Bí Thư Trùng Sinh

Chương 385: Chương 385: Một năm có một ngày lành, một ngày có một phút vui.




Mễ Kha Lương đã đi, nhưng hắn đã thành khẩn xin lỗi, đồng thời hứa rằng nhất định sẽ cho đám người gạt tiền của tỉnh đoàn một bài học.

Đám người Hoắc Tương Nhiễm vốn đang chê cười Vương Tử Quân, bây giờ thật sự kinh sợ. Bọn họ không nghĩ ra vì sao lại như vậy, nhưng có một sự thật có thể khẳng định, chính là trước khi sự việc phát sinh thì Vương Tử Quân đã sớm tính toán và biết trước kết quả.

Dù là ủy ban kỷ luật tỉnh ủy ra mặt, dù là lãnh đạo tỉnh ủy tự mình đứng ra đốc xúc thì cũng không có kết quả tốt như vậy. Rất nhiều cán bộ cơ quan cho ra kết luận như vậy, bọn họ là người công tác trong cơ quan nhiều năm, đã sớm trở thành tinh, bình thường đều là sự việc phát sinh thì đã đoán được kết quả là thế nào.

Sự việc lần này nếu làm không đúng trình tự thì sợ rằng sẽ đắc tội với bí thư Mễ Kha Lương, nhưng không ngờ Vương Tử Quân lại làm trái ngược, hơn nữa lại bày ra bộ dạng chẳng làm gì cả, thứ hắn muốn chính là kết quả không một tiếng động. Chẳng những hắn không đắc tội với bí thư Mễ Kha Lương, hơn nữa bí thư Mễ còn phải chạy lên tỉnh đoàn cảm ơn, mang ơn. Nghe thư ký Chung Địch Hồng nói, khi dùng cơm thì bí thư Mễ Kha Lương còn chuẩn bị đưa đến cho tỉnh đoàn nhiều đặc sản địa phương, coi như biếu chút quà cho lãnh đạo tỉnh đoàn.

Ai cũng biết quả đào là đặc sản của thành phố Tín Tử, chính là một loại quả nổi tiếng, dù tỉnh đoàn cũng không thiếu cái ăn, thế nhưng đối với các vị cán bộ công nhân viên chức của tỉnh đoàn thì chuyện nhỏ thế này lại rất thích nghe.

Phúc lợi.

Bí thư Vương vừa giữ thể diện cho tỉnh đoàn, vừa kiếm được phúc lợi, lại làm người ta mang ơn. Khi đa số mọi người đang vỗ tay vì kết quả xử lý quá bất ngờ của Vương Tử Quân thì có không ít người cảm thấy không thoải mái, trong số những người không thoải mái, người chán nản nhất chính là Hoắc Tương Nhiễm.

Hoắc Tương Nhiễm đã mạnh miệng nói mời Vương Tử Quân dùng cơm, câu chuyện này đã được lan truyền khắp tỉnh đoàn, ai cũng biết rõ. Trước kia hắn mời Vương Tử Quân ở góc độ của người thắng, nhưng bây giờ khi hắnn đang đắc ý thì tất cả đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, điều này làm cho hắn cảm thấy nóng mặt.

Giữa trưa Mễ Kha Lương mời khách thì Hoắc Tương Nhiễm thật sự có tâm tình không tốt, hắn không muốn tham gia, nhưng cuối cùng vì nể mặt Mễ Kha Lương mà phải miễn cưỡng đi theo. Trên bàn cơm hắn luôn nở nụ cười rạng rỡ, thế nhưng khi tiệc tan thì mặt mũi không khỏi phát lạnh.

Làm sao bây giờ? Rốt cuộc có nên mời cơm không? Nếu như không mời thì Hoắc Tương Nhiễm sẽ trở thành trò cười của mọi người, còn nếu như mời, cũng cực kỳ khó khăn, mất hết mặt mũi. Hắn ngồi trong phòng làm việc của mình mà ý thức được tình huống quá mức khó xử của mình.

Khác biệt với cảm giác của Hoắc Tương Nhiễm, lúc này Lâm Thụ Cường tuy cảm thấy rất thất lạc nhưng tinh thần lại khá tốt. Tuy nói Vương Tử Quân tránh được một kiếp và làm cho trong lòng hắn không thoải mái, thế nhưng đứng ở góc độ này thì hắn thấy Vương Tử Quân và Hoắc Tương Nhiễm sắp trở mặt với nhau. Hắn tìm ra nhiều đối thủ cho Vương Tử Quân thì cảm thấy rất đắc ý, vì hắn sẽ có nhiều người cùng hội, đây không phải chuyện vui sao?

Lâm Thụ Cường thầm suy tính những chuyện nhỏ nhặt, hắn cười tủm tỉm đi đến khu văn phòng, nhưng khi hắn đi vào khu văn phòng thì lại có một người đang chờ sẵn.

