- Tôi hy vọng tỉnh ủy có thể nghe ý kiến của các vị cảnh sát
nhân dân dưới cơ sở, đề cao tính tích cực của bọn họ, như vậy sẽ làm
tốt công tác hộ giá hộ tống cho thành phố Đông Hồng.
Dù không
nói rõ thế nhưng người nào cũng hiểu ý nghĩa của nó, chính là không hài lòng với ban ngành của cục công an thành phố Đông Hồng vào lúc này.
Chân Hồng Lỗi nói ra như vậy rõ ràng có một mục đích, Đậu Minh Đường dù biết có một bộ phận nhắm vào mình, thế nhưng hắn lại không mở miệng.
Hắn là người có kinh nghiệm phong phú, có một số việc vẫn phải nhìn rồi mới cho ra quyết định.
Khi Đậu Minh Đường đang chờ đợi thì chợt nghe trưởng phòng tuyên truyền Chương Thu Mi cười nói:
- Cục trưởng Chân, trước kia cục trưởng Hà Duyên Cường của cục công an thành phố Đông Hồng đã hợp tác với ảnh rất nhiều lần, anh tán thưởng
anh ấy là một người có khả năng. Thế nào? Bây giờ công tác của vị cục
trưởng kia có vấn đề gì sao?
Chương Thu Mi chưa đến năm mươi, tuy ăn mặc mộc mạc thế nhưng vẫn có vài phần sức quyến rũ. Đặc biệt là khi nàng cười rộ lên sẽ làm cho người ta sinh ra cảm giác như tắm gió xuân.
Nhưng bây giờ lời nói của Chương Thu Mi lại làm cho
người ta sinh ra cảm giác như dắt dao vào cổ. Người nơi này có ai không biết cục trưởng Hà Duyên Cường đã bị điều đi học tập ở trường đảng
trung ương, mà người điều đi chính là bí thư Vương Tử Quân.
Lúc này Chương Thu Mi giả vờ như không biết, thực tế đang chuẩn bị phát công với Vương Tử Quân. Chỉ cần có người mở lời, ngay sau đó sẽ là
những lời nghi vấn với công tác của bí thư Vương.
Đám người
ngồi đây căn bản đều là cao thủ, tất cả bọn họ cũng thường xuyên sử
dụng những loại thủ đoạn nhỏ như vậy, tất nhiên bọn họ sẽ hiểu ý của
Chương Thu Mi. Nhưng lúc này bọn họ căn bản không mở miệng, chỉ ném ánh mắt về phía Vương Tử Quân.
Từ khi vào phòng thì Vương Tử
Quân luôn tỏ ra trầm mặc, giống như tâm ý nguội lạnh. Lúc này đối mặt
với ánh mắt mọi người, hắn vẫn không mở miệng, giống như sự việc không
liên quan đến mình.
Vương Tử Quân không trả lời, mọi người
đưa mắt nhìn về phía Đậu Minh Đường. Dù sao thì Đậu Minh Đường cũng là
bí thư thị ủy Đông Hồng, không thể không biết vị trí cục trưởng cục
công an thành phố Đông Hồng là ai.
Đậu Minh Đường nhìn ánh
mắt lạnh như băng của Chương Thu Mi, hắn chợt cảm thấy trong lòng phát
lạnh. Tuy hắn có thể nói ra hàng ngàn lý do về sự kiện điều Hà Duyên
Cường đi học tập ở trường đảng, thế nhưng lúc này và dưới tình huống
này hắn biết rõ chỉ cần mình mở miệng thì sẽ bị đối phương đánh trả.
Trước tiên Đậu Minh Đường cần phải bảo toàn chính mình cái đã. Hắn thầm cảm khái một câu, sau đó thản nhiên nói:
- Đồng chí Hà Duyên Cường vì công tác tốt nên được tỉnh ủy đề cử vào
học tập ở trường đảng trung ương, bây giờ tất cả công tác do đồng chí
Đoạn Văn Đống phụ trách.
