Trình Hiểu Bình nhìn vào số điện thoại, sau đó lên tiếng nói:
- Chào bí thư Nguyễn.
- Chị đến phòng làm việc của tôi một chuyến.
Nguyễn Chấn Nhạc mở miệng nói bằng giọng điệu cực kỳ chân thật đáng tin.
Trương Hiểu Đông đã đến phòng làm việc của Nguyễn Chấn Nhạc không biết
bao nhiêu lần, với số lần như vậy thật sự đã kéo gần khoảng cách với
lãnh đạo , như vậy mới làm cho một vị phó chủ tịch thường vụ như nàng
tiến lên vị trí quyền chủ tịch thành phố. Cũng có thể là nói nàng chịu
khó đến phòng làm việc của lãnh đạo nên mới có được thành tựu vào lúc
này.
Nếu nói thật lòng thì Nguyễn Chấn Nhạc là người rất đẹp
trai, vóc dáng cao to, mày rậm mắt to, nói chuyện đi đứng đường hoàng
khí thế, rất có khí độ của đàn ông, rất phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ
của phụ nữ. Trình Hiểu Bình cũng không phải người ngoại lệ, trong mắt
nàng thì người đàn ông kia giống như một thân cây có sức quyến rũ vô
hạn, vào thời điểm mấu chốt có thể che gió che mưa cho mình. Cho dù hắn
không dao động, thế nhưng cũng có người chủ động chạy đến tìm sự che
chở.
Anh nghĩ mà xem, bí thư Nguyễn là một người đàn ông cao
to khỏe mạnh, lại trường kỳ không ở bên cạnh vợ, sao có thể giải quyết
đói khát của mình? Có lẽ bí thư Nguyễn cũng giống như những cặp vợ chồng ở riêng, căn bản luôn rơi vào trạng thái đói kém thòm thèm mà thôi.
Trình Hiểu Bình đặt mình vào hoàn cảnh của Nguyễn Chấn Nhạc để suy xét
vấn đề, thế là sóng ngầm trong lòng bùng lên, thầm nghĩ vì sao mình lại
nghĩ đi đâu thế này?
VÌ vậy sau khi Trình Hiểu Bình nghe thấy Nguyễn Chấn Nhạc kêu gọi mình đến, nàng chợt cảm thấy trong lòng sinh
ra chút hưng phấn. Lúc này bí thư Nguyễn gọi mình đi đến, như vậy mình
sẽ mở miệng báo cáo những gì vừa xử lý xong, chắc chắc mình sẽ có được
hình tượng lo lắng giải hạn cho lãnh đạo, nhất định sẽ tăng thêm độ nặng trong lòng bí thư Nguyễn.
Tuy lúc này khả năng Nguyễn Chấn
Nhạc tiến vào thường ủy tỉnh ủy là không lớn, nhưng sau khi biết được
vài phần về bối cảnh của Nguyễn Chấn Nhạc, Trình Hiểu Bình căn bản vẫn
nghĩ rằng bí thư Nguyễn sẽ là chim trời bay cao.
Khi Nguyễn
Chấn Nhạc rời khỏi thành phố Đông Bộ, như vậy vị trí bí thư thị ủy sẽ là của mình, khi đó chính Trình Hiểu Bình sẽ là chủ nhân của thành phố
này.
Tương lai vô hạn, Trình Hiểu Bình nghĩ đến câu nói này mà không khỏi cảm thấy bước chân thêm nhẹ nhàng vài phần.
- Bí thư Nguyễn.
Sau khi thư ký giúp Trình Hiểu Bình mở cửa phòng, nàng phát hiện bí thư Nguyễn Chấn Nhạc không ngồi sau bàn làm việc, lúc này đang ngồi trên
ghế sa lông, trước mặt là hai ly trà nóng bốc hơi nghi ngút.
- Chủ tịch Trình, chị đến ngồi bên này.
