Ads
Vương Tử Quân chợt sững sờ, sau đó
lập tức nở nụ cười:
- Anh Tần, tìm tôi uống rượu thì có thời gian, còn chuyện báo cáo công tác, báo
cáo vượt tỉnh cũng không phải là hiện tượng tốt.
- Hì hì, tôi nói sai rồi, tôi là muốn tìm ngài uống rượu. Tôi bây giờ đang ở
ngoài khu văn phòng của ngài, ngài có thể nói với nhân viên công tác một tiếng
để tôi đi vào không?
Vương Tử Quân đồng ý một tiếng, hắn gọi điện thoại cho Khương Long Cương để đi
đón người.
Triệu Tiểu Sơn đến tìm mình làm gì? Vương Tử Quân thầm suy đoán, ánh mắt không
khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn nhìn qua cửa sổ và thấy vài người đang đứng
ngoài khu văn phòng thị ủy, căn cứ vào ngoại hình thì có một người rõ ràng Tần
Thọ Sinh.
- Các anh thấy chưa, tôi đã nói là bí thư Vương không bao giờ quên người bạn cũ
này, bây giờ bí thư Vương đang phái người đến đón chúng ta.
Tần Thọ Sinh càng mập hơn so với trước kia thế nhưng phương diện tinh thần lại
kém hơn rất nhiều.
Nhưng lúc này gương mặt Tần Thọ Sinh lại tươi cười như hoa, bộ dạng nhìn qua
giống như hoa tươi tỏa sáng.
Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi cảm thấy không vui vì cảm giác
đắc ý của Tần Thọ Sinh, hắn cười nói với Tần Thọ Sinh:
- Bí thư Tần, anh thật sự có giao tình với bí thư Vương, thế nhưng cơ hội lần
này quá quan trọng với nhà máy rượu Hồng La Xuân, vì vậy chúng ta cũng không
thể quá tùy tiện.
Người đàn ông trung niên nói đến đây thì nhìn thoáng qua chung quanh rồi nói:
- Tôi nghe nói bí thư Vương là người có quyền uy tuyệt đối ở thành phố La Nam,
chỉ cần anh ấy có thể mở miệng một câu, dù sự việc thành công thì chúng ta cũng
không thể nào tiếp tục giữ thái độ như trước kia.
Tuy người đàn ông trung niên đứng nói với mọi người nhưng Tần Thọ Sinh hiểu đó
là đối phương đang chĩa vào mình. Hắn định mở miệng nói với đối phương vài câu,
thế nhưng khi thấy đám người bốn phía liên tục gật đâu, không khỏi nuốt lời
xuống bụng.
Có câu: "Sau ba mươi năm thì mây gió đổi thay", hôm nay Tần Thọ Sinh
không còn là giám đốc nhà máy nhất ngôn cửu đỉnh như năm xưa. Tuy bí thư Tần
nghe cũng rất sướng tai, thế nhưng đối với một người là giám đốc nhà máy Hồng
La Xuân thì Tần Thọ Sinh chỉ còn là một bài trí cho vui mà thôi.
Nếu không phải đối phương căn bản là không còn cách nào khác, chỉ sợ sẽ chẳng
chịu để Tần Thọ Sinh xuất thủ làm gì.
- Xin hỏi vị nào là giám đốc Tần?
Khi Tần Thọ Sinh đang cảm thấy rất bức bối thì một nhân viên công tác trẻ tuổi
đi đến hỏi.
Vài tên bảo vệ vừa rồi còn cản đường đám người Tần Thọ Sinh bây giờ chợt nở nụ
cười, tổ trưởng bảo vệ tiến lên dùng giọng khách khí nói:
- Chào trưởng khoa Khương.
- Tôi là Tần Thọ Sinh.
Tần Thọ Sinh nhìn tên nhân viên trẻ tuổi rồi trầm giọng nói.
