Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1576: Chương 1576: Mượn lực phát lực tiếp lực




Vương Tử Quân Chử Vận Phong là một vị cán bộ lãnh đạo tốt, nhưng hắn cũng không quá áy náy với tình cảnh của chủ tịch Chử vào lúc này, dù sao thì con đường chính trị của Chử Vận Phong cũng đi đến chung kết rồi.

- Lần sau tôi về thủ đô nhất định sẽ ghé thăm lãnh đạo, không biết khi đó ông ấy có hoan nghênh tôi không? Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi cười nói với Lý Thừa Uyên.

Lý Thừa Uyên bây giờ có lẽ đã tiếp nhận tất cả từ Chử Vận Phong, đã trở thành một nhân vật đại biểu cho hệ phái cán bộ bản địa tỉnh Nam Giang. Thế nhưng hắn có sự khác biệt rất lớn so với Chử Vận Phong, khác biệt lớn nhất cũng chính là quan trọng nhất, đó là hắn căn bản không có uy tín cao vời như Chử Vận Phong.

Bản thân Lý Thừa Uyên cực kỳ tôn trọng Chử Vận Phong, bây giờ nghe thấy Vương Tử Quân nói muốn đến thăm hỏi Chử Vận Phong, hắn không khỏi dùng giọng vui vẻ nói: - Bí thư Vương, lão chủ tịch rất hoan nghênh anh, chủ tịch nói anh là người nhìn xa nhất mà ông ấy từng gặp.

"Nhìn xa nhất?" Vương Tử Quân không khỏi nở nụ cười, chính mình dù biểu hiện ra nhiều điểm sáng trong chính trường, thế nhưng hắn biết những điểm sáng này có được cũng là nhờ vào ký ức kiếp trước mà thôi.

Mặc dù gặp tri kỷ thì ngàn ly cũng ít, thế nhưng đến cấp bậc bọn họ hiện tại thì căn bản là ai cũng cực kỳ nắm chặt tửu lượng của mình. Sau khi ba người uống xong một chai rượu thì chuyển đến một gian phòng khác uống trà.

Khi hương trà bốc lên cuồn cuộn thì Vương Tử Quân cười nói: - Lần này tôi về Nam Giang, nếu như hai vị không đến tìm tôi, tôi cũng sẽ đến tìm hai vị lãnh đạo.

Lý Thừa Uyên còn chưa kịp lên tiếng thì Đậu Minh Đường đã nói: - Bí thư Vương, chủ tịch Vương, nếu anh gọi chủ tịch Lý là lãnh đạo thì tôi căn bản là không có ý kiến, thế nhưng anh gọi tôi như vậy thì có phải là đang nhắc nhở tôi, sau này nên gọi ngài là lãnh đạo hay không?

- Ha ha ha, bí thư Đậu nhắc nhở rất đúng, nếu ngài không nói thì tôi thiếu chút nữa đã quên điểm này. Vương Tử Quân nhìn về phía Đậu Minh Đường rồi cười dùng giọng đùa giỡn nói.

Sau khi nói đùa vài câu thì Vương Tử Quân lại quay về chủ đề của mình: - Lần này tôi về Nam Giang, thật sự là có việc cần hai vị hỗ trợ một chút.

Lý Thừa Uyên và Đậu Minh Đường nhìn gương mặt nghiêm túc của Vương Tử Quân thì nhanh chóng thu hồi tâm tư đùa giỡn, Lý Thừa Uyên trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói: - Có chuyện gì thì bí thư Tử Quân cứ nói, chỉ cần tôi có thể làm được thì nhất định sẽ giải quyết cực kỳ nghiêm túc.

Đậu Minh Đường không nói lời nào, thế nhưng ánh mắt hắn nhìn về phía Vương Tử Quân căn bản lại biểu đạt nội dung giống như những gì Lý Thừa Uyên vừa mới nói. Vương Tử Quân lấy từ trong cặp ra hai hộp trà, phân phát cho mỗi người một hộp, sau đó mới nói: - Tuy nói vấn đề này là tôi muốn chiếm chút tiện nghi của Nam Giang, thế nhưng hại vị cũng đừng trách.

- Những ngày qua tôi công tác ở tỉnh Mật Đông, tuy tỉnh Mật Đông cũng được xưng là một địa phương phát triển kinh tế, thế nhưng lại kém quá xa Nam Giang, hơn nữa không ít thành phố chỉ có một vài sản nghiệp chủ đạo, thế cho nên khi phát triển căn bản rất thiếu động lực. Vương Tử Quân hít vào một hơi thuốc, gương mặt trở nên rất nghiêm túc.