Nguyễn Chấn Nhạc nở nụ cười nhàn nhạt, hắn khẽ vẫy vẫy tay với Trình Hiểu Bình, vẻ mặt đầy bình thản.
Trình Hiểu Bình nhìn gương mặt bình tĩnh của Nguyễn Chấn Nhạc mà không
hiểu vì sao lại sinh ra cảm giác xấu. Tuy nàng là phụ tá đắc lực cho
Nguyễn Chấn Nhạc, thế nhưng trước nay Nguyễn Chấn Nhạc căn bản có biểu
hiện cực kỳ nghiêm túc, dù đến nơi này thì bí thư Nguyễn cũng thường
xuyên dùng cảm giác bao quát tất cả để đối đãi với mình.
Nhưng hôm nay bí thư Nguyễn làm sao vậy? Vì sao lại tốt với mình như
vậy? Chẳng lẽ Nguyễn Chấn Nhạc đang hiến tấm thân cho nhân dân thành phố Đông Bộ, bây giờ cũng muốn hiến thân cho mình sao? Nguyễn Chấn Nhạc là
người mà nàng luôn ảo tưởng kết hợp rất nhiều lần, chẳng lẽ bây giờ ảo
tưởng đó lại vô tình thành hiện thực sao?
Trình Hiểu Bình
chợt có ý nghĩ như vậy, thế nhưng lại thấy tình cảnh lúc này là khá quen thuộc. Chẳng qua đối diện với lời mời của Nguyễn Chấn Nhạc, nàng vẫn
nhanh chóng thu thập tâm tình của mình, sau đó nở nụ cười ngồi xuống đối diện với Nguyễn Chấn Nhạc, lại khẽ nói:
- Cám ơn bí thư Nguyễn.
- Chủ tịch Trình, tôi và chị nhập gánh công tác thật sự là có duyên
phận. Chị đến phòng của tôi thì cứ tùy tiện một chút, như vậy tôi mới
vui vẻ, như chị bây giờ rõ ràng là quá khách khí rồi.
Nguyễn Chấn Nhạc nói rồi nâng ly trà lên tiếp tục:
- Ngfay hôm qua một người thân ở phươg nam đưa đến cho tôi ít trà quý, mời chị nếm thử, thứ này cũng không có nhiều.
Trình Hiểu Bình nhìn gương mặt với nụ cười tủm tỉm của Nguyễn Chấn
Nhạc, cảm giác bất an trong lòng nàng cũng hạ dần xuống. Nàng thầm nghĩ:
"Lúc này bí thư Nguyễn có tâm tình tốt, không phải có việc gì tốt phát
sinh sao? Nếu không vì sao người này lại mời mình đến uống trà?"
Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Trình Hiểu Bình càng khẳng định suy
đoán của mình. Nàng ung dung nâng ly lên uống một ngụm, sau đó khen:
- Bí thư Nguyễn, tôi tuy không thích uống trà nhưng ly trà này lại làm
cho người ta sinh ra cảm giác khác biệt. Nói ra cũng không ngại ngài che cười, đây là lần đầu tiên tôi được uống ly trà ngon như vậy.
Nếu Trình Hiểu Bình ở đối diện với người khác sẽ căn bản không nói ra
những lời mất thân phận như vậy, nhưng bây giờ nàng ở đối diện với
Nguyễn Chấn Nhạc, nàng cũng không cảm thấy nói như vậy là mất mặt. Ngược lại nàng cảm thấy mình nói như vậy sẽ làm cho bí thư Nguyễn sinh ra cảm giác như người một nhà, sẽ thẳng thắn chân thành với mình.
Nguyễn Chấn Nhạc cười cười nói:
- Thấy ngon thì cứ lấy về mà dùng, tôi đây cũng có không ít.
- Bí thư Nguyễn, vừa rồi tôi đã gặp mặt nói chuyện với trưởng phòng
Triệu phòng tài nguyên môi trường và chủ nhiệm Lý của hiệp hội quản lý
khu công nghiệp Lam Hà về sự việc ô nhiễm môi trường.
