Có một câu
nói thế này, mặc kệ mọi chuyện xảy ra thì sẽ không vướng
phải sai lầm, nếu càng làm nhiều chuyện thì tỉ lệ sai lầm
càng cao.
- Tôi nhất định sẽ báo cáo với bí thư Đường.
Quan Vĩnh Hạ dùng giọng chăm chú nói.
Hào Nhất Phong cười cười mà không nói gì thêm, nhưng ánh
mắt lại rơi lên tấm bản đồ tỉnh Sơn Nam trên vách tường.
Quan Vĩnh Hạ cũng nhìn theo ánh mắt của Hào Nhất Phong,
hắn biết rõ thế cục ở tỉnh Sơn Nam sắp trở nên phức tạp.
Bốn mùa liên tục biến đổi, cây lá từ màu xanh tươi mát dần khô héo vàng úa, sau đó rơi xuống đất.
Mùa đông ở thành phố La Nam cũng không có gió lớn nhưng rất lạnh, gió giống như dao cạo xương, làm người ta sinh ra cảm
giác lạnh thấu xương.
Nhưng lúc này ở hiện trường nghi thức khởi công trường trung cấp nghề ở đường Bắc Giao thành phố Lô Bắc càng thêm náo
nhiệt, nhân viên tới lui qua lại, chuẩn bị cho các hạng mục công tác.
- Tiểu Tần, pháo mừng bên kia thế nào rồi?
Chủ nhiệm văn phòng của phòng giáo dục là Trác Phương Khải có thể nói là người bận rộn nhất, hắn không những phải nghe
theo những sắp xếp của lãnh đạo, càng phải làm tốt tất cả
công tác chuẩn bị, thế nên cơ thể béo tốt lúc này đầy mồ hôi.
- Chủ nhiệm Trác, ngài yên tâm, đã chuẩn bị xong rồi.
Tiểu Tần là một viên cán bộ trẻ tuổi mới được phân phối
đến phòng giáo dục, cũng là một trong những người nghe lời
chủ nhiệm Trác nhất trong phòng giáo dục.
Tiểu Tần biết nghe lời tất nhiên sẽ được Trác Phương Khải yêu mến, hắn khẽ gật đầu với Tiểu Tần:
- À, chuẩn bị cho tốt là được, lần này chỉ là nghi thức
khởi công trường nghề, nhưng nó liên quan đến hình tượng của
phòng giáo dục. Giám đốc Lý rất coi trọng, tuyệt đối không
thể để phát sinh vấn đề.
Tuy đến nhận công tác chưa bao lâu nhưng Tiểu Tần lại hiểu
rất rõ về chủ nhiệm văn phòng của mình, hắn cung kính đáp
lại hai câu, sau đó nói sang chuyện khác:
- Chủ nhiệm Trác, nghe nói lần này có lãnh đạo lớn tham gia nghi thức khởi công phải không?
- Là lãnh đạo ủy ban nhân dân thành phố, nghe nói là phó chủ tịch thường vụ.
Chủ nhiệm Trác rất quan tâm đến công tác tiếp đãi, tuy câu
trả lời của hắn có hai chữ "nghe nói", nhưng đáp án cơ bản là khẳng định.
Phó chủ tịch thường vụ chình là một vị lãnh đạo có thực quyền trong thành phố, hèn gì được lãnh đạo phòng giáo dục
coi trọng như vậy, ngay cả giám đốc Lý cũng đội gió lạnh đến
đây từ sớm.
Tiểu Tần dù muốn tìm hiểu thêm nhiều tin tức từ chủ nhiệm Trác, nhưng lúc này chủ nhiệm Trác căn bản không có tâm tư
muốn nói với hắn. Chủ nhiệm Trác khoát tay với Tiểu Tần, sau
đó đi về phía những nhân viên công tác phụ trách âm thanh.
- Chủ nhiệm Trác thật sự rất bận rộn.
