Bí Thư Trùng Sinh

Chương 509: Chương 509: Lãnh đạo đứng đầu nói một không hai, lãnh đạo thứ hai nói hai không một




Bà chủ thấy nhóm người Vương Tử Quân chạy xe hơi đến, dựa theo kinh nghiêm bán hàng lâu năm, nàng tuyệt đối có thể đoán được đối phương là những người có tiền, ít nhất cũng là người có danh dự. Đồng thời nàng cũng có thể khẳng định với mình: Lần nà thật sự có được một món tiền lời. Bây giờ nghe giọng điệu gọi món ăn của Tiết Diệu Tiến thì trong lòng thầm vui sướng, lúc này sang khoái nói:

- Được, ngài chờ một chút, lát nữa sẽ có ngay, đảm bảo với ngài không ăn không biết, ăn vào sẽ không thể nào quên.

Vương Tử Quân nhìn Tiết Diệu Tiến đặt hai tay trên bàn với biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, thật sự không nhìn thấy chút gợn sóng. Nhưng ngón tay út của Tiết Diệu Tiến lại khẽ gõ lên mặt bàn, hành động nhỏ này đã thể hiện rõ trạng thái tâm lý của bí thư Tiết, đó chính là trong lòng tuyệt đối không dễ dàng như biểu hiện vẻ bề ngoài. Nhưng Vương Tử Quân lại thật sự cảm thấy khó khăn khi nói ra lời an ủi với Tiết Diệu Tiến.

Vương Tử Quân là người trọng sinh, hơn nữa cũng từng làm cha mẹ, tất nhiên hắn hiểu được nổi khổ sở của Tiết Diệu Tiến vào lúc này. Dù sao thì tự tay mình tăng thêm tội danh của con gái, điều này sao có thể chịu nổi? Sau khi bà chủ quán đưa ra một chai rượu gạo Đông Bộ, Tiết Diệu Tiến trực tiếp mở chai rượu, sau đó rót rượu ra hai chiếc ly.

- Bí thư Tiết, tôi mời ngài một ly.

Vương Tử Quân cầm ly rượu lên trầm giọng nói với Tiết Diệu Tiến.

Tiết Diệu Tiến không nói gì, hắn nâng ly rượu trước mặt lên cụng với Vương Tử Quân một cái, sau đó ngửa cổ uống cạn.

Vương Tử Quân cũng uống cạn ly rượu, một cảm giác cay xè chợt bùng lên từ tận đáy lòng. Từ khi trọng sinh đến nay tửu lượng của Vương Tử Quân căn bản không tăng thêm, đối với những tình huống uống rượu thì chỉ có thể cố gắng trốn tránh, nhưng bây giờ hắn thật sự sinh ra xúc động muốn uống rượu.

Nồi cháo đậu được đưa lên nhưng hai người Vương Tử Quân vẫn không động dũa. Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt trầm ngâm của Tiết Diệu Tiến, thế là cầm lấy chai rượu rót ra đầy hai ly.

Lúc này Tiết Diệu Tiến nâng ly lên cũng không nói lời nào, chỉ khẽ đưa về phía Vương Tử Quân, sau đó uống cạn.

Vương Tử Quân cười cười, sau đó uống cạn ly rượu của mình.

Hai người Vương Tử Quân trầm mặc uống rượu, bọn họ không nói gì nhưng lại hiểu rõ tâm tư của đối phương còn hơn cả mở miệng nói chuyện.

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua gương mặt Tiết Diệu Tiến, hắn giống như nhớ lại tình huống khi mình vừa đến thành phố Đông Bộ, khi đó bí thư Tiết Diệu Tiến cũng ngẩng cao đầu như vậy. Bây giờ tuy đã về hưu, thế nhưng Tiết Diệu Tiến vẫn bảo trì phong thái của mình, vẫn kiêu ngạo như xưa.

Chai rượu được hai người uống hơn phân nửa, lúc này gương mặt Vương Tử Quân cũng đỏ bừng lên. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, trước nay tửu lượng của Vương Tử Quân căn bản không tốt, chỉ uống vài ba ly đã chóng mặt nhưng lúc này hắn lại cảm thấy rất tỉnh táo. Hắn lại tiếp tục cầm lấy chai rượu rót vào ly.

- Hai vị lãnh đạo, thịt kho tàu và món cá Ngát đến đây, hai vị chậm rãi nếm thử. Cá này tuyệt đối là cá sông, thơm ngon hơn cá nuôi nhiều.

Bà chủ bưng vài dĩa thức ăn ra đặt xuống bàn rồi cười nói.

- Được, chúng tôi sẽ nếm thử, căn cứ vào lời nói của bà chủ, không phải cá Ngát câu từ sông thì không trả tiền.

Tiết Diệu Tiến vừa cầm lấy đũa vừa nói một câu vui đùa với bà chủ quán.

- Ông chủ, xem ngài nói kìa, tôi cũng khẳng định với ngài, nếu đây không phải là cá Ngát câu sông, tôi sẽ kiên quyết không lấy tiền của ngài.

Bà chủ đặt bàn tay đầy dầu mỡ lên cánh tay của Tiết Diệu Tiến rồi cười ha hả nói.

- Tôi sẽ không khách khí.

Tiết Diệu Tiến lúc này đã hoàn toàn không còn phong thái của một vị bí thư thị ủy, hắn kẹp một miếng cá bỏ vào miệng, sau đó nhai nuốt hai cái rồi cười nói:

- Bà chủ, xem ra quán ăn buôn bán rất tốt, chúng tôi trả tiền con cá Ngát này.

- Các vị cứ ăn uống vui vẻ, có gì cứ gọi tôi một tiếng, chỗ chúng tôi cũng còn khá nhiều món ngon.

Bà chủ giống như còn muốn nói thêm vài lời với Tiết Diệu Tiến, thế nhưng bên kia có người gọi, thế là vừa nói lời khách khí với Tiết Diệu Tiến vừa đi về phía bên kia.

- Cậu Tử Quân, tôi gọi cậu như vậy, cậu không ngại đấy chứ?

Tiết Diệu Tiến gắp một miếng cá rồi nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cười cười:

- Bí thư Tiết, có thể được ngài gọi như vậy, tôi nào dám nói gì khác? Tôi uống một ly.

