Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1253: Chương 1253: Mục tiêu rất quan trọng, thủ đoạn rất mạnh mẽ.




Cuối cùng Diệp Thừa Dân chính thức cho ra quyết định, căn cứ vào tiêu chuẩn của Vương Tử Quân để cho ra ý kiến với thượng cấp về việc bổ nhiệm vị trí bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy, nhanh chóng phản ánh lên trên, để thượng cấp tiến tới quyết định.

Hội nghị thường ủy đã có quyết định, các vị thường ủy tỉnh ủy tốp năm tốp ba ra khỏi phòng họp. Khi Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng họp thì bí thư thị ủy Đông Hồng là Đậu Minh Đường đi đến bên cạnh, thừa dịp ra khỏi phòng thì Đậu Minh Đường nở nụ cười cực kỳ hàm súc với Vương Tử Quân, cánh tay phải vốn đang đong đưa lại dựng ngón tay cái lên.

Vương Tử Quân tất nhiên hiểu ý nghĩ của Đậu Minh Đường, hắn khẽ gật đầu với đối phương, cũng không nói gì thêm. Khi mà hai người đang nở nụ cười thầm hiểu ý nhau, bí thư ủy ban kỷ luật Hoắc Quang Lĩnh hiện ra sau lưng Vương Tử Quân, hắn khẽ cười cười.

Sau khi quay về phòng làm việc không được bao lâu thì Vương Tử Quân nhận được điện thoại của Đậu Minh Đường, nội dung chỉ có một, đó là muốn mời Vương Tử Quân uống trà. Hai ngày trước Vương Tử Quân đến nghiên cứu khảo sát thành phố Đông Hồng mà không cho Đậu Minh Đường cơ hội, bây giờ nhất định phải bổ sung.

Vương Tử Quân căn bản cũng không từ chối lời mời của Đậu Minh Đường, hắn biết rõ Đậu Minh Đường đang muốn lấy lòng mình. Hắn và Đậu Minh Đường có vị trí tương tự như nhau trong thường ủy tỉnh ủy, hơn nữa quan hệ giữa hai người là không tệ, tất nhiên hắn sẽ không muốn đắc tội với người.

Khi Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống thì Hoắc Quang Lĩnh cũng gọi điện thoại đén, người này giống như đã thương lượng tốt với Đậu Minh Đường, hắn mời Vương Tử Quân đi câu cá ở hồ đập vào cuối tuần. Mặc dù là mời người thế nhưng giọng nói của Hoắc Quang Lĩnh vẫn có chút khô cằn.

Nhưng Vương Tử Quân cũng có quan hệ khá tốt với Hoắc Quang Lĩnh, thậm chí còn gần hơn so với Đậu Minh Đường, thế cho nên hắn cũng căn bản không từ chối. Hắn nói hai câu chuyện phiếm với Hoắc Quang Lĩnh trong điện thoại, sau đó khẽ đặt điện thoại xuống.

Khi Vương Tử Quân đang chuẩn bị ghi chép vài thứ, điện thoại của hắn chợt vang lên. Hắn cầm điện thoại lên xem, thấy người gọi điện thoại đến chính là bí thư Lật Binh Đông của thành phố Ba Uẩn. Hắn trầm ngâm giây lát rồi nghe máy.

Nếu so sánh với nhóm người Hoắc Quang Lĩnh thì Lật Binh Đông căn bản cực kỳ tôn trọng Vương Tử Quân, vừa mở miệng đã dùng giọng cực kỳ vui vẻ nói: - Chào trưởng phòng Vương, tôi là Lật Binh Đông của thành phố Ba Uẩn, bây giờ ngài có thời gian không? Tôi muốn đến báo cáo công tác một chút.

Từ khi Vương Tử Quân làm trưởng phòng tổ chức đến nay, mặc dù có nhiều người là bí thư thị ủy đến báo cáo công tác với hắn, thế nhưng giống như Lật Binh Đông căn bản là lần đầu tiên. Lật Binh Đông không những có biểu hiện cực kỳ tôn trọng, thậm chí còn có chút kính sợ.

