- Long Cương, cậu đang nghĩ gì vậy?
Khi tâm tình của Khương Long Cương không biết đã chạy đến nơi nào, một giọng nữ êm tai chợt vang lên.
Khương Long Cương nhìn người phụ nữ đi đến gần mình, hắn vội vàng đứng lên nói:
- Chủ tịch Lý.
Lý Nhị Bình năm nay hơn bốn mươi tuổi, tuy thanh xuân đã không
còn nhưng dáng người được bảo trì rất khá, mắt xếch, mặt
trái xoan, mỉm cười lộ ra một hàm răng trắng muốt. Mặc dù Lý
Nhị Bình không còn trẻ nhưng vẫn giữ được vài phần quyến rũ,
nàng khoát tay áo nói với Khương Long Cương:
- Nếu có người ngoài thì gọi tôi là chủ tịch Lý, không có ai thì cứ gọi tôi là chị được rồi.
Tuy Lý Nhị Bình nói chuyện rất thân thiết tự nhiên, thế nhưng
Khương Long Cương cũng không dám mở miệng gọi bằng chị. Hắn
biết rất rõ ràng, Lý Nhị Bình sở dĩ khách khí nói với mình như vậy, chỉ vì mình là thư ký của bí thư Vương mà thôi.
Lý Nhị Bình nhìn bộ dạng của Khương Long Cương, nàng cũng không muốn làm khó hắn, nàng khẽ hỏi:
- Trong phòng lãnh đạo có ai không?
Bình thường người gọi Vương Tử Quân là lãnh đạo thường là
nhóm thư ký như Khương Long Cương, người phụ nữ Lý Nhị Bình này gọi Vương Tử Quân là lãnh đạo, điều này làm cho Khương Long
Cương có chút khó tiếp nhận.
Nhưng dù là thế nào thì Lý Nhị Bình ngẫu nhiên nói một tiếng lãnh đạo cũng làm cho mối liên hệ giữa hai người kết gắn hơn, không những thế những khi không có người thì chủ tịch Hà cũng gọi Vương Tử Quân là lãnh đạo.
- Lãnh đạo đang gọi điện thoại.
Sau khi ve vuốt tâm tình của mình thì Khương Long Cương trầm giọng nói.
Lý Nhị Bình lập tức ngồi xuống bên cạnh Khương Long Cương, sau khi nói chuyện hai câu thì cười nói:
- Long Cương, bên người lãnh đạo chính là địa phương tụ tập nhân tài, vì vậy cậu nên chịu khó học tập thư ký trưởng Đổng một chút. Có một câu nói rất hay: Trường Giang sóng sau đè sóng
trước, thế hệ sau phát triển mạnh mẽ hơn thế hệ trước.
- Chị, điều này tôi cũng không dám nghĩ, tôi luôn xem thư ký trưởng là người thầy của tôi.
Khương Long Cương thầm run lên, trong lòng thầm nghĩ câu nói kia
cũng không nên nói theo kiểu như vậy. Trường Giang sóng sau đè
sóng trước, từng lớp cát vỗ lên bờ cát rồi chết đi, nếu như
lời này rơi vào trong tai của Đổng Trí Tân, mình sẽ có ngày
tốt lành sao?
- Được rồi, tôi đùa với cậu một chút thôi, nhưng cậu cũng nên
suy xét vấn đề của mình. Dù cậu công tác ở bên cạnh lãnh đạo chưa được nửa năm, thế nhưng lãnh đạo rất hài lòng với cậu.
Lúc này cậu là phó khoa, cậu nên tranh thủ cuối năm lấy cấp
chính khoa là vừa.
Lý Nhị Bình nói đến đây thì nhìn ra bên ngoài:
- Lãnh đạo đã gọi điện thoại bao lâu rồi?
- Đã khá lâu, đó chính là những cuộc điện thoại của các vị lãnh đạo doanh nghiệp.
Khương Long Cương có chút do dự, cuối cùng tiết lộ một phần thông tin.
Lý Nhị Bình cười cười nói:
- Tôi cũng đoán như vậy, cậu không biết đấy thôi, hôm nay khách
sạn La Nam của chúng ta đã đầy người, phần lớn đều là khách
đến tham gia hội nghị phát triển kinh tế ngày mai. Tính riêng
đã có hai mươi doanh nghiệp lớn trong số năm trong doanh nghiệp
lớn nhất cả nước đến tham gia, rất nhiều người cảm thấy hứng
thú vì hạng mục của chúng ta, thật sự là con gái hoàng đế
không sợ ế chồng.
