Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1326: Chương 1326: Nâng tay đánh lên mặt.




Rất nhiều nơi hai vị lãnh đạo đứng đầu đảng ủy và chính quyền căn bản có hiện tượng bất hòa, tổ chức sao lại không biết? Thật ra cũng không làm quá gắt, vì khi thượng tầng phân phối cán bộ thì cũng không có xu hướng cho hai vị lãnh đạo đảng ủy và chính quyền cùng một tuyến. Nếu hai người bọn họ đồng tâm hiệp lực duy trì công tác thì căn bản tất cả đều vui vẻ; nhưng nếu như hai người đều cùng một giuộc tư lợi cá nhân thì sao? Như vậy bọn họ sẽ làm cho ban ngành của mình vững như thép, bọn họ sẽ cùng nhau cộng hưởng lợi ích ở địa phương của mình, lãnh đạo thượng tầng sẽ mất đi lực khống chế với nơi này.

Ban ngành Nam Giang cũng không ngoại lệ, mặc dù Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong căn bản không đồng bộ, thế nhưng lãnh đạo thượng tầng căn bản cũng không có ý nghĩ muốn động vào. Cũng may hai người đều chú ý đại cục, ở những chuyện không liên quan đến tư lợi bản thân, bọn họ căn bản đều khá ăn ý.

Chử Vận Phong thấy Diệp Thừa Dân tỏ thái độ thì tranh thủ thời gian gật đầu nói: - Bí thư Diệp nói rất đúng, điều chỉnh cương vị của đồng chí Lưu Thành Lâm căn bản là sai lầm, tôi làm ra quyết định này căn bản là có trách nhiệm. Lúc này chúng ta đã phát hiện ra sai lầm, như vậy nhất định phải sửa chữa.

Mặc dù không tổ chức hội nghị thường ủy thế nhưng hai vị lãnh đạo đứng đầu một tỉnh đã có khuynh hướng rõ ràng, thế cho nên chuyện này trên cơ bản được quyết định. Chử Vận Phong thầm kêu một tiếng tốt, Diệp Thừa Dân lại nói đơn giản vài câu, sau đó tiến hành trao đổi lợi ích. Chử Vận Phong có thể nói Diệp Thừa Dân không giữ gìn tôn nghiêm cho mình được sao? Vì chính Chử Vận Phong cũng không phải là một người không thể ngã đổ.

Lúc này có thể nói Diệp Thừa Dân không có tâm tư động vào Chử Vận Phong, lão đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói: - Trưởng phòng Tử Quân, tôi đại biểu cho tỉnh ủy giao toàn quyền cho anh, nhất định phải xử lý vấn đề của công ty xe hơi Đông Hồng, đảm bảo cho công ty ổn định phát triển.

Vương Tử Quân nhận quyền, hắn cũng không khách khí nói: - Bí thư Diệp, tỉnh ủy tín nhiệm tôi như vậy, tôi tất nhiên sẽ không chối từ. Nhưng trước tiên tôi phải đề nghị với lãnh đạo, tôi cho rằng muốn xử lý tốt chuyện này thì quan trọng nhất là nắm chắc công tác khôi phục vụ trí của đồng chí Lưu Thành Lâm.

Vương Tử Quân nói rồi đưa mắt nhìn Diêu Trung Tắc, cũng không nói thêm điều gì.

Lúc này Diêu Trung Tắc thật lòng cảm thấy rất thất lạc, vừa rồi Diệp Thừa Dân tỏ thái độ rõ ràng là muốn gõ lên đầu hắn. Mặc dù hắn là một người nổi lên tác dụng chủ yếu ở sự kiện này, thế nhưng người chân chính thao túng phía sau là Chử Vận Phong. Diêu Trung Tắc tin tưởng với trí tuệ của Diệp Thừa Dân, chắc chắn sẽ hiểu rõ điều này.

Nhưng Diệp Thừa Dân lại rộng lượng tha thứ cho Chử Vận Phong, giải vây cho chủ tịch Chử; còn với Diêu Trung Tắc, căn bản là chỉ hận không thể đập một gậy cho anh chết tươi, đây là cái quái gì?