Vương Tử Quân cảm thấy đối với cấp dưới không chỉ là bình dị gần gũi, còn phải có ban ân và tạo uy, làm cho cấp dưới vừa kính vừa sợ mới được. Chỉ như vậy thì mới xem như phát triển nghệ thuận lãnh đạo đến cực hạn. Năm xưa khi hắn còn là bí thư thành phố La Nam, cán bộ La Nam chính là như vậy, vừa kính vừa sợ với hắn. Lúc này Chử Vận Phong ở tỉnh Nam Giang cũng được tất cả cán bộ trong tỉnh đối đãi như vậy.

Vương Tử Quân căn bản thành công trong sự kiện áp dụng phương án chọn lựa cán bộ công khai với vị trí phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng, đám bí thư thị ủy trong tỉnh Nam Giang căn bản có chút kính phục hắn, nhưng bọn họ căn bản là chưa sợ.

Dù sao thì trong tay Vương Tử Quân không có quá nhiều thứ, căn bản không thể nào làm gì được đám lãnh đạo là chư hầu một phương kia. Tuy hắn có quyền lớn hơn các vị thường ủy khác, thế nhưng nếu so với bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh thì lại kém xa.

Nhưng hội nghị thường ủy hôm nay là một cơ hội tốt, Vương Tử Quân chỉ dùng hai tiêu chuẩn để phá nát mục đích của Thích Phúc Lai, làm cho đối phương căn bản không còn chút cơ hội, giấc mộng làm bí thư ủy ban tư pháp xem như đã chấm hết. Mặc dù từ góc độ của Vương Tử Quân thì rõ ràng xuất phát từ công bằng công chính, nhưng trong mắt người khác thì căn bản là cực kỳ lực lượng. Đây căn bản là người không thể đắc tội, là một mối quan hệ cực kỳ quan trọng, bất kỳ một người nào có ý nghĩ cầu tiến cũng đề cố gắng nắm bắt.

Những người đi đến bước bí thư thị ủy căn bản đều muốn tiến lên, Vương Tử Quân là một trưởng phòng tổ chức tuy không có nhiều lực ảnh hưởng đến bọn họ, thế nhưng nếu muốn phát sinh chuyện xấu thì căn bản là quá chuẩn. Thế cho nên căn cứ vào điều này căn bản không có ai muốn trêu chọc vào một vị trưởng phòng tổ chức như Vương Tử Quân.

Lật Binh Đông báo cáo chừng hai mươi phút, chủ yếu là là những phần công tác mà thành phố Ba Uẩn quan tâm nhất, cuối cùng cố gắng mời Vương Tử Quân đến kiểm tra công tác của thành phố Ba Uẩn.

Vương Tử Quân buông điện thoại của Lật Binh Đông, hắn vuốt hai hàng chân mày, khi đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi thì điện thoại vang lên, là bí thư thị ủy Loa Hồ, Chương Hữu Quang.

- Ầm. Một đường băng thẳng tắp, một quả cầu phóng đi như bay, sau đó nhanh chóng đạp lên mười cái chai, cuối cùng là mười cái chai đều ngã xuống.

Lỗ Kính Liên đưa tay chống eo, gương mặt lộ ra vài phần vui vẻ. Tào Kha Nhi đứng bên cạnh thì quệt miệng gắt: - Cậu, kỹ thuật bô linh của ngài thật sự quá giỏi, nếu sớm biết như vậy thì cháu căn bản không chơi với cậu, đúng là quá chênh lệch.

- Ha ha ha, nha đầu này, cậu không thể thả được, nếu chúng ta so về kỹ thuật mà cậu nhường cháu thì căn bản làm làm bừa. Nếu không thì thế này, bây giờ bắt đầu lại, chúng ta chơi tiếp nhé? Lỗ Kính Liên cười lớn rồi trêu chọc Tào Kha Nhi.

- Được, đấu thì đấu, thắng thì thưởng cái gì đây? Tào Kha Nhi cầm một quả bô linh lên giơ giơ trước mặt Lỗ Kính Liên, lại dùng ánh mắt nghịch ngợm nhìn Lỗ Kính Liên.