Khương Long Cương cũng rất quen thuộc với những hạng mục của
thành phố La Nam, lúc bắt đầu thì hắn thật sự còn không nhìn
ra những thứ ẩn giấu bên trong, thế nhưng suy nghĩ lại cẩn thận thì biết rõ vấn đề. Bí thư Vương là người cực kỳ cao minh,
người khác kêu gọi đầu tư toàn ăn suông nói suông, thế nhưng La
Nam lại chọn lựa biện pháp nhập gia tùy tục. Lúc này thành
phố La Nam biết kết hợp những hạng mục lớn với tiền cảnh
phát triển của địa phương, thế cho nên đám thương nhân mới cảm
nhận được giá trị đầu tư.
Đám thương nhân thường có tâm tư gì, không phải vì muốn kiếm
tiền sao? Những hạng mục này có thể cho bọn họ nguồn lợi
nhuận lớn, tất nhiên bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha.
- Vậy thì thật sự đã làm cho chủ tịch Lý phải mệt mỏi quan tâm rồi.
Khương Long Cương cũng tình nguyện làm tốt quan hệ với vị
thường ủy thị ủy là nữ duy nhất của thành phố La Nam, thế cho nên mở miệng cười nói.
- Mệt mỏi cũng không là vấn đề, chỉ sợ đến lúc đó không hoàn thành được nhiệm vụ của bí thư Vương mà thôi.
Lý Nhị Bình căn bản không nhắc đến ủy ban nhân dân thành phố,
trực tiếp đem phương diện báo cáo công tác ném lên người Vương
Tử Quân.
Khi Khương Long Cương đang nghĩ xem nên ứng phó với những lời của Lý Nhị Bình như thế nào, đúng lúc cửa phòng mở ra, Vương Tử
Quân đi vào.
- Chào bí thư Vương.
Khi thấy Vương Tử Quân thì Lý Nhị Bình và Khương Long Cương đồng thời đứng lên chào hỏi.
Vương Tử Quân thấy Lý Nhị Bình thì cười nói:
- Chủ tịch Lý, tôi đang định đi tìm chị.
Vương Tử Quân vừa nói với Lý Nhị Bình vừa quay sang Khương Long Cương:
- Cậu gọi thư ký trưởng Đổng đến đây một chuyến.
Lý Nhị Bình vốn định báo cáo công tác với Vương Tử Quân, khi
thấy Vương Tử Quân đến thì nào bỏ qua cơ hội lần này? Nàng
chờ Vương Tử Quân phân phó xong thì cười nói:
- Bí thư Vương, hôm nay có không ít người đến thành phố La Nam
chúng ta, có những người không nhận được điện mời cũng đến.
Đặc biệt là hai tập đoàn Huyền Lục và Thần Minh, bọn họ điều đến một tổ khảo sát, nếu ngài không nói chuẩn bị từ sớm,
chỉ sợ chúng tôi sẽ trở tay không kịp.
Lý Nhị Bình là phó chủ tịch thường vụ của thành phố La Nam,
mặc kệ là nàng hay bất kỳ vị lãnh đạo nào khác cũng phải
lấy lòng Vương Tử Quân. Đáng lý ra với tư chất lý lịch của
nàng, tất nhiên nàng cũng có thể tiến lên làm phó chủ tịch
thường vụ, thế nhưng nếu Vương Tử Quân không hết lòng thúc đẩy, chỉ sợ đó chỉ là mơ ước mà thôi.
Khi Vương Tử Quân suy xét vị trí phó chủ tịch thường vụ thành
phố La Nam, Lý Nhị Bình vốn cũng không có cơ hội. Nhưng Vương
Tử Quân lại vô tình biết Lý Nhị Bình là vợ của phó cục
trưởng cục công an tỉnh Dương Chí Dương.
