Lầu ba khách sạn La Nam, Trình Tự Học đi vào phòng thì phát hiện Vương Tử Quân đã ngồi chờ sẵn, nhưng lúc này trong phòng còn có cả chủ tịch Lý Quý Niên. Sau khi trố mắt nhìn một lát, trên mặt Trình Tự Học càng nở nụ cười sáng lạn.
- Chủ tịch Trình, mời ngài ngồi bên này.
Vương Tử Quân đứng lên khỏi ghế rồi nhiệt tình mời Trình Tự Học ngồi xuống, chiếc ghế mà hắn nhường cho Trình Tự Học chính là vị trí trung tâm.
Bây giờ chức vụ cao nhất ở đây là bí thư Vương Tử Quân, thế nhưng nếu nói về tu cách thì phải là chủ tịch hội đồng nhân dân Trình Tự Học, dù sao thì lão cũng là bí thư tiền nhiệm. Chỉ cần có mặt Trình Tự Học, dù Vương Tử Quân là bí thư thị ủy hiện tại thì cũng phải nển mặt vài phần.
Lý Quý Niên cũng đứng lên cùng Vương Tử Quân chào đón Trình Tự Học ngồi xuống ghế, thế nhưng lúc này tâm tư của hắn đã nhanh chóng chạy đến chân trời. Hắn hiểu ý nghĩa của việc sắp xếp Trình Tự Học làm chủ tịch hội đồng nhân dân thành phố, thế nhưng lúc này hắn thật sự rất bội phục vị lãnh đạo đã cho ra điều chỉnh như vậy.
Để Trình Tự Học ở lại La Nam để kiềm chế Vương Tử Quân, làm chướng ngại để Vương Tử Quân khó nắm được quyền lực cao vời ở thành phố La Nam. Điều này càng làm cho Vương Tử Quân cảm thấy khó chịu, vì chỉ cần có Trình Tự Học thì Vương Tử Quân không thể không nhường nhịn một chút.
Sau một phen khách sáo thì Trình Tự Học ngồi xuống vị trí chủ tịch, tuy lão mở miệng nói lần sau không nên tiếp tục như vậy, thế nhưng ngồi xuống lại cực kỳ tự nhiên.
- Bí thư Vương, anh đi vào thành phố La Nam thấy đã quen thuộc chưa? Có gì không tốt thì cứ nói với tôi và chủ tịch Lý, hai người chúng tôi cũng xem như là người La Nam, cũng biết được nhiều thứ.
Trình Tự Học dù có chút bất ngờ vì Vương Tử Quân kéo Lý Quý Niên đến cùng dùng cơm, thế nhưng trong miệng lại kéo Lý Quý Niên về trận tuyến của mình.
Trên gương mặt Lý Quý Niên treo nụ cười thản nhiên, hắn nghênh đón lời nói của Trình Tự Học:
- Bí thư Vương, chủ tịch Trình nói cũng đúng, hai người chúng tôi ở thành phố La Nam được nhiều năm, nếu ngài có gì không biết hoặc phương diện cuộc sống có gì cần, như vậy cứ nói với hai người chúng tôi.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng anh cả của hai người Lý Quý Niên và Trình Tự Học, hắn cười thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng lại cười nói:
- Vậy thì đa tạ chủ tịch Trình và chủ tịch Lý, sau này nếu tôi mở miệng hỏi nhiều, hai vị cũng đừng cảm thấy phiền.
- Sẽ không, bí thư Vương, nói thật, khi rời khỏi vị trí bí thư thị ủy thì bí thư Nhất Phong đã trưng cầu ý kiến của tôi. Khi đó tôi đã đảm bảo với bí thư Nhất Phong, tôi sẽ cố gắng cho bí thư có không gian để vung tay vung chân. Bí thư Nhất Phong còn chỉ vào mũi tôi nói: "Anh Trình ơi anh Trình, anh đừng nghĩ nửa đường bỏ gánh, anh cần phải nắm lấy vị trí chủ tịch hội đồng nhân dân, như vậy mới có lực để hộ tống ban ngành của thành phố La Nam."
