Đội trưởng Ngô thấy cửa được mở ra thì định xông vào đầu tiên, nhưng cuối cùng hắn vẫn ném bỏ tâm tư này của mình, hắn sửa sang lại quần áo rồi lớn tiếng nói:
- Chào bí thư Lục, tôi là người của cục công an tỉnh.
Đám cảnh sát ở bên ngoài rất muốn đi vào, bọn họ cũng không biết Lục
Ngọc Hùng đang trốn ở bên trong có bộ dạng thế nào. Nhưng khi bọn họ
thấy bộ dạng của đội trưởng, bọn họ cũng nhớ đến thân phận đặc biệt của
Lục Ngọc Hùng.
Đây không phải là người vừa được đề bạt làm chủ tịch thành phố La Nam,
có cùng cấp bậc với cục trưởng của mình sao? Đám người bọn họ không thể
trêu vào được.
Nhưng ý tốt của viên đội trưởng không được đáp lại, trong phòng không có tiếng động. Đội trưởng Ngô cảm thấy có chút không đúng, hắn do dự một
chút, sau đó đi vào trong phòng.
Cửa phòng ngủ cũng khôgn khóa, nhưng đội trưởng Ngô thật sự có chút căng thẳng, hắn sợ mình đi vào sẽ thấy những hình ảnh không nên. Lúc này hắn chợt nghĩ đến hiện trường một vài vụ hung án, nhưng hắn cảm thấy an ủi
chính là trong phòng ngủ không có ai.
Phòng ngủ rất sạch sẽ, chăn gối chỉnh tề, giống như chưa từng có người sinh sống nơi này.
Không có ai trong nhà cả.
- Đội trưởng, không có ai cả.
- Đội trưởng chỗ này cũng không có ai!
- Nhà vệ sinh không có người.
Khi từng âm thanh báo cáo vang lên thì đầu óc đội trưởng Ngô chợt nổ lên ầm ầm, thầm nghĩ có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ định vị sai vị trí, nếu
như vậy thì lần này bọn họ thật sự khốn khổ rồi.
- Tìm tiếp đi, để xem có tìm được bí thư Lục Ngọc Hùng hay không.
Lúc này đội trưởng Ngô cảm thấy mình có chút run rẩy, hắn giống như đã thấy một vụ hung án xuất hiện trước mặt mình.
Đám cảnh sát tham gia tìm kiếm cũng ý thức được tính nghiêm trọng của
vấn đề, cả đám cố gắng lục soát, thế nhưng bọn họ đã căn bản tìm khắp
những nơi có thể chứa người, nhưng bây giờ bọn họ vẫn phải tiếp tục tìm
kiếm một lần nữa.
- Không!
- Không!
- Không có.
Đội trưởng Ngô chợt cảm thấy vã mồ hôi hột, trong đầu hắn đã ý thức được có chuyện lớn xảy ra. Hắn cố gắng làm cho mình tỉnh táo trở lại, hắn
trầm giọng nói:
- Gọi điện thoại, gọi điện thoại cho số điện thoại của bí thư Lục Ngọc Hùng.
Đội trưởng cầm điện thoại bấm số của Lục Ngọc Hùng, lúc này bọn họ thật
sự không thất vọng, ngay sau đó có âm thanh phát ra từ trong hộc bàn.
Đội trưởng Ngô thật sự không chờ đợi được nửa, hắn tiến lên mở hộc bàn
ra, chợt thấy một chiếc điện thoại đang được xạc pin, điện thoại liên
tục rung lên.
- Điện thoại ở chỗ này, điện thoại ở chỗ này.
Đội trưởng Ngô thấy điện thoại thì thật sự còn vui hơn cả cha mình sống
lại, dù sao thì có điện thoại ở đây, dù lãnh đạo của mình có như thế nào cũng không thể nói mình không làm tốt nhiệm vụ. Còn bí thư Lục Ngọc
Hùng cuối cùng đang ở phương nào, lúc này không phải là vấn đề mà một vị cán bộ cấp phó cục như hắn có thể quyết định được.
- Tiểu Ngô, có phải bí thư Ngọc Hùng ở trong này không?
Cửa phòng mở ra, cục trưởng Liêu mang theo hơn mười nhân viên cục công an tỉnh nhanh chóng bước vào.
Đội trưởng Ngô nhìn lãnh đạo trực tiếp của mình, hắn có hơi trầm ngâm, sau đó cầm điện thoại tiến lên nghênh đón.
Thời gian chậm rãi trôi qua, có đôi khi người ta nghĩ thời gian trôi quả rất nhanh, lại có khi phát hiện nó trôi qua quá chậm rãi. Khi người ta
phát hiện thời gian chậm rãi trôi qua, đột nhiên lại phát hiện nó trôi
qua rất nhanh.
Bây giờ Hứa Tiền Giang cảm thấy cực kỳ mâu thuẫn, lão vừa muốn thời gian trôi qua nhanh hơn, vừa muốn thời gian chậm lại. Lão muốn nhanh chóng
tìm được Lục Ngọc Hùng, lão muốn thời gian trôi qua chậm một chút để đám cảnh sát bên kia có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Hứa Tiền Giang ngồi trong phòng làm việc của mình bình tĩnh đọc sách,
nhưng thực tế thì sách kia có nội dung gì, lão căn bản cũng không thể
nào khắc ghi vào đầu được.
Tuy Hứa Tiền Giang là người nắm quyền nhân sự trong tỉnh, thế nhưng lúc
này tất cả xảy ra mà không theo đúng ý nguyện của lão. Khi kim đồng hồ
chỉ bảy giờ bốn mươi phút, vẻ mặt lão càng thêm âm trầm.