Trình Hiểu
Bình buôn chuyện vài câu với Nguyễn Chấn Nhạc, sau đó băt đầu báo cáo sự việc liên quan đến ô nhiễm ở khu công nghiệp Lam Hà. Dù sao bây giờ
những thành phố ở dưới hạ du Lam Hà đều đã có phản ứng, nhưng nó liên
quan đến hai vị cán bộ cấp chính cục, hơn nữa nàng cảm thấy phương án xử lý của mình là rất tốt, mới biểu hiện ra trước mặt bí thư Nguyễn.
Nguyễn Chấn Nhạc không nói gì, nàng chỉ lẳng lặng nghe Trình Hiểu Bình
báo cáo. Trình Hiểu Bình nhìn ánh mắt của Nguyễn Chấn Nhạc, thế là cảm
giác không hay lại tiếp tục xuất hiện trong lòng.
- À, phòng
tài nguyên môi trường và hiệp hội quản lý khu công nghiệp Lam Hà rõ ràng là bụng làm dạ chịu ở sự kiện ô nhiễm này, sự việc xảy ra thì bọn họ
nhất định phải gánh chịu trách nhiệm của mình. truyện copy từ
tunghoanh.com
Nguyễn Chấn Nhạc nghe Trình Hiểu Bình báo cáo thì dùng giọng khẳng định nói.
Sau khi nghe được lời khẳng định của Nguyễn Chấn Nhạc sau khi nghe xong mình báo cáo, Trình Hiểu Bình càng thêm cảm thấy bàng hoàng. Nàng cố
gắng ổn định tâm tình, sau đó nói tiếp:
- Bí thư Nguyễn, tôi cảm
thấy sự việc phát triển đến mức này, chúng ta nên dùng tốc độ nhanh nhất để xử lý, đỡ phải rơi vào trạng thái bị động.
Nguyễn Chấn Nhạc đứng lên khỏi ghế sa lông rồi trầm giọng nói:
- Chủ tịch Trình, ý kiến của chị rất hay, hai người kia nhất định phải
xử lý thật nghiêm túc, phải cho bọn họ gánh chịu hành vi tương xứng với
trách nhiệm của mình.
Trình Hiểu Bình nghe thấy dòng chữ xử
lý nghiêm túc mà trong lòng sinh ra cảm giác khác thường. Hạng mục khu
công nghiệp Lam Hà này chủ yếu là do nàng và Nguyễn Chấn Nhạc thao tác,
khi có hạng mục thì nàng cần phải có cái gật đầu của Nguyễn Chấn Nhạc,
khi đó các xí nghiệp mới được cho vào định cư ở khu công nghiệp Lam Hà.
Bây giờ nếu truy cứu trách nhiệm thì bắt hai vị cán bộ cấp dưới chịu
tội thay, rõ ràng là bí thư Nguyễn đang căn bản không muốn nương tay.
- Bí thư Nguyễn, tôi cảm thấy sự việc này có ảnh hưởng rất lớn đến hình tượng của thành phố Đông Bộ, chúng ta nên xử lý cho thật sớm, có câu
trả lời rõ ràng cho quần chúng ở bên sông Lam Hà.
- Đúng vậy, những chuyện thế này có liên quan đến chất lượng sinh hoạt của nhân dân ven sông Lam Hà, chúng ta nhất định phải cho bọn họ một câu trả lời rõ
ràng.
Nguyễn Chấn Nhạc nói đến đây thì đặt ly trà xuống nói:
- Chủ tịch Trình, tuy anh Triệu và anh Lý là hai người có trách nhiệm
nặng nề, không thể nuông chiều, thế nhưng hai người bọn họ căn bản còn
chưa đủ để cho quần chúng nhân dân thỏa mãn.
Trình Hiểu Bình chợt dùng giọng vô thức hỏi:
- Bí thư Nguyễn cảm thấy vị nào phù hợp hơn? Chủ tịch Triệu được không?
