Có một việc mà mọi người tâm linh tương thông: Nói đến chuyện con
cái nhà mình thì tất cả mọi người sẽ trở nên cực kỳ hòa ái có tình có
nghĩa, tất cả những hành vi dù là nhỏ của con cái cũng làm cho bậc làm
cha mẹ cảm động.
Vương Tử Quân cũng là như thế, nhìn Tiểu Bảo Nhi vui vẻ đưa đến món khoai nướng, hắn không khỏi cảm thấy vui vẻ lây. Hắn say sưa thưởng thức rồi cười nói:
- Hôm nay hoạt động này
làm cho người ta thật sự cảm khái, đúng là cảm ơn giáo dục. Đúng rồi
Ngôn Huy, những tình huống thế này anh nên gọi tôi là Tử Quân thì hay
hơn, gọi tôi là bí thư Vương thì cũng có chút khách khí.
- Tôi đây cung kính không bằng tuân mệnh.
Chử Ngôn Huy cũng không khách khí, khi bọn trẻ tiếp tục nấu nướng, hắn
lấy chai nước khoáng ra uống một ngụm, sau đó mới nói:
- Anh Tử Quân, nói thật thì tôi cảm thấy anh là một lãnh đạo cực kỳ ưu tú.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói:
- Ngôn Huy, nếu anh muốn tâng bốc thì về nhà tìm chủ tịch Chử, tôi nghĩ chủ tịch Chử tuy có địa vị cao vời, thế nhưng nghe con trai khen ngợi
như vậy thì chắc chắn cũng rất vui.
- Tôi cũng không phải là nịnh nọt tâng bốc anh.
Chử Ngôn Huy nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ cười:
- Bố tôi tuy rất biết cách làm việc, thế nhưng lại tồn tại nhiều thiếu
hụt khi công tác, nếu không dựa vào năng lực của ông ấy, vị trí chủ tịch tỉnh đã sớm thay đổi rồi.
Vương Tử Quân căn bản cũng không
thấy lời nói của Chử Ngôn Huy là sai. Tuy hắn có nhiều lần không cùng ý
kiến với chủ tịch Chử ở nhiều sự việc, thế nhưng hắn không thể phủ nhận
rằng Chử Vận Phong là người cực kỳ có năng lực.
- Các cụ
thường nói thế giới này là của chúng ta, cũng là của bọn chúng, xét cho
cùng thì vẫn là thuộc về bọn chúng mới đúng.
Chử Ngôn Huy ngẩng đầu nhìn đám trẻ vui vẻ chơi đùa rồi khẽ lẩm bẩm.
Vương Tử Quân căn bản cảm thấy rất quen thuộc với những lời này của Chử Ngôn Huy, thế nhưng hắn lại không hiểu lúc này Chử Ngôn Huy nói như vậy là có ý gì. Nhưng hắn cũng không vội vàng, hắn tin tưởng Chử Ngôn Huy
chắc chắn sẽ nhanh chóng giải quyết những nỗi băn khoăn của mình.
- Bí thư Vương, anh biết vì sao bố tôi không thể trở thành bí thư tỉnh
ủy được không? Vì ông ấy đắc tội với quá nhiều người, mặc kệ là anh có
làm được việc hay khong, có đôi khi anh là người thành tích hiển hách
nhưng đắc tội với quá nhiều người thì cũng xem như là tiếc nuối mà thôi.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng chán nản tinh thần của Chử Ngôn Huy, hắn chợt cười nói:
- Ngôn Huy, anh chỉ thấy được một phương diện đắc tội với người của chủ tịch Vận Phong, anh còn chưa thấy được những mặt khác. Có đôi khi kiên
trì nguyên tắc cũng không phải là chuyện xấu, nếu như cứ là người ba
phải, chỉ sợ chủ tịch Chử sẽ không đi đến vị trí hôm nay.
