Trên bàn đá dưới dàn nho có vài món thức ăn, còn có vài món rau xào của
Trương Lộ Giai, tất cả trở thành thứ Trương lão gia tử dùng để chiêu đãi Vương Tử Quân.
- Tử Quân, cậu đã lâu rồi chưa đến chỗ này
của tôi dùng cơm, nếm thử món dưa chuột này xem, tuyệt đối ngon hơn dưa
ngoài chợ nhiều.
Trương lão gia tử vẫn cởi mở như trước, thế nhưng mái tóc bạc đã dần thưa đi.
Dưới sự nhiệt tình chiêu đãi của Trương lão gia tử, Vương Tử Quân vừa ăn vừa cười nói:
- Ông Trương, cháu cũng muốn đến chỗ ngài, thế nhưng thật sự có chút
thoát thân không được. Khoảng thời gian này thật sự cháu có hơi bận.
Trương Lộ Giai ngồi bên cạnh Vương Tử Quân, nàng nhìn ông và Vương Tử
Quân chậm rãi nói chuyện với nhau, trong lòng không khỏi thầm mắng Vương Tử Quân da mặt dày hơn so với trước kia, thiếu chút nữa đã bị ông bắt
gặp trong nhà bếp. Chính mình bây giờ còn cảm thấy ngại ngùng, thế mà
hắn lại coi như không có việc gì xảy ra.
- Tử Quân, anh Vương gọi điện thoại cho tôi, nói là hai ngày nữa sẽ là trăm ngày cho con
cậu. Tôi nói cho cậu biết, lần này dù thế nào tôi cũng phải đến tham gia náo nhiệt mới được.
Trương lão gia tử nói đến điều này thì dùng giọng cảm khái nói:
- Mới đó mà chúng tôi đã lên đến chức cụ rồi.
Vương Tử Quân nghe lời nói của Trương lão gia tử, hắn cảm nhận được sự thương cảm của ông cụ, thế là cười cười nói:
- Ông Trương, làm cụ thì tính là gì, với sức khỏe của các ngài có khi lại được làm kị ấy chứ?
- Ha ha ha.
Lời nói của Vương Tử Quân rõ ràng là chạm vào đáy lòng Trương lão gia tử, lão vừa cười vừa chỉ vào Vương Tử Quân nói:
- Tiểu tử cậu là bí thư thị ủy chủ trì một phương, thế mà vẫn ăn nói như vậy.
Dù không quá tin tưởng vào lời nói của Vương Tử Quân thế nhưng tâm tình của Trương lão gia tử vẫn khá hơn khá nhiều, sau khi cùng uống một ít
rượu với Vương Tử Quân thì lão cười nói:
- Tử Quân, cậu có biết Nguyễn Chấn Nhạc không?
Thật không ngờ Trương lão gia tử lại nhắc đến Nguyễn Chấn Nhạc, Vương
Tử Quân không khỏi có chút sững sốt, sau đó mới khẽ nói:
- Đã có vài lần gặp mặt.
- Đứa bé kia rất tốt, cậu nên làm tốt quan hệ với nó, sẽ không có gì bất lợi với cậu.
Trương lão gia tử nói đến đây thì trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt:
- Nếu muốn thuận gió phát triển thì đây chính là cơ hội.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt Trương lão gia tử, trong lòng chợt nghĩ đến
những lời nói của Mạc gia, thế là một chút cảm xúc hiện lên trong đáy
lòng.
"Thuận gió phát triển sao?"
- Ông Trương,
bây giờ cháu cảm thấy mình có hơi yếu, nếu như gió quá lớn, chưa lấy
được thứ gì tốt thì sợ rằng đã bị đánh gãy xương rồi.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi cười nói.
Trương lão gia tử luôn nhìn về phía Vương Tử Quân, lúc này ánh mắt có
hơi đục chợt phát sáng, thế nhưng luồng sáng chỉ duy trì được một lát,
sau đó nhanh chóng biến mất.
- Tử Quân, có câu đi theo số đông không bị đánh, cậu có biết không?