- Đoạn Văn Đống là ai? Anh Đậu, các anh sử dụng người thì có khảo sát hay không? Anh ấy có thích hợp với vị trí cục trưởng cục công an hay không? Anh ấy có thể lèo lái được hay
không?
Trưởng phòng tổ chức Lục Trạch Lương dùng giọng nghiêm túc nói, sau đó lại tiếp tục:
- Dùng đúng cán bộ thì tạo phúc cho một phương, dùng sai cán bộ thì sẽ tạo nên thế bị động trong công tác.
Diêu Trung Tắc khẽ vung cây bút trong tay, vẻ mặt nghiêm túc thế nhưng trong lòng lại rất thoải mái. Lúc này hội nghị thường ủy đang được vận hành theo đúng quỹ tích của mình dự đoán, mặc dù mình mới là người
quan trọng trong quỹ tích này, thế nhưng có nhiều người tham gia vẫn
hay hơn.
Không hỗ danh là con trai của chủ tịch Chữ Vận
Phong, lúc này dù pháo đang bắn về phía Đậu Minh Đường thế nhưng thực
tế là ai thì mọi người đều hiểu rõ ràng. Dù sao thì Đoạn Văn Đống là
người do Vương Tử Quân đẩy lên, mà Vương Tử Quân cũng là người đẩy Hà
Duyên Cường rời khỏi cục công an thành phố Đông Hồng.
Diêu Trung Tắc thầm nghĩ về tình cảnh hiện tại của Vương Tử Quân, ánh
mắt không khỏi chuyển lên người Chữ Vận Phong với gương mặt âm trầm.
Hắn thấy Chữ Vận Phong đang ghi chép gì đó, thế là trong đầu chợt sinh
ra ý nghĩ, đó là chủ tịch Chử sẽ đóng vai nhân vật gì ở sự kiện này?
Diêu Trung Tắc nhìn Chữ Vận Phong, sau đó lại nhìn Diệp Thừa Dân. Tất
nhiên Diệp Thừa Dân không phải là người thường, hắn là trợ thủ của bí
thư Diệp, hắn cực kỳ tôn trọng bí thư Diệp, đồng thời cũng cực kỳ cảnh
giác với bí thư của mình. Hắn không muốn quá thân cận với bí thư Diệp,
hắn chỉ muốn đề cao vị thế của mình giữa hai vị lãnh đạo cường thế
trong tỉnh mà thôi.
Chỉ khi nào vết rách giữa hai vị lãnh
đạo đứng đầu ngày càng lớn thì vị trí thứ ba sẽ có địa vị cực kỳ quan
trọng. Diệp Thừa Dân căn bản giúp đỡ Vương Tử Quân, Diêu Trung Tắc cũng hiểu vì sao Diệp Thừa Dân lại giúp đỡ Vương Tử Quân.
Thế
nhưng lúc này tất cả đã xong, cũng không biết sau đó Diệp Thừa Dân có
cứng nhắc bảo vệ Vương Tử Quân hay không. Nếu như không bảo vệ thì uy
tín của một vị bí thư ủy ban tư pháp trẻ tuổi vừa mới dựng lên sẽ bị
chôn vùi.
Diêu Trung Tắc cảm thấy Vương Tử Quân đuổi Hà
Duyên Cường ra khỏi cục công an thành phố Đông Hồng là một nước đi tốt, nhưng Vương Tử Quân căn bản là quá vì cái trước mắt, căn bản không dự
đoán được phản ứng của thành phố Đông Hồng, bây giờ xem như uống một
bình rượu độc.
- Đồng chí Đoạn Văn Đống là cán bộ chuyển
nghề, sau đó liên tục công tác trong cục công an, bây giờ là phó cục
trưởng thường vụ cục công an thành phố. Đây là một đồng chí công tác
tích cực, là một công an tốt.
