Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1280: Chương 1280: Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng.




Diệp Thừa Dân cho ra kết luận như vậy thì Chử Vận Phong căn bản có chút ảm đạm, lão quay đầu nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, trong mắt có chút áy náy khó nói nên lời. Lão biết rõ nếu như đám người Chương Thu Mi không mở miệng giúp đỡ Vương Tử Quân, căn bản sẽ không xuất hiện tình huống hiện tại.

Sự kiện chọn người phụ trách cho công ty xe hơi Đông Hồng giống như lấy đi hết tất cả tinh lực của các thường ủy tỉnh ủy, sau đó còn hai đề tài thảo luận, thế nhưng trình tự lại biến mất. Diệp Thừa Dân là người rời khỏi phòng họp đầu tiên, rõ ràng hội nghị thường ủy lần này làm cho lão cảm thấy rất mất hứng.

Nhóm người Lý Thừa Uyên rõ ràng là thất bại trong hội nghị thường ủy lần này, nhưng bọn họ lại cười rất tươi. Mặc dù bọn họ yên lặng đi ra, thế nhưng ánh mắt chớp động lại có vài phần đắc ý.

Chử Vận Phong nhìn thoáng qua Lý Thừa Uyên và Kim Hành Thuấn ở bên cạnh mình, lão không nói lời nào mà theo Diệp Thừa Dân rời khỏi phòng họp.

Khi hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy rời đi, vẻ mặt Diêu Trung Tắc càng thêm thả lỏng. Hắn nhìn ánh mắt không được tự nhiên của Lý Thừa Uyên khi đối mặt với Chử Vận Phong, thế là cười nhạt nói: - Chủ tịch Lý, nghe nói tiểu tử nhà anh hôm qua đưa người yêu về nhà, xem ra không bao lâu nữa chúng tôi có thể được ăn bánh kẹo cưới rồi.

Lý Thừa Uyên thấy Diêu Trung Tắc chủ động chào hỏi thì cười ha hả nói: - Còn quá sớm, còn quá sớm, chuyện của tụi nhỏ căn bản không thể làm chủ được, tốt hơn là cứ để mặc chúng nó tự quyết định lấy.

Kim Hành Thuấn ở bên cạnh chen lời: - Chủ tịch Lý, còn sớm sao? Anh cũng không có tư cách nói như vậy.

Lý Thừa Uyên dù phần lớn thời gian là đối thủ của Kim Hành Thuấn, thế nhưng hai người dù thế nào cũng có quan hệ minh hữu, hơn nữa vừa rồi hai người còn là chiến hữu chung một chiến hào. Lúc này Kim Triển Hữu nói chen vào thì Lý Thừa Uyên cũng cười nói: - Chủ tịch Kim, anh nói vậy là có ý gì? Không phải anh là thần toán, căn bản có thể tính ra được hôn lễ của con trai tôi sao?

- Ha ha ha, tôi không có năng lực đó, nhưng tôi biết rõ hai chữ còn sớm là không thích hợp. Kim Hành Thuấn nở nụ cười thần bí nói với Lý Thừa Uyên.

- Gì mà không thích hợp? Anh nói xem khi nào mới thích hợp? Lý Thừa Uyên chợt cảm thấy hiếu kỳ, hắn nhìn Kim Hành Thuấn, muốn nghe xem đối phương nói cái gì.

Kim Hành Thuấn chợt cười nói: - Lời nói của trưởng phòng Vương mới là thích hợp nhất, chúng ta đều chỉ là những lão già mà thôi, bọn nhỏ bây giờ không phải đã lấy nhau, mà chỉ sắp lấy nhau mà thôi, có những thứ mở miệng xem ra còn quá sớm, chẳng phải đây chỉ là lời nói độc quyền của mình bí thư Vương sao? Mọi người nói xem có đúng không?

Kim Hành Thuấn nói những lời này không khỏi làm cho nhiều người cười lên ha hả. Tuy mọi người đã trải qua tranh chấp vừa rồi, thế nhưng lúc này ai cũng là cao thủ diều tiết tâm tình, hơn nữa Kim Hành Thuấn đã nói những lời như vậy, căn bản rất dễ chọc cười.