Đậu Minh Đường và Lý Thừa Uyên nhìn gương mặt của Vương Tử Quân, hai người đưa mắt nhìn nhau. Trong suy nghĩ của bọn họ thì Vương Tử Quân có lẽ là kính nhờ mình vì chuyện tuyển cử sắp tới, thế nhưng không ngờ bây giờ lại mở miệng nói về kinh tế Mật Đông.

Hai người bọn họ căn bản không xa lạ gì với tình hình phát triển kinh tế của tỉnh Mật Đông, thế nhưng lúc này Vương Tử Quân nói lại làm cho bọn họ không biết phải làm sao.

Không phải là Vương Tử Quân đang đến đây mượn tiền đấy chứ?

Lý Thừa Uyên thầm nghĩ điều này, sau đó lại bắt đầu xem xét ở phương diện mình có thể giúp đỡ Vương Tử Quân được bao nhiêu. Khi hắn đang có tính toán thì Vương Tử Quân đã nói: - Phương diện tài chính dù có thể giải quyết được nhất thời thế nhưng chỉ trị được phần ngọn mà không thể động đến gốc, không giải quyết được vấn đề căn bản. Có câu nói thế này, đưa cho người dùng không bằng đưa cho người biết dùng, nếu Mật Đông muốn phát triển thì cuối cùng cũng chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.

- Thế nhưng tôi muốn cố gắng sử dụng tất cả lực lượng của mình, để cho các thành phố Mật Đông phát huy chút tác dụng của mình. Thế nên bây giờ tôi mới mong các lãnh đạo có thể chi viện, tôi hy vọng Nam Giang và Mật Đông có thể có vài thành phố kết nghĩa với nhau, cung cấp nhiều trợ giúp cho sự phát triển kinh tế của các thành phố tỉnh Mật Đông.

Thành phố kết nghĩa cùng phát triển kinh tế, chính là hai thành phố giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau. Với tình huống phát triển kinh tế của Nam Giang, nếu như thiết lập các thành phố kết nghĩa phát triển kinh tế, như vậy người có lợi nhất là tỉnh Mật Đông, thế nhưng nếu kéo dài thì tỉnh Nam Giang cũng không có hại, dù sao thì phía Mật Đông cũng có ưu thế riêng của mình.

- Ha ha ha, bí thư Tử Quân, tôi tưởng anh nói chuyện gì lớn, thì ra là cái này. Anh cứ yên tâm, tôi đây sẽ động viên các địa phương, trước cuối năm nhất định sẽ làm cho tưng thành phố Mật Đông có được một thành phố kết nghĩa phát triển kinh tế ở tỉnh Nam Giang. Lý Thừa Uyên nghe thấy Vương Tử Quân không phải là mở miệng mượn tiền, thế là không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hắn vỗ bàn dùng giọng cực kỳ hào khí nói.

Mặc dù phương diện kết nghĩa phát triển kinh tế này nhìn qua giống như Nam Giang có hại, thế nhưng cũng không phải là vấn đề gì, hơn nữa lúc ban đầu có tổn thất nhưng sau đó cũng có được vài phần ích lợi. Nếu Nam Giang ra tay thực hiện điều này, như vậy sẽ biểu hiện rằng tỉnh Nam Giang quyết tâm giúp đỡ các tỉnh chưa phát triển khác, càng làm cho Nam Giang thêm nở mày nở mặt trước mặt lãnh đạo trung ương.

Còn nữa, ít nhất cũng ném cho Vương Tử Quân một phần nhân tình, một hành động tốt như vậy sao Lý Thừa Uyên không đồng ý cho được?

Vương Tử Quân căn bản đã có dự đoán trước với kết quả này, lúc này hắn nở nụ cười cảm tạ Lý Thừa Uyên: - Cảm ơn chủ tịch Lý đã giúp đỡ, nhưng tôi cảm thấy chuyện này không thể làm một lần là xong, tốt nhất nên làm từng bước một. Trước tiên tôi cho ra danh sách ba thành phố tiến hành thí nghiệm, nếu như hiệu quả thì sang năm mở rộng.

Lý Thừa Uyên và Đậu Minh Đường đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương. Chỉ sau nháy mắt thì hai người bọn họ đã nghĩ đến mục đích của Vương Tử Quân, chỉ cho ra ba phần danh sách cũng không phải là chuyện gì đáng nói, thế nhưng Vương Tử Quân lại không nói rõ là thành phố nào của tỉnh Mật Đông, ý nghĩa của nó chính là để cho các thành phố ở tỉnh Mật Đông tranh đoạt phần danh sách này.