- Ha ha ha, cùng cạn chén.

Tiết Diệu Tiến cũng buông đũa xuống, hắn nâng ly cụng với Vương Tử Quân, sau đó ngửa cổ uống cạn.

- Tử Quân, cậu biết tôi thích ăn ở chỗ nào nhất không?

Tiết Diệu Tiến cũng không tiếp tục uống nhiều như vừa rồi, hắn múc một chén cháo rồi nói.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt hơi đỏ ửng của Tiết Diệu Tiến, tuy Tiết Diệu Tiến đang cười nhưng Vương Tử Quân vẫn có thể thấy được ánh mắt có chút rung động. Hắn nhìn thấy cặp mắt rung động của Tiết Diệu Tiến, chợt sinh ra cảm giác đau xót khó hiểu.

- Không biết.

Vương Tử Quân trầm ngâm một lát rồi khẽ nói.

- Chủ tịch Tử Quân, cậu Tử Quân, cậu như vậy là không thành thật rồi. Cậu biết rõ tôi thích nhất là uống rượu ăn vài món ở những cửa hàng ven đường thế này, thế mà vẫn cứ giả vờ như không biết.

Tiết Diệu Tiến nâng ly rượu len, hắn lại cười nói:

- Trước kia muốn ra ngoài ăn uống thế này phải cố gắng tránh nhiều người, sau này cũng không cần, tôi đã không còn là người của công chúng, tôi là Tiết Diệu Tiến, cậu có thể gọi tôi là anh Tiết.

Tiết Diệu Tiến tuy nói rất rõ ràng nhưng Vương Tử Quân lại biết bí thư Tiết đã say, hắn cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng rót rượu.

- Rượu là thứ tốt, tôi cảm thấy hưởng thụ lớn nhất khi uống rượu là tự do ăn miếng lớn, uống ly lớn. Nơi này trời đất rộng lớn, tự do tự tại ăn uống mới là thoải mái nhất.

Tiết Diệu Tiến uống thêm một ly rượu, vẻ mặt có thêm vài phần mê mang:

- Trước kia tôi uống rượu đều trốn người đi cho đỡ thèm, Nhất Phàm biết rõ sở thích của tôi, mỗi lần như vậy nó thường đi cùng tôi...

Vương Tử Quân uống rượu, lúc này hắn hy vọng rượu có thể làm cho mình say. Nhưng hôm nay không biết vì sao hắn càng uống càng tỉnh.

- Nhất Phàm đi đến con đường này cũng là trách nhiệm của tôi, nếu tôi không phải cả ngày bận rộn công tác, nếu tôi không vì tranh giành quyền lợi bên trong thành phố, nó sẽ không sa chân trên con đường này...

Sau khi đổi chai rượu mới, Tiết Diệu Tiến lúc này đã có chút nghẹn ngào, khi nhắc đến Tiết Nhất Phàm thì hai mắt có ẩn hiện chút lệ quang.

Lúc này Tiết Diệu Tiến hoàn toàn biến thành một người cha chân tình. Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt Tiết Diệu Tiến rồi khẽ thở dài. Hắn biết rõ Tiết Diệu Tiến không cần làm như vậy, thế nhưng hắn vẫn làm như vậy.

Ai là bí thư thị ủy thì căn bản không quan trọng đối với một người về hưu như Tiết Diệu Tiến, nó căn bản không còn ý nghĩa gì lớn. Tất nhiên ai là chủ tịch thành phố cũng không có ảnh hưởng gì với hắn. Nhưng Tiết Diệu Tiến lại vì một sự kiện căn bản không liên quan gì đến mình mà vung tay làm một việc ảnh hưởng trực tiếp đến mình.

- Nhất Phàm nói, đến khi nó ra tù, nó sẽ thường xuyên theo bên cạnh tôi...Đến những nơi như thế này để uống rượu, tìm chút niềm vui...

Tiết Diệu Tiến đứng lên có chút run rẩy, đi lại loạng choạng, rõ ràng có vài phần men say.

Vương Tử Quân cũng không tiến lên ngăn cản Tiết Diệu Tiến, hắn đi theo Tiết Diệu Tiến ra ngoài.

Bên ngoài là bóng đêm với ánh đèn vàng vọt, gió khẽ thổi càng tăng lên vài phần thê lương...

...

- Chào trưởng khoa Triệu.

Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đi qua bên cạnh Triệu Quốc Lương, sau đó cười ha hả chào hỏi.

Triệu Quốc Lương cũng không nhận ra người đàn ông này, thế nhưng người ta nhiệt tình chào hỏi, tuy mình đang rất vội vàng nhưng cũng phải dừng bước gật đầu với đối phương.

Triệu Quốc Lương nhìn người đàn ông kia bỏ đi mà thở ra một hơi, nhưng trong lòng lại có thêm vài phần mệt mỏi. Tuy loại cảm giác được tôn trọng là cực kỳ hưởng thụ, thế nhưng nếu ăn món ngon quá nhiều sẽ sinh ra cảm giác chán ngán.

Khi tỉnh ủy tuyên bốn chủ tịch Vương là phó bí thư thị ủy, quyền chủ tịch thành phố Đông Bộ thì Triệu Quốc Lương cảm thấy thái độ của người chung quanh với mình không còn giống như trước. Những người có quan hệ bình thường với hắn vào thời điểm trước kia, bây giờ mỗi lần thấy hắn đều chủ động và nhiệt tình tiến lên chào đón. Ngay cả những người xa lạ vừa gặp mặt một lần cũng vô ý cố tình dựa về phía hắn.

Biến hóa đột nhiên này lúc đầu cũng làm cho Triệu Quốc Lương cảm thấy ngây ngất, thế nhưng vài ngày sau hắn đã tỉnh táo lại. Hắn biết rất rõ, nhưng người kia sở dĩ vây quanh mình, cũng không phải vì mình có năng lực gì lớn, lại càng không phải mình có lực quyến rũ hạng nặng, mà bởi vì hắn là thư ký của chủ tịch Vương Tử Quân.

Nếu Triệu Quốc Lương không phải là thư ký của Vương Tử Quân, tin chắc những người đang chào hỏi và thỉnh thoảng còn mời hắn đi dùng cơm sẽ bày ra gương mặt hoàn toàn khác. Sau khi nghĩ thông suốt về những điều này, Triệu Quốc Lương bắt đầu coi trọng công tác hiện tại của mình, bắt đầu công tác cẩn trọng hơn.