Vương Tử Quân hiểu rõ tâm tư của Trương lão gia tử, nào không rõ ông cụ đang chỉ điểm cho mình. Tuy lúc này hắn đã có quyết đoán, thế nhưng
trong lòng vẫn cảm động:
- Cháu biết rõ điều này.
- À, biết rõ thì tốt, cậu đừng nghĩ bây giờ mình xuôi chèo mát mái mà chủ
quan, nhưng đến khi cậu đối diện với số đông, dù là những người thân cận nhất cũng sẽ không đứng ra giúp đỡ cậu.
Trương lão gia tử dùng giọng nhàn nhạt nói, bên trong có mang theo vài phần cảm xúc, cũng có chút u buồn.
Vương Tử Quân có thể hiểu ý của Trương lão gia tử, dù là người thân,
khi động đến lợi ích của bản thân, cũng chưa chắc sẽ đứng về một phía
với mình.
- Ông Trương, cháu hiểu rõ điều này, thế nhưng tính tình của cháu là như vậy, nếu nói cháu làm việc dựa theo ý chỉ của
người khác, hì hì, nói thật, còn không bằng để cháu về nhà làm ruộng.
- Làm ruộng, tiểu tử cậu có làm được sao?
Trương lão gia tử khoát tay áo với Vương Tử Quân, sau đó lại cười nói:
- Nhưng như vậy cũng tốt, dù sao thì làm nông cũng thoải mái con người, mà thoải mái cũng là một cách hưởng thụ. Dựa vào vị trí của cậu hiện
tại, dù thế nào cũng lên đến vị trí lãnh đạo cấp tỉnh, đời người khổ
ngắn, tranh đấu liên tục.
Vương Tử Quân tuy không đồng ý với những lời nói của Trương lão gia tử nhưng ngoài miệng vẫn không biểu hiện sự đối nghịch.
Sau khi Trương lão gia tử uống hai ly rượu thì Trương Lộ Giai cũng rất
khí phách thu lấy chai rượu, sau đó không quen dùng giọng cảnh cáo nhắc
nhở ông mình và Vương Tử Quân về những lời căn dặn của bác sĩ.
Không có rượu nên tốc độ dùng cơm nhanh hơn vài phần, Trương lão gia tử tuy rất tình nguyện nói chuyện với Vương Tử Quân, thế nhưng dù sao cũng là người có tuổi, tinh lực cũng đang liên tục suy giảm. Sau khi nói
chuyện phiếm với Vương Tử Quân thêm vài câu, lão nhanh chóng quay về
phòng ngủ của mình.
Trương Lộ Giai thu thập chén dĩa vào nhà
bếp, sau đó nàng đưa đến một dĩa nho. Nàng nhìn Vương Tử Quân đang rơi
vào trầm tư, sau đó cười nói:
- Nho này cũng không phải do ông trồng nhưng hương vị cũng rất ngon.
Tuy Trương lão gia tử đã đi ngủ thế nhưng lúc này Vương Tử Quân cũng
không dám làm càn, hắn vừa ăn nho vừa trò chuyện cùng Trương Lộ Giai.
Lúc này Vương Tử Quân chợt cảm thấy tinh thần và thể xác của mình sinh
ra cảm giác thả lỏng, vô tình hắn chìm đắm trong cảm giác thoải mái vào
hiện tại, cuối cùng lại chìm vào giấc ngủ.
Khi Vương Tử Quân
mở to mắt thì ánh nắng mặt trời đã chiếu lên cửa kính, một giấc ngủ khá
ngon, hắn lười biếng nằm trên giường đưa mắt nhìn ánh mặt trời chiếu qua cửa kính.
- Chị Lộ Giai, tối nay có món gì ngon không?
Cửa bị đẩy ra, Vương Tử Quân thuận miệng hỏi.
- Không biết, nhưng chắc chắn sẽ có món ngon.
Một âm thanh căng cứng truyền đến, nhưng trả lời câu hỏi của Vương Tử
Quân không phải là Trương Lộ Giai mà chính là Trương Đông Viễn. Vương Tử Quân nghe được giọng nói của Trương Đông Viễn thì giật nảy mình, hắn
không ngờ Trương Đông Viễn lại xuất hiện vào lúc này.
