Bí Thư Trùng Sinh

Chương 707: Chương 707: Mai là ngày tốt lành




Chút phong ba thế này chỉ là chuyện nhỏ xen vào bữa tiệc rượu, cũng không làm cho nhiều người chú ý. Người lui tới nói chuyện với nhau chỉ lẳng lặng chờ chủ nhân chính thức xuất hiện mà thôi.

Kim đồng hồ chỉ tám giờ, khi đại đa số mọi người còn đang chơ, phó chủ tịch Lưu của mặt trận tổ quốc Trung Quốc và chủ tịch tỉnh Sơn Nam Thạch Kiên Quân cùng với một nhóm lãnh đạo mặt trận tổ quốc tỉnh Sơn Nam xuất hiện trong đại sảnh. Nguyễn Chấn Nhạc là người làm chủ thành phố Đông Bộ, hắn đứng bên cạnh Thạch Kiên Quân, tây trang màu xanh nhạt, càng có vẻ phong độ nhẹ nhàng.

Thạch Kiên Quân cười tươi hớn hở đi bên trò chuyện với phó chủ tịch Lưu, khi đi đến đài chủ tịch thì hắn quay sang Nguyễn Chấn Nhạc nói:

- Chấn Nhạc, bây giờ anh là người làm chủ, lần này cậu là người nói lời bắt đầu bữa tiệc.

Thạch Kiên Quân là chủ tịch tỉnh Sơn Nam, đáng lý ra ở tỉnh Sơn Nam đều là hắn làm chủ. Bây giờ hắn mở miệng nể mặt Nguyễn Chấn Nhạc, điều này làm cho phó chủ tịch Lưu ở bên cạnh nở nụ cười cực kỳ vui vẻ.

- Chấn Nhạc rất tốt.

Khi Nguyễn Chấn Nhạc định nói vài lời khiêm tốn với chủ tịch Thạch, đúng lúc này phó chủ tịch Lưu khẽ nói.

- À, Chấn Nhạc là một cán bộ có năng lực, tuy đi đến tỉnh Sơn Nam chưa quá lâu nhưng lại là một cán bộ có khả năng nhất tỉnh. Bí thư Nhất Phong từng nói, đối với những đồng chí có khả năng, có thể làm được việc, tỉnh Sơn Nam chúng tôi phải chú trọng bồi dưỡng, để cho các đồng chí nhanh chóng đi đến đúng cương vị.

Thạch Kiên Quân tuy nói không quá lớn nhưng đám người chung quanh đều nghe thấy rất rõ ràng.

Đứng bên cạnh phó chủ tịch Lưu chính là chủ nhiệm ủy ban kinh tế thương mại, vị chủ nhiệm không quá cao ráo này đi đến thành phố Đông Bộ thì luôn nở nụ cười, căn bản không nói lời nào.

Nhưng càng không nói lời nào thì càng tỏ thái độ, hơn nữa hắn có quan hệ thế nào với Nguyễn gia thì Thạch Kiên Quân biết rất rõ ràng. Nếu như không phải là Nguyễn Chấn Nhạc làm bí thư thị ủy Đông Bộ, chỉ sợ hội nghị xúc tiến thương mại lần này sẽ căn bản không rơi lên đầu thành phố Đông Bộ.

Nguyễn Chấn Nhạc khẽ cúi người với Thạch Kiên Quân, sau đó hắn đi đến trước micro, hắn khẽ gõ một cái, sau đó ngẩng cao đầu nói:

- Thưa các vị lãnh đạo, thưa các vị khách quý, chúc mọi người có một buổi tối vui vẻ. Hôm nay thành phố Đông Bộ cử hành tiệc rượu, thật sự không thể nào thoát khỏi sự giúp đỡ quan tâm tận tình của các vị lãnh đạo và khách quý...

Lúc này ánh mắt mọi người đều rơi lên người Nguyễn Chấn Nhạc, trong đó có ánh mắt ghen ghét, hâm mộ. Dù chủ nhân của những ánh mắt kia có xuất phát từ tâm lý gì, vị trí làm chủ của Nguyễn Chấn Nhạc cũng thật sự chôn sâu vào lòng mọi người.

