- Nghe nói cục quản lý đô thị chuẩn bị tiến hành đổi cây Ngô Đồng trên đường thành cây Bạch Quả. Bí thư Kim đứng trên hội nghị phê bình hành vi lãng phí tài nguyên của cục quản lý đô thị, cũng yêu cầu cục trưởng cục quản lý đô thị kiểm điểm phê bình. Nghiêm Khâm Binh nói đến đây thì cười nói: - Nghe nói hai ngày trước chủ tịch thành phố Rừng Mật kiểm tra phương diện xây dựng thành phố, nói rằng thành phố Rừng Mật là tỉnh thành, cần phải đề cao chất lượng đô thị.
Vương Tử Quân uống một hớp nước mà không nói lời nào, hắn cảm thấy Kim Chính Thiện phê bình không sai, dù cây Ngô Đồng ở thành phố Rừng Mật cũng không phải giống cây tốt, thế nhưng đã có lịch sử vài chục năm. Mỗi khi đến mùa hè thì cây xanh tươi tốt giống như một cái ô màu xanh che nắng cho cả thành phố Rừng Mật.
Nhưng Vương Tử Quân cũng không tỏ thái độ, hắn hiểu Nghiêm Khâm Binh muốn nói ra những lời này có ý nghĩ gì. Mình và Nguyễn Chấn Nhạc có kinh nghiệm từng công tác với nhau, chỉ sợ nó không gạt được người trong tỉnh, còn trong tỉnh có bao nhiêu người hữu tâm như vậy, Vương Tử Quân không dám cam đoan là mười phần, thế nhưng ít nhất cũng có chín phần có tâm tư như vậy.
Vương Tử Quân cười cười rồi thay đổi chủ đề, Nghiêm Khâm Binh căn bản cũng đạt được mục đích của mình, khi thấy Vương Tử Quân nói sang chuyện khác thì cũng nhanh chóng đi theo.
Sau khi Nghiêm Khâm Binh bỏ đi thì Cổ Dương đi vào phòng, thông qua một khoảng thời gian cố gắng thì Cổ Dương cảm thấy chủ tịch Vương vẫn không thay người, điều này làm cho hắn cảm thấy vui mừng, đồng thời cũng có ý chí chiến đấu rất mạnh mẽ.
Đây là một bắt đầu tốt, hắn còn phải làm tốt cả quá trình sau này, hắn cần phải biểu hiện cho thật tốt.
Sau khi thu dọn bàn trà, Cổ Dương khẽ báo cáo với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, chủ tịch Nguyễn của thành phố Rừng Mật muốn báo cáo công tác với ngài.
Cổ Dương là một người hữu tâm, hắn biết rõ trước kia chủ tịch Nguyễn này từng làm việc với chủ tịch Vương, hơn nữa khi đó chủ tịch Nguyễn còn là thượng cấp của chủ tịch Vương, đáng tiếc là bây giờ vị trí của hai người đã thay đổi quá lớn.
Nguyễn Chấn Nhạc muốn báo cáo công tác với mình, Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi gật đầu nói: - Cậu sắp xếp thời gian đi.
- Vâng. Cổ Dương đồng ý một tiếng, sau đó chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Khi hắn chuẩn bị đi ra, Vương Tử Quân chợt nói: - Cậu nói chủ tịch Nguyễn đi vào một chuyến, cậu nói với anh ấy là chuyện tôi nói anh ấy thực hiện thế nào rồi?
Cổ Dương không rõ Vương Tử Quân hỏi điều gì, thế nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là hắn phải truyền đạt chỉ thị của Vương Tử Quân xuống.
Đã ba tuần qua đi mà Hà Kiến Chương vẫn không thể nào cho ra một đề cử phù hợp với vị trí thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, cũng không phải là hắn không tim được người thích hợp, chủ yếu là hắn không muốn đề cử.