- Chủ nhiệm Lâm, khoản tiền này là thế nào? Vài ngày trước Tiểu Lý mua sắm vài vật phẩm văn phòng, sao giá cả lại đắt đỏ như vậy? Một cây bút đã là một đồng, đây là bút gì? Là giá của bút máy sao?

Phó chủ nhiệm văn phòng Trần Chấn Hưng đợi Lâm Thụ Cường tiến đến thì cầm một tờ hóa đơn cười tủm tỉm nói.

Vẻ mặt Lâm Thụ Cường chợt biến đổi, hắn cũng không phải sợ hãi, mà cảm thấy quyền uy và tôn nghiêm của mình bị khiêu chiến. Lúc này hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Chấn Hưng, sau đó mới chậm rãi nói:

- Những món hàng này đều có hóa đơn báo giá, nếu như chủ nhiệm Trần thấy có vấn đề, như vậy có thể tự mình điều tra.

- Điều tra cái gì? Chúng tôi cũng không phải không tin chủ nhiệm Lâm, chủ yếu là chỉ sợ chút tài chính của tỉnh đoàn chúng ta bị đám người lòng dạ hiểm độc rút bớt đi. Tôi cảm thấy sau này chúng ta mua bất kỳ thứ gì cũng phải xem xét chất lượng và giá cả, như vậy sẽ ít phát sinh những kẻ coi tiền như rác.

Kim Duệ Hằng cầm ly trà với bộ dạng như cười như không, hắn mỉm cười ngồi xuống ghế của mình rồi nói.

Lâm Thụ Cường nghe thấy hai tên phó chủ nhiệm kẻ xướng người họa ép mình thì trong lòng thật sự vừa tức vừa giận, thế nhưng hắn cũng không biết nói gì hơn với chuyện này. Nếu hắn quá tích cực thì người ta sẽ nghĩ lệch đi hướng khác, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng.

Lâm Thụ Cường xử lý xong câu chuyện nhảm nhí kia thì đi về phòng làm việc của mình, hắn nâng ly trà ngon nhấp một ngụm, chỉ cảm thấy nước trà nhập vào miệng và một cảm giác nóng bỏng bùng lên, từ trong cuống họng lan tràn ra ngoài.

- Con bà nó, nước quá nóng.

Lâm Thụ Cường thật sự càng thêm giận, hắn cầm ly chuẩn bị hất nước xuống, nhưng lúc này cái ly cũng bị hắt hất văng, rơi xuống đất vỡ tan tành.

"Mình cần phải giữ bình tĩnh, điều này cực kỳ quan trọng, chính mình phải bình tĩnh, nếu không sẽ rơi vào bẫy của đám tiểu nhân kia!"

Trong lòng mỗi người đều có tiêu chuẩn đánh giá, mà Lâm Thụ Cường dùng tiêu chuẩn đánh giá của mình để đặt ba tên phó chủ nhiệm kia vào hàng ngũ tiểu nhân.

Sau khi Vương Tử Quân đề cử hai người Trần Chấn Hưng lên chức phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh đoàn, kể từ đó bất cứ lúc nào trong văn phòng cũng xuất hiện tình huống tam anh chiến Lữ Bố. Lâm Thụ Cường là người cùng tham chiến, hầu như mỗi ngày đều phải đối phó với ba vị phó chủ nhiệm, điều này làm hắn cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

"Con bà nó Vương Tử Quân, không phải muốn chơi xấu ông sao?"

Tuy trong lòng thầm mắng vài câu rất hung hăng, thế nhưng Lâm Thụ Cường lại cảm thấy mình không đủ lực, sợ rằng sau này cơ hội khiêu chiến với vị phó bí thư tỉnh đoàn kia sẽ ngày càng ít, thậm chí là không thể.

- Tút, tút, tút.

Tiếng điện thoại trong trẻo vang lên trên bàn Lâm Thụ Cường, hắn nhìn thoáng qua số điện thoại, sau đó nhanh chóng đứng lên nghe máy:

- Chào bí thư Âu Dương, tôi là Lâm Thụ Cường.

Đầu dây bên kia chỉ nói đến phòng làm việc của tôi có chuyện rồi cúp điện thoại, nhưng một câu như vậy lại làm cho Lâm Thụ Cường cực kỳ vui sướng. Ba vị phó chủ nhiệm tuy liên tục khiêu chiến với quyền uy của mình, thế nhưng chỉ cần còn vị vua Âu Dương Dương tại vị, chính mình vẫn là chủ nhiệm văn phòng có đặc quyền ở tỉnh đoàn, ba tên tiểu nhân đắc chí kia cũng không làm gì được mình.

Lâm Thụ Cường ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi phòng làm việc của mình, đúng lúc một đám thuộc hạ đi đến, hắn chợt vung tay:

- Không có chuyện gì nữa rồi, các người cứ bận rộn đi, tạm thời bí thư Âu Dương gọi tôi có việc, tôi cần phải đi qua ngay.