Lỗ Kính Liên căn bản rất thích đứa cháu gái thông minh của mình, hơn nữa bây giờ nàng còn đi giải sầu với mình, thế cho nên hắn mượn khí thế của một lãnh đạo doanh nghiệp để vung tay lên nói: - Nếu cháu thắng, chú mua cho cháu một chiếc xe thể thao, giá bao nhiêu tùy cháu chọn.

- Quyết định như vậy đi. Tào Kha Nhi nói rồi ném quả bô linh ra ngoài, một tiếng ầm vang lên, mười cái chai vừa dựng lên đã đổ cả xuống.

Lỗ Kính Liên nhìn màn hình hiện điểm mà không khỏi có chút ngây ngốc, ngay sau đó hắn lắc đầu nói: - Nha đầu này, dám giở trò với cậu.

Thục Nhàn đứng bên cạnh xem hai người chơi bô linh không khỏi nở nụ cười cực kỳ sáng lạn, nàng lấy khăn lau mồ hôi cho Tào Kha Nhi rồi cười nói: - Anh đấy, tự xưng là thông minh, bây giờ thì hay quá, còn không bằng Tiểu Kha Nhi này, chỉ cần cố gắng tỏ ra yếu kém thì đã dụ được anh. Theo em thấy thì anh nên đưa chiếc xe của mình ra mà bồi thường.

Lỗ Kính Liên căn bản cũng không quan tâm đến một chiếc xe thể thao, nói thật thì dù Tào Kha Nhi không mở miệng, hắn cũng chuẩn bị cho cháu mình một chiếc xe tốt, nhưng bây giờ chỉ là cố ý mượn cớ mà thôi.

- Ha ha ha, tiểu nha đầu này đúng là quá hay, nhưng nếu muốn có xe thể thao thì phải thắng cậu đã rồi hãy nói. Lỗ Kính Liên nói đến đây thì cầm bóng chuẩn bị đẩy đi, nhưng lúc này hắn vung tay có hơi mạnh. Tuy dựa theo kỹ thuật thì hắn căn bản hơn hẳn Tào Kha Nhi, thế nhưng khi mà mình nhất định phải thắng thì căn bản không còn dễ dàng nữa rồi.

Đúng như dự đoán, sau khi đánh xong một ván thì Lỗ Kính Liên căn bản chỉ đổ được ba cột, nhưng như vậy rõ ràng là thua. Khi đi vào khu vực nghỉ ngơi thì Tào Kha Nhi đã đổ nhiều mồ hôi, nhưng nụ cười trên mặt cực kỳ hưng phấn và kiều diễm. Nàng uống một hơi nửa ly nước, sau đó cười nói với Lỗ Kính Liên: - Cậu, nếu không thì hai người ở lại chơi thêm vài ngày nữa đi.

- Chơi thêm vài ngày sao? Không phải tiền của cậu sẽ tan biến như hơi nước à? Lỗ Kính Liên tuy không quan tâm đến tiền, thế nhưng ngoài miệng lại nói như vậy với Tào Kha Nhi.

- Hừ, quỷ hẹp hòi, cháu không lấy chiếc xe thể thao của cậu không được sao? Tào Kha Nhi thoải mái dựa lưng lên ghế, sau đó nàng trầm giọng nói: - Cậu, cho dù cậu mua xe thể thao thì cháu cũng không muốn. Cậu cũng biết rồi đấy, với công tác của cháu thì sao dám làm náo động như vậy.

Lỗ Kính Liên cười cười mà không nói gì, Tào Kha Nhi lại tiếp tục nói: - Cháu cũng không phải như người kia, chạy xe xịn còn có người mở đường, căn bản là phải biết phân biệt rõ ràng.

Người kia là ai thì Tào Kha Nhi dù không nói nhưng Lỗ Kính Liên và Thục Nhàn căn bản đều hiểu rõ. Nhưng hai người bọn họ không biểu hiện ý kiến của mình ở sự kiện này. Dù sao thì đó cũng là sự tranh cường hiếu thắng giữa đám vãn bối, hai người bọn họ tham gia vào cũng căn bả khá khó coi. Tào Kha Nhi cũng hiểu điều này, nàng cười hì hì nói: - Cậu, chuyện của cậu út thế nào, ngài chuẩn bị làm sao đây?