Anh Hà này cũng đúng là, cảm thấy mình đang cho ra thuốc thử sao? Vương Tử Quân cảm thấy người thích hợp với vị trí này là không nhiều, cho nên hắn chuẩn bị cho Hà Kiến Chương đề cử người phù hợp, thế nhưng Hà Kiến Chương tiếp nhận nhiệm vụ mà mãi không nói lời nào.
Vương Tử Quân bỏ qua ý nghĩ về Hà Kiến Chương, hắn quay sang nghĩ về Nguyễn Chấn Nhạc. Sau khi Nguyễn Chấn Nhạc đi vào Mật Đông thì Vương Tử Quân chỉ gặp mặt một lần, nếu so sánh với năm xưa thì Nguyễn Chấn Nhạc bây giờ đã trưởng thành nhiều hơn, căn bản cũng bày ra thái độ cung kính phù hợp khi đối diện với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân căn bản cũng khá chú ý đến công tác của Nguyễn Chấn Nhạc, nhìn từ các tin tức truyền đến thì Nguyễn Chấn Nhạc cũng còn chưa mở được cục diện công tác ở Rừng Mật. Chưa nói đến phương diện thành phố Rừng Mật không phải là địa bàn của Nguyễn Chấn Nhạc, căn cứ vào trí tuệ chính trị thì Nguyễn Chấn Nhạc vẫn kém xa Kim Chính Thiện.
Đồng thời Nguyễn Chấn Nhạc lại đi khá gần Văn Thành Đồ, nghe nói Nguyễn Chấn Nhạc còn mở tiệc ở nhà để mời Văn Thành Đồ.
Khi Vương Tử Quân đang suy nghĩ về Nguyễn Chấn Nhạc, có một hội nghị đang được tổ chức trong khu văn phòng ủy ban nhân dân thành phố Rừng Mật. Đây là hội nghị thường vụ ủy ban nhân dân thành phố, người chủ trì tất nhiên là quyền chủ tịch Nguyễn Chấn Nhạc.
Nguyễn Chấn Nhạc là quyền chủ tịch thành phố Rừng Mật, hắn căn bản rất muốn làm ra vài thành tích, dù sao thì thành tích như vậy cũng có lợi cho uy vọng của hắn ở Rừng Mật, hơn nữa thời đại bây giờ cũng không ai cảm thấy khó chịu vì mình có quá nhiều thành tích.
- Chủ tịch Nguyễn, tôi cảm thấy lời đề nghị sửa đổi xây dựng thành phố Rừng Mật bây giờ cũng không thích hợp với thành phố Rừng Mật, có nhiều thành phố khi xây dựng cho ra nhiều thành tích không nhỏ, thế nhưng chúng ta cần nhập gia tùy tục. Thành phố Rừng Mật không phải là địa phương nhỏ, chúng ta ở gần cấp ủy chính quyền tỉnh, làm việc gì cũng phải cực kỳ cẩn thận. Phó chủ tịch thường vụ Tiếu Tự Lực xoay xoay cây bút trong tay rồi lớn tiếng nói: - Tục ngữ có câu: Thổ nhưỡng một vùng cho ra một hạng người, thế nhưng ai tiến bước cũng phải gặp khó khăn, chúng ta cần phải học tập người khác, thế nhưng nhất định phải kết hợp với tình hình thực tế của mình mới được.
- Tôi tin tưởng các đồng chí của chúng ta đều có tâm tư sáng tạo sự nghiệp, thế nhưng vì chưa nắm rõ thực tế mà cố gắng duy trì, như vậy sẽ dễ xảy ra vấn đề. Tiếu Tự Lực nói hết lời thì một vị phó chủ tịch thường ủy tên là Lý Đại Quân đã nói: - Tôi đồng ý với ý kiến của chủ tịch Tiếu, có nhiều chuyện chúng ta không phải nhìn vào thấy người ta phát triển tốt đẹp thì rập khuôn làm theo được, vẽ hổ không thành lại ra chó, những chuyện như thế này là quá nhiều rồi.
