- Cậu Đức Trụ, thật sự là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, lúc này tôi đang ngụp lặn trên bờ cát, nghe tin cậu đánh một tên khốn nói xấu bí thư Vương thì cảm thấy sảng khoái, thật sự giống phong thái của tôi năm xưa.
Thái Thần Bân há miệng cười hớn hở nói với Lý Đức Trụ.
Lý Đức Trụ chợt sững sờ, hắn không ngờ anh Thái lại nói việc mình đánh nhau giống phong phái năm xưa, không phải là vì lái xe tiền bối này của bí thư Vương cũng từng đánh nhau theo kiểu như vậy? Trong đầu Lý Đức Trụ chợt lóe lên những ý nghĩ như vậy, hắn chợt cảm thấy có thêm vài phần thân cận với Thái Thần Bân:
- Anh Thái, tôi nào được tốt như anh nói, tôi mới lái xe cho bí thư Vương được nửa tháng, còn rất nhiều chuyện cần phải thỉnh giáo anh.
- Cái gì mà thỉnh giáo hay không chứ? Hai ta có thể làm lái xe cho bí thư Vương, đây chính là duyên phận. Tôi đã làm lái xe cho lãnh đạo hơn hai năm, xem như có chút quen thuộc, nếu có gì cậu không hiểu thì cứ gọi điện thoại cho tôi.
Thái Thần Bân hào sảng như vậy làm cho Lý Đức Trụ cảm thấy ấm áp trong lòng. Lúc này hắn thật sự rất muốn tâm sự với vị lái xe này của Vương Tử Quân, thế nhưng nghĩ đến tình huống Vương Tử Quân đang cần dùng xe, thế là cáo tội với Thái Thần Bân, hẹn thời gian khác cùng trò chuyện.
- Chủ nhiệm Đổng, anh từng gặp anh Thái rồi sao?
Sau khi khởi động xe thì Lý Đức Trụ quay sang hỏi Đổng Trí Tân.
Đổng Trí Tân cười cười nói:
- Đã từng gặp, nhưng hai người chưa từng công tác cùng nhau, anh ấy bây giờ đang ở thành phố Đông Bộ, sau khi bí thư Vương đến thành phố La Nam, tôi mới đi theo bí thư Vương.
Lý Đức Trụ biết rõ Đổng Trí Tân đi theo bí thư Vương từ khi nào, hắn cười cười nói:
- Ngài biết rõ bây giờ anh Thái đang làm gì không?
- Đang làm bí thư, là chư hầu một phương. Nghe nói bây giờ cậu Thái đã là một bí thư đảng ủy xã trẻ tuổi nhất thành phố Đông Bộ.
Đổng Trí Tân giống như nghĩ đến điều gì đó, hắn khẽ vỗ vai của Lý Đức Trụ rồi nói:
- Đức Trụ, tiểu tử cậu nên ráng học tập theo anh Thái, chỉ cần làm tốt công tác, những gì của cậu Thái vào hôm nay là của cậu vào ngày mai.
Lý Đức Trụ nghe nói Thái Thần Bân là bí thư đảng ủy xã, thế là trong lòng chợt bùng lên ngọn lửa nóng hừng hực. Hắn làm lái xe cho Vương Tử Quân, hắn cảm thấy giống như mình sẽ làm lái xe cho lãnh đạo cả đời, nó giống như là vận mệnh của mình. Có lẽ khi mình có tuổi, bí thư Vương sẽ căn cứ vào công lao công tác nhiều năm mà sắp xếp cho mình một đơn vị tốt, không ngờ mình lại có tương lai phát triển như vậy.
Trong xã hội có những người thường mở miệng nói mình thấu thế sự, không động tâm vì những vật ngoài thân. Nhưng khi sự việc có phát sinh theo chiều hướng tốt, tất nhiên sẽ không thể không động tâm?