- Chủ tịch Kim, anh nói không sai, chờ đến khi mà con trai trưởng phòng Tử Quân dẫn người yêu về nhà, chỉ sợ chúng ta đã già khọm rồi. Đậu Minh Đường nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi khẽ cười nói.

- Chủ tịch Kim, chúng ta đang nói đến con trai của chủ tịch Lý, sao anh lại nói đến con trai của trưởng phòng Vương? Chẳng lẽ anh chờ không được, chuẩn bị làm bà mối cho cậu ấy sao? Lúc này Chương Thu Mi cũng không còn cảm giác lạnh lùng như vừa rồi, nàng mỉm cười nói với Kim Hành Thuấn.

Bầu không khí trong phòng họp khá nhẹ nhàng, tiếng cười nói liên tục vang vọng, lãnh đạo đi lại vui vẻ, điều này không khỏi làm cho đám nhân viên công tác bên ngoài cảm thấy thoải mái. Đám người này thầm nghĩ, có lẽ hội nghị thường ủy đã thành công tốt đẹp, nếu không thì những vị lãnh đạo bình thường cực kỳ nghiêm túc sao lại vui đùa như thế được?

Từ sau khi tan họp thì nụ cười trên mặt Vương Tử Quân vẫn luôn sáng lạn, giống như sự kiện người ta đào hầm chờ hắn nhảy vào căn bản chưa từng diễn ra.

Sau khi Chương Thu Mi nói xong thì Vương Tử Quân cười nói: - Chủ tịch Kim, nếu sau này con của tôi không tìm được đối tượng thì ngài nên phụ trách một chút, đến lúc đó tôi sẽ trực tiếp cho nó đến bắt ngài tìm vợ.

Mọi người nói đùa vài câu rồi mỉm cười giải tán, vài người có quan hệ thân cận thì đi với nhau. Lúc này bên cạnh Diêu Trung Tắc có Chương Thu Mi và nhóm người Lý Thừa Uyên, cách xa bọn họ mười mét chính là nhóm Vương Tử Quân, Đậu Minh Đường và Lỗ Kính Tu, bọn họ đang cùng nhau đi xuống lầu.

- Tử Quân, nếu Lưu Thành Lâm không thể nào công tác tốt, như vậy không bằng nhanh chóng điều đi. Đậu Minh Đường đi xuống bậc thang rồi khẽ nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đậu Minh Đường, hắn thầm nghĩ Đậu Minh Đường không hỗ danh là người đứng đầu thành phố tỉnh thành Nam Giang, căn bản nói chuyện lưu loát mạnh mẽ hơn Lỗ Kính Tu. Hắn nhìn về phía Đậu Minh Đường và Lỗ Kính Tu rồi cười cười nói: - Không có vấn đề, Lưu Thành Lâm căn bản là rất tốt.

Đậu Minh Đường nhìn bộ dạng cực kỳ tự tin của Vương Tử Quân, hắn gật đầu nói: - Tôi là người căn bản giúp đỡ anh ở sự kiện công ty xe hơi Đông Hồng, nếu như sau này có chuyện gì, tôi cũng phải gánh một phần trách nhiệm.

Khi Vương Tử Quân chuẩn bị cảm tạ Đậu Minh Đường, Đào Nhất Hành đột nhiên từ bên cạnh đi đến. Hắn cười với Đậu Minh Đường và Lỗ Kính Tu, sau đó nói với Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Vương, bí thư cho mời anh đi sang một chút.

Bí thư trong miệng Đào Nhất Hành chính là bí thư tỉnh ủy Diệp Thừa Dân. Vương Tử Quân bắt chuyện với hai người Đậu Minh Đường và Lỗ Kính Tu, sau đó cùng Đào Nhất Hành đi về phía phòng làm việc của bí thư Diệp Thừa Dân. Lúc này Đào Nhất Hành không nói gì, mãi đến khi Vương Tử Quân đi đến bậc cầu thang không có ai, hắn mới khẽ nói: - Trưởng phòng Tử Quân, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, anh nên cẩn thận nhiều hơn.

Vương Tử Quân tất nhiên biết rõ lời nói của Đào Nhất Hành có ý nghĩ là gì, hắn khẽ cười cười nói: - Cám ơn thư ký trưởng đã quan tâm nhắc nhở, đám người kia chỉ biết lén mở miệng cắn trộm, căn bản sẽ chẳng làm được gì.

