Bí Thư Trùng Sinh

Chương 607: Chương 607: Nếu biết có ngày hôm nay vì sao trước đó cứ mãi gắng gượng?




Mạc Hân Di dừng xe ở bãi đậu xe của khách sạn, nàng đi ra khỏi chiếc xe Ferrari, cũng thuận tay ném tờ một trăm đồng cho tên bảo vệ khách sạn mở cửa cho mình. Nàng nhìn bộ dạng cao lớn cúi người cảm tạ của đối phương, thế là không khỏi sinh ra cảm giác tự đắc. Có tiền thật sự là rất tốt, nàng nghĩ đến tiền thì lòng tự trọng lại bành trướng. Mạc Tiểu Bắc ở nhà được sủng ái hơn mình, như vậy thì thế nào? Bây giờ không phải đang thành thật ở nhà với ông sao? Cô ta có thể được hưởng thụ cuộc sống tiêu tiền như nước giống mình không? Cô ta làm sao được như mình chứ? Lúc này xem như Mạc Hân Di đã có được sự thỏa mãn của riêng mình, vì vậy không khỏi nhanh chân bước về phía sảnh Giang Hải trong khách sạn Lộ Thiên.

Khi nàng đi đến đại sảnh tiếp khách của khách sạn thì thấy phương xa có hai người đi đến, một người trong số đó làm cho nàng chợt sững sờ, vì nàng cũng không xa lạ gì đối phương . Tuy đã lâu rồi không gặp người kia, thế nhưng sau khi nhìn thấy hắn thì vẫn nhịn không được sinh ra cảm giác không thoải mái.

Tên kia năm xưa bị mình từ chối đã quay sang tán tỉnh Mạc Tiểu Bắc, bây giờ nghe nói đang làm chủ tịch thành phố ở xó xỉnh nào đó. Chủ tịch thành phố thì giỏi lắm sao? Khóe miệng Mạc Hân Di khẽ nhếch lên, bàn chân cũng nhanh chóng tiến về phía trước.

- Anh Đỗ, em đến muộn một chút.

Khi đi vào gian phòng đèn đuốc sáng trưng thì Mạc Hân Di nhanh chóng mỉm cười rồi khẽ nó với người đàn ông có dáng người nhỏ gầy trong phòng. Người đàn ông này tên là Đỗ Thi Mẫn, gia tộc năm xưa cũng khá huy hoàng, thế nhưng khi ông nội qua đời thì dần lụn bại. Nhưng Đỗ Thi Mẫn là một người giỏi giang, không đi được đường thủy thì chuyển lên đi bộ, cố gắng tạo nên một phen sự nghiệp. Mạc Hân Di có được ngày hôm nay cũng không thể nào không nhắc đến sự giúp đỡ to lớn của hắn. Sở dĩ hắn giúp đỡ Mạc Hân Di cũng là vì Mạc lão gia tử còn đang tại thế, dù Mạc Hân Di không phải là dòng chính của Mạc gia, thế nhưng dù thế nào cũng là người của Mạc gia.

- Hân Di, cô đến chậm một chút rồi.

Đỗ Thi Mẫn vừa nói vừa chỉ về phía một người đàn ông đang ngồi trên ghế sa lông trong đại sảnh:

- Mau đến đây ra mắt giám đốc Triệu, giám đốc Triệu đã đến được một lúc rồi.

Mạc Hân Di không dám chậm trễ với giám đốc Triệu, nàng vội vàng đi đến bên cạnh đối phương rồi nói:

- Chào giám đốc Triệu.

Giám đốc Triệu là một người đàn ông hơn bốn mươi, hắn có gương mặt điển trai, nhìn qua giống như không phải là một thương nhân, lại giống như một giảng viên đại học. Hắn khẽ cười nói với Mạc Hân Di:

- Giám đốc Mạc, tôi cũng ngưỡng mộ đại danh của cô từ lâu, Thi Mẫn không ít lần khen ngợi cô, nói cô là nữ hào kiệt hiếm có.