- Thật sự có người làm quan trong triều thì quá tốt.

Khi Vương Tử Quân đang lẳng lặng thưởng thức những lời phát biểu chào mừng của Nguyễn Chấn Nhạc, đột nhiên chợt nghe thấy có người dùng giọng cảm khái khẽ lên tiếng. Vương Tử Quân quay đầu nhìn, chợt phát hiện người vừa cảm khái chính là bí thư Tề Tự Tuyển của thành phố Thiền Duyên.

- Bí thư Vương, chúng ta muốn có được hạng mục thì bận tối mặt tối mày, chạy qua chạy lại như cháu nội. Bí thư Nguyễn người ta mới đến thành phố Đông Bộ chưa lâu thế nhưng lại vung tay có được sự kiện lớn, hội nghị xúc tiến thương mại, hì hì.

Tề Tự Tuyển nói những lời rất có lý, thế nhưng Vương Tử Quân cũng không tiếp nhận lời của đối phương. Hắn hiểu tâm tư của Tề Tự Tuyển, càng hiểu vì sao đối phương lại nói ra những lời như vậy. Tuy cán bộ cấp giám đốc sở ở tỉnh Sơn Nam cũng chỉ là một hai trăm, nhưng mỗi năm chỉ có hai ba người tiến lên cấp phó bộ.

Tỷ lệ quá lớn nên hầu như là mọi người luôn xem nhau là đối thủ, Nguyễn Chấn Nhạc xuất hiện quá cường thế, điều này làm cho nhiều người cảm thấy mình bị uy hiếp.

Vì kẻ nào muốn phát triển cũng phải tiến lên từng bước, không ai vì địa vị của Nguyễn Chấn Nhạc quá lớn mà nhường đường. Muốn tiến lên còn phải căn cứ vào nhiều vấn đề, trong đó có vấn đề tuổi, kỳ ngộ, kết giao, quan hệ, tất cả hòa quyện vào nhau, cũng không dễ dàng sắp đặt. Ví dụ như bí thư thị ủy Tam Hồ là Lâm Trường Công, năm xưa cũng có cơ hội tiến vào danh sách cán bộ cấp tỉnh, thế nhưng kết quả vì kém một chút mà bại trận.

Bây giờ người cạnh tranh với Lâm Trường Công năm xưa đã tiến lên cấp chính bộ, Lâm Trường Công lại vì nguyên nhân tuổi tác mà không thể không ảm đạm về hưu.

Con đường quan trường nhìn thì có vẻ bình tĩnh, thế nhưng trong bình tĩnh lại cất giấu sóng dữ. Anh cũng không biết đến một thời điểm nào đó sẽ có người vì một nguyên nhân nào đó mà phát động thế tấn công cực mạnh về phía mình.

Nhìn từ phương diện này thì thấy Nguyễn Chấn Nhạc tuy cực kỳ có cảnh tượng, thế nhưng có một vài phương diện lại dựng lên không ít kẻ địch. Tất nhiên chỉ cần Nguyễn Chấn Nhạc tiến lên một bước, như vậy ánh mắt căm thù sẽ biến thành lửa nóng.

Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, hắn nói tránh đi:

- Bí thư Tề, thành phố Thiền Duyên có chuẩn bị gì với hội nghị xúc tiến thương mại lần này không?

- Ha ha, cũng có chuẩn bị vài thứ.

Tề Tự Tuyển nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ nói:

- Luôn phải có biểu hiện, cũng không thể cho người ta chiếm hết chỗ tốt được.

Thủ tướng nói đến đây thì đột nhiên nói:

- Cậu Vương, bây giờ thành phố các cậu cũng làm cho vài người đố kỵ. Người ta hận người trên đài được lãnh đạo bảo vệ, nhưng có tâm tư như vậy thì cũng làm gì được? Chỉ sợ thành phố La Nam sẽ trở thành mục tiêu sống của một số người.