Khi thấy bộ dạng không chút suy sụp tinh thần của Vương Tử Quân, Đào Nhất Hành mới thở dài một hơi. Hắn thấy chuyện này vào thời điểm hiện tại không tạo nên đả kích cho Vương Tử Quân, nhưng nếu muốn làm sống động một xí nghiệp hầu như đang rơi vào hoàn cảnh khó khăn cũng không dễ, nếu không làm tốt sẽ nuy hại lớn đến Vương Tử Quân.

Mặc dù không ai dám vỗ ngực đảm bảo mình biết dùng đúng cán bộ đúng vị trí, thế nhưng cũng không ai dám mở miệng ép người ta phải nói lời khẳng định. Bây giờ Vương Tử Quân lại khác, hắn rõ ràng bị câu nó của Diêu Trung Tắc đưa lên làm bia ngắm bắn.

- Trưởng phòng Vương, nên quan tâm nhiều hơn đến công ty xe hơi Đông Hồng, chỉ cần công ty xe hơi Đông Hồng có thể thành công quật khởi, như vậy mọi thứ sẽ đều là chuyện tốt.

Hai người khẽ nói chuyện vài câu thì đi đến bên ngoài phòng làm việc của bí thư diệp thừa dân. Đào Nhất Hành cũng không chờ Khuất Chấn Hưng đi đến gõ cửa, hắn trực tiếp gõ cửa phòng làm việc của bí thư Diệp. Lúc này Diệp Thừa Dân cũng không phải ngồi trên bàn làm việc như ngày bình thường, lão đang cúi đầu ngồi trên ghế sa lông, trên bàn là một chiếc khay nhỏ, trên khay có vài ly trà tinh xảo.

- Trưởng phòng Tử Quân, Nhất Hành, hai người các anh mau ngồi xuống, tôi đã pha trà ngon, nếu uống muộn thì mất hương vị. Diệp Thừa Dân đứng lên ghế sa lông rồi nói với hai người Vương Tử Quân và Đào Nhất Hành.

Vương Tử Quân từ phòng họp đi ra cảm nhận được sự nổi giận của bí thư Diệp Thừa Dân, nhưng chỉ sau vài phút thì bí thư Diệp đã khống chế tốt tâm tình của mình, điều này làm cho Vương Tử Quân thêm vài phần khâm phục.

- Trưởng phòng Tử Quân, cậu có cảm nhận gì với sự việc hôm nay? Sau khi đưa một ly trà sang cho Vương Tử Quân thì Diệp Thừa Dân chợt hỏi.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Diệp Thừa Dân, hắn trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Bí thư, ngài nói xem, tôi đây không phải là chính nghĩa được mọi người ủng hộ sao?

"Chính nghĩ được mọi người ủng hộ?" Đào Nhất Hành đang nâng ly trà lên nhấp một ngụm, thiếu chút nữa thì phun nước ra khỏi miệng. Nếu như không phải hắn là người hiểu rõ về Vương Tử Quân, hắn sẽ thật sự hoài nghi đây có phải lời nói của một người điên hay không.

Diệp Thừa Dân có chút giật mình, lão cũng không ngờ Vương Tử Quân sẽ cho ra một đáp án như vậy. Lão trố mắt giây lát rồi chỉ vào Vương Tử Quân cười nói: - Tử Quân ơi là Tử Quân, tôi vốn cho là cậu có ý nghĩ quẩn trong lòng, cố ý mời cậu trà ngon, xem ra tôi đã đánh thấp cậu rồi.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Bí thư Diệp, sự việc tóm lại phải có hai mặt, bọn họ đào hố cho tôi, nhưng cũng là giúp tôi, đối với tôi thì đây là chuyện tốt. Triệu Kỳ Tường là nhân tài khó có được, nhưng người này căn bản không hiểu nhiều về công ty xe hơi Đông Hồng, nếu phái một người như vậy đến đảm nhận công tác, mặc dù xí nghiệp căn bản không sụp đổ phá sản, nhưng nếu muốn đưa xí nghiệp thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn thì cực kỳ không dễ dàng.