Trình Tự Học giống như tỏ thái độ với Vương Tử Quân, nhưng những lời hộ tống hộ giá lại nói ra cực kỳ vang dội.
Vương Tử Quân tất nhiên hiểu rõ cái gì gọi là hộ giá hộ tống, Lý Quý Niên cũng hiểu rõ ràng. Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt Trình Tự Học, hắn cười cười nói:
- Bí thư Nhất Phong cũng đã từng nói với tôi, tôi cảm thấy lãnh đạo tỉnh ủy suy xét rất chu toàn, có chủ tịch Trình là người hộ giá hộ tống thì chúng tôi mới có thể buông tay buông chân công tác cho được.
Vương Tử Quân vừa nói vừa nâng ly rượu lên:
- Chủ tịch Lý, hai người chúng ta kính chủ tịch Trình một ly, xem như một ly rượu cảm tạ, dù sao thì sau này hai người chúng ta sẽ còn nhiều lần làm phiền chủ tịch Trình.
Lý Quý Niên nghe xong lời đề nghị của Vương Tử Quân, hắn nâng ly rượu lên cùng Vương Tử Quân mời rượu Trình Tự Học. Lúc này Trình Tự Học thấy hai người Vương Tử Quân nâng ly thì cười phất tay nói:
- Bí thư Tử Quân, chủ tịch Quý Niên, hai anh muốn làm gì vậy, hai đánh một có phải không?
Tuy Trình Tự Học nói lời rất khiêm tốn nhưng vẫn nâng ly uống cạn. Sau khi uống xong thì lão bắt đầu nói về tình huống ở thành phố La Nam, cùng với kinh nghiệm công tác của mình. Dù chỉ nói ra vài vấn đề, thế nhưng bên trong lại mơ hồ có một ý nghĩa, chính là tình huống ở thành phố La Nam không giống với những nơi khác, yêu cầu Vương Tử Quân ổn định một chút.
Lý Quý Niên và Trình Tự Học không phải mới dùng cơm với nhau lần đầu tiên, hắn nào không hiểu ý nghĩa lời nói của Trình Tự Học? Trình Tự Học mở miệng yêu cầu ổn định, chính là hướng về sự kiện hôm nay Vương Tử Quân mở miệng trực tiếp miễn đi chức vụ trưởng phòng sự vụ cơ quan của Liêu An Như.
Vương Tử Quân bình tĩnh lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu xưng vâng, thật sự rất có bộ dạng của một người nghe hợp cách, điều này làm cho Trình Tự Học rất thỏa mãn. Sau khi uống cạn một ly rượu thì Trình Tự Học trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, tôi lớn tuổi hơn cậu một chút, tiến vào trong thể chế cũng sớm hơn cậu, vì thế hôm nay xem như cậy già lên mặt cùng nói ra chút kinh nghiệm công tác. Năm xưa khi tôi là bí thư huyện ủy, có một vị lãnh đạo tán thưởng tôi, đã nói với tôi một câu làm tôi có ấn tượng rất sâu, có lợi rất lớn cho sự phát triển của tôi sau này.
- Chúng tôi cũng muốn nghe xem thế nào.
Vương Tử Quân chợt nở nụ cười hứng thú nói.
- Vị lãnh đạo ấy chính là người dẫn đường của tôi trong sự nghiệp, năm đó anh ấy dùng giọng thấm thía nói, đứng đầu một phương thì điều quan trọng nhất là ổn định, có câu nói thiên hạ vững vang sẽ không có việc gì khó, chỉ cần anh giữ được ổn định, như vậy dù bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không có vấn đề.
Trình Tự Học nói đến nội dung chủ yếu thì giọng điệu có vài phần đắc ý.