Tề Tự Tuyển nói đến đây thì đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, chuẩn bị chờ Vương Tử Quân lên tiếng thì mình sẽ tiếp tục mở miệng. Tốt nhất là Vương Tử Quân nói vài câu cảm thán, như vậy chính mình sẽ xem như nói rõ ý nghĩ giúp đỡ với đối phương.

Nếu Vương Tử Quân thiếu nợ nhân tình của mình, như vậy mọi chuyện sẽ rất dễ nói. Vì người ta thiếu nợ thì sẽ có lúc phải trả, thế là hắn lợi dụng vào nó để nhắc đến đường cao tốc Sơn La, chắc chắn đối phương sẽ không phản đối. Nếu hắn thu phục được Vương Tử Quân, như vậy sự kiện đường cao tốc Sơn La sẽ thành công hơn phân nửa.

- Cám ơn bí thư Tề đã quan tâm, thế nhưng thành phố La Nam chúng tôi bây giờ dù bị nhiều rận cắn cũng là như vậy mà thôi, căn bản đã là thành phố kém phát triển kinh tế, cũng không quan tâm người ta mở miệng nói gì về mình.

Tề Tự Tuyển xem như đấm hụt một cái, lúc này trong lòng cực kỳ bức bối. Tuy hắn cảm thấy bực mình nhưng lại không dám đắc tội với Vương Tử Quân, hắn chỉ cười hai tiếng rồi chỉ nói một câu: Nếu bí thư Vương có chuyện gì cứ mở miệng, chỉ cần thành phố Thiền Duyên chúng tôi làm được, nhất định sẽ không làm cho bí thư Vương thất vọng.

Vương Tử Quân hiểu ý của Tề Tự Tuyển, nhưng hắn đã có chuẩn bị, hắn cũng không ngốc nợ đối phương một phần nhân tình ở sự kiện này. Sau khi nghe lời Tề Tự Tuyển, hắn chuẩn bị nói vài lời vui đùa thì tiếng vỗ tay vang lên.

Thì ra lúc này Nguyễn Chấn Nhạc đã nói xong, tiếng vỗ tay là dành cho chủ nhân Nguyễn Chấn Nhạc.

Vương Tử Quân cũng tranh thủ vỗ tay, trên mặt treo nụ cười nhàn nhạt. Sau khi Nguyễn Chấn Nhạc nói xong thì Thạch Kiên Quân tiến lên, chủ tịch Thạch có phong độ rất tốt, hắn chủ yếu nói về ba điểm, đầu tiên là hoan nghênh các vị lãnh đạo và khách quý đã đến dự hội nghị xúc tiến thương mại trong tỉnh Sơn Nam, cũng chúc mọi người tham gia hội chợ triển lãm xúc tiến thương mại thắng lợi quay về.

Điều thứ hai của Thạch Kiên Quân chính là tán thưởng sự chuẩn bị cho hội nghị xúc tiến thương mại lần này của chủ nhà thành phố Đông Bộ. Hắn là chủ tịch tỉnh Sơn Nam, mặc dù không nói ra những lời khích lệ thái quá, nhưng ý nghĩ của hắn là như thế nào thì mọi người biết rõ ràng. Lần này chủ tịch Thạch căn bản rất thỏa mãn với công tác của thành phố Đông Bộ.

- Bí thư Nhất Phong vốn hôm nay sẽ đến nhưng vì có chút chuyện trên tỉnh cần giải quyết, thế cho nên trì hoãn đến ngày mai. Bữa tiệc hôm nay anh ấy để cho tôi thay mặt hoan nghênh nhiệt liệt các vị lãnh đạo và khách quý, hy vọng các vị sẽ có ba ngày vui vẻ thoải mái ở thành phố Đông Bộ.

