Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1663: Chương 1663: Mọc lên như nấm không bằng trọng điểm trồng dưa.




- Chủ tịch Vương, khi nào ngài có thời gian mời đến thăm huyện Lô Bắc, vì cơ sở năm xưa của ngài mà bây giờ huyện Lô Bắc chính là ngọn cờ phát triển trọng điểm của thành phố An Dịch đấy. Vài ngày trước tôi còn cùng Tằng Nhất Khả đi xem xét những địa điểm mà năm xưa Dương Quân Tài bôi nước sơn, bây giờ đã phát triển rất tốt. Triệu Quân Huy nói đến đây thì thở hắt ra: - Tên tiểu tử họ Dương kia năm xưa đúng là quá hồ đồ.

Vương Tử Quân cười ha hả nói: - Khi nào có thời gian tôi nhất định sẽ đến huyện Lô Bắc thăm hỏi các vị lãnh đạo.

Vương Tử Quân nghe lời nói của Triệu Quân Huy mà không khỏi nghĩ đến tranh đấu năm xưa của mình và Dương Quân Tài, điều này làm cho hắn sinh ra cảm giác như bộ phim chiếu trong đầu mình. Lúc này hắn nghĩ lại tình cảnh khi đó, với tâm tính của mình hiện tại, có nên chọn lựa hành động như vậy không?

Năm xưa mình căn bản là chưa quá trưởng thành, nhưng đây chỉ là những lời cảm khái của Vương Tử Quân, Dương Quân Tài dù có dấu hiệu phát triển, thế nhưng đối với Vương Tử Quân thì đó chỉ là quá khứ, lâu lâu nhớ lại một chút mà thôi.

Vương Tử Quân cùng ăn sáng với Triệu Quân Huy và cảm thấy rất vui vẻ. Khi hắn đi ra khỏi khách sạn với Triệu Quân Huy, có một người trẻ tuổi tiến lên. Hắn nhìn qua gương mặt của người thanh niên này, rõ ràng là sinh viên còn chưa tốt nghiệp.

- Ông nội, bố cho con đến hỏi xem ngài đã dùng điểm tâm xong chưa. Người trẻ tuổi kia vừa đến cũng không biết ông mình vừa ăn cơm với ai, khi thấy Vương Tử Quân thì có chút quen mặt, thế nhưng cũng không nhớ đã gặp qua ở nơi nào.

Triệu Quân Huy căn bản tìm mọi cách bảo vệ cháu mình, khi thấy cháu nội đi đến thì khẽ giới thiệu với Vương Tử Quân: - Tử Quân, đây là cháu nội Thắng Hạo của tôi.

Triệu Quân Huy nói rồi quay sang đứa cháu Triệu Thắng Hạo của mình nói: - Thắng Hạo, chào ông Vương đi.

Vương Tử Quân nghe lời nói của Triệu Quân Huy mà thiếu chút nữa đã gục xuống, lúc này hắn có chút buồn cười, một tiểu tử lớn như vậy mà phải gọi mình bằng ông.

Vương Tử Quân nhìn thấy gương mặt xấu hổ khó xử của Triệu Thắng Hạo, hắn cảm thấy Triệu Thắng Hạo giống như những sinh viên sắp tốt nghiệp, cảm thấy đối phương khó thể nào gọi mình bằng ông được.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng xấu hổ của Triệu Thắng Hạo, hắn căn bản khoát tay với Triệu Quân Huy: - Lão lãnh đạo, chúng ta cũng không nên như vậy, để cậu ấy gọi tôi là chú được rồi.

Vương Tử Quân nói làm cho Triệu Thắng Hạo có thể tiếp nhận, không ngờ Triệu Quân Huy không nói hai lời mà vung tay lên: - Cậu Tử Quân, như vậy sao được? Giao tình của chúng ta sao có thể để tiểu tử này làm ảnh hưởng chứ?

Triệu Quân Huy nói rồi dùng giọng trang nghiêm lên tiếng: - Chào ông đi.

Triệu Thắng Hạo lúc này chỉ có thể dùng giọng lúng túng chào ông Vương.

Vương Tử Quân bị Triệu Thắng Hạo xưng hô như vậy mà sinh ra cảm giác dở khóc dở cười, hắn đành phải nói với Triệu Thắng Hạo: - Chào Thắng Hạo.