- Cái gì mà cậu chuẩn bị làm sao? Cậu chỉ có thể đứng ngoài nhìn mà thôi, còn sự việc tiến triển thế nào, tất cả phải nhìn vào cậu ấy. Lỗ Kính Liên nói đến đây thì thở dài một hơi nói: - Nhưng cơ hội lần này quá đáng tiếc, cũng là một vị trí như vậy thế nhưng công tác ở tỉnh Nam Giang thì khác biệt một trời một vực.

Tào Kha Nhi tuy còn trẻ nhưng lại hiểu được khá nhiều về những điều thế này, nàng hiểu ý nghĩ của cậu, cho nên nàng gật đầu nói: - Đó cũng là chuyện không thể nào làm khác hơn, bây giờ có lẽ đã được quyết định rồi.

Lỗ Kính Liên nhìn đồng hồ trên tay, hắn khẽ gật đầu. Tuy hắn có hơi thất vọng thế nhưng căn bản không biểu hiện ra bề ngoài. Bọn ho đã cho ra nhiều cố gắng ở phương diện này, trước khi đến đã tiến hành liên hệ tốt với Diệp Thừa Dân, nhưng hắn không ngờ cuối cùng sự việc lại phát triển theo hướng khác.

- Xem ra bí thư Diệp công tác ở tỉnh Nam Giang cũng không quá thuận lợi. Lỗ Kính Liên uống một hớp nước rồi dùng giọng đầy cảm khái nói.

Tào Kha Nhi cũng nói theo: - Chủ tịch Chử có năng lực rất mạnh, có uy vọng quá cao, căn bản công tác nhiều năm ở Nam Giang, thế cho nên có cơ sở quần chúng quá mạnh. Bí thư Diệp muốn thuận lợi triển khai mở rộng công tác ở tỉnh Nam Giang thì ý nghĩ của chủ tịch Chử là cực kỳ quan trọng.

Hai người trò chuyện với nhau rồi nở nụ cười, giống như vừa rồi không nói về chuyện không vui. Sau khi nói về vài người thân thích trong nhà, Tào Kha Nhi chợt cười nói: - Cậu, tối nay cháu mời cậu mợ dùng cơm, xem như tiễn chân hai người. Cậu mợ xem, có phải nên mời cháu gái và cháu rể kia không?

Nói đến cháu ngoại và cháu rể thì giọng nói của Tào Kha Nhi có hơi lạ, chút động tác này làm cho Thục Nhàn cảm thấy lộp bộp trong lòng. Tào Kha Nhi là người tài trí song toàn, lại căn bản không chịu gả cưới, chẳng lẽ trong đầu có ý nghĩ gì? Bây giờ những cô gái trẻ căn bản là khá đáng sợ.

Lỗ Kính Liên trầm ngâm một chút rồi cuối cùng nói: - Thôi thì để khi khác, bọn họ cũng rất bận rộn.

Khi ba người trò chuyện với nhau, đột nhiên điện thoại của Lỗ Kính Liên chợt vang lên. Lỗ Kính Liên nhìn thoáng qua điện thoại rồi trực tiếp nói với Thục Nhàn và Tào Kha Nhi: - Hai người cứ trò chuyện, tôi đi nghe điện thoại.

Hai người phụ nữ cũng không quan tâm đến việc Lỗ Kính Liên đi ra nơi vắng vẻ nghe điện thoại. Khi hai người phụ nữ đang trò chuyện với nhau thì điện thoại của Tào Kha Nhi chợt vang lên, nàng nhìn thoáng qua màn hình điện thoại rồi nghe máy: - Cô gái xinh đẹp, lúc này gọi điện thoại có phải là nhớ mình không?

Người gọi điện thoại cho Tào Kha Nhi chính là người bạn gái thân thiết tên là Triệu Tố Bạch, người này có độ tuổi tương đồng với Tào Kha Nhi, nhưng bây giờ công tác trong văn phòng tỉnh ủy và đã là một vị phó khoa. Triệu Tố Bạch nghe lời nói trêu chọc của Tào Kha Nhi thì khẽ cười nói: - Xem cô kìa, sao không đứng đắn một chút chứ? Hèn gì còn chưa gả ra ngoài được.

