Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1615: Chương 1615: Nghe thấy âm thanh khó khăn của dân gian. ​




Triệu Hiểu Bạch vừa hỏi xong một câu giọng điệu chất vấn thì giống như chọc vào tổ ong vò vẻ, tên cảnh sát trẻ tuổi vốn bị Triệu Hiểu Bạch mắng cho một chặp cảm thấy không thoải mái, bây giờ nghe thấy Triệu Hiểu Bạch nghi vấn với công tác của mình thì nổi nóng: - Nếu anh nghi vấn công tác của chúng tôi, có thể gọi điện thoại trách móc. Thế nhưng tôi nói cho anh biết, anh trách móc hay sao cũng vô dụng, bây giờ còn nhiều vụ án lớn đè nặng lên vai, lúc này người của cục công an sẽ nhanh chóng chạy đến xử lý những chuyện nhỏ nhặt thế này cho anh sao?

Vương Tử Quân khoát tay áo với Triệu Hiểu Bạch, khi hắn đang định lên tiếng thì một tên thanh niên chạy đến như người điên, khi đến bên cạnh nhóm người anh Lý thì người này lớn tiếng nói: - Chú Lý, không hay rồi, bố cháu bị đánh.

Mọi người vốn đang ồn vào vì chuyện xe của Triệu Hiểu Bạch bị đập, bây giờ nhanh chóng trở nên yên lặng. Anh Lý chợt vọt đến trước mặt tên thanh niên kia rồi lớn tiếng nói: - Nhị Oa Tử, xảy ra chuyện gì?

- Chú Lý, vừa rồi cháu và bố đi ra ngoài, có vài người chặn đường cầm gậy gỗ đánh bố cháu. Lúc này bố cháu đang nằm ở ngoài cổng, chú Lý, chú mau đến cứu bố cháu. Nhị Oa Tử nói rồi khóc rống lên.

Lúc vừa rồi còn chưa kịp nhìn kỹ tên thanh niên này, bây giờ nhìn qua thì thấy trên người có vài vết thương, thậm chí trên đầu còn chảy máu.

- Đi, chúng ta qua xem thế nào. Chú Lý kéo tay Nhị Oa Tử chạy đi, đám người chung quanh cũng đuổi theo. Vương Tử Quân nhìn thoáng qua hai viên cảnh sát giao thông rồi trầm giọng nói: - Hai vị đồng chí, phía trước xảy ra chuyện, hay là chúng ta cùng qua xem thế nào.

- Chúng tôi cũng muốn đi qua, thế nhưng phân công bất đồng, chúng tôi đi sang cũng không có tác dụng. Hơn nữa cậu thanh niên kia xem như đã báo án, lát nữa sẽ có người của đồn công an đi sang. Chúng tôi xử lý chuyện xe cộ này cái đã. Tên cảnh sát cao gầy chợt có thái độ tốt đẹp với Vương Tử Quân hơn vài phần.

Vương Tử Quân nghe thấy người kia nói như vậy thì không khỏi nhíu mày, hắn gật đầu nói với Triệu Hiểu Bạch: - Cậu lái xe đi qua.

Triệu Hiểu Bạch đồng ý một tiếng, hắn lấy chìa khóa định chạy sang, thế nhưng lúc này tên cảnh sát trẻ tuổi lại nói: - Bây giờ anh đi đâu vậy? Ở lại làm bản ghi chép.

- Tôi không có thời gian. Triệu Hiểu Bạch nhìn gương mặt âm trầm của Vương Tử Quân, hắn trầm giọng nói một câu, sau đó nhanh chóng khởi động xe.

Tên cảnh sát trẻ giống như muốn nói thêm điều gì đó nhưng lại bị tên cảnh sát cao gầy giữ lại. Triệu Hiểu Bạch biết Vương Tử Quân đang nóng vội, thế cho nên lái xe rất nhanh, chỉ một phút sau đã đuổi kịp đám người anh Lý.

Địa điểm gặp chuyện không may cách không quá xa quán cơm của Tôn Nhị Nương, khi đám người chạy đến nơi thì bốn phía đã có không ít người. Khi thấy tên thanh niên đi đến thì chợt nghe thấy có người lên tiếng: - Đại Thuận Tử, bố của cậu bị đánh chảy máu đầu, chúng tôi đã gọi điện thoại cho bệnh viện, cậu may về nhà lấy quần áo cho bố đi.

- Cậu kéo mẹ ra, đừng để cho cô ấy khóc nữa, mẹ cậu sức khỏe vốn kém, nếu như có chuyện gì thì không hay.

Vương Tử Quân đi vào trong đám người và thấy một người đàn ông nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, từng giọt máu liên tục chảy xuống từ cánh tay và trên đỉnh đầu, bốn phía người đàn ông này có rất nhiều người đang dùng khăn mặt cầm máu.

