Ads
Nếu như là người khác gọi điện thoại
thì Trình Hiểu Bình sẽ nói mình đang rất bận, nhưng đó lại là bí thư Nguyễn
Chấn Nhạc, cho dù nàng có bận rộn cũng không dám nói rõ sự thật.
- Bí thư Nguyễn, ngài có gì cần căn dặn sao? Tôi sẽ lập tức chứng thực.
- Hôm nay cục thống kê đã báo cáo công tác quý một, thành tích của chúng ta căn
bản là không lý tưởng.
Báo cáo của cục thống kê? Trình Hiểu Bình chợt kinh hoảng, lúc này nàng còn
chưa được thấy báo cáo của cục thống kê, nhưng ngoài miệng nàng lại căn bản
không thể nói là không. Nếu không thì bí thư Nguyễn sẽ cho rằng nàng không quá
coi trọng công tác phát triển kinh tế, lại càng là dấu hiệu không cầu tiến.
Tuy bên ngoài không ai nói, nhưng khi có văn kiện yêu cầu một vị bí thư thị ủy
thành phố phát triển kinh tế tiến vào trong thường ủy tỉnh ủy thì tin tức đã
truyền đi khắp tỉnh Sơn Nam. Rất nhiều người đang đứng nhìn xem rốt cuộc hai
người Vương Tử Quân và Nguyễn Chấn Nhạc thì ai là kẻ chiến thắng cuối cùng.
Từ góc độ của Trình Hiểu Bình thì nàng tất nhiên hy vọng lãnh đạo của mình sẽ
thắng. Nàng vô tình mà biết được mối quan hệ giữa Nguyễn Chấn Nhạc và vợ là
không tốt, có lẽ giữa hai người bọn họ tồn tại tình huống "hoặc là không
làm, hai là làm cho xong". Là một người đàn ông lăn lộn ngang dọc trong
quan trường, nếu như chút dục vọng bản thân không được phóng thích, sao có thể
vui vẻ đầu nhập vào trong công tác?
Vì vậy khi Nguyễn Chấn Nhạc đề xuất cho Trình Hiểu Bình chủ trì công tác ủy ban
nhân dân thành phố, nàng có chút cảm kích Nguyễn Chấn Nhạc, đồng thời trong
lòng cũng có tâm lý quái lạ: Nàng hy vọng mình có thể là tình nhân trong bóng
tối của Nguyễn Chấn Nhạc. Nàng cảm thấy nếu có mối quan hệ như vậy thì sẽ là
một núi vàng dưới chân, nàng căn bản dễ dàng tiến lên, thậm chí là cấp bậc càng
cao hơn.
Chỉ là thân phận chủ tịch thành phố là quá quan trọng, quá cao quý, nếu như
Trình Hiểu Bình muốn tiếp tục tiến lên trong quan trường, thế thì căn bản không
nên tạo dựng nguy hiểm cho mình. Mối quan hệ tình nhân trong quan trường là một
quả bom, hơn nữa sẽ nổ khi có bất kỳ tác động từ bên ngoài, động vào sẽ cực kỳ
căng thẳng. Nếu như bom nổ, hậu quả là không dám tưởng tượng. Chủ tịch và bí
thư là tình nhân của nhau, như vậy sẽ là chấn động thế nào với quan trường
thành phố Đông Bộ? Dù là ai nghĩ đến cũng cảm thấy không rét mà run.
Lúc này điều Trình Hiểu Bình có thể làm chính là cố gắng làm tốt công tác của
mình, đẩy mạnh phát triển kinh tế, để cho Nguyễn Chấn Nhạc thấy mình có năng
lực. Chỉ như vậy thì nàng mới có thể xác lập được địa vị của mình trong ban
ngành của Nguyễn Chấn Nhạc.
- Bí thư Nguyễn, tôi không làm tốt công tác, bây giờ tôi đang cố gắng đẩy mạnh
và tăng cường kêu gọi đầu tư, sẽ cố gắng để sản lượng kinh tế nửa năm sau gấp
đôi bây giờ.