Sau đó có vài vị phó chủ tịch khác lên tiếng, tuy nội dung cũng không giống nhau thế nhưng ý nghĩa của nó chỉ có một, đó là không tán thành đề xuất đẩy mạnh xây dựng thành phố của Nguyễn Chấn Nhạc, yêu cầu chủ tịch Nguyễn khi cho ra bất kỳ đề xuất gì cũng phải chú trọng thực tế.
Nguyễn Chấn Nhạc căn bản rất mất hứng với những lời phát biểu như vậy, hắn biết rõ ý nghĩ thực tế của những người này là gì. Bọn họ chỉ là lấy cớ mà thôi, thực tế cũng không phải là Nguyễn Chấn Nhạc không hiểu rõ tình huống.
Lời đề nghị đầu tiên của mình sau khi làm chủ tịch thành phố Rừng Mật cứ như vậy mà bị đám người kia đánh tan tành, tất nhiên Nguyễn Chấn Nhạc sẽ không úuốnn tiếp nhận kết quả này, hắn muốn cưỡng chế thông qua ý kiến của mình.
Nhưng lý trí nói cho Nguyễn Chấn Nhạc biết mình không được làm như vậy, vì ở thành phố Rừng Mật không phải chỉ có một mình hắn là chủ tịch, còn có cả bí thư thị ủy Kim Chính Thiện. Nếu như mình cưỡng chế thông qua đề nghị này, chỉ sợ sẽ bị bắn ngược ở trong tay Kim Chính Thiện. Như vậy không khác nào Kim Chính Thiện ném đạn dược vào tay mình.
Kim Chính Thiện có ý nghĩ không hay về mình, đây là kết luận có từ khá sớm của Nguyễn Chấn Nhạc. Những ngày qua Kim Chính Thiện tỏ ra cực kỳ khách khí với mình, thế nhưng ở những phương diện khác thì liên tục chèn ép.
Kim Chính Thiện là thường ủy tỉnh ủy, lại là bí thư thị ủy Rừng Mật quá lâu năm, Nguyễn Chấn Nhạc cảm thấy mình khó thể nào hoàn thủ được.
Còn Kim Chính Thiện vì sao lại xử khó với mình, Nguyễn Chấn Nhạc căn bản cũng hiểu rõ ràng. Kim Chính Thiện là người của Vương Tử Quân, người ta có cơ hội tốt để biểu hiện sự trung thành với Vương Tử Quân, sao không nắm chặt được?
- Được rồi, vậy thì chúng ta chờ tan họp rồi thảo luận sau. Nguyễn Chấn Nhạc phất tay với một vị phó chủ tịch còn định lên tiếng, hắn trầm giọng nói.
Tuy Nguyễn Chấn Nhạc nói những lời này có vẻ rất khí phách, thế nhưng hắn lại hiểu rõ, chính mình căn bản thất bại ở sự kiện này. Mình là lãnh đạo đứng đầu một ban ngành thế nhưng không quán triệt được ý chỉ của mình, như vậy thì có gì là thắng lợi? Căn bản là không ra gì.
Đi ra khỏi phòng thì Nguyễn Chấn Nhạc thu hồi gương mặt tươi cười, thư ký đi theo sau lưng phát hiện gương mặt chủ tịch cực kỳ căng cứng.
Sau khi đi về phòng làm việc của mình, Nguyễn Chấn Nhạc lúc này căn bản khó thể nào bình tĩnh. Hắn nghĩ đến câu chuyện của Dương Độ Lục với mình trước khi đến tỉnh Mật Đông, khi đó hắn cảm thấy Dương Độ Lục đã khá mỏi mệt.
