Khi con đường
cấp hai dần được tu kiến, hành trình của nhóm Vương Tử Quân đến thành
phố Sơn Viên giảm bớt đi một giờ. Đến mười hai giờ trưa, văn phòng tỉnh
ủy đúng vào lúc tan việc, đủ mọi loại xe chạy ra khỏi khu văn phòng tỉnh ủy.
Trên đường đi Vương Tử Quân đã liên lạc với thư ký của bí thư Hào Nhất
Phong, thư ký của Hào Nhất Phong tỏ ra khá lãnh đạm với điện thoại của
Vương Tử Quân. Dù Vương Tử Quân cường điệu có việc rất gấp, thế nhưgn
thư ký của Hào Nhất Phong vẫn giống như có tâm sự, căn bản chỉ qua loa
cho xong với Vương Tử Quân.
Vì tỉnh ủy đang họp, thế nên Vương Tử Quân và Trương Hợp Tuân phải chờ.
Mãi đến một giờ chiều, cửa phòng họp mới mở ra, vẻ mặt đám người Hào
Nhất Phong cực kỳ nghiêm túc.
Lúc này Hào Nhất Phong thật sự rất mệt, tin tức Lục Ngọc Hùng đào tẩu
làm lão không kịp chuẩn bị, giống như gõ một gậy lên đầu lão, giống như
tất cả tinh thần đều bị một gậy kia đánh tan.
Lục Ngọc Hùng là người được Hào Nhất Phong nhìn trúng, vì đề bạt người
này mà lão không tiếc đẩy Lý Quý Niên lên vị trí phó phòng thường vụ sở
tài nguyên môi trường, phó bí thư đảng ủy cơ quan. Lão nhọc lòng vì kế
hoạch của mình, nhưng Lục Ngọc Hùng lại chạy ra nước ngoài.
Hào Nhất Phong nhớ rõ vì đề cử Lục Ngọc Hùng tiến lên làm chủ tịch thành phố La Nam mà mình đã nói ra những lời thế nào, hơn nữa Vương Tử Quân
nói ra ý kiến của mình lại bị lão dùng lời nói kịch liệt để phê bình
thẳng mặt.
Những lời phát biểu ở hội nghị thường ủy tỉnh ủy đều được ghi lại rõ
ràng, chỉ cần đủ cấp bậc thì đều có thể được xem bản ghi chép này. Ngày
hôm trước khi đối phương bỏ chạy, chính mình dùng lời lẽ sắt son để đề
bạt đồng chí, vì tránh xuất hiện tình huống không hay, chính Hào Nhất
Phong đã liên hệ với các thường ủy tỉnh ủy trước khi tổ chức hội nghị
thường ủy.
Nhưng lúc này một vị đồng chí tốt như thế lại bỏ chạy ra nước ngoài.
Hào Nhất Phong thật sự nghi ngờ tin tức của mình không chính xác, nhưng
ngay sau đó lão lại bác bỏ lập luận của mình. Nếu như tin tức không
chính xác, tuyến trên sẽ không gọi điện thoại cho mình.
Khoảnh khắc này Hào Nhất Phong cảm thấy rất mệt mỏi, giống như một con
ngựa lao lực quá độ, thế nhưng lão vẫn cố gắng tổ chức hội nghị thường
ủy.
Hội nghị mở trong vòng ba giờ, bầu không khí cực kỳ u ám, cực kỳ nặng
nề. Trong thời gian ba giờ kia, Hào Nhất Phong cũng không phải cảm thấy
khó chịu vì kẻ chuyên gây rối là Thạch Kiên Quân, mà chính là người lão
chờ mong không gọi điện thoại đến.
“ Chẳng lẽ trưởng ban Dương từ bỏ mình “
Hào Nhất Phong nghĩ đến những phiền toái mà mình gây ra, lão cảm thấy tay chân lạnh buốt.
Đột kích đề bạt cán bộ, lại đề bạt một người như Lục Ngọc Hùng, sự việc
này truyền ra ngoài hầu như sẽ là một câu chuyện cười lớn. Trưởng ban
Dương là người gần đây rất trọng sĩ diện, ông ta có thể giúp đỡ Hào Nhất Phong ở phương diện này sao?