Một vị phó hiệu trưởng trường nghề đứng bên cạnh Tiểu Tần dùng giọng cảm khái nói.
Tiểu Tần cười nói:
- Đúng vậy, vì có lãnh đạo lớn sắp đến.
Khi Tiểu Tần và vị phó hiệu trưởng kia nói chuyện với
nhau, đúng lúc giám đốc Lý đi về phía sân khấu. Với cấp bậc
của Tiểu Tần tất nhiên sẽ không thể tiếp cận lãnh đạo vào
lúc này, hắn chỉ có thể chạy đến bên cạnh pháo mừng, cố
gắng làm ra vẻ đã kiểm tra rõ ràng.
Chủ nhiệm Trác vừa mới rời đi được hai bước thì quay ngoắt lại giống như sau lưng có mắt, sau đó nhanh chóng tiến lên chào đón giám đốc Lý.
- Chủ nhiệm Trác, chuẩn bị thế nào rồi?
Giám đốc Lý nhìn lướt qua bốn phía rồi trầm giọng hỏi.
Chủ nhiệm Trác vừa rồi còn rất oai, bây giờ đã không còn
bộ dạng của một vị lãnh đạo, hắn cúi đầu khom lưng đứng
trước mặt giám đốc Lý rồi dùng giọng cung kính nói:
- Giám đốc Lý, tôi vừa rồi đã kiểm tra rồi, tất cả công tác trên cơ bản đều đã được chuẩn bị xong.
- À, đảng ủy chính quyền rất coi trọng công tác khởi công
xây dựng trường nghề lần này, nếu không sẽ chẳng bỏ ra nhiều
tiền như vậy để chúng ta xây dựng trường. Vì vậy chúng ta nhất định phải làm tốt hạng mục khởi công, để cho đảng ủy chính
quyền thấy được lực chiến đấu của phòng giáo dục chúng ta.
Giám đốc Lý không hỗ danh là lãnh đạo, chỉ cần nói vài câu đã chiếm được cao độ so với chủ nhiệm Trác.
- Giám đốc Lý cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm bừng
sáng những mặt tốt nhất, sẽ để cho lãnh đạo thấy được lực
chiến đấu của phòng giáo dục chúng ta.
Chủ nhiệm Trác vỗ ngực dùng giọng kiên định nói.
Khi hai vị lãnh đạo đi về phía sân khấu, lúc này Tiểu Tần
đang cố gắng làm ra vẻ đang kiểm tra cũng phải đặt công cụ
xuống. Khi hắn dùng ánh mắt hâm mộ nhìn hình bóng của giám
đốc Lý đang rời đi, chợt nghe thấy có người bên cạnh nói:
- Anh Tần, chúng ta không phải vừa xây dựng trường cao đẳng
nghề sao? Thế nào bây giờ lại mở trường trung cấp nghề nữa
rồi?
Người gọi Tiểu Tần là anh Tần chính là moôt nhân viên tiếp
tân của công ty phụ trách công tác pháo mừng, sau hai ngày liên
hệ với nhau, Tiểu Tần biết đối phương họ Trần.
Tiểu Tần cũng không thích tiểu tử này, cũng không phải là
chán ghét. Lúc này nghe thấy đối phương hỏi mình, hắn vốn đang rất hâm mộ chợt tỉnh táo tinh thần, dùng giọng chậm rãi nói:
- Anh cũng không biết gì sao? Bây giờ trong thành phố chúng
ta có bao nhiêu xí nghiệp? Những xí nghiệp này lại có bao nhiêu công nhân? Anh có biết những công nhân có kỹ thuật và năng lực
thao tác sẽ được trả tiền lương cao hơn những công nhân bình
thường không?
Lời nói của Tiểu Tần làm cho một người mới từ nông thôn
lên thành phố làm việc chưa bao lâu như Tiểu Trần phải kinh
ngạc, hắn dùng ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn Tiểu Tần, sau đó
mới thì thào nói:
- Không biết.
