Bí Thư Trùng Sinh

Chương 512: Chương 512: Mài dao phần lưỡi




- Đồng chí Chúc Vu Bình...

Khi những chữ này vang lên, Chúc Vu Bình chợt cảm thấy cơ thể của mình chợt run, hắn không ngờ văn kiện còn đề cập đến tên mình.

Trước đó Chúc Vu Bình còn tự thừa nhận mình là một người rất giỏi, từ khi vị trí phó chủ tịch thường vụ như con vịt bay mất khi nước đã đun sôi thì hắn luôn che giấu rất tốt, dù trong lòng luôn cảm thấy như lửa thiêu, đứng ngồi không yên, điên điên khùng khùng. Hắn dù thế nào cũng không thổ lộ, vào trường hợp đông người thì càng giả vờ ung dung bình tĩnh giống như chưa từng có gì xảy ra.

Không ngờ đám người kia vẫn không vừa mắt với mình. Chúc Vu Bình nghĩ đến tình huống mình phải rời khỏi thành phố Đông Bộ, hắn thật sự cảm thấy đầu óc choáng váng. Nhưng kinh nghiệm công tác nhiều năm vẫn làm hắn áp chế được cảm giá của mình, vẫn làm gương mặt hắn đầy nụ cười, dù là khi nào thì hắn cũng phải bảo trì phong độ của mình.

"Mình cũng bị điều đi, xem ra..."

Khi Chúc Vu Bình thầm cảm thấy căm giận bất bình, đột nhiên Quách Tiên Vi ở trên đài đã lên tiếng:

- Đồng chí Chúc Vu Bình tiếp nhận vị trí phó bí thư thành phố Đông Bộ, miễn đi chức vụ phó chủ tịch thành phố.

"Tại sao lại như vậy?"

Chúc Vu Bình thật sự không tin vào lỗi tai của mình, thậm chí đám người Hạ Nham Châu cũng có suy nghĩ như vậy, vẻ mặt tất cả đều cực kỳ kinh ngạc. Đám người Tưởng Tuệ Minh vốn nhìn về phía Chúc Vu Bình bằng ánh mắt đồng tình, bây giờ tất cả đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Chúc Vu Bình.

Phó bí thư thị ủy, Chúc Vu Bình thậm chí còn không cạnh tranh được vị trí phó chủ tịch thường vụ nhưng lại tiến lên làm phó bí thư thị ủy. Dù quyền lợi của phó bí thư cũng tương đương với phó chủ tịch thường vụ, thế nhưng nếu nhìn vào vị trí và thân phận, phó chủ tịch trình vẫn kém hơn phó bí thư một chút.

Quách Tiên Vi vẫn tiếp tục đọc thông báo bổ nhiệm, thế nhưng lúc này không còn ai chú tâm lắng nghe, từng ánh mắt đều nhìn về phía Chúc Vu Bình, tiện đà nhanh chóng chuyển ánh mắt lên người Vương Tử Quân ngồi bên phía tay phải Quách Tiên Vi.

Trên đời này không có chuyện hận vô cớ, cũng không có yêu vô cớ, Chúc Vu Bình từ vị trí phó chủ tịch bình thường tiến lên phó bí thư thị ủy, trong đó chắc chắn sẽ có người ra tay giúp sức. Trước đó Chúc Vu Bình và Phùng Chí Trường tranh chấp vị trí phó chủ tịch thường vụ, bây giờ Chúc Vu Bình tiến lên làm phó bí thư, như vậy người thúc đẩy là ai? Hình như không cần phải suy đoán nữa rồi.

Mọi người vốn cho rằng trong tranh chấp lần này thì kết quả là Vương Tử Quân bại hoàn toàn, không ngờ lúc này gió lại đổi hướng, Chúc Vu Bình thảm bại trong tranh chấp vị trí phó chủ tịch thường vụ lại tiến lên làm phó bí thư thị ủy.

Phùng Chí Trường ngồi phía dưới Bành Quang Binh, hắn lẳng lặng nghe Quách Tiên Vi đọc thông báo đề bạt, trong lòng sinh ra cảm giác bực bội. Nhiều ngày qua hắn luôn có dự cảm không hay, trên sự kiện lần này sẽ không đơn giản như vậy, hôm nay đã có văn bản bổ nhiệm Chúc Vu Bình, quả nhiên tất cả đã chứng minh suy đoán của hắn.