May mà
vừa rồi mình không nói sai lời nào, nếu không thì sẽ có vấn đề với bố vợ hờ. Vương Tử Quân nghĩ đến tình huống buổi trưa mình và Trương Lộ Giai
thiếu chút nữa bị Trương lão gia tử bắt gặp, thầm nghĩ hôm nay mình mạo
phạm vào vị thần tiên nào? Hay là ra cửa không xem giờ?
- Chú Trương.
Vương Tử Quân chần chờ giây lát rồi nhanh chóng ngồi thẳng người trầm giọng chào hỏi Trương Đông Viễn.
Trương Đông Viễn khẽ gật đầu, sau đó lão đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi cười nói:
- Thế nào, vì không thoải mái nên chạy đến nhà ông cụ uống rượu giải sầu sao?
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt Trương Đông Viễn, hắn cười cười nói:
- Không phải, chỉ là cảm thấy có vài ngày không gặp ông, thế nên đặc
biệt đến xem, không ngờ uống được hai ly thì buồn ngủ như vậy.
Trương Đông Viễn cũng không dây dưa ở vấn đề này, lão trầm ngâm giây lát rồi đột nhiên nói:
- Cậu thấy hội nghị hôm nay thế nào?
Nguồn: Mê truyện
Vương Tử Quân nhìn gương mặt nghiêm túc của Trương Đông Viễn, hắn có chút trầm ngâm, sau đó trầm giọng nói:
- Trọng tâm của hội nghị là phát triển kinh tế.
- Cậu nói rất đúng, hoàn cảnh hiện tại thật sự coi phát triển kinh tế
là trọng tâm. Là lãnh đạo một phương, nếu như không có thành tích và
phương án phù hợp phát triển kinh tế, dù là bên trên có người đề cử, cậu muốn tiến bước lên cao cũng không thể dễ dàng.
Trương Đông Viễn nói đến đây thì nhìn thoáng qua Vương Tử Quân:
- Với tình huống của thành phố La Nam thì cậu định bắt tay vào phương diện nào để phát triển kinh tế?
- Nếu muốn thành phố La Nam phát triển thì cháu nghĩ trước tiên phải có một con đường, nếu không thì dù thành phố La Nam có ưu thế hơn nữa cũng không thể phát huy tác dụng.
Vương Tử Quân nói đến đây thì đưa
mắt nhìn Trương Đông Viễn. Tuy bây giờ Trương Đông Viễn không còn là phó giám đốc sở giao thông, thế nhưng là một phó chủ tịch thường vụ thì vẫn có lực ảnh hưởng rất lớn với sở giao thông tỉnh Sơn Nam.
Trương Đông Viễn khoát tay áo:
- Đường cao tốc từ thành phố La Nam đến Sơn Viên đầu tư quá lớn, lúc
này muốn xây dựng đường cao tốc phải tập trung tài chỉnh của toàn tỉnh,
tôi cảm thấy bí thư Nhất Phong và chủ tịch Thạch sẽ căn bản không giúp
đỡ phương án này.
Vương Tử Quân hiểu Trương Đông Viễn nói đến đúng tình hình thực tế, phí đầu tư xây dựng đường cao tốc là rất cao,
hơn nữa từ thành phố Sơn Viên đến La Nam đều là đường núi, nếu muốn làm
đường thì thật sự rất khó khăn.
Lúc này toàn tỉnh Sơn Nam
đang ở vào giai đoạn đẩy mạnh phát triển kinh tế, nếu để cho Hào Nhất
Phong và Thạch Kiên Quân bỏ ra một số tiền lớn để xây dựng đường cao tốc từ thành phố Sơn Viên đến la nam, căn bản là khó thể nào thực hiện
được.
Nhưng thành phố La Nam muốn phát triển mà chỉ dựa vào
đường sắt thì không được, không có đường cao tốc sẽ áp chế xu hướng phát triển kinh tế của thành phố La Nam.
Vương Tử Quân không phải chưa từng nghĩ về phương hướng phát triển kinh tế của thành phố La Nam, nhưng tất cả mọi thứ đều phải được thực hiện dưới tình huống giao thông thuận lợi. Nếu như không có đường giao thông thuận tiện, có xí nghiệp
nào tình nguyện đầu tư vào một thành phố mà chi phí vận chuyển cao hơn
nhiều so với địa phương khác như La Nam?