Hào Nhất Phong đi ra khỏi phòng họp mà cảm thấy trong lòng bùng sóng cực kỳ khó chịu, thế nhưng lão vẫn cố gắng ngẩng đầu ưỡn ngực biểu hiện sự
uy nghiêm của mình. Hội nghị thường ủy lần này cũng không cho ra quyết
định gì có lực, chỉ dựa theo thường quy để tiến hành điều tra một vị cán bộ như Lục Ngọc Hùng.
Khi Hào Nhất Phong đi ra khỏi cửa phòng họp, lão chợt thấy Vương Tử Quân đứng chờ ở bên ngoài, thế là cảm thấy trước mắt tối sầm, thật sự không
nói được một lời, gương mặt trắng bệch, trán mơ hồ vã mồ hôi.
Hào Nhất Phong, anh tuyệt đối không được ngã uống, đặc biệt là trước mặt kẻ tiểu nhân đắc thế là Vương Tử Quân. Cho dù có mềm nhũn thành một
đống bùn thì vẫn phải bảo trì tư thế cao đầu. Hào Nhất Phong thầm suy
ngẫm, tinh thần uể oải chợt phấn chấn, thế là vững vàng đứng trước mặt
mọi người.
Khi Hào Nhất Phong đứng thẳng người, Vương Tử Quân nhanh chóng đi về phía Hào Nhất Phong.
Lúc này Vương Tử Quân có thể nói là tiếp đón ánh mắt của các vị thường
ủy tỉnh ủy, tất cả mọi người nhìn vào Vương Tử Quân thì chợt nhớ đến
những ý kiến của vị bí thư thị ủy La Nam này với Lục Ngọc Hùng.
Tôi cảm thấy Lục Ngọc Hùng có vấn đề, chỉ là bây giờ chưa có chứng cứ,
thế cho nên mong lãnh đạo có thể xem xét. Khi đó mọi người cho rằng
Vương Tử Quân là cán bộ trẻ tuổi bốc đồng, cố gắng níu kéo sự việc với
bí thư tỉnh ủy, là biểu hiện của phương diện chưa trưởng thành chính
trị. Nhưng bây giờ Hào Nhất Phong vì sự kiện đề bạt Lục Ngọc Hùng mà
nuốt quả đắng vào bụng, những lời của Vương Tử Quân trước đó như bịn kín miệng Hào Nhất Phong.
Người này không phải biết trước tất cả đấy chứ?
Có người suy nghĩ như vậy, lại có người cảm thấy Vương Tử Quân rõ ràng
nắm sự việc liên quan đến Lục Ngọc Hùng để đào một chiếc hố cho Hào Nhất Phong nhảy xuống.
Mặc kệ ý nghĩ nào trong hai thứ này chiếm thượng phong, đám thường ủy
tỉnh ủy nơi đây đều phải thừa nhận, Vương Tử Quân là người chiếm ưu thế
trong sự kiện tranh chấp vị trí chủ tịch thành phố La Nam lần này.
Vương Tử Quân sẽ là người có trách nhiệm ở sự kiện Lục Ngọc Hùng bỏ
chạy, thế nhưng có sự kiện Lục Ngọc Hùng nhận chức bày ra trước mặt,
cũng không ai dám nói Vương Tử Quân dung túng cho Lục Ngọc Hùng.
- Bí thư Nhất Phong, tôi có chuyện cần báo cáo với ngài và bí thư An Quốc.
Vương Tử Quân nhanh chóng đi đến trước mặt Hào Nhất Phong, sau đó trầm giọng nói.
Lúc này Hào Nhất Phong cũng an tĩnh trở lại, chỉ là lão đứng đó mà gương mặt cực kỳ khó coi. Tuy lão không biết Vương Tử Quân báo cáo điều gì,
thế nhưng cũng biết đó căn bản không phải là việc gì tốt. Vương Tử Quân
là bí thư thị ủy La Nam, bây giờ nói ra yêu cầu báo cáo công tác trước
mặt nhiều người, đặc biệt đó đều là thường ủy tỉnh ủy, Hào Nhất Phong
căn bản không thể không tiếp nhận. Lão trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói:
- Các người đi theo tôi.
