Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1578: Chương 1578: Ngã đau




- Chủ tịch, ngài bây giờ không cần phải huyên náo quá mức với bí thư Sầm. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn khẽ nói với Đường Chấn Huy.

Đường Chấn Huy hiểu ý nghĩ của Vương Tử Quân, lão cười cười nói: - Bí thư Tử Quân, bây giờ thời gian của tôi cũng không còn nhiều, nếu như tôi không nhân cơ hội này mà kết thúc những chuyện này, chỉ sợ sau này tôi sẽ là trò cười cho người ta. Anh cứ làm tốt chuyện của mình là được, tôi nắm chắc tâm lý về vấn đề này...

Vương Tử Quân lúc này cũng không tiếp tục khuyên Đường Chấn Huy, dù sao thì mình cũng là người tiếp nhận vị trí của Đường Chấn Huy, hơn nữa Đường Chấn Huy làm chuyện này ngoài việc cố gắng để chính mình ra đi thanh thản, người lợi ích lớn nhất chính là Vương Tử Quân. Lúc này đù Vương Tử Quân có nói cái gì cũng xem như là giả mù sa mưa, quá gượng ép. Thật ra quan trường cũng không phải nơi dễ dàng đùa bỡn, là chốn anh gieo cấy tôi gặt hái, là nơi đấu tranh giai cấp bừng bừng khí thế, cuối cùng không may mắn chỉ là những người đứng ở giữa, không biết mình thuộc về hệ phái nào.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi chuẩn bị nói ra chuyện kết nghĩa giữa các thành phố ở hai tỉnh Nam Giang và Mật Đông, nhưng hắn còn chưa nói ra thì Đường Chấn Huy bên kia đã lên tiếng: - Bí thư Tử Quân, tối nay tôi sẽ đưa anh đi đón gió tẩy trần, có một vị phó chủ nhiệm của ủy ban cải cách trung ương đến Mật Đông, bây giờ tôi phải đi tham gia tiếp đãi.

Vương Tử Quân nghe những âm thanh tút tút vang lên ở đầu dây bên kia mà không khỏi xoa trán, hắn tự định giá về sự kiện liên quan đến Lý Hanh Dư. Nếu như Đường Chấn Huy thật sự muốn thúc đẩy chuyện này, hắn cảm thấy phần thắng không phải là quá lớn.

Đường Chấn Huy sở dĩ dám làm như thế là vì vừa mới thoát khỏi trạng thái bị áp chế nhiều năm; một phương diện khác chính là muốn cho ra một nan đề cho Sầm Vật Cương. Đường Chấn Huy là người đứng đầu khối ủy ban nhân dân tỉnh, thế nhưng lại không thể quyết định được thư ký trưởng cho mình, mâu thuẫn trong này sẽ lộ ra, làm cho nhiều người cảm thấy Sầm Vật Cương quá mức bá đạo ở phương diện này. Dù thế nào thì cơ hội thanh toán Sầm Vật Cương của Đường Chấn Huy đã đến.

Vương Tử Quân thầm định giá lại những sự kiện này, sau đó lại nghĩ đến phương diện kết nghĩa giúp đỡ nhau phát triển kinh tế. Hắn căn bản cực kỳ có lòng tin với phương diện này, tin tưởng nhờ phương án này mà mối quan hệ giữa mình với cán bộ tỉnh Mật Đông sẽ tăng tiến.

Dù sao thì phía Nam Giang bên kia cũng dốc sức thúc đẩy sự kiện này giúp Vương Tử Quân, chỉ khi nào có được sự giúp đỡ lớn như vậy các thành phố Nam Giang mới có thể tiến hành bắt tay với các thành phố ở Mật Đông.

Vương Tử Quân quay về phòng làm việc của mình và bắt đầu bận rộn. Người đến báo cáo công tác với hắn lấp đầy phòng làm việc của thư ký Triệu Hiểu Bạch. Vương Tử Quân tuy dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết vấn đề, thế nhưng khi xử lý xong những chuyện cần thiết thì đã quá giờ cơm trưa.