Dương Chí Dương cao lớn khôi ngô, là loại đàn ông khỏe mạnh đẹp
trai, phù hợp với tiêu chuẩn người tình trong mộng của tất cả
phụ nữ. Nói chung cũng là vì điểm này mà Lý Nhị Bình mới
có thể gả cho Dương Chí Dương dưới áp lực của gia đình. Nhưng
đàn ông như vậy rõ ràng là không an toàn, cô yêu anh ấy thì cung có người yêu anh ấy. Sau khi kết hôn thì Lý Nhị Bình không có
chút cảm giác an toàn, đã từng có nhiều năm nàng phải sống
trong lo lắng, mỗi ngày làm việc xong đều chạy về nhà, tranh
thủ xem xét túi quần túi áo và cặp tài liệu của chống. Tất
nhiên sau này có điện thoại di động, nàng cũng không quên lúc
chồng tắm rửa để xem xét tin nhắn và danh sách các cuộc gọi,
thời gian trôi qua cực kỳ khổ sở mệt mỏi.
Sau vài năm kết hôn thì Lý Nhị Bình trở nên có chút lãnh đạm, không còn yêu cầu gì với phương diện vợ chồng. Nhưng sau khi
sinh con thì cảm giác giống như chợt thức tỉnh, dục vọng này
chợt trở nên cực kỳ mãnh liệt. Khốn nổi chồng thường có
nhiều đêm không về nhà ngủ, cho dù quay về cũng là sức cùng
lực kiệt, mười ngày nửa tháng căn bản không thèm động đến
chuyện chăn gối, cho dù hai bên miễn cưỡng kết hợp cũng căn bản không có bao nhiêu hứng thú.
Lúc đầu Lý
Nhị Bình cũng rất khổ sở, sau một thời gian dài thì nàng
cũng học được thói quen ẩn nhẫn. Những công việc vặt vãnh
trong nhà không thích hợp nói với người ngoài, nàng nhanh chóng ném tất cả tâm tư lên phương diện công tác. Khi tâm linh hư không, nàng nhanh chóng cảm nhận được hứng thú khi nắm được thành
tích trong công tác. Hơn nữa với bối cảnh gia đình như vậy,
nàng cũng nhanh chóng tiến lên, được làm phó chủ tịch thường
vụ thành phố La Nam.
Vương Tử Quân biết rõ những điều này sau gần một năm công tác
ở thành phố La Nam. Ngoài chú trọng năng lực và tính nghiêm
nghị trong công tác của Lý Nhị Bình, cũng rất đồng tình với
người phụ nữ này. Sau khi Hà Khởi Duệ từ vị trí phó chủ
tịch thường vụ tiến lên làm quyền chủ tịch thành phố La Nam,
ai sẽ đến tiếp nhận vị trí còn trống? Vương Tử Quân đã suy
nghĩ rất lâu về phương diện này.
Vương Tử Quân cảm thấy nói một câu thông tục thì chính trị là
một loại nghệ thuật quyền lực, nghệ thuật chế ngự con người.
Sao có thể chế ngự được người ta? Đây là một môn học vấn rất
thâm sâu. Mỗi người đều có ưu thế và cá tính của mình, anh
muốn khống chế ưu thế và cá tính của người ta trong lòng bàn
tay sao? Như vậy hầu như là không được. Rất nhiều người có năng
lực lớn nhưng cá tính cũng mạnh mẽ không kém, anh càng muốn
khống chế người ta, càng dễ bị cá tính của người ta gây tổn
thương, chỉ có một biện pháp, đó là nắm điểm yếu của người
ta.
Căn cứ vào suy nghĩ như vậy, Vương Tử Quân có đầy đủ sự tôn
trọng với Lý Nhị Bình. Có một lần Lý Nhị Bình xin nghỉ
bệnh, Vương Tử Quân rõ ràng huy động nhân lực, đưa theo một nhóm lãnh đạo đảng ủy chính quyền đến thăm nom an ủi. Lý Nhị Bình thật sự giống như ruộng hạn lâu ngày gặp mưa rào, nàng cực
kỳ cảm động. Đến nỗi bây giờ mỗi lần Vương Tử Quân muốn giao
công tác cho ủy ban nhân dân thành phố, chỉ cần hắn mở miệng
nói ra trên hội nghị, sau đó Lý Nhị Bình xem đó như thánh chỉ, lập tức xử lý thỏa đáng.
