Phía dưới có hai người có khả năng, hơn nữa hai người kia căn bản là không phải thuộc về phía mình, điều này thật sự làm cho người ta cảm thấy bức bối. Tuy nói lần này Hào Nhất Phong căn bản là không chen tay
vào được, thế nhưng điều làm lão cảm thấy uất ức cũng không phải là
phương diện này, mà là sự việc này căn bản không nằm trong tầm khống chế của lão.
Các vị bí thư thành phố phát triển kinh tế tiến vào trong ban ngành thường ủy tỉnh ủy, đây thật sự là một cơ hội tốt để cho chính một vị bí thư tỉnh ủy có thể khẳng định quyền uy của mình. Nhưng
Hào Nhất Phong lại cảm thấy mình căn bản là ngồi không ở sự kiện này.
Hào Nhất Phong nhìn qua thì là người có quyền quyết định, hơn nữa lãnh
đạo trung ương cũng cho lão tín nhiệm rất lớn. Nhưng lão biết rõ chỉ cần mình có biểu hiện vượt rào, như vậy sẽ tiếp nhận lấy đả kích từ tuyến
trên. Nếu như bọn họ tình nguyện, sợ rằng sẽ có thể ép mình lăn qua lăn
lại cả trăm lần.
- Từ khi nào Vương Tử Quân được bên trên coi trọng như vậy chứ?
Hào Nhất Phong thầm nói một câu bất mãn, đúng lúc này lão nghe thấy
tiếng nước tí tách, thế là đưa mắt nhìn lại, phát hiện chậu hoa mình
thích nhất đã bị tưới tràn trề.
"Trời, sao lại không chú ý như vậy?"
Hào Nhất Phong tranh thủ chọn phương pháp xử lý, thế nhưng đã rất chậm, nước đã chảy đầy xuống sàn.
Nước cuốn theo đất chảy xuống sàn nhà, thế là sàn nhà biến thành màu
vàng, điều này làm cho tâm tình của Hào Nhất Phong càng thêm không xong. Lão cố tình gọi điện thoại cho thư ký đến xử lý tình huống, thế nhưng
thầm nghĩ không nên làm to chuyện, tự mình xử lý là được rồi.
Sau khi làm xong công tác lau dọn, Hào Nhất Phong ngồi xuống bàn làm
việc của mình, lão nhìn hai cái tên trên mặt bàn, thế là hai hàng lông
mày khẽ nhíu chặt.
Phòng tổ chức vốn là một đơn vị nên nằm
trong tầm khống chế của Hào Nhất Phong, thế nhưng đáng tiếc bây giờ
người đứng đầu phòng tổ chức lại là người của Thạch Kiên Quân. Người phụ trách công tác tổ chức là phó bí thư Đường Cảnh Ung, người này càng
không phải đứng về một phía với mình. Mỗi lần nghĩ như vậy thì Hào Nhất
Phong hầu như sinh ra cảm giác bị phỏng.
Nhưng lần này Lữ Tiến Binh sẽ báo cáo với mình như thế nào?
Trong đầu lóe lên vài ý nghĩ, Hào Nhất Phong nghĩ đến Lữ Tiến Binh mà
gương mặt không khỏi biến thành màu đen. Lữ Tiến Binh là một cán bộ đến
từ ủy ban cải cách trung ương, có không ít người quen ở thủ đô, có lẽ
lúc này cũng căn bản là không dễ chịu chút nào.
Hào Nhất
Phong nghĩ đến tình huống Lữ Tiến Binh chắc chắn đang bị đám người vây
quanh tấn công mãnh liệt, thế là tâm tình của lão chuyển biến tốt hơn
một chút.. Nhưng lão lại thầm khinh bỉ suy nghĩ của mình, lão là bí thư
tỉnh ủy, nếu cứ nghĩ mãi về những chuyện nhỏ nhặt thế này thì căn bản là không nên.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa khẽ truyền
đến, Hào Nhất Phong có hơi nhíu mày, lão không thích có người quấy rầy
mình vào lúc này. Khi lão có chút bất mãn với thư ký của mình, ánh mắt
mơ hồ nhìn lên đồng hồ.
Tám giờ năm phút, xem ra thời gian trôi qua quá nhanh.
