- Anh Trì, anh đi làm cái gì vậy?
Khi mọi người đang bàn bạc
nóng như lửa đốt thì Trì Hoa Trục là giáo sư trường đảng lại đứng lên.
Lý Sâm Thăng đang nói chuyện chợt có chút mất hứng, hắn trầm giọng nói
với Trì Hoa Trục.
Trì Hoa Trục cười cười nói:
- Hiệu trưởng Lý, tôi đau bụng quá, tôi muốn đi vệ sinh một chút.
Mặc dù biết lời này của Trì Hoa Trục không nhất định là thật nhưng Lý
Sâm Thăng cũng không thể nói gì hơn được, dù anh có lợi hại thế nào cũng không thể quản người ta đi vệ sinh được. Hắn đành khoát tay áo, cho Trì Hoa Trục đi ra ngoài, thế nhưng trong lòng lại thầm ghi sổ với đối
phương.
Trì Hoa Trục cười cười rời khỏi phòng họp, hắn đi về
phía phòng làm việc của mình. Hắn căn bản không có kiên nhẫn với hội
nghị lần này, tuy hắn biết làm như vậy thì mình căn bản là khác loài,
thế nhưng không cần hắn cũng xong việc mà thôi.
- Tút tút tút.
Trì Hoa Trục vừa lật hai trang sách thì điện thoại vang lên. Chiếc điện thoại này được sản xuất từ hai năm trước, hình dáng cũ kỹ, nhưng gần
đây hắn mới mua nó. Sở dĩ hắn phải mua điện thoại vì đây là phúc lợi cho tất cả các giáo sư trong trường đảng.
Khi hiệu trưởng Chung
còn là hiệu trưởng trường đảng, vì tôn trọng các phần tử trí thức nên
phân phối cho mỗi vị giáo sư một chiếc điện thoại. Nhưng điện thoại của
mỗi người cũng không giống nhau, rất nhiều vị giáo sư quan hệ tốt với
hiệu trưởng Chung thì được nhận điện thoại loại mới, chỉ có Trì Hoa Trục phải xài loại điện thoại cũ.
- Giáo sư Trì, đã đặt sẵn điện
thoại cho anh, thế nhưng vì không muốn làm ảnh hưởng đến quá trình sử
dụng của anh, tôi đã đặc biệt yêu cầu bọn họ chiếc điện thoại này.
Lời nói của chủ nhiệm văn phòng Trương Hiểu Minh chủ nhiệm hậu cần tuy
rất khách khí nhưng có ý nghĩa là gì thì Trì Hoa Trục hoàn toàn hiểu rõ.
Trì Hoa Trục căn bản là cực kỳ tức giận với chuyện này, thế nhưng cuối
cùng thì hắn vẫn nhận lấy chiếc điện thoại thuộc về mình. Không cần cũng phải nhận, hơn nữa nếu hắn mở miệng làm lớn chuyện thì cũng chỉ rước
lấy phiền mà thôi.
Trì Hoa Trục nhìn thoáng qua dãy số, hai
hàng chân mày chợt nhíu lại, nhưng hắn vẫn nghe máy. Vừa mới nối thông
điện thoại thì chợt nghe đầu dây bên kia vang lên giọng nói của chị dâu:
- Nhị đệ, chuyện của cháu thế nào rồi? Tôi nghe nói ban học tập của nó đã báo danh rồi thì phải.
Trì Hoa Trục tất nhiên biết rõ điều này, thế nhưng hắn phải nói thế nào đây, căn bản là không làm được sao? Lời này ra khỏi miệng thì căn bản
là mất mặt mũi. Nhưng hiệu trưởng Lý kia rõ ràng là có ý phá hoại, khi
trước đối phương vỗ ngực đảm bảo thế nào thì bây giờ xem ra thất bại
thảm hại thế ấy.
Trì Hoa Trục công tác ở trường đảng, hắn
biết đối phương là hiệu trưởng, muốn xử lý chuyện của cháu mình thì chỉ
là một cái nhấc tay mà thôi. Bây giờ đối phương căn bản không làm giúp
mình, rõ ràng không phải là năng lực đối phương có hạn, mà là không muốn làm.
- Chị dâu, vấn đề này chị cũng đừng quan tâm, Tiểu Lỗi là cháu của tôi, dù tôi có nát đầu cũng phải đưa nó vào học tập.
Trì Hoa Trục nói vài câu với chị dâu rồi cười đảm bảo.
Chị dâu bên kia nở nụ cười, nhưng khi Trì Hoa Trục đặt điện thoại xuống thì căn bản là không cười nổi. Trì Hoa Trục là con trai thứ hai trong
nhà, anh của hắn vì muốn cho hắn được học tập mà phải nghỉ học, điều này làm cho hắn cảm thấy mình làm cho anh mình bị thua thiệt hơn người
khác. Khi hắn nhận được công tác ở trường đảng thì căn bản là không trợ
giúp quá lớn cho gia đình, ngoài phương diện tết đến mang về được vài
phần quà, căn bản là chuyện lớn nhỏ trong nhà đều được anh xử lý.
Lúc này con trai của anh Trì Hoa Trục sắp thi đại học, Trì Hoa Trục có
thể khoanh tay đứng nhìn sao? Hắn đã nghĩ kỹ càng, cho dù mình căn bản
không thể nào được người ta nể mặt, như vậy hắn cũng chuẩn bị lấy số
tiền dành dụm trong hai năm qua để mua cho cháu một phần danh sách.