- Giám đốc Triệu quá khách khí rồi, tôi cũng không có lý tưởng gì cả, nếu muốn trở thành nữ hào kiệt thì còn phải nhờ đến sự giúp đỡ to lớn của giám đốc Triệu.

Giám đốc Triệu khẽ cười cười với sự khiêm tốn của Mạc Hân Di, hắn đang chuẩn bị lên tiếng thì điện thoại trong tay một người đàn ông trung niên ở bên cạnh chợt lóe lên ánh đèn. Người đàn ông kia đưa mắt nhìn điện thoại, sau đó cung kính đi đến bên cạnh giám đốc Triệu:

- Giám đốc Triệu, bí thư Trần đã mời người đến.

- Khách đã đến, chúng ta xuống nghênh đón.

Giám đốc Triệu nói rồi đứng lên khỏi ghế sa lông, sau đó đi về phía cửa phòng. Mạc Hân Di nhìn giám đốc Triệu đứng lên đi nghênh đón, thế là nàng thầm suy đoán thân phận của người khách kia. Giám đốc Triệu là tổng giám đốc của tập đoàn Trấn Phi, cũng xem như là một nhân vật phong vân trong nước. Tuy trên bảng xếp hạng các tỷ phú không có tên người này, chẳng qua là vì người này an phận, không muốn tên mình xuất hiện trên tấm bảng kia mà thôi. Nàng biết rõ lúc này giám đốc Triệu sắp có một hành động lớn, chỉ cần mình có thể tham dự vào trong hành động của đối phương, sau này nàng cũng không cần phải vắt óc khổ sở đi kiếm tiền, chỉ cần cầm tiền hoa hồng cũng đủ sống rồi.

Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Mạc Hân Di càng thêm coi trọng vị khách được mời đến tham gia bữa cơm lần này, thầm nghĩ dù thế nào cũng không thể để xảy ra bất kỳ vấn đề gì. Giám đốc Triệu mời khách, cũng không phải chỉ có một mình nàng là nữ, ngoài ra còn có một ngọc nữ ngôi sao Hongkong. Người phụ nữ kia mặc một bộ váy trắng, càng bùng ra hương vị rung động lòng người. Mạnh Đại Hổ cố ý đi trước nữ ngôi sao xinh đẹp kia một bước, khi nàng đi ra cửa, đang cố gắng làm sao cho trạng thái của mình là tốt nhất, đúng lúc nghe thấy tiếng cười cực kỳ cởi mở của giám đốc Triệu:

- Chủ tịch Vương, bí thư Trần, hai vị lãnh đạo đại giá quang lâm, thật sự làm cho kẻ hèn này cảm thấy cực kỳ vinh hạnh.

Giám đốc Triệu vừa rồi còn ngông nghênh trước mặt Mạc Hân Di, thế nhưng lúc này đã trở nên cực kỳ nhiệt tình. Hắn nhanh chóng tiến về phía trước, hai tay chủ động đưa về phía trước. Khi giám đốc Trần mở miệng thì Mạc Hân Di cũng cố gắng nở nụ cười cực kỳ xinh đẹp, nhưng nụ cười còn chưa hoàn toàn nở rộ trên môi, người được giám đốc Triệu dùng hai tay chào đón đã làm cho nụ cười của nàng trở nên cô đọng. Sao lại là hắn? Người được giám đốc Triệu dùng hai tay giữ chặt lấy bàn tay sao lại là hắn?

Mạc Hân Di nhìn người đàn ông trẻ tuổi bắt tay với giám đốc Triệu, dù đối phương không nói lời nào thế nhưng lại có khí thế bao quát tất cả, thế là nàng không khỏi cảm thấy trong lòng dậy sóng. Sao hắn lại có mặt ở chỗ này? Hơn nũa một nhân vật như giám đốc Triệu sao lại phải khách khí với hắn như thế? Nàng nhìn người đàn ông năm xưa mình không thèm quan tâm mà trong lòng có hàng loạt suy đoán.