- Chú Trương, thành
phố La Nam chúng cháu không thể không làm đường cao tốc, chú cảm thấy
nếu chúng cháu muốn làm đường, như vậy tỉnh sẽ cho được bao nhiêu tiền?
Vương Tử Quân dùng giọng trịnh trọng hỏi Trương Đông Viễn.
Trương Đông Viễn cũng không suy nghĩ quá nhiều về câu hỏi của Vương Tử
Quân, thế nhưng lão là phó chủ tịch thường vụ nắm khối tài chính, chỉ
sau một phút thì đã cho Vương Tử Quân một con số đại khái:
- Nhiều lắm là hai phần.
Tỉnh Sơn Nam chỉ giúp đỡ được hai phần, như vậy còn lại tám phần rơi
lên vai thành phố La Nam. Vương Tử Quân là bí thư thị ủy La Nam, hắn
biết rõ với tình huống hiện tại của La Nam, nếu như dùng tài chính của
thành phố để làm đường cao tốc, đừng nó là hai năm sẽ xong, dù là mười
năm cũng không đủ.
Vương Tử Quân trầm ngâm một lúc lâu, lúc này mới trầm giọng nói:
- Nếu trong tỉnh đã không cho ra nhiều tiền, ít nhất cũng phải có chính sách giúp đỡ chứ?
Trương Đông Viễn cho rằng Vương Tử Quân sẽ bỏ đi ý nghĩ này. Lão là một cán bộ lão thành của sở giao thông tỉnh Sơn Nam, lão hiểu rõ tình huống giao thông trong tỉnh như lòng bàn tay. Khi lão định mở miệng chỉ điểm
cho Vương Tử Quân thay đổi ý nghĩ, đổi phương hướng, chuyển sang tu sửa
chắp vá. Tuy như vậy không giải quyết được vấn đề giao thông ở La Nam,
thế nhưng ít nhất cũng mạnh hơn so với hiện tại.
Quan trọng
là như vậy sẽ tiết kiêm được rất nhiều tiền, có thể giảm bớt tính nguy
hiểm đối với Vương Tử Quân trên phương diện xây dựng mới con đường, thế
nhưng Trương Đông Viễn lại không ngờ Vương Tử Quân hỏi đến phần chính
sách nghiêng cho La Nam.
- Cậu muốn chính sách gì?
Trương Đông Viễn trầm ngâm một chút rồi trầm giọng hỏi Vương Tử Quân.
- Cháu muốn nắm quyền lợi chủ đạo trên phương diện xây dựng đường cao tốc.
Vương Tử Quân khẽ cắn môi rồi trầm giọng nói.
Phương diện xây dựng đường cao tốc trong tỉnh Sơn Nam đều do sở giao
thông phụ trách, tất nhiên sở giao thông sẽ quyết định công ty xí nghiệp đến xây dựng đường cao tốc. Lúc này Vương Tử Quân há miệng muốn thu
quyền lợi này vào trong tay thành phố La Nam.
Trương Đông
Viễn nhìn gương mặt của Vương Tử Quân, lão không nói gì hơn. Lão vốn cảm thấy Vương Tử Quân có chút cuồng vọng, thế nhưng khoảnh khắc này lão
nhìn ánh mắt kiên định của Vương Tử Quân, chợt sinh ra cảm giác tin
tưởng.
Nếu như tỉnh chỉ đầu tư vào hai phần mà có thể xây
dựng được đường cao tốc từ Sơn Viên đến La Nam, như vậy thì dù là Hào
Nhất Phong hay Thạch Kiên Quân cũng đều cảm thấy vui sướng. Dù sao thì
đó cũng là thành tích của hai người bọn họ, càng tạo nê cơ sở cho sự
phối hợp phát triển của các thành phố trong tỉnh Sơn Nam.
- Nếu cậu muốn đi được bước này thì cần tìm người ủng hộ.
Trương Đông Viễn nói đến đây thì dùng giọng nhẹ nhàng nói:
- Dù sao thì con đường kia được xây dựng thì người được lợi không chỉ là thành phố La Nam.