Tám giờ sẽ phải xuất phát xuống hồng trung phát La Nam, thế nhưng bảy
giờ bốn mươi còn chưa liên hệ được với Lục Ngọc Hùng. Xem ra Lục Ngọc
Hùng này cần phải dạy bảo lại, cho dù người này được đề bạt làm chủ tịch thành phố La Nam, thế nhưng cũng cần phải học cách tuân thủ kỷ luật.
- Tút tút tút.
Chuông điện thoại vang lên, Hứa Tiền Giang cầm lấy điện thoại nhìn
thoáng qua, chợt thấy trên màn hình xuất hiện ba chữ: “ Lục Ngọc Hùng “ .
Hứa Tiền Giang vốn có tâm tình vội vàng xao động, thế nhưng lúc này tất
cả đã tan biến, lão cảm thấy giống như một khối đá lớn được lấy ra khỏi
lòng mình. Lão vốn có thể trực tiếp nghe máy, thế nhưng cuối cùng vẫn
chờ tiếng chuống vang lên ba lượt, sau đó mới chậm rãi nghe máy.
- Đồng chí Lục Ngọc Hùng, anh đang ở đâu vậy?
Dù lãnh đạo có tức giận cũng phải bảo trì phong độ của mình, đặc biệt là lãnh đạo càng lớn thì càng phải là như vậy.
- Trưởng phòng Hứa, tôi là Tiểu Liêu, chúng tôi tìm được điện thoại của
đồng chí Lục Ngọc Hùng, căn bản không tìm được đồng chí Lục Ngọc Hùng.
Đầu dây bên kia vang giọng nói không phải là của Lục Ngọc Hùng, chính là phó cục trưởng Liêu cục công an tỉnh.
“ Cái gì, không phải là Lục Ngọc Hùng? “
Hứa Tiền Giang chợt cảm thấy đầu nổ ầm một tiếng, lão vốn đang suy nghĩ
xem nên nói những lời gì dạy bảo Lục Ngọc Hùng một chặp, bây giờ xem ra
tất cả đều không dùng được nữa rồi.
- Cục trưởng Liêu, có chuyện gì xảy ra sao? Tìm được điện thoại của Lục Ngọc Hùng, như vậy đồng chí Lục Ngọc Hùng đâu?
Hứa Tiền Giang nói bằng giọng vội vàng hấp tấp, âm thanh này của lão
càng làm cho cục trưởng Liêu ở phía bên kia cảm nhận được áp lực quá
lớn.
- Trưởng phòng Hứa, chúng tôi không tìm được đồng chí Lục Ngọc Hùng,
trong phòng chỉ có một chiếc điện thoại đang được xạc pin mà thôi.
Cục trưởng Liêu nói đến đây thì giống như nghĩ đến điều gì đó:
- Tôi đã xem xét những cuộc gọi của đồng chí Lục Ngọc Hùng, anh ấy chỉ
có liên lạc với người khác vào bốn ngày trước, sau đó không còn liên lạc với ai nữa cả.
Bốn ngày trước không phải là lúc mình nói chuyện với Lục Ngọc Hùng sao?
Hứa Tiền Giang nghĩ đến bộ dạng của Lục Ngọc Hùng khi tiếp xúc với phòng tổ chức, lão cảm thấy có chút hoảng hốt. Chuyện lớn xảy ra, lão không
thể tiếp tục che giấu, lão trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói với đầu đây bên kia:
- Cục trưởng Liêu, anh lập tức cho các đồng chí cục công an đi tìm đồng chí Lục Ngọc Hùng.
Hứa Tiền Giang nói một câu rồi cúp điện thoại, lúc này trong lòng lão
thật sự bừng bừng cảm giác xấu. Lục Ngọc Hùng vừa được đề bạt làm chủ
tịch thành phố La Nam, lại đặt điện thoại trong một gian phòng không ai
biết, bản thân lại biến mất không thấy bóng dáng.
Không tìm được Lục Ngọc Hùng.
Nếu thật sự không tìm thấy, như vậy sẽ là một sự kiện cực kỳ lớn, Hứa
Tiền Giang thật sự không dám nghĩ thêm. Lão trầm ngâm giây lát, sau đó
đi về phía phòng làm việc của bí thư Hào Nhất Phong.
Vì muốn đưa Lục Ngọc Hùng đi nhận chức nên sáng nay bí thư Hào Nhất
Phong đến sớm, khi Hứa Tiền Giang đến phòng làm việc của bí thư Hào Nhất Phong, lúc này Hào Nhất Phong đang xem xét văn kiện.
- Trưởng phòng Tiền Giang, anh ðã chuẩn bị xong hết chưa?
Hào Nhất Phong nhìn Hứa Tiền Giang đi đến, thế là khẽ ngẩng đầu hỏi.
“ Chuẩn bị tốt cái quái gì, Lục Ngọc Hùng đã mất tích rồi! “
Hứa Tiền Giang cười khổ một tiếng, lão định mở miệng nói cho Hào Nhất
Phong, đúng lúc chiếc điện thoại màu đỏ bí mật trên bàn làm việc của Hào Nhất Phong chợt đổ chuông.
Hào Nhất Phong phất tay với Hứa Tiền Giang, sau đó nghe máy. Gương mặt
lão vốn tràn đầy nụ cười, thế nhưng sau khi nghe nội dung cuộc điện
thoại, gương mặt lại trở nên cực kỳ khó coi.
Hai phút sau Hào Nhất Phong cúp điện thoại, lúc này gương mặt bí thư
tỉnh ủy đã trở nên cực kỳ tái nhợt. Lão ngồi dựa lưng xuống ghế như mất
hết sức lực, cuối cùng mới dùng giọng thều thào nói:
- Hay cho Lục Ngọc Hùng, hắn bỏ trốn rồi.