Nếu như nhóm người Nguyễn Chấn Nhạc không đi xe ba mươi chỗ, chỉ sợ
đoàn xe dài dằng dẵng của thành viên bốn bộ ban ngành sẽ tạo nên một
tình huống quá đồ sộ. Lãnh đạo thường thích diễu võ giương oai, đụng cái là so sánh này nọ, thật sự không quá quan tâm đến tính hiệu quả. Lúc
này đi xe ba mươi chỗ, tuy không được đẹp và đồ sộ, thế nhưng dù là ai
cũng phải tôn trọng quyết định của lãnh đạo, phương pháp này cũng không
tệ.
Triệu Đức Càn bình thường không có việc gì rất thích xem xét
lời nói của bí thư Nguyễn Chấn Nhạc, hắn coi quỹ tích phát triển của bí
thư Nguyễn Chấn Nhạc là một bản Quỳ Hoa Bảo Điểm của mình, liên tục
nghiên cứu học tập, đã tìm ra những lợi ích không nhỏ. Nhưng thật sự
cũng có khổ sở, muốn tu luyện bản bí kíp này thì đầu tiên là phải tự
cung, tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển trong quan trường thì cần có “ nhẫn “ , “ nhiệt tình “ , “ ngộ tính “ , “ tiếp thu quán triệt “ , cung không phải mỗi người đều có thể làm được.
- Vâng!
Triệu Đức Càn hiểu rõ ý nghĩ của Nguyễn Chấn Nhạc, hắn lên tiếng đồng ý, sau đó nhanh
chóng gọi điện thoại cho phòng trực ban của thị ủy. Hai phút sau một
chiếc xe ba mươi chỗ đã xuất hiện trước mặt đám người Nguyễn Chấn Nhạc.
Nguyễn Chấn Nhạc leo lên xe đầu tiên, hắn ngồi xuống vị trí trung tâm, sau đó vẫy vẫy tay với Chúc Vu Bình:
- Chủ tịch Chúc, hai ta ngồi tâm sự một chút.
Chúc Vu Bình cũng không từ chối lời mời của Nguyễn Chấn Nhạc, hắn lên xe
ngồi xuống bên cạnh bí thư Nguyễn. Những người khác thấy hai vị lãnh đạo đã lên xe, thế là bắt đầu cùng nhau đi lên. Thật ra chiếc xe này cũng
không khác gì xe khách thông thường, nhưng vì có sự xuất hiện của Nguyễn Chấn Nhạc và Chúc Vu Bình, thế là chiếc xe chợt biến thành trung tâm
của thành phố Đông Bộ.
Người trong quan trường chú trọng phương
diện không nên bị bài xích khỏi trung tâm, dù Nguyễn Chấn Nhạc và Chúc
Vu Bình nói chuyện với nhau, bọn họ căn bản không thể chêm vào lời nào,
thế nhưng bọn họ cũng rất tình nguyện được leo lên chiếc xe này.
Nguyễn Chấn Nhạc leo lên xe cũng căn bản không nói về những chuyện đại sự, chủ yếu nói về một vài sự việc liên quan đến nghênh đón lãnh đạo. Hắn cũng
nói về vài chi tiết cần quan tâm, điều này làm cho người trên xe cảm
thấy bí thư Nguyễn cực kỳ coi trọng sự kiện hôm nay.
Phía trước
có xe cảnh sát mở đường, mười phút sau xe đã chạy đến đầu đường cao tốc
thành phố Đông Bộ. Chúc Vu Bình hạ cửa sổ xuống nhìn khắp chung quanh,
thấy mùa đông ở vùng ngoại ô nhìn có vẻ khá tiêu điều, trước mặt là một
vùng đất xám xịt mênh mông, căn bản không thấy sắc xanh.
- Đức Càn, văn phòng tỉnh ủy thông báo đoàn xe của lãnh đạo khi nào sẽ đến?
Ánh mắt Nguyễn Chấn Nhạc rơi lên người Triệu Đức Càn ngồi ở một góc, sau đó lên tiếng hỏi.
