Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1910: Chương 1910: Ngài cứ nghỉ ngơi một chút, chuyện còn lại giao cho tôi.




Trong quan trường có sức khỏe hay không có khả năng trở thành thủ đoạn để đối thủ chính trị đánh ngã. Sầm Vật Cương là người lăn lộn quan trường nhiều năm, lão biết rõ lợi hại trong sự việc này. Nhưng lão có lo lắng cũng không làm gì được, mặc dù Vương Tử Quân có lệnh phong tỏa tin tức, thế nhưng vẫn còn có nhiều người liên tục chạy đến. Trong số các vị thường ủy tỉnh ủy càng có không ít người cá biệt chạy đến chờ Sầm Vật Cương tỉnh lại.

Lúc này bầu không khí trong phòng họp rất đè nén, hầu như mọi người đều cảm thấy giông tố đang kéo đến.

Tần Hoài Chung lại khẽ đi vào phòng, hắn đến báo cáo với Vương Tử Quân: - Chủ tịch, vừa rồi chủ tịch Triệu của thành phố Linh Long có phản hồi tình huống, là phía thành phố Linh Long vì thúc đẩy mở rộng công tác đã yêu cầu thực hiện chế độ bảo hiểm thi công, thế nhưng yêu cầu cũng không nghiêm. Nghe nói cả thành phố chỉ có một khu văn phòng nhỏ của bảo hiểm thi công.

Tần Hoài Chung báo cáo làm cho Vương Tử Quân chợt nổi giận, hắn biết rõ tình thế thật sự cũng không phải là yêu cầu không nghiêm, mà là thành phố Linh Long làm công tác bảo hiểm thi công ở phương diện hình thức, căn bản không bỏ ra tiền đóng bảo hiểm. Văn phòng bảo hiểm thi công kia căn bản chỉ là một đơn vị hành chính bị bắt lính bất đắc dĩ mà thôi.

Nếu như trước kia Vương Tử Quân sẽ giận tím mặt, sẽ vỗ bàn xử lý vụ việc này. Thế nhưng bây giờ là không được, Sầm Vật Cương còn đang nằm trong phòng cấp cứu chưa tỉnh hẳn, nếu bây giờ hắn xử lý Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ, như vậy sẽ làm cho người ta cảm thấy Vương Tử Quân là người ném đá xuống giếng, không thể chờ đợi được nữa.

- Anh nói cho phía thành phố Linh Long cố gắng hết sức có thể làm tốt công tác trấn an quần chúng, phải giải quyết vấn đề ngay. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi mở miệng phân phó.

- Các vị lãnh đạo, bí thư Sầm đã tỉnh lại. Giám đốc bệnh viện chạy đến rồi báo cáo với nhóm lãnh đạo tỉnh ủy trong phòng.

Phương Anh Hồ chợt đứng lên nói: - Bây giờ có thể vào thăm hỏi được chưa?

- Điều này...Bí thư Sầm vừa tỉnh lại, tâm tình còn chưa ổn định, có nên cho nhiều lãnh đạo đi qua hay không? Giám đốc bệnh viện là người nhất ngôn cửu đỉnh trên địa bàn của mình, hắn đã nhiều lần đón lãnh đạo tỉnh ủy đến nằm viện, cũng có lúc mở miệng vui đùa nói là lãnh đạo đến chủ yếu là tĩnh dưỡng sức khỏe, bổ sung tinh thần cho công tác mệt nhọc. Nhưng lúc này Sầm Vật Cương nhập viện làm cho hắn cảm thấy hoảng sợ, bây giờ đối mặt với các vị lãnh đạo tỉnh ủy, hắn mở miệng căn bản rất lo lắng.

Không nên có quá nhiều người đi qua, tất nhiên là vì muốn tốt cho Sầm Vật Cương, thế nhưng là ai đi qua? Dù sao thì nơi này cũng có nhiều người có không ít thời gian chờ đợi.

- Chủ tịch Vương, ngài thấy thế nào? Phương Anh Hồ là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, hắn do dự giây lát rồi ném sự việc cho Vương Tử Quân. Dù thế nào thì Vương Tử Quân cũng là lãnh đạo đứng hàng thứ hai trong tỉnh, bây giờ phải nghe chỉ thị của chủ tịch Vương.