- Đúng rồi, tôi có nghe nói khi Thái Thần Bân còn làm lái xe cho bí thư Vương, cũng vì người ta mở miệng nói xấu bí thư Vương, thế là cậu ấy đánh cho tên kia một trận, bây giờ cậu lại là người nối nghiệp. Này cậu Lý, cậu cũng không thể nào kém cạnh cậu Thái được.
Đổng Trí Tân vừa cười vừa nói lời khuyến khích với Lý Đức Trụ.
- Chủ nhiệm Đổng cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt.
Lý Đức Trụ dùng giọng tràn đầy nhiệt huyết nói lời đảm bảo với Đổng Trí Tân.
- Ha ha ha, có thái độ như vậy là được, bí thư Vương chắc chắn sẽ không để cậu bị thiệt hại. Đúng rồi, lái xe cũng phải đi học thêm, lúc này trường đảng đang tổ chức học tập lấy văn bằng, cậu không có việc gì thì nên nắm bắt thật chặt cơ hội lúc này.
Sau khi Đổng Trí Tân mở miệng dặn dò thì xe đã đi đến ngoài phòng họp, đúng lúc thấy Vương Tử Quân được nhóm người Hứa Vân Sơn vây quanh đi về phía trước.
...
- Mẹ, mẹ cứ yên tâm, chỗ này của con có đầy đủ phương tiện giữ ấm, cũng không lạnh đông cứng được.
Vương Tử Quân dùng giọng có chút bất đắc dĩ nói với đầu dây bên kia.
Tuy bây giờ Vương Tử Quân là bí thư thị ủy nhất ngôn cửu đỉnh ở thành phố La Nam, thế nhưng đối diện với mẹ thì thật sự là bất lực. Đặc biệt là mẹ vì chuyện của cháu nội mà quan tâm đến nhiều phương diện, yêu cầu hắn phải thực hiện nhiều thứ, yêu cầu lại rất nghiêm, làm cho hắn cảm thấy nhức đầu không thôi.
Không biết từ khi nào mà Vương Tử Quân cảm thấy địa vị của mình trong nhà liên tục giảm xuống, lúc này đứa bé còn chưa nhận biết được nhiều thứ và đang còn trong nôi là con trai của hắn lại xem như đứng lên thay thế làm trung tâm của cả nhà.
Bố gọi điện thoại đến còn có thể nói vài chuyện công tác, nhưng khi mẹ gọi điện thoại đến, Vương Tử Quân chỉ có thể bỏ ra phần lớn thời gian nói về những sự việc liên quan đến con trai bụ bẫm của mình.
Lúc này thời tiết vừa hơi se lạnh thì Triệu Tuyết Hoa ở bên kia đã ngồi không yên, không những may quần áo cho cháu, còn muốn đích thân đến tỉnh Sơn Nam chăm sóc cháu. Vương Tử Quân thật sự có chút nhức đầu, hắn viện lý do bố cần được mẹ chăm sóc, cuối cùng mới chối bỏ được ý nghĩ của mẹ.
Khi Vương Tử Quân cúp điện thoại thì thấy Mạc Tiểu Bắc đang ôm con làm mặt quỷ với mình, thậm chí bảo bối cũng trừng mắt nhìn về phía hắn, thế là không khỏi làm hắn cười lên ha hả.
Thời tiết dần mát mẻ, đối với Vương Tử Quân thì công tác ở thành phố La Nam cũng dần đi vào quỹ đạo, tất cả trên cơ bản được vận hành đâu vào đấy theo đúng ý chí của Vương Tử Quân.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Tiểu Na đã quen thuộc trong nhà Vương Tử Quân, nàng nhanh chóng đi ra mở cửa, gặp ngay Khương Long Cương đang đứng bên ngoài. Khương Long Cương chào hỏi Vương Tử Quân, sau đó đặt một chiếc túi màu đen lên bàn nói:
- Bí thư Vương, mẹ tôi nghe nói cháu trai cùng tuổi với con của chị gái ở nhà, thế là khi may áo cho cháu ngoại thì cũng làm thêm một bộ, cũng không biết có vừa với cháu không?