Phó bí thư, dù chưa tuyên bố phân công nhưng tất cả đã quá rõ ràng, Chúc Vu Bình sẽ tiếp nhận phần công tác của Phạm Bằng Phi, sẽ là phó bí thư nắm công tác tổ chức, chính là lãnh đạo đứng hàng thứ ba trong thành phố Đông Bộ. Dù Chúc Vu Bình vì bổ nhiệm sau này nên sẽ phải xếp sau Bành Quang Binh, thế nhưng nếu nói về thực quyền thì căn bản là không có bất kỳ người nào dám coi thường.

Phùng Chí Trường được Đổng Quốc Khánh đẩy lên làm phó chủ tịch thường vụ thành phố Đông Bộ, còn Chúc Vu Bình lại được đề bạt làm phó bí thư thị ủy, biến đổi đột nhiên và mạnh mẽ như vậy đã chứng minh chủ tịch Vương căn bản không phải có tính cách yếu kém.

Trong đầu Phùng Chí Trường lóe lên những ý nghĩ như vậy, hắn đưa mắt nhìn về phía Đổng Quốc Khánh. Hắn thấy vị bí thư thị ủy có vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, bên trên vẫn treo nụ cười nhàn nhạt giống như không hề quan tâm đến sự kiện bổ nhiệm cán bộ lần này.

Người ngoài nhìn vào vẻ mặt của Đổng Quốc Khánh biết đâu sẽ không biết được vấn đề gì, thế nhưng Phùng Chí Trường là bộ hạ cũ của Đổng Quốc Khánh, hắn lại thầm cười khổ. Người khác không hiểu rõ bí thư Đổng, thế nhưng hắn lại hiểu rất rõ, mắt bí thư Đổng chốc chốc lại chớp chớp, càng tức giận thì hai mắt càng chớp nhiều lần.

Sau khi tuyên bố bổ nhiệm Đảng Hằng thì phòng họp chợt náo loạn, Phạm Bằng Phi bị miễn chức chợt đứng lên, hắn vươn tay với Vương Tử Quân, rồi nói:

- Chủ tịch Vương, nếu có rảnh đến thành phố Sơn Viên thì nhất định phải đến tìm tôi uống vài ly, nếu không tôi cũng hông bỏ qua cho anh.

Nụ cười trên mặt của Phạm Bằng Phi cũng không phải giả vờ, rõ ràng hắn cũng không tức giận với tình huống mình bị miễn chức, ngược lại còn tỏ ra vui mừng. Có thể làm cho Phạm Bằng Phi vui mừng, rõ ràng là miễn chức sẽ được bổ nhiệm vào vị trí quan trọng hơn.

Vương Tử Quân cũng bắt tay Phạm Bằng Phi rồi nói:

- Trưởng phòng Phạm, cũng hoan nghênh anh về thành phố Đông Bộ thăm nhà.

- Ha ha, nhất định, nhất định rồi. Có chủ tịch Vương ở thành phố Đông Bộ, anh không chiêu đãi tôi là không được.

Phạm Bằng Phi cười ha hả dùng giọng có chút tự đắc nói.

Đổng Quốc Khánh nhìn thoáng qua Phạm Bằng Phi, sau đó ánh mắt rơi lên người Lý Hạc Dương. Hắn khẽ cười nói với Lý Hạc Dương:

- Hạc Dương, anh sau này là lãnh đạo tỉnh, cũng đừng quên về thăm nhà đấy nhé?

Lý Hạc Dương dùng giọng ngoài cười trong không để đáp lễ Đổng Quốc Khánh:

- Bí thư Đổng, anh nói quá lời rồi, tôi cũng không dám nhân ba chữ lãnh đạo tỉnh, tôi còn cách các vị lãnh đạo tỉnh cấp bộ một khoảng cách rất lớn.

Lý Hạc Dương dù cười nhưng vẻ mặt và giọng nói lại cực kỳ kiên định, cho đến bây giờ hắn cũng chưa từng bày ra diện mạo tốt đẹp với Đổng Quốc Khánh.