- Được rồi, cô dám nói vậy sao? Để xem tôi quay về đối phó với cô thế nào. Tào Kha Nhi cố gắng bày ra bộ dạng giương nanh múa vuốt nói với Triệu Tố Bạch.

- Được rồi, tôi sợ cô rồi được chưa, Tiểu Nhãn Kính nhờ tôi hỏi cậu, hôm nay cậu có thời gian không, cậu ấy muốn mời cô dùng cơm. Triệu Tố Bạch thuận miệng nói hai câu với Tào Kha Nhi, sau đó nói đến chuyện chính.

- Tiểu Nhãn Kính sao? Tôi không rảnh. Cô cũng không phải không biết thái độ của tôi rồi đấy, còn gây phiền toái cho tôi, đúng là đáng ghét mà. Tào Kha Nhi mở miệng từ chối lời mời của Triệu Tố Bạch.

Tiểu Nhãn Kính là nhân viên công tác của văn phòng thường ủy tỉnh ủy, đã công tác được ba năm, bây giờ đã là phó khoa, nghe nói được thư ký trưởng Đào Nhất Hành tán thưởng, được các vị cán bộ trong văn phòng tỉnh ủy gọi là người có tương lai vô hạn. Tiểu Nhãn Kính này không biết có phải vừa gặp Tào Kha Nhi đã yêu hay không, bây giờ đang cố gắng theo đuổi.

Nhưng đáng tiếc là vua có mộng nhưng nữ thần thì lại không, Tào Kha Nhi căn bản không có quá nhiều hứng thú với tên cán bộ trẻ tuổi kia. Vì vậy căn bản là từ chối tất cả lời mời của đối phương, thái độ quá rõ ràng và dữ dội.

- Cô còn chuyện gì khác không? Nếu không thì tôi cúp điện thoại. Tào Kha Nhi nói rồi chuẩn bị cúp điện thoại, nhưng nàng chỉ cho ra một nửa động tác thì nhớ đến điều gì đó, nàng chợt hỏi: - Cô cũng đừng đùa với tôi, Tiểu Nhãn Kính hôm nay sao có thời gian, không phải đang tổ chức hội nghị thường ủy sao?

- Tôi chọc cô sao? Tôi chọc cô làm gì? Ai nói đang tổ chức hội nghị thường ủy, bây giờ đã chấm dứt rồi. Triệu Tố Bạch nói hai câu rồi dùng một giọng điệu thần bí nói: - Cô đoán xem ai là người được hội nghị thường ủy đề cử?

- Cái này còn phải đoán sao? Nhất định là Thích Phúc Lai. Tào Kha Nhi nói bằng giọng điệu căn bản không thể nào nghi ngờ.

- Ha ha ha, cô đoán sai rồi, tôi cho cô thêm một cơ hội nữa, nếu như đoán sai thì mời tôi dùng cơm. Triệu Tố Bạch ở bên kia dùng giọng đắc ý nói.

Lúc này Tào Kha Nhi căn bản không nghe rõ đối phương cho ra yêu cầu phải mời cơm, nàng chỉ có một ý nghĩ, là ai dám đẩy Thích Phúc Lai ra khỏi danh sách nhân tuyển? Nàng là người công tác trong đơn vị trung tâm của tỉnh ủy, lúc này nhiều cái tên lóe lên trong đầu nàng, nhưng cuối cùng nàng vẫn thấy những người kia căn bản kém hơn Thích Phúc Lai khá nhiều.

- Kim Bồng Vẫn? Tào Kha Nhi suy tư giây lát rồi nói ra một đáp án thăm dò, nhưng đáng tiếc là sau khi nghe đáp án của nàng thì Triệu Tố Bạch bên kia đã nói lớn: - Ha ha ha, chúc mừng cô, vẫn đoán sai.

Không phải Thích Phúc Lai, cũng không phải là Kim Bồng Vẫn, điều này làm cho Tào Kha Nhi cảm thấy quá kỳ quái. Lúc này nàng rất muốn biết đáp án, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: - Này, cô cũng đừng làm như vậy được không? Mau nói cho tôi biết người kia là ai, tôi sẽ mời cô dùng cơm.