Dựa theo tập tục của người trong nước, khi ông gặp cháu thì phải nói ra những lời yêu cầu cố gắng học tập cho tốt, thế nhưng bây giờ Vương Tử Quân không đi theo con đường kia, hắn chỉ chào bắt chuyện Triệu Thắng Hạo mà thôi.

- Tút tút tút. Chuông điện thoại của Vương Tử Quân vang lên, hắn nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, là Triệu Hiểu Bạch gọi đếnn. Hắn cũng không tiếp điện thoại mà cười nói với Triệu Quân Huy: - Lão lãnh đạo, tối nay tôi mời cả nhà anh đi dùng cơm.

- Được, tối nay chúng tôi chờ ngài. Triệu Quân Huy cũng không nói hai lời mà cười lớn đồng ý.

Triệu Thắng Hạo lại có chút sốt ruột, cũng không dám nói lung tung. Sau khi Vương Tử Quân rời đi thì hắn mới nói với ông mình: - Ông nội, tối nay nhà Tiểu Linh mời chúng ta đi dùng cơm, ngài sao lại quên mất rồi.

- Không thể đi dùng cơm với nhà Tiểu Linh được, nhưng lời mời của Vương Tử Quân thì căn bản không thể nào không đi. Triệu Quân Huy nhìn Triệu Thắng Hạo nghiêng đầu sang một bên không chú ý đến mình, lão vỗ vai của cháu trai rồi nói: - Tiểu tử, ông không nói không không với cháu làm gì, sau này cháu sẽ hiểu.

Tuy Triệu Quân Huy đã lui ra thế nhưng đầu óc vẫn rất linh hoạt. Năm xưa tuy lão có chút tình cảm với Vương Tử Quân ở huyện Lô Bắc, thế nhưng phần tình cảm kia cũng đã dần phai nhạt theo thời gian.

Chưa nói đến Vương Tử Quân đang đi trên con đường thông thiên tương lai vô hạn, sau này không biết sẽ còn bao nhiêu kinh nghiệm, chỉ cần là con người thì tinh lực và trí nhớ cũng có hạn, chính mình nếu không đi đến Mật Đông một chuyến để tiếp xúc với Vương Tử Quân, không biết Vương Tử Quân còn nhớ đến con cháu của mình không? Nhưng bây giờ Vương Tử Quân vẫn căn bản giống như xưa, điều này làm cho lão nghĩ rằng Vương Tử Quân chắc chắn còn chưa quên.

Triệu Thắng Hạo dù từ nhỏ đã sùng bái ông mình, thế nhưng bây giờ sắp tốt nghiệp đại học, hơn nữa nhà bạn gái rất giàu có, có thể nói là cực kỳ tốt đẹp. Thế cho nên bây giờ hắn cũng không còn quá tôn trọng ông mình như năm xưa.

Ông dù lợi hại thế nào cũng chỉ là một cán bộ cấp huyện, hơn nữa bây giờ đã về hưu, bác của Tiểu Linh căn bản không bình thường. Tuy thành phố Thanh Chuyên có địa vị không lớn ở tỉnh Mật Đông, lại có hơi nghèo nàn thế nhưng cũng là một thành phố, cậu của Tiểu Linh làm chủ tịch thành phố, căn bản cũng là một nhân vật lớn.

- Ông, cậu của Tiểu Linh nói tối nay mời gia đình chúng ta dùng cơm, ngài...Ngài nếu đã tiếp nhận lời mời của người ta thì cũng nên đi, thế nhưng ngài đi một mình thôi, cháu và bố mẹ cũng không đi. Triệu Thắng Hạo nói rồi cũng không quan tâm đến phản ứng của ông mình, hắn nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Triệu Quân Huy nhìn bộ dạng thở phì phì của cháu trai mà chợt sinh ra cảm giác vừa bực mình vừa buồn cười, trong lòng thầm nghĩ đứa bé này càng lớn càng dễ nổi nóng. Nhưng bộ dạng của nó như vậy sau này cưới vợ chẳng phải bị nhà người ta ép đến mức sít sao à? Không được, bố của nó không giúp được nó, như vậy mình phải làm sao cho tình hình khả quan hơn.

Triệu Quân Huy căn bản rất sốt ruột vì chuyện của cháu trai, thế nên thầm nghĩ càng phải làm tốt quan hệ với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân đi làm thì tham gia hai hội nghị, sau đó đến một công trình kiểm tra công tác an toàn lao động. Buổi chiều đi làm chưa được nửa giờ thì Triệu Hiểu Bạch đến báo cáo, nói là chủ tịch Phùng Vũ Trách của thành phố Thanh Chuyên đang chờ trong phòng.