Vương Tử Quân lúc này muốn đưa đẩy thì rất dễ dàng, chỉ cần trực tiếp ném quả bóng cho giám đốc bệnh viện là được. Nhưng bây giờ hắn cũng không có tâm tư như vậy, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Thư ký trưởng, anh đại biểu cho mọi người vào thăm hỏi bí thư Sầm, mong bí thư Sầm an tâm dưỡng bệnh.

Phương Anh Hồ căn bản rất cảm kích với sắp xếp của Vương Tử Quân, có thể nói Vương Tử Quân tỏ thái độ như vậy giúp hắn đứng vững trước áp lực. Vương Tử Quân không đi qua thì những người khác cũng không dám gây áp lực với mình.

- Vâng, tôi sẽ đi vào thăm hỏi và chuyển lời của lãnh đạo. Phương Anh Hồ nói rồi cũng không quan tâm quá nhiều mà nhanh chóng đi vào phòng bệnh của Sầm Vật Cương. Khi hắn đi vào trong phòng chợt nghe thư ký của mình khẽ báo cáo: - Thư ký trưởng, vừa rồi phía thành phố Linh Long gọi điện thoại đến, nói là thế cục không khả quan, mong có được sự trợ giúp.

- Tình huống thế nào? Phương Anh Hồ vừa đi vừa hỏi.

- Nghe nói một ông chủ bị người góp vốn bắt lấy, bị người ta đánh cho đầu rơi máu chảy. Lúc này quần chúng nhân dân đang rất phẫn nộ, tình huống khó khống chế được, nếu như không phải người nhà của ông chủ kia báo án, chỉ sợ sẽ có vụ việc chết người... Thư ký nói đến đây thì hít vào một hơi.

Tình hình đúng là không khả quan!

Sầm Vật Cương đã tỉnh rồi nhưng vẫn còn nằm trên giường bệnh. Lúc này bí thư Sầm giống như một người bị rút sạch sức lực và tinh thần, bí thư Sầm hiện ra trước mặt Phương Anh Hồ căn bản không còn là như trước.

Nhưng Phương Anh Hồ nhìn hai hàng chân mày của Sầm Vật Cương nhíu chặt mà không khỏi cảm thấy người trên giường bệnh như một gốc cây già đột nhiên bị sương muối tập kích, chỉ còn lại chút cành cây héo úa, vẻ mặt tinh thần không còn nhưa xưa. Nhưng cây già này vẫn còn bám trên đất, vẫn còn rễ chùm bên dưới hút dinh dưỡng nên không có vấn đề về nhân mạng.

Biết đâu sau này một bí thư Sầm phấn đấu phát triển nhiều chục năm sẽ phải ngã đổ như thân cây già, biết đâu bí thư Sầm có thể ngồi lên thế nhưng sau này chỉ miễn cưỡng đi lại, khó thể tiếp tục tiến chân vào quan trường?

Phương Anh Hồ nghĩ như vậy mà cảm thấy bi thương, tâm tình này làm cho cánh mũi hơi cay, tự dưng cực kỳ khó chịu.

Phương Anh Hồ là cán bộ được Sầm Vật Cương đề bạt lên, nếu như không có Sầm Vật Cương, căn bản không có một Phương Anh Hồ với địa vị hiển hách như hôm nay. Thậm chí có thể nói tính mạng chính trị của Phương Anh Hồ liên lạc thật chặt với Sầm Vật Cương, không có sự giúp đỡ của Sầm Vật Cương, hắn chỉ là một vị thường ủy tỉnh ủy yếu kém nhất.

- Bí thư Sầm, ngài thấy khá hơn chút ngào chưa? Phương Anh Hồ cũng là một người giỏi khống chế tâm tình cảm xúc, hắn cố gắng làm cho mình thoải mái hơn một chút.

Sầm Vật Cương có bộ dạng đờ đẫn khi thấy Phương Anh Hồ thì khóe miệng hơi vểnh lên, sau đó nói ra một câu khá yếu ớt: - Anh Hồ, phía thành phố Linh Long bên kia thế nào rồi?