Lý Quý Niên cười không nói lời nào, lúc này hai vị thần tiên đánh nhau, hắn cũng không muốn tham dự. Đối với hắn thì giữa Vương Tử Quân và Trình Tự Học có càng nhiều xích mích sẽ càng tốt, nếu như bí thư thị ủy cường thế đến mức một tay che trời, như vậy hắn là nhân vật thứ hai ở thành phố La Nam cũng có cuộc sống không mấy khá giả.
Trình Tự Học dù nói đến lời của lãnh đạo thế nhưng rõ ràng có ý giáo dục Vương Tử Quân, lão nói cho Vương Tử Quân biết, này tiểu tử, cậu cũng đừng quá xúc động, làm việc cần phải ổn định trước rồi ra tay sau.
Vương Tử Quân cười cười, hắn khẽ an ủi:
- Lời nói của chủ tịch Trình thật sự làm cho người ta suy nghĩ sâu xa, nhưng những năm qua tôi đi trên con đường quan trường, trong nhà cũng có một vị trưởng bối nói một lời tương tự.
Trình Tự Học và Lý Quý Niên đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hai người bọn họ đều lộ ra chút vui vẻ mà chỉ chính mình mới hiểu. Nhưng hai người bọn họ vẫn làm ra vẻ cố gắng lắng nghe, chờ Vương Tử Quân nói cho hết lời.
- Những năm qua tôi luôn suy xét những lời răn dạy của trưởng bối, dù là công tác ở huyện hay thành phố Đông Bộ cũng đều làm như vậy. Nhưng, chủ tịch Trình, chủ tịch Lý, tôi đến thành phố La Nam và cảm thấy có chút không vững vàng.
- Nhưng đến núi nào hát bài ca đó, nếu tỉnh ủy đã cho tôi đến thành phố La Nam làm bí thư thị ủy, tôi chính là người của thành phố La Nam, vinh dự của La Nam là vinh dự của tôi, đau xót của La Nam là đau xót của tôi.
Chương 630(p2): Mắt nhìn lên nhưng thân phải hạ xuống để làm việc hiện thực.
Lý Quý Niên chợt híp mắt, hắn cảm nhận được một luồng khí tức không tốt, mà ngón tay của Trình Tự Học cũng không khỏi gõ lên mặt bàn, lão cũng cảm nhận được lời nói của Vương Tử Quân có chút không đúng. Nhưng lão chỉ có thể tiếp tục lắng nghe, cũng không thể cắt ngang lời người ta được.
- Bây giờ tỉnh Sơn Nam dưới sự dẫn dắt của bí thư Nhất Phong và chủ tịch Thạch đều cố gắng đẩy mạnh phát triển kinh tế, tất cả thành phố anh em đều truy đuổi nhau, bọn họ liên tục cho ra những thành công lớn. Tôi nhìn thành phố người ta liên tục có hạng mục được ký kết, liên tục phát triển, thế là trong lòng thật sự hổ thẹn. Sau này tôi cùng ngồi họp với người ta, anh nói xem, nếu tôi phải ngồi ở vị trí cuối cùng, tôi còn không biết xấu hổ sao?
Vương Tử Quân hít vào một hơi thật sâu, sau đó giống như có cảm xúc khá sâu sắc, hắn nói tiếp:
- La Nam nghèo khó, điều này tôi biết rất rõ, nói lời không dễ nghe thì tất cả mọi người nói rằng La Nam nghèo đến mức phải đi xin cơm ăn. Điều này nói rõ điều gì? Nói rằng tình huống phát triển của La Nam đang bùng cháy khó chịu. Nếu như vào tình cảnh này mà chúng ta cứ ổn định không chịu mở hướng phát triển, chẳng phải chúng ta sẽ phụ lòng kỳ vọng của năm triệu dân thành phố La Nam sao? Có người cho rằng tôi là người nghiêng bút để kiếm tương lai chính trị, tôi không phủ nhận điều này, ai cũng hy vọng mình có tương lai chính trị rộng mở. Quan làm việc cũng chẳng có gì là mâu thuẫn, chủ yếu là quan lớn làm việc lớn, việc đại sự, quan nhỏ làm việc nhỏ.