Trình Hiểu Bình châm chước ngôn từ rồi báo cáo với Nguyễn Chấn Nhạc.
Nguyễn Chấn Nhạc chỉ ừ một tiếng rồi không nhắc đến chuyện này nữa.
Trình Hiểu Bình cúp điện thoại mà đầu óc quay cuồng, tuy Nguyễn Chấn Nhạc chỉ
nói vài câu, thế nhưng nàng biết bí thư Nguyễn đang rất bất mãn với mình ở
phương diện tốc độ phát triển kinh tế của thành phố Đông Bộ.
Vương Tử Quân khảo sát huyện Dương Phong quay về, hắn không về phòng làm việc
của mình mà trực tiếp về nhà. Vừa đẩy cửa ra thì hắn chợt phát hiện bầu không
khí trong nhà có gì đó là lạ.
Trước kia khi về nhà thì Tiểu Bảo Nhi sẽ nhanh chóng lao vào lòng Vương Tử
Quân, nhưng hôm nay Tiểu Bảo Nhi mặc một bộ quần áo màu xanh da trời giống như
một chú búp bê dễ thương lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, sau đó không quan
tâm mà tiếp tục xếp hình.
Trên ghế sa lông phòng khách, Mạc Tiểu Bắc cũng nghiêm mặt nhìn thoáng qua
Vương Tử Quân, cũng không bắt chuyện, đây là tình huống gì?
Vương Tử Quân thật sự cảm thấy rất khó hiểu, hắn chợt sinh ra một ý nghĩ: Chẳng
lẽ sự việc của mình đã bại lộ? Nhưng hắn là một nhân vật chính trị, trước khi
chưa được nghiệm chứng, hắn tuyệt đối không bao giờ đầu hàng, không chủ động
bán đứng chính mình.
- Tiểu Bảo, cho bố ôm một cái nào!
Vương Tử Quân cởi giày rồi vẫy tay cười tủm tỉm nói với Tiểu Bảo Nhi.
Tiểu Bảo Nhi nghe thấy tiếng gọi của Vương Tử Quân, thế là giống như nghe được
lời triệu hoán, nó đẩy hết những miếng xếp hình bằng gỗ trong tay, duỗi hai bàn
tay mập ra, khoảnh khắc sau đã khóc như mưa:
- Bố, mẹ ức hiếp con.
Vương Tử Quân nghe được những lời này mà hoàn toàn yên tâm, thì ra không phải
là vì mình, chỉ là chút mâu thuẫn nhỏ trong nhà mà thôi.
Vương Tử Quân ôm con trai, hắn vừa lau nước mắt vừa dùng giọng yêu thương nói:
- Con trai ngoan, bảo bối của bố, đừng khóc nữa, bố sẽ ra tay báo thù, chúng ta
cho mẹ biết tay.
- Đồng chí Mạc Tiểu Bắc, nói xem có chuyện gì xảy ra, quân đội là con em của
nhân dân, sao lại có thể ức hiếp bạn bè của mình được?
Mạc Tiểu Bắc căn bản không có chút phản ứng với những lời nói đầy dí dỏm của
Vương Tử Quân, nàng trừng mắt nhìn hắn, sau đó trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, anh tạm thời không nên lấy thịt đè người, đừng hỏi em có chuyện
gì xảy ra, anh hỏi con trai bảo bối của mình ấy.
Sau khi chung sống vài năm thì Vương Tử Quân căn bản hiểu rất rõ tính cách của
Mạc Tiểu Bắc, tuy bề ngoài rất kiên cường nhưng thực tế thì tính tình không
khác gì Tần Hồng Cẩm là bao.
Tần Hồng Cẩm là người ngoài mềm trong cứng, nhưng Mạc Tiểu Bắc lại là ngoài
cứng trong mềm, bây giờ Tiểu Bắc sao lại nổi giận với Tiểu Bảo Nhi rồi?
