Phòng họp cục công an thành phố La Nam đầy sương khói, tất nhiên khói
được chín thành viên đảng ủy cục công an tạo ra, người nào cũng nghiện
thuốc, người nào không biết đi ngang qua rất có thể tưởng rằng bên trong đang phát hỏa.
Vẻ mặt từng thành viên đảng ủy của cục công an giống như được khói thuốc che giấu, căn bản khó nhìn ra rõ ràng.
Dựa theo quy định thì đây là một hội nghị nghiên cứu nghiệp vụ bình
thường, nhưng lúc này lại không ai có thể bình tĩnh xem đây là một hội
nghị nghiệp vụ thường kỳ, vì Hà Tiến Chung gân đây rất kín tiếng trong
cục công an đã mở miệng.
Hà Tiến Chung nói, chỉ nói một điều, đó chính là đoàn kết một lòng. Hắn nói với lời lẽ rất tầm thường, thế
nhưng đám người đang ngồi nơi đây đều là hạng khôn khéo, bọn họ nào
không hiểu ý của Hà Tiến Chung?
Vì sao phải cường điệu đoàn
kết? Có phải trong ban ngành có người không đoàn kết? Tuy Hà Tiến Chung
không điểm danh, thế nhưng ai làm việc gì thì trong lòng mọi người đều
rất rõ ràng.
Khi Hà Tiến Chung lên tiếng, có rất nhiều ánh
mắt nhìn về phía Mễ Hoa Lâm giống như đang chăm chú ghi chép ở bên cạnh
Hà Tiến Chung.
Mễ Hoa Lâm chăm chú ghi chép, bộ dạng giống
như đang lắng nghe lời nói của Hà Tiến Chung. Hắn biết rõ Hà Tiến Chung
đang nói về mình, hơn nữa hắn đã sớm có chuẩn bị đối với sự việc phát
sinh theo chiều hướng này.
Sự kiện Trịnh Khiếu Nam đã có kết
quả, hà tiến chung có thể lợi dụng dư âm thắng lợi để mở rộng con đường
trong cục công an, hắn sẽ không thể không tiến hành đả kích nhóm người
chống đối với mình trong đơn vị. Tất nhiên Mễ Hoa Lâm đã có chuẩn bị đối với khả năng này.
- Cục công an chúng ta là một tập thể, là
một tập thể luôn cùng ý nghĩ và hành động. Nhiều năm qua vì chúng ta
cùng chung cố gắng nên cục công an mới phát triển không ngừng, mới nhận
được những lời tán dương cao độ của lãnh đạo thị ủy.
Giọng điệu của Hà Tiến Chung càng thêm cao vút.
- Tục ngữ nói rất hay, giành giang sơn dễ, giữ giang sơn mới khó. Những năm qua cục công an chúng ta đã giành được nhiều vinh dự, nhưng chúng
ta nếu muốn bảo trì vinh dự của mình thì cần phải đồng tâm hiệp lực,
gian khổ phấn đấu, đoàn kết một lòng, ra sức cống hiến.
- Tôi biết rõ đại đa số các đồng chí đều coi vinh dự của tập thể cục công an
như tính mạng của chính mình, tình nguyện đổ máu rơi đầu vì vinh dự này. Nhưng trong tổ chức chúng ta cũng có những người chỉ sợ thiện hạ không
loạn, bọn họ vì lợi ích riêng của mình mà làm hại lợi ích toàn cục. Đối
với những loại người và hiện trạng này, chúng ta phát hiện ra một thì sẽ xử lý một, tuyệt đối không nương tay.
Hà Tiến Chung nói đến đây thì nâng ly lên uống một ngụm, sau đó cười nói với Mễ Hoa Lâm:
- Bí thư Mễ, ngài là người nắm công tác xây dựng tư tưởng, ngài cần
phải nắm thạt chặt phương diện này, nhất định phải phát hiện và xử lý
kịp thời những người và sự việc gây nguy hại đến công tác của chúng ta.
Mễ Hoa Lâm biết rõ Hà Tiến Chung đang nói về mình, hơn nữa những người
ngồi đây đều biết những lời nói như vậy là chĩa về phía mình. Thế nhưng
hắn cắn môi, vẫn không bày ra chút tức giận:
- Cục trưởng Hà yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm chú thực hiện công tác bản chức.
- Được, có lời khẳng định của bí thư Mễ thì tôi cũng yên tâm.