- Tôi nói cho cậu fbieest, thành phố La Nam chúng ta trong
thời gian một năm qua đã kéo về một trăm doanh nghiệp, nhu cầu
về lượng nhân viên kỹ thuật là rất lớn. Chỉ cần là một công
nhân có bằng trung cấp thì một tháng sẽ có được số lương thế
này.
Tiểu Tần nói rồi đưa ra ba ngón tay, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.
Một tháng ba ngàn, Tiểu Tần công tác ở phòng giáo dục, dù công tác rất tốt nhưng mỗi tháng chỉ có sáu trăm đồng. Nhưng
hắn vẫn thỏa mãn với chút tiền lương của mình, dù sao trong
đám bạn cùng tốt nghiệp với hắn, tiền lương ở thành phố La
Nam là rất cao, hơn nữa hắn còn nghe nói sẽ tăng thêm.
- Ba ngàn...
Tiểu Trần thật sự cảm thấy khó thể tin.
- Đúng là ba ngàn, dù là như vậy thì các công ty vẫn phải
tranh giành nhau những công nhân này. Anh đừng nhìn đây là trường trung cấp nghề, biết đâu nó sẽ là nền móng cho trường đại
học La Nam sau này?
Tiểu Tần rất thỏa mãn với phản ứng của Tiểu Trần, thế nên hắn vỗ vai Tiểu Trần nói:
- Cậu Trần, sau này nếu có rảnh thì cố gắng tham gia học tập, như vậy mới có lợi cho cậu.
- Cám ơn anh Tần, tôi nghe lời anh.
Tiểu Tần cười nói:
- Những thứ này để sau rồi nói, khi trường trung cấp chiêu
sinh, tôi đang nghĩ xem có nên chuẩn bị cho anh một danh sách hay
không, còn bây giờ cậu chịu khó xem pháo mừng có gì bất ổn
không?
Tiểu Trần vì những lời nói của Tiểu Tần làm cho máu nóng sôi trào, hắn bắt đầu cẩn thận xem xét lại pháo mừng. Lúc
này đầu óc Tiểu Tần lại đang nghĩ đến rất nhiều vấn đề.
Tuy Tiểu Tần mới đến thành phố La Nam được một năm, thế nhưng một năm
qua thành phố La Nam có những biến hóa gì đều được biết rõ. Năm nay
đường cao tốc và đường xe lửa sẽ thông qua, hơn nữa nhiều tòa nhà cao
tầng và xí nghiệp được khởi công xây dựng, trong đó quy hoạch khu quy
hoạch kỹ thuật cao của thành phố La Nam càng xem như đón xu thế phát
triển lớn.
Tiểu Tần nghĩ đến một bài báo nói thành phố La Nam sắp trở thành một trung tâm sản xuất hàng điện tử mà thật sự sinh ra cảm giác muốn cười.
Dù sao hắn cũng là một thành viên của thành phố La Nam, đó cũng là vinh
hạng của mình.
- Tút tút tút.
Chuông điện thoại di động chợt vang lên, Tiểu Tần lấy chiếc điện
thoại màu trắng của mình ra nhìn qua, bên trên là một chữ "vợ".
- Alo, Tâm Nghi, anh đang ở trường nghề số 3? Còn làm gì nữa chứ? Đang chờ lãnh đạo đến tham gia nghi lễ khởi công.
Tiểu Tần cũng căn bản không có chút gò bó, hắn gọi điện thoại cực kỳ thuận tiện.
Sau khi nói vài câu triền miên trong điện thoại, Tiểu Tần chuẩn bị
tắt điện thoại. Hắn rất yêu quý chiếc điện thoại di động màu trắng nhỏ
như bàn tay của mình.
- Anh Tần, cái điện thoại này rất đẹp, anh mua ở đâu vậy?