Ấn tượng của Vương Tử Quân về chủ tịch Phùng Vũ Trách thành phố Thanh Chuyên căn bản là không tệ. Trước đó hắn có đến thành phố Thanh Chuyên kiểm tra công tác, tuy kinh tế Thanh Chuyên không có trọng điểm phát triển, thế nhưng thành tích công tác của Phùng Vũ Trách là đáng khẳng định.

Ấn tượng sâu sắc nhất dành cho Vương Tử Quân, chính là bữa tiếp đãi giữa trưa khi đó Phùng Vũ Trách lại đưa mình lên núi, ăn những món ăn thôn dã của nhân dân trên núi. Phong cảnh núi non cực kỳ đẹp đẽ, đám người đi với Vương Tử Quân cũng ít khi được ăn món thôn dã, thế cho nên một bữa cơm vui vẻ và rất ngon miệng.

Lẽ ra đây là một bước cờ hiểm, vì có vị lãnh đạo nào đi đến vị trí quan trọng mà không thích tiền hô hậu ủng, tiếp đãi long trọng? Phùng Vũ Trách dám làm như vậy cũng nói rằng chính mình là người thông minh. Hắn biết rõ Vương Tử Quân là người cho ra yêu cầu nghiêm khắc tiết kiệm chống xa hoa lãng phí, thế nên ai có thể phủ nhận tính tích cực của hắn trong sự kiện mời chủ tịch Vương dùng cơm thôn dã cho được?

Phùng Vũ Trách lần này đến gặp Vương Tử Quân thông qua con đường của Trương Tề Bảo. Gặp mặt chủ tịch Vương là quá khó khăn, nhất định phải được sắp xếp theo trình tự, bình thường phải thông qua văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, chờ một tuần được gặp mặt lãnh đạo đã là quá tốt rồi. Trừ khi anh có lý do đầy đủ, nếu không anh cũng không có được cơ hội như vậy. Nhưng thông qua con đường khác lại có kết quả khác, Phùng Vũ Trách bây giờ muốn chen ngang, hắn cảm thấy Trương Tề Bảo quá thẳng tính, thế nên chuyển mục tiêu sang Trương Tề Bảo.

Mối lần về tỉnh công tác thì Phùng Vũ Trách luôn dùng trăm phương ngàn kế để tìm gặp Trương Tề Bảo, thỉnh thoảng cũng không quên liên lạc cảm tình, cố gắng tạo điều kiện tốt để sau này được gặp mặt lãnh đạo. Thậm chí hắn còn phải dùng chút kỹ xảo nhỏ, tận dụng tất cả mọi thứ, cuối cùng mới được như ước nguyện ngày hôm nay.

- Chủ tịch Vương! Phùng Vũ Trách là một người chưa đến năm mươi, nhưng gương mặt chữ điền lại có nếp nhăn, làm cho người ta nhìn qua và cảm thấy cơ thể đầy lực lượng khó tả. Phùng Vũ Trách là một vị chủ tịch thành phố nghèo nàn nhất tỉnh Mật Đông, hắn ăn mặc giống như thân phận của mình, mặc dù là tây trang thế nhưng có vài phần quê mùa.

Vương Tử Quân đứng lên khỏi ghế nói: - Chủ tịch Vũ Trách đến đấy à, mời anh ngồi.

Khi thấy Vương Tử Quân đứng lên bắt tay với mình thì Phùng Vũ Trách tỏ ra có vài phần kích động. Sau khi bắt tay Vương Tử Quân thì hắn đặt nửa mông ngồi xuống ghế sa lông, nhìn qua giống như lúc nào cũng có thể nhận chỉ thị từ lãnh đạo của mình.

Vương Tử Quân cười cười nói khi nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Phùng Vũ Trách: - Chủ tịch Vũ Trách, vài ngày không gặp anh, hôm nay có vẻ rất tinh thần.

- Chủ tịch Vương, nếu nói có tinh thần thì căn bản còn kém ngài. Ví dụ như bộ tây trang này, người ta mặc lên người thì căn bản rất trang nhã, thế nhưng tôi thì không. Còn ngài mặc tây trang lại làm tôi sinh ra cảm giác như gặp ngôi sao điện ảnh.