- Bí thư An Quốc, anh cũng đi theo tôi.
Cửa phòng làm việc của bí thư Hào Nhất Phong mở ra, Vương Tử Quân và
Trương Hợp Tuân theo Hào Nhất Phong đi vào phòng. Lúc này đám thường ủy
tỉnh ủy đều có vẻ mặt cực kỳ nghiềm ngẫm.
Đối với đám thường ủy tỉnh ủy, tình huống của Hào Nhất Phong có chút
nguy cấp, xem như sắp đến lúc tẩy bài lớn ở Sơn Nam. Một khi có tẩy bài, những người có tham gia sẽ nhận được không ít lợi ích, thế nhưng bọn họ dù sao cũng phải là người cùng tham gia tẩy bài mới được.
- Vương Tử Quân thật sự là quá may mắn.
Bí thư ủy ban tư pháp Lật Tử Đạo của tỉnh Sơn Nam chợt dùng giọng cảm khái nói một câu.
Câu nói may mắn của Lật Tử Đạo có ý nghĩa gì thì ai cũng hiểu rõ ràng,
nhưng càng nhiều người biết sự việc xảy ra hôm nay không phải chỉ là
Vương Tử Quân dựa vào vận may của mình.
- Bí thư Nhất Phong, tôi phải làm kiểm điểm với anh, tôi không làm tốt
công tác, để cho thành phố La Nam xuất hiện một phần tử hủ bại tha hóa
như Lục Ngọc Hùng.
Vương Tử Quân chờ Trương Hợp Tuân phân phát hai phần văn kiện cho Hào
Nhất Phong và Trần Ngạn Quốc, hắn bắt đầu dùng giọng kiểm điểm nói.
Hào Nhất Phong nhìn vào lời khai của Trịnh Khiếu Đống, rất nhiều chuyện đã sáng tỏ,
thế nhưng lão không chú tâm đến nguyên nhân vì sao Lục Ngọc Hùng phải bỏ chạy, mà chỉ vẽ ra một chiếc hố lớn cho mình.
Trong chiếc hố này Hào Nhất Phong không phải là một người xui xẻo duy
nhất bị sa lầy, nhưng trong đó lão gặp phải một người cực kỳ tàn nhẫn.
Người đào chiếc hố để lão phải tự mình nhảy xuống chính là tên cán bộ
trẻ tuổi đang liên tục mở miệng kiểm điểm ngay trước mặt.
Hào Nhất Phong biết rõ Lục Ngọc Hùng sở dĩ bỏ chạy chính là vì Vương Tử
Quân điều tra Trịnh Khiếu Đống, Lục Ngọc Hùng biết mình căn bản sẽ bị
bắt, thế cho nên nhanh chóng dùng chiêu kim thiền thoát xác để bỏ chạy.
Nhớ ngày đó Hào Nhất Phong đề bạt Lục Ngọc Hùng, Vương Tử Quân kiên
quyết phản đối, lúc đầu lão còn tưởng rằng Vương Tử Quân đang giãy chết, bây giờ mới hiểu đối phương đào hắn một chiếc hố cho mình nhảy vào. Khi đó lão còn dương dương tự đắc, nhưng lão căn bản không biết đối phương
đang đào mộ cho mình.
Tất cả tuy đã quá rõ ràng nhưng Hào Nhất Phong biết rõ chuyện này sẽ tạo nên nguy cơ lớn nhất cho mình trong xưa nay, mình chỉ cần xử lý vô ý là thanh danh và uy tín sẽ sụt giảm nghiêm trọng.
Nhưng Hào Nhất Phong không phải là người thua không chịu chung chi, lão
đặt bút xuống nhìn thoáng qua văn bản, sau đó mới trầm giọng nói:
- Bí thư Tử Quân, bản điều tra của các anh hình như đến rất kịp thời thì phải.