Vương Tử Quân thật sự là nhìn trúng năng lực chấp hành công
tác rất mạnh của Lý Nhị Bình, hơn nữa nếu để cho Lý Nhị
Bình tiến thêm một bước, như vậy gián tiếp có mối liên hệ tốt đẹp với phó cục trưởng Dương. Người ở trên con đường làm quan
thì mỗi ngày đều phải cố gắng dệt mối quan hệ của mình,
không những làm tốt công tác quan hệ với thượng cấp, còn phải
đảm bảo tất cả quan viên có chức vụ quan trọng tiến vào mạng
lưới của mình. Mặc dù tấm lưới này không được kiên cố, thế
nhưng đến khi có xung đột lợi ích, nó cũng xem như khó thể nào phá vỡ.
Sau khi Lý Nhị Bình tiến lên nhận chức thì nhanh chóng biến
những cảm giác mang ơn Vương Tử Quân thành động lực mạnh mẽ.
Vương Tử Quân cảm thấy có chút tiếc nuối vì Hà Khởi Duệ là
người thiếu nhuệ khí, thế nhưng lại thầm vui mừng vì tổ hợp
giữa Hà Khởi Duệ và Lý Nhị Bình ở La Nam. Hắn cố gắng củng
cố lợi ích của mình ở thành phố La Nam, hắn cần đám lãnh
đạo ban ngành thành phố La Nam có cá tính khác nhau cùng đoàn
kết lại, ai cũng phải kết dính mình trên một chiếc chiến xa,
theo gió vượt sóng, xoải bước về phía trước.
Dù biết vị nữ thường ủy duy nhất của thành phố La Nam đang
lấy lòng mình, thế nhưng sau khi nghe được tin tức phát ra từ
miệng của Lý Nhị Bình thì Vương Tử Quân vẫn rất vui vẻ. Nếu
đến càng nhiều thì cơ hội đầu tư ở thành phố La Nam sẽ càng
tăng, những hạng mục được thành phố La Nam ném ra cũng sẽ có
không gian cho ra lợi nhuận lớn hơn.
- Chủ tịch Lý, đến phòng làm việc của tôi bàn công tác.
Vương Tử Quân vẫy vẫy tay với Lý Nhị Bình, sau đó cất bước đi về phía phòng làm việc của mình.
Lý Nhị Bình đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, sau
khi ngồi xuống đối diện với bí thư Vương thì nói:
- Bí thư Vương, tôi là người phụ trách công tác kêu gọi đầu tư
cũng đã nhiều năm, thế nhưng tình cảnh lớn như thế này là lần đầu tiên được thấy. Trước kia chúng ta chỉ ngại có ít người
đầu tưu, bây giờ lại là một sự khác biệt một trời một vực.
- Tôi cũng không ngờ có thể kêu gọi được nhiều nhà đầu tư như
vậy vậy, nhưng càng là như vậy thì luồng gió phát triển kinh
tế của thành phố La Nam sẽ ngày càng mạnh. Có một bắt đầu
tốt sẽ tạo nên một thông lệ, sau này sẽ làm động lực lớn cho
sự phát triển của thành phố La Nam.
Tạo nên một cơ chế thông lệ!
Lý Nhị Bình cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn, nếu như hằng năm La Nam đều có thể mở hội nghị phát triển kinh tế như thế
này, chỉ sợ sẽ có tác dụng không thể đánh giá với thành phố La Nam. Chính mình lúc này chỉ nhìn vào niềm vui trước mắt,
lại căn bản không nghĩ đến phương diện này.
Lý Nhị Bình càng cảm thấy bội phục Vương Tử Quân. Khi bí thư
Vương Tử Quân vừa đến thành phố La Nam, nàng đã nghe nhiều lời
đồn đãi về Vương Tử Quân. Nàng vốn tưởng rằng đây là một vị
cán bộ trẻ vì may mắn mà bò lên vị trí cao, không ngờ lại có nhuệ khí chính trị như vậy, người này ẩn giấu mà không lộ
ra, giấu tài. Nhưng khi Vương Tử Quân ra tay thì tuyệt đối là
giết chết đối thủ, đánh nát tình hình phát triển kinh tế èo
uột ở thành phố La Nam.
- Bí thư Vương, chúng tôi sẽ cố gắng thực hiện thật tốt chỉ thị của ngài.
Lý Nhị Bình nói đến đây thì khẽ lên tiếng:
- Hôm nay tôi nhận được điện thoại của mười vị thương nhân, bọn
họ thậm chí muốn được gặp mặt ngài. Tôi đã thương lượng với
đồng chí phụ trách công tác tiếp đãi, cảm thấy tối nay chúng
ta có nên mở tiệc rượu hay không?