Trên phương diện xử lý quan hệ với người chung quanh, Triệu Quốc Lương cũng xem xét rất kỹ. Hắn biết rõ những người chào hỏi hắn có địa vị không cao không thấp, vị trí cũng không quá quan trọng, nhưng miệng lưỡi con người là thứ đáng sợ, nước chảy đá mòn. Nếu hắn xử lý không tốt, chỉ sợ không chỉ gây phiền cho mình, còn mang lại phiền phức không đáng có cho chủ tịch Vương.

Vì vậy Triệu Quốc Lương căn bản luôn tươi cười chào đón những người kia nhưng mối quan hệ chỉ định vị ở phương diện kết giao sơ sài mà thôi. Phương thức này của hắn cũng có tác dụng không nhỏ, bây giờ mỗi lần có người nhắc đến hắn, đều nói thư ký Triệu bình dị gần gũi, không bày ra cái giá gì khác.

Sau khi bắt chuyện với một thư ký của khoa tổng hợp, Triệu Quốc Lương đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân. Tuy vẫn là phòng làm việc cũ, thế nhưng lúc này thân phận và địa vị của người ở trên trong đã biến hóa kỳ diệu.

Chủ tịch và phó chủ tịch thường vụ theo thứ tự chính là lãnh đạo đứng đầu và thứ hai ở khối chính quyền thành phố, nhưng sự chênh lệch giữa hai bên lại là thứ mà tất cả các thành viên ban ngành khối chính quyền có thể thấy được rõ ràng. Có câu thế này: Lãnh đạo đứng đầu nói một không hai, lãnh đạo hạng hai nói hai không một. Tuy những chuyện như vậy không tuyệt đối, thế nhưng nó cũng chứng tỏ quyền uy của lãnh đạo đứng đầu ban ngành là như thế nào.

Sau khi Vương Tử Quân tiến lên làm quyền chủ tịch thành phố Đông Bộ, có vài vị phó thư ký trưởng lên tiếng yêu cầu Vương Tử Quân đổi phòng làm việc, thế nhưng tất cả đều bị hắn từ chối, hắn vẫn dùng phòng làm việc cũ của mình.

- Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Triệu Quốc Lương đúng chờ ngoài cửa, đến khi bên trong vang lên âm thanh mời vào, lúc này hắn mới cất bước đi vào phòng.

Vẫn là căn phòng cũ, Vương Tử Quân vẫn ngồi sau bàn làm việc, lãnh đạo đang múa bút phê duyệt văn kiện. Tất cả giống như không chút biến đổi thế nhưng Triệu Quốc Lương lại giống như thấy trên người chủ tịch Vương có thứ gì đó cực kỳ uy nghiêm.

Triệu Quốc Lương đặt một phần văn kiện đã sắp xếp xong lên bàn Vương Tử Quân, hắn khẽ nói:

- Chủ tịch Vương, vừa rồi thư ký Hà Giang Mẫn của bí thư Đổng gọi điện thoại đến, hỏi là hôm nay ngài có sắp xếp gì không?

Triệu Quốc Lương nói bí thư Đổng, chính là Đổng Quốc Khánh bây giờ đang là bí thư thị ủy thành phố Đông Bộ. Sau khi Nhâm Xương Bình bị đưa đi, phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy Đổng Quốc Khánh dốc hết sức sắp xếp cho ban ngành thành phố Đông Bộ cũng không rời khỏi thành phố Đông Bộ, lại được tỉnh ủy bổ nhiệm làm bí thư thành phố Đông Bộ.

Tuy trưởng phòng Đổng trước kia và bí thư thị ủy Đông Bộ bây giờ vẫn rất tươi cười rạng rỡ, thế nhưng Triệu Quốc Lương vẫn nghe được vài tin đồn lan truyền bên ngoài, nói rằng bí thư Đổng rất mất hứng khi tiếp nhận vị trí bí thư thị ủy Đông Bộ. Đặc biệt khi nghe nói vị trưởng phòng tuyên truyền của tỉnh ủy sẽ đến thăm thành phố Đông Bộ, gương mặt bí thư Đổng đã trở nên trầm ngâm hai ngày liền.

Tuy bí thư Đổng rất nghiêm khắc với những người khác nhưng lại cực kỳ tôn trọng chủ tịch Vương, bình thường bí thư gọi điện thoại cho chủ tịch thường rất ít khi hỏi có thời gian rảnh hay không. Nhưng mỗi lần bí thư Đổng Quốc Khánh muốn tìm Vương Tử Quân, đều để cho thư ký Hà Giang Mẫn gọi điện thoại cho Triệu Quốc Lương.

Vương Tử Quân đặt văn kiện trên tay xuống, sau đó hắn cười nói:

- Cậu gọi điện thoại cho Tiểu Hà, nói rằng hôm nay tôi không có sắp xếp gì cả.

- Vâng!

Triệu Quốc Lương nói một tiếng rồi chuẩn bị lui ra ngoài, nhưng Vương Tử Quân khoát tay áo với Triệu Quốc Lương, sau đó lại chỉ chỉ lên điện thoại trong phòng làm việc của mình.

Triệu Quốc Lương thấy Vương Tử Quân tỏ ý như vậy thì cũng không chần chừ, hắn cầm lấy điện thoại trong phòng làm việc của Vương Tử Quân gọi ra ngoài. Sau khi nói vài câu hàn huyên với người ở bên kia, sau đó đi lên chủ đề chính.

- Chủ tịch Vương, bí thư Đổng nói nếu ngài không có gì bận thì nửa giờ sau mời đến phòng làm việc của bí thư một chuyến.

Triệu Quốc Lương đặt điện thoại xuống rồi khẽ xin chỉ thị với Vương Tử Quân.

- Ừ, tôi biết rồi.

Vương Tử Quân nhìn một bản phân công sơ thảo của các thành viên ban ngành trong tay, sau đó gật đầu nói.