-
Dù thế nào thì đảng cũng có cơ chế của riêng mình, nếu làm được việc thì có cơ hội, làm được việc có khả năng thì có chức vụ, làm tốt công tác
thì có địa vị, điều này là chân lý ở khắp mọi nơi.
Chử Ngôn Huy không nói gì thêm, Vương Tử Quân cũng trầm mặc.
- Chào bí thư Vương, tôi là Trương Mẫn hiệu trưởng nhà trẻ.
Một người phụ nữ trung niên chợt xuất hiện bên cạnh Vương Tử Quân, nàng khẽ giới thiệu về mình, người đứng bên cạnh nàng chính là Triệu Tịnh
Yên.
"Trương Mẫn?"
Vương Tử Quân căn bản không có ấn
tượng gì với người phụ nữ trung niên này, thế nhưng nhìn Triệu Tịnh Yên ở bên cạnh, hắn giống như hiểu cái gì đó, thế là hắn cười cười nói với
đối phương:
- Chào chị.
- Bí thư Vương, hiệu trưởng
viên đặc biệt đến xem xét tình huống chúng tôi tổ chức nấu cơm dã ngoại
cho học sinh, chị ấy nghe nói...Nghe nói...
Triệu Tịnh Yên dù sao cũng chỉ là một giáo viên vĩ đại, nàng không phải là một diễn viên vĩ
đại, thế cho nên rơi vào tình huống này nhanh chóng mất bình tĩnh.
Vương Tử Quân căn bản không chọc phá những trò thế này, hắn mỉm cười nhìn Trương Mẫn, chờ đối phương lên tiếng.
- Bí thư Vương, vài ngày trước tôi được phái đến đảm nhiệm vị trí hiệu
trưởng, sau này kính mong bí thư Vương phê bình nhiều hơn.
Nếu so với Triệu Tịnh Yên thì Trương Mẫn căn bản là trưởng thành hơn, nàng khẽ duỗi hai tay ra dùng giọng cung kính nói.
Nếu so với Triệu Tịnh Yên thì Vương Tử Quân căn bản cũng không thích
Trương Mẫn, chủ yếu là người phụ nữ này có quá nhiều khí chất của con
buôn. Nhưng hắn chẳng những là bí thư ủy ban tư pháp, hắn còn là một
người cha, thế cho nên vẫn tươi cười bắt tay với hiệu trưởng Trương.
- Hiệu trưởng Trương, tôi không chủ quản giáo dục, căn bản không nghiên cứu gì với phương diện giáo dục, nói đến giáo dục thì các chị là chuyên gia, tôi cũng không dám múa rìu qua mắt thợ.
Vương Tử Quân cười cười nói.
Trương Mẫn mỉm cười nói với Vương Tử Quân về vài sự kiện giáo dục, vài
phương diện dạy bảo học sinh, cuối cùng mới nói ra mục đích của mình.
Thì ra phía phòng giáo dục có một quỹ giáo dục, nhà trẻ rất hy vọng tìm
được sự giúp đỡ từ quỹ này. Thế nhưng không dễ dàng nắm bắt được quỹ
này, vì vậy hiệu trưởng Trương hy vọng bí thư Vương duỗi tay viện trợ,
giúp đỡ một chút.
Vương Tử Quân căn bản cũng không phản đối
với phương diện hỗ trợ giáo dục, quỹ giáo dục cho nhà trường nào, học
sinh nào được lợi thì cũng không đáng trách. Vì để cho hiệu trưởng
Trương yên tâm, Vương Tử Quân lấy điện thoại ra nói:
- Tôi sẽ phản ánh tình huống của nhà trẻ cho sở giáo dục, để bọn họ tự tay làm chủ.
Trương Mẫn nhanh chóng nói ra những lời cảm kích, dù có tranh thủ được
hay không cũng cảm ơn Vương Tử Quân đã ra mặt. Thế nhưng trong lòng nàng lại cực kỳ tin tưởng, chỉ cần Vương Tử Quân gọi điện thoại thì có ai mà không đồng ý?