- Con trai, nói cho bố biết có chuyện gì xảy ra nào?
Vương Tử Quân không tìm được đáp án từ vợ mình, thế là đành ôm con lên hỏi.
- Bố, con muốn đi nhà trẻ, thế nhưng mẹ không cho.
Tiểu Bảo Nhi ngẩng đầu lên dùng giọng kiên quyết nói.
"Cái gì? Đi nhà trẻ?"
Vương Tử Quân thật sự ngây cả người, hắn vốn cũng có kế hoạch chuẩn bị cho con
mình đi nhà trẻ, nhưng phải đến khi Tiểu Bảo Nhi được ba tuổi cái đã. Không ngờ
đứa bé này mới hai tuổi rưỡi đã có tâm tư hướng về phía trường học rồi.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng giương nanh múa vuốt của Tiểu Bảo Nhi, thế là hắn
chợt hiểu vì sao Mạc Tiểu Bắc nổi giận. Nếu nói ở phương diện thương con, tất
nhiên chẳng ai bằng mẹ cả. Đừng thấy Mạc Tiểu Bắc là một người phụ nữ chú trọng
sự nghiệp, thế nhưng sau khi sinh con thì biến chuyển rất lớn. Thử nghĩ mà xem,
một người vốn cả ngày bỏ thời gian nghiên cứu khoa học, bây giờ lại đọc một
quyển sách dạy nấu ăn cho trẻ con một cách say sưa, lại làm việc không biết
mệt, không phải đó là hình tượng của một người vợ hiền sao? Mạc Tiểu Bắc không
cho con trai chưa đến ba tuổi đi nhà trẻ cũng là dễ hiểu mà thôi.
- Con trai, sao lại thích đi nhà trẻ như vậy?
Vương Tử Quân nhìn ánh mắt bất mãn của Mạc Tiểu Bắc, hắn bắt đầu mở miệng
khuyên con trai.
- Tiểu Linh Đang đã đi nhà trẻ, con đã nói với Tiểu Linh Đang, con muốn đến nhà
trẻ cùng chơi đùa với bạn ấy.
Tiểu Bảo Nhi tươi cười dùng giọng có chút ngây thơ nói.
Tiểu Linh Đang chính là một đứa bé
trong khu nhà thị ủy, Tiểu Na thường xuyên đưa Tiểu Bảo Nhi đến chơi đùa với
Tiểu Linh Đang. Đứa bé kia lớn hơn Tiểu Bảo Nhi vài tháng, lại không ngờ có ảnh
hưởng lớn đến Tiểu Bảo Nhi như vậy.
Điều này nên nói thế nào?
Vương Tử Quân thật sự xử lý thành thạo mọi việc, thế nhưng bây giờ đối mặt với
sự kiên trì của Tiểu Bảo Nhi, hắn thật sự không biết phải làm sao? Hắn nhìn ánh
mắt của con trai, sau đó chỉ có thể nói:
- Bảo bối, cái gì chứ? Đi đến nhà trẻ cũng không phải là bố có thể quyết định
được, cũng không phải là mẹ có thể quyết định được, mà phải do giáo viên nhà
trẻ quyết định.
- Tiểu Linh Đang sở dĩ được đi nhà trẻ vì lớn tuổi hơn con, lớn lên cũng cao
hơn con, giáo viên nhà trẻ chỉ nhận những đứa bé hơn ba tuổi. Vì vậy sau này
nên nghe lời mẹ, ăn nhiều vào, tranh thủ thời gian để lớn hơn một chút, như vậy
mới được.
Vương Tử Quân kiên trì với một loạt lời nói dối, hắn chợt cảm thấy da đầu run
lên, hắn cảm thấy sau nên nên dạy cho Mạc Tiểu Bắc vài cách để dỗ con theo kiểu
này mới được.
Nghe nói vì mình nhỏ tuổi và nhỏ conn nên không được đi nhà trẻ, vẻ mặt Tiểu
Bảo Nhi có chút ảm đạm. Vương Tử Quân thấy thế thì rất đau lòng, thiếu chút nữa
đã đồng ý cho con đi nhà trẻ.