Hà Tiến Chung nói đến đây thì nhìn về phía phó cục trưởng Chủng Trường Thiện ngồi cách đó không xa:
- Anh Chủng, anh đưa ra phương án điều chỉnh, để cho mọi người thảo luận với nhau.
Chủng Trường Thiện khẽ gật đầu, hắn lấy từ trong cặp của mình ra một bản thảo rồi nói:
- Vì tiến thêm một bước ưu hóa phân phối cán bộ, tăng cường sức chiến
đấu của đội ngũ, được phòng tổ chức nghiên cứu xem xét, tiến hành điều
chỉnh chức danh các đồng chí.
- Bổ nhiệm đồng chí Hạ Xã Côn làm phó chủ nhiệm phòng trang bị hậu cần, miễn đi chức vụ phó đội trưởng đội hình sự.
- Bổ nhiệm đồng chí Đậu Đắc Lộ làm đội trưởng đội bảo vệ, miễn đi chức vụ đại đội trưởng đại đội trinh sát.
- Bổ nhiệm đồng chí Tiền Nhi Cường làm...
Chủng Trường Thiện mở miệng nói ra phương án điều chỉnh vài người, đều
là những người đi gần với Mễ Hoa Lâm sau khi hắn đến công tác ở cục công an thành phố La Nam. Sau khi nghe những thông tin điều chỉnh kia thì
hai mắt Mễ Hoa Lâm có hơi phát sáng. Tuy chức vụ của bọn họ không có
thay đổi quá lớn, thậm chí còn có người được đề bạt, thế nhưng Mễ Hoa
Lâm biết rõ đây chính là thủ đoạn đưa người lên nhưng thực chất là ném
xuống của đối phương. Sau khi điều chỉnh như vậy, đám người kia căn bản
đã rơi vào tình huống ăn không ngồi chờ.
Mễ Hoa Lâm nghĩ đến
những người kia vì chính mình mà phải rơi vào tình huống bị ghẻ lạnh,
hắn cảm thấy thật sự áy náy. Hắn cắn chặt răng, tuy trong lòng có ngàn
vạn lời nói không phục, thế nhưng hắn biết rõ nếu như mình mở miệng thì
cũng không có bất kỳ tác dụng gì.
Hà Tiến Chung bây giờ đã
dám cho ra điều chỉnh như vậy, chắc chắn đã nghĩ đến tình huống Mễ Hoa
Lâm mở miệng phản đối, nếu Mễ Hoa Lâm phản đối mà không ngăn cản được
tiến độ của đối phương, như vậy chẳng phải là càng làm khó chính mình
sao?
Mễ Hoa Lâm trầm ngâm giây lát, sau khi Chủng Trường Thiện tuyên bố xong thì hắn trầm giọng nói:
- Cục trưởng Hà, tôi không đồng ý với những điều chỉnh lần này.
Hà Tiến Chung nhìn thoáng qua Mễ Hoa Lâm, hắn căn bản không chờ Mễ Hoa
Lâm nói xong mà nói với nhóm người Chủng Trường Thiện:
- Các anh có ai không đồng ý hay không?
- Tôi đồng ý với phương án điều chỉnh lần này.
Chủng Trường Thiện không chờ Hà Tiến Chung nói xong, hắn là người đứng lên đồng ý đầu tiên.
Khi Chủng Trường Thiện mở miệng thì những người khác cũng lên tiếng,
tất cả đều không ngoại lệ, đều đồng ý với phương án điều chỉnh của Hà
Tiến Chung.
Trên mặt Hà Tiến Chung lộ ra nụ cười nhạt, hắn nói:
- Có ý kiến không đồng ý, điều này là cực kỳ bình thường. Bí thư Mễ vừa mới đến cục công an, tất nhiên còn chưa biết rõ người và sự việc ở cục
công an thành phố, sau này tìm hiểu rõ ràng thì sẽ tốt hơn.
Hà Tiến Chung nói đến đây thì nhìn về phía vị chủ nhiệm văn phòng đang làm công tác ghi chép:
- Thần Minh, ghi vào ý kiến phản đối của bí thư Mễ.
Sau khi chủ nhiệm văn phòng lên tiếng đồng ý, Hà Tiến Chung lại vung tay lên nói:
- Tám phiếu tán thành, một phiếu phản đối, thông qua. Lúc này chúng ta bắt đầu đề tài thảo luận khác.