Khi Triệu Quốc Lương đi ra ngoài thì trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Vương Tử Quân. Lúc này thời tiết tháng sáu đã có hơi khô nóng, bây giờ đã là một tháng từ khi Hà lão xuống thành phố Đông Bộ, trong thời gian một tháng này có thể nói là thành phố Đông Bộ phát sinh những biến hóa nghêng trời lệch đất, hai chức vụ bí thư và chủ tịch đổi chỗ làm cho thế cục của thành phố Đông Bộ đi về một phương hướng mới.

Đổng Quốc Khánh và Vương Tử Quân trở thành hai người nhập gánh cộng sự với nhau, tình huống này cung không có va chạm gì phát sinh. Đổng Quốc Khánh không có động tác gì quá lớn, giống như đang làm quen tình huống ở thành phố Đông Bộ, còn Vương Tử Quân cũng không vội vã làm gì cả, vẫn tiếp tục thúc đẩy phát triển kinh tế của thành phố như trước kia.

Lần này Đổng Quốc Khánh tìm mình nói chuyện vì chuyện gì? Vương Tử Quân cầm bản phân công lên rồi trở nên trầm ngâm.

- Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, ngay sau đó là Chúc Vu Bình cười đi vào.

- Chủ tịch Vương.

Sau khi bắt chuyện đơn giản với Vương Tử Quân thì Chúc Vu Bình bắt đầu báo cáo vài vấn đề trên phương diện phát triển kinh tế. Lúc này trên gương mặt hắn phần lớn là nụ cười, từ sau khi Tiết Diệu Tiến cho Nhâm Xương Bình một đòn trí mạng vào đúng thời điểm quan trọng, hắn chú tâm dựa vào Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nghe Chúc Vu Bình báo cáo thì cười nói:

- Anh Chúc, anh là người có năng lực mạnh mẽ ở phương diện kêu gọi đầu tư, ý kiến của tôi là những chuyện này anh cứ thoải mái đi làm, chỉ cần có lợi cho sự phát triển của thành phố Đông Bộ thì tôi đều ủng hộ. Tất nhiên cũng chỉ nên làm những chuyện nằm trong phạm vi cho phép của pháp luật.

- Chủ tịch Vương cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không kéo ngài xuống vũng bùn.

Chúc Vu Bình nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó cười ha hả nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn nụ cười của Chúc Vu Bình, sau đó cười nói:

- Tôi biết rõ anh Chúc cũng không là như vậy.

Sau khi nói chuyện phiếm hai câu với Chúc Vu Bình, Vương Tử Quân chợt thay đổi chủ đề:

- Bí thư Tiết bây giờ thế nào rồi?

- Bí thư Tiết bây giờ đang ở dưới quê, mỗi ngày câu cá nấu cơm, rất nhàn nhã. Hai ngày trước tôi và bí thư Bành đến gặp anh ấy, anh ấy còn cho chúng tôi ăn món canh cá, hương vị rất tuyệt.

Chúc Vu Bình biết rõ mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và Tiết Diệu Tiến không phải là giả vờ, thế cho nên khi nhắc đến Tiết Diệu Tiến cũng không có gì kiêng kỵ.

Vương Tử Quân thật sự có chút kính nể Tiết Diệu Tiến, cũng không phải kính nể vì đối phương giúp mình nắm bắt chiếc ghế chủ tịch thành phố Đông Bộ, mà là vì tác phong của lão lãnh đạo.

- Ở dưới quê dù tốt nhưng vấn đề vệ sinh và y tế cũng không bằng thành phố, sau này nếu có cơ hội thì anh nên khuyên bí thư một tiếng, để anh ấy đến thành phố ở.

- Vâng, chủ tịch Vương, sau này tôi sẽ nhất định khuyên bảo bí thư.

Chúc Vu Bình khẽ gật đầu, gương mặt có vài phần hương vị kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ.

Chúc Vu Bình có thái độ như vậy với mình, Vương Tử Quân biết rõ đối phương đang suy nghĩ điều gì. Bây giờ mình là quyền chủ tịch, chức phó chủ tịch thường vụ cũng còn chưa có, Chúc Vu Bình là phó chủ tịch thường ủy duy nhất trong các thành viên ban ngành của khối chính quyền thành phố, là một trong những người cạnh tranh mạnh mẽ nhất cho vị trí này.

Cho ai là phó chủ tịch thường vụ? Vương Tử Quân có quyền quyết định rất lớn trên phương diện này. Nhưng hiểu thì hiểu mà hắn cũng không làm quá rõ ràng, dù sao thì làm rõ ra cũng không dễ thao tác.

Chúc Vu Bình hiểu điều này, vì vậy hắn càng tích cực đến phòng làm việc của chủ tịch Vương báo cáo công tác, mong muốn Vương Tử Quân cho ra trợ giúp để mình tiến lên làm phó chủ tịch thường vụ.

Dù quyền quyết định cho chức vụ phó chủ tịch thường vụ thành phố Đông Bộ nằm trong tay tỉnh ủy, trong quá trình này thì Đổng Quốc Khánh và Vương Tử Quân có thái độ thế nào đều rất quan trọng.

Khi Vương Tử Quân nói chuyện với Chúc Vu Bình thì trong phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh, bí thư Đổng đặt điện thoại xuống mà vể mặt rất ngưng trọng. Hắn quay về thành phố Đông Bộ, trở thành bí thư thị ủy thành phố Đông Bộ, điều này tất nhiên sẽ chẳng làm hắn thích thú gì.

Vị trưởng phòng tuyên truyền tỉnh ủy đã đến nhận chức, điều này nói rõ cho Đổng Quốc Khánh một sự thật, chính là vị trí trưởng phòng tuyên truyền giống như đã là ván đóng thuyền đã hoàn toàn cách biệt với mình. Bây giờ điều hắn cần phải làm chính là làm tốt công tác của một vị bí thư thị ủy Đông Bộ.

Đổng Quốc Khánh biết rất rõ, chuyện của Nhâm Xương Bình đã làm cho hắn mất đi nhiều điểm trong mắt lãnh đạo tỉnh ủy, cũng chính vì như vậy mà hắn vốn đã chắc chắn tiến lên làm một vị thường ủy tỉnh ủy lại quay về thành phố Đông Bộ làm bí thư thị ủy.