- Bố, nhưng con đã nói với Tiểu Linh Đang rồi!
Tiểu Bảo Nhi nhếch miệng lên xoa xoa hai bàn tay mập mạp, lại dùng giọng muốn
khóc nói.
- Ngày mai nói với Tiểu Linh Đang một tiếng, để cô bé đến nhà trẻ trước chờ
con.
- Vậy thì được.
Tiểu Bảo Nhi đồng ý không có mấy tình nguyện, sau đó chuẩn bị chạy ra khỏi ngực
Vương Tử Quân, thế nhưng Vương Tử Quân chợt giữ lấy con trai nói:
- Bảo bối, vừa rồi làm cho mẹ không vui, bây giờ đến xin lỗi mẹ đi.
Tiểu Bảo Nhi chợt ngẩng cao đầu có vẻ rất kiên định, nó vểnh miệng lên nói:
- Con không đi, vừa rồi là mẹ ức hiếp con.
- Con là đàn ông, con phải dám làm dám chịu chứ?
Dưới sự giáo dục của Vương Tử Quân, Tiểu Bảo Nhi cuối cùng cũng chạy vào lòng
mẹ. Vương Tử Quân nhìn hai mẹ con đã trở lại như thường, thế là trên mặt lộ ra
nụ cười nhàn nhạt.
Vương Tử Quân ăn cơm tối rồi đi vào phòng làm việc của mình, Mạc Tiểu Bắc vì
thích yên tĩnh nên Vương Tử Quân trên cơ bản không dám bàn việc công tác ở nhà.
Hắn công tác ở thành phố La Nam, rất nhiều người hiểu khi không có chuyện thì
không nên đến nhà tìm bí thư Vương, vì vậy mà Vương Tử Quân có được chút không
gian yên tĩnh cho mình.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân đang xem sách phải đặt xuống.
Hắn nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, sau đó nở nụ cười nghe máy.
Người gọi điện thoại đến chính là Lâm Trạch Viễn, ngoài ân cần thăm hỏi như
thường thì Lâm Trạch Viễn nói cho Vương Tử Quân biết một việc, đó chính là
phương án chọn bí thư thị ủy phát triển kinh tế tiến vào trong ban ngành thường
ủy tỉnh ủy đã được thông qua.
Tuy Lâm Trạch Viễn không nói gì khác nhưng Vương Tử Quân hiểu thời gian cho
mình ở sự kiện này là không còn nhiều. Phương án đã được quyết định thì sẽ tiến
vào giai đoạn áp dụng, tối đa cũng chỉ là thời gian hai tháng, mà mình có thể
tiến vào ban ngành thường ủy tỉnh ủy hay không là thời gian hai tháng này.
Tuy Vương Tử Quân đã làm nhiều chuẩn bị cho sự kiện này, thế nhưng bây giờ sự
việc bắt đầu, hắn vẫn cảm thấy có chút hưng phấn và bất an.
Vương Tử Quân pha cho mình một ly trà, hắn đã bình tĩnh trở lại, hắn nhìn những
làn hơi nước bốc lên, thế là trong lòng tự định giá về mình.
Vương Tử Quân nhận được tin tức từ Lâm Trạch Viễn, như vậy đối thủ của hắn là
một Nguyễn Chấn Nhạc còn linh thông tin tức hơn đã biết điều này rồi. Hai tháng
tới sẽ là một khoảng thời gian mà hắn và Nguyễn Chấn Nhạc thi triển thủ đoạn
của mình, còn ai thắng ai bại thì rất nhanh sẽ có câu trả lời mà thôi.
Vương Tử Quân tính toán kế hoạch của mình, hắn cầm điện thoại lên, một phút sau
bên kia vang lên âm thanh của Trương Thiên Tâm.
- Tử Quân, tôi là Thiên Tâm! Cậu có việc gì tìm tôi sao?