Hào Nhất Phong thầm cảm khái một câu, sau đó trầm ngâm giây lát, cuối cùng lạnh giọng nói một câu mời vào.
Thư ký Tiểu Lý nhanh chóng đi đến bên cạnh Hào Nhất Phong, hắn cầm
trong tay một phần văn kiện, nhanh chóng báo cáo những sắp xếp công tác
hôm nay cho lãnh đạo của mình.
- Khi nào trưởng phòng Lữ đến?
Hào Nhất Phong nghe xong thì khẽ hỏi.
- Vừa rồi trưởng phòng Lữ gọi điện thoại đến, nói là mười phút sau sẽ đến.
Tiểu Lý thầm lau mồ hôi rồi khẽ nói.
Hào Nhất Phong không nói gì thêm, lão vùi đầu xem văn kiện. Tiểu Lý thở dài một hơi, hắn khẽ rời khỏi phòng làm việc của bí thư Nhất Phong.
Mười phút sau trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Lữ Tiến Binh đi đến phòng
làm việc của bí thư Hào Nhất Phong. Lữ Tiến Binh là một vị trưởng phòng
tổ chức theo sát tiến độ của chủ tịch Thạch Kiên Quân, điều này làm cho
Hào Nhất Phong là bí thư tỉnh ủy cảm thấy không thoải mái.
Nhưng khi nhìn thấy Lữ Tiến Binh thì Hào Nhất Phong lộ ra nụ cười bình
dị gần gũi. Sau khi mời Lữ Tiến Binh đi đến ngồi xuống đối diện bàn làm
việc, Hào Nhất Phong chợt cười nói:
- Trưởng phòng Tiến Binh, anh cũng nên đưa em dâu đến đây là hơn. Đến độ tuổi của chúng ta, nếu cứ
tiếp tục làm đàn ông độc thân thì thật sự không khác gì đang chịu tội.
Trên mặt Lữ Tiến Binh lộ ra nụ cười sáng lạn, hắn chợt dùng giọng ảo não nói:
- Bí thư Nhất Phong, vẫn là ngài hiểu tôi, tất nhiên tôi đã sớm có ý
nghĩ muốn điều cô ấy đến, thế nhưng cô ấy căn bản chỉ quan tâm đến cháu
nội, vứt tôi sang một bên, tôi cũng không có biện pháp nào cả.
- Ha ha, nếu không thì tôi sẽ làm công tác tư tưởng đưa cả bà và cháu
đến Sơn Nam? Tuy tỉnh Sơn Nam chúng ta không bằng thủ đô, thế nhưng
phương diện cuộc sống cũng là rất tốt.
Hào Nhất Phong nói rồi ném cho Lữ Tiến Binh một điếu thuốc.
Lữ Tiến Binh hút thuốc cũng không phải quá nhiều, hắn cầm lấy thuốc không hút, lại cười nói:
- Bí thư Nhất Phong, trước đây ít năm tôi hút thuốc rất nhiều, nhưng
sau khi nhận lấy lệnh giới nghiêm, tuy đơn giản nhưng lại có tác dụng.
- Ôi, anh nói tôi nghe xem, nếu như thật sự có tác dụng, như vậy sẽ phổ biến rộng trong ban ngành, sẽ tiêu diệt những kẻ nghiện thuốc đang phát triển quá mạnh.
Hào Nhất Phong đang định đốt thuốc, sau khi nghe Lữ Tiến Binh nói như vậy thì không khỏi có chút hứng thú.
- Phương pháp này tôi lấy được khi công tác ở tỉnh Thanh Hải, khi hút
thuốc thì đặt vào trong tay, chỉ nhìn mà không hút, như vậy sẽ nhịn được một chút. Sau đó không nhịn được thì lấy ra ngửi mùi thuốc, sẽ kéo dài
được chút thời gian, cuối cùng nếu thật sự không nhịn được thì mới hút.
Lữ Tiến Binh nói xong thì nở nụ cười tự chế giễu, sau đó thẹn thùng nói:
- Phương pháp này thực tế cũng chỉ là kéo dài thời gian, nhưng thời gian càng dài thì hút thuốc sẽ ít đi.
Kéo dài thời gian? Hào Nhất Phong nhìn gương mặt của Lữ Tiến Binh, thế là hai mắt chợt xoay chuyển, trong miệng cười nói:
- À, biện pháp là rất tốt, đáng giá mở rộng.