Vương Tử Quân nhanh chóng nối thông điện
thoại, khi số điện thoại của Vương Tử Quân xuất hiện trên màn hình điện
thoại của vị giám đốc sở giáo dục kia, đối phương tỏ ra cực kỳ nhiệt
tình. Vương Tử Quân nói vài câu chuyện phiếm với vị giám đốc sở giám
đốc, sau đó khẽ nói về tình hình của nhà trẻ bên này. Hắn cũng không nói về phương diện quỹ giáo dục, nhưng hắn tin tưởng đối phương bên kia
hiểu được ý mình.
- Bí thư Vương, cám ơn ngài đã giúp đỡ sự
nghiệp giáo dục của nhà trẻ chúng tôi, tôi đại biểu cho toàn thể công
nhân viên của nhà trẻ cảm tạ ngài.
Tuy Vương Tử Quân cũng không
nói rõ về quỹ giáo dục, thế nhưng Trương Mẫn đã nhìn ra vấn đề, chuyện
này trên cơ bản đã được thông qua.
Vương Tử Quân cười cười không nói gì thêm, Trương Mẫn thấy gương mặt lãnh đạm của Vương Tử Quân, cũng biết điều mà rời đi.
- Bí thư Vương, nếu tôi đoán không sai thì hoạt động lần này căn bản là chuẩn bị vì ngài.
Chử Ngôn Huy luôn đứng bên cạnh, khi Trương Mẫn đi thì mới dùng giọng trêu chọc nói.
Vương Tử Quân cũng nghĩ đến điều này, nhưng hắn lại cười nói:
- Có lẽ là trùng hợp mà thôi.
Sau đó Vương Tử Quân và Chử Ngôn Huy cũng không nói đến chuyện trong
quan trường, hai người bắt đầu nói trời đất giống như hai người bạn lâu
năm. Chử Ngôn Huy căn bản là người có học thức uyên bác, rất nhiều
chuyện phát ra khỏi miệng hắn làm cho người ta cảm thấy ý nghĩ của mình
tươi mới, khám phá được nhiều thứ hơn.
Thời gian vui vẻ luôn
qua nhanh, đại quân bắt đầu thu dọn rác rưởi, tiếng ca vui vẻ vang lên,
nhóm người rời khỏi doanh trại dã ngoại.
Vương Tử Quân cũng không ngồi lên chiếc xe ba mươi chỗ của nhà trẻ,
hắn leo lên chiếc Audi của mình. Cũng không phải là hắn chế tác đặc thù
cho mình, căn bản là hắn phát hiện ánh mắt của những phụ huynh khác nhìn về mình đã có chút khác thường. Dù sao thì tình huống nói chuyện với
Trương Mẫn cũng đã được vài người nghe thấy.
So sánh với
Vương Tử Quân thì Chử Ngôn Huy vẫn leo lên chiếc Santana của mình, nhưng khi rời đi hắn cũng không quên mời Vương Tử Quân khi nào rảnh rổi thì
đi uống trà.
Vương Tử Quân ngồi lên xe lại càng khắc sâu ấn
tượng về Chử Ngôn Huy, hắn càng có thêm vài phần nghi ngờ với vị đại
công tử đệ nhất tỉnh Nam Giang. Đối phương khuyên mình không nên đắc tội với nhiều người, phải có ý nghĩ riêng biệt, như Chử Ngôn Huy đang chỉ
đến ai? Khi mà Thì Đắc Tiêu của thành phố Lâm Hồ bị xử song quy, có phải là những người kia đã ngồi không yên rồi không?
Một loạt ý
nghĩ lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, cuối cùng hắn quyết định không
tiếp tục suy nghĩ theo hướng này nữa. Đối với Chử Ngôn Huy thì hắn cần
phải tiếp tục quan sát, hắn cảm thấy bây giờ việc mà mình cần chú ý nhất chính là vị trí cục trưởng cục công an thành phố Lâm Hồ.