Ba giờ chiều Vương Tử Quân đi đến phòng họp rất đúng giờ, khi hắn cầm ly trà đi vào thì chợt nghe Xà Lê Hoa cười chào hỏi: - Bí thư Vương, lần này anh về tham gia lễ tốt nghiệp của con có cảm giác thế nào? Những người như chúng ta cũng chỉ còn ngài có thể dùng thân phận phụ huynh tham gia lễ tốt nghiệp của con em mà thôi.

Vương Tử Quân căn bản mỉm cười với lời nói tràn đầy hâm mộ của Xà Lê Hoa: - Trưởng phòng Xà, chị nói vậy là sai rồi. Theo tôi thì mọi người đều có thể dùng thân phận phụ huynh đi tham gia lễ tốt nghiệp của con em.

Vương Tử Quân nói ra những lời này làm cho cả phòng họp trở nên yên tĩnh, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía hắn.

- Chẳng lẽ các vị cảm thấy ông bà nội ngoại của tôi không phải là phụ huynh sao? Vương Tử Quân cười ha hả đặt văn kiện của mình lên bàn rồi lớn tiếng nói.

- Ha ha ha, bí thư Vương căn bản là người có tư duy quá nhanh, tôi sao lại quên đi mất nhỉ?

Đúng lúc này nhân viên công tác mở cửa phòng ra, Sầm Vật Cương và Đường Chấn Huy một trước một sau đi vào phòng. Sau khi nghe thấy tiếng cười của mọi người thì Sầm Vật Cương cười nói: - Có chuyện gì mà vui vẻ như vậy? Tôi cũng muốn tham gia một chút.

Xà Lê Hoa gần đây rất nịnh bợ Sầm Vật Cương, nàng nhanh chóng nói ra những lời vừa rồi của Vương Tử Quân cho bí thư Sầm. Sầm Vật Cương chợt cười cười nói: - Bí thư Tử Quân nhắc nhở rất đúng, xem ra sau này mọi người nên quan tâm nhiều hơn đến con cháu trong nhà.

Khi nói chuyện thì Sầm Vật Cương đặt văn kiện lên bàn nói: - Mọi người đã dến đông đủ, như vậy bắt đầu họp được rồi.

Bầu không khí trong phòng nhanh chóng trở nên nghiêm túc, mọi người vốn đang cười phải lập tức ngồi nghiêm chỉnh trên ghế của mình, gương mặt không chút biểu cảm.

- Nưa năm qua tốc độ phát triển kinh tế của tỉnh là 8%, căn bản là phát triển tốt, thế nhưng so ra lại giảm đi 1% so với năm vừa rồi...Chỉ ở vị trí thứ tư trong số bốn tỉnh anh em chung quanh... Phương Anh Hồ đọc văn kiện không thể nào biết được đang vui hay buồn, giọng điệu giống như đang đọc văn, không có bất kỳ vấn đề gì.

Vương Tử Quân lẳng lặng lắng nghe lời nói của Phương Anh Hồ, trong lòng sinh ra cảm xúc. Sầm Vật Cương bây giờ cho ra hội nghị thảo luận về tình hình kinh tế nửa năm qua, tuyệt đối không phải là quyết định đột nhiên, bí thư Sầm cho ra hành động như vậy nhất định là có mục đích của mình.

Nhưng mục đích của Sầm Vật Cương là gì? Không phải là đang tận dụng cơ hội bắt đầu hội nghị để cạn tàu ráo máng với Đường Chấn Huy, xóa sạch khí thế của Đường Chấn Huy sao?

Tuy Đường Chấn Huy không phát huy tác dụng mạnh mẽ ở phương diện phát triển kinh tế, thế nhưng vẫn là chủ tịch tỉnh, điều này căn bản chưa từng thay đổi. Nói cách khác nếu như kinh tế của Mật Đông phát triển kém, như vậy trách nhiệm của Đường Chấn Huy là khó tránh khỏi.

Vương Tử Quân nghĩ đến đây mà không khỏi nhìn thoang qua Đường Chấn Huy, thấy gương mặt Đường Chấn Huy có vài phần tái nhợt. Đường Chấn Huy đang nâng ly trà uống từng ngụm, chẳng qua tâm tình tuy không thật tốt thế nhưng cũng chẳng quá mức ảm đạm.

Xem ra ý chí chiến đấu của Đường Chấn Huy vẫn còn khá mạnh, như vậy là tốt.