Triệu Đức Càn tuy biết rõ ràng về vấn đề này, hơn nữa cũng biết Nguyễn Chấn
Nhạc căn bản sẽ không quên, thế nhưng bây giờ nghe hỏi thì vẫn mở sổ
nhìn thoáng qua rồi mới nói:
- Bí thư Nguyễn, là chín giờ hai mươi.
- À, tốt.
Nguyễn Chấn Nhạc lúc này xem như mới nhớ rõ, hắn sở dĩ hỏi Triệu Đức Càn,
chính là vì muốn Triệu Đức Càn nói vấn đề này cho mọi người được biết.
Dù sao thì chuyện này cũng không thích hợp được một bí thư thị ủy nói
cho mọi người.
- Các đồng chí, lần này tỉnh ủy sắp xếp tổ nghiên
cứu xuống thành phố Đông Bộ, là nói rõ sự tín nhiệm và coi trọng với
thành phố Đông Bộ chúng ta. Lúc này chúng ta nhất định phải nhiệt tình,
phải làm tốt công tác chuẩn bị, phải cố gắng cao độ để làm tốt công tác
tiếp đãi lần này.
- Nếu chín giờ hai mươi đoàn xe của lãnh đạo
mới đến đây, như vậy mời các vị vất vả một chút, chín giờ chúng ta sẽ
xuống xe chờ lãnh đạo.
Đảng Hằng là thư ký trưởng văn phòng thị
ủy đã xé toang mặt mũi với Nguyễn Chấn Nhạc, vì vậy hắn cũng không quá
quan tâm. Bây giờ nghe Nguyễn Chấn Nhạc nói chín giờ xuống xe, trong
lòng không khỏi cảm thấy khinh thường Nguyễn Chấn Nhạc.
Không
phải lợi dụng lúc bí thư Vương gặp khó khăn để cướp một quả trứng sao?
Có gì mà đáng ngạc nhiên? xuống xe chờ sớm hơn hai mươi phút, thật sự
chỉ có người này mới nghĩ ra trò mèo này được. Đảng Hằng thầm oán một
câu, hắn nhìn đồng hồ, lúc này cũng đã sắp tới chín giờ.
Nguyễn
Chấn Nhạc nhanh chóng xuống xe, dưới sự dẫn đầu của hắn thì phó chủ tịch thường vụ thành phố Đông Bộ là Trình Hiểu Bình xuống theo sau. Từ sau
khi trở thành phó chủ tịch thường vụ thành phố Đông Bộ, Trình Hiểu Bình
căn bản đều theo sát bước tiến của bí thư Nguyễn Chấn Nhạc.
Đám
người trên xe nhìn bóng lưng của Trình Hiểu Bình, mọi người chợt nhớ đến những tin đồn về người phụ nữ này lan truyền trong thị ủy Đông Bộ.
Người phụ nữ này khi còn trẻ cũng không phải hạng người tầm thường, nghe nói
trước kia chủ tịch Trình có đến ba người đàn ông, hơn nữa còn đi cùng
với ba người này. Thứ này không những cần trí tuệ mà còn phải có lá gan
lớn, có đối khi phải cực kỳ can đảm và cẩn trọng. Trình Hiểu Bình quan
hệ với ba người đàn ông, sau nhiều năm vẫn không để lộ ra, đây có thể
nói là một kỳ tích không ai làm giỏi hơn. Nàng khôn khéo ở chỗ có thể
làm cho ba người đàn ông cảm thấy mình là người duy nhất, căn bản không
cảm nhận được nguy cơ tứ phía. Nàng và ba người đàn ông, tất nhiên nàng
sẽ biến thành một con chim di trú, lúc ở bên này khi ở bên kia, bay qua
bên kia rồi lại sang bên này. Nàng giỏi lợi dụng thời tiết, mùa gì mặc
thứ gì, trang điểm ra sao, tóm lại làm cho ba người đàn ông cảm thấy mê
man.
Trình Hiểu Bình không những giỏi nắm giữ tâm lý của đàn ông, hơn nữa còn biết tình yêu là thứ gạt người, hư vinh không là cái quái
gì cả, lợi ích cho mình mới là thật. Nguyễn Chấn Nhạc đến thành phố Đông Bộ thì nàng đã xem đây như là một mục tiêu của mình.