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng có chút co quắp của Khương Long Cương, hắn sao không biết tâm tư của đối phương? Hắn cười cười mở túi ra, bên trong là một bộ quần áo len vàng đen trông rất giống như da hổ, là một bộ quần áo rất dày, hắn cười ha hả nói:
- Long Cương, thay mặt tôi cảm ơn bác gái, tôi đang lo chuyện giữ ấm cho cháu vào mùa đông, bây giờ có bộ quần áo này thật sự chẳng còn gì đáng ngại.
Khương Long Cương nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì thở dài một hơi. Thật ra với tính cách của hắn thì căn bản là không muốn có hành vi quà cáp Vương Tử Quân như thế này, thật sự hắn không làm được. Nhưng ở nhà có mẹ, bên kia còn có Tiểu Hà, cả hai cùng tiến công, hắn cuối cùng cũng phải đưa bộ quần áo này đến.
Bí thư Vương trịnh trọng nhận lấy bộ quần áo làm cho Khương Long Cương rất cảm động. Đối với hắn thì bí thư Vương tiếp nhận bộ quần áo, thật sự giống như làm cho trái tim không yên của hắn trở nên bình tĩnh hơn.
- Nếu cháu mặc vừa thì tốt quá, bí thư Vương, mẹ tôi nói nếu không vừa thì cứ nói, bà sẽ về sửa lại.
- Không cần sửa, tôi thấy rất vừa người.
Vương Tử Quân nói rồi quay sang với Mạc Tiểu Bắc:
- Tiểu Bắc, em xem bộ quần áo này thế nào?
Tuy Mạc Tiểu Bắc không tham gia vào những hoạt động ở thành phố La Nam,
thế nhưng nàng là đệ nhất phu nhân của thành phố La Nam, đây là điều mà
căn bản không ai có thể phủ nhận được. Nhắc đến vị trung tá Mạc này thì
ai cũng đều cảm thấy e ngại, cũng không phải là Mạc Tiểu Bắc ở đây không thèm quan tâm đến ai, mà ánh mắt nhàn nhạt của nàng làm cho đám người
có ý muốn tiếp cận với Vương Tử Quân cũng phải rời khỏi nơi này.
Mạc Tiểu Bắc cầm lấy bộ quần áo giống như một con hổ được thuê cho trẻ con, nàng cũng rất yên mến. Nàng khẽ cười nói với Khương Long Cương:
- Long Cương, thay tôi cảm ơn bác gái, tôi cũng rất thích bộ quần áo này.
Khương Long Cương lúc này chợt cảm thấy có chút ngại ngùng, muốn nói một câu
"trung tá Mạc thích thì quá tốt" thế nhưng lại căn bản không nên lời.
Hắn thật sự có hơi non trên phương diện kết nối quan hệ với lãnh đạo.
Nếu nói chuyện quá hòa nhã vui vẻ thì giốn như có hơi quá; trò chuyện
tục tĩu thì rõ ràng là mất thể thống; nói chuyện đứng đắn thì căn bản
làm cho bầu không khí thoải mái chợt đông cứng, vì thế lúc này Khương
Long Cương thật sự cảm thấy sau lưng vã đầy mồ hôi.
Một tháng qua thật sự giống như giấc mộng với Khương Long Cương, hắn vốn là một giáo
viên nông thôn lại biến thành thư ký của bí thư thị ủy. Tin tức này
truyền ra khắp thành phố, một số người mà chính hắn cũng không dám nghĩ
chợt xuất hiện. Những người này không những tỏ ra nhiệt tình với hắn,
còn thường xuyên xưng hô anh em, thật sự giống như rất muốn kết giao.