Mễ Hoa Lâm đi ra phòng họp mà gương mặt cực kỳ âm trầm, nhưng điều làm
hắn phiền lòng chính là phải đối mặt với đám cấp dưới bị điều chỉnh như
thế nào. Những người này vốn có vị trí khá tốt, nhưng bây giờ vì đi theo một vị lãnh đạo như minh mà rớt chức, những sự việc thế này cần phải
nói cho rõ ràng mới xong được.
Mễ Hoa Lâm thở dài một hơi,
sau đó không khỏi nhìn về phía khu văn phòng thị ủy. Đã ba ngày trôi
qua, bí thư Vương bên kia còn chưa có chút phản ứng, thật sự giống như
lời nói của một vài người, đó là bí thư Vương lần này đã bị đả kích quá
nặng nề, mất sức chiến đấu.
Chương 658(p2): Mưa gió bốn phương, yêu ma quỷ quái.
- Có nghe nói gì chưa? Tòa án đã thả Trịnh Khiếu Nam rồi.
Tiếng nghị luận từ nơi không xa truyền vào trong tai Mễ Hoa Lâm, hắn
ngẩng đầu lên thì gặp hai tên cảnh sát trẻ tuổi đi đến từ nơi không xa,
tên cảnh sát cao lớn mở miệng lên tiếng.
- Tôi cũng có nghe
nói, con bà nó, thật sự là người tốt sống không lâu, tai họa giữ lại
ngàn năm. Loại cặn bã như Trịnh Khiếu Nam lại không việc gì, con bà nó
thế đạo bây giờ thật sự không ra gì.
Tên cảnh sát thấp hơn dùng giọng phẫn hận mắng.
Vẻ mặt tên cảnh sát cao ráo chợt biến đổi, hắn kéo tên cảnh sát thấp hơn lại nói:
- Anh bạn, nói chuyện phải cẩn thận, cũng không nhìn xem đây là nơi
nào, nếu lời nói của cậu rơi vào trong tai người ta, chỉ sợ không có quả ngon để ăn.
Vẻ mặt tên cảnh sát lùn chợt biến đổi, thế nhưng hắn lại nói:
- Con bà nó, truyền ra thì cứ truyền ra, ông không sợ, cũng không tin Trịnh Khiếu Nam kia có thể làm gì được tôi.
- Có thể làm gì được cậu sao? Cậu nói thì hay lắm, ngay cả bí thư thị
ủy cũng không làm gì được người ta, cậu cảm thấy người ta không thể làm
gì được mình sao?
Tên cảnh sát cao chợt mở miệng nói, đúng lúc hắn ngẩng đầu lên thấy Mễ Hoa Lâm.
- Bí thư Mễ.
Tên cảnh sát cao chợt kinh hoảng, hắn nhanh chóng mở miệng chào hỏi Mễ Hoa Lâm.
Mễ Hoa Lâm khẽ gật đầu, hắn cũng không nói gì mà đi về phía trước. Hai
tên cảnh sát một cao một thấp giống như một cơn gió nhanh chóng xẹt qua
sau lưng Mễ Hoa Lâm. Tuy hai tên cảnh sát này chỉ là tiểu nhân vật không có ý nghĩa gì với Mễ Hoa Lâm, thế nhưng lời nói của bọn họ lại đại biểu cho tiếng nói của nhiều người.
Ngay cả bí thư thị ủy cũng
không làm gì được Trịnh Khiếu Nam, bọn họ có thể làm được gì? Nếu không
trị được một Trịnh Khiếu Nam, như vậy tình cảnh của bí thư Vương sẽ là
gì? Trong đầu chợt lóe lên những ý nghĩ như vậy, Mễ Hoa Lâm thở dài một
hơi rồi đi về phòng làm việc của mình. Tuy sự việc khó thể giải thích
cho rõ ràng, thế nhưng hắn tuyệt đối không lùi bước.
- Anh
Kim, bầu không khí thị ủy vào lúc này thật sự quá mức phân tán, tự do
thái quá, lúc này đã mấy giờ rồi mà còn có người chưa đến công tác? Nếu
như không nhanh chóng sửa trị lại bầu không khí, như vậy văn phòng thị
ủy thành phố La Nam chúng ta sẽ có bộ dạng thế nào?
Lục Ngọc Hùng đen mặt ngồi sau bàn làm việc khẽ nói với Kim Điền Lạc.