Trình Hiểu
Bình bắt đầu nhiều lần tìm đến báo cáo công tác với Nguyễn Chấn Nhạc,
khi đi vào luôn làm cho hai má mình đỏ hồng, trong mắt lấp lánh nước.
Nàng giương mắt nhìn Nguyễn Chấn Nhạc, bí thư Nguyễn cũng vô tình đụng
vào ánh mắt của nàng, trong lòng chợt sinh ra một cảm giác chôn giấu đã
lâu, giống như năm xưa nói lời yêu thương. Đó là sự việc xảy ra vào thời gian trước kia, đến bây giờ nhiều sự việc phiền lòng xảy ra, hắn căn
bản đã quên đi cảm giác đó. Nhưng không ngờ hắn gặp Trình Hiểu Bình, lại cảm nhận được cảm giác chôn giấu lâu năm của mình. Sau đó Trình Hiểu
Bình đỏ mặt bỏ đi, hắn chợt dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn bóng lưng của
nàng, mãi đến lúc này hắn mới phát hiện nàng thật sự có vài phần tư sắc.
Lúc này Nguyễn Chấn Nhạc chợt sinh ra cảm giác viên mãn, giống như cảm giác bất hạnh trong cuộc sống gia đình và công tác đã giảm bớt đi rất nhiều.
Sau này Nguyễn Chấn Nhạc bắt đầu vô tình cố ý quan tâm đến Trình Hiểu Bình, trước đó Trình Hiểu Bình chỉ là một phó chủ tịch lắm mồm trước mặt hắn, nhưng bây giờ lại khác. Hắn phát hiện chủ tịch Trình này tuy có chút
thô tục, thế nhưng lại mê người, đặc biệt là cặp mắt, nụ cười dịu dàng
lấp lánh hào quang gióng như có thể phát ra âm thanh; trên người nàng là một chiếc váy xinh đẹp, váy bao quanh cơ thể lồi lõm, ngực to mông mẩy; hai cánh tay của nàng tròn lẵng, đưa mắt nhìn qua sẽ thấy tâm tư lay
động. Dù sao nàng cũng là một người phụ nữ có vài phần tư sắc, thậm chí
là một người phụ nữ có tình thú.
Trình Hiểu Bình tất nhiên cũng
cảm nhận được thái độ của lãnh đạo đứng đầu thành phố với mình có chút
biến đổi, nàng phát hiện mình đến báo cáo công tác thì vẻ mặt Nguyễn
Chấn Nhạc giống như một con tôm nhúng qua nước sôi, cũng biết nói những
câu chuyện vui đùa với nàng. Hơn nữa điều làm cho nàng cảm thấy phấn
chấn ánh mắt của bí thư Nguyễn thường nghỉ chân trên mặt mình, điều này
làm nàng cảm thấy vui sướng vì kế hoạch của mình thành công. Chính nàng
thúc giục bản thân, căn bản không nên bỏ lỡ cơ hội này, vì nó có liên
quan đến tương lai của nàng.
Bí thư thị ủy đi xuống, Trình Hiểu
Bình theo sau, những người khác tất nhiên cũng không thể tiếp tục ở lại
trên xe. Dù có tình nguyện hay không, các vị lãnh đạo bốn bộ ban ngành
đành phải xuống xe chờ trong giá rét.
Dù mọi người xuống xe liên
tục vui cười nói chuyện với nhau, giống như không ai quan tâm đến bầu
không khí lạnh lẽo, thế nhưng Đảng Hằng có thể thầm đoán đám người đang
thầm chửi chó má. Hắn khoác chiếc áo khoác dày lên người, sau đó đi về
một phía.
- Anh Lưu, hôm nay đúng là quá lạnh.
- Cũng có hơi lạnh, xem ra về nhà cần phải mua thêm vài bộ trang phục dày hơn.