Hai người nói đùa vài câu, sau đó Hào Nhất Phong chợt thay đổi chủ đề:
- Trưởng phòng Tiến Binh, các anh có nhân tuyển gì cho chỉ thị đẩy bí thư thị ủy tiến vào thường ủy tỉnh ủy?
Vẻ mặt Lữ Tiến Binh chợt trở nên ngưng trọng, hắn ngồi đoan chính trước bàn làm việc của bí thư Hào Nhất Phong, sau đó trầm giọng nói:
- Phòng tổ chức chúng tôi đã tổ chức họp bàn với sự kiện này, sau đó tiến hành nghiên cứu. Dựa theo tinh thần chỉ thị của trung ương, chúng tôi
cảm thấy đồng chí Vương Tử Quân của thành phố La Nam và đồng chí Nguyễn
Chấn Nhạc của thành phố Đông Bộ là phù hợp với tinh thần văn kiện nhất.
Lữ Tiến Binh trả lời không vượt ra ngoài dự đoán của Hào Nhất Phong, Lữ Tiến Binh đã nói ra hai nhân tuyển là Vương Tử Quân và Nguyễn Chấn
Nhạc. Xem ra sự kiện này Lữ Tiến Binh cưỡi ngựa nhẹ đi đường quen, cực
kỳ lão luyện.
Nhưng chỉ cần nhìn vào cách sắp xếp khi nói ra
danh sách nhân tuyển là biết ngay Lữ Tiến Binh đang nghiêng về phía giúp đỡ cho Vương Tử Quân.
Hào Nhất Phong sờ lên đầu, lão chợt khẽ nói:
- Hai đồng
chí này là rất tốt, hơn nữa công tác hai năm qua đã biết rõ tròn méo.
Vấn đề là phương diện tiến vào thường ủy tỉnh ủy căn bản làm cho người
ta cảm thấy khó thể phân định, khó thể nói là lấy hay bỏ.
Lữ
Tiến Binh nghe lời nói của Hào Nhất Phong mà không nói tiếp, hắn dù đã
có lựa chọn một trong hai nhân tuyển của mình, thế nhưng hắn căn bản
không thể bày tỏ thái độ trước mặt bí thư Nhất Phong cho được.
Nhưng Hào Nhất Phong cũng không buông tha cho Lữ Tiến Binh, lão cầm bật lửa đốt thuốc hít một hơi, sau đó nói:
- Cho dù khó lựa chọ thì chúng ta vẫn phải chọn ra một trong số hai vị
đồng chí này. Trưởng phòng Tiến Binh, anh cảm thấy lựa chọn ai thì tốt
nhất?
- Dựa theo tinh thần văn kiện của thượng cấp thì phải chọn ra người ưu tú nhất.
Lữ Tiến Binh trả lời không chút do dự, nói năng cực kỳ khí phách, thế nhưng câu trả lời lại căn bản là không quá rõ ràng.
Hào Nhất Phong cười cười, tâm tình muốn tham khảo Lữ Tiến Binh đã biến
mất không còn chút nào, thế nên cũng không tiếp tục truy vấn. Hắn biết
rõ dù là mình nói thế nào cũng vô dụng, trưởng phòng Lữ Tiến Binh sẽ căn bản không bao giờ biểu hiện thái độ của mình. Nếu một khi có quyết định mở hội nghị thường ủy, như vậy đối phương mới chịu để lộ thái độ.
Không phải là người của mình, căn bản là không dễ sử dụng.
Hào Nhất Phong đã sớm có ý nghĩ chuyển dời vị trí của Lữ Tiến Binh, bây giờ đối thoại với Lữ Tiến Binh một phen, càng cảm thấy ý nghĩ này cực
kỳ bức thiết, càng mạnh mẽ. Lão cười cười nói với Lữ Tiến Binh:
- Vậy thì chúng ta nghiêm khắc chứng thực tinh thần văn kiện của lãnh
đạo, đợi đến khi mở hội nghị thường ủy thì trưng cầu ý kiến các đồng chí khác.