Tiêu Trần nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đi động của Tiểu Tần, sau đó dùng giọng hâm mộ khó thể che giấu nói.
- Hì hì, cái điện thoại này rất tốt, tôi nói cho cậu biết, nó là hai tháng lương của tôi đấy.
Tiểu Tần đưa điện thoại cho Tiểu Trần nhìn qua, sau đó khẽ nói:
- À, còn nữa, giá rẻ như thế này là do công ty điện thoại đặt ở
thành phố chúng ta, nghe nói chiếc điện thoại này đưa ra bán ở nơi khác
sẽ có giá hơn hai ngàn.
- Thứ này thật sự được sản xuất ở thành phố chúng ta sao?
Tiểu Trần nhìn chiếc điện thoại mà dùng giọng khó tin nói.
- Tất nhiên rồi, tôi cũng không muốn gạt cậu. Cậu có biết khu quy
hoạch kỹ thuật cao không? Điện thoại được sản xuất từ nơi đó.
Tiểu Tần bỏ điện thoại vào trong túi quần của mình, sau đó dùng giọng kiêu ngạo nói:
- Tôi còn nghe nói chiếc điện thoại này rất tốt, vì có nhiều người hùn vốn nên được áp dụng kỹ thuật cao để sản xuất.
Khi Tiểu Tần còn định nói vài câu với Tiểu Trần về tri thức liên
quan đến điện thoại, đúng lúc thấy giám đốc Lý vội vàng đi từ sân khấu
xuống bên dưới, gương mặt trầm trầm vừa rồi đã có vài phần hưng phấn.
- Chủ nhiệm Trác, sao vậy ạ?
Tiểu Tần nhìn thấy giám đốc đi lại nhanh nhện như chím, thế là không khỏi lén mở miệng hỏi chủ nhiệm Trác ở phía sau.
Cơ thể của Trác Phương Khải nhìn qua còn có vẻ lớn hơn cả giám đốc
Lý, lúc này giám đốc Lý đi lại nhẹ nhàng bay bổng, thé là không khỏi cảm thấy có chút khó chịu.
- Bí thư Vương đến.
Trác Phương Khải lúc này căn bản không có thời gian quan tâm đến Tiểu Tần, hắn nói một câu đơn giản rồi nhanh chóng chạy đi.
Bí thư Vương đến? Một câu nói làm cho Tiểu Tần chợt ngây dại, dù
trong thành phố La Nam có nhiều người họ Vương, thế nhưng chỉ có một
người được xưng là bí thư Vương, chính là bí thư Vương Tử Quân.
Tuy Tiểu Tần phần lớn đềuc chỉ nhìn thấy bí thư Vương Tử Quân tren
tivi, thế nhưng cũng không thể ngăn cản sự kính nể của hắn với vị bí thư thị ủy hơn mình không bao nhiêu tuổi này. Thành phố Sơn Nam sở dĩ có
những biến đổi khác biệt theo từng ngày, cán bộ nhân dân thành phố có
thể có được danh dự, tất cả là nhờ vào bí thư Vương.
Không có bí thư Vương thì bây giờ La Nam không có giao thông tiện
lợi, càng không có xu thế phát triển mạnh mẽ như thế này. Thậm chí có
một hôm hắn đi làm, có một người mở miệng mắng bí thư Vương, kết quả là
bị ba ông lão đi qua mở miệng dạy bảo cho một chặp.
Lúc này bí thư Vương lại đến tham gia nghi thức khởi công trường nghề.
"Không khoa trương như vậy chứ?"
Theo Tiểu Tần được biết thì bí thư Vương không phải là người thích
tham gia những nghi thức khởi công đặt móng, dù là khi đường cao tốc Sơn La thông xe thì bí thư Vương cũng chỉ xuất hiện mà thôi. Bí thư cũng
không máy móc đọc bản thảo theo đúng sắp xếp, chỉ đứng trước micro nói
một câu:
- Chuyện tốt phải làm tốt, hiện thực phải làm sao cho thật, thông xe.