Trình Hiểu Bình nói đến chủ tịch Triệu, chính là vị phó chủ tịch mới đến nắm công tác công nghiệp.
Nguyễn Chấn Nhạc lắc đầu không nói gì.
- Chủ tịch Trần sao?
Đây là vị phó chủ tịch thường vụ, là người tiếp nhận vị trí của Trình Hiểu Bình.
Nguyễn Chấn Nhạc vẫn lắc đầu mà không nói gì.
Trình Hiểu Bình nói đến đây mà không khỏi cảm thấy toàn thân run
lên. Trong ủy ban nhân dân thành phố Đông Bộ, ngoài vị trí phó chủ tịch
thường vụ thì chỉ còn lại mình nàng, nàng là quyền chủ tịch thành phố,
vị trí này nàng đãc phấn đấu không biết bao nhiêu năm mới có được.
Chẳng lẽ bí thư Nguyễn muốn hy sinh chính mình sao?
Trình Hiểu Bình nghĩ đến phương pháp tiếp cận trò chuyện và mở chủ đề
với hai vị lãnh đạo phòng tài nguyên môi trường và hiệp hội quản lý khu
công nghiệp Lam Hà nửa giờ trước đó, nàng chợt sinh ra cảm giác muốn tan vỡ.
Khi đó trước tiên Trình Hiểu Bình đã mở lời ca ngợi, sau đó là dụ dỗ, cuối cùng nói toạc móng heo, bây giờ tình huống nàng gặp
phải căn bản là rất tương đồng.
Không, không giống nữa rồi,
hai người kia chỉ là cán bộ cấp chính cục, thế nhưng bây giờ nàng là
quyền chủ tịch thành phố Đông Bộ, nàng không phải là người thường.
- Bí thư Nguyễn, từ sau khi ngài đi vào thành phố Đông Bộ, tôi luôn
trung thành tận tâm theo sau. Chỉ cần ngài có lời nào nhắn nhủ thì tôi
sẽ căn bản chưa từng lười biếng, đối với tôi thì lời nói của ngài chính
là chỉ thị cao cấp nhất...
Nguyễn Chấn Nhạc nhìn Trình Hiểu Bình mở miệng cầu khẩn mà trên mặt cũng lộ ra vẻ khổ sở không kém:
- Chủ tịch Hiểu Bình, tôi biết rõ những điều này, chị ủng hộ tôi, tôi
vĩnh viễn không quên. Thế nhưng sự việc diễn tiến như vậy, chị là chủ
tịch thành phố, chị nhất định phải cho tỉnh ủy một câu trả lời rõ ràng.
"Tôi phải trả lời rõ ràng với tỉnh ủy sao? Khu công nghiệp Lam Hà do
anh xây dựng lên, anh là người sắp xếp điều phối xí nghiệp tham gia,
muốn vào cần phải có cái gật đầu của anh, vì sao bây giờ trách nhiệm lại rơi lên đầu tôi?"
Trình Hiểu Bình cảm thấy cực kỳ không phục,
thế nhưng khi nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Nguyễn Chấn Nhạc, nàng
chỉ có thể cắn môi không lên tiếng.
- Nếu muốn phát triển
thành phố Đông Bộ thì có hàng ngàn biện pháp, thế nhưng khối chính quyền chỉ vì cái lợi trước mắt mà bây giờ ảnh tưởng đến hình tượng cảu mình,
thậm chí là hình tượng của cả tỉnh Sơn Nam. Chúng ta nhất định phải có
một thái độ rõ ràng, cần phải cho thấy thái độ của thành phố Đông Bộ
chúng ta, thậm chí là thái độ của tỉnh Sơn Nam với sự kiện này.
Trình Hiểu Bình căn bản không còn nhớ rõ những lời nói tiếp theo của
Nguyễn Chấn Nhạc, nàng chỉ có thể đần độn rời khỏi phòng làm việc của bí thư Nguyễn. Lúc này nàng căn bản là một vị chủ tịch mất hồn mất vía,
sau khi ngồi ngây người trong phòng làm việc nửa giờ thì đi về nhà.