- Trời ơi, ông còn có để cho tôi sống nữa không? Tôi đã nói với ông ấy bao nhiêu lần rồi, không nên đi gây huyên náo với đám người Thẩm Vạn Quân, các anh đấu không lại hắn ta, sao các anh không nghe lời tôi. Tôi biết rõ các anh không phục, nhưng người ta tài lực mạnh mẽ, chúng ta sao đấu lại người ta? Bây giờ chồng tôi bị đánh thế này, chúng tôi mất đi sức lao động chính trong nhà, bây giờ tôi sống thế nào đây? Người phụ nữ dùng giọng điệu đầy thương tâm lớn tiếng nói. Lúc này anh Lý cũng đã bình tĩnh lại, hắn tiến lên nói: - Chị Trương, chị nên giữ gìn sức khỏe, lúc này điều quan trọng nhất chính là đưa hổ Tử đến bệnh viện.

- Đúng, đúng vậy, đưa đến bệnh viện, chúng tôi đã gọi điện thoại cho xe cứu thương, sao còn chưa đến? Thế nào còn chưa đến? Người phụ nữ nghe thấy anh Lý nói như vậy thì vẻ mặt có chút hoảng hốt.

Vương Tử Quân lẳng lặng nhìn tất cả, hắn mím chặt môi, lúc này trong lòng giống như bão tố cực kỳ khó chịu. Với trí thông minh của hắn, nào không biết đầu đuôi câu chuyện như thế nào? Người chủ mưu của những trò này là ai? Hắn có thể đoán được kết quả rõ ràng.

Lúc này Vương Tử Quân cảm thấy rất áy náy, hắn là chủ tịch tỉnh, sự việc xảy ra sờ sờ trước mặt, điều này không khỏi làm hắn cảm thấy nóng mặt.

- Hiểu Bạch, lái xe đưa anh ấy đến bệnh viện. Vương Tử Quân hít vào một hơi rồi áp chế cảm xúc trầm giọng nói với Triệu Hiểu Bạch.

- Vâng. Trước khi làm thư ký cho Vương Tử Quân thì Triệu Hiểu Bạch là một thanh niên đầy chính nghĩa, nửa năm qua hắn lại học được khá nhiều điều, thế nhưng bản chất lại không thay đổi quá lớn.

Nhưng sau khi đỡ người lên xe thì Triệu Hiểu Bạch phát hiện Vương Tử Quân vẫn đứng ven đường, phát hiện này làm cho hắn cảm thấy sợ hãi, thiếu chút nữa hắn lại đi xuống xe. Nhưng lý trí yêu cầu hắn hạ cửa sổ xe nói: - Trưởng phòng Vương, còn ngài thì sao?

- Tôi ở lại đây một chút, cậu yên tâm, lát nữa tôi sẽ quay về. Vương Tử Quân nói rồi khoát tay với Triệu Hiểu Bạch: - Cậu nhanh chóng đưa anh ấy đến bệnh viện, lúc cần thiết thì yêu cầu bệnh viện toàn lực trợ giúp.

Xe chạy đi như bay, đám người vây quanh cũng không tản đi. Đủ mọi tiếng nghị luận vang lên, có những ông cụ hơn bảy mươi vung vẩy quải trượng trong tay nói những lời nghiệp chướng này nọ.

- Anh bạn, xe của anh cũng không thể quay về ngay được, nếu không thì đến nhà tôi nghỉ ngơi uống nước một chút. Một người công nhân hơn bốn mươi tuổi đi đến dùng giọng nhiệt tình nói.

Vương Tử Quân yêu cầu Triệu Hiểu Bạch lái xe đưa người bị thương đi bệnh viện, người chỗ này ai cũng thấy rõ ràng. Sau khi người đàn ông kia cho ra lời mời, những người bên cạnh cũng nhiệt tình nói: - Anh Trình nói đúng, này đồng chí, ngài đi đến nhà anh ấy nghỉ ngơi một chút, nơi đây cũng không phải chỗ nói chuyện.

Vương Tử Quân do dự giây lát rồi cười nói với anh Trình: - Vậy làm phiền anh rồi.

Nhà của anh Trình cũng không cách quá xa, đi hai mươi mét đã đến. Sau khi Vương Tử Quân vào trong nhà thì vợ của anh Trình nhanh chóng pha trà, cũng lấy kẹo bánh ra đãi khách. Có vài người đi vào theo Vương Tử Quân, nhìn qua đều là người đã có tuổi.

Có lẽ những người này đều có uy vọng cao ở khu dân cư này.

- Anh kia có phải đắc tội với người nào không? Vương Tử Quân ngồi xuống uống một hớp nước rồi hỏi anh Trình.

Anh Trình còn chưa lên tiếng thì một người ngồi bên cạnh đã lớn tiếng nói: - Có gì mà đắc tội với người nào, chính là đắc tội một tên súc sinh mà thôi, là tên súc sinh Thẩm Vạn Quân. Nếu sớm biết hắn ta là người như vậy, ông sẽ thẳng thừng cắt bỏ, không đề cử hắn lên làm chủ nhiệm xưởng.

- Anh Lý, năm xưa đề cử Thẩm Vạn Quân lên làm chủ nhiệm xưởng cũn không phải là lỗi của anh, vì khi đó Thẩm Vạn Quân làm việc thành thật cần lao, ai có thể nghĩ hắn phát triển đến