Dương Độ Lục đã già rồi! Nhìn mái tóc hoa râm của Dương Độ Lục thì Nguyễn Chấn Nhạc thật sự sinh ra ý nghĩ này. Trước mặt hắn thì Dương Độ Lục như một người khổng lồ, mỗi lần gặp mặt đều cực kỳ phấn chấn, có lực lượng dùng không hết.
Nhưng khi đó lại là lần đầu tiên Dương Độ Lục cho Nguyễn Chấn Nhạc cảm giác mỏi mệt, mặc dù hắn có chút không thoải mái thế nhưng lại đổi nó thành sự thông cảm.
- Chấn Nhạc, tôi biết cậu không muốn đến Mật Đông, thế nhưng bây giờ thật sự không còn vị trí nào tốt. Nếu cậu cứ mãi mất thời gian ở địa phương không ra gì, tôi cảm thấy không bằng cậu đến thành phố Rừng Mật công tác, làm chủ tịch thành phố Rừng Mật cũng không tồi. Dương Độ Lục cũng không khách sáo mà trực tiếp đi vào vấn đề.
Nguyễn Chấn Nhạc do dự giây lát rồi nói ra lo lắng của mình: - Tôi biết lãnh đạo muốn tốt cho tôi, nhưng Mật Đông còn có Vương Tử Quân, tôi cảm thấy mình công tác dưới tay người này là cực kỳ không tốt.
- Ôi, nếu như có thể nói, tôi cũng không muốn cho cậu đến Mật Đông, nhưng bây giờ nếu cậu không đi xuống, thế sự sẽ thay đổi, lý lịch của cậu đã quá đủ, hơn nữa cũng không phải một mình cậu ngồi chờ, cậu có hiểu không? Thế nên cậu nên nắm bắt nhanh nhạy những thứ nên thuộc về mình. Gương mặt Dương Độ Lục khá bình thản, thế nhưng Nguyễn Chấn Nhạc nghe vào tại lại có hương vị đặc thù.
Hương vị này làm cho Nguyễn Chấn Nhạc không thoải mái, nhưng hắn không có cách nào đối mặt, chỉ có thể nói: - Tôi nghe lời ngài.
- À, đúng rồi, cậu nên nhớ kỹ một việc, không có đối thủ vĩnh viễn, cũng không có bạn bè vĩnh viễn. Dù năm xưa cậu và Vương Tử Quân có vài phân tranh chấp, thế nhưng dù thế nào cũng có kết giao. Người kia tương lai vô hạn, chỉ cần không đi sai đường, hầu như không ai có thể cản chân được cậu ấy. Lời nói của Dương Độ Lục làm cho Nguyễn Chấn Nhạc rơi vào trầm ngâm, tuy hắn cực kỳ đố kỵ Vương Tử Quân, thế nhưng không thể không thừa nhận người này luôn làm mình sợ hãi. Năm xưa mình khởi điểm cao hơn Vương Tử Quân, thế nhưng bây giờ người kia đã là lãnh đạo một tỉnh, mình vẫn chỉ còn là một cán bộ cấp giám đốc sở mà thôi.
Chưa nói đến những thứ gì khác, như vị trí của mình bây giờ, căn bản có chênh lệch quá lớn với Vương Tử Quân, thậm chí là cả đời này khó theo kịp.
- Ngài cảm thấy khả năng Vương Tử Quân vướng vào sai lầm có lớn không? Nguyễn Chấn Nhạc do dự giây lát rồi khẽ hỏi Dương Độ Lục.
Dương Độ Lục nhìn thoáng qua Nguyễn Chấn Nhạc, lão cảm thấy Nguyễn Chấn Nhạc cực kỳ không cam lòng. Lão căn bản có vài phần tán thưởng sự bất khuất của Nguyễn Chấn Nhạc, đó là sự tán thưởng mà con trai của lão căn bản không có được.
Nhưng bây giờ Nguyễn Chấn Nhạc mở miệng làm cho Dương Độ Lục có vài phần thất vọng, lão chỉ có thể lên tiếng: - Hầu như là không thể.