- Đồng thời bí thư Nhất Phong cũng muốn tôi nói với các đồng chí thành phố Đông Bộ, đó là anh ấy rất thỏa mãn với công tác chuẩn bị của hội nghị xúc tiến thương mại lần này. Hội nghị lần này là sự cùng chung cố gắng của các vị đồng chí thành phố Đông Bộ, là sự đồng tâm hiệp lực của các vị, bí thư Nhất Phong hy vọng các đồng chí thành phố Đông Bộ không nên buông lỏng, cần phải chú tâm hoàn thành hạng mục công tác lần này.

Tuy Thạch Kiên Quân nói từng câu từng chữ đều là khích lệ tập thể thành phố Đông Bộ, thế nhưng mọi người biết bí thư thị ủy Đông Bộ là ai. Bình thường khi mở miệng đều nói là thành tích của tập thể, nhưng phần lớn đều tính lên đầu của lãnh đạo.

Thạch Kiên Quân nhắc đến bí thư Hào Nhất Phong, cả hai vị lãnh đạo đều bày ra ý nghĩ muốn giúp đỡ công tác của thành phố Đông Bộ, không bằng nói rõ bản thân mình đang giúp đỡ cho công tác của Nguyễn Chấn Nhạc.

Tiếng vỗ tay vang lên rộn rã, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Nguyễn Chấn Nhạc. Lúc này tuy Nguyễn Chấn Nhạc có biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, thế nhưng trong lòng hắn lại căn bản không phải không bận tâm như biểu hiện vẻ bề ngoài.

Trong một góc tiệc rượu, Tào Chân Nhi mặc một bộ sườm xám chất phác tự nhiên nhưng lại làm cho người ta sinh ra cảm giác cao quý. Nàng lẳng lặng ngồi đó, bên cạnh nàng là một người phụ nữ lớn hơn chục tuổi, người này đang ngồi cung kính bên cạnh.

- Chấn Nhạc vừa rồi nói thế nào?

Tào Chân Nhi nâng ly rượu đỏ trong tay lên cười nói với người phụ nữ kia.

- Giám đốc Tào, tôi cảm thấy hôm nay bí thư Nguyễn biểu hiện hoàn mỹ vô khuyết, nhân vật chính của tiệc rượu hôm nay thật sự thuộc về bí thư Nguyễn.

Người phụ nữ nhìn thoáng qua Thạch Kiên Quân đi xuống đài rồi khẽ nói.

Lời nói của người phụ nữ làm cho Tào Chân Nhi cảm thấy rất vui vẻ, nàng gật đầu cười nói:

- Chị nói đúng, tiệc rượu hôm nay thuộc về Chấn Nhạc, không, phải nói là hội nghị xúc tiến thương mại lần này thuộc về Chấn Nhạc.

Tào Chân Nhi nói đến đây thì ngạo nghễ cười nói:

- Có tôi ở đây, tất cả sẽ thuộc về anh ấy.

Tào Chân Nhi uống xong một ngụm rượu rồi trầm giọng nói:

- Đã chuẩn bị xong những hạng mục kia chưa?

Tuy câu hỏi của Tào Chân Nhi là không đầu không đuôi, nhưng người phụ nữ này luôn chú ý đến các sự việc đang diễn ra chung quanh, nàng biết rõ Tào Chân Nhi đang nói gì. Nàng biết rõ Tào Chân Nhi rất coi trọng sự việc này, thế là vội vàng nói:

- Giám đốc Tào cứ yên tâm, tất cả đều đã được chuẩn bị thỏa đáng.

- À, vậy thì tốt, nếu muốn hội nghị xúc tiến thương mại lần này hoàn mỹ không chút tì vết, cũng không nên để xảy ra bất kỳ vấn đề gì.

Tào Chân Nhi nói đến đây thì chợt nhớ đến điều gì đó:

- Lữ Chinh Bình bên kia thế nào rồi?

Người phụ nữ nghe Tào Chân Nhi nói về Lữ Chinh Bình thì vẻ mặt có chút ngưng trọng, nhưng ngay sau đó nàng đã trầm giọng nói:

- Giám đốc Lữ thật sự không quá tốt, tôi đã liên hệ với anh ta nhiều lần, mỗi lần đều nói những lời hàm hồ. Theo như lời những người trong tập đoàn Huyền Lục, bây giờ giám đốc Lữ đã bị tổng giám đốc giải trừ khá nhiều quyền lực.