Đổng Quốc Khánh giống như không nghe được những lời nói của Lý Hạc Dương, hắn vẫn nhiệt tình bắt tay với Lý Hạc Dương, sau đó cười nói với Quách Tiên Vi:

- Hạc Dương là thư ký trưởng thị ủy Đông Bộ, nói thật lòng thì tôi cũng khôg muốn để cho thư ký trưởng Lý đi, nhưng tổ chức cần dùng người, tôi cũng không thể vì tư lợi bản thân mà cố gắng giữ đồng chí Lý Hạc Dương ở lại. Nhưng này trưởng phòng Tiên Vi, đến khi anh Hạc Dương lên tỉnh thì mong anh quan tâm nhiều hơn một chút, nếu anh ấy có chút uất ức nào thì mong anh ra tay giúp đỡ một chút.

Quách Tiên Vi tất nhiên biết rõ Đổng Quốc Khánh đang diễn trò, thế nhưng hắn cũng không thể không diễn theo đối phương. Hắn cười ha hả vài cái, sau đó nói vài câu xem như thông qua.

Tiệc nghênh đón cán bộ xuống nhận chức tất nhiên sẽ không thiếu rượu. Vì ngày hôm nay mà khách sạn Đông Bộ đã chuẩn bị khá tốt, tất cả được thu dọn sạch sẽ, có bốn bàn ăn được xếp đặt.

- Chủ tịch Vương, tôi mời ngài một ly.

Lý Hạc Dương rót rượu mời Quách Tiên Vi, sau đó đi đến bên cạnh Vương Tử Quân dùng giọng cung kính nói.

Vương Tử Quân đứng lên cụng ly với Lý Hạc Dương, sau đó uống cạn ly rượu trong tay. Lý Hạc Dương đến mời rượu có ý nghĩa là gì thì hai người đều hiểu rõ, ly rượu này uống vào bụng cũng có một cảm giác ăn ý nói không nên lời. Khi Lý Hạc Dương tiến lên rót rượu thì không ít ánh mắt chuyển lên hai người.

- Hạc Dương, tôi cũng mời anh một ly, tỉnh ủy không thể so với Đông Bộ, anh cần trân trọng.

Vương Tử Quân cầm chai rượu rót đầy ly cho Lý Hạc Dương rồi khẽ nói.

Lý Hạc Dương gật đầu thật nặng nề, sau đó uống cạn ly rượu trong tay.

Tiệc chiêu đãi chấm dứt đại biểu cho quá trình thay đổi nhân sự ở thành phố Đông Bộ lần này khép màn, cơ bản đã chấm dứt. Ngoài địa vị của thư ký trưởng Đảng Hằng từ bên ngoài đến nhận chức được người ta thảo luận ồn ào một phen, mọi người càng thảo luận nhiều hơn về Chúc Vu Bình đi sau đến trước, và hướng đi của Phạm Bằng Phi với Lý Hạc Dương.

Tuy còn chưa có tuyên cáo chính xác nhưng trong quan trường xưa nay là một nơi căn bản chưa từng giữ được bí mật. Khi tiệc rượu còn chưa kết thúc thì đại đa số mọi người đều biết Phạm Bằng Phi tiến lên làm giám đốc sở lâm nghiệp tỉnh Sơn Nam, còn Lý Hạc Dương tiến vào tỉnh ủy làm phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy.

Hai chức vụ kia với hai người Phạm Bằng Phi và Lý Hạc Dương có thể nói đều là đề bạt thăng chức. Tuy sở lâm nghiệp không thể nào so sánh với các đơn vị như cục công an, phòng nhân sự, thế nhưng Phạm Bằng Phi tiến lên làm lãnh đạo sở lâm nghiệp thì không những đi lên vị trí giám đốc sở, còn trở thành lãnh đạo đứng đầu đơn vị. Nếu nhìn từ góc độ đầu gà lớn không cần nhìn hướng thì Phạm Bằng Phi thật sự rất hài lòng, còn Lý Hạc Dương thì càng là tương lai vô hạn, vì chức vụ phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy có rất nhiều cơ hội đang chờ đợi.

Hai người Phạm Bằng Phi và Lý Hạc Dương bày ra bộ dạng cực kỳ cảm kích Vương Tử Quân, điều này làm cho bất kỳ người nào nhìn vào cũng phát hiện ra vấn đề, rõ ràng chủ tịch Vương có vai trò quan trọng trong quá trình đề bạt hai người kia. Thế là đám cán bộ có tâm tư dựa vào Đổng Quốc Khánh cũng có ý nghĩ khác lạ, tâm tư bắt đầu trở nên linh hoạt hơn.