Lời nịnh nọt của Phùng Vũ Trách làm cho Vương Tử Quân cười ha hả, hắn hỏi vài câu về tình hình gia đình của Phùng Vũ Trách, đặc biệt là ân cần hỏi thăm bệnh tình của mẹ chủ tịch Phùng. Trước đó vài ngày Vương Tử Quân có đi đến thành phố Thanh Chuyên, nghe nói mẹ của Phùng Vũ Trách đang nằm viện.

Nếu như vừa rồi Vương Tử Quân chủ động đứng lên bắt tay với mình thì Phùng Vũ Trách còn giả mù sa mưa, thế nhưng bây giờ hắn thật sự có chút kích động. Chủ tịch Vương là người bận rộn công tác, thế nhưng lại nhớ chuyện nhà mình, điều này làm cho hắn cảm thấy mình được coi trọng.

- Cám ơn chủ tịch Vương quan tâm, lúc này mẹ của tôi đã khỏe hơn rất nhiều rồi. Vương Tử Quân sở dĩ nhớ rõ điều này là vì trí nhớ vừa dùng vào việc công tác, vừa cố gắng lưu ý đến việc gia đình của nhân viên công tác bên cạnh mình. Tuy phương pháp tiếp xúc này không có thể làm tăng tiến cảm tình khá mạnh, thế nhưng cũng có thể làm cho mối quan hệ tăng lên một chút, sức quyến rũ về nhân cách đôi khi phát ra từ những việc nhỏ nhặt thế này.

Sau khi hai bên trò chuyện vài câu về gia đình, Vương Tử Quân bắt đầu nói về tình hình công tác ở thành phố Thanh Chuyện. Vương Tử Quân vẫn tương đối thỏa mãn về điều này, vì thành phố Thanh Chương không có nhiều nội lực, là một địa phương xung quanh là núi, dân chúng địa phương vui đùa là thành phố mình như chậu châu báu, thế nhưng giao thông nơi này không được tốt, nhiều quan viên làm lãnh đạo Thanh Chuyên đã cố gắng nghĩ cách để phát triển, thế nhưng căn bản không có được hiệu quả lớn, khó xoay chuyển được tình thế khốn khó.

Sau khi báo cáo công tác thì Phùng Vũ Trách xoa xoa tay nói: - Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy phương diện quyết sách phát triển kinh tế của tỉnh cũng nên có hơi nghiêng cho những địa phương kém như chúng tôi, để chúng tôi có được cơ hội phát triển.

Vương Tử Quân gật đầu nói: - Điều này là tất nhiên, trong tỉnh sẽ đẩy mạnh giúp đỡ các địa phương đang kém phát triển. Anh có ý kiến gì thì cứ nói, đừng ấp úng, đừng đi đường vòng với tôi.

Phùng Vũ Trách nhìn bộ dạng mỉm cười thản nhiên của Vương Tử Quân, sau đó mới nói: - Chủ tịch Vương, thành phố chúng tôi sở dĩ kém phát triển, theo tôi thấy phương diện lớn nhất là không có đường cao tốc. Mặc dù cầu đường đến Thanh Chuyên là không tồi, thế nhưng nếu không có đường cao tốc, như vậy thương nhân đến thành phố chúng tôi khảo sát, thấy giao thông không thuận tiện thì đã bỏ cuộc nửa chừng rồi. Ngài nói xem như vậy thì tôi sao có thể kêu gọi đầu tư được?

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, tình hình khi đến thành phố Thanh Chuyên vẫn nằm trong đầu hắn, khi đó đi xe hơn năm giờ mới đến nơi, đến tận tối hôm sau mới quay về thành phố Rừng Mật.

Thành phố Thanh Chuyên cũng không cách quá xa Rừng Mật, nhưng xây dựng đường cao tốc ở khu vực núi non cũng không đơn giản. Khi Sầm Vật Cương vừa mới nhân chức cũng có ý nghĩ thay đổi hiện trạng phát triển hiện tại của Thanh Chuyên, thế nhưng sau khi có được kết quả báo cáo về tình hình tài chính khi xây dựng đường cao tốc Thanh Chuyên, bí thư Sầm ăn bản bỏ qua phương án này.