Lâm Thụ Cường tuy nói rất tùy ý nhưng ý nghĩa của nó là gì thì mọi người đều nghe vào tai và hiểu được rõ ràng.

Lâm Thụ Cường rời khỏi phòng làm việc của mình, bước chân hắn càng thêm nhanh hơn, chỉ mất vài bước chân đã nhanh chóng đi đến bên ngoài phòng làm việc của bí thư Âu Dương Dương.

- Bí thư Âu Dương, chị tìm tôi có việc gì sao?

Sau khi gõ cửa phòng và đi vào, Lâm Thụ Cường đứng cung kính trước mặt Âu Dương Dương rồi khẽ lên tiếng hỏi.

- Thụ Cường đến đấy à? Ngồi đi.

Âu Dương Dương nhìn Lâm Thụ Cường rồi khẽ phân phó.

Nhưng ngay sau đó nàng lại hướng sang Vương Tử Quân ngồi ở bên cạnh nói:

- Bí thư Vương, đề nghị của anh rất tốt, tôi cảm thấy chúng ta thật sự phải ăn mừng. Hơn nữa, ngày thanh niên cũng vừa qua, mọi người cũng vì nó mà khổ cực, lúc đó vì thời gian khẩn cấp mà cũng không chú ý quan tâm đến mọi người. Hôm nay xem như chúng ta tổ chức tiệc bổ sung, cũng không tính là quá muộn.

- Chào bí thư Vương!

Lâm Thụ Cường nghe thấy cái tên này thì thật sự giống như chim sợ cành cong, hắn nghe thấy lời của Âu Dương Dương thì mới phát hiện có Vương Tử Quân ngồi trong phòng, thế là ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân mà cảm thấy có gì đó ngưa ngứa. Lúc này Vương Tử Quân nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn qua thấy rất ung dung thong thả.

- Có một vị lãnh đạo quan tâm đến cấp dưới như bí thư Âu Dương, đây thật sự là phúc phận của tất cả cán bộ tỉnh đoàn.

Vương Tử Quân khẽ cười cười với Âu Dương Dương, sau đó khẽ lên tiếng khen Âu Dương Dương một câu.

Nụ cười trên mặt Âu Dương Dương càng thêm sáng lạn. Nang là một người phụ nữ công thành danh toại, nàng đã nghe nhiều lời nịnh hót kiểu như vậy, và thật sự không còn cảm giác gì. Thế nhưng lời nói phải xem xuất phát từ miệng của ai, trong mắt nàng thì nếu nó phát ra từ miệng Lâm Thụ Cường sẽ chẳng có gì, nhưng bây giờ người nói là Vương Tử Quân, cảm giác của nàng hoàn toàn khác biệt, chỉ cảm thấy giống như gió xuân lướt nhẹ qua gò má.

- Bí thư Vương, anh cũng đừng tâng bốc tôi, nếu nói người nào quan tâm chăm sóc cho cấp dưới thì phải là bí thư Vương, anh thật sự là một vị lãnh đạo mà trán có thể phi ngựa, bụng có thể dong thuyền. Chuyện này nói như thế nào thì tôi cũng phải cảm ơn anh một tiếng.

An Dịch khẽ vung tay lên dùng giọng chân thành nói.

- Bí thư Âu Dương, chúng ta có thể trở thành đồng sự thì cũng giống như người một nhà, tôi cảm thấy người cùng một nhà thì cũng không nên nói hai lời.

Vương Tử Quân nói rồi đưa tay lên nhìn đồng hồ, hắn cười cười nói:

- Bí thư Âu Dương, tôi cảm thấy cũng không nên quấy rầy ngài, đồng chí Chúc Nghiêm Dương hẹn tội đến thăm quan và kiểm tra sự vận chuyển của trường nghề thanh niên, tôi cũng không thể để anh ta chờ lâu được.

Vương Tử Quân nói rồi đứng lên khỏi ghế, Âu Dương Dương nói hai câu yêu cầu Vương Tử Quân nắm chặt công tác đẩy mạnh phát triển xây dựng trường nghề, sau đó nàng đứng lên tiễn Vương Tử Quân ra ngoài cửa.

Tên họ Vương kia rốt cuộc muốn làm gì? Lâm Thụ Cường căn cứ vào vài lời vừa rồi của Vương Tử Quân, lại nhìn vào nụ cười của đối phương, thế là không khỏi thầm nghĩ xem đối phương muốn làm gì.