Tuy Vương Tử Quân nắm phần dánh sách kết nghĩa phát triển kinh tế này của Nam Giang để nhằm vào Mật Đông, thế nhưng ai sẽ là người cho ra tác dụng chủ yếu, tất cả mọi người đều hiểu rõ ràng điều này. Vào thời điểm mà tất cả đều đặt trọng tâm vào phương diện phát triển kinh tế, có ai không muốn làm ra thành tích cao độ ở phương diện này để con đường làm quan của mình thêm thông thuận?

Dù là vì phát triển kinh tế bản địa hay vì bất kỳ điều gì khác thì phía Mật Đông sẽ tranh giành nhau sứt đầu mẻ trán vì ba chỉ tiêu kia. Khi người ta tranh giành nhau sẽ đưa đến cho Vương Tử Quân một lợi ích vô hình từ phương diện nắm giữ chỉ tiêu này, ví dụ như đẩy mạnh danh vọng của mình và dệt nên mối quan hệ rộng hơn.

Điều quan trọng kế tiếp của Vương Tử Quân là gì? Tất nhiên là sau khi Đường Chấn Huy lui xuống thì Vương Tử Quân sẽ tiến lên tiếp nhận vị trí chủ tịch tỉnh, hơn nữa từ quyền chủ tịch tiến lên thành chủ tịch tỉnh phải trải qua tuyển cử ở hội đồng nhân dân, điều này không phải là trò đùa.

Tuy không đến mức sẽ thất bại, thế nhưng nếu phiếu bầu quá thấp, hoặc là người ủng hộ quá ít, như vậy là tình huống rất nguy hiểm, không phải không có khả năng tuyến trên sẽ hy sinh Vương Tử Quân.

Khi mà có được danh vọng, có được quan hệ rộng, hơn nữa còn có năng lực bản thân, sau này Vương Tử Quân làm chủ tịch tỉnh có thể nói là cực kỳ vững bền và mạnh mẽ, lại có thêm vài phần khí phách. Những vị lãnh đạo các thành phố không có được chỉ tiêu kết nghĩa kinh tế với phía Nam Giang sẽ không vì vậy mà đắc tội với Vương Tử Quân, chưa nói đến thân phận về sau này của Vương Tử Quân, vì phần danh sách kết nghĩa kinh tế Vương Tử Quân nắm trong tay cho năm sau cũng đủ hấp dẫn ánh mắt của bọn họ.

Chiêu thức này căn bản là quá cao minh.

Lý Thừa Uyên nhìn nụ cười trên mặt Vương Tử Quân mà không khỏi cảm thấy trước mặt mình không phải là một người đồng sự ôn hòa trước kia, rõ ràng là một con mãnh hổ. Tuy hắn biết rõ thủ đoạn của Vương Tử Quân lợi hại, thế nhưng lúc này nghe đối phương mở miệng cực kỳ đường đường chính chính, vẻ bề ngoài giống như vì sự phát triển của tỉnh Mật Đông, thế là không khỏi cảm thấy có vài tâm tư thông cảm cho bí thư tỉnh ủy Sầm Vật Cương.

Sầm Vật Cương là người cường thế, bây giờ lại cùng chung gánh công tác với Vương Tử Quân, điều này không biết là vui hay buồn đây.

- Bí thư Tử Quân, tôi cảm thấy phương diện kết nghĩa phát triển kinh tế không chỉ dừng lại ở phương diện hỗ trợ nhau cùng phát triển, càng cần phải tiến hành trao đổi cán bộ học tập kinh nghiệm. Chỉ có như vậy thì hai địa phương mới có thể ném ra những kinh nghiệm tiên tiến của mình, cũng càng có lợi cho sự phát triển chung của hai bên. Đậu Minh Đường trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói.

Vương Tử Quân chợt cảm thấy vui mừng, hắn thầm nghĩ Đậu Minh Đường không hỗ danh là ông bạn già của mình, chuyện gì cũng nghĩ đến lợi ích của mình. Chuyện này hắn vốn cũng có cùng ý nghĩ với Đậu Minh Đường, chẳng qua lúc này chưa tiện nói ra mà thôi.

Lúc này thì quá tốt, hắn không cần nói mà Đậu Minh Đường đã lên tiếng giúp, căn bản làm hắn giảm đi không ít chuyện. Hắn nhanh chóng nói lời cảm tạ Đậu Minh Đường: - Cám ơn bí thư Đậu, ngài căn bản thật sự là hết lực giúp đỡ những địa phương còn kém phát triển như chúng tôi.

- Ha ha ha, bí thư Vương, đây cũng không phải là tôi giúp đỡ ngài, đây chính là Nam Giang giúp đỡ ngài, có phải không chủ tịch Lý? Đậu Minh Đường khẽ cười nói.