Người vừa gọi điện thoại đến chính là trưởng phòng tổ chức Hứa Tiền Giang, trưởng phòng Hứa an ủi hắn công tác cho tốt, nhưng quan trọng hơn là phải tạo ra thành tích. Dựa theo lời của trưởng phòng Hứa, đó là còn rất nhiều cơ hội.

"Còn rất nhiều cơ hội, chỉ cần tạo ra thành tích!"

Đổng Quốc Khánh nghĩ đến lời nói của trưởng phòng Hứa, hai hàng chân mày của hắn dần giãn ra.

- Trưởng phòng Phùng có tới không?

Đổng Quốc Khánh cầm lấy điện thoại gọi cho thư ký Hà Giang Mẫn, sau đó khẽ nói.

Đầu dây bên kia lên tiếng, một phút sau, thường ủy thị ủy, chủ tịch mặt trận tổ quốc Phùng Chí Trường đẩy cửa đi vào. Thư ký Hà Giang Mẫn rất khôn khéo, sau khi pha trà cho hai vị lãnh đạo thì nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc.

- Anh Phùng, nghe nói con của anh sắp tốt nghiệp trung học phải không? Chuẩn bị thế nào rồi?

Đổng Quốc Khánh có quan hệ không tầm thường với Phùng Chí Trường, năm xưa khi Đổng Quốc Khánh là chủ tịch thành phố Đông Bộ thì thường xuyên đến nhà Phùng Chí Trường làm khách, có thể nói hắn rất quen thuộc các thành viên trong nhà chủ tịch Phùng.

Phùng Chí Trường cười cười, hắn dùng giọng có chút bất đắc dĩ nói:

- Còn có thể thế nào nữa, đứa bé này thật sự làm tôi đau cả đầu. Hai ngày trước tôi bị mẹ nó đốc xúc, thế là mời cả hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm của nó sang. Nghe cô giáo chủ nhiệm nói, muốn thi vào trường trọng điểm thì hơi khó, nhưng con gái mà, học trường nào mà chẳng như nhau.

- Đại ca, con bé rất thông minh, tôi nhớ khi nó còn học tiểu học thì luôn đứng nhất lớp, bây giờ không phải là vì anh bỏ bê không quan tâm đấy chứ?

Đổng Quốc Khánh khẽ gạt tàn thuốc rồi dùng giọng quan tâm nói.

- Bí thư Đổng, đứa bé này thật sự không kiên nhẫn, khi còn bé thì nó rất ít nói và yên tĩnh, bây giờ lại giống như một con bé điên khùng.

Phùng Chí Trường lắc đầu bất đắc dĩ, nhưng căn cứ vào ánh mắt của hắn, thấy rõ bên trong có mang theo vài phần hương vị cưng chiều.

Đổng Quốc Khánh cười cười nói:

- Đại học tỉnh Sơn Nam chúng ta cũng không tệ, nếu con bé thi không quá tốt, tôi sẽ nghĩ biện pháp giúp anh.

Phùng Chí Trường biết rõ ý nghĩ của Đổng Quốc Khánh, hắn cũng hiểu năng lượng của bí thư Đổng. Trước đó bí thư Đổng là phó phòng thường vụ phó chủ tịch tỉnh ủy, tất nhiên các mối quan hệ sẽ rộng đến mức mình khó thể nào biết được. Nếu được bí thư Đổng hỗ trợ, sự việc khó khăn sẽ biến thành đơn giản.

- Bí thư Đổng, tôi thay mặt cả nhà cám ơn anh.

Phùng Chí Trường cũng không khách khí, trực tiếp cười ha hả nói với Đổng Quốc Khánh.

- Với quan hệ giữa hai nhà chúng ta, anh cũng đừng nên nói lời cảm tạ. Trước đây vài năm anh còn nói sẽ gả con gái lớn của mình cho con trai của tôi, không biết anh còn nhớ không?

Đổng Quốc Khánh cười cười vung tay lên nói.

Hai người nói chuyện phiếm vài câu, sau đó Đổng Quốc Khánh chợt đổi chủ đề:

- Chí Trường, gần đây anh công tác có bận rộn lắm không?

Phùng Chí Trường biết Đổng Quốc Khánh tìm mình cũng không phải là nói chuyện phiếm, bây giờ thấy Đổng Quốc Khánh nói về phương diện công tác, thế là thu hồi nụ cười nói:

- Bí thư Đổng, anh cũng biết công tác của tôi rồi đấy, nói bận rộn sẽ có người tin sao?

Đổng Quốc Khánh thật sự rất vui vì sự thẳng thắn của Phùng Chí Trường, hắn nâng bình trà lên châm nước cho đối phương rồi cười nói:

- Anh cũng đừng được lợi mà cứ khoe mẽ, có bao nhiêu người hâm mộ vị trí của anh, rõ ràng ít việc thanh nhàn, nó là lý tưởng của tôi năm xưa đấy nhé.

Phùng Chí Trường cũng không nói lời nào, hắn tuy có quan hệ không tầm thường với Đổng Quốc Khánh, thế nhưng cũng biết khi nào nên nói những lời như thế nào. Đổng Quốc Khánh cũng không cho Phùng Chí Trường cơ hội tiếp lời, hắn phối hợp nói:

- Nhưng này Chí Trường, anh nhàn nhã đã lâu, cũng nên chuẩn bị sẵn sàng, anh nên chuyển giao bớt công tác, có chuyện quan trọng chờ anh.

Phùng Chí Trường đã sớm có chuẩn bị với tình huống thay đổi vị trí. Hơn nữa trong thành phố Đông Bộ này có đủ mọi tin đồn, dù sao hắn cũng là bộ hạ cũ của Đổng Quốc Khánh vào năm xưa, bây giờ lãnh đạo quay về thành phố Đông Bộ tiếp tục sự nghiệp. Tất nhiên hắn muốn rời khỏi vị trí chủ tịch mặt trận tổ quốc đi đến địa vị quan trọng hơn để triển khai mở rộng công tác.

- Cảm tạ lãnh đạo, cũng không biết ngài chuẩn bị cho tôi đi đến vị trí nào để tiếp tục phục vụ?

Phùng Chí Trường nhấp một hớp nước rồi nở nụ cười hỏi.

- Phó chủ tịch thường vụ, là trợ thủ cho chủ tịch Vương, công tác bên khối chính quyền, chủ tịch Vương đang cần giúp đỡ.