Lâm Thụ Cường tất nhiên không phải thám tử Holmes, hắn căn bản không thể nào chỉ dựa vào vài câu đối thoại rời rạc để có thể suy diễn ra cả một quá trình hay sự việc, cũng không có năng lực phân tích như vậy. Sau khi tiễn chân Vương Tử Quân thì bí thư Âu Dương Dương quay sang trầm giọng phân phó với hắn:

- Sự việc hôm nay đáng giá ăn mừng, Thụ Cường, anh ra ngoài đặt hai bàn cơm, hôm nay tô mời tất cả cán bộ cấp cục trở lên đi dùng cơm, coi như khen thưởng cho những ngày qua mọi người cùng nhau cố gắng công tác.

Tối hôm nay mời các vị cán bộ cấp cục đi dùng cơm? Lâm Thụ Cường nhai nuốt những lời của bí thư Âu Dương Dương, trong lòng thầm chấn động. Nếu như hôm nay Âu Dương Dương mở liên hoan, như vậy chẳng phải sẽ không còn vở kịch Hoắc Tương Nhiễm mời cơm Vương Tử Quân sao? Xem ra hắn đã hiểu ý nghĩ của Âu Dương Dương, một bữa cơm như vậy sẽ hóa giải cảm giác xấu hổ giữa Hoắc Tương Nhiễm và Vương Tử Quân, hơn nữa còn tranh thủ hạ một bậc thang cho Hoắc Tương Nhiễm bước xuống.

Lâm Thụ Cường nghĩ đến người đề xướng chuyện này là Vương Tử Quân, hắn chợ sinh ra cảm giác càng ngày mình càng nhìn không thấu đối phương. Tên kia còn trẻ, cớ sao không thừa thắng xông lên? Đối phương sao lại cười nhạt một tiếng rồi bỏ qua cơ hội thắng trận kiếm về thể diện và uy tín lớn như vậy? Vương Tử Quân bày ra tư thái như thế thì mối quan hệ với Hoắc Tương Nhiễm sẽ hòa hoãn trở lại, biết đâu sau khi Hoắc Tương Nhiễm biết được nguyên nhân sự việc lần này sẽ sinh ra ý nghĩ khác thường với Vương Tử Quân?

Như vậy Hoắc Tương Nhiễm sẽ sinh ra cảm giác mình thiếu nợ Vương Tử Quân một phần nhân tình. Lâm Thụ Cường nghĩ đến nguyên nhân hậu quả của sự việc mà khóe miệng không khỏi run run, nhưng hắn vẫn không nói ý nghĩ của mình ra khỏi miệng, hắn cung kính hỏi:

- Bí thư Âu Dương, anh xem, sắp xếp ở đâu thì tốt?

Vương Tử Quân cũng không quan tâm đến việc Âu Dương Dương sắp xếp dùng cơm ở nơi nào, hắn ngồi vào trong xe Thái Thần Bân rồi nhắm mắt mỏi mệt. Khoảng thời gian qua hắn khá mệt mỏi, căn bản cần ngủ một lát để nghỉ ngơi.

Sự kiện làm cho mọi người chế giễu mình cuối cùng cũng kết thúc, sau khi biết mình hoàn toàn chiếm thế chủ động, Vương Tử Quân tranh thủ lùi lại một bước, hắn không ỷ thế hiếp người, hơn nữa còn giúp đối phương một tay.

- Bí thư Vương, chúng ta đi đến đâu đây?

Thái Thần Bân nhìn Vương Tử Quân thông qua kính chiếu hậu, hắn khẽ hỏi.

Vương Tử Quân cũng không mở mắt ra, hắn tùy ý nói:

- Đi đến trường nghề thanh niên.

Thái Thần Bân nghe được lời nhắn nhủ của Vương Tử Quân thì nhanh chóng nhấn chân ga, xe chạy ra khỏi khu văn phòng tỉnh ủy. Hắn là người đi theo Vương Tử Quân từ rất lâu, hắn quá hiểu tính tình của lãnh đạo. Hắn vươn tay mở nhạc, một khúc nhạc nhẹ vang lên trong xe.

- Thần Bân, cậu đã thích ứng với công tác ở tỉnh đoàn chưa?

Vương Tử Quân khẽ dựa lưng ra ghế sau rồi nói với Thái Thần Bân.

- Thật sự cũng không có gì khó, tôi bây giờ là người mà một người ăn no thì cả nhà không đói bụng, có thể đến công tác ở tỉnh đoàn, tôi cảm thấy vui mừng còn chưa kịp nữa là.

Thái Thần Bân cười ha hả dùng giọng thành thật nói.

- Vậy thì tốt rồi, nếu có gì cần thì cậu cũng đừng giấu, cứ nói với tôi là được.

Vương Tử Quân rất hài lòng với Thái Thần Bân, tiểu tử này không những chịu khó công tác, làm việc lạc quan, quan trọng là tuyệt đối trung thành và tận tâm với hắn, có một người như vậy đi theo bên cạnh, thật sự cảm thấy không lo.