- Thưa các đồng chí, vừa rồi thư ký trưởng đã đọc ra báo cáo phát triển kinh tế nửa năm qua của tỉnh, mọi người có cảm tưởng gì? Tôi nhớ cuối năm ngoái thì tốc độ phát triển kinh tế của tỉnh Mật Đông xếp hàng đầu trong bốn tỉnh lân cận, nhưng bây giờ lại rơi xuống vị trí cuối cùng, nguyên nhân cũng chỉ vì tình trạng hạn hán và đầu tư quá độ trong tỉnh, thành tích như vậy cũng làm cho tôi cảm thấy đỏ mặt. Sầm Vật Cương nói rồi vỗ mạnh tay lên mặt bàn, bầu không khí nhanh chóng trở nên ngưng trọng.

Đường Chấn Huy nhìn gương mặt hơi tái của Sầm Vật Cương, lão muốn mở miệng thế nhưng lại không thể nói lời nào. Lúc này lão không dám động vào mũi nhọn của Sầm Vật Cương, dù sao thì vị trí của Sầm Vật Cương cũng là quá rõ ràng.

Thưa các đồng chí, tôi cảm thấy rất đau lòng với kết quả này, bây giờ điều chúng ta cần làm, hơn nữa cần làm nhất chính là phải hạ quyết tâm, gắng sức theo đuổi. Sầm Vật Cương nâng ly trà lên nhấp một ngụm, gương mặt giống như hòa hoãn hơn một chút. Lão nhìn thoáng qua bốn phía, ánh mắt rơi lên người Vương Tử Quân.

- Tôi tin tưởng sự gắng sức theo đuổi của các đồng chí, cũng tin tưởng quyết tâm của các đồng chí. Nhưng có một số việc không thể nào chỉ nói miệng, chạy qua chạy lại nói vài lời có lòng tin và quyết tâm là thành công. Tôi đề nghị chúng ta phải cho ra sân khấu một chế độ thưởng phạt phân minh, cho cán bộ có khả năng cơ hội, cho người có thể làm việc, có thể công tác đi ra sân khấu, cho người làm việc không thành công áp lực, chỉ như vậy mới có thể nâng cao một bước trong công tác hiện tại của chúng ta. Sầm Vật Cương nói xong rồi khẽ gõ lên mặt bàn, sau đó lấy từ trong cặp của mình ra một phần văn kiện nói: - Các vị xem báo cáo thống kê nửa năm qua đi.

Vương Tử Quân nhớ trước đó đã từng xem qua báo cáo kia, đó là một sắp xếp dựa theo tốc độ tăng trưởng và biên độ tăng trưởng. Trong đó tốc độ phát triển cao nhất là thành phố Linh Long, biên độ tăng trưởng cao nhất là thành phố Rừng Mật, sau đó mới là thành phố Linh Long.

Nhưng lực chú ý của Vương Tử Quân cũng không đặt lên phương diện tốc độ hay biên độ phát triển, chủ yếu là những thành phố phát triển kém nhất, chính là thành phố Kim Hà ở vị trí thấp nhất.

Dù là ở phương diện nào thì thành phố Kim Hà cũng xếp ở cuối cùng, Vương Tử Quân nghĩ đến đó mà không khỏi hiểu được Sầm Vật Cương định làm gì, hắn vô thức nhìn sang Đường Chấn Huy, chợt thấy gương mặt của Đường Chấn Huy tái nhợt.

Khi Vương Tử Quân đang do dự xem có nên lên tiếng hay không thì chợt nghe Sầm Vật Cương nói tiếp:

- Có một vài thành phố có tốc độ phát triển làm cho người ta cảm thấy không hài lòng.

- Bí thư Sầm, địa vực không giống nhau thì tình hình phát triển cũng khó thể nào tương đồng được.

Cố Tắc Viêm vuốt tóc của mình rồi nói.

Cố Tắc Viêm nói những lời này giống như giải thích cho những thành phố phát triển kém, thế nhưng ai ở đây cũng là người mắt sáng như sao, biết Cố Tắc Viêm đang đổ dầu vào lửa. Thậm chí lời nói của Cố Tắc Viêm là lý do để Sầm Vật Cương tiếp tục phát triển đề tài của mình.