Vương Tử Quân là bí thư ủy ban tư pháp, hắn cần phải là người lãnh đạo
của khối tư pháp toàn tỉnh, nhưng nếu hắn muốn chứng thực ý đồ của mình
với vị trí cục trưởng cục công an thành phố Lâm Hồ, điều này căn bản
không là dễ dàng. Dù là cục công an tỉnh hay phía thị ủy Lâm Hồ đều
không nằm trong lòng bàn tay của hắn, nếu như hắn muốn quán triệt ý chỉ
của mình, thật sự phải có một trận đánh lớn ác liệt. Nếu như hắn là
trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy có quyền lên tiếng ở phương diện nhân sự,
như vậy sự việc này còn làm khó được hắn sao?
Trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ khác biệt, Vương Tử Quân nói với Du Giang Vĩ:
- Giang Vĩ, cậu liên lạc với Khuất Chấn Hưng, xem hôm nay bí thư Diệp có thời gian rảnh không?
Du Giang Vĩ lấy điện thoại ra gọi nói vài câu, sau đó khẽ báo cáo với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, trưởng phòng Khuất nói chín giờ tối nay bí thư Diệp ửo khách sạn chờ ngài.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, trong đầu nghĩ đến tình huống khi mình gặp
mặt Diệp Thừa Dân thì nên nói những gì. Mặc dù hắn có tám phần nắm chắc
rằng Diệp Thừa Dân sẽ giúp đỡ mình ở phương diện này, thế nhưng phải làm sao để cho Diệp Thừa Dân phải dốc toàn lực giúp đỡ, đây chính là khiêu
chiến lớn của Vương Tử Quân.
Nhưng trước khi gặp mặt Diệp
Thừa Dân thì Vương Tử Quân phải gặp mặt nhóm người Thích Phúc Lai, hắn
cần phải xem đám người kia muốn nói cái gì.
Ba giờ năm mươi
phút chiều, Thích Phúc Lai và Vạn Thạch Tắc đi đến bên ngoài phòng làm
việc của Vương Tử Quân. Nhưng Du Giang Vĩ cũng không cho bọn họ trực
tiếp đi vào, hắn dựa theo chỉ thị trước đó của Vương Tử Quân, để cho bọn họ chờ đến đúng bốn giờ mới đưa vào trong phòng của bí thư Vương.
- Bí thư Vương, lần này chúng tôi không làm tốt công tác, chúng tôi
thật sự không ngờ Thì Đắc Tiêu và Uông Rừng Minh lại to gan lớn mật như
vậy, lại làm ra sự kiện như thế. Đây là chúng tôi công tác sai lầm, mong ngài phê bình.
Thích Phúc Lai vừa đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân thì dùng giọng kiểm điểm nói.
Vạn Thạch Tắc thấy Thích Phúc Lai làm kiểm điểm thì cũng lên tiếng chặn lời:
- Bí thư Vương, đây là tôi không làm tốt công tác của mình mà tạo nên
hậu quả xấu, bản thân tôi xin gánh trách nhiệm trước lãnh đạo thượng
cấp.
Vương Tử Quân nhìn hai người luôn mồm muốn gánh trách
nhiệm trước mặt, hắn khẽ cau mày. Hai người này muốn làm kiểm điểm với
hắn, cũng không phải là thích bị phê bình, chỉ là muốn nhân cơ hội bị
phê bình để nắm quyền chủ động vào trong tay.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi thản nhiên nói:
- Hai vị muốn làm kiểm điểm thì cũng không phải đến chỗ của tôi, phòng
làm việc của bí thư Diệp ở phía bên kia, các anh cứ trực tiếp qua đấy là được.