Thái Thần Bân cười cười không nói gì nhưng trong lòng lại cực kỳ cảm khái, bí thư Vương đi đến đâu cũng là bí thư Vương, ở huyện Lô Bắc thì từ phó chủ tịch huyện thành chủ tịch huyện, bây giờ đến tỉnh đoàn thì nhanh chóng thích nghi và mở rộng công tác, mở rộng cục diện. Hơn nữa Thái Thần Bân cũng rõ ràng cảm giác được địa vị của Vương Tử Quân đang ngày càng được nâng lên.

- Bí thư Vương, có chuyện tôi cần báo cáo với anh.

Thái Thần Bân trầm ngâm một lát rồi khẽ nói.

- Anh nói đi!

Vương Tử Quân điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình rồi nghiêm túc hỏi.

- Ngày hôm qua chủ nhiệm Trần Chấn Hưng có tìm tôi nói chuyện, nói tôi đã có vài năm kinh nghiệm công tác dưới huyện, bây giờ lại là chuyển chức thành cán bộ, đã phù hợp điều kiện đề bạt, văn phòng tỉnh đoàn muốn cho tôi một chức vị cán bộ cấp phòng.

Thái Thần Bân vừa chú ý lái xe vừa khẽ nói ra sự việc.

"Cán bộ cấp phòng? Trần Chấn Hưng kia xem ra thật sự rất biết đầu cơ luồn cúi, chính mình còn chưa nghĩ đến vấn đề này mà đối phương đã nhanh chóng ra tay rồi!"

Vương Tử Quân giơ ngón tay lên khẽ gõ lên nệm xe rồi cười nói:

- Đây là chuyện tốt, Thần Bân, anh phải nhớ kỹ, nếu được thì không khách khí, nếu không muốn thì không sao, chủ yếu là thuận theo tự nhiên.

Thái Thần Bân khẽ gật đầu, hắn hiểu ý của bí thư Vương, đó chính là chỉ cần phù hợp điều kiện và chính mình muốn là được, nếu khong phù hợp điều kiện thì thôi.

Vương Tử Quân nói chuyện với Thái Thần Bân một lúc, xe của bọn họ nhanh chóng chạy đến trước cổng một ngôi trường phổ thông, lúc này chưa đến thời điểm tan học nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà học sinh tốp ba tốp năm đi ra, chỉ một lát đã đi kín đường.

Thái Thần Bân mới cùng Vương Tử Quân vừa lái xe vừa nói chuyện, bây giờ hắn cũng không dám khinh thường, hắn chú ý giữ chặt tay lái, cẩn thận điều khiển xe.

Vương Tử Quân nhìn qua cửa sổ xe, hắn thấy đám thanh thiếu niên phổ thông trẻ tuổi và tinh nghịch, trong lòng chợt sinh ra cảm giác giống như cách nhau một thế hệ. Ôi, năm tháng thật sự như một con dao giết heo, từng đao chọc vào người, nhưng cảm giác đó vừa mới xuất hiện đã nhanh chóng biến mất.

- Ủa!

Vương Tử Quân đảo mắt nhìn quanh, hắn chợt thấy một bóng người quen thuộc, Dung Dung mặc một bộ quần áo thể dục đang được hai ba học sinh vay quanh đi vê phía trước.

Nha đầu kia thì ra học ở trường này, Vương Tử Quân cười cười, nhưng hắn cũng không có ý muốn chào hỏi Dung Dung, chỉ vô thức nhìn thoáng qua, sau đó chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng khi ánh mắt hắn xẹt qua mặt Dung Dung, hắn chợt phát hiện trên gương mặt trắng nõn có treo hai hàng nước mắt nhàn nhạt.

Việc gì làm cho cô bé kia đau lòng như vậy? Vương Tử Quân biết rõ Dung Dung là một cô gái kiên cường, đây là sao? Trong đầu chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân không khỏi hạ cửa sổ xuống.

- Dung Dung, bạn đã luyện tập lâu như vậy rồi, nếu không tham gia thì thật sự rất đáng tiếc. Nghe nói lần này không những có lãnh đạo trường chúng ta, còn có không ít các vị lãnh đạo tỉnh thành đến xem diễn xuất.

- Đúng vậy, Dung Dung, cậu là một người nhảy hay nhất trường, ngay cả thầy Trương cũng nói như vậy, nếu cậu không tham gia thì quá đáng tiếc.

Vương Tử Quân nhìn qua cửa sổ và nghe được hai âm thanh khuyên bảo của hai cô gái đi bên cạnh Dung Dung, nếu so ra thì hai cô gái kia không được xinh đẹp như Dung Dung, thế nhưng giọng điệu lại cực kỳ thanh xuân phấn chấn.

- Mình không đi đâu, hai ngày tới trong nhà có chút chuyện, mình không có thời gian.

Dung Dung cắn răng khẽ nói.