Có người đi làm trễ là sự việc căn bản khó tránh khỏi ở văn phòng thị
ủy, khi Tề Trình Hào còn là bí thư thị ủy thì tình huống này còn nhiều
hơn nhưng không thấy Lục Ngọc Hùng nói ra một lời, bây giờ chỉ vì một
hai người vì việc gia đình mà đến muộn, Lục Ngọc Hùng lại mở miệng nổi
giận. Tất nhiên Kim Điền Lạc nghe và hiểu đây là vì vấn đề gì.
Hắn có thể giải thích nhưng lại không giải thích, nếu Lục Ngọc Hùng đã
quyết tâm tình bệnh tật, như vậy hắn càng giải thích thì đối phương sẽ
càng nói nhiều hơn. Kim Điền Lạc đã hiểu ý của Lục Ngọc Hùng, hắn cười
cười nói:
- Bí thư Lục, ngài nói đúng, đám người thị ủy cần phải
sửa trị lại một chút, tôi sẽ tổ chức một cuộc họp, sẽ lên tiếng phê bình những hành vi như vậy.
Lục Ngọc Hùng nhìn về phía Kim Điền Lạc rồi khoát tay áo nói:
- Thư ký trưởng Kim, anh ngồi xuống đi, chúng ta uống chút trà.
Lục Ngọc Hùng vừa nói vừa lấy ra một bộ trà cụ và hai cái ly đặt xuống
trước mặt Kim Điền Lạc, châm đầy ly nước cho Kim Điền Lạc, sau đó cười
nói:
- Anh Kim, đã một thời gian rồi chúng ta chưa tâm sự với
nhau. Tôi biết rõ tất cả sự việc ở văn phòng thị ủy căn bản không liên
quan đến anh, dù sao bí thư Vương cũng mới đến, phần lớn thời gian của
anh đều ở bên cạnh quan tâm giúp đỡ lãnh đạo, thật sự quá mức bận rộn.
Kim Điền Lạc không biết rốt cuộc Lục Ngọc Hùng có ý gì, nhưng hắn vẫn cẩn thận nói:
- Bí thư Lục, anh nói tôi không chú tâm công tác, sau này tôi nhất định sẽ điều chỉnh ý nghĩ công tác của mình, sẽ nắm chắc công tác ở văn
phòng thị ủy.
Lục Ngọc Hùng khẽ cười với Kim Điền Lạc nói:
- Anh Kim, anh nói khách khí như vậy là không được, tôi sở dĩ nói những lời này cũng sợ anh công tác quá bận rộn ở bên cạnh bí thư Vương mà
thôi. Lúc này bí thư Vương mới đến, phần lớn đều chưa quen thuộc công
tác ở thành phố La Nam chúng ta, tôi và anh nên giúp đỡ anh ấy nhiều hơn mới phải.
Kim Điền Lạc nhìn nụ cười trên gương mặt ngăm đen
của Lục Ngọc Hùng, hắn hiểu rõ ý nghĩ của người này. Nếu như Lục Ngọc
Hùng mở miệng hai lần nói ra chữ "mới đến" mà Kim Điền Lạc không hiểu,
như vậy Kim Điền Lạc cũng không cần phải làm thư ký trưởng văn phòng thị ủy nữa rồi.
Kim Điền Lạc chần chờ một chút cũng không lên
tiếng. Lục Ngọc Hùng thì dùng tay đùa giỡn ly trà, cũng không dừng lời
vì tình huống lãnh đạm của Kim Điền Lạc:
- Thư ký trưởng Điền
Lạc, hai ta cùng chung một nồi đã được ba bốn năm, Lục Ngọc Hùng tôi là
hạng người gì thì anh cũng biết rất rõ ràng. Dựa vào quan hệ giữa hai
người chúng ta, tôi dù thế nào cũng không thể gây hại cho anh, anh nói
xem có đúng không?
Kim Điền Lạc chần chờ một chút rồi nói:
- Bí thư Lục tất nhiên sẽ không để tôi phải chịu thiệt.
Lục Ngọc Hùng rất thỏa mãn với câu trả lời của Kim Điền Lạc, hắn cười cười nói:
- Tôi tham gia công tác năm mười bảy tuổi, trước nay luôn công tác ở
thành phố La Nam, năm xưa làm nhân viên thông tin dưới xã. Mới đó mà đã
vài chục năm trôi qua, chuyện xưa thế nào tôi cũng quên đi khá nhiều.