Sau khi dùng cơm tối trong nhà Trương lão gia tử, Vương Tử Quân cũng
không dày mặt tiếp tục ở lại. Sau khi xin miễn lời mời chân thành của
Trương Đông Viễn, Vương Tử Quân lái xe như bay về phía phòng làm việc
của mình trong khu thường trú thành phố La Nam ở Sơn Viên.
Nhân viên công tác của khu thường trú đã biết tin tức Vương Tử Quân sẽ
đến, thế cho nên ngoài những nhân viên có công tác đặc biệt, tất cả đều
phải có mặt trực ban. Vương Tử Quân chỉ khẽ cười nói vài câu với lãnh
đạo khu thường trú, sau đó hắn và Đổng Trí Tân đi vào gian phòng của
mình.
Sau khi Vương Tử Quân rửa mặt thì Đổng Trí Tân trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, tối nay chủ tịch Lý mời lãnh đạo ủy ban cải cách tỉnh
Sơn Nam dùng cơm, trước khi đi anh ấy cũng liên lạc với ngài, thế nhưng
lại không gọi được.
Vương Tử Quân gật đầu không nói gì, lúc
này trong đầu hắn vẫn nghĩ đến chuyện cầu đường. Con đường cao tốc này
rất quan trọng với thành phố La Nam, dù La Nam có đường sắt, thế nhưng
giao thông đường bộ thuận tiện chính là một trong những bộ phận quan
trọng nhất để một thành phố phát triển.
- Trí Tân, anh thông
báo cho phòng giao thông thành phố, để cho bọn họ chuẩn bị sẵn tư liệu
về việc xây dựng con đường nối giữa thành phố La Nam và Sơn Viên, tôi có việc cần dùng.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói với Đổng Trí Tân.
Đổng Trí Tân đồng ý một tiếng, hắn nhanh chóng ghi chép chỉ thị của
Vương Tử Quân vào trong sổ, đồng thời trong đầu cũng bắt đầu suy đoán về ý nghĩa lời phân chó của bí thư Vương Tử Quân cho phòng giao thông
thành phố.
Vương Tử Quân ở lại Sơn Viên một ngày, sáng hôm
sau hắn và Lý Quý Niên cùng nhau quay về thành phố La Nam. Lúc này hai
người bọn họ đều cảm thấy nên nhanh chóng quay về La Nam, thế nhưng
không ngờ chạy được nửa đường thì có một chiếc xe than đá gặp nạn ngay
giữa đường.
Xe than đá gặp nạn làm cho đoàn xe phía sau xếp thành hàng dài, đừng
nói là nhóm người Vương Tử Quân, dù là xe máy cũng khó thể nào qua lại
được. Lúc bắt đầu thì mọi người còn giữ được tỉnh táo, nhưng thời gian
dần trôi qua, những người bị chặn đường bắt đầu la mắng.
Nhưng dù thế nào, chỉ cần chiếc xe tải kia không được kéo đi, bọn họ căn bản không thể nào đi qua được. Vương Tử Quân trầm ngâm một lát, sau đó
hắn bước xuống xe nói:
- Chủ tịch Lý, con đường này nên làm lại,
nếu không với hoàn cảnh địa lý như thế này, muốn kéo xí nghiệp về đầu tư ở La Nam thì căn bản là không thể.
Ánh mắt Lý Quý Niên lúc
này đang nhìn về phía hai người đang cãi vả nhau, hai người kia vì nóng
vội mà không thèm quan tâm đến lời nói của mình. Sau khi nghe bí thư
Vương lên tiếng thì Lý Quý Niên cười khổ một tiếng nói:
- Bí thư Vương, nếu muốn tu sửa con đường này, nếu tỉnh không hạ quyết tâm thì thật sự là không thể nào thành công.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Lý Quý Niên, hắn trầm giọng nói:
- Cả tình có mười chín thành phố, nếu muốn tỉnh nhớ đến thành phố chúng ta, còn không biết chờ đến ngày tháng năm nào. Với tình huống hiện tại
thì hai người chúng ta cần phải cùng nhau lên tiếng.
- Ôi!