- Nhưng tôi làm quan cấp lớn hay nhỏ là chuyện của tổ chức, thế nhưng khát vọng lớn hay nhỏ là chuyện của tôi. Việc làm của tôi có thể lớn có thể nhỏ, thế nhưng là một công tác mà mọi người cùng hợp tác và cố gắng. Tôi đã đến đây thì phải có trách nhiệm, phải có gan vung kiếm, có tư duy cầu tiến, dám đi trước thiên hạ. Nói trắng ra thì giống như những gì tôi đã phát biểu khi nhận chức ở La Nam: Chỉ cần có lợi cho sự phát triển của La Nam, tôi sẽ dùng hết tất cả biện pháp và thủ đoạn của mình.
- Tuy thành phố chúng ta nghèo nàn lạc hậu thế nhưng không phủ nhận vẫn có khá nhiều ưu thế, chỉ cần phát huy được ưu thế, chúng ta có thẻ lợi dụng con nước lớn để dong thuyền đuổi theo các thành phố anh em. Bây giờ điều chúng ta cần làm chính là đi nhanh hơn người ta vài bước, giải quyết hết những vấn đề kéo dài bấy lâu qua. Tôi đã nói rồi, tôi đến La Nam để vung đao xử lý vấn đề, dù hoàn cảnh có phức tạp thế nào, có mâu thuẫn và sắc bén ra sao thì tôi cũng muốn cùng nhân dân kiên trì phấn đấu làm cho thật tốt. Chỉ cần tĩnh tâm, không nôn nóng, không nói như khướu, chỉ cần có tư tưởng, có quyết tâm, có kiên nhẫn thì không còn ngọn Hỏa Diệm Sơn nào có thể cản được bước tiến của chúng ta. Anh nói xem có đúng không chủ tịch Trình?
Gương mặt Trình Tự Học chợt đỏ ửng, bộ dạng cực kỳ khí thế của lão vừa rồi chợt tan biến sạch sẽ. Dù những lời vừa rồi của Vương Tử Quân nghe vào tai không thấy có vấn đề, thế nhưng mỗi câu mỗi chữ lại đánh lên mặt lão.
Vị trí của thành phố La Nam trong tỉnh Sơn Nam luôn ở cuối cùng, tốc độ phát triển kinh tế rất kém, thu nhập bình quân đầu người cũng thấp kém nhất, tài chính của cả thành phố La Nam còn kém hơn một quận ở thành phố Đông Bộ...
Những con số này đều là thành quả mà Trình Tự Học nắm công tác ở thành phố La Nam để lại cho Vương Tử Quân, bây giờ Trình Tự Học còn nói muốn ổn định, ổn con bà nó định.
- Tôi cảm thấy thành phố La Nam muốn phát triển thì điều đầu tiên cần làm chính là giải phóng tư tưởng, nó không phải là suy nghĩ miên man, cẩn thận chống lại điều tra. Tất nhiên phát triển cần phải có sự trả giá, nếu anh không muốn gặp nguy hiểm, không muốn đi trước thiên hạ như vậy cuối cùng anh rớt về phía sau, dù có ổn định cũng là không ổn định. La Nam cần phải phát triển, chúng ta phải đi trên từng bước nhỏ để rồi có thể chạy nhanh trên đường, bây giờ khi tôi đang buồn phiền thì chủ tịch Trình lại nhảy ra giúp đỡ lúc hoạn nạn, có sự hộ giá hộ tống của ngài, tôi cũng không quá sợ hãi nguy hiểm trước mắt.
Vương Tử Quân nói mang theo vài phần trêu chọc. Hai người Trình Tự Học và Lý Quý Niên đều nở nụ cười, thế nhưng nụ cười của hai người bọn họ rất khổ sở, vì không có được thành tích nên chỉ có thể cúi đầu mà thôi.