- Chủ tịch Vương, nếu không thì ngài nghỉ ngơi một chút, chúng ta vẫn còn một quảng đường nữa mới đến thành phố An Dịch.

Thái Thần Bân đưa mắt nhìn về phía trước, trong miệng lại khẽ nói với Vương Tử Quân ở phía sau.

Vương Tử Quân ngồi phía sau chiếc Audi, hắn khẽ híp mắt, tinh thần có chút uể oải không phấn chấn. Ngày hôm qua phó phòng tài chính tỉnh đến thành phố Đông Bộ nghiên cứu thị sát đã cùng dùng cơm tối với Vương Tử Quân. Vị nữ trưởng phòng ia nhìn qua có vẻ dịu dàng tinh tế nhưng uống rượu lại không kém đàn ông. Vương Tử Quân vốn cho rằng tửu lượng của mình có thể chống đỡ được, nhưng sau khi đồng ý uống ba ly với nữ trưởng phòng kia thì hắn thật sự đã quá chén.

Ôi, người trong giang hồ thật sự thân bất do kỷ, dù Thái Thần Bân lái xe cực kỳ vững vàng nhưng Vương Tử Quân vẫn cảm thấy đầu óc có chút đau nhức.

Vương Tử Quân khẽ mở cửa sổ ra, hắn hít vài hơi không khí tươi mới, sau đó cầm điện thoại gọi cho Trịnh Đông Phương.

- Chủ tịch Quân, đã bao lâu rồi cậu chưa liên hệ với tôi nhỉ? Có phải trở thành chủ tịch thành phố thì quên đi người anh này rồi không?

Trong điện thoại vang lên giọng điệu nồng ấm của bí thư Trịnh Đông Phương.

- Lão lãnh đạo, xem ngài nói kìa, những ngày qua sở dĩ không đến thăm hỏi ngài, cũng là vì điện thoại của lãnh đạo quá bận, căn bản là không thể nào gọi được.

Khi Vương Tử Quân còn công tác ở thành phố An Dịch thì có quan hệ rất tốt với bí thư Trịnh Đông Phương, lúc này hai người không cùng công tác ở một thành phố, thế nên nói chuyện với nhau càng tự nhiên thoải mái hơn.

- Ha ha, Tử Quân, cậu mở miêng nói lời uất ức như vậy, có phải đang bắt lỗi tôi không? Được, được rồi, tôi sẽ sắp xếp một đường dây riêng cho chủ tịch Vương, chỉ dùng nó để liên lạc với một mình chủ tịch Vương mà thôi.

- Vậy thì quá hay rồi, như vậy sẽ giảm bớt phiền toái khi liên hệ với thư ký và xếp hàng chờ gặp mặt lãnh đạo.

Vương Tử Quân cũng không khách khí, hắn khẽ cười nói.

Vương Tử Quân và Trịnh Đông Phương thật sự chưa gặp mặt nhau từ khi hắn nhận chức ở thành phố Đông Bộ, nhưng bây giờ sau khi nói vài câu thì tình cảm lại nóng hôi hổi. Sau khi hỏi thăm vài câu về tình hình cuộc sống của Vương Tử Quân, Trịnh Đông Phương cười nói:

- Tử Quân, tôi vốn chờ cậu công tác ở tỉnh đoàn hai năm thì sẽ nhận về thành phố An Dịch, không ngờ cậu lại đến thành phố Đông Bộ. Hiện tại thành phố Đông Bộ có cơ sở phát triển kinh tế rất tốt, cậu chỉ cần công tác hai năm là quá tốt, vừa có thể rèn luyện bản thân lại vừa có tương lai cực kỳ khả quan.

Vương Tử Quân biết rõ Trịnh Đông Phương đang nói về vấn đề kinh nghiệm và lý lịch của mình, hắn cười hì hì nói:

- Lão lãnh đạo, nghe nói chuyện của ngài đã được quyết định xong xuôi rồi, có phải vậy không?

Trịnh Đông Phương sắp được điều động, đây là tin tức đã được truyền đi khắp nơi trước khi Vương Tử Quân rời khỏi tỉnh đoàn đến thành phố Đông Bộ, nhưng mãi đến bây giờ khi hắn là chủ tịch thành phố Đông Bộ thì tin tức này vẫn tiếp tục truyền đi. Thế nhưng Trịnh Đông Phương là thường ủy tỉnh ủy, bí thư thành phố An Dịch lại vẫn ngồi bất động trên ghế của mình.