Sự việc phát triển đến mức này thì dù có uất ức ra sao Diêu Trung Tắc vẫn phải che giấu trong lòng, bị động làm người chịu tội thay. Ai bảo trước đó hắn căn bản là quá nóng lòng thể hiện? Bây giờ thì tốt rồi, hắn trơ mắt nhìn Vương Tử Quân lên tiếng mà không làm gì được.

- Chuyện khôi phục công tác của đồng chí Lưu Thành Lâm, nên để cho bí thư Diêu đại biểu tổ chức đi trò chuyện với đồng chí Lưu Thành Lâm. Diệp Thừa Dân hiểu ý của Vương Tử Quân, lão dùng giọng chân thật đáng tin nói với Diêu Trung Tắc.

Diêu Trung Tắc đang cảm thấy rất bức bối, bây giờ nghe Diệp Thừa Dân nói như vậy mà thiếu chút nữa đã nghẹn ngào. Để hắn đi liên hệ với Lưu Thành Lâm, đây không phải là bắt hắn tự vung tay tát lên mặt mình sao?

Vương Tử Quân căn bản là quá âm hiểm, đừng nghĩ đối phương còn trẻ mà lầm, khi địa vị và độ tuổi tăng trưởng, người này căn bản làm quan ngày càng láu cá. Đây là hạng người có thù tất báo, thế nhưng hắn biết Vương Tử Quân là kẻ như vậy, căn bản vẫn nhắm mắt nhảy vào.

Có lẽ Vương Tử Quân này ghi hận trước đó mình đào hố hãm hại, bây giờ mình roi vào hoàn cảnh này, xem ra cũng quá bi ai. Người này có thể đi một vòng quanh miệng hố, sau đó toàn thân quay ra, bình yên vô sự ngồi nói lời chê cười, mà người rơi vào hầm chính là mình. Diêu Trung Tắc nghĩ như vậy, hắn cảm thấy bức bối khó thở nổi, chỉ cảm thấy có thêm vài tên Vương Tử Quân thì chắc chắn mình sẽ mất mạng.

Diêu Trung Tắc vừa mới mất hết tâm tư kéo Lưu Thành Lâm xuống, bây giờ lại phải mời người ta quay về, hai sự việc trái ngược căn bản làm cho người ta sinh ra những cảm thụ nói không nên lời.

Diêu Trung Tắc đưa mắt nhìn Diệp Thừa Dân, vẻ mặt Diệp Thừa Dân cực kỳ chân thật đáng tin, thế là trong lòng sinh ra vài phần e sợ. Trong lòng hắn tuy có ý nghĩ xấu xa về Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này hắn căn bản không còn lực lượng phản bác.

"Tôi làm không được!" Diêu Trung Tắc không thể nói ra câu này, Chử Vận Phong thật tâm muốn giải quyết sự kiện liên quan đến công ty xe hơi Đông Hồng, còn Diệp Thừa Dân thì căn bản là mở rộng vấn đề, không ngại giẫm cho Diêu Trung Tắc một cái. Còn Vương Tử Quân, nếu mình bị bí thư và chủ tịch tỉnh giẫm lên người, đối phương căn bản sẽ vui cười hớn hở.

Hàn Tín có thể chịu nhục chui qua háng người khác, Diêu Trung Tắc tuy không thể so sánh với Hàn Tín, thế nhưng hắn vẫn có thể nén giận với chút khuất nhục vào lúc này, vẫn có thể nuốt xuống. Không phải chỉ là gọi điện thoại nói Lưu Thành Lâm quay về làm giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng thôi sao? Không phải mất mặt một lần sao? Không là vấn đề gì cả.

Diêu Trung Tắc an ủi mình một lúc lâu, thế nhưng vẫn thấy rất chua xót. Hắn thầm nghĩ, sau này khi đào hầm cho người khác thì nhất định phải xem trước ngó sau, làm tốt đường lui cho mình, cũng không nên rơi vào kết quả như ngày hôm nay.