Sầm Vật Cương vẫn còn nhớ đến thành phố Linh Long! Phương Anh Hồ cảm thấy tâm tư ảm đạm, mãi một lúc sau không nói nên lời. Hắn có thể hiểu được tâm tình của bí thư Sầm vào lúc này, vì sự quật khởi của thành phố Linh Long có liên quan trực tiếp đến bí thư Sầm, cũng vì có sự giúp đỡ của bí thư Sầm mà thành phố Linh Long mới có thể sáng tạo ra kỳ tích như vậy. Thế cho nên đối với mọi người thì thành phố Linh Long chính là dấu ấn lớn của bí thư Sầm.

Lúc này thành phố Linh Long xuất hiện vấn đề, mặc dù người khác cũng có một phần trách nhiệm, thế nhưng cờ lê sẽ gõ lên đầu Sầm Vật Cương đầu tiên.

- Bí thư Sầm, lúc này thành phố Linh Long đang từng bước giải quyết vấn đề, thế cục dần được khống chế. Phương Anh Hồ cười cười, hắn khẽ nói: - Bí thư, ngài nên tin tưởng vào năng lực giải quyết vấn đề của hai đồng chí Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ.

- Giải quyết? Hừ! Sầm Vật Cương nằm trên giường bệnh run rẩy dữ dội.

Sầm Vật Cương tuy tràn đầy lửa giận thế nhưng lúc này không còn chút sức lực nào. Lúc này lão muốn đứng lên đến tọa trấn ở Linh Long, đáng tiếc là lão không còn sức lực, không thể thực hiện được.

- Thành phố Linh Long không phải chỉ có riêng một Lỗ Đỉnh Thành. Sầm Vật Cương nói đến đây thì có vài phần bất đắc dĩ: - Lỗ Đỉnh Thành cũng chỉ coi là một nguyên nhân mà thôi, anh ta ngã xuống thì sẽ sinh ra phản ứng dây chuyền.

Phương Anh Hồ há hốc miệng không nói gì, nếu bí thư Sầm đã hiểu rõ tình huống như vậy, hắn nếu tiếp tục nói dối lãnh đạo thì rõ ràng là sỉ nhục trí thông minh của lãnh đạo. Bí thư Sầm là một người cường thế, chắc chắn không cần hắn an ủi ở phương diện này.

Nhưng tình huống này nếu không an ủi thì phải đi theo đường nào nữa đây?

- Anh Hồ, chủ tịch Vương có đến không? Sầm Vật Cương trầm ngâm giây lát rồi khẽ hỏi.

- Có, chủ tịch Vương đến đây đã hơn một giờ, mãi chờ ở bên ngoài. Phương Anh Hồ không biết vì sao Sầm Vật Cương lại tìm Vương Tử Quân, thế nhưng hắn nhanh chóng cho ra đáp án chính xác.

- Anh mời chủ tịch Vương vào đây, tôi có chuyện cần nói với anh ấy. Sầm Vật Cương tuy rất muốn nói lớn hơn một chút, thế nhưng mỗi lần mở miệng lại có chút khổ sở.

Phương Anh Hồ nhìn gương mặt tiều tụy của Sầm Vật Cương, hắn do dự giây lát rồi nói: - Bí thư Sầm, nếu không tôi sẽ phân phó chỉ thị của ngài cho chủ tịch Vương? Ngài cứ nghỉ ngơi đi, chờ một lát sau rồi nói.

Sầm Vật Cương nhìn Phương Anh Hồ, ánh mắt dần trở nên ôn hòa, lão hiểu rõ ý nghĩ lời nói của Phương Anh Hồ. Chính mình gần đây quá cường thế, Vương Tử Quân hầu như là đối thủ lớn nhất của mình ở Mật Đông, chính mình xuất hiện trước mặt Vương Tử Quân với bộ dạng thế này căn bản không phải là chuyện gì tốt.

Nhưng bây giờ Sầm Vật Cương nào còn lo lắng như vậy, hơn nữa tình hình của thành phố Linh Long sẽ càng thêm phức tạp, mà sức khỏe của mình...