Nhưng khi đó một vị lãnh đạo cũ nói một câu làm cho tôi ghi nhớ đến tận
ngày hôm nay.
- Anh ấy nói chỉ có người La Nam mới suy nghĩ
cho thành phố La Nam, tôi cảm thấy anh ấy nói rất đúng. Anh Kim, vài
chục năm qua đã có nhiều thăng trầm, thế nhưng chỉ có người lớn lên ở La Nam mới thật sự vì mảnh đất này mà cống hiến, người khác đối với thành
phố La Nam chỉ là qua đường mà thôi, chỉ có đám người chúng ta mới cắm
chân vào mảnh đất này.
Trong lòng Kim Điền Lạc chợt bùng
sóng, hắn nhìn hai tròng mắt của Lục Ngọc Hùng đang nhìn mình chằm chằm, hắn không ngờ những lời nói như vậy lại được phát ra từ miệng của Lục
Ngọc Hùng.
Lục Ngọc Hùng muốn mình đi theo hắn, nếu mình từ
chối, như vậy chờ đợi chính mình là những đòn phản kích bão tố của đám
người Lục Ngọc Hùng. Hiện tại Lục Ngọc Hùng có gan nói ra những lời như
vậy, điều này nói rõ đối phương căn bản không quá cố kỵ đến sự tồn tại
của bí thư thị ủy Vương Tử Quân. Thậm chí Lục Ngọc Hùng còn có vẻ chuẩn
bị nương nhờ xu thế chiến thắng trong sự kiện Trịnh Khiếu Nam lần này để áp chế quyền lực của bí thư Vương Tử Quân.
Kim Điền Lạc phải đi như thế nào? Đi theo Lục Ngọc Hùng hay không? Thế là hắn liên tục
tính toán, bây giờ Lục Ngọc Hùng chiếm ưu thế, Vương Tử Quân dù là bí
thư thị ủy, thế nhưng thất bại ở sự kiện Trịnh Khiếu Nam đã xem như đạp
đổ quyền uy mà chính mình khổ sở dựng lên trước đó.
Xem ra bí thư Vương vẫn có chút nóng vội.
Chương 658(p3): Mưa gió bốn phương, yêu ma quỷ quái.
- Anh Kim, tối nay giám đốc Trịnh sẽ tổ chức bữa tiệc rượu mừng em trai được phóng thích, sẽ mở tiệc từ thiện ở khách sạn Tinh La, đến lúc đó
chủ tịch Trình và chủ tịch Lý đều đến chung vui, anh cũng nhất định phải đến mới được.
Lục Ngọc Hùng cũng không ép buộc Kim Điền Lạc phải tỏ thái độ vào thời điểm này, thế nhưng một lời mời tham gia tiệc rượu
chính là cơ hội lựa chọn của Kim Điền Lạc.
Đến tham gia tiệc rượu thì là bạn bè.
Kim Điền Lạc rời khỏi phòng làm việc của Lục Ngọc Hùng mà cảm thấy đầu
óc nặng nề, lúc này trong đầu hắn chỉ xoay quanh hai lựa chọn, có nên đi hay không?
Đi thì rõ ràng Kim Điền Lạc có thể chữa trị mối
quan hệ với nhóm người Lục Ngọc Hùng, thế nhưng nếu đi, sự tín nhiệm của Vương Tử Quân sẽ tan biến sạch sẽ sau khi hắn đến tham gia tiệc rượu
của Trịnh Khiếu Đống.
Nếu Kim Điền Lạc không đi thì chờ đón
hắn chính là những đả kích mạnh mẽ như bão tố của đám người Lục Ngọc
Hùng. Hắn là người thành phố La Nam, hắn biết rõ thế lực của nhóm người
Lục Ngọc Hùng, phải nói là cực kỳ sâu sắc.
Kim Điền Lạc cảm
thấy mình giống như rơi vào hoàn cảnh tiến thối lưỡng nan, trong lòng
cực kỳ bực bội. Khi hắn buồn bực đi về phía phòng làm việc của mình, đột nhiên có người nói:
- Thư ký trưởng Kim, anh đang tìm vàng trên mặt đất sao?
Kim Điền Lạc nghe giọng điệu nói giỡn như vậy thì không khỏi ngẩng đầu
nhìn lên, thấy phó chủ tịch Hà Khởi Duệ đang đứng ở vị trí trước mặt một mét dùng ánh mắt như cười như không nhìn mình.