Vương Tử Quân nói rồi vỗ mạnh lên mặt bàn nói:
- Các anh nhìn xem, thành phố Lâm Hồ đã xảy ra chuyện gì? Những chuyện
này nếu lan truyền ra ngoài, như vậy cả tỉnh sẽ bị người ta bêu rếu.
Thích Phúc Lai không ngờ mình vừa đi vào đã bị Vương Tử Quân phê bình
nghiêm khắc như vậy. Hắn là bí thư thị ủy Lâm Hồ, hắn căn bản không kém
hơn vị phó chủ tịch tỉnh nào khác, trước nay căn bản chưa từng bị người
nào phê bình ngoài chủ tịch Chử Vận Phong.
Lúc này Thích Phúc Lai đến nhận kiểm điểm với Vương Tử Quân, căn bản là chỉ muốn bày trò mà thôi, chỉ cần hắn được nhận kiểm điểm, bí thư Vương sẽ vung tay xử lý qua loa cho xong. Không ngờ đối phương căn bản không
buông tha, trực tiếp phê bình hắn.
"Hắn xem mình là ai?"
Thích Phúc Lai cảm thấy rất không cam lòng, một cảm giác tức giận bùng
lên, thế nhưng quan lớn đè chết người, hắn vừa mới nhận kiểm điểm với
Vương Tử Quân, bây giờ căn bản không dám quá cứng nhắc. Thế cho nên hắn
chỉ có thể áp chế cảm giác tức giận vào trong lòng mà thôi.
Vạn Thạch Tắc ở bên cạnh thành thật lắng nghe, hắn là bí thư ủy ban tư
pháp thị ủy Lâm Hồ, nào dám cãi lại lời Vương Tử Quân? Nhưng hắn cũng
cảm thấy có chút oan ức, chính mình không biết không làm gì, thế nhưng
khi phê bình lại không thiếu mặt mình.
Vương Tử Quân tiến hành phê bình công tác của thành phố Lâm Hồ, sau đó hắn nhìn về phía Thích Phúc Lai rồi nói:
- Bí thư Thích, theo những gì mà tổ điều tra đưa về, người bị hại đã
từng có đơn tố cáo với cấp ủy chính quyền định phương, vì sao các anh
không có phản hồi?
Thích Phúc Lai cảm thấy đầu mình vã đầy mồ hôi, nhưng hắn không dám đưa tay lên lau, chỉ có thể trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, thật sự chúng tôi không đủ coi trọng sự việc này, khi
đó tôi chỉ là cho cục công an tiến hành điều tra, không ngờ Thì Đắc Tiêu cũng có liên quan.
Vương Tử Quân gật đầu nói:
- Bí
thư Thích, chuyện này là trách nhiệm của ai thì ủy ban kỷ luật tỉnh ủy
sẽ điều tra và cho ra kết luận cụ thể. Còn các anh là ai phải gánh trách nhiệm, đợi đến khi ủy ban kỷ luật cho ra kết quả điều tra rồi nói sau.
Sau khi làm kiểm điểm thêm một lần nữa thì Thích Phúc Lai và Vạn Thạch
Tắc rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Lúc này trán của Vạn
Thạch Tắc đã vã đầy mồ hôi, sau khi đi đến hành lang thì hắn mới khẽ nói với Thích Phúc Lai:
- Bí thư Thích, xem ra chuyện này bí thư Vương căn bản cũng không muốn cho qua.
Lúc này áo sơ mi trắng cũng dính lên người Thích Phúc Lai, thế nhưng gương mặt của hắn lại mang theo vài phần dữ tợn:
- Còn chưa xong thì thế nào? Nhiều lắm là chúng ta tự nhận có sai lầm trong công tác, có phê bình thì tôi tiếp nhận.
- Bí thư Thích, tôi không phải có ý như vậy, chủ yếu là trách nhiệm của tôi, cho dù tôi bị miễn chức cũng không liên lụy đến ngài.
Vạn Thạch Tắc do dự một lát rồi dùng giọng trịnh trọng nói với Thích Phúc Lai.