Tào Chân Nhi có hơi híp mắt lại, nàng khẽ đặt ly rượu đỏ đã uống hơn phân nửa xuống bàn, sau đó dùng giọng oán trách nói:

- Vốn trông cậy hắn dệt hoa trên gấm, không ngờ cũng không thể bảo vệ được chính bản thân mình.

- Giám đốc Tào, chúng ta bây giờ còn liên lạc với giám đốc Lữ nữa không?

Người phụ nữ nghe thấy Tào Chân Nhi đánh giá Lữ Chinh Bình như vậy thì khẽ mở miệng xin chỉ thị.

- Tất nhiên là phải liên lạc, tuy hắn rơi vào tình huống khó khăn, nhưng càng như vậy chúng ta càng cần tăng cường ủng hộ hắn. Người ta có câu ngàn vàng mua xương ngựa, khi những người còn đang đứng bên ngoài thấy chúng ta giúp đỡ bạn bè lúc thất bại, bọn họ sẽ càng tích cực gia nhập vào hàng ngũ của chúng ta.

Ánh mắt Tào Chân Nhi bùng lên cảm giác tự tin.

Người phụ nữ gật đầu nói:

- Tổng giám đốc Tào nói đúng, tôi cảm thấy chúng ta nên đẩy mạnh tuyên truyền tình huống giúp đỡ giám đốc Lữ.

- Cái này chị làm là được.

Tào Chân Nhi híp mắt nhìn thoáng qua Nguyễn Chấn Nhạc, lúc này phó chủ tịch Lưu của mặt trận tổ quốc Trung Quốc đã lên tiếng phát biểu. Phó chủ tịch Lưu dù sao cũng là lãnh đạo lâu năm, lời nói cực kỳ bình tĩnh và trầm ổn. Sau khi tỏ ra tán thưởng công tác của tỉnh Sơn Nam và thành phố Đông Bộ, lão càng yêu cầu đám người tham gia hội nghị phải đẩy mạnh tăng cường hợp tác, cho ra cống hiến vì sự nghiệp phát triển kinh tế.

Tuy lãnh đạo phát biểu phần nhiều là khách sáo, thế nhưng lại biểu hiện đầy đủ sự tán thưởng với thành phố Đông Bộ, đây chính là một mục đích mà Nguyễn Chấn Nhạc tổ chức hội nghị xúc tiến thương mại. Tào Chân Nhi nghe những lời khích lệ của phó chủ tịch Lưu với Nguyễn Chấn Nhạc, khóe miệng chậm rãi lộ ra nụ cười.

- Kim Hoa, lát nữa cho người làm món súp tổ yến, ngày mai Chấn Nhạc còn có việc lớn cần hoàn thành, cần phải cho anh ấy bồi bổ cơ thể.

Người phụ nữ được gọi là Kim Hoa chợt gật đầu, sau đó định nói vài câu, thế nhưng chợt thấy gương mặt vốn không mấy biểu cảm của Tào Chân Nhi chợt trở nên âm trầm như bầu trời nhiều mây. Nàng có chút kinh ngạc, không biết là ai làm cho gương mặt tiểu thư trở nên khó coi như vậy, khi nàng đưa mắt nhìn theo thì thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang vui vẻ cười nói ở cách mình không xa.

Kim Hoa cũng không xa lạ gì người đàn ông trẻ tuổi kia, trước đó nàng từng nghiên cứu về người này, cũng tìm tư liệu về người này. Cũng vì đối phương mà Lữ Chinh Bình vốn là một người cho ra lực trợ giúp mạnh mẽ lại rời vào hoàn cảnh khốn khó như ngày hôm nay.

- Nghe nói lần này vị trí gian hàng của thành phố La Nam là rất tốt, đối với vị trí quá tốt của thành phố La Nam ở hội chợ, chúng ta có nên tuyên truyền mạnh mẽ một chút, để cho nhiều người được biết hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.