Đảng Hằng nghe những lời nói như vậy mà không khỏi lộ ra nụ cười nhạt, không biết là ai bắt đầu giậm chân trong gió lạnh. Tiếng dậm chân này vang
lên, đám cán bộ lão thành của khối mặt trận tổ quốc cũng không khỏi giậm mạnh chân, vài chục chiếc giày da đập lên mặt đường phát ra âm thanh
cực kỳ đặc thù.
Nguyễn Chấn Nhạc căn bản không giậm chân nhưng hắn cũng cảm thấy rét run.
Nhưng lúc này hắn không nói gì thêm, lại cố gắng làm cho vẻ mặt chính
mình bình thản thêm một chút.
Thời gian chậm rãi trôi qua trong
tiếng giậm chân của đám người ngoài gió lạnh, khi đến chín giờ hai mươi
thì Triệu Đức Càn nói một tiếng “ sắp đến “ , điều này làm cho âm thanh
giậm chân cũng chậm rãi đình chỉ lại.
Nguyễn Chấn Nhạc sửa sang
lại quần áo, bộ dạng bất cứ lúc nào cũng có thể nghênh đón. Tuy đây
không phải là lần đầu tiên hắn tiếp đón lãnh đạo, thế nhưng lần này hắn
lại thật sự có chút kích động.
Lần này tiếp đón lãnh đạo có thể
bắt tay với trưởng ban Dương, Nguyễn Chấn Nhạc thầm nghĩ như vậy, thế là cả một quá trình tiếp đón hiện lên trong lòng hắn.
- Đã quá mười phút, sao xe còn chưa đến?
Một giọng nói oán trách vang lên trong đám người.
Nguyễn Chấn Nhạc chợt sững sờ, hắn chợt nhìn đồng hồ, bây giờ thạt sự đã quá
mười phút, đã là chín giờ ba mươi, sao còn chưa đến? Dù hắn có nghi vấn
nhưng vẫn giả vờ giống như đã tính trước:
- Vội vàng cái gì? Xe đến muộn cũng là bình thường, chút nữa sẽ đến thôi.
Lại mười phút trôi qua, Nguyễn Chấn Nhạc lúc này cũng cảm thấy không đúng.
Hắn nghe tiếng giậm chân vang lên xung quanh, sau đó nói với Triệu Đức
Càn:
- Đức Càn, anh liên lạc với trưởng phòng Lý xem xe đi đến đâu rồi.
Trước khi nghênh đón, vì muốn bày ra tác phong công tác của Đông Bộ, Nguyễn
Chấn Nhạc tự mình cho ra yêu cầu, đó là không cần sốt ruột gọi điện
thoại, như vậy sẽ làm cho lãnh đạo tỉnh có ý nghĩ không hay. Nhưng bây
giờ hắn đã thật sự sốt ruột, cũng không quan tâm đến chút ảnh hưởng như
vậy.
Từng ánh mắt nhìn về phía Triệu Đức Càn, giống như chỉ sau
nháy mắt thư ký trưởng Triệu đã trở thành trung tâm của tất cả mọi
người. Lúc này Triệu Đức Càn đối mặt với ánh mắt của các vị lãnh đạo,
hắn thật sự cảm thấy có chút đắc ý.
Nhừng đắc ý thì Triệu Đức Càn càng có biểu hiện lạnh nhạt, hắn muốn cho tất cả mọi người biết rõ,
Triệu Đức Càn hắn là người có bản lĩnh. Bí thư Nguyễn coi trọng hắn cũng không phải không có lý lẽ, tất nhiên hắn thay thế Đảng Hằng làm thư ký
trưởng văn phòng thị ủy cũng là lịch sử tất yếu.
- Ao, chào anh, xin hỏi có phải là trưởng phòng Lý không?
Triệu Đức Càn thấy điện thoại đã nối thông thì dùng giọng bình tĩnh nói.
Đầu dây bên kia à một tiếng, Triệu Đức Càn bên này nói tiếp:
- Chào lãnh đạo, xin hỏi các vị đã đi đến đâu rồi?
- Sắp đến rồi.
Trưởng phòng Lý ở bên kia giống như có chút bận rộn, chỉ nói một câu thì cúp điện thoại.