Lời nói của Dung Dung tuy rất kiên quyết nhưng theo kinh nghiệm của vương tử quân thì vẫn có thể thấy đó là nghĩ một đằng nói một nẻo. Hắn khẽ nói Thái Thần Bân dừng xe, sau đó hắn thông qua cửa sổ xe mà vẫy tay với Dung Dung:

- Dung Dung, bây giờ em tan học rồi sao?

Dung Dung đang rất khổ sở, đúng lúc này nàng không ngờ có thể gặp Vương Tử Quân ở đây. Nàng nhìn gương mặt tràn đầy vui vẻ với nụ cười rạng rỡ của Vương Tử Quân, thế là không khỏi cảm thấy trái tim đập nhanh hơn.

- Chú Vương.

Dung Dung thấy Vương Tử Quân vẫy tay thì nhanh chóng đi đến. Vương Tử Quân thấy bộ dạng có chút hưng phấn của nàng thì tâm tình tốt hơn một chút.

- Cháu tan học rất sớm, có muốn về nhà không, chú tiễn một đoạn đường.

Vương Tử Quân nhìn về phía Dung Dung rồi khẽ cười nói.

- Không cần, không cần, cháu tự về nhà được.

Dung Dung vội vàng khoát tay với Vương Tử Quân, nàng biết rõ chú Vương là đại nhân vật và không thể lãng phí thời gian. Nhưng nàng nói không thì hai cô bạn ở bên cạnh lại không khách khí nói:

- Dung Dung, chú kia đã muốn tiễn chúng ta một đoạn, chúng ta cũng không nên phụ lòng tốt của chú ấy, đi thôi, mình cũng mệt lắm rồi.

Có lẽ vì nụ cười vô hại của Vương Tử Quân mà các cô gái phía bên kia mới cho ra lời đề nghị như vậy, cô gái đứng bên cạnh Dung Dung cũng nhanh chóng giật dây:

- Đúng vậy, chú ấy đã nhiệt tình như vậy, chúng ta cũng đừng nên từ chối.

Các cô gái vừa lên tiếng vừa kéo Dung Dung đi về phía xe Vương Tử Quân.

Vì nhường chỗ cho ba cô gái mà Vương Tử Quân chủ động lên ngồi ở vị trí tay lái phụ, Thái Thần Bân thì chuyên tâm lái xe, hai cô gái kia cũng rất hưng phấn, cả đám líu ríu nói chuyện như những chú chim nhỏ.

Được Dung Dung giới thiệu, Vương Tử Quân biết rõ hai cô gái kia chính là bạn học của Dung Dung, một cô cao ráo tên là Hào Vân Na, một cô hơi mập gọi là Trịnh Tú Tú, là bạn học cùng lớp với Dung Dung, là bạn bè rất tốt.

- Chú Vương, cháu thấy chú cũng không lớn hơn bao nhiêu tuổi, hình như gọi bằng chú thì cũng không mấy phù hợp.

Nếu so sánh với Dung Dung thì Hào Vân Na có tính cách mạnh mẽ hơn rất nhiều, nàng vừa đưa mắt nhìn Vương Tử Quân vừa cười hì hì nói.

Vương Tử Quân bi một học sinh phổ thông trêu chọc, đây thật sự là lần đầu tiên hắn rơi vào tình cảnh như vậy, hắn cười ha hả nói:

- Tôi là hàng xóm của Dung Dung, gọi mẹ của Dung Dung là chị, Dung Dung gọi tôi là chú cũng đúng. Còn các cô là bạn học của Dung Dung, gọi tôi là chú giống như Dung Dung cũng không có gì là sai.

- Hứ, anh sao lại nói như vậy, bây giờ nói gì cũng phải luận tuổi tác, ai còn quá chú trọng vào vai vế như anh nữa? Cứ gọi anh Vương là được...

Hào Vân Na rõ ràng không muốn cho một người giống như một sinh viên như Vương Tử Quân chiếm được nhiều tiện nghi, thế nên mới gọi là anh Vương. Dung Dung ngồi bên cạnh chỉ cười mà không nói, cũng giống như không quan tâm đến những lời nói to mồm của Hào Vân Na.

- Thế nào, tôi vừa rồi nghe nói hình như trong trường các cô có hoạt động gì thì phải?

Vương Tử Quân khẽ hạ cửa sổ xuống, sau đó hỏi nhóm Dung Dung ở phía sau.

Dung Dung khẽ gật đầu, nàng cũng không nói gì thêm, thế nhưng Trịnh Tú Tú lại tiếp lời:

- Trường đúng là không ra gì, nói không giữ lời, trước đó nói rằng trường sẽ phụ trách mua đồng phục cho học sinh, thế cho nên chúng tôi mới tham gia. Bây giờ thì tốt rồi, giáo viên lại nói trang phục tự mình mua, chúng tôi thì không sao, nhưng lại làm khổ Dung Dung, vì luyện tập một thời gian dài như vậy lại không được tham gia.