- Đúng vậy, bí thư Vương là cán bộ của tỉnh Nam Giang đi ra ngoài, Nam Giang chúng ta không cho bí thư Vương sự giúp đỡ lớn nhất thì căn bản là không ra gì. Lý Thừa Uyên nói lời dõng dạc nhưng lại làm cho Đậu Minh Đường cảm thấy có vài phần cố kỵ. Vương Tử Quân vừa rồi cũng chỉ nói đến vài phương diện trao đổi cán bộ, thế nhưng phải thông qua phương thức này để phái đến cho Vương Tử Quân vài người thuộc phe phái của mình.

Sau khi bàn xong chuyện chính sự thì bầu không khí càng thêm tùy ý, trong phòng trà liên tục truyền ra tiếng cười.

Thời gian gặp nhau luôn qua nhanh, tuy Đậu Minh Đường và Lý Thừa Uyên đều có thể tự chủ sắp xếp thời gian của mình, thế nhưng hai người vừa rồi đã đánh mất nửa ngày với Vương Tử Quân, xem như đã dốc hết lực. Dù sao thì trong tỉnh còn nhiều công tác chờ bọn họ sắp xếp xử lý.

Khi sắp đến ba giờ chiều thì Lý Thừa Uyên là người đầu tiên rời đi, Đậu Minh Đường ở lại thêm mười phút rồi mới khẽ nói với Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, tôi cảm thấy phương án anh nói ra không là vấn đề, thế nhưng khi gặp mặt bí thư Diệp thì anh cũng nên nói rõ ràng một chút.

Vương Tử Quân hiểu ý nghĩ của Đậu Minh Đường, hắn cười nói: - Bí thư Đậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ liên hệ tốt với bí thư Diệp ở phương diện này.

Vương Tử Quân tiễn chân Đậu Minh Đường và cảm thấy rất vui vẻ. Dù trước khi đến Nam Giang thì hắn đã cảm thấy chuyện này không quá phức tạp, thế nhưng bây giờ đã có tám phần thành công, làm cho tảng đá lớn trong lòng hắn rơi xuống. Chắc chắn việc liên hệ với bí thư Diệp sẽ không có vấn đề.

Buổi chiều Vương Tử Quân nghỉ ngơi trong phòng khách một giờ, sau đó đưa Tiểu Bảo Nhi và Mạc Tiểu Bắc đến khu vui chơi. Hắn nhìn Tiểu Bảo Nhi chạy tới chạy lui vui vẻ mà không khỏi cảm thấy rất ấm áp.

Nếu không phải không thể nào từ chối được cuộc gặp mặt với bí thư Diệp, Vương Tử Quân thậm chí muốn cùng Tiểu Bảo Nhi ráng thêm một chút thời gian ở nơi đây. Nhưng đó cũng chỉ là một ý nghi của hắn mà thôi, khó thể nào thực hiện được.

Sau khi cùng Mạc Tiểu Bắc và Tiểu Bảo Nhi chơi xe điện đụng, Vương Tử Quân và Du Giang Vĩ đi vào trong phòng trà trò chuyện. Du Giang Vĩ nắm bắt cơ hội này báo cáo tình huống trước mắt cho Vương Tử Quân.

Du Giang Vĩ nửa năm qua phát triển rất thuận lợi ở Nam Giang, những người có quan hệ với Vương Tử Quân ở lại Nam Giang rất quan tâm đến Du Giang Vĩ. Những người khác biết rõ Du Giang Vĩ là thư ký của Vương Tử Quân, đối đãi với hắn cũng rất tốt, hơn nữa bản thân hắn cũng cố gắng, thế nên có được kết quả khá sinh động.

Sau khi báo cáo công tác của mình, Du Giang Vĩ khẽ nói với Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, nói thật thì tôi căn bản còn muốn ở bên cạnh ngài công tác thêm một khoảng thời gian, không đi ra ngoài quá sớm. Tôi cảm thấy mình đã học tập được khá tốt, thế nhưng đi ra ngoài mới biết những gì mình học được vẫn còn quá ít. Nếu như tôi có thể tiếp tục ở lại rèn luyện thêm hai năm ở bên cạnh ngài, như vậy cũng sẽ không có vài phần khó xử khi xử lý công tác như lúc này.

- Giang Vĩ, điều cậu cần bây giờ là ổn định, cần phải học tập kinh nghiệm ở Nam Giang, làm tốt công tác vài năm, tạo ra thành tích để lãnh đạo thấy rõ ràng, chỉ như vậy cậu mới có được cơ sở để tiến lên về sau này. Vương Tử Quân nhấp một ngụm trà rồi cười nói: - Hai năm sau chờ quy chế trao đổi cán bộ giữa tỉnh Mật Đông và Nam Giang được kiện toàn, tôi sẽ cho cậu đến Mật Đông phát lực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.