Trương Thiên Tâm tuy nói không nhỏ nhưng nghe ra lại có chút cảm giác âm thanh
hò hét, xem ra người này cũng không phải đang thành thật ở nhà.
Nhưng lúc này Vương Tử Quân cũng căn bản là không có tâm tư quan tâm đến cuộc
sống riêng của Trương Thiên Tâm, hắn dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói:
- Bây giờ nói chuyện có được không?
Âm thanh hò hét ồn ào chợt tan biến khi Vương Tử Quân vừa nói xong, bên trong
vang đến âm thanh rõ ràng của Trương Thiên Tâm:
- Tử Quân, bây giờ tôi đang ở trong một gian phòng, có gì cậu cứ nói đi.
- Phần tài liệu ô nhiễm sông Lam Hà, cũng chỉ nên dùng đúng thời điểm mà thôi.
Vương Tử Quân chợt cầm tài liệu trong tay lên, sau đó hạ thấp giọng nói.
Trương Thiên Tâm rất để tâm đến sự kiện ô nhiễm Lam Hà, tuy Vương Tử Quân không
nói rõ đó là vì cái gì, thậm chí tình huống còn chưa rõ ràng. Nhưng Vương Tử
Quân ba lần bảy lượt nhắc đến vụ này, điều này làm cho hắn cảm thấy nó không
tầm thường, hình như có việc gì đó cần. Trương Thiên Tâm cố tình giúp đỡ Vương
Tử Quân, hắn tìm xuống một tổ phóng viên xuôi dòng Lam Hà, vừa đi vừa chụp hình
và quay phim lấy tư liệu. Những ngày qua không mưa, tình hình ô nhiễm của sông
Lam Hà cực kỳ nghiêm trọng, nước sông đặc quánh, mùi hôi thối khó chịu, thật sự
giật mình.
- Tôi có mấy người bạn là phóng viên, không bằng ném thông tin này cho bọn họ.
Trương Thiên Tâm cũng đã có chuẩn bị, vì vậy nghe lời nói của Vương Tử Quân thì
trầm giọng đề nghị.
- Trước tiên không cần vội vã.
Vương Tử Quân đã suy xét rất kỹ càng, hắn khẽ nói:
- Tôi nhớ tỉnh Thanh Hải có một học viện thủy lợi, cậu có thể ném cho bọn họ
một câu gợi ý, để bọn họ tiến hành khảo sát dòng sông Lam Hải.
Trương Thiên Tâm có chút hiểu rõ vấn đề, thế là không hỏi nhiều mà dùng giọng
chém đinh chặt sắt nói:
- Anh Tử Quân cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt vụ này, tuyệt đối không có
vấn đề.
Sau khi nói vài câu chi tiết với Trương Thiên Tâm thì Vương Tử Quân cúp điện
thoại.
Vương Tử Quân ngồi xuống ghế, lúc này trong đầu lóe lên hàng ngàn ý nghĩ. Hắn
không phải là một người cổ hủ, hắn muốn mình là quân tử nhưng có một số việc
tuyệt đối không nương tay.
Chuyện liên quan đến Nhan Sĩ Tắc là đối phương ra tay với mình, nhưng sự kiện
vừa qua không có chút sai lầm nào, điều này làm cho đối phương cảm thấy khó tấn
công mà rút lui. Nhưng Vương Tử Quân sẽ không vì đối phương bỏ qua mà buông
tha, vì vị trí thường ủy tỉnh ủy, không biết đối phương còn trò gì nữa.
Giống như hai kiếm khách đánh nhau, khi hai người bọn họ nhìn chằm chằm vào
nhau, tất nhiên trong lòng vừa kích động vừa hoảng sợ và có chút khoái cảm. Dù
đối phương ra tay thế nào thì Vương Tử Quân vẫn phải chế địch, đồng thời lựa
chọn tốt nhất là cũng phải vung kiếm chém đối phương, cho đối phương một kích
trí mạng, đó là phương án tốt nhất để giải thoát cho mình.