- Vẫn là còn thiếu một chút.

Trịnh Đông Phương nói, giọng điệu có mang theo vài phần khổ sở.

Đối với những người có cấp bậc cao cấp như Trịnh Đông Phương thì dưới tình huống bình thường căn bản sẽ không biểu hiện ý nghĩ của mình. Bây giờ lão có thể thành thật với Vương Tử Quân, đủ để chứng minh bí thư Trịnh cũng không xem Vương Tử Quân là người ngoài.

Vẫn còn thiếu một chút, điều này đã nói rõ vấn đề, đó là phương diện đề bạt Trịnh Đông Phương vẫn còn một vài nhân tố chưa xác định. Tuy Trịnh Đông Phương là thường ủy tỉnh ủy, muốn tiến lên cũng không phải một bước thành chủ tịch tỉnh, thế nhưng cứ mãi ngồi lên vị trí chủ tịch một thành phố mà không có gì biến đổi, nó sẽ không phải là một hiện tượng gì tốt với Trịnh Đông Phương.

Vương Tử Quân tất nhiên cũng không có biện pháp nào tốt để có thể an ủi Trịnh Đông Phương ở phương diện này, hắn chỉ ứng phó đơn giản bằng vài câu, sau đó cười nói:

- Bí thư Trịnh, tôi đang muốn đến báo danh với anh, không biết hôm nay anh có thời gian tiếp kiến một cấp dưới như tôi không?

- Hoan nghênh lãnh đạo thành phố anh em đến thành phố An Dịch chúng tôi kiểm tra công tác.

Trịnh Đông Phương dù sao cũng là Trịnh Đông Phương, sau khi nói vài câu bực bội để phát tiết cơn tức thì nhanh chóng ổn định tâm tình của mình. Khi nghe nói Vương Tử Quân đang đi trên đường cao tốc của thành phố An Dịch, lão dùng giọng ẩn dấu nói một câu với Vương Tử Quân.

Khi xe của Vương Tử Quân đi đến điểm cuối trên đường cao tốc thì thấy thư ký trưởng kiêm chủ nhiệm văn phòng thị ủy An Dịch là Dịch Đức Thân đứng chờ chào đón. Vương Tử Quân dù chưa từng có liên hệ với thư ký trưởng Dịch Đức Thân, thế nhưng hắn biết người có thể tiến lên vị trí này chính là tâm phúc của Trịnh Đông Phương.

Dịch Đức Thân hơn bốn mươi tuổi, cơ thể khô gầy làm cho người ta sinh ra cảm giác thông minh tháo vát. Sau khi Vương Tử Quân xuống xe thì Dịch Đức Thân tiến lên nhiệt tìn bắt tay Vương Tử Quân, sau đó cười nói:

- Chủ tịch Vương, bí thư Trịnh nghe nói anh đến thì rất vui. Anh ấy vốn nghĩ sẽ đích thân đến đón anh nhưng không khéo là trong thành phố có một hội nghị cần bí thư chủ trì, thế là không đi được, phải ủy thác tôi ra đây.

Vương Tử Quân bắt tay Dịch Đức Thân mà cảm thấy bàn tay có hơi thô ráp. Hắn nói vài lời ứng phó với Dịch Đức Thân nhưng trong lòng thầm hiểu rõ vấn đề. Mặc kệ Trịnh Đông Phương có hội nghị cần chủ trì hay không thì cũng không thể nào chạy ra đường cao tốc để đón mình. Hai người bọn họ có quan hệ tốt, đây là sự thật, nhưng Trịnh Đông Phương dù sao cũng là thường ủy tỉnh ủy, cũng phải chú ý chi tiết trên nhiều phương diện.

Lần này Vương Tử Quân đến thành phố An Dịch cũng không phải đặc biệt tìm đến Trịnh Đông Phương, chẳng qua hắn đi ngang qua An Dịch để về nhà chúc thọ ông nội mình ở thành phố Giang Thị. Hắn đi qua thành phố An Dịch, hắn cũng không có thói quen đi qua nhà mà không chào một tiếng. Tuy hắn và Trịnh Đông Phương có quan hệ rất tốt nhưng thứ gì cũng vậy, không vun đắp thì sẽ trở nên lạnh nhạt. Vì vậy trước khi lên đường thì hắn đã có tính toán sẽ dừng lại ở thành phố An Dịch.