Sầm Vật Cương khoát tay rồi thản nhiên nói: - Được rồi, anh đi mời chủ tịch Vương vào đây. Chủ tịch Vương là người có ý chí mạnh mẽ, căn bản là người thường không thể so sánh được.

Khi Phương Anh Hồ đến mời Sầm Vật Cương vào thăm Sầm Vật Cương, khi đó Vương Tử Quân đang nghe điện thoại. Sau khi nghe xong lời nói sắp xếp của Sầm Vật Cương từ trong miệng Phương Anh Hồ, Vương Tử Quân trầm ngâmg giây lát rồi theo Phương Anh Hồ đi vào trong phòng bệnh của Sầm Vật Cương.

Lúc này có một vị y tá đang cẩn thận dùng khăn nóng lau mặt cho Sầm Vật Cương, khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì viên y tá do dự giây lát rồi khẽ nói - Lãnh đạo, ngài cũng không nên nói chuyện quá lâu.

- Cám ơn, tôi biết rồi. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Sầm Vật Cương sao không hiểu y tá muốn nói gì? Hắn có không ít hảo cảm với cô y tá thẳng thắn này.

- Ha ha, chủ tịch Tử Quân, mời anh ngồi. Sầm Vật Cương muốn gắng gượng ngồi lên, thế nhưng những hạt mồ hôi như đậu nành rơi xuống làm lão biết mình không dễ dàng làm được điều này.

Vương Tử Quân vội vàng đi đến trước giường bệnh của Sầm Vật Cương: - Bí thư Sầm, ngài cứ nằm đi, chúng ta từ từ nói.

Trong mắt Sầm Vật Cương có chút không cam lòng nhưng vẫn nằm xuống, lão dùng giọng mất hết sức lực nói: - Chủ tịch Tử Quân, thật sự là bệnh đến như núi, tôi còn chưa hoàn toàn rời khỏi cương vị công tác thì lại có vấn đề về sức khỏe rồi.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt của Sầm Vật Cương, hắn không khỏi có vài phần đồng tình. Mối liên hệ của Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương những năm qua có vài phần gập ghềnh, nhưng Vương Tử Quân vẫn khâm phục tính cách của Sầm Vật Cương. Đây là một người chỉ đứng thẳng mà không cúi người, bây giờ người này lại nói ra những lời như chịu thua thế này căn bản là không dễ dàng.

- Bí thư Sầm, người có ai không có bệnh, ngài cứ an tâm dưỡng bệnh, các đồng chí vẫn chờ ngài, Mật Đông không thể tách rời khỏi sự tọa trấn của ngài.

- Chí sợ tôi có tâm nhưng không có lực mà thôi. Sầm Vật Cương nói một tiếng rồi khẽ lắc đầu, sau đó lại khẽ nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, bây giờ tình hình của thành phố Linh Long là không lạc quan, tôi cho rằng hình thức phát triển của thành phố Linh Long là rất tốt, bây giờ tôi mới hiểu phát triển như vậy là quá nguy hiểm, nên phá mụn mủ này càng nhanh càng tốt.

- Để càng lâu thì vấn đề càng lớn.

Vương Tử Quân cũng biết rõ điều này, bây giờ nghe xong lời của Sầm Vật Cương thì không khỏi sinh ra cảm giác anh hùng cùng chí hướng. Hắn trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói: - Bí thư Sầm, thành phố Linh Long phát triển kinh tế có vấn đề, thế nhưng chúng ta cũng thấy rõ mặt tích cực của bọn họ. Tôi tin tưởng chỉ cần nhìn thẳng vào vấn đề, như vậy sẽ có phương án giải quyết vấn đề trong trạng thái nảy sinh.

- Trạng thái nảy sinh? Chỉ sợ đã quá muộn rồi. Sầm Vật Cương nhìn Vương Tử Quân rồi cười khổ nói.

Vương Tử Quân cảm thấy nóng mặt dưới cái nhìn chăm chú của Sầm Vật Cương. Hắn biết rõ Sầm Vật Cương nói như vậy là có ý gì, hơn nữa trong mắt hắn chưa từng cho rằng đây là trạng thái nảy sinh.