Khi Tần Thọ Sinh còn do dự có nên bắt tay với tên cán bộ trẻ tuổi kia hay
không, chợt thấy người kia đi đến duỗi hai tay nói:
- Chào giám đốc Tần, tôi là Khương Long Cương thư ký của bí thư Vương, lúc này
bí thư Vương đang chờ ngài trong phòng, mời ngài theo tôi.
Tần Thọ Sinh thấy Khương Long Cương có những hành động như vậy thì chợt sinh ra
cảm giác xúc động. Hắn đã nhiều ngày không được hưởng thụ đãi ngộ như vậy, hắn
không khỏi đưa mắt nhìn ra sau lưng, phát hiện ánh mắt đám người nhìn mình đã
có vài phần kính trọng.
Tần Thọ Sinh đi theo Khương Long Cương lên lầu, khi bọn họ đi đến khúc quanh,
một người đàn ông trung niên sắc mặt uy nghiêm đi đến. Khi Khương Long Cương
thấy người này thì cười nói:
- Chào bí thư Kim.
- Long Cương, vị này là...
Khương Long Cương khẽ gật đầu với Khương Long Cương, sau đó nhìn thoáng qua
nhóm người Tần Thọ Sinh rồi hỏi.
- Vị này là giám đốc Tần, là bạn cũ của bí thư Vương, vừa rồi bí thư Vương cho
tôi xuống lầu tiếp đón.
Khương Long Cương chỉ về phía Tần Thọ Sinh rồi khẽ giới thiệu.
Kim Điền Lạc vừa nghe nói đó là bạn cũ của Vương Tử Quân, thế là hắn nhanh
chóng duỗi hai tay bắt tay với Tần Thọ Sinh:
- Chào giám đốc Tần, chào mừng anh đến với thành phố La Nam, nếu tối nay không
có chuyện gấp thì nên ở lại, chúng ta uống vài ly cho vui.
Tần Thọ Sinh không rõ Kim Điền Lạc có chức quan gì, chỉ có thể khách khí mở
miệng ứng phó. Sau khi Kim Điền Lạc bỏ đi, hắn khẽ hỏi Khương Long Cương:
- Trưởng khoa Khương, vị kia là?
- À, đó là phó bí thư thị ủy thành phố chúng tôi, bí thư Kim Điền Lạc!
Ngay cả phó bí thư thành phố cũng khách khí mời mình uống rượu, giọng điệu lại
giống như bạn bè cũ, Tần Thọ Sinh nghĩ đến đây mà không khỏi cảm thấy được an
ủi. Hắn đưa mắt nhìn người đàn ông trung niên đi phía sau, trong mắt có vài
phần khinh thường.
Người đàn ông trung niên mặc dù không có hứng thú với Tần Thọ Sinh, thế nhưng
hắn phải chịu đựng vì mục đích ngày hôm nay. Dù sao nếu so ra thì hai bên tranh
chấp với nhau những chuyện nhỏ nhặt không bằng tìm gặp được bí thư Vương.
Trước khi đến người đàn ông trung niên còn cho rằng Tần Thọ Sinh khoác lác,
nhưng bây giờ hắn đã tin tưởng hơn rất nhiều. Trong thành phố La Nam không quen
thuộc này, giống như chỉ cần báo danh bí thư Vương thì tất cả đều trở nên thông
suốt.
"Ngay cả phó bí thư thị ủy mà cũng khách khí như vậy!"
Khi Khương Long Cương dẫn đám người Tần Thọ Sinh đi đến ngoài phòng làm việc
của Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng nghênh đón. Tuy lúc
này đầu Tần Thọ Sinh đã đầy tóc trắng, thế nhưng Vương Tử Quân nhìn qua vẫn có
thể nhận ra ngay.
- Giám đốc Tần, chúng ta đã lâu không gặp
Vương Tử Quân vừa nói vừa bắt chặt tay Tần Thọ Sinh.