Vương Tử Quân đánh giá Dịch Đức Thân, lúc này Dịch Đức Thân cũng đang dánh giá vị chủ tịch thành phố trẻ tuổi nhất tỉnh ở trước mặt. Dịch Đức Thân là tâm phúc của bí thư Trịnh Đông Phương, nhưng khi huyện Lô Bắc tiến vào trong bàn tay của thành phố An Dịch thì hắn lại đang xuống tuyến dưới rèn luyện, vì vậy cũng không có giao tiếp với Vương Tử Quân. Đến khi hắn quay lại thị ủy An Dịch thì Vương Tử Quân đã bị điều đi.

Hai người dù chưa từng chạm mặt nhưng cái tên Vương Tử Quân hầu như không xa lạ gì với Dịch Đức Thân, vì lãnh đạo Trịnh Đông Phương của hắn thường xuyên nhắc đến Vương Tử Quân. Bí thư thường nói vị cán bộ trẻ tuổi này cực kỳ có năng lực, sau này nhất định sẽ tạo dựng ra một sự nghiệp lẫy lừng. Lúc đầu thì Dịch Đức Thân có chút không phục với những lời của Trịnh Đông Phương, nhưng khi Vương Tử Quân nhanh chóng tiến lên làm chủ tịch thành phố Đông Bộ, là một ngôi sao sáng trên bầu trời tỉnh Sơn Nam, lúc này hắn mới xem như xóa bỏ ý nghĩ không phục với Vương Tử Quân.

Bây giờ tuy Dịch Đức Thân là cán bộ cấp phó giám đốc sở, nếu không phải là thường ủy thị ủy An Dịch thì chênh lệch với Vương Tử Quân không phải là rất nhỏ. Vì thế trên đường đi hắn luôn tỏ ra cực kỳ khách khí với Vương Tử Quân.

Trịnh Đông Phương cũng căn bản không có gì khác biệt so với dĩ vãng. Vương Tử Quân nhìn người đàn ông trung niên đi về phía mình, hắn giống như quay về thời điểm năm xưa mình mới đến thành phố An Dịch.

- Chào chủ tịch Tử Quân, hoan nghênh cậu về nhà.

Khi Vương Tử Quân đưa hai tay ra, Trịnh Đông Phương bắt chặt lấy tay Vương Tử Quân rồi cười ha hả nói.

- Cảm tạ lão lãnh đạo.

Sau khi hai người cùng hàn huyên vài câu đơn giản thì cùng nhau đi vào trong một gian phòng đã được đặt sẵn.

Sau khi hai người Trịnh Đông Phương ngồi xuống thì có vài món trà bánh được dọn lên bàn, một nhân viên phục vụ mặc quần áo màu xanh khẽ đặt hai chiếc ly mỏng như bạch ngọc xuống trước mặt hai người, sau đó bắt đầu khéo léo châm trà.

Dịch Đức Thân cúi đầu nói hai câu bên tai Trịnh Đông Phương, sau đó hắn phất tay với nữ nhân viên phục vụ, lại nhanh chóng đi ra khỏi phòng.

- Tử Quân, cậu làm chủ tịch thành phố cảm giác thế nào?

Trịnh Đông Phương uống một ngụm trà rồi hỏi Vương Tử Quân.

- Cũng khá tốt.

Vương Tử Quân có chút trầm ngâm rồi cười nói.

- À, hai ngày trước tôi cùng dùng cơm với bí thư Nhiếp, anh ấy rất thỏa mãn với những biểu hiện của cậu ở thành phố Đông Bộ. Nhưng có vài điều cậu cần chú ý, đó là thành phố Đông Bộ đã trải qua chuyện của Nhâm Xương Bình và Lý Khang Lộ, tuyến trên cũng không muốn thành phố Đông Bộ có bất kỳ động tĩnh gì khác.

Trịnh Đông Phương nói có ý nghĩa thế nào thì Vương Tử Quân hiểu rõ ràng, hắn biết động tác của mình ở thành phố Đông Bộ cũng không che mắt được Trịnh Đông Phương. Hắn nâng ly trà trước mặt lên nhấp một ngụm, sau đó nói:

- Lão lãnh đạo, thật ra tôi cũng rất muốn vững vàng sống qua ngày.