- Chủ tịch Vương, nghe nói anh là bạn học với bí thư Trần trong trường đảng trung ương, tôi lập tức có tư tưởng muốn mời hai vị lãnh đạo dùng một bữa cơm rau dưa. Chủ tịch Vương, bí thư Trần, mời hai vị vào bên trong.

Giám đốc Triệu bắt tay với Trần Dũng Chiến, sau đó mỉm cười nói với Vương Tử Quân. Tuy Vương Tử Quân lần đầu tiên được gặp giám đốc Triệu, thế nhưng hắn thật sự không xa lạ gì danh tiếng của người này. Khi tập đoàn Trấn Phi muốn đầu tư hạng mục ở thành phố Đông Bộ thì Vương Tử Quân đã thông qua Tần Hồng Cẩm để có được tư liệu về giám đốc Triệu. Người này tên là Triệu Lộc Xuyên, là người sáng lập tập đoàn Trấn Phi, cũng là một trong những người giàu có nhất nước.

Vương Tử Quân nghĩ về tư liệu của Triệu Lộc Xuyên, thế là trong lòng không khỏi có chút tự đắc. Triệu Lộc Xuyên cuối cùng cũng phải tìm đến mình, chính hắn cũng đã chờ đợi ngày hôm nay khá lâu rồi.

Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như vậy, thế nhưng Vương Tử Quân lại dùng giọng rất khiêm tốn nói:

- Giám đốc Triệu quá khách khí rồi, có thể cùng dùng cơm với một doanh nhân nổi tiếng như ngài, tôi cảm thấy cực kỳ vinh hạnh.

Trần Dũng Chiến biết rõ Triệu Lộc Xuyên có chuyện cần nhờ Vương Tử Quân, nếu không đối phương sẽ chẳng nhờ mình mời Vương Tử Quân đến dùng cơm. Bây giờ Vương Tử Quân tươi cười hớn hở, tất nhiên là đang nể mặt mình. Hắn thấy hai người tỏ ra khiêm tốn thì cười nói:

- Chủ tịch Tử Quân, giám đốc Triệu, tất cả đều là người một nhà, cũng không nên đứng đây tâng bốc lẫn nhau. Nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta hôm nay chính là nếm thử món ngon của khách sạn Lộ Thiên, các anh nếu tiếp tục nói lời khiêm tốn, chỉ sợ bụng đói của tôi sẽ phải kêu thêm một lúc lâu nữa.

- Bí thư Trần nói rất đúng, mời mọi người vào trong phòng, nếu để cho khách quý đói bụng thì tôi cũng thật sự không thể nào gánh hết trách nhiệm được.

Triệu Lộc Xuyên tùy ý nói chuyện với Trần Dũng Chiến, tất nhiên những lời tùy ý của hai người làm cho người ta sinh ra cảm giác không tầm thường.

- Cậu Tử Quân, có câu khách cũng có mới có cũ, tôi và anh Triệu có quan hệ lâu năm, hôm nay hai người chúng tôi xem ra phải uống vài ly với cậu Tử Quân mới được.

Trần Dũng Chiến nói rồi đẩy Vương Tử Quân về phía chiếc ghế trung tâm. Mạc Hân Di nhìn bộ dạng nhiệt tình như lửa của Triệu Lộc Xuyên, nàng thật sự cảm thấy luống cuống tay chân. Cô gái ngôi sao tên là Uyển Linh vừa rồi bị nàng áp chế đã nhanh chóng tiến lên đẩy nhân viên phục vụ đi, tự mình kéo chiếc ghế trung tâm ra.

- Chủ tịch Vương, ngài dù thế nào cũng phải ngồi xuống chiếc ghế này, không ngồi cũng phải ngồi. Có câu mỹ nữ yêu anh hùng, Uyển Linh của chúng tôi đã tự động bàn tay ngọc, anh cũng không được chối từ.