Sau khi nói về vài sự kiện khác, Lữ Tiến Binh rời khỏi phòng làm việc của bí thư Hào Nhất Phong. Hào Nhất Phong nhìn văn kiện
mà Lữ Tiến Binh để lại, thế là trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ.
Trưởng ban Dương còn chưa có chỉ thị gì với sự kiện này, chính mình nên xử lý hai người bọn họ ra sao?
- Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, Hào Nhất Phong thu lại những ý nghĩ trong lòng, lúc này mới trầm giọng nói:
- Vào đi.
Người đi vào là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Quan Vĩnh Hạ, lúc này
trên mặt thư ký trưởng Quan có chút hưng phấn. Sau khi đi vào trong
phòng làm việc của bí thư Nhất Phong, hắn không nhịn được dùng giọng
hưng phấn nói:
- Bí thư Nhất Phong, có một tin tức tốt.
Hào Nhất Phong nhìn vẻ mặt của Quan Vĩnh Hạ mà chợt sững sờ. Lão biết
rõ tính cách của Quan Vĩnh Hạ, nếu đối phương vui vẻ như vậy, tin tức sẽ không phải quá đơn giản.
- Là việc gì?
Hào Nhất Phong áp chế cảm giác xúc động của mình, sau đó trầm giọng nói.
- Bí thư Nhất Phong, ngài xem đây là cái gì?
Quan Vĩnh Hạ nói rồi đặt một phần văn kiện mới được in ra lên bàn làm việc của Hào Nhất Phong.
Vẻ mặt Hào Nhất Phong liên tục biến đổi, lão lật qua lật lại văn kiện,
tốc độ thật sự rất nhanh. Quan Vĩnh Hạ luôn quan sát vẻ mặt của bí thư
Nhất Phong, khi thấy bí thư cực kỳ chú tâm thì cảm thấy lần này mình xem như thành công. Dù Vương Tử Quân và Nguyễn Chấn Nhạc căn bản không phải là nhân tuyển tốt và đặc biệt không phải là người của Hào Nhất Phong,
nhưng nếu so với Vương Tử Quân, Hào Nhất Phong vẫn có chút hảo cảm với
Nguyễn Chấn Nhạc.
Dù sao Vương Tử Quân cũng là người liên tục khiêu chiến với uy quyền
của bí thư Hào Nhất Phong trong tỉnh Sơn Nam, cũng là vì Vương Tử Quân
mà đám thường ủy vốn vây quanh bí thư Nhất Phong đã mất đoàn kết chia ra làm ba phần. Dù Hào Nhất Phong là người có lòng dạ rộng lớn thì cũng
làm sao có thể tha thứ cho một hạng người kiêu ngạo không tuân theo chỉ
thị như vậy được?
Nếu như tất cả là sự thật, như vậy sẽ là
một tình huống rút củ cải kéo theo cả bùn đất với Vương Tử Quân, xem như gặp tai ương ngay tại vị trí bí thư thị ủy.
- Vĩnh Hạ, thứ này lấy ở đâu ra?
Hào Nhất Phong trầm ngâm giây lát rồi mới trầm giọng hỏi Quan Vĩnh Hạ.
Quan Vĩnh Hạ bây giờ cũng nghĩ đến thái độ của bí thư Hào Nhất Phong
với sự việc này, hắn chợt không kịp phản ứng. Nhưng hắn là người đi theo bí thư Hào Nhất Phong nhiều năm, hắn chỉ ngây người rồi trầm giọng nói:
- Bí thư Nhất Phong, chính là các đồng chí văn phòng tỉnh ủy lấy được từ trên inte.
- Những lời kia căn bản là bình luận trên inte, tôi đã xem xết qua,
chúng rất bất lợi cho hình tượng của tỉnh Sơn Nam. Vì sợ công tác của
lãnh đạo tỉnh ủy sẽ rơi vào thế bị động, thế cho nên tôi mới cho người
in ra và đưa đến đây.
Quan Vĩnh Hạ trả lời làm cho Hào Nhất Phong cực kỳ hài lòng, tuy là hoạt động không hay nhưng có ý toàn cục, những
câu nói đầy ý nghĩa của Quan Vĩnh Hạ thật sự là rất tuyệt. Hào Nhất
Phong cười nói với Quan Vĩnh Hạ:
- Vĩnh Hạ, tính mẫn cảm chính trị của anh rất mạnh, thứ này rất tốt.