Dù là ai cũng nghe thấy lời nói của bí thư Hào Nhất Phong có chút không
đúng, bí thư Trần Ngạn Quốc ngồi bên cạnh Hào Nhất Phong lại cảm thấy
đáng thương cho bí thư tỉnh ủy. Vốn tưởng rằng có thể nhúng tay sắp xếp
và làm theo ý mình ở ban ngành La Nam. sua đó thao túng ban ngành, ép
chết Vương Tử Quân, không ngờ sự việc có vấn đề, bí thư Nhất Phong ngã
dập môi, chỉ sợ chính bản thân cũng chìm vào hố bùn.
Quan trường quá nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận là có kẻ xô đẩy anh xuống vực sâu tăm tối.
- Bí thư Nhất Phong, sau khi thị ủy chúng tôi bắt được Trịnh Khiếu Đống
thì nhanh chóng tiến hành thẩm vấn, nhưng năng lực phản điều tra của
Trịnh Khiếu Đống khá mạnh, thái độ ngoan cố không thay đổi, nhân viên
phá án của chúng tôi phải cố gắng rất nhiều mới phá vỡ được phòng tuyến
tâm lý của người này.
Vương Tử Quân nói đến đây thì tỏ ra hỗ thẹn:
- Nếu như có thể công phá phòng lũy tâm lý của Trịnh Khiếu Đống, như vậy thì thật sự quá tốt.
Hào Nhất Phong nhìn bộ dạng còn muốn kiểm điểm của Vương Tử Quân, lão
thầm cười lạnh không thôi. Lão biết rõ Vương Tử Quân dù có thể sớm công
phá phòng lũy tâm lý của Trịnh Khiếu Đống, thế nhưng sẽ không bao giờ
vung tay xử lý. Nhưng bây giờ chứng cứ của người ta vô cùng xác thực,
chính mình dù muốn nói cũng không xong, không bắt bẻ được gì.
- Chuyện này nhất định phải xử lý thật nhanh chóng và quyết đoán, tôi
mặc kệ nó liên quan đến ai, chỉ có một nguyên tắc: Nghiêm trị không tha, bí thư An Quốc, ý của tôi là tỉnh ủy nhất định phải tăng cường binh
hùng tướng mạnh, cần phải nhanh chóng chứng thực rõ ràng sự việc liên
quan đến Lục Ngọc Hùng. Tuy Lục Ngọc Hùng đã chạy ra nước ngoài, thế
nhưng chúng ta cũng không thể cho hắn làm cá lọt lưới được.
Hào Nhất Phong dùng giọng leng keng có lực nói, chính lão hận nhất vào
lúc này không phải là Lục Ngọc Hùng, là người làm lão cực kỳ mất mặt.
Rơi khỏi văn phòng tỉnh ủy vào lúc ba giờ rưỡi, Trương Hợp Tuân cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng Vương Tử Quân đứng bên cạnh vẫn có vẻ mặt cực kỳ
bình tĩnh, không nhìn ra chút vui buồn tức giận. Trương Hợp Tuân thầm
cảm khái, với độ tuổi như vậy mà đã có thể trầm ổn như thế, Vương Tử
Quân không phải là một người ẩn giấu thông thường.
- Bí thư Vương, chúng ta bây giờ đi đâu?
Trương Hợp Tuân nhìn thấy xe chạy đến, hắn khẽ hỏi Vương Tử Quân.
Lục Ngọc Hùng bỏ chạy làm cho Trương Hợp Tuân cảm thấy nguy cơ, cũng cảm thấy một cơ hội tiến lên rất lớn. Nếu như hắn có thể nắm chặt cơ hội
lần này, như vậy tuyệt đối có thể tiến lên một bước. Nhưng trong quan
trường luôn có nguy hiểm và cơ hội, cũng có cả sóng gió, những thành quả mê người ở bên kia sông, thế nhưng có ai biết được giữa sông có thứ gì
đang chờ đợi mình?
Hơn nữa lần này Lục Ngọc Hùng bỏ chạy thật sự không chỉ chấn động thành phố La Nam, còn làm rung chuyển tỉnh Sơn Nam.