- À, thì ra là chủ tịch Hà, tôi nghĩ đến một việc mà có chút thất thần, vì vậy cũng không để ý gặp mặt lãnh đạo.
Kim Điền Lạc cười ha hả nói với Hà Khởi Duệ.
Hà Khởi Duệ cũng không bấu víu lấy chuyện vừa rồi, hắn đưa mắt nhìn bốn phía, sau đó kéo tay Kim Điền Lạc nói:
- Anh Kim, tôi có chuyện muốn nói với anh, anh có việc gì gấp không?
Kim Điền Lạc lúc này cũng đang định tìm người nói vài câu, thế cho nên
lời đề nghị của Hà Khởi Duệ xem như hợp với tâm ý của hắn. Hắn lập tức
nói:
- Mời anh đến phòng làm việc của tôi.
Sau khi đi vào phòng thì Hà Khởi Duệ đóng cửa lại, hắn trầm giọng hỏi:
- Thư ký trưởng Kim, với tình huống bây giờ, bí thư Vương rốt cuộc tính toán điều gì, nếu như cứ tiếp tục như vậy thì cuộc sống của anh em
chúng ta cũng không hay ho gì.
Kim Điền Lạc chợt sững sờ, Hà
Khởi Duệ chính là nhân vật thứ hai trong khối chính quyền thành phố La
Nam, chủ tịch Lý Quý Niên có tính tình rất tốt, thế cho nên vị trí của
Hà Khởi Duệ thật sự được nhiều người hâm mộ.
- Anh ở bên kia cũng không dễ dàng gì sao?
Kim Điền Lạc cũng không quan tâm đến tình huống mời Hà Khởi Duệ ngồi xuống ghế, hắn trầm giọng hỏi Hà Khởi Duệ.
- Không phải không dễ dàng gì, mà là tương đối không ra gì, chủ tịch Lý không những thường hay bắt bẻ tôi, cứ vài ngày lại vì một chuyện nhỏ
nhặt mà gây phiền, hơn nữa còn nói ngay trước mặt nhiều người.
Hà Khởi Duệ thở dài một hơi nói.
Tuy Hà Khởi Duệ nói vòng vo, thế nhưng hai người Kim Điền Lạc đều hiểu
đó là vì cái gì. Kim Điền Lạc ném cho Hà Khởi Duệ một điếu thuốc, cũng
không nói gì thêm.
Trong phòng là bầu không khí trầm mặc, hai người liên tục hút thuốc, lại không ai chủ động mở miệng.
Mười phút sau Hà Khởi Duệ cuối cùng nói:
- Bí thư Vương rốt cuộc có tính toán với chuyện này hay không? Nếu cứ tiếp tục như thế này thì thật sự khốn khổ.
- Bí thư có tính toán gì không, tuy anh Tống bên kia đã nói tiếp tục
điều tra, thế nhưng anh biết đấy, cũng không biết đến ngày tháng năm nào mới tìm ra kết quả.
Kim Điền Lạc nói đến đây thì không khỏi thở dài một hơi.
- Nếu như cứ tiếp tục như vậy...
Hà Khởi Duệ cũng không nói gì thêm, hắn thay đổi chủ đề:
- Hình như cũng không có tính toán gì, mà sự việc này cũng không nên
tiếp tục kéo dãn, đáng lý phải tụ tập lại nói vài lời ổn định nhân tâm
chứ?
Kim Điền Lạc thở dài một hơi, hắn chợt nói:
- Tối hôm nay Trịnh Khiếu Đống sẽ mở tiệc rượu mừng em trai được phóng thích ở khách sạn Tinh La, anh có biết chuyện này không?
Vương Tử
Quân cũng nhận được lời mời đến tham gia bữa tiệc mừng ở khách sạn Tinh
La, người mời không phải là ai khách thay mặt, chính là Trịnh Khiếu Đống tự mình đứng ra mời.
Trịnh Khiếu Đống với bộ dạng của một
nhà giáo vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt vẫn rất khiêm nhường cung
kính, khi dùng hai tay dâng thiếp mời lên vẫn tươi cười nói một câu
"mong bí thư có thể hạ giá quang lâm".
Vẻ mặt khiêm nhường
cung kính của Trịnh Khiếu Đống cũng không phải là thực chất, thế nhưng
Vương Tử Quân vẫn mỉm cười tiếp nhận thiếp mời, tùy ý đặt trên bàn.