Lý Quý Niên thở dài một hơi, hắn cũng muốn tu sửa xây dựng lại con
đường này, thế nhưng sau khi cho ra dự toán thì hắn căn bản không còn
dũng khí để nhắc đến nó:
- Bí thư Vương, nếu chỉ dựa vào tài chính của thành phố chúng ta để sửa đường thì cực kỳ khó khăn.
- Tuy khó nhưng vẫn phải làm, tuy đường sắt Mân Cô được tiến hành sẽ
giải quyết được một phần giao thông ở La Nam, thế nhưng nếu không có
đường cao tốc thì thành phố La Nam giống như một người mất một chân.
Vương Tử Quân nói đến phương diện này, hắn đang chuẩn bị nói tiếp vài
lời với Vương Tử Quân thì chợt nghe thấy có người hô lớn:
- Ôi, đây không phải là bí thư Vương sao? Thật không ngờ lại trùng hợp thế này, có thể gặp anh ở đây.
Khi âm thanh nhiệt tình vang lên thì một bóng người từ phía sau đi đến, Vương Tử Quân quay đầu nhìn, thì ra là vị giám đốc công ty giải trí
Tiêu Quảng Niên gặp được trên máy bay. Tiêu Quảng Niên dù biết Vương Tử
Quân là một quan viên, thế nhưng hắn lại căn bản không biết cấp bậc của
Vương Tử Quân.
Khi Tiêu Quảng Niên đi đến thì Vương Tử Quân nói với Lý Quý Niên:
- Đây là một người bạn quen trên máy bay, cũng không ngờ gôm nay kẹt xe lại gặp mặt nhau.
Khi Vương Tử Quân nói chuyện với Lý Quý Niên thì Tiêu Quảng Niên cũng đi đến bên cạnh hai người.
- Bí thư Vương, thật sự là nhân sinh cũng có ngày gặp lại, vốn cho rằng hai chúng ta ngồi chung một chuyến bay chính là duyên phận, cũng không
ngờ hôm nay kẹt xe lại được gặp ngài.
Tiêu Quảng Niên vẫn là bộ dạng như cũ, hắn bắt chặt tay Vương Tử Quân, lại dùng giọng quen thuộc nói.
Vương Tử Quân gặp mặt Tiêu Quảng Niên thì cảm thấy có chút vui vẻ, hắn bắt chặt tăy đối phương rồi cười nói:
- Thật sự là duyên phận, giám đốc Tiêu, sao anh lại đến đây?
- Đến đây để bàn bạc kinh doanh, hì, đường đã kẹt kín, con bà nó xem ra hôm nay không bàn bạc gì được.
Tiêu Quảng Niên vừa nói vừa tỏ ra ảo não.
Vương Tử Quân cũng không hỏi Tiêu Quảng Niên làm gì, hắn giới thiệu
Tiêu Quảng Niên cho Lý Quý Niên, nhưng hắn cũng không nói ra thân phận
của Lý Quý Niên, chỉ nói đó là đồng sự của mình.
Tiêu Quảng
Niên là người giỏi giao tế, tuy hắn không hỏi thân phận thật sự của hai
người Vương Tử Quân, thế nhưng nhìn vẻ mặt của Lý Quý Niên, hắn đoán
được thân phận bí thư Vương là bất phàm, thế cho nên nói lời rất khách
khí.
- Anh đang đầu tư một game mới sao?
Vương Tử Quân nhìn con đường còn chưa thông thoáng, hắn thuận miệng hỏi Tiêu Quảng Niên.
- Không phải, trước mắt tôi đang đầu tư một bộ phim.
Tiêu Quảng Niên nói đến đây thì gãi gãi đầu:
- Nhưng không phải người trong nghề không biết tình hình của nghề đó, có lẽ chúng tôi phải nhanh chóng bỏ qua thôi.
Lý Quý Niên tuy không có hảo cảm gì với một Tiêu Quảng Niên tự nhiên
chạy đến, thế nhưng lúc này kẹt xe có người tâm sự cũng là một phương
pháp giải tỏa buồn chán, thế là cũng mở miệng góp vui:
- Tôi nghe nói bây giờ điện ảnh rất dễ kiếm tiền, sao anh lại bỏ qua chứ?