- Nhưng Lưu Thành Lâm thì lại khác, tôi có thể đề cử anh ấy, nhất định đã điều tra rõ ràng, suy tính sâu xa, vì vậy mà tôi có lòng tin với anh ấy. Mặc kệ đám người kia xuất phát từ mục đích nào, tóm lại thì chuyện này cũng là rất tốt cho câu giảng dạy chú ý đại cục của bí thư ngài với chúng tôi.

Lời nói của Vương Tử Quân làm cho hai mắt Diệp Thừa Dân chợt sáng rực, không ngờ Vương Tử Quân lại tỉnh táo như thế. Vừa rồi hội nghị thường ủy vừa kết thúc thì tâm tình của lão căn bản là khó khống chế được, nhưng Vương Tử Quân thì hoàn toàn khác, điều này không khỏi làm cho lão phải cảm thán, đây mới là phong thái của một vị lãnh đạo.

Diệp Thừa Dân nhìn vương tử quân rồi trịnh trọng nói: - Cậu cảm thấy Lưu Thành Lâm có thể gánh vác trọng trách của công ty xe hơi Đông Hồng sao?

- Đúng vậy, tôi cảm thấy người này căn bản là khó thể tìm được. Vương Tử Quân nhìn vào mắt Diệp Thừa Dân rồi dùng giọng chém đinh chặt sắt nói.

- Nếu đã như vậy thì cứ để anh ấy triển khai mở rộng công tác, tôi hy vọng công ty xe hơi Đông Hồng vào trong tay anh ấy sẽ lại phát triển mạnh mẽ ở Nam Giang. Diệp Thừa Dân nói rồi nâng ly trà lên uống một ngụm: - Chuyện này không thành cũng không có gì cần lo lắng, vì còn có tôi.

Diệp Thừa Dân nói một câu còn có tôi căn bản là chứa nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Diệp Thừa Dân, cũng không nói thêm điều gì.

Khi Vương Tử Quân đang uống trà với Diệp Thừa Dân, Diêu Trung Tắc đang ung dung uống trà trong phòng làm việc của mình. Bên cạnh Diêu Trung Tắc chính là Phòng Quảng Thắng đang cầm văn kiện báo cáo, gương mặt hắn cũng tràn đầy nụ cười.

- Bí thư Diêu, chỉ sợ sắp tới sẽ có người không chịu nổi, muốn nói chấn hưng công ty xe hơi Đông Hồng ở Nam Giang căn bản đơn giản như vậy sao? Nếu như Lưu Thành Lâm căn bản không làm tốt công tác ở công ty xe hơi Đông Hồng, như vậy cũng chỉ còn là một bình hoa bài trí mà thôi. Phòng Quảng Thắng cầm bình trà châm nước cho Diệp Thừa Dân rồi cười nói.

Diêu Trung Tắc cười cười mà không nói thêm điều gì. Hắn từng là người chủ quản công tác kinh tế, tất nhiên biết rõ đưa một xí nghiệp thoát khỏi trạng thái khốn khổ là như thế nào, hơn nữa đây còn là ngành sản xuất xe hơi.

Khi Phòng Quảng Thắng đang định nói tiếp thì gương mặt của Diêu Trung Tắc có vài phần không nhịn được. Phòng Quảng Thắng này căn bản là không quá tốt, trước mặt lãnh đạo nói lời vuốt mông ngựa có thể bày ra tâm trạng vui sướng, nhưng thủ đoạn không cao không sâu, anh không thể dùng bất cứ thủ đoạn nào được. Lãnh đạo có thể tiến lên vị trí cao đều không phải hạng ngu dốt, ngược lại mưu kế của anh bị thủ hạ nhìn thấu, như vậy anh căn bản không còn gì là bí hiểm, đây chính là điều làm cho Diêu Trung Tắc cảm thấy khó thể tiếp nhận được.

Quả nhiên Diêu Trung Tắc khoát tay áo với Phòng Quảng Thắng: - Quảng Thắng, sau này anh cũng đừng nên nói điều này trước mặt tôi, anh phải nhớ kỹ một điều, là tôi hoàn hoàn tín nhiệm với trưởng phòng Vương.

Phòng Quảng Thắng nhìn gương mặt trịnh trọng của Diêu Trung Tắc, hắn nào không ý thức được ý nghĩ của lãnh đạo? Thế nên hắn nhanh chóng gật đầu nói: - Bí thư Diêu cứ yên tâm, tôi đây chỉ là tùy tiện nói như vậy mà thôi, trước mặt người ngoài thì tôi biết mình nên làm thế nào.