Triệu Lộc Xuyên là người giỏi ăn nói, hắn vừa chỉ vào Uyển Linh vừa khẽ mỉm cười nói.

- Giám đốc Triệu, chúng ta nếu đã ăn cơm thì cũng không nên nói đến nhiều quy củ như vậy. Anh Trần, các anh cũng nhanh chóng vào ngồi đi thôi, nếu không tôi cũng xem như làm khó anh em.

Tuy Vương Tử Quân nói rất nhẹ nhàng nhưng lại cực kỳ kiên định. Trần Dũng Chiến nhìn gương mặt đầy kiên trì của Vương Tử Quân, cuối cùng đành cười nói:

- Cậu Tử Quân, cậu đấy...

Tuy Trần Dũng Chiến không nói ra thế nhưng người nơi đây đều hiểu rõ ý nghĩa của nó là gì. Lúc này Vương Tử Quân khiêm tốn không nhận vị trí trung tâm, thế nhưng Trần Dũng Chiến lại tỏ ra cực kỳ tôn trọng.

- Chủ tịch Tử Quân, tôi giới thiệu cho ngài vài người bạn.

Triệu Lộc Xuyên ngồi xuống bên cạnh Trần Dũng Chiến, hắn có hơi cau mày, nhưng sau đó nhanh chóng che giấu cảm giác khó chịu vào tận đáy lòng. Hắn chỉ về phía nhóm người Mạc Hân Di, định mở miệng giới thiệu. Nhưng Mạc Hân Di không mở miệng, Vương Tử Quân chưa thăm dò được nguyên nhân Mạc Hân Di đến chỗ này, thế là hắn cũng không mở miệng. Hơn nữa hắn và Mạc Hân Di căn bản là không có bao nhiêu tình cảm, vì vậy cũng căn bản không quan tâm đến cảm nhận của Mạc Hân Di. Thấy Triệu Lộc Xuyên định giới thiệu thì hắn mới nói:

- Giám đốc Triệu, anh không cần giới thiệu về chị Hân Di, muốn giới thiệu cũng là tôi giới thiệu với ngài thì hơn.

- Chủ tịch Vương, anh có quen biết Mạc tiểu thư sao?

Triệu Lộc Xuyên tuy cố gắng biểu hiện có chút kinh ngạc, thế nhưng ánh mắt trầm tĩnh của hắn lại làm cho Vương Tử Quân sinh ra phán đoán người này biết mình có quan hệ với Mạc gia. Vương Tử Quân không muốn diễn trò với Triệu Lộc Xuyên, hắn cười cười nói:

- Hân Di là chị họ của vợ tôi, chúng tôi là thân thích.

Triệu Lộc Xuyên cười ha hả nói:

- Có người từng nói "con người trên địa cầu đề là thân thích", khi đó tôi còn không tin, nhưng bây giờ xem như đã tin. Nếu đã không có người ngoài, như vậy mong chủ tịch Vương hôm nay có thể ăn uống sảng khoái một chút.

Mạc Hân Di nghe hai người Vương Tử Quân và Triệu Lộc Xuyên đối thoại với nhau, tuy nàng không có phản ứng gì quá đặc sắc, thế nhưng trong đầu nàng lại nổ ầm ầm. Nàng là một người phụ nữ không phải ngu ngốc, nàng vốn cho rằng Triệu Lộc Xuyên coi trọng lực ảnh hưởng mới tìm mình đến đây, không ngờ cũng là vì có quan hệ với Vương Tử Quân. Như vậy bây giờ mình có khác nào cô gái Uyển Linh kia chứ? Cũng là phải nở nụ cười nịnh nọt với người đàn ông kia. Nếu như trước đó nàng gả cho Vương Tử Quân, bây giờ Triệu Lộc Xuyên phải biến thành con chó chạy đến vẫy đuôi với nàng, mà không phải là mời mình đến để chuốc rượu tên kia.

Mạc Hân Di thật sự suy nghĩ miên man, ngay sau đó thì tiệc rượu bắt đầu.