Đổng Quốc Khánh ném ánh mắt nặng nề lên mặt Phùng Chí Trường, hắn dùng giọng trầm thấp nói.

Cho mình làm phó chủ tịch thường vụ thành phố? Chức vụ này so ra thì mạnh hơn chủ tịch mặt trận tổ quốc, thế nhưng điều này lại làm cho Phùng Chí Trường cảm thấy chột dạ. Bây giờ quyền chủ tịch Vương Tử Quân ở thành phố Đông Bộ là hạng người nào thì hầu như ai cũng biết rất rõ ràng. Có thể nói khi bí thư Tiết Diệu Tiến nắm quyền lực tuyệt đối thì Vương Tử Quân đánh ngang tay với chủ tịch Nhâm Xương Bình ở khối chính quyền thành phố, bây giờ là một vị chủ tịch nhận được sự trợ giúp của hầu hết các phó chủ tịch, đến làm trợ thủ cho một vị chủ tịch như vậy thì khổ sở thế nào, ai cũng biết được.

Phùng Chí Trường trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng do dự nói:

- Bí thư Đổng, vị trí phó chủ tịch thường vụ này...

- Chí Trường yên tâm, tất cả có tôi.

Đổng Quốc Khánh hiểu ý của Phùng Chí Trường, hắn vung tay lên nói:

- Có tôi và thị ủy, anh cứ yên tâm công tác.

Đổng Quốc Khánh nói đến đây thì Phùng Chí Trường biết mình không thể nào mặc kệ được. Bây giờ thế cục ở thành phố Đông Bộ thật sự còn phức tạp hơn cả thời đại của Tiết Diệu Tiến, nhưng hắn là thủ hạ cũ của Đổng Quốc Khánh, hắn căn bản không có lựa chọn nào khác. Dù hắn rời khỏi đại bản doanh của Đổng Quốc Khánh, người ta cũng vẫn liên hệ hắn với Đổng Quốc Khánh.

- Được rồi, tôi sẽ trở về chuẩn bị một chút.

Phùng Chí Trường có chút trầm ngâm, sau đó hắn đứng lên khỏi ghế sa lông rồi khẽ rời khỏi phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh.

Đổng Quốc Khánh và Phùng Chí Trường có quan hệ nhiều năm, hắn sao không hiểu rõ ý nghĩ hiện tại của người này? Nhưng hắn cũng không có lựa chọn nào khác. Trong khối chính quyền có một vị phó chủ tịch thường vụ của mình, đối với hắn là một lựa chọn tốt.

Trong thành phố Đông Bộ này chỉ nên có một trung tâm, đó chính là Đổng Quốc Khánh hắn.

Nếu trong thành phố Đông Bộ này có một ngã rẽ thì chính mình phải vung tay nắn lại, ngã đổ ở nơi nào thì Đổng Quốc Khánh sẽ phải đứng lên từ nơi đó. Chính mình phải thi triển kế hoạch lớn ở thành phố Đông Bộ, phải xây dựng thành phố này cho thật tốt, sao đó dựa vào thực lực của mình để lấy lại những gì vốn có của mình.

Đổng Quốc Khánh cảm thấy bây giờ khó khăn lớn nhất đè nặng lên quyền khống chế của mình ở thành phố Đông Bộ chính là quyền chủ tịch Vương Tử Quân. Không chỉ vì vị trí của Vương Tử Quân, càng vì thủ đoạn của người này, đây tuyệt đối không phải hạng người dễ thu phục. Đối với những người như vậy thì biện pháp tốt nhất chính là trói buộc tay chân của đối phương lại, mà Phùng Chí Trường chín là một sợi dây trói buộc của hắn dành cho Vương Tử Quân.

Tiếng gõ cửa vang lên bên tai Đổng Quốc Khánh, sau đó Hà Giang Mẫn đi vào trong phòng, nhưng lúc này sau lưng Hà Giang Mẫn còn có Vương Tử Quân.

Đổng Quốc Khánh nhìn gương mặt Vương Tử Quân trẻ tuổi không khác gì thư ký Hà Giang Mẫn của mình, thế là hắn chợt có chút ngây ngốc. Nếu so sánh với vị chủ tịch Vương Tử Quân thì hắn rõ ràng đã già rồi. Vương Tử Quân chưa đến ba mươi mà đã là chủ tịch thành phố, điều này càng làm cho Đổng Quốc Khánh cảm thấy cực kỳ hâm mộ.

- Chủ tịch Tử Quân đến rồi à, mời ngồi, mời ngồi.

Đổng Quốc Khánh đứng thẳng người khỏi ghế sa lông, sau đó dùng giọng cực kỳ nhiệt tình nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân ngồi xuống chiếc ghế sa lông bên cạnh Đổng Quốc Khánh, hắn dùng ánh mắt dò xét nhìn bí thư Đổng. Hôm nay Đổng Quốc Khánh mặc tây trang với cà vạt màu đỏ nhìn qua cực kỳ hoạt bát, phối hợp với mái tóc khá mượt làm cho người ta sinh ra cảm giác bí thư Đổng trẻ hơn vài tuổi so với vị tổ trưởng tổ công tác của tỉnh ủy trước đó.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Đổng Quốc Khánh, hắn không khỏi cảm thấy khôi phục năng lực của bí thư Đổng. Người này sắp tiến lên làm thường ủy tỉnh ủy, trưởng phòng tuyên truyền tỉnh ủy nhưng lại đày xuống làm bí thư thị ủy thành phố Đông Bộ, nếu đổi lại là bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy cực kỳ bực bội. Nhưng Đổng Quốc Khánh lại nhanh chóng khôi phục lại như bình thường, chỉ cần nhìn vào điểm này cũng làm cho người ta cảm thấy kính nể.

Sau khi nói vài câu chuyện phiếm thì Đổng Quốc Khánh cười nói:

- Chủ tịch Tử Quân, vừa rồi phòng tổ chức tỉnh ủy gọi điện thoại đến thông báo, nói là ngày mai trưởng phòng Hứa sẽ đến thành phố chúng ta điều tra và chứng thực về công tác tư tưởng và giáo dục đảng viên của chúng ta. Đây là lần đầu tiên hai người chúng ta nhập gánh công tác và có một vị lãnh đạo tỉnh ủy xuống kiểm tra thị sát, thật sự không thể qua loa được.