Lúc này bố vợ cứ hai ngày là yêu cầu hắn đến nhà một lần, truyền thụ cho
hắn nhiều kinh nghiệm quan trường. Thậm chí là mẹ vợ hay bắt bẻ bây giờ
lại sốt sắng chạy ra ngoài mua cho hắn hai bộ tây trang có nhãn hiệu
đàng hoàng.
Những thay đổi này làm cho Khương Long Cương sinh ra
cảm giác bị lạc, thế nhưng hắn lại nhanh chóng điều chỉnh tâm tình của
mình. Hắn biết rõ mình sở dĩ có những thay đổi như vậy, tất cả là nhờ vị trí thư ký của bí thư Vương.
Vì vậy Khương Long Cương không
những làm thư ký cho tốt, tuy không nhất định trở thành phụ tá đắc lực
của Vương Tử Quân giống như Đổng Trí Tân, thế nhưng cũng phải trở thành
một người không thể thiếu ở bên cạnh bí thư.
- Đi thôi.
Vương
Tử Quân đặt ly trà xuống, sau đó chậm rãi đi ra ngoài cửa. Lúc này nhà
Vương Tử Quân đã chuyển đến ngôi nhà mới, những thiết bị mới được lắp
đặt càng làm cho gian phòng bừng sáng.
Vương Tử Quân đi ra khỏi
nhà và cảm thấy có hơi lạnh, tuy còn chưa có tuyết rơi nhưng gió lạnh
mùa đông vẫn như con dao nhỏ liên tục tiến lên đâm vào da thịt con
người.
Khương Long Cương nhanh chóng giúp Vương Tử Quân mở cửa
xe, sau đó ngồi lên vị trí tay lái phụ. Lý Đức Trụ đã khởi động xe, hắn
nhanh chóng nhấn chân ga, xe rời khỏi khu nhà dành cho thường ủy thị ủy.
- Long Cương, ngày hôm nay có sắp xếp gì không?
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Khương Long Cương rồi trầm giọng hỏi.
- Bí thư Vương, chín giờ sáng trưởng phòng Vương phòng quản lý phục vụ
công cộng đến báo cáo công tác cung cấp khí ấm. Mười giờ hai mươi có hội nghị thúc đẩy phát triển kinh tế cần anh đến tham gia...
Khương Long Cương lật sổ ra trầm giọng báo cáo với Vương Tử Quân.
Khương Long Cương là người có trí nhớ rất tốt, thế nhưng hắn vẫn kế thừa
truyền thống tốt đẹp của người tiền nhiệm, vẫn ghi lại những gì cần
thiết vào trong vở.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu dùng giọng vui đùa nói:
- Long Cương, khí ấm ở gia đình cậu thế nào?
- Bí thư Vương, trước kia chỗ tôi không có cung cấp khí ấm, đến mùa đông
từng nhà phải nghĩ biện pháp, bây giờ được tập trung cung cấp khí ấm,
thế nên ai cũng vui vẻ.
Khương Long Cương dù nói lời nịnh hót Vương
Tử Quân, thế nhưng đây có hơn phân nửa là sự thật. Trong khu dân cư của
bọn họ có nhiều người được sử dụng hệ thống khí ấm, thế cho nên ai cũng
cảm thấy vui vì công trình của thành phố La Nam.
Đặc biệt là một
vài người lớn tuổi, bọn họ càng hoan nghênh sự kiện này. Đối với bọn họ, vào mùa đông có khí ấm rõ ràng là rất hạnh phúc.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu nói:
- Tuy hai tháng qua phòng quản lý công cộng có thành tích rõ rệt, thế
nhưng muốn đạt đến tiêu chuẩn mỗi nhà đều có khí ấm vào mùa đông thì cần thêm hai năm nửa mới xong. Long Cương, chút nữa cậu thông báo cho chủ
tịch Hà đến phòng làm việc của tôi, tôi muốn bàn với anh ấy về vài vấn
đề liên quan đến bảo vệ sức khỏe gia đình.