- Hừ, nhà trường quá keo kiệt.

Hào Vân Na cũng mở miệng nói.

Vương Tử Quân tất nhiên biết rõ nguyên nhân vì sao Dung Dung không thể tham gia, hắm mỉm cười khẽ gật đầu với nàng, cũng không nói gì mà chuyển chủ đề sang phương diện học tập của nàng.

Từ trường đến ký túc xá tạp chí thanh niên cũng không quá xa, năm sáu phút sau xe đã dừng lại ở khu ký túc xá.

Sau khi từ biệt ba cô gái học sinh, Thái Thần Bân chạy nhanh đến trường nghề thanh niên.

Chúc Nghiêm Dương ra nghênh đón Vương Tử Quân với bộ dạng mồ hôi nhễ nhại, bầu không khí khá nóng bức, không gian lại có hơi yên tĩnh.

- Không phải nơi này mất điện đấy chứ?

Vương Tử Quân móc một điếu thuốc, hắn cũng không châm lửa mà hỏi Chúc Nghiêm Dương.

Chúc Nghiêm Dương thật sự có chút nơm nớp lo âu vì câu hỏi nghiêm túc của vương tử quân, loại cảm giác này giống như năm xưa vừa đến nhận công tác và đối mặt với lãnh đạo đơn vị. Nhưng bây giờ Chúc Nghiêm Dương không còn là viên cán bộ trẻ thiếu kinh nghiệm như năm xưa, hắn áp chế cảm giác lo lắng rồi nói:

- Bí thư Vương, mỗi ngày đều cúp điện vài giờ, hơn nữa thường vào đúng giờ học.

Vương Tử Quân cau mày, tình huống cúp điện như vậy rõ ràng cực kỳ bất lợi chô công tác đào tạo nghề ở trường nghề thanh niên.

Tuy trước nay tình hình dùng điện luôn căng thẳng, thế nhưng cũng không thể rơi vào tình huống như vậy được.

- Anh đã liên hệ với cục điện lực chưa?

Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, sau đó hắn trầm giọng hỏi Chúc Nghiêm Dương.

- Đã liên lạc vài lần, nhưng mỗi lần như vậy bọn họ đều viện lý do thiếu điện, tuyến trên yêu cầu cắt tải.

Chúc Nghiêm Dương buông tay ra rồi dùng giọng bất đắc dĩ nói.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm. Chuyện này cần phải phối hợp rõ ràng, xem ra cần phải có người ra mặt cho tỉnh đoàn. Trong đầu hắn chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn cũng không dây dưa nhiều ở chuyện điện nước, sau đó được Chúc Nghiêm Dương đưa đi thăm trường.

Mặt trời chậm rãi hạ xuống, những thanh niên công nhân học tập ở trường nghề cũng tốp năm tốp ba rời khỏi trường sau khi tiếng chuông tan học vang lên. Nhóm giảng viên như bác Hào lại được xe của trường nghề chở về nhà trong thành phố Sơn Viên.

- Chúc Nghiêm Dương, đi, hôm nay chúng ta đến tham gia bữa tiệc dành cho các cán bộ trên cấp cục, anh ngồi xe của tôi, chúng ta cùng đi.

Vương Tử Quân cười ha hả nhìn Chúc Nghiêm Dương, sau đó trầm giọng nói với đối phương.

Chúc Nghiêm Dương tất nhiên sẽ rất vui vì lời mời của Vương Tử Quân, đồng thời hắn cũng biết mục đích Âu Dương Dương mở tiệc lần này, nhưng hắn cũng không ngồi song song với Vương Tử Quân, lại ngồi ở vị trí ghế lái phụ.

- Bí thư Vương, tôi đã nghe nói qua chuyện lần này, không chiến mà khuất phục được người, bây giờ các cán bộ nhân viên trong tỉnh đoàn thật sự bội phục ngài sát đất.

Chúc Nghiêm Dương cười với Vương Tử Quân rồi dùng giọng hưng phấn nói. Bây giờ Chúc Nghiêm Dương có thể nói là một cán bộ cùng tuyến với Vương Tử Quân trong tỉnh Sơn Nam. Lực ảnh hưởng của Vương Tử Quân ở tỉnh đoàn ngày càng lớn, điều này chứng tỏ con đường làm quan của Chúc Nghiêm Dương sẽ ngày càng mở rộng.

Vương Tử Quân khẽ cười nói:

- Những chuyện nhỏ nhặt này không nên nhắc đến, đỡ sau này người ta lại phải chúng ta chỉ biết tâng bốc, không biết trời cao đất rộng.

Chúc Nghiêm Dương cười cười, hắn cũng không tiếp tục dây dưa ở vấn đề này mà cười nói:

- Bí thư Vương, hôm nay mọi người đi dùng cơm, không biết tổ trưởng Hoắc có tham gia hay không, nếu không tham gia thì thật sự làm cho người ta cảm thấy tiếc nuối.