Hứa Tiền Giang muốn xuống thành phố Đông Bộ kiểm tra thị sát công tác với đảng viên, Vương Tử Quân thầm cười lạnh trong lòng. Hắn biết rõ trưởng phòng Hứa xuống thành phố Đông Bộ làm gì, Đổng Quốc Khánh là phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy, lần này trưởng phòng Hứa Tiền Giang xuống chẳng qua chỉ muốn tạo thể diện cho bí thư Đổng Quốc Khánh.

- Bí thư Đổng nói rất đúng, phương diện này ngài nên quan tâm nhiều hơn. Ngài có quan hệ tốt với trưởng phòng Hứa Tiền Giang ở phó chủ tịch tỉnh ủy, cũng biết rõ sở thích của lãnh đạo.

Vương Tử Quân khẽ nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi thản nhiên nói.

Đổng Quốc Khánh cười cười nói:

- À, tôi sẽ cho ra sắp xếp. Nhưng trưởng phòng Hứa là người cực kỳ chú tâm đến phương diện công tác, chúng ta cần phải chú ý tiếp đãi, đồng thời phải chú ý đến phương diện công tác. Phương diện này thì chủ tịch Vương có lẽ sẽ quen thuộc tình hình công tác ở thành phố Đông Bộ hơn so với tôi, tuyệt đối không thể phớt lờ.

Vương Tử Quân gật đầu cười cười, xem như đáp lại lời nói của Đổng Quốc Khánh.

- Chủ tịch Tử Quân, tôi nghe nói bây giờ công tác ở khối chính quyền thành phố là rất bận rộn, bản thân anh cũng thường xuyên tăng giờ công tác. Tôi cũng nên khuyên anh ở phương diện này có thể tăng ca nhưng cũng đừng nên thức khuya quá nhiều, tuy anh còn trẻ nhưng vì tương lai đất nước mà nên giữ gìn sức khỏe thì hơn.

Đổng Quốc Khánh nói vài câu với Vương Tử Quân về phương diện tiếp đãi, sau đó dùng giọng trêu đùa nói.

Vương Tử Quân hiểu rõ Đổng Quốc Khánh nói ra những lời như vậy không phải là vì quan tâm đến sức khỏe của mình, nhưng người ta tỏ vẻ quan tâm thì hắn cũng chỉ có thể cười tỏ vẻ cảm ơn mà thôi.

- Chủ tịch Tử Quân, bây giờ khối chính quyền công tác bận rộn mà lại chưa có phân phối ban ngành, tất nhiên sẽ là áp lực rất lớn. Tôi cảm thấy nếu muốn phát triển kinh tế xã hội thành phố Đông Bộ, điều quan trọng nhất là phải phân phối ban ngành cho hoàn thiện, như vậy mới có thể vận chuyển như bình thường, mới làm ra cống hiến cho sự phát triển kinh tế xã hội.

Vương Tử Quân gật đầu nói:

- Bí thư Đổng, đây cũng là vấn đề tôi cần báo cáo với anh. Phía khối chính quyền thành phố thiếu một vị phó chủ tịch thường vụ, tôi cảm thấy phần công việc dôi ra là của vị trí phó chủ tịch thường vụ này. Nếu có người tiếp nhận vị trí phó chủ tịch thường vụ thì tất cả sẽ nhanh chóng tiến vào khuôn phép.

Đổng Quốc Khánh cười tủm tỉm nhìn Vương Tử Quân, hắn đã sớm có suy đoán về phương diện Vương Tử Quân sẽ trực tiếp nói ra ý kiến và nhân tuyển của bản thân. Từ những kinh nghiệm tiếp xúc dĩ vãng thì hắn biết Vương Tử Quân không phải là hạng người dễ dàng gì, nếu như mình đưa tay vào muốn làm loạn ở khối chính quyền thành phố, Vương Tử Quân không có phản ứng mới là bất bình thường.

- Tôi rất hiểu về anh Chúc, đây là một thành viên rất có khả năng. Nhưng anh Chúc không quá mạnh mẽ ở phương diện nhìn đại cục, vì phó chủ tịch thường vụ không phải chỉ phân công quản lý một khối công tác, quan trọng là phải giúp chủ tịch thành phố triển khai mở rộng công tác. Đồng chí Chí Trường từng trải qua công tác ở khối chính quyền, kinh nghiệm phong phú, tuyến trên cũng rất hài lòng với công tác của anh ấy.

Đổng Quốc Khánh khẽ gạt tàn rồi dùng giọng thản nhiên nói.

Vương Tử Quân có ấn tượng rất tốt với Phùng Chí Trường, thế nhưng liên quan đến vị trí phó chủ tịch thường vụ thì Vương Tử Quân cũng không muốn nhượng bộ. Hắn cười cười với Đổng Quốc Khánh rồi nói:

- Trong khối chính quyền thành phố chúng tôi còn nhiều binh hùng tướng mạnh, cũng có nhiều đồng chí có năng lực mạnh mẽ như chủ tịch Chí Trường, nếu không thì chúng ta mở hội nghị thường ủy thảo luận rồi cho ra quyết định.

Mở hội nghị thường ủy để quyết định? Đổng Quốc Khánh thầm hừ lạnh, nếu như sự việc này náo loạn đến hội nghị thường ủy, như vậy hắn cũng không thể nắm chắc phần thắng. Dù sao bây giờ cán bộ ở lại phần lớn có liên quan đến Tiết Diệu Tiến, cũng không có mấy người có quan hệ tốt với Đổng Quốc Khánh hắn, nếu như mở hội nghị thường ủy thì không hay.

- Cũng không cần thảo luận, tôi thấy nên báo lên hai đồng chí, để xem thái độ của tỉnh ủy là như thế nào.

Đổng Quốc Khánh trầm ngâm một lát rồi vung tay nói.

Để tỉnh ủy cho ra quyết định? Vương Tử Quân trầm ngâm một lát rồi khẽ gật đầu. Dù sao thì thị ủy cũng có quyền đề cử nhân tuyển cho vị trí phó chủ tịch thường vụ thành phố, nhưng nếu muốn cho ra quyết định thì còn cần tỉnh ủy xác nhận.