Ôi, chuyện này nếu là của giáo sư khác thì chỉ sợ đã thành công, nhưng chính hắn thì...
Trì Hoa Trục thầm cảm khái, đúng lúc này điện thoại đã nhiều ngày im
lặng chợt vang lên, là một dãy số lạ. Trì Hoa Trục trầm ngâm giây lát
rồi nghe máy.
- Bố, đoán xem là ai đây?
Đầu dây bên
kia truyền đến giọng nói tinh nghịch của một cô gái, Trì Hoa Trục nghe
được giọng nói của con gái thì tâm tình buồn bực chợt giảm đi phân nửa,
hắn cười cười nói:
- Đoán không được.
- Ba ba ngốc,
còn lừa gạt con, con nói cho bố biết, hôm nay mẹ ban thưởng cho con, mua cho con một cái máy tính, dùng rất tốt. Chỗ này bán máy tính cho gọi
miễn phí, con gọi điện thoại nói cho bố một tiếng.
Tiếng cười khanh khách của con gái liên tục vang lên trong tai Trì Hoa Trục.
Trì Hoa Trục biết rõ chuyện con gái cần mua máy tính, hắn cũng tình
nguyện mua cho con gái. Lúc này nghe nói vợ mua máy tính cho con gái,
hắn có chút vui vẻ, thế nhưng sau đó hắn nghĩ đến cái gì đó, gương mặt
lại trở nên âm trầm.
Nhưng cuối cùng Trì Hoa Trục cũng không nói gì, sau khi con gái cúp điện thoại thì hắn ném quyển sách trong tay xuống đất.
Trong nhà có bao nhiêu tiền thì Trì Hoa Trục biết rõ ràng, lúc này vợ
mua máy tính cho con gái, bây giờ mình phải lấy tiền đâu lo cho cháu
trai? Đi mượn sao? Một loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu Trì Hoa Trục, điều
này làm cho hắn cảm thấy rất chán nản.
Lúc này Trì Hoa Trục
thậm chí thầm hận mình, có nhiều chuyện hắn hiểu hơn người ngoài, thế
nhưng hiểu thì tính cách lại khó thay đổi, hắn cũng không muốn dán mặt
nóng lên mông lạnh, vì vậy mới trở nên thế này.
Thể diện thì
làm được gì? Có giải quyết được vấn đề gì sao? Trước kia mình ngông
nghênh với mọi người, nhưng bây giờ thì sao? Bây giờ cảm thấy làm như
vậy căn bản là không đáng chút nào.
Trì Hoa Trục cảm thấy rất chán nản, hắn ngã lưng lên ghế. Sau khi trầm ngâm giây lát thì hắn bấm
số điện thoại của hiệu trưởng Lý, tuy sự việc căn bản là không lớn, thế
nhưng lúc này chỉ có một hướng đi như vậy mà thôi.
- Ha ha,
chào giáo sư Trì, chuyện kia tôi luôn quan tâm đặc biệt. Thế nhưng anh
Trì, anh cũng không phải không biết trường chúng tôi cạnh tranh rất
mạnh, tuyến trên còn hạ chỉ thị phải có yêu cầu cao với tuyển sinh lần
này, tuyệt đối không cho phép có vấn đề nào xảy ra.
Vị hiệu trưởng Lý kia vừa mở miệng đã kể khổ với Trì Hoa Trục.
Dù biết hiệu trưởng Lý kia chỉ biểu diễn cho mình xem nhưng Trì Hoa Trục vẫn phải thành thật nói:
- Hiệu trưởng Lý, chuyện này mong ngài quan tâm hơn, tôi thật sự vô
năng nếu không cũng không ném sự việc lên đầu anh. Cháu ruột của tôi là
một mầm mống tốt, kính mong anh quan tâm hơn, giúp đỡ nhiều hơn.
Trì Hoa Trục nói những lời này thì miệng lưỡi có chút cứng nhắc, thế
nhưng hắn không thể nào không mở miệng, dù sao thì nó cũng liên quan
trực tiếp đến đứa con mà anh chị mình đang cực kỳ hy vọng.
Cha mẹ đã già, chính mình căn bản không ra gì, thế nên chỉ nhờ vào anh
chị mà thôi. Nếu như mình làm cho chị dâu tức giận ở sự kiện này, như
vậy kết quả sẽ là đổ cơn giận lên người cha mẹ.
Trì Hoa Trục căn bản không muốn chuyện này phát sinh, thế cho nên dù lần này mất mặt thì hắn cũng phải làm cho tốt.
Thế nhưng có một số việc mà dù anh có dùng bất cứ giá nào cũng không
thể xong việc, dù Trì Hoa Trục đã nói gãy lưỡi thế nhưng hiệu trưởng Lý
cũng không cho ra một lời hứa xác thực, chỉ nói sẽ cố gắng hết sức mà
thôi.
Lời nói như thế này căn bản là từ chối.
Từ sáng đến chiều Trì Hoa Trục không thể nào ăn cơm, hắn liên tục gọi
điện thoại, thế nhưng đám người quen trước kia kẻ thì nói không làm
được, kẻ nói sẽ cố gắng hết sức, thực tế thì bọn họ sẽ không làm gì cả.
Đến lúc cần thì căn bản không có ai, không biết vì sao mà Trì Hoa Trục
chợt nghĩ đến lời này, khi hắn đang cảm khái định tìm người vay tiền thì tiếng gõ cửa vang lên.