Hoắc Tương Nhiễm có thể tham gia hay không? Trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên hình tượng kiêu ngạo của Hoắc Tương Nhiễm, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Đối với hắn thì bữa tiệc liên hoan này có Hoắc Tương Nhiễm hay không cũng chẳng là vấn đề, dù sao bây giờ địa vị của hắn đã được xác định, lại càng không phải vì sự có mặt của Hoắc Tương Nhiễm mà bị ảnh hưởng.

Khi nhóm Vương Tử Quân đến quán ăn thì thành phố Sơn Viên đã lên đèn sáng trưng, còn không đợi Vương Tử Quân xuống xe thì phó chủ nhiệm văn phòng Kim Duệ Hằng đã tiến lên phụ giúp mở cửa, lại cung kính nói:

- Bí thư Vương, bí thư Âu Dương đều đang chờ bên trong sảnh Sơn Hà.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn tùy ý bắt tay Kim Duệ Hằng, sau đó cười nói:

- Tiểu Kim, lần này anh đã khổ cực, lát nữa liên hoan tôi sẽ chúc anh hai ly.

Kim Duệ Hằng nghe thấy bí thư Vương bây giờ là người nổi tiếng nhất tỉnh đoàn nói với mình như vậy mà nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, hắn cười ha hả nói:

- Bí thư Vương, hôm nay ngài chỉ cần ra lệnh một tiếng, chỉ cần có thể nâng ly, tôi sẽ chúc ngài vài ly. Mong sao mỗi năm sẽ có một ngày như vậy, mỗi ngày có được một phút như vậy.

Kim Duệ Hằng nói mà càng thêm vui vẻ, người không rõ còn tưởng hôm nay mở tiệc chúc mừng ai đó, nhưng người của tỉnh đoàn lại biết có chuyện gì xảy ra.

Dưới sự dẫn dắt của Kim Duệ Hằng, Vương Tử Quân đi đến sảnh Sơn Hà. Sảnh này rộng sáu bảy mươi mét vuông, có ba bàn tiệc. Lúc này trong sảnh đang tụ tập nhiều người có danh dự trong tỉnh đoàn, bọn họ tốp năm tốp ba đàm thoại với nhau.

Âu Dương Dương ngồi ở bàn trung tâm như sao sánh quanh trăng, nhưng lúc này nàng có chút không yên, vì Hoắc Tương Nhiễm lúc này còn chưa đến.

Đây là lần đầu tiên mình giải vây cho Hoắc Tương Nhiễm, chỉ cần Hoắc Tương Nhiễm có thể nhân cơ hội này mà mời rượu Vương Tử Quân, mọi chuyện sẽ qua, nưng không ngờ đến lúc này mà Hoắc Tương Nhiễm còn chưa đến.

Trước khi đến đây thì Âu Dương Dương đã gọi điện thoại cho Hoắc Tương Nhiễm, dặn sẽ chờ hắn ở trước cổng, lúc đó đối phương đã đồng ý, sao bây giờ còn chưa đến?

Âu Dương Dương thầm oán trách Hoắc Tương Nhiễm chỉ chú trọng bề ngoài, quá quan tâm đến thể diện, bây giờ có bậc thang thì không tranh thủ đi xuống, rõ ràng là chẳng biết nặng nhẹ.

Khi thấy Vương Tử Quân đến thì Âu Dương Dương không khỏ thả lỏng hơn, nàng đi về phía Vương Tử Quân, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ treo nụ cười cực kỳ sáng lạn.

- Bí thư Vương, anh là chủ nhân chính của bữa tiệc mà đến hơi muộn, tuy chúng tôi còn chưa sắp xếp tiệc rượu, thế nhưng lát nữa cũng phải phạt anh vài ly.

Âu Dương Dương có đôi khi biểu hiện năng lực tô đậm bầu không khí cực mạnh, nàng bắt chuyện với Vương Tử Quân rồi nở nụ cười rất tươi.

Đám cán bộ ở hai bên nghe thấy bí thư Âu Dương Dương lên tiếng thì cũng dừng lời, lúc này nghe thấy bí thư Âu Dương nói Vương Tử Quân nên uống nhiều một chút, vậy là cả đám cùng ồn ào:

- Bí thư Âu Dương nói đúng, càng là lúc này thì bí thư Vương càng phải uống nhiều hơn một chút.

Mọi người lên tiếng ồn ào, bầu không khí càng thêm nhiệt liệt. Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Âu Dương Dương, hắn khẽ cười nói:

- Nếu bí thư Âu Dương đã lên tiếng như vậy, tôi cũng chỉ còn cách liều mình cùng quân tử, uống đến mức người ngã ngựa đổ, nhưng tôi ngã xuống thì còn có người đứng lên tiếp đón đấy nhé.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.