Đậu Minh Đường khẽ hạ giọng, hắn cũng không khỏi không châm chước từ ngữ của mình.
Lục Trạch Lương chờ Đậu Minh Đường nói xong thì quay sang Chân Hồng Lỗi:
- Cục trưởng Chân, anh là lãnh đạo cục công an tỉnh, anh nói xem cục
trưởng Đoạn kia có phải giống như những gì bí thư Đậu nói hay không?
Đậu Minh Đường lúc này chợt đỏ mặt, Lục Trạch Lương hỏi như vậy rõ
ràng là không tín nhiệm với lời nói của mình. Đối phương chỉ là một
trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, dựa vào cái gì mà không tín nhiệm công
tác của mình ở thành phố Đông Hồng, dựa vào cái gì để cho ra lời nghi
vấn như vậy?
- Bí thư Đậu nói rất đúng, đồng chí Đoạn Văn
Đống là một đồng chí tốt, làm việc cần cù chăm chỉ, thế nhưng ở phương
diện năng lực công tác và ánh mắt đại cục lại có chút tì vết.
Chân Hồng Lỗi nói đến đây thì chợt đứng lên nói:
- Bí thư Diệp, chủ tịch Chử, tôi vốn muốn nói vài lời, nhưng lúc này
tôi cảm thấy tình hình trật tự trị an của thành phố Đông Hồng đã không
thể nào kéo dài thêm, tôi đành phải nói ra.
Chân Hồng Lỗi
không là thường ủy tỉnh ủy nên không có quyền lên tiếng trong hội nghị. Thế nhưng lúc này hắn lại dõng dạc lên tiếng, hắn là cục trưởng cục
công an tỉnh, thế cho nên lời nói ra cũng không ai dám nghênh đón.
Hầu như ánh mắt mọi người đều nhìn lên gương mặt ngăm đen của Chân
Hồng Lỗi, tuy hắn còn chưa mở miệng thế nhưng nhiều người đã dự đoán
được nội dung.
Diệp Thừa Dân là bí thư tỉnh ủy, lão là người nắm giữ trật tự trong hội nghị thường ủy. Lão biết rõ lời nói của Chân Hồng Lỗi lúc này sẽ hướng về phía Vương Tử Quân, nếu để cho Chân Hồng
Lỗi nói ra những lời như vậy, chẳng khác nào quét rác trên mặt Vương Tử Quân.
Nhưng Diệp Thừa Dân không cho cục trưởng cục công an
mở miệng được sao? Không thể, Chân Hồng Lỗi đã nói đến mức độ như vậy,
nếu như lão không cho đối phương lên tiếng, chỉ sợ sẽ tạo nên hậu quả
khó khăn.
Sau khi nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, Diệp Thừa Dân nói với Chân Hồng Lỗi:
- Đồng chí Hồng Lỗi, có gì cứ nói, chỉ cần là ý kiến tốt, thường ủy nhất định sẽ nghe theo.
Gương mặt Chân Hồng Lỗi càng thêm lạnh lùng nhưng ánh mắt hắn lại lóe lên hàn quang giống như thực chất. Những người quen biết Chân Hồng Lỗi đều biết, đây là biểu hiện hắn sắp tấn công người khác.
Chữ Vận Phong ngồi cách đó không xa rõ ràng là người quen thuộc bộ hạ cũ
của mình nhất. Năm xưa khi tiến hành đả kích phần tử phạm tội ở thành
phố Lâm Hồ, Chữ Vận Phong đã thấy rõ biểu hiện này của thuộc hạ. Khi đó dưới sự chỉ huy của Chân Hồng Lỗi thì tất cả thành phần gây nguy hại
đến sự phát triển kinh tế của thành phố Lâm Hồ đều được đẩy ra ngoài
sáng.
Nhưng lúc này Chân Hồng Lỗi muốn tấn công, cũng không phải là phần tử phạm tội, chính là một thủ trưởng của hắn.