- Chúng tôi nhìn thấy rõ ràng tình hình cụ thể của thành phố Thanh Chuyên, đường cao tốc là nhất định phải làm, nhưng trước khi xây dựng đường cao tốc thì chúng ta phải làm tốt công tác quy hoạch. Vương Tử Quân khẽ vuốt tóc rồi trầm giọng nói: - Tốt nhất là có thể ném phương án này vào quy hoạch xây dựng đường cao tốc của quốc gia.

Phùng Vũ Trách thấy Vương Tử Quân cũng không chặn tất cả đường đi của mình, hắn lập tức có vài phần tin tưởng. Sau đó mới dùng giọng sắt son đảm bảo: - Chủ tịch Vương, hôm nay tôi xin bày tỏ thái độ với ngài, chỉ cần tỉnh xây dựng đường cao tốc cho Thanh Chuyên, chúng tôi cũng không cần ngài quan tâm đến bất kỳ công tác cơ sở nào khác.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu xem như đồng ý. Phùng Vũ Trách nhìn thái độ của Vương Tử Quân, trong lòng thầm mừng rỡ. Lần này hắn đến tìm Vương Tử Quân chỉ là vì hạng mục khác, nói về đường cao tốc chỉ là khóc than mà thôi, nếu lãnh đạo không thông qua hạng mục đường cao tốc, như vậy sẽ quan tâm đến những thứ khác.

Không ngờ Vương Tử Quân thật sự có ý xây dựng đường cao tốc, điều này làm cho Phùng Vũ Trách cảm thấy quá mức vui mừng. Nếu như không phải Vương Tử Quân đã nhìn đồng hồ, hắn thiếu chút nữa đã quên đi phương diện báo cáo hạng mục khác.

Phùng Vũ Trách báo cáo thêm nửa giờ, sau đó xem như nhận được câu trả lời thuyết phục viên mãn của Vương Tử Quân. Khi hắn hoàn thành báo cáo thì Vương Tử Quân trầm giọng nói với Phùng Vũ Trách: - Chủ tịch Vũ Trách, anh có ý nghĩ thế nào về phương diện xây dựng quá nhiều khu quy hoạch, có nhiều khu quy hoạch căn bản không phát huy được tác dụng xứng đáng của mình, lại tạo nên hiện tượng nắm giữ đất đai không hiệu quả như vậy?

- Chủ tịch Vương, tôi...Tôi cảm thấy điều này thật sự đang tồn tại, tôi cảm thấy chúng ta nên xuất phát từ tình hình thực tế, phải giải quyết cụ thể những tồn tại thế này. Phùng Vũ Trách tuy ở thành phố Thanh Chuyên nơi xa, thế nhưng căn bản cũng hiểu tình huống trong tỉnh. Lúc này Mật Đông có quá nhiều khu quy hoạch, khu quy hoạch cấp thành phố thì cũng đỡ, có thể phát huy được tác dụng của nó.

Nhưng cũng có nhiều quận huyện đẩy mạnh xây dựng khu quy hoạch, dù sao thì nhiều người sẽ có nhiều cạnh tranh, điều kiện cũng có tốt có xấu, thế nên những khu quy hoạch có điều kiện kém căn bản không có được vài xí nghiệp đầu tư, căn bản không có tác dụng thúc đẩy kinh tế địa phương.

Phùng Vũ Trách tuy hiểu thế nhưng lại không muốn làm chim đầu đàn. Dù sao thì chuyện này liên quan đến thành tích cá nhân, kiệu hoa cần nhiều người khiêng, cần người hát hò kèn trống, có người nào tự nhiên đứng ra gây khó dễ làm gì?

Nếu như chủ tịch Vương gióng trống khua chiêng uốn nắn tình huống các khu quy hoạch được thiết lập tràn lan, dù bí thư Sầm có trở mặt với Vương Tử Quân hay không, có một điều có thể khẳng định chính là tình hình chính trị tốt đẹp hiện tại ở Mật Đông sẽ không còn, sẽ bị phá hoại. Sầm Vật Cương đang cố gắng đẩy mạnh phát triển kinh tế, lúc này Vương Tử Quân không chịu phối hợp nên sinh ra ngăn trở nặng nề, kết quả sẽ là gì? Mật Đông sẽ sinh họa, kiếp sống chính trị của hai người Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương sẽ sinh họa.

Vì sao hai bên không chạy song song với nhau, vì sao cứ phải rơi vào tình huống trống đánh xuôi kèn thổi ngược?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.