- Hì hì, nói từ sớm có phải là hay không? Được rồi, tôi cho cô biết, đáp án là không có ai cả. Triệu Tố Bạch dùng giọng có chút đắc ý và vui mừng nói với Tào Kha Nhi.

Không, không có ai sao? Tào Kha Nhi giật mình rồi trầm giọng nói: - Làm sao lại không có ai? Chẳng lẽ bí thư Diệp và chủ tịch Chử dã phát sinh xích mích và không thông qua ai cả sao?

Đây căn bản là lý do duy nhất mà Tào Kha Nhi có thể nghĩ ra được, lúc này hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh xung đột với nhau, như vậy mới có thể làm cho một việc quan trọng thất bại, nhưng căn bản là nàng lại đoán sai.

- Không phải, trưởng phòng Vương đã cho ra ý kiến với phương diện chọn nhân tuyển cho vị trí bí thư ủy ban tư pháp. Triệu Tố Bạch nói đến ba chữ trưởng phòng Vương thì chợt có chút xúc động, cảm giác xúc động này đã từng bị Tào Kha Nhi phê bình là thói quen không hay của phụ nữ.

Triệu Tố Bạch căn bản không quan tâm đến lời trêu chọc này của Tào Kha Nhi, ngược lại còn say sưa nói, đừng nói là làm vợ cho vương tử quân, dù là tình nhân nàng cũng tình nguyện, điều này trước đó không khỏi làm cho Tào Kha Nhi sinh ra xúc động muốn đánh người.

- Đừng nói bậy bạ, Vương Tử Quân có thể lật cổ tay với chủ tịch Chử được sao? Tào Kha Nhi có chút kích thích, nàng dùng giọng khinh thường nói.

- Cô nói căn bản là không đúng, trưởng phòng Vương cho ra ý kiến của mình, trực tiếp chặn đường tiến lên vị trí bí thư ủy ban tư pháp của Thích Phúc Lai, hơn nữa ý kiến của anh ấy được tất cả thường ủy tỉnh ủy thông qua. Triệu Tố Bạch nói, sau đó nàng căn bản nhắc lại ý kiến của Vương Tử Quân ở hội nghị thường ủy cho Tào Kha Nhi.

Tuy vị trí của Tào Kha Nhi là không cao nhưng hoàn cảnh gia đình lại làm cho chính nàng giống như mưa dầm thấm đất, căn bản biết được nhiều thứ hơn bạn cùng trang lứa. Nàng căn bản căn cứ vào lời nói của Triệu Tố Bạch mà biết được một sự kiện quá bất ngờ.

Vốn cho rằng không thể cải biến được nhưng cuối cùng lại phát triển như thế, nhưng điều này lại làm cho Tào Kha Nhi cảm thấy quá bất ngờ.

- Này, này, Tào Kha Nhi, cô sao không nói gì, có phải lại quyết định xù mời cơm rồi không? Triệu Tố Bạch không nghe thấy Tào Kha Nhi lên tiếng, nàng chợt dùng giọng nói có chút gấp gáp lên tiếng.

Nhưng lúc này Tào Kha Nhi không quan tâm đến Triệu Tố Bạch, nàng trực tiếp cúp điện thoại. Khi Triệu Tố Bạch đang suy xét lời nói của Triệu Tố Bạch, Lỗ Kính Liên đã nhanh chóng đi đến.

Lúc này Lỗ Kính Liên căn bản không còn trạng thái dù trời sập cũng bình tĩnh như vừa rồi, trên gương mặt hắn có mang theo vài phần hưng phấn. Sau khi đi đến bên cạnh thì hắn nói với Tào Kha Nhi: - Tiểu Kha Nhi, hôm nay cậu còn chút việc, cũng không đi chơi với hai cháu, lát nữa cháu đưa mợ đi ăn đặc sản của tỉnh Nam Giang nhé.

Tào Kha Nhi nghe lời phân phó của Lỗ Kính Liên thì hai mắt khẽ nháy len, nàng cười nói: - Cậu, có phải cậu nhận được tin tức gì rồi không?

