, biểu hiện không có chút biểu cảm, chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Khương Long Cương.
- Nhưng tôi cảm thấy những gì Lê Gia Luận nói ra cũng không phải là quan điểm cá nhân, đó chính là tiếng lòng của nhiều cán bộ và quần chúng
thành phố La Nam chúng ta. Sau sự kiện thành phố trọng tâm trước tết
nguyên đán, thành phố Tam Hồ đã nhảy lên cướp địa vị của La Nam chúng
ta, mọi người căn bản là không phục, có những biểu hiện như vậy chỉ là
bình thường. Hơn nữa mọi người đều cảm thấy người của thành phố Tam Hồ
đã dùng thủ đoạn bất chính ở sự kiện vừa qua, bọn họ nhờ vào quan hệ
thượng tầng mà nắm vị trí thành phố trọng tâm vào trong tay, nếu không
thì sao có kết quả như vậy?
- Bí thư Vương, nói một câu thật lòng, thật ra tôi cũng là một cán bộ
trong số đó. Tôi cảm thấy vị trí thành phố trọng tâm phải là của La Nam, chúng ta nên được hưởng những chính sách cho các thành phố trọng tâm để phát triển mạnh mẽ hơn, mà sự việc kia dù là đặt lên người ai cũng
không thể nào thoải mái cho được.
Khương Long Cương mở miệng lên tiếng thật sự làm cho Vương Tử Quân phải
lau mắt nhìn mà không nói gì khác. Khương Long Cương căn bản là phân
tích khá rõ ràng, có lý có căn cứ chính xác, căn bản là khá nhạy cảm.
Vương Tử Quân rút một điếu thuốc, hắn vẫy tay cho Khương Long Cương ngồi xuống rồi nói:
- Vậy cậu cảm thấy nên xử lý sự kiện của Lê Gia Luận thế nào cho tốt?