- Em làm sao vậy?
Chồng của Trình Hiểu Bình sau khi tan tầm về nhà thì chợt thấy bất ngờ, bình thường Trình Hiểu Bình là người về muộn nhất, thế nhưng hôm nay
lại giống như một người bệnh, nằm luôn lên giường với gương mặt tái xám. Hắn không khỏi dùng giọng quan tâm hỏi.
Trình Hiểu Bình
trước kia căn bản là xem thường người đàn ông của mình, đặc biệt là sau
khi nàng trở thành chủ tịch thành phố Đông Bộ, nàng căn bản cảm thấy
người chồng là hiệu trưởng này cực kỳ chướng mắt. Nhưng lúc này sau khi
nghe câu hỏi thăm ân cần của chồng, nàng cảm thấy lòng mình run rẩy,
nàng cắn cắn môi nói bằng giọng điệu nức nở:
- Em không thể tiếp tục làm chủ tịch thành phố Đông Bộ được nữa.
- Làm sao vậy?
Chồng của Trình Hiểu Bình biết rõ vợ cực kỳ coi trọng vị trí chủ tịch
thành phố Đông Bộ, hơn nữa sau khi tiến lên vị trí chủ tịch thì nàng
cũng đã đẩy hắn lên làm phó phòng giáo dục thành phố, thế nên chính hắn
cũng cực kỳ coi trọng vị trí của vợ.
- Bí thư Nguyễn nói em cần phải phụ trách sự việc đang diễn ra ở khu công nghiệp Lam Hà.
Trình Hiểu Bình nói đến đây thì khóe môi run rẩy, không thể nói thêm điều gì khác.
Chồng của Trình Hiểu Bình căn bản cũng hiểu rõ vấn đề, vì sự kiện ô
nhiễm ở khu công nghiệp Lam Hà đang được lan truyền quá rộng, lực ảnh
hưởng quá lớn. Hắn nghe thấy vợ nói như vậy thì đứng lên nói:
-
Nguyễn Chấn Nhạc hắn chính là người quy hoạch khu công nghiệp Lam Hà,
những xí nghiệp đến tham gia đều là do hắn tiến cử, bây giờ xảy ra
chuyện thì người phụ trách phải là chính hắn, vì sao lại là em phụ
trách?
- Anh đi tìm hắn.
Chồng của Trình Hiểu Bình thấy vợ mình ngồi khóc như mưa nãy giờ, thế là dùng giọng tràn đầy khí khái nói.
- Anh quay lại đi.
Trình Hiểu Bình gọi chồng của mình lại, nàng dùng giọng bi ai nói:
- Anh có thể làm được gì? Anh có thể làm được gì chứ?
- Anh không làm được gì, nhưng em có thể phản ánh với lãnh đạo thượng
cấp. Em là chủ tịch thành phố, bây giờ em cũng không cần sợ một vị bí
thư như hắn. Anh nghe nói hắn không thể nào tiến lên vị trí thường ủy
tỉnh ủy được nữa, người sẽ tiến lên chính là Vương Tử Quân.
Chồng của Trình Hiểu Bình tuy căn bản chưa từng lăn lộn trưởng phòng trong
quan trường, thế nhưng hắn vẫn còn hiểu rõ tình huống ở thành phố Đông
Bộ.
Trình Hiểu Bình lắc đầu, chồng đã nói rõ ràng, thế nhưng chẳng lẽ nàng chưa nghĩ tới sao? Nhưng nàng có thể làm được gì sao?
- Vô ích, phương diện xây dựng khu công nghiệp Lam Hà hay là kêu gọi xí nghiệp tiến vào đầu tư, tất cả đều là chữ ký của em. Cũng có vài chữ ký của Chúc Vu Bình, thế nhưng căn bản không có bất kỳ dấu tay nào liên
quan đến Nguyễn Chấn Nhạc. Dù có điều tra thì hắn cũng cực kỳ sạch sẽ,
hoàn toàn có thể kim thiền thoát xác.