Có tìm được lợi ích cho mình trong cơn địa chấn này hay không? Trương
Hợp Tuân cảm thấy mình căn bản không quá nắm chắc. Có thể nói đủ mọi con thuyền sẽ bắt đầu xuất hiện và lợi dụng sóng gió để tranh đoạt, rất
nhiều người chỉ cần lên sai thuyền vào thời điểm này sẽ nhận lấy trừng
phạt thích đáng.
Vương Tử Quân cũng là một con thuyền, là một con thuyền tương đối vững
chắc. Hơn nữa là con thuyền chịu ít ảnh hưởng nhất trong sự kiện Lục
Ngọc Hùng bỏ chạy, thế nên dựa vào Vương Tử Quân sẽ có được lợi ích rất
lớn.
Đừng nghĩ Vương Tử Quân không quá lớn tuổi mà nghĩ lầm, người này có
quan hệ rộng, có hậu trường, có tiền cảnh, có lực ảnh hưởng lớn, hơn nữa lại cực kỳ cường thế, đặc biệt cố chấp. nếu anh muốn làm việc gì, chỉ
cần có thể thành công và tim được sự giúp đỡ của vương tử quân, như vậy
anh sẽ có cơ hội trổ hết tài năng, sẽ có tương lai rực sáng. Nhìn từ
những phương diện này thì ôm lấy đùi Vương Tử Quân chẳng khác nào tìm
được cho mình con đường tắt để phát triển trong tương lai.
Trương Hợp Tuân chợt nhớ đến câu nói mà Vương Tử Quân thường hay nhắc
đến trong các hội nghị, đó chính là “ nắm bắt kỳ ngộ “ . Vi vậy mà
trong lòng hắn chợt tươi sáng, lúc này kỳ ngộ giống như một cánh chim
vàng bay lượn bên cạnh hắn.
Vương Tử Quân chỉ cười nhạt một tiếng với câu nói nịnh nọt của Trương Hợp Tuân:
- Chúng ta đến giờ còn chưa dùng cơm trưa, vậy nên đi tìm thứ gì lấy đầy bụng cái đã.
Nếu như không phải Vương Tử Quân lên tiếng, chỉ sợ Trương Hợp Tuân đã
quên là mình chưa dùng cơm. Thật ra nào phải chỉ riêng hai người bọn họ, trong tỉnh Sơn Nam có nhiều người quên dùng cơm trưa vì sự kiện Lục
Ngọc Hùng bỏ chạy, nhưng lại không có mấy người chủ động nhớ đến chuyện
cơm nước như Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân sở dĩ nhớ đến điều này, căn bản là vì hắn có tư cách như
vậy. Trương Hợp Tuân chợt sinh ra ý nhĩ như thế, hắn càng thêm kiên định tâm tư dựa vào Vương Tử Quân, hắn cười nói:
- Bí thư Vương, khách sạn lớn giá cả đắt đỏ, những món đặc sắc thường có ở nhà mình, theo tôi thấy thì không bằng tìm một quán cơm nhỏ là được.
Bí thư Vương, ngài thích hương vị gì?
- Ôi, bí thư Trương, xem như hôm nay tôi giao dạ dày của mình cho anh.
Vương Tử Quân lúc này khá hào hứng, tuy hắn cố gắng áp chế nụ cười trên
mặt mình, thế nhưng vẫn lơ đãng bùng phát cảm giác vui sướng trong lòng.
Thấy Vương Tử Quân đồng ý thì Trương Hợp Tuân càng cảm thấy bữa cơm hôm
nay có giá trị trọng đại. Tuy hắn và Vương Tử Quân đã dùng cơm với nhau
khá nhiều lần, nhưng hai người bọn họ là lần đầu tiên dùng cơm riêng với nhau. Lần này hắn có thể leo lên con thuyền của Vương Tử Quân hay
không, phải nhìn vào cơ hội hiện tại.
- Bí thư Vương, tôi biết một quán cơm Triệu gia ở đường Tây Giao thành
phố Sơn Viên, hương vị rất đặc biệt, nếu như ngài không chê cửa hàng
nhỏ, chúng ta đến đó dùng cơm nhé?
Trương Hợp Tuân vừa nói vừa thuận thế mở cửa xe cho Vương Tử Quân.