Tuy Tào Kha Nhi không nói rõ nhưng Lỗ Kính Liên lại thẳng thắn nói: - Thật sự không ngờ sự việc lại thay đổi như vậy, cậu út của cháu vốn không còn hy vọng, thế nhưng không ngờ bây giờ hy vọng lại đến. Lúc này trưởng phòng Vương đã lên tiếng, cậu cảm thấy chuyện của cậu út có thêm nhiều hy vọng.

Lỗ Kính Liên căn bản luôn gọi Vương Tử Quân là Tử Quân, nhưng bây giờ hắn lại gọi là trưởng phòng Vương. Tuy chỉ là sửa lại cách xưng hô thế nhưng Tào Kha Nhi vẫn cảm nhận được sự khác biệt.

Lỗ Kính Liên lúc này đã đặt Vương Tử Quân lên vị trí đáng được tôn trọng, nàng không hiểu vì sao mà có chút ghen ghét, nhưng cũng có chút hưng phấn. Nàng cố gắng áp chế tâm tình không bình thường của mình, sau đó khẽ nói: - Cậu, ngài cũng không nên để mợ đi theo cháu, ngài và mợ nên đi đến nhà của anh ấy, như vậy dễ nói chuyện hơn nhiều.

Thẩm Kim Minh nhìn những lời bình trên mạng mà không khỏi cảm thấy không dám tin vào mắt mình, nhưng sự thật là như vậy, hắn biết mình được đề cử làm phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, một khi bày tỏ công khai, hắn sẽ có văn kiện điều động.

Thẩm Kim Minh căn bản thật sự rất lo lắng với vị trí phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng, thực tế sau khi nghe được vài tin tức nhỏ thì căn bản càng không ôm hy vọng.

Sở dĩ Thẩm Kim Minh mãi kiên trì cũng là vì muốn tranh chấp một chút, dù không thành công thì tối thiểu cũng có thể biểu hiện trước mặt trưởng phòng Vương. Cho dù lần này hắn không có hy vọng, thế nhưng chỉ cần lọt vào mắt của trưởng phòng Vương như vậy là quá đủ rồi.

Nhưng kết quả lần này chính là Thẩm Kim Minh đánh bại người có khả năng nhất là Lý Sâm Thăng, trở thành phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng tỉnh ủy. Nếu như nói về lợi ích thực tế thì vị trí phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng căn bản kém hơn phó bí thư thị ủy, thế nhưng cấp bậc tăng tiến, như vậy đối với một người có tuổi như hắn thì căn bản tiến lên bậc thang, nếu không có kết quả như vậy thì hắn cơ bản sẽ là dậm chân tại chỗ.

Thẩm Kim Minh cố gắng áp chế cảm giác vui sướng, hắn cầm điện thoại lên bấm một dãy số, sau đó lại đặt điện thoại xuống. Hắn do dự vài phút, sau đó lại bấm một số điện thoại khác.

- Alo, chào anh. Đầu dây bên kia vang lên giọng điệu ân cần chào hỏi, Thẩm Kim Minh cảm thấy mình giống như tham gia duyệt binh, hắn không những đứng nghiêm mà giọng điệu càng có vẻ gọn gàng linh hoạt hơn.

- Chào trưởng phòng Vương, tôi là Thẩm Kim Minh. Tiếng cười cởi mở truyền đến từ đầu dây bên kia, giọng nói của Vương Tử Quân truyền vào trong tai Thẩm Kim Minh: - Bí thư Thẩm, chào anh, ngày hôm qua anh diễn thuyết rất tốt, nhận được đánh giá cao độ của bí thư Diệp và chủ tịch Chử. Anh có lẽ cũng hiểu được diễn thuyết công khai là thế nào, hy vọng anh không phụ lòng phó thác của lãnh đạo, tiếp tục làm tốt công tác của mình.

- Vâng, cám ơn trưởng phòng Vương đã ủng hộ và cổ vũ, tôi sẽ nhanh chóng tiến vào trạng thái công tác, sẽ không làm cho lãnh đạo mất mặt. Thẩm Kim Minh dùng ngôn từ chính xác để đảm bảo với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân ở bên kia giống như không nghe được lời nói của Thẩm Kim Minh, hắn nói thêm vài câu khuyến khích rồi cúp điện thoại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.