- Bí thư Vương, thật ra chúng tôi cũng không muốn nhắm vào ai, cũng
không muốn gây phiền phức cho ai. Có câu nói thế này, tiền là mọi người
cùng kiếm, tôi trước nay đều cho rằng một người làm giàu là tốt, thế
nhưng khi mọi người cùng nhau phát tài thì mới thật sự hài lòng vui
sướng.
Trịnh Khiếu Đống nâng ly trà Đổng Trí Tân vừa châm đầy lên nhấp một ngụm, sau đó mới nói tiếp:
- Em trai của tôi lần này có thể thuận lợi quay về cũng xem như làm
phiền bí thư Vương và các vị bạn bè trợ giúp, kính xin bí thư Vương hôm
nay để chúng tôi có thể hân hạnh đón tiếp. Tôi tin tưởng chỉ cần ngài
đến thì nhất định sẽ có chuyện vui lớn chờ đợi sẵn.
Vương Tử Quân gật đầu nói:
- Để xem xét tình huống rồi nói sau.
Trịnh Khiếu Đống cười cười, hắn cũng không nói thêm điều gì. Sau khi
dùng giọng tràn đầy nụ cười tạm biệt Vương Tử Quân, hắn ung dung rời
khỏi phòng.
- Bí thư Vương, Trịnh Khiếu Đống đến đưa thiếp mời cũng không có ý gì tốt, tôi cảm thấy chúng ta không cần đi thì hay hơn.
Đổng Trí Tân nhìn thiếp mời trên bàn của Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói.
Vương Tử Quân tất nhiên hiểu rõ ý nghĩa của tờ thiếp mời này, chỉ cần
hắn xuất hiện trong bữa tiệc, như vậy ngày hôm sau cả thành phố La Nam
sẽ biết một sự thật, đó chính là bí thư Vương đã khuất phục trước Trịnh
Khiếu Đông.
Vương Tử Quân là người muốn bắt Trịnh Khiếu Nam,
bây giờ Trịnh Khiếu Nam được phóng thích, nếu hắn đến tham gia tiệc chúc mừng, dù đó chỉ là tiệc rượu từ thiện, thế nhưng lại không khác nào tự
đánh lên mặt mình. Đến đó cũng không phải là tấn công đối phương, là
khuất phục người ta.
Vương Tử Quân biết rõ những gì xảy ra ở
cục công an; hắn cũng biết những trò mờ ám xảy ra ở văn phòng thị ủy;
ngay cả sự kiện Nhan Sĩ Tắc ở huyện Dương Cương bị phó bí thư thị ủy, bí thư ủy ban kỷ luật Trương Hợp Tuân đến kiểm tra công tác và lớn tiếng
phê bình, hơn nữa bây giờ thư ký của Nhan Sĩ Tắc bây giờ còn bị ủy ban
kỷ luật đưa đi hỗ trợ điều tra.
Tất cả đều hướng về phía Vương Tử Quân.
Người ta ra tay như vậy là muốn bức bách Vương Tử Quân đầu hàng nhận
thua, để cho hắn sau này phải làm việc dựa theo quy tắc của người ta.
Vương Tử Quân nâng ly nước trước mặt lên nhấp một ngụm, sau đó hắn khẽ nói:
- Anh nói xem tiệc rượu lần này có phong phú không?
Đổng Trí Tân không hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn vẫn thành thật nói:
- Có lẽ là rất phong phú.
- Anh nghĩ xem người đi có nhiều không?
- Phần lớn những người có uy tín và danh dự ở thành phố La Nam sẽ đến tham gia.
Đổng Trí Tân càng không rõ Vương Tử Quân muốn làm gì, thế nhưng hắn vẫn dùng giọng thành thật đáp lời.
- Nếu những người có uy tín và danh dự ở thành phố La Nam đều đi, vì sao chúng ta lại không đi.
Vương Tử Quân nói rồi lấy ra một tờ giấy chứng nhận bệnh ở dưới ngăn kéo nhìn thoáng qua, sau đó khẽ nói:
- Trí Tân, anh thông báo cho bí thư Tống và bí thư Mễ, đồng thời cũng
nói với thư ký trưởng Kim và chủ tịch Hà, mời bọn họ đi theo tôi cùng
tham gia tiệc rượu lần này. Nếu người ta đã muốn náo nhiệt, như vậy
chúng ta dù thế nào cũng phải nể tình chứ phải không?