Triệu Đức Càn căn bản cảm thấy có chút chướng mắt vì hành vi không lễ phép
của trưởng phòng Lý, nhưng hắn vẫn đi đến trước mặt Nguyễn Chấn Nhạc rồi nói:
- Bí thư Nguyễn, tôi vừa liên lạc với trưởng phòng Lý, anh ấy nói lãnh đạo sắp đến rồi.
“ Thì ra là sắp đến! “
Nguyễn Chấn Nhạc khẽ gật đầu, hắn dùng ánh mắt chân thật đáng tin nhìn qua đội ngũ nghênh đón của thành phố Đông Bộ, sau đó lại đứng vững vàng ở vị
trí của mình. Các vị thành viên ban ngành khác thấy bí thư Nguyễn dẫn
đứng yên tại chỗ cực kỳ nghiêm túc, thế là cũng không dám lên tiếng, mọi người thành thật xếp thành hai hàng sau lưng lãnh đạo.
Gió lạnh
nổ lên khắp bốn phía làm cho đám người đứng trên mặt đất càng thêm dao
động, tuy lúc này mặt trời đã lên, thế nhưng ánh mặt trời vẫn không thể
nào làm cho người ta sinh ra cảm giác ấm áp hơn chút nào.
Vì bảo
trì phong độ của mình mà Nguyễn Chấn Nhạc cũng không mặc quá nhiều quần
áo, mà hắn cũng không phải là người đặc biệt, thế cho nên cũng sinh ra
cảm giác rung động trong gió lạnh. Lúc này hai hàm răng của hắn thật sự
rất muốn va chạm vào nhau.
Thời gian dần trôi qua, từng chiếc xe
rời khỏi đường cao tốc, thế nhưng căn bản không có chiếc xe nào là của
lãnh đạo tỉnh ủy. Lúc này những chiếc xe rời khỏi đường cao tốc thấy
đoàn người Nguyễn Chấn Nhạc cũng xem như hiểu ra vấn đề.
Lại mười phút trôi qua, đừng nói là thành viên bốn bộ ban ngành, cho dù là Triệu Đức Càn cũng cảm thấy luống cuống. Con bà nó, các vị lãnh đạo rốt cuộc
là có chuyện gì xảy ra? Không phải đã nói sắp đến rồi sao? Thế nào đến
bây giờ còn chưa chịu lộ diện?
Tuy Triệu Đức Càn rất sốt ruột
nhưng cũng không dám gọi điện thoại, hắn đưa mắt nhìn Nguyễn Chấn Nhạc,
chờ lãnh đạo cho ra chỉ lệnh.
Lạnh, thật sư là quá lạnh, nếu sớm
biết chờ lâu như vậy thì phải mặc thêm vài lớp quần áo nữa. Nguyễn Chấn
Nhạc cảm thấy phát run, hắn nhịn không được phải giậm chân, hắn đã đưa
tay vào túi áo, thế nhưng vẫn căn bản không cảm nhận được chút khí ấm
nào.
- Chuyện gì xảy ra? Không phải nói sắp đến rồi sao? Vì sao hơn mười phút rồi còn chưa đến?
- Đúng vậy, không phải đang đùa giỡn chúng ta sao? Lúc này đã hơn mười giờ rồi, sao còn chưa thấy bóng người nào cả?
Lãnh đạo đảng ủy chính quyền thành phố Đông Bộ cũng có ý nghĩ của riêng
mình, thế cho nên bọn họ tuy có bất mãn nhưng lại không dám nói ra. Các
vị lãnh đạo cán bộ lão thành ở khối mặt trận tổ quốc lại không kiêng kỵ
nhiều như vậy, cả đám người liên tục giậm chân, lại lớn tiếng bàn luận.
Nguyễn Chấn Nhạc lúc bắt đầu tuy mỉm cười bỏ qua những lời bàn luận như thế,
nhưng sau này càng nghe càng thấy chói tai hơn cả tiếng gió rít bên
người. Hắn nhìn đồng hồ trên tay, thật sự đã quá mười giờ rồi.