Sau khi có quyết định thì hai người cũng ăn ý không nhắc đến vấn đề của vị trí phó chủ tịch thường vụ, bọn họ chuyển sang phương diện tiếp đón Hứa Tiền Giang. Va chạm hôm nay dù không ai thắng ai thua nhưng lời đề nghị của bí thư thị ủy không được chủ tịch tiếp nhận, điều này không khỏi làm cho Đổng Quốc Khánh sinh ra cảm giác có chút nguy cơ.

Vương Tử Quân thật sự là một tảng đá luôn đặt nặng trong lòng Đổng Quốc Khánh, bây giờ hai bên có chút tranh chấp nhỏ, kết quả là hắn chợt cảm thấy tảng đá kia nặng thêm vài phần.

Bây giờ điều quan trọng nhất với Đổng Quốc Khánh chính là dựng lên quyền uy tuyệt đối trong ban ngành thành phố, biện pháp tố nhất để dựng lên quyền uy chính là đề cử một nhóm người, chèn ép một nhóm người. Hắn cầm điếu thuốc hít vào một hơi thật sâu, trong đầu liên tục lóe lên vài ý nghĩ.

- Chủ tịch Vương, trưa nay anh có thời gian không?

Vương Tử Quân đi trên hành lang, đột nhiên hắn nhận được điện thoại của Lý Hạc Dương.

Vương Tử Quân hiểu ý nghĩa lời mời của Lý Hạc Dương, hắn trầm ngâm một lát rồi gật đầu nói:

- Trưa hôm nay thật sự không có việc gì.

- Chủ tịch, tôi mời ngài dùng cơm, quán Thúy Hà Lâu mới có một vị đầu bếp Tứ Xuyên, tôi nghe nói tay nghề rất giỏi, đặc biệt là am hiểu làm món cá.

Lý Hạc Dương nói mang theo nụ cười hớn hở.

- Đúng lúc tôi muốn ăn cá, vậy trưa nay chúng ta gặp mặt ở Thúy Hà Lâu.

Vương Tử Quân hẹn thời gian với Lý Hạc Dương rồi cúp điện thoại.

Vương Tử Quân từ trên hành lang đi xuống và cảm thấy có chút mát mẻ, hắn ngửa đầu lên nhìn trời, phát hiện mặt trời hôm nay đã đi đâu mất, từng đám mây đen kiệt chiếm giữ bầu trời.

"Hèn gì mát mẻ như vậy!"

Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân chợt nghĩ đến câu nói: "Gió thổi mạnh báo hiệu giông bão sắp đến". Tuy bây giờ không có gió, thế nhưng mây đen quần vũ trên đầu lại làm cho tâm tư người ta bắt đầu hoạt động.

Trong đầu Vương Tử Quân liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, hình bóng Lý Hạc Dương lóe lên trong đầu.

Vương Tử Quân cũng hiểu mục đích Lý Hạc Dương mời mình dùng cơm. Người này là thư ký trưởng của bí thư Tiết Diệu Tiến, có thể nói là đại quản gia của bí thư Tiết. Bây giờ bí thư Tiết Diệu Tiến đi quá vội vàng, căn bản còn chưa kịp sắp xếp cho vị đại quản gia của mình. Có câu vua nào triều nấy, bây giờ bí thư thị ủy là Đổng Quốc Khánh, khả năng dùng Lý Hạc Dương là rất thấp.

Sau khi quay lại phòng làm việc và xử lý vài văn kiện, Vương Tử Quân đi đến Thúy Hà Lâu rất đúng giờ. Đây là một nhà hàng với trang thiết bị có chút cũ kỹ, nhưng lúc hắn dừng xe ở bên ngoài Thúy Hà Lâu thì nơi đây đã dừng đầy xe.

Vương Tử Quân nhìn thấy có nhiều người ra vào khách sạn, hắn lấy kính đã chuẩn bị sẵn đeo lên. Hắn cũng không cho Triệu Quốc Lương đi theo, chỉ một mình đi về phía Thúy Hà Lâu.

- Chủ tịch Vương, mời ngài đi bên này.

Khi Vương Tử Quân đi đến cửa khách sạn thì một thanh niên đi đến trước mặt, người này khẽ nói rồi đưa tay mời hắn.

Vương Tử Quân thấy tên thanh niên kia có chút quen mặt, đã từng găpj qua bên người Lý Hạc Dương, thế nhưng lúc này thật sự không nhớ người này tên gì. Hắn khẽ gật đầu với tên thanh niên, sau đó cùng người này di vào khách sạn.

Vương Tử Quân vừa đi vào hai bước thì Lý Hạc Dương cũng đeo kính râm ra đón chào Vương Tử Quân, hai người đưa mắt nhìn nhau đều khôn nhịn được mà phải bật cười.

- Chủ tịch Vương, chúng ta đi đến lầu hai, nơi đó yên tĩnh hơn.

Lý Hạc Dương tuy nói không lớn nhưng Vương Tử Quân lại sinh ra cảm giác giống như hai người là đại ca giang hồ gặp mặt nhau vậy.

Vương Tử Quân biết rõ đây không phải là chỗ nói chuyện, thế nên hắn gật đầu với Lý Hạc Dương, sau đó cùng Lý Hạc Dương đi lên lầu hai.

Phòng ở lầu hai đã sớm sắp xếp xong, sau khi đi vào phòng thì Vương Tử Quân và Lý Hạc Dương tháo kính ra, sau đó cả hai đều không nhịn được phải nở nụ cười.

- Chủ tịch Vương, người ngoài nhìn vào cảm thấy chúng ta thật sự bừng sáng, ai biết được có chút ánh sáng phải trả cái giá lớn. Ví dụ như lúc này, tôi mời ngài một bữa cơm bình thường mà lén lút giống như xã hội đen thế này.

Lý Hạc Dương đặt kính xuống bàn rồi cười lớn nói.

Vương Tử Quân gật đầu nói:

- Thư ký trưởng nói rất đúng, trước kia mỗi buổi sáng thức dậy đều thích mua một chén đậu hũ bán ngoài đường uống cho sảng khoái, bây giờ thì tốt quá, đi xuống phố đừng nói là ăn cơm, chào hỏi cũng đủ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.