- Cái gì?
Lúc này chồng của Trình Hiểu Bình chợt ngây cả người, hắn nhìn vẻ mặt ảm đạm của vợ, thế là không nhịn được phải nói:
- Nói như vậy là em bị con chó Nguyễn Chấn Nhạc hãm hại rồi sao?
Tuy không muốn thừa nhận thế nhưng đây chính là sự thật phũ phàng. Sau
một buổi chiều Trình Hiểu Bình ngồi suy nghĩ, nàng cũng đã cho ra kết
luận như vậy. Nguyễn Chấn Nhạc chắc chắn không thể không nhìn ra mối
nguy hại đến từ khu công nghiệp Lam Hà, trước đó khi mà xây dựng khu
công nghiệp Lam Hà thì hắn đã làm tốt tất cả công tác dự phòng, đã tìm
ra đường lui tốt đẹp cho mình!
Nếu khu công nghiệp Lam Hà có
được thành tích thì sẽ là của bí thư thị ủy, tất nhên điều này là đương
nhiên; nhưng khi xảy ra vấn đề, cờ lê sẽ gõ lên đầu Trình Hiểu Bình,
Nguyễn Chấn Nhạc căn bản là không có việc gì.
Nguyễn Chấn Nhạc nói một câu rất đúng, hắn chỉ nắm phương hướng mà thôi, những chuyện khác thì mặc kệ.
Thực tế những lời này của Nguyễn Chấn Nhạc cẳn bản chỉ là thoái thác
với lãnh đạo, nếu Nguyễn Chấn Nhạc không tỏ thái độ ở khu công nghiệp
Lam Hà, như vậy sao có thể tiếp tục phát triển được? Chẳng qua lúc này
tất cả trách nhiệm đều rơi lên người Trình Hiểu Bình.
Tuy
thầm không phục, cũng có chút oán giận, Trình Hiểu Bình rất muốn phản
kháng nhưng nàng chợt phát hiện Nguyễn Chấn Nhạc đã gầy dựng cho mình
một mạng nhện cực kỳ chắc chắn, đã bao quanh lấy người chính nàng.
Chồng của Trình Hiểu Bình thấy vợ không nói lời nào, hắn tiện tay mở
tivi. Lúc này trên tivi đang phát tin về thành phố Đông Bộ, khi âm thanh trong trẻo của biên tập viên vang lên, một hình ảnh quen thuộc xuất
hiện trước mắt hai vợ chồng Trình Hiểu Bình.
- Bí thư Nguyễn
Chấn Nhạc đưa người đến kiểm tra khu công nghiệp Lam Hà, trong quá trình kiểm tra, bí thư Nguyễn cảm thấy cực kỳ đau lòng vì những sắp xếp tùy ý cho các xí nghiệp gây ô nhiễm tiến vào đầu tư xây dựng. Bí thư nói, để
phát sinh sự kiện nhìn mà giật mình như vậy, thành phố Đông Bộ nhất định sẽ nhìn chính diện vào sự kiện ô nhiễm sông Lam Hà, sẽ ngừng quan tâm
đến các xí nghiệp ô nhiễm, những xí nghiệp nào gây ô nhiễm sẽ bị dời đi. Đồng thời bí thư Nguyễn cũng nhấn mạnh những cán bộ nào sai lầm trong
sự kiện này sẽ bị điều tra đến cùng, tuyệt đối xử lý nghiêm, không chút
nuông chiều.
Trình Hiểu Bình nhìn Nguyễn Chấn Nhạc nói với
những lời cực kỳ chính đáng, nàng cảm thấy tinh thần và thể xác cực kỳ
mệt mỏi. Nàng biết rõ chính mình mới là đối tượng bị bí thư Nguyễn liệt
vào hạng điều tra đến cùng. Lúc này Nguyễn Chấn Nhạc sẽ dùng một tư thái quang minh chính đại để thu thập tàn cục.