Vương Tử Quân cũng không phản đối lời đề nghị của Lý Nhị Bình, hắn cười nói:
- Vậy thì chị cứ sắp xếp một bữa tiệc tiếp đãi, toàn thể
ban ngành của chúng ta sẽ đến tham gia. Sắp xếp cụ thể như thế nào thì chị cứ thương lượng với chủ tịch Khởi Duệ, bản thân
tôi phục tùng sắp xếp của các anh chị.
Sau khi nghe Vương Tử Quân nói mình phải thương lượng với Hà
Khởi Duệ, Lý Nhị Bình chợt cảm thấy có hơi run lên. Nàng biết rõ mục đích Vương Tử Quân muốn mình thương lượng với Hà Khởi
Duệ, nàng trầm ngâm giây lát rồi cười nói:
- Bí thư Vương, tôi hiểu rồi.
...
Mười giờ tối La Nhân Uy mới đi đến bữa tiệc chiêu đãi của
thành phố Sơn Viên với thương nhân đến đầu tư, lão vẫn rất hào
hứng. Lão uống nhiều rượu nên đi lại có hơi tập tễnh, nhưng
lão vẫn vung tay đẩy người muốn tiến đến nâng mình sang một
bên.
- Chủ tịch Quan, xem ra có rất nhiều ông chủ doanh nghiệp đến thành phố Sơn Viên.
La Nhân Uy nhìn chủ tịch thành phố Sơn Viên là Quan Quả Đốngơở bên cạnh mình, sau đó dùng giọng đắc ý nói.
Quan Quả Đống cũng rất vui vì số lượng nhà đầu tư đến thành
phố Sơn Viên, hắn đại khái cho ra một tính toán: Nếu có một
phần mười trong số này đầu tư ở thành phố Sơn Viên, như vậy sẽ kéo kinh tế của thành phố Sơn Viên lên một bậc mới.
- Đúng vậy, khi tôi nhìn thấy số lượng khách đến tham gia thì
cũng thạt sự bất ngờ và lớn gan hơn rất nhiều. Bí thư La, nếu như ngài đã bày ra sân khấu, nếu chúng tôi không diễn cho thật
tốt, không phải đã phụ lòng kỳ vọng của ngài và nhân dân rồi
sao?
Sau khi nghe xong lời nịnh nọt của Quan Quả Đống, La Nhân Uy cảm
thấy cực kỳ không thoải mái. Ai là lãnh đạo đứng đầu địa
phương cũng muốn có lực khống chế của riêng mình, lực lượng
khống chế này là rất khó, cũng vì nó khó nắm bắt thế cho
nên mới là một trò chơi hay, kích động nhân tâm người ta.
La Nhân Uy nghĩ đến tình huống Quan Quả Đống ngày thường như
gần như xa và không chịu nghe lời nhưng lại có biểu hiện biết
vâng lời như thế, lão chợt sinh ra cảm giác thành tựu mạnh mẽ. Lão vung tay lên nói với Quan Quả Đống:
- Những chuyện cụ thể thì chủ tịch Quan cứ tự mình xử lý, ưu thế của thành phố Sơn Viên là rất lớn, bọn họ không đầu tư ở chỗ chúng ta thì đi đến đâu?
- Bí thư La nói đúng, ưu thế của thành phố Sơn Viên cũng không phải là nơi nào có thể so sánh được.
Thư ký trưởng Lữ Như Dĩ đi sau lưng chợt nở nụ cười cướp lời.
- Chưa nói những thứ gì khác, hôm nay còn có hai nữ lãnh đạo
doanh nghiệp đến tham gia, càng làm cho người ta cảm nhận được
phong độ của thành phố Sơn Viên.
Trưởng phòng tuyên truyền thành phố Sơn Viên là Trần Nhĩ Đông càng dùng giọng trêu chọc tràn đầy cảm xúc nói.
Trần Nhĩ Đông vừa lên tiếng thì giống như mở máy hát, chợt có người nói:
- Bí thư La nếu nhảy với nữ lãnh đạo doanh nghiệp kia một bài, tôi nghĩ rằng tất cả mọi người sẽ ngây cả người. Hì hì, bí
thư La với trình độ nhảy quá tuyệt, gọi là gì nhỉ? Thật sự
là khó có câu nào đủ miêu tả lãnh đạo được.