"Quả nhiên là phối hợp ăn ý!"

Vương Tử Quân thầm cảm khái một tiếng, lúc này Sầm Vật Cương hừ một tiếng rồi nói:

- Chúng ta cường điệu tìm biện pháp khi gặp phải khó khăn, chứ không phải là tìm lý do khi tụt hậu với các nơi khác. Có một vài thành phố không muốn phát triển, tôi không mong bọn họ có bước phát triển nhảy vọt, thế nhưng ít nhất cũng phải vượt qua mức trung bình của tỉnh. Nhưng đám người kia lại liên tục la ó, không chịu tiến bước, ngược lại còn làm cản trở người khác.

- Phát triển kinh tế rất khó khăn, cũng đừng tìm nguyên nhân khó khăn như thế nào, chủ yếu là phương hướng phát triển của anh ra sao. Khi tôi đến nhận công tác ở tỉnh Mật Đông thì đã từng phát biểu vài lời trong hội nghị toàn thể cán bộ của tỉnh, đó là không thay đổi tư tưởng thì thay người, đối với một số người thì không thể thỏa hiệp được.

Sầm Vật Cương nói đến đây thì cũng không chờ người ta phản ứng, lão trầm giọng nói:

- Trưởng phòng Uông, anh xem trong tỉnh chúng ta còn vị trí nào để thuyên chuyển công tác của bí thư Mã hay không?

Nói một câu đã cho một bí thư thị ủy ra đi, thế nhưng căn bản không cho đám người Đường Chấn Huy dư âm giải thích. Đây là biểu hiện cực kỳ bá đạo của Sầm Vật Cương, cũng biểu hiện lão đã suy tính rất kỹ càng.

Uông Thanh Minh căn bản có chuẩn bị với sự kiện này, hắn nhìn vào quyển sổ nhỏ trên mặt bàn của mình rồi nói:

- Bí thư, sở văn hóa thể thao du lịch còn thếu một vị bí thư đảng ủy khối cơ quan.

"Bí thư đảng ủy khối cơ quan sở văn hóa thể thao du lịch? Vị trí này có thể nói là cực kỳ thanh nhàn!"

Đường Chấn Huy do dự giây lát, sau đó hắn trầm giọng nói:

- Bí thư Sầm, Mã Vệ Đông tuy làm việc có chút tỳ vết, thế nhưng tôi cho rằng trực tiếp chuyển dời vị trí của anh ấy có chút không ổn.

Đường Chấn Huy lúc này căn bản đã không nhịn được nữa, Mã Vệ Đông là một trong những vị bí thư thị ủy được lão đề bat lên, nếu như bây giờ lão không nói lời nào, như vậy sẽ là thương tổn không nhỏ với uy tín của chính lão và con đường làm quan của Mã Vệ Đông.

Vương Tử Quân nhớ Tôn Khải từng gửi cho mình một tin nhắn trêu đùa, đó là làm quan có thể thận trọng và vững chắc thăng chức là vì trời mưa có dù che, có tuyến trên nâng đỡ. Trong quan trường có ba điều đáng sợ, một là đi ngủ với quả phụ, bên trên không có người nào; hai là sợ ngủ với phụ nữ có chồng, vì bên trên còn có chồng đang chờ; ba là ngủ với vợ mình, hai bên căn bản là người cùng một nhà. Căn cứ vào những gì Vương Tử Quân hiểu thì những năm qua Mã Vệ Đông công tác thận trọng, làm việc một mình, sở dĩ căn abrn không thể nào thúc đẩy phát triển kinh tế là vì thành phố Kim Hà có cơ sở phát triển quá kém, nếu muốn phát triển bừng bừng trong thời gian ngắn thì thật sự giống như làm khó cho Mã Vệ Đông.

Vương Tử Quân có thể cảm ứng được sự bất đấc dĩ của Đường Chấn Huy, nhưng hắn hiểu rõ Đường Chấn Huy nói ra những lời vừa rồi căn bản không chút tác dụng. Bây giờ không những Sầm Vật Cương có lý lẽ quá lớn, còn có uy thế lớn, trận thế lại quá mạnh, anh cản được sao?