Tần Thọ Sinh tuy cũng coi như là có nửa người trong quan trường, thế nhưng hắn
lại hiểu rất nhiều về quy củ quan trường. Lúc này hắn thấy Vương Tử Quân ra tận
cửa nghênh đón, thế là trong lòng nóng lên, thật sự cảm động.
Vẫn là bạn bè tốt với nhau, Tần Thọ Sinh nghĩ đến tình huống mình bị lạnh nhạt
hai năm qua ở thành phố Hồng Ngọc, thế là thật sự cảm khái. Hắn bắt chặt tay
Vương Tử Quân rồi lắc đi lắc lại:
- Bí thư Vương, tôi thật sự rất nhớ anh.
Trong mắt Tần Thọ Sinh thì Vương Tử Quân ngoài phương diện trầm ổn hơn năm xưa,
căn bản bộ dạng không có biến hóa gì quá lớn. Nhưng khi nghĩ đến tình huống đối
phương đã phát triển mạnh mẽ hơn năm xưa, đã là bí thư thị ủy thành phố La Nam,
thế là Tần Thọ Sinh chợt cảm thấy có chút áp lực.
- Giám đốc Tần, mời mọi người ngồi.
Vương Tử Quân mời thuốc Tần Thọ Sinh, sau đó nhìn thoáng qua chung quanh nói:
- Những vị này là...
- Bí thư Vương, bọn họ đều là những lãnh đạo ban ngành mới của nhà máy rượu
Hồng La Xuân. Vị này là giám đốc Triệu, tôi bây giờ đã lui ra, chỉ còn nắm công
tác đảng của nhà máy mà thôi.
Tần Thọ Sinh dù không thoải mái vì tình huống mình phải lui ra, thế nhưng hắn
căn bản không muốn để lộ cảm xúc trước mặt Vương Tử Quân. Hơn nữa bây giờ là
chuyện liên quan đến phương diện phát triển của nhà máy, hắn sao có thể nói ra
những chuyện nhỏ nhặt kia được? Thế là không khỏi có chút phóng khoáng.
Vương Tử Quân là người của hai thế
giới, hắn cực kỳ am hiểu phương diện đối nhân xử thế. Tần Thọ Sinh trò chuyện
vui vẻ, nhưng nhìn từ hành vi cử chỉ của đối phương, rõ ràng sau khi lãnh đạo
mới được đề bạt thì những người cũ căn bản có cuộc sống không quá tốt đẹp.
Nhưng lúc này ở trước mặt nhiều người, Vương Tử Quân không thể vạch trần, dù
sao thì hắn vẫn phải nể mặt người ta. Hắn cười cười nói với Tần Thọ Sinh:
- Anh đã phấn đấu nhiều năm cho công ty Hồng La Xuân, cũng nên nghỉ ngơi một
chút. Hơn nữa công tác đảng cũng không phải là về hưu, anh cũng nên phát huy
năng lượng của mình mới được.
Vương Tử Quân nói rồi nhìn qua mọi người một lượt:
- Giám đốc Tần, hôm nay anh đến nơi này, vậy thì nghe theo sắp xếp của tôi. Lúc
này đã đến giờ cơm, chúng ta đi ăn rồi nói chuyện.
Tần Thọ Sinh thấy Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại sắp xếp cơm nước thì càng
thêm vui vẻ. Nhưng hắn là người có việc cần làm, hắn biết rõ có vài việc cần
phải nói trước. Thế là hắn xoa xoa bàn tay rồi trầm giọng nói với Vương Tử
Quân:
- Bí thư Vương, ngài cũng đừng vội, tôi có chuyện muốn nhờ ngài hỗ trợ.
Tần Thọ Sinh nói ra khỏi miệng thì chợt đỏ mặt, đã nhiều năm rồi hắn chưa từng
dùng tư thế thấp kém như vậy để van cầu người nào. Nhưng bây giờ vì nhà máy
Hồng La Xuân, hắn không thể nào không nói lời thỉnh cầu với Vương Tử Quân.