- Mong bí thư Diệp yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành nhiệm vụ. Diêu Trung Tắc rời khỏi phòng làm việc của Diệp Thừa Dân mà gương mặt luôn căng cứng. Vương Tử Quân với nụ cười thản nhiên luôn là hình ảnh chiếm trọn đầu óc hắn. Mặc dù người này xưa nay luôn cười tủm tỉm, giống như ai cũng là ân nhân cứu mạng, thế nhưng bộ dạng của người này hôm nay lại cực kỳ không vừa mắt. Vì sao vậy? Rõ ràng đó là nụ cười mỉa mai, tất nhên không phải là đồng tình.

- Bí thư Diêu. Trên hành lang có người khẽ chào hỏi Diêu Trung Tắc, dựa theo thói quen thường ngày thì Diêu Trung Tắc nhất định sẽ gật đầu nói một câu, nếu gặp cán bộ thanh niên thì sẽ vỗ vai đối phương dặn dò vài lời. Nhưng hôm nay hắn lại không có tâm tư quan tâm, hắn chỉ gật đầu qua loa rồi đi về phòng làm việc của mình với bước chân rối loạn.

Có một đống lớn văn kiện đặt trên bàn, bên cạnh còn có một chồng báo chí ngày hôm nay. Diêu Trung Tắc cầm lấy tờ báo mở ra xem, thấy đó là bản tin về chiếc xe Tùng Thử. Khi nhìn thấy hình ảnh đẹp đẽ của chiếc xe, Diêu Trung Tắc hổn hển vứt tờ báo xuống đất.

- Bí thư! Đúng lúc này phó thư ký trưởng Phòng Quảng Thắng đi vào, gương mặt cực kỳ cẩn thận.

Phòng Quảng Thắng nhìn tờ báo trên mặt đất mà khẽ giật mình, Diêu Trung Tắc nói với gương mặt không chút biểu cảm: - Bàn công tác này quá trơn, không biết làm từ chất liệu gì.

Phòng Quảng Thắng nhìn bàn làm việc rộng rãi của Diêu Trung Tắc, trong lòng lóe lên cảm giác đau thương, có lẽ tâm tình của bí thư Diêu lúc này là cực kỳ chán nản. Hắn nhớ rõ khi mua thiết bị văn phòng, hắn căn bản cực kỳ quan tâm đến bàn làm việc của bí thư Diêu, mà bí thư Diêu cũng cực kỳ thỏa mãn, khi đó còn điểm danh khen ngợi vị trưởng phòng sự vụ cơ quan tỉnh.

Hôm nay làm sao vậy? Phòng Quảng Thắng nghĩ đến đây mà khẽ xin chỉ thị: - Nếu không tôi đổi bàn làm việc khác cho ngài?

Diêu Trung Tắc nghe thấy Phòng Quảng Thắng nói như vậy thì tâm tình càng không xong. Chiêng trống nghe âm, lời người nghe nghĩa, rõ ràng đây là tờ báo tôi ném xuống đất, sao anh còn không hiểu? Còn nói tôi đổi bàn làm việc, hừ, anh đúng là không ra gì. Phòng Quảng Thắng ơi là Phòng Quảng Thắng, anh ngồi trên vị trí phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, chỉ sợ đây là trạm dừng cuối cùng trong tương lai chính trị của anh.

- Không cần, cứ để lại dùng. Diêu Trung Tắc nói rồi phất phất tay mất kiên nhẫn, tỏ ý cho Phòng Quảng Thắng có thể rời đi.

Phòng Quảng Thắng sở dĩ đến kịp thời như vậy chính là vì sự việc xảy ra với bí thư Diêu, lúc này sự việc được xử lý thế nào? Hắn nhìn gương mặt bực mình của Diêu Trung Tắc, thế là hiểu ra vấn đề.

Phòng Quảng Thắng muốn an ủi Diêu Trung Tắc vài câu, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào. Hơn nữa Diêu Trung Tắc là lãnh đạo đứng hàng thứ ba trong tỉnh, căn bản cực kỳ có thể diện, chính mình mở miệng an ủi chỉ sợ sẽ phản tác dụng. Sau khi xem xét lợi hại, Phòng Quảng Thắng căn bản chỉ có thể nuốt lời vào bụng.