- Chủ tịch Đường, tôi biết rõ anh có chút không đành lòng ở phương diện này, thế nhưng chúng ta công tác lấy đại cục làm trọng, không vì tình cảm tư nhân mà không để ý đến sự phát triển kinh tế của tỉnh, đây chính là hành vi vì lịch sử mà đắc tội với người.

Sầm Vật Cương nói khá trầm thấp nhưng nghiêm túc, chỉ sau hai câu đã chụp mũ lên đầu Đường Chấn Huy.

Khi gương mặt Đường Chấn Huy chợt đỏ hồng thì Sầm Vật Cương kiên định và thong thả giơ bàn tay phải của mình lên nói:

- Ai đồng ý điều chỉnh công tác của đồng chí Mã Vệ Đông thì giơ tay.

Khi Sầm Vật Cương giơ tay lên thì Phương Anh Hồ đã theo sát tiến độ, cũng giơ tay theo. Sau đó là đám người Vi Yến Qui, Cố Tắc Viêm, Uông Thanh Minh, Khang Tắc Chính và Xà Lê Hoa.

Mười hai thường ủy nhưng chỉ sau giây lát đã có bảy người đưa tay lên, điều này đại biểu cho sự việc Mã Vệ Đông rời khỏi vị trí hiện tại là ván đóng thuyền. Đường Chấn Huy nhìn những bàn tay giơ lên bên kia mà không khỏi cảm thấy run lên.

Trước khi mở hội nghị thường ủy thì Đường Chấn Huy cho rằng mình có năng lực so chiêu với Sầm Vật Cương, thế nhưng bây giờ Sầm Vật Cương lại dùng quyền lực tuyệt đối ép cho lão phải ngã xuống đất.

Vương Tử Quân ngồi đối diện với Đường Chấn Huy, hắn có thể thấy được ánh mắt không cam lòng của Đường Chấn Huy. Lúc này hắn không biết an ủi chủ tịch Đường như thế nào, có thể nói mình cũng cũng bị Sầm Vật Cương coi là hàng ngũ cần dùng lực lượng tuyệt đối để đả kích.

Khi Vương Tử Quân cắn chặt môi không nói thì có người giơ tay lên, lần này người giơ tay là chủ tịch mặt trận tổ quốc Tiết Xuyên Cường. Nhưng Tiết Xuyên Cường giơ tay mà có chút do dự.

Khi Vương Tử Quân nhìn đến thì Tiết Xuyên Cường nở nụ cười khổ sở, bộ dạng như muốn Vương Tử Quân tha thứ, vì hắn không thể không làm như vậy.

Vương Tử Quân căn bản có chút không thoải mái với lựa chọn của Tiết Xuyên Cường, nhưng hắn cũng không nói lời nào. Tuy Tiết Xuyên Cường giúp đỡ hắn trong bóng tối, thế nhưng ngoài sáng thì Tiết Xuyên Cường cũng không cho ra chút hứa hẹn nào.

Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn khẽ ném ánh mắt vui vẻ cho Tiết Xuyên Cường, tỏ vẻ hiểu nổi khó xử của đối phương.

Lúc này không giơ tay chỉ còn lại Vương Tử Quân, Kim Chính Thiện và chính ủy phân khu Tần Điền Cương. Nếu so sánh với bộ dạng do dự của Tiết Xuyên Cường thì Tần Điền Cương can bản là cực kỳ bình tĩnh, ngồi lẳng lặng uống trà trên vị trí của mình.

Vị trí của Tần Điền Cương rất đặc thù, dù có một phiếu nhưng phần lớn là bỏ quyền, không biểu hiện thái độ, mà cũng không ai ép hắn phải tỏ thái độ. Lúc này ánh mắt mọi người rơi lên người Vương Tử Quân và Kim Chính Thiện.

Trong đó Vương Tử Quân là người bị người ta nhìn vào nhiều nhất, dù sao thì vị trí của hắn càng trọng yếu hơn cả Kim Chính Thiện, có quan hệ thân cận với Đường Chấn Huy. Người đang ngồi đây biết rõ sở dĩ Đường Chấn Huy bây giờ ngóc cao đầu như vậy là đều nhờ vào sự giúp đỡ của Vương Tử Quân, bây giờ Đường Chấn Huy rơi vào hoàn cảnh khó khăn, để xem ý nghĩ của Vương Tử Quân là thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.