Khương Long Cương
nhanh chóng ghi chép những lời của Vương Tử Quân vào vở, trong lòng có
chút cảm động vì sự chú đáo của bí thư Vương.
- Tút tút tút.
Điện thoại đổ chuông, âm thanh vang lên du dương trong xe. Khương Long Cương lấy điện thoại ra định bấm nút nghe, hắn chợt phát hiện đó không phải
là tiếng chuông của điện thoại mình. Hắn đưa mắt nhìn sang, đã thấy bí
thư Vương nghe máy.
- Trưởng phòng Quách, đã một thời gian anh
chưa đến thành phố La Nam chỉ đạo công tác, đám người chúng tôi thật sự
cảm thấy rất ngóng trông.
Khi mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và Quách Tiên Vi càng thêm mật thiết, hai bên nói chuyện điện thoại với nhau càng thêm tùy ý.
Quách Tiên Vi cười ha hả nói:
- Bí thư Vương, tôi không dám triệu hoán ngài, thật sự chỉ có trưởng phòng Hứa mới có thể làm như vậy mà thôi.
Hai người nói vài câu vui đùa, Quách Tiên Vi chợt cười nói:
- Tử Quân, nói cho anh một tin tức tốt, kinh nghiệm cải cách nhân sự của
thành phố La Nam được lãnh đạo tỉnh tán thưởng, hai ngày tới sẽ có nhiều lãnh đạo tỉnh đến thành phố La Nam nghiên cứu học tập, anh cần chuẩn bị sẵn sàng.
- Có phải là bí thư Nhất Phong sẽ đến không?
Vương Tử Quân phân tích lời nói của Quách Tiên Vi rồi khẽ cười.
- Bí thư Nhất Phong nhất định sẽ cùng đi.
Quách Tiên Vi nói rất khéo léo, tuy không nói rõ, thế nhưng hai chữ cùng đi đã nói rõ vấn đề với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nói lời cảm tạ Quách Tiên Vi, hai người trao đổi với nhau vài ý kiến, sau vài phút thì cúp điện thoại. Hào Nhất Phong dù nói đến thành
phố La Nam nhưng đến bây giờ vẫn chưa đến, xem ra là vì chờ vị lãnh đạo
này đến luôn một thể.
Ai có thể làm cho Hào Nhất Phong chỉ là lãnh đạo tỉnh cùng đi? Trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên một bóng người.
Vương Tử Quân đi vào phòng làm việc, lúc này trưởng phòng tổ chức Tôn Chiêu
Hi đã chờ trước cửa phòng làm việc của Vương Tử Quân . Tuy Tôn Chiêu Hi
vẫn tràn đầy nụ cười, thế nhưng nếu so với dĩ vãng thì lại có thêm vài
phần già lão.
Tôn Chiêu Hi sắp rời khỏi thành phố La Nam, tin tức này căn bản đã được xác định, phòng tổ chức tỉnh ủy đã tiến hành nói
chuyện với hắn. Nhưng lúc này hắn vẫn là trưởng phòng tổ chức La Nam,
thế cho nên có một vài việc vẫn cần hắn phải thực hiện.
Đáng lý
ra phương án cải cách nhân sự lần này được lãnh đạo thượng cấp khẳng
định, Tôn Chiêu Hi là trưởng phòng tổ chức thì sẽ cảm thấy rạng rỡ mặt
mày, thế nhưng hắn thật sự cảm thấy trên mặt mình căn bản không có chút
ánh sáng nào.
- Bí thư Vương, tôi có việc cần báo cáo với ngài.
Tôn Chiêu Hi đi theo Vương Tử Quân vào trong phòng làm việc, hắn trầm giọng nói.
Vương Tử Quân khoát tay cho Tôn Chiêu Hi ngồi xuống, Khương Long Cương đã
bưng trà nóng lên. Khi Tôn Chiêu Hi chuẩn bị báo cáo thì Hà Khởi Duệ
chợt gõ cửa đi vào với vẻ mặt bối rối.