Quan Vĩnh Hạ vốn tưởng rằng Hào Nhất Phong sẽ có sắp xếp cho mình, nhưng sau khi nói một câu thì căn bản không nói gì thêm.
Quan Vĩnh Hạ nhìn gương mặt tiếp tục trở nên âm trầm của bí thư Hào
Nhất Phong, hắn vốn có lời để nói nhưng lại chỉ có thể thầm nuốt xuống
bụng. Kinh nghiệm nhiều năm nói cho hắn biết, lúc này bí thư Nhất Phong
giống như đang chuẩn bị cho ra một hành động lớn gì đó.
- Thanh niên bây giờ ra tay thật sự vừa hung ác vừa chuẩn, căn bản là không đổ máu không chịu bỏ qua.
Hai phút sau Hào Nhất Phong ngẩng đầu lên, lão dùng giọng có vài phần cảm khái, cũng giống như đang nói với Quan Vĩnh Hạ.
Quan Vĩnh Hạ hiểu thanh niên bây giờ trong lời nói của bí thư Hào Nhất
Phong là ai. Thật ra sau khi nhìn xu thế mạnh mẽ trên inte, khi thấy
quần chúng nhân dân kích động vì tham quam, Quan Vĩnh Hạ đã nghĩ đến một người, chính là viên cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi của thành phố Đông Bộ.
Người đứng phía sau đâm cho Vương Tử Quân một đao trí mạng chỉ có thể là Nguyễn Chấn Nhạc mà thôi.
Quan Vĩnh Hạ thầm nghĩ, biết đâu
không phải chỉ là đối với Vương Tử Quân, dù là bất kỳ kẻ nào đối mặt với tình huống hủy diệt như vậy cũng cảm thấy cực kỳ kinh hồn sợ hãi.
Quan Vĩnh Hạ cũng rất tán thành những lời cảm khái của bí thư Hào Nhất
Phong, một đao chém xuống sẽ thấy máu. Lần này Nguyễn Chấn Nhạc công
kích Vương Tử Quân không chỉ muốn giành vị trí, còn muốn trực tiếp đánh
cho Vương Tử Quân rơi vào chín tầng địa ngục.
- Bí thư Hào, chúng ta không phải...
Quan Vĩnh Hạ cũng không nói hết lời, hắn tin Hào Nhất Phong sẽ hiểu ý của mình.
Hào Nhất Phong khoát tay áo nói:
- Chờ chút.
"Chờ chút?"
Quan Vĩnh Hạ nhìn vẻ mặt càng thêm nghiên túc của Hào Nhất Phong, lại
nhìn bộ dạng trầm ngâm không nói của Hào Nhất Phong, hắn đã hiểu tâm ý
của Hào Nhất Phong.
- Bất cứ chuyện gì cũng phải làm theo quy củ.
Hào Nhất Phong nói xong những lời này thì ném tờ giấy trong tay xuống đống văn kiện trước mặt.
"Làm theo quy củ?"
Quan Vĩnh Hạ nghe bốn chữ được nói ra từ miệng lãnh đạo, càng nghĩ càng thấy có hương vị. Lúc này Hào Nhất Phong tuy rất muốn trực tiếp nắm bắt Vương Tử Quân, thế nhưng sau lưng Vương Tử Quân có người trợ giúp, vì
thế nên áp dụng phương án lấy tĩnh chế động, cứ dựa theo quy củ. Như vậy chẳng những đạt được mục đích, thậm chí còn làm cho chính mình không bị dính bùn.
- Bí thư Hào, tôi biết nên làm gì.
Quan
Vĩnh Hạ rời khỏi phòng làm việc của bí thư Hào Nhất Phong, giống như
chưa từng có sự việc gì phát sinh, nhưng khi hắn đi lại, cả tòa nhà văn
phòng tỉnh ủy giống như được bao bọc trong bầu không khí đặc biệt.
Hào Nhất Phong chậm rãi thưởng thức ly trà ngon. Vừa rồi lão còn cảm
thấy lao lực quá độ, bây giờ báo cáo của Quan Vĩnh Hạ làm cho lão sinh
ra hy vọng, thầm nghĩ cứ để cho đám người kia quấn lấy nhau thôi.