Một câu nói ngắn gọn của bí thư Vương được các đại biểu ở thành phố
La Nam nói đi nói lại say sưa trong một khoảng thời gian, đây chính là
cá tính của bí thư Vương Tử Quân.
Trước nay có một câu chuyện chê cười, chỉ cần liên quan đến hoạt
động của lãnh đạo, ý nghĩa của nó là thế này: Không phát biểu thì không
quan trọng, không vỗ tay thì không vui vẻ, không tiến triển sẽ không
thuận lợi, không hoàn thành chẳng viên mãn, không thành tựu sẽ không
lớn, không công tác không vững chắc; không hiệu suất không rõ rệt; không hoàn thành không vượt mức, không làm xong không đề cập. Tất nhiên không có vấn đề sẽ không có nguyên nhân lịch sử tạo thành. Dưới tình huống
như vậy, bí thư Vương lại dùng phương pháp trái ngược, khó tránh khỏi
tình huống được nhiều người nhìn vào và dư luận quan tâm.
So ra thì trường trung cấp nghề căn bản không thể nào có lực ảnh
hưởng cùng cấp bậc với đường cao tốc Sơn La, bí thư Vương là người thích đi ngược lại dòng nước sẽ có tâm tư tham gia một nghi thức khởi công
như thế này sao?
- Chủ nhiệm Trác, anh không nói đùa đấy chứ?
Tiểu Tần rất hoài nghi, hắn đi đến trước người chủ nhiệm Tần, dùng giọng khó hiểu hỏi thăm.
- Tôi lừa cậu, tôi có thể lừa cậu sao?
Trác Phương Khải lúc này cũng không có thời gian dông dài với Tiểu Tần, hắn hét lên một câu rồi nhanh chóng bỏ đi.
Tiểu Tần nhìn tiến độ của Trác Phương Khải, sau đó lại nhìn sang
phía bên cạnh, nhóm đồng sự đang bận rộn dưới sự chỉ huy của giám đốc
Lý. Cuối cùng hắn ý thức được sự việc là thật, trong lòng thật sự có
chút kích động.
Bí thư Vương sẽ đến, bí thư Vương thật sự tham gia nghi thức khởi công lần này.
Tiểu Tần nhìn hội trường thật sự ồn ào nóng bức, hắn cũng nhanh
chóng chạy đến bên cạnh Tiểu Trần, dù Tiểu Trần nói phương diện pháo hoa không có vấn đề, thế nhưng hắn vẫn phải kiểm tra lại một lần nữa.
Lần này bí thư Vương đến tham gia, tuyệt đối không thể phát sinh sai lầm.
Chín giờ sáng, Tiểu Tần rốt cuộc cũng được gặp bí thư Vương đến tham gia nghi thức khởi công. Trên đài chủ tịch được dựng lên tạm thời, vị
bí thư truyền kỳ của thành phố La Nam thật sự quá trẻ tuổi, khí vũ hiên
ngang. Lẽ ra người như vậy phải là một kẻ ăn chơi trác táng mới đúng,
không ngờ thật sự là lãnh đạo thành phố, đang nói về phương diện giáo
dục, nói rất hay, rất kích động, cực kỳ tươi sáng.
Trong tiếng pháo tay rộn rã, Vương Tử Quân hoàn thành công tác khởi
công trường trung cấp nghề. Hắn mở miệng nói vài lời khuyến khích với
các cán bộ phòng giáo dục, sau đó leo lên xe bỏ đi.
- Bí thư Vương, có phải chúng ta đầu tư hơi nhiều vào trường trung cấp nghề rồi không?
Lý Nhị Bình leo lên xe của Vương Tử Quân, sau khi xe rời khỏi hội trường, nàng khẽ dùng giọng đề nghị nói với Vương Tử Quân.