- Tử Quân, tôi căn bản không thích anh. Sầm Vật Cương chợt nói lớn hơn vài phần: - Con người của tôi từ nhỏ đã mạnh mẽ, theo lời của các cụ thì tôi chỉ có thể nhìn người không bằng mình, không thể tha thứ cho người mạnh hơn.

- Anh Đường kia thật ra cũng rất có bản lĩnh, thế nhưng tôi không nhận anh ấy; còn anh, tất nhiên anh là người chỉ có hơn chứ không kém anh Đường, vì vậy tôi bài xích anh trên phương diện bản năng tâm lý. Sầm Vật Cương nói đến đây thấy Vương Tử Quân định mở miệng, lão khoát tay áo nói: - Hai người chúng ta rất ít khi cùng ngồi thổ lộ tình cảm, anh cứ để tôi nói xong cái đã.

- Sau khi anh đến Mật Đông đã cho ra nhiều công tác rất tốt, làm cho tỉnh Mật Đông càng thêm sáng lạn. Đặc biệt là phương diện sắp xếp điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, anh nhận lấy áp lực không nhỏ nhưng vẫn hoàn thành. Mặc dù hai năm qua kinh tế Mật Đông phát triển không nhanh, thế nhưng có thể thấy rõ đãc làm tốt công tác xây dựng cơ sở, phát triển nhanh mạnh chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.

- Khụ khụ. Sầm Vật Cương ho khan hai tiếng rồi nói tiếp: - Có một người trợ thủ như anh làm cho áp lực của tôi là quá lớn. Vì chứng minh chính mình không kém anh ở phương diện kinh tế, tôi nhanh chóng thúc đẩy phát triển thành phố Linh Long dưới cơ sở vốn có, thế nên tôi là người có trách nhiệm lớn nhất trong sự kiện này, sau này tôi sẽ nhận kiểm điểm với lãnh đạo.

- Bây giờ vấn đề cấp bách nhất là giải quyết tình huống ở thành phố Linh Long. phải làm sao để khống chế được thế cục rối loạn của Linh Long. Sầm Vật Cương nói đến đây thì nhìn Vương Tử Quân rồi lớn tiếng nói tiếp: - Nếu nói ra thì anh không thể nào hiểu rõ về thành phố Linh Long bằng Cố Tắc Viêm, thế nhưng sau khi tôi tỉnh lại, người đầu tiên tôi nghĩ đến khi muốn giải quyết vấn đề ở Linh Long chính là anh.

- Lúc này ở Mật Đông chỉ có anh mới khống chế được thế cục ở Linh Long. Sầm Vật Cương nói rất đúng trọng tâm, Vương Tử Quân không khỏi có chút cảm động. Sầm Vật Cương tuy là người cường thế nhưng lại vì đại cục phát triển của Mật Đông, người này có thể trò chuyện với mình như vậy cũng xem như là tuấn kiệt trong quan trường.

Vương Tử Quân biết rõ bây giờ không phải lúc mình từ chối, thế nên hắn tranh thủ thời gian cười nói: - Bí thư Sầm, trước khi đến phòng bệnh của ngài thì tôi đã chuẩn bị đi đến Linh Long. Tôi không dám nói có thể lập tức giải quyết vấn đề, thế nhưng tôi sẽ cố gắng lớn nhất để giữ thế cục. Mật Đông không thể không có bí thư Sầm tọa trấn, tôi còn cần ngài hướng dẫn nhiều hơn. Khoảng thời gian qua ngài đã mệt mỏi rồi, mong ngài nghỉ ngơi cho tốt, tôi sẽ không làm cho ngài thất vọng.

- Được, anh đi trước đi. Vương Tử Quân rời đi, Sầm Vật Cương nhìn bóng lưng Vương Tử Quân mà không khỏi thở dài nặng nề một hơi. Lão biết Vương Tử Quân tuy có thể sẽ vẫn đến, thế nhưng câu chuyện như hôm nay sẽ không còn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.