- Đi thôi, giám đốc Tần, tôi có hai nguyên tắc.
Vương Tử Quân nghiêm trang nói, hắn chỉ nói nửa câu, điều này làm cho Tần Thọ
Sinh cảm thấy bồn chồn. Ôi, rốt cuộc là quan lớn đổi tính, bí thư Vương cũng
không ngoại lệ.
Khi Tần Thọ Sinh cảm thấy đủ hương vị đắng cay mặn ngọt, đúng lúc Vương Tử Quân
cười nói:
- Điều thứ nhất chính là chỉ cần giám đốc Tần cảm thấy cần; thứ hai chỉ cần
Vương Tử Quân tôi có thể làm được.
Thật ra sau khi Tần Thọ Sinh đi vào thì Vương Tử Quân đã hạ quyết tâm, chỉ cần
Tần Thọ Sinh không nói ra những lời trái với nguyên tắc, hắn đều có thể cố gắng
giải quyết.
- Bí thư Vương, là thế này, nhà máy Hồng La Xuân chúng tôi đã đi qua giai đoạn
phát triển mạnh mẽ và thịnh vượng, lúc này tình hình đang dần xuống dốc, chúng
tôi hy vọng có thể tham gia hội nghị kinh tế thành phố La Nam, nhưng...
Tần Thọ Sinh nói, sau đó dùng ánh mắt đầy chờ mong nhìn Vương Tử Quân.
Tham gia hội nghị phát triển kinh tế của thành phố La Nam? Vương Tử Quân nghe
câu nói của Tần Thọ Sinh mà ngây cả người.
Nhưng bộ dạng của Vương Tử Quân rơi vào trong mắt của Tần Thọ Sinh, làm cho hắn
cảm thấy trong lòng hơi lạnh lẽo, xem ra việc này là khó thực hiện.
Tần Thọ Sinh cảm thấy khá thất vọng, hắn vội vàng đứng lên nói:
- Bí thư Vương, tôi cũng biết với tình huống hiện tại của nhà máy Hồng La Xuân
thì căn bản không có tư cách tham gia hội nghị phát triển kinh tế lần này, thế
nhưng nhà máy chúng tôi đang đà phát triển, chất lượng rượu rất tốt, chỉ cần có
thị trường thì...Sẽ có hy vọng rất lớn.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt bất an của Tần Thọ Sinh, hắn cảm thấy trong lòng tối
sầm lại, hắn khoát tay nói với Tần Thọ Sinh:
- Giám đốc Tần, tôi hiểu tâm tình của anh, nhiều năm qua anh đã cho ra nhiều
tâm huyết với nhà máy rượu Hồng La Xuân, coi nhà máy như nhà mình, giống như
với con của mình, điều này tôi hiểu. Được rồi, tôi biết rồi, ngày mai anh trực
tiếp đến tìm Tiểu Khương, tôi sẽ nói trước với cậu ấy.
Vương Tử Quân còn định nói thêm vài lời, thế nhưng hắn cảm thấy với bộ dạng
hiện tại của Tần Thọ Sinh thì nói thêm là dư thừa, vì vậy sảng khoái đồng ý
chống đỡ thể diện cho Tần Thọ Sinh.
Giữa trưa Vương Tử Quân mở tiệc chiêu đãi Tần Thọ Sinh ở nhà khách La Nam, Kim
Điền Lạc và Tống Ích Dân đến tiếp khách, chủ tịch Hà Khởi Duệ cũng chạy đến làm
vài ly. Điều này làm cho Tần Thọ Sinh đã lâu chưa có được đãi ngộ như vậy cảm
thấy rất kích động, say sưa đi về.
Vì bữa trưa uống hơi nhiều rượu nên Vương Tử Quân có hơi choáng váng, hắn nghỉ
ngơi một chút, sau đó gọi phó chủ tịch thường vụ Lý Nhị Bình đi đến.