- Hai vị lãnh đạo, tôi vốn nghĩ buổi trưa nay sẽ cùng nhau vui vẻ một chút, thế nhưng rượu cũng không phải là thứ gì tốt, cũng nên có chừng mực. Chúng ta cùng uống ly rượu này, sau này mọi người cùng đoàn kết một lòng, cùng đồng tâm hiệp lực sức mạnh thành đồng, cố gắng đẩy mạnh phát triển kinh tế thành phố La Nam.
Vương Tử Quân nâng ly rượu lên mời Trình Tự Học và Lý Quý Niên, bộ dạng lên tàu cướp biển thì dễ, xuống tàu cướp biển thì khó.
Ba ly rượu cụng vào nhau nhưng biểu hiện của ba con người lại khác nhau, đặc biệt là Trình Tự Học, giống như lão bị những lời nói của Vương Tử Quân làm cho mắc nghẹn, trong lòng sinh ra cảm giác bị đánh rơi từ trên trời xuống phàm trần.
Trình Tự Học vốn có ý định nói vài lời cho Lục Anh Chính, thế nhưng lão biết bây giờ mình có nói gì cũng chỉ là rước nhục mà thôi. Thế nhưng lão vẫn cảm thấy rất bức bối, thầm nghĩ tiểu tử cậu nói thì hay lắm, tôi cũng muốn xem cậu có thể làm được gì?
Vì Trình Tự Học ngậm miệng không nói nên ba ngày sau văn kiện miễn chức của Lục Anh Chính được phòng tổ chức thị ủy truyền đạt xuống, mười ngày sau đó Vương Tử Quân cũng không có hành động gì mới, việc hắn làm nhiều nhất chính là tổ chức nhiều hội nghị và bàn bạc vấn đề.
Vương Tử Quân bàn với các vị thường ủy thị ủy, với các vị lãnh đạo quận huyện, với các vị lãnh đạo đơn vị ban ngành quan trọng của thị ủy. Trong những cuộc họp, hội nghị và bàn bạc như vậy, lực ảnh hưởng của bí thư Vương dần lan rộng trong thành phố La Nam.
Ưu thế trời sinh của lãnh đạo đứng đầu chính là luôn có người dựa về phía mình, nhưng phần lớn đám người kéo đến dựa giẫm đều là cán bộ không được đắc chí, còn đám lãnh đạo có thực quyền lại chỉ đứng nhìn mà thôi.
Đặc biệt là cục trưởng cục công an Hà Tiến Chung, tuy hắn đã thành thật làm kiểm điểm, thế nhưng giữa hắn và Vương Tử Quân giống như tồn tại một vách ngăn không nhỏ. Tuy mỗi lần đến phòng làm việc của bí thư Vương thì hắn đều tỏ ra cực kỳ tiếp nhận lời dạy bảo của lãnh đạo, thế nhưng Vương Tử Quân biết rõ người này căn bản không nghe lời mình.
Vương Tử Quân khẽ dựa lưng mệt mỏi lên ghế dựa, hắn châm một điếu thuốc, một luồng khói độc tiến vào trong phổi thế nhưng lại làm cho con người ta thư thái hơn. Nửa tháng qua hắn trên cơ bản đã tiếp xúc với tình huống bên ngoài của cả thành phố La Nam.
Kết luận của Vương Tử Quân với tình hình hiện tại ở thành phố La Nam chính là "rất không lạc quan", trước kia không lạc quan chỉ dừng lại ở con số và văn kiện, nhưng sau khi Vương Tử Quân đi tìm hiểu thực tế ở các quận huyện thành phố La Nam, hắn phát hiện tình huống nghiêm trọng hơn mình nghĩ rất nhiều.
- Có lẽ đến lúc châm lửa rồi.
Vương Tử Quân thầm nói một câu, sau đó hắn suy tư về phương hướng châm lửa, đung lúc này có người gõ cửa.