Phòng Quảng Thắng rời đi, Diêu Trung Tắc chậm rãi ngồi xuống ghế. Dù vừa rồi Phòng Quảng Thắng lúng túng một lúc lâu không nói gì, thế nhưng biểu hiện của đối phương khá phức tạp, tất cả đều ánh vào trong mắt Diêu Trung Tắc.

Không thể ngờ hôm nay Diêu Trung Tắc mình lại luân lạc đến mức như vậy, để cho một vị phó thư ký trưởng đến mở lời an ủi, ngoài buồn cười rõ ràng chỉ còn lại bi thương. Diêu Trung Tắc ngồi trên mặt ghế, hắn bắt đầu suy nghĩ phương án đối phó. Trước đó hắn rõ ràng đào hố cho Vương Tử Quân nhảy xuống, nhưng không ngờ lại là hố chôn mình.

Diêu Trung Tắc nghĩ như vậy, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ khác. Chẳng lẽ ngay từ khi bắt đầu tán thành cho Lưu Thành Lâm tiến lên làm giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng thì Vương Tử Quân đã nghĩ đến ngày này?

Nếu thật sự là như vậy thì người kia quá đáng sợ, mặc dù Diêu Trung Tắc biết rõ mình nghĩ như vậy là quá duy tâm, thế nhưng suy đoán này vẫn mọc rễ trong đầu hắn, hắn căn bản không thể nào xóa nó đi được.

Vương Tử Quân thông qua chuyện này thì chỉ sợ vị trí sẽ càng nâng cao hơn, rất nhiều chuyện không nói ra khỏi miệng nhưng lực ảnh hưởng lại căn bản là bùng phát mạnh mẽ. Ví dụ như có một câu thế này, gió thổi vào màn đêm không tiếng động, đây chính là thứ mà Diêu Trung Tắc hắn đang nghĩ đến.

Còn chính mình thì sao? Chỉ sợ quyền lên tiếng ở tỉnh ủy sẽ càng giảm sút, thậm chí còn sinh ra kết quả đáng sợ, bị cho ra rìa. Diêu Trung Tắc nghĩ đến những điều này mà không khỏi run rẩy.

- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập phá vỡ bầu không khí yên lặng trong phòng làm việc của Diêu Trung Tắc, lúc này hắn không khỏi tiếp điện thoại mà có chút sợ hãi.

- Alo, tôi là Diêu Trung Tắc. Sau khi nghe Diêu Trung Tắc tự giới thiệu thì đầu dây bên kia vang lên tiếng cười cởi mở: - Trung Tắc à, đã lâu ngày không gặp cậu, bây giờ giọng điệu của cậu xem ra càng thêm lo lắng đấy.

Diêu Trung Tắc nghe được giọng nói quen thuộc thì càng thêm phấn chấn tinh thần, gương mặt tràn đầy nụ cười: - Chào anh Sầm, ngài vẫn khỏe đấy chứ? Nếu nói về phương diện khí thế tinh thần thì tôi còn phải học hỏi ngài nhiều hơn, vài ngày trước tôi có gọi điện thoại cho ngài, nghe chị Lưu nói anh đã đi bơi rồi.

- Tôi lui ra nhàn rỗi không có việc gì, thế cho nên tự tìm nguồn vui cho mình. Anh Sầm ở đầu dây bên kia cười hai tiếng, sau đó mới nói: - Trung Tắc, cậu còn trẻ nhưng căn bản cũng không còn nhỏ, những gì nên chú ý thì chú ý, thế nhưng cũng đừng nên quá liều mạng như cán bộ thanh niên.

Lời nói tràn đầy quan tâm của lãnh đạo cũ làm cho Diêu Trung Tắc cảm thấy trong lòng ấm áp, hắn dùng giọng hầu như là đảm bảo nói: - Cảm ơn anh Sầm quan tâm, Trung Tắc đã nhớ kỹ, vài ngày nữa có cơ hội sẽ đên nhà ngài dùng trà.