- À, chủ yếu là vì không có tiền, vị đạo diễn kia cầm kịch bản đến gặp
tôi, nói chỉ ba triệu là được, thế nhưng chưa quay mà đã phải bỏ ra mất
hơn một triệu, thật sự là không thể chịu được.
Tiêu Quảng Niên thật sự giống như đập đầu vào tường, hắn liên tục lắc đầu, sau đó dùng giọng oán giận nói với Lý Quý Niên.
- Nếu như đã đầu tư nhiều như vậy thì phải kiên trì, nếu như bỏ lỡ giữa chừng thì chẳng phải những gì đầu tư trước đó sẽ giống như hắt nước ra
ngoài sao?
Lý Quý Niên trầm ngâm giây lát rồi nói ra ý kiến của mình.
Tiêu Quảng Niên vung hai tay lên dùng giọng khó xử nói:
- Tôi cũng hiểu như vậy, nếu có thể thì tôi sẽ tiếp tục kiên trì, thế
nhưng khó khăn quá nhiều, chưa nói đến vấn đề tài chính, dù là sân bãi
hay phim trường cũng có nhiều phiền toái. Nếu không phải đạo diễn nổi
tiếng thì sẽ không tìm được diễn viên tốt, bây giờ hầu như có thể xác
định, nếu tiếp tục quay thì căn bản sẽ chẳng thu được bao nhiêu tiền.
- Vậy mà anh còn đầu tư sao?
Vương Tử Quân tuy tiếp xúc không nhiều với Tiêu Quảng Niên, thế nhưng
hắn biết đối phương là người khôn khéo, dựa vào lời nói thì giống như
người này đang tự đào hố để chính mình nhảy xuống vậy.
- Tôi
chẳng qua cảm thấy nội dung của nó rất hay, cảm thấy nhất định sẽ hút
khách, thế cho nên mới đầu tư. Con bà nó lúc đó rõ ràng là tôi thật sự
ngu muội, không ngờ làm điện ảnh cũng chẳng phải dễ dàng như vậy.
Tiêu Quảng Niên nói đến đây thì vỗ vỗ tay lên đầu mình, sau đó dùng giọng ảo não nói:
- Tôi cảm thấy mình bị kẹp giữa hai cánh cửa, đi sang trái hai phải đều đụng đầu, nếu không đi lại bị cửa kẹp lên người, nếu không tiếp tục đầu tư thì thật sự làm cho người ta sinh ra cảm giác khó chịu.
- Anh đầu tư bộ phim gì?
Vương Tử Quân nở nụ cười vì câu nói của Tiêu Quảng Niên, hắn dùng giọng hứng thú hỏi.
- Con bà nó là cổ trang tiên hiệp, tên là Tiên Kiếm Vấn Tình.
Tiêu Quảng Niên cũng không che giấu mà mở miệng nói.
"Tiên Kiếm Vấn Tình?"
Vương Tử Quân chợt sững sờ, tuy kiếp trước hắn cũng không có hứng thú
với các loại phim võ hiệp tiên hiệp, thế nhưng hắn vẫn xem qua bộ phim
nổi tiếng trong nước, không, phải nói là cả thế giới này một lần. Hắn
nghĩ đến tình huống doanh thu của bộ phim vào kiếp trước, thế là không
khỏi dùng ánh mắt khác thường nhìn Tiêu Quảng Niên.
Đồng thời trong đầu hắn lại xuất hiện một phần trí nhớ đã phong trần, sau khi bộ
phim này đoạt được giải quốc tế thì đạo diễn Trần tiên sinh tiếp nhận
phỏng vấn đã dùng giọng ảo não nói: Thật ra bộ phim đáng lý sẽ được ra
mắt vào thời điểm năm năm trước, thế nhưng vì người làm phim đột nhiên
rút lui, công tác làm phim cực kỳ khó khăn, đến mức bộ phim không thể
nào tiếp tục được thực hiện. Nếu như vị đạo diễn trẻ tuổi kia không cố
gắng duy trì, chỉ sợ bộ phim này sẽ vĩnh viễn không thể nào ra mắt khán
giả.