- Ha ha ha, hay cho một câu vững vàng sống qua ngày, cậu đó, không thành thật.

Trịnh Đông Phương dù đang cười nhưng thái độ đối đãi với Vương Tử Quân cũng không được tùy ý như dĩ vãng.

Trước kia Vương Tử Quân có biểu hiện cực kỳ không tầm thường nhưng chỉ là một cán bộ thanh niên có tiềm lực trong mắt bí thư Trịnh Đông Phương mà thôi, nhưng bây giờ tên cán bộ thanh niên đó đã là chủ tịch thành phố Đông Bộ, đã sắp tiếp cận đến vị trí của chính bí thư Trịnh Đông Phương mất rồi.

Sau đó hai người tiếp tục nói thêm về vài vấn đề liên quan đến cuộc sống, Vương Tử Quân chợt chuyển chủ đề lên phương diện điều động Trịnh Đông Phương. Tuy Trịnh Đông Phương không phải là người thích nói nhiều, thế nhưng thấy sự thẳng thắn của Vương Tử Quân thì lên tiếng:

- Chuyện của tôi còn kém một chút, chỉ là kém bao nhiêu thì cá nhân tôi thật sự chưa biết được chính xác.

Làm quan đến cấp độ như Trịnh Đông Phương muốn bò lên một tầng nữa không phải là chuyện dễ dàng, nếu không một tin tức liên quan đến Trịnh Đông Phương lại không lan truyền trong thời gian hai năm như vậy, kết quả là đến bây giờ chính bản thân mình còn giậm chân tại chỗ, cản bản là bất động.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng có chút do dự của Trịnh Đông Phương, hắn có thể biết được lão lãnh đạo của mình thất ý ở phương diện này cũng không phải là một hai lần. Trịnh Đông Phương hẳn là có không ít suy nghĩ, thế nhưng cụ thể là kém cái gì thì căn bản chưa thể nắm được.

Khi Vương Tử Quân trở nên trầm ngâm thì Trịnh Đông Phương đi đến kéo màn cửa sổ, lúc này có một luồng sương mù đang bao phủ thành phố An Dịch. Vương Tử Quân nhìn làn sương bên ngoài, một ý nghĩ chợt lóe lên trong lòng.

- Bí thư Trịnh, tôi thấy hai năm qua thành phố An Dịch phát triển kinh tế không chậm, con số thống kê là khá lớn, có thể nói là đứng đầu toàn tỉnh Sơn Nam.

Vương Tử Quân xem xét một chút, sau đó khẽ nói với Trịnh Đông Phương.

Trịnh Đông Phương rất tự hào với phương diện phát triển kinh tế của thành phố An Dịch, cảm giác mất vui trên mặt lão chợt biến đi sạch:

- Tăng trưởng 16%, có thể nói là con số khủng khiếp.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt cực kỳ hài lòng của Trịnh Đông Phương thì hắn chậm rãi đứng lên nói:

- Bí thư Trịnh, kinh tế phát triển là chuyện tốt, nhưng hai năm qua tôi không quá chú ý đến thành phố An Dịch, nhưng cũng biết nếu cứ lấy việc phá hoại hoàn cảnh và xây dựng trùng lặp làm động lực phát triển, đây chẳng phải là uống rượu độc giải khát, tát ao bắt cá sao? Đây rõ ràng là phát triển phải trả một cái giá lớn.

Vương Tử Quân nói thật sự giống như một chậu nước lạnh giội lên đầu Trịnh Đông Phương, lão ngẩng đầu dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Vương Tử Quân.

Trong ánh mắt Trịnh Đông Phương tràn đầy ngưng trọng, lão nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, một khí thế không giận mà uy chợt hiển hiện trên người.

Trịnh Đông Phương là thường ủy tỉnh ủy, bí thư thị ủy An Dịch, bây giờ có thể nói là nhất ngôn cửu đỉnh ở thành phố An Dịch, đã có rất ít người đặt nghi vấn với quyết định của lão. Không, phải nói là trong địa phận thành phố An Dịch, căn bản không còn người nào dám đặt nghi vấn với quyết định của lão, nhưng không ngờ lúc này con số tăng trưởng kinh tế cực kỳ tự hào của thành phố An Dịch lại bị Vương Tử Quân lên tiếng chối bỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.