Sau khi nói vài câu về thuật dưỡng sinh, Diêu Trung Tắc chợt nghe anh Sầm dùng giọng bừng bừng khí thế nói: - Trung Tắc, Nam Giang lần này làm không tệ, đặc biệt là xe Thẩm Tiềm Thiết, căn bản là quá tốt. Hai ngày trước các ông lão chúng tôi tụ hội, tôi nói sự kiện chiếc xe Tùng Thử cho đám bạn già, ai nghe cũng cảm thấy phấn chấn tinh thần.

Diêu Trung Tắc không nghi ngờ mình có đầy đủ ý chí và độ lượng, có thể bỏ nhỏ vì lớn, căn bản cho ra hy sinh vì phát triển đại cục Nam Giang.

Diêu Trung Tắc có năng lực phán đoán rất tốt, vừa nghe thấy có liên quan đến xe Tùng Thử thì đầu đã nổ lớn, căn bản là xuất hiện khe nứt. Nhưng khi đối diện với lãnh đạo cũ, dù gì thì hắn cũng phải nói chuyện cực kỳ cung kính. Vì vậy sau khi nghe sự kiện xe Tùng Thử được đưa ra thị trường từ chính miệng anh Sầm, hắn tuy cực kỳ mất hứng nhưng cũng chỉ có thể gật đầu phụ họa.

Năm xưa vị lãnh đạo này từng chủ trì công tác của công ty xe hơi Đông Hồng, căn bản cảm thấy rất tức giận vì xe ngoại nhập chạy đầy đường, mãi luôn canh cánh trong lòng với sản phẩm xe trong nước, hèn gì bây giờ vui vẻ như vậy.

- Lúc này công ty xe hơi Đông Hồng vừa mới rời khỏi giai đoạn khó khăn, tuy xe Tùng Thử có được thành tích cao, thế nhưng muốn chạy theo kịp xe nước ngoài thì căn bản còn khoảng cách khá xa. Nhưng lãnh đạo cứ yên tâm, chúng tôi sẽ thừa thắng xông lên, sẽ cố gắng nhiều hơn. Diêu Trung Tắc trả lời cực kỳ khiêm tốn cẩn thận.

- À, Trung Tắc, điểm này là rất tốt, nói rõ anh cũng không choáng váng đầu óc vì thắng lợi. Lúc này công ty xe hơi Đông Hồng giống như một ngôi sao sáng hấp dẫn ánh mắt nhiều người, dù bây giờ có thể nói là đang phát triển khá tốt nhưng dù sao thì tỉnh ủy Nam Giang các anh cũng không được qua loa, nhất định phải làm tốt công tác hộ giá hộ tống.

Anh Sầm còn nói thêm vài lời đề nghị để xúc tiến công ty xe hơi Đông Hồng phát triển, sau đó mới thỏa mãn cúp điện thoại. Diêu Trung Tắc đặt điện thoại xuống và cảm thấy đầu óc mình rối loạn, không ngờ chiếc xe kia lại làm cho anh Sầm chú ý như vậy.

Hôm nay anh Sầm đã về hưu, thế nhưng lực ảnh hưởng vẫn thâm căn cố đế ở Nam Giang. Diêu Trung Tắc không có bối cảnh đặc thù ở Nam Giang, hắn sở dĩ có thể ngồi yên ở Nam Giang cũng là vì công lao của anh Sầm.

Lúc này anh Sầm có đánh giá khá cao cho xe Tùng Thử, nếu sự kiện Lưu Thành Lâm bị miễn chức rơi vào tai lãnh đạo, chỉ sợ mình sẽ khó thể chịu được. Diêu Trung Tắc căn bản hiểu rõ tính cách của anh Sầm, những chuyện lớn thường được lãnh đạo quan tâm đặc biệt.

Diêu Trung Tắc thầm cảm thán, hắn cầm điện thoại lên, cũng không phải làm gì khác, chính là muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề của công ty xe hơi Đông Hồng. Hắn nhanh chóng tìm được số điện thoại của Lưu Thành Lâm, sau đó tranh thủ thời gian gọi đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.