Đây là đại sảnh xa hoa nhất của khách sạn Lộ Thiên, tất nhiên nó sẽ có chỗ tốt của riêng mình, tốc độ dâng thức ăn lên không biết nhanh hơn phòng thường biết bao nhiêu lần. Chỉ sau giây lát thì một bàn tràn đầy thức ăn đã xuất hiện trước mắt mọi người.

Triệu Lộc Xuyên và Trần Dũng Chiến không phải là hai người tầm thường, bọn họ cố gắng tô đậm bầu không khí, hơn nữa còn có ngôi sao Uyển Linh, thế cho nên bầu không khí trong phòng rất nhiệt liệt. Lúc bắt đầu thì Triệu Lộc Xuyên chỉ nói vài câu chuyện vui, thế nhưng sau khi uống hết một chai rượu, hắn nâng ly đi đến trước mặt Vương Tử Quân rồi nói:

- Chủ tịch Vương, tôi thấy ngài là một người lanh lẹ, thế cho nên hôm nay tôi cũng không muốn che giấu. Tập đoàn Trấn Phi chúng tôi muốn đầu tư một sản nghiệp lớn nhất châu Á ở khu quy hoạch kỹ thuật cao thành phố Đông Bộ, chúng tôi đã cho ra tính toán sơ bộ, tổng đầu tư cho sản nghiệp này là ba chục tỷ.

Mạc Hân Di dù biết hạng mục của Triệu Lộc Xuyên lần này là cực kỳ lớn, thế nhưng nàng nghe thấy như vậy mà vẫn phải hít vào một hơi thật sâu. Nếu như nàng có thể tiến vào bên trong, như vậy sau này nàng sẽ căn bản không cần lo lắng đến chuyện tiền bạc. Nhưng nàng lại cảm thấy kỳ quái, một hạng mục đầu tư lớn như vậy hầu như là thần tài của tất cả các địa phương trong nước, bây giờ thì thế nào vậy? Triệu Lộc Xuyên có hạng mục lớn nhưng lại phải xem Vương Tử Quân như ông nội của mình.

Vương Tử Quân nhìn ly rượu Triệu Lộc Xuyên đặt xuống trước mặt mình, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:

- Giám đốc Triệu đến thành phố Đông Bộ đầu tư thì sẽ là khách quý, thành phố Đông Bộ chúng tôi sẽ tiếp đón nhiệt liệt. Chỉ cần ngài đầu tư phù hợp tiêu chuẩn, như vậy thành phố chúng tôi sẽ rải thảm đỏ đón chào.

Triệu Lộc Xuyên nhìn thoáng qua Trần Dũng Chiến, thấy vẻ mặt Trần Dũng Chiến căn bản không chút biến đổi, giống như không nghe được những gì mình và Vương Tử Quân vừa nói với nhau. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó mới trầm giọng nói:

- Chủ tịch Vương, có vài tình huống mà tập đoàn Trấn Phi chúng tôi cần sự giúp đỡ to lớn của ngài.

Triệu Lộc Xuyên vừa nói vừa nâng ly rượu lên uống cạn, sau đó nói tiếp:

- Chủ tịch Vương, trước tiên tôi kính ngài một ly, mong rằng sau này chủ tịch Vương quan tâm đến công ty chúng tôi nhiều hơn.

Vương Tử Quân khoát tay áo nói:

- Quý công ty đầu tư vào thành phố chúng tôi, tuy tôi hoan nghênh nhiệt liệt, thế nhưng bây giờ tôi cũng giống như bí thư Trần, đều rời khỏi cương vị để học tập.

Vương Tử Quân mở miệng từ chối, Mạc Hân Di nhìn gương mặt bình tĩnh với nụ cười như thường của hắn, thế là trong lòng cực kỳ kinh ngạc. Vẻ mặt Triệu Lộc Xuyên thì liên tục biến đổi, lúc này hắn giống như đang rơi vào trong trầm tư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.