Diêu Trung Tắc gật gật đầu, hắn cũng không nói thêm điều gì. Hắn tin chỉ cần mình không nói lời nào, căn bản người bên dưới không phải là không có ai tiếp tục lên tiếng. Đến cấp bậc của hắn thì chỉ có thể nắm xu thế lớn mà thôi, căn bản không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt khác.

Trước cổng bệnh viện tỉnh Nam Giang, Hùng Nghiêu Đống đang đi tới đi lui ở hàng lang, lúc này hắn còn tỏ ra bối rối hơn cả khi Triệu Hòa Duyệt bị xuất huyết não. Bộ dạng của lão ở bệnh viện tỉnh Nam Giang căn bản rất dễ dàng được người khác đồng tình: Có lẽ người này đang lo lắng vì một người thân nào đó đang chữa trị bên trong.

Hùng Nghiêu Đống căn bản không quan tâm đến người chung quanh. Sáng hôm nay tỉnh ủy tổ chức hội nghị thường ủy quyết định nhân tuyển cho vị trí giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng, tuy bản thân lão không có dã tâm với vị trí này, thế nhưng lão là cán bộ lão thành của đơn vị, hắn căn bản có thể nói là người cực kỳ trung thành tận tâm.

Hùng Nghiêu Đống biết rõ mình căn bản thua kém Triệu Hòa Duyệt rất nhiều ở phương diện kinh doanh quản lý, thế nhưng lão căn bản không thiếu phần trung thành với công ty so với Triệu Hòa Duyệt. Lão căn bản cảm thấy rất lo lắng vì trạng thái hiện tại của đơn vị mình. Dựa theo những gì hắn hiểu về công ty xe hơi Đông Hồng, bây giờ người có năng lực tiếp nhận vị trí giám đốc công ty chỉ có thể là Lưu Thành Lâm được Triệu Hòa Duyệt bồi dưỡng tỉ mỉ nhiều năm qua.

Mặc dù Lưu Thành Lâm đã được xem là một nhân tuyển được báo cáo lên hội nghị thường ủy, thế nhưng theo tin đồn từ bên ngoài thì Hùng Nghiêu Đống biết rõ Lưu Thành Lâm lần này căn bản có ít kỳ vọng thắng. Chưa nói đến một Triệu Kỳ Tường là phó chủ nhiệm ủy ban cải cách có điều kiện bản thân cao vời so với Lưu Thành Lâm, nhìn vào khuynh hướng của hội nghị thường ủy, Lưu Thành Lâm căn bản khó có cơ hội thắng được Triệu Kỳ Tường.

Trưởng phòng Vương tuy cố gắng giúp đỡ Lưu Thành Lâm tiến lên, thế nhưng trưởng phòng Vương sẽ ảnh hưởng đến cả hội nghị thường ủy tỉnh ủy sao? Hơn nữa Triệu Kỳ Tường căn bản là nhân tuyển của chủ tịch tỉnh, chỉ sợ Lưu Thành Lâm sẽ khó được như ước nguyện.

Hôm nay trong đầu Hùng Nghiêu Đống chỉ còn lại ý nghĩ này, dù là ở nhà hay ở công ty đều cảm thấy như ở trên đống lửa như ngồi đống than. Sau đó lão dứt khoát đến thăm Triệu Hòa Duyệt, dù bây giờ Triệu Hòa Duyệt không nói gì, thế nhưng hai người dù sao cũng có cùng một ý nghĩ, hai bên ở bên cạnh nhau cũng có chút an ủi về tâm lý.

Nhưng khi đến trước cửa phòng bệnh của Triệu Hòa Duyệt thì Hùng Nghiêu Đống căn bản không muốn đi vào. Người bạn già của lão đã ngã xuống, lão cần gì phải chạy đến đây làm cho đối phương mất hứng? Triệu Hòa Duyệt không nói nhưng Hùng Nghiêu Đống căn bản là biết rõ, nhưng ngoài Triệu Hòa Duyệt ra thì Hùng Nghiêu Đống cảm thấy khó ai biết được ý nghĩ trong lòng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.