- Bí thư Vương, ngài uống rượu xong cũng đừng uống trà đặc, mọi người nói trà
đặc giải rượu, thế nhưng dựa theo ánh mắt nhiều năm hầu hạ người say rượu của
tôi, đây chỉ là một hiểu lầm, thật sự kém hơn dùng canh giải rượu rất nhiều.
Lý Nhị Bình đi vào thấy Vương Tử Quân uống trà nóng, thế là tiến lên giữ lấy ly
trà nói.
Hành động và cử chỉ của Lý Nhị Bình làm cho Vương Tử Quân có chút giật mình,
thế nhưng cũng có chút ấm áp. Người ta thường nói phụ nữ rất khó xem xét và
hiểu được, anh nói xem, chị ta ở đơn vị tốt với đồng sự như vậy, vì sao ở nhà
lại không thích chồng mình?
Vương Tử Quân cười cười với Lý Nhị Bình, hắn đặt ly trà xuống nói:
- Hôm nay gặp người bạn cũ nên không thể không uống vài ly. Ôi, trước khi uống
rượu thì nghĩ rằng dạ dày là của người ta, bây giờ uống say sinh ra cảm giác
đau mới biết đó là của mình.
Lý Nhị Bình cười hì hì nói:
- Bí thư Vương rõ ràng là người nhớ đến tình bạn cũ.
Lý Nhị Bình nói rồi cầm lấy điện thoại trên bàn làm việc của Vương Tử Quân gọi
ra ngoài, sau khi có người nghe máy thì lên tiếng phân phó:
- Đầu bếp Lý có phải không? Tôi là Nhị Bình, làm phiền anh làm một chén canh
giải rượu đưa đến phòng làm việc của bí thư Vương.
Là đồng chí nữ tất nhiên sẽ có ưu thế riêng, nếu như những lời này giao cho
cánh đàn ông, chỉ sợ nói ra sẽ không tự nhiên. Nhưng cuộc gọi điện thoại của Lý
Nhị Bình lại không làm cho Vương Tử Quân cảm thấy đường đột, chỉ cảm thấy nó
rất phù hợp.
Khương Long Cương đang châm trà cho Lý Nhị Bình, trong lòng có chút lo lắng.
Đáng lý ra hắn là một thư ký của lãnh đạo, chút chuyện nhỏ nhặt như vậy phải là
mình làm thì hay hơn. Lúc này làm phiền chủ tịch Lý gọi điện thoại, điều này
không phải nói rõ hắn là thư ký không hợp cách sao?
- Chủ tịch Lý, gần đây chị có về tỉnh thành không? Sao tôi nghe nói nửa tháng
qua chị chưa về rồi? Điều này tôi cũng phải phê bình chị, cục trưởng Dương là
cấp phó trong cục công an tỉnh, đây là quyền cao chức trọng, là núi vàng trong
mắt các cô gái. Nếu chị để cho anh ấy nhịn đói nửa tháng, ngày nào đó anh ấy
chạy theo cô gái xinh đẹp, chỉ sợ tội của chị là rất lớn.
Vương Tử Quân chờ Khương Long Cương đi ra khỏi phòng thì mỉm cười trêu chọc Lý
Nhị Bình.
Lý Nhị Bình thấy Vương Tử Quân mở miệng đùa vui thì cười đến mức ngặt nghẽo,
nàng chỉ vào Vương Tử Quân rồi nói:
- Bí thư Vương, ai nói ngài cứ chú tâm mãi vào công tác chứ? Rõ ràng cũng là
người ăn khói lửa nhân gian.
Lý Nhị Bình nở nụ cười mà trong lòng thật sự sinh ra cảm giác được trấn an,
Vương Tử Quân có thể nói đùa với nàng, rõ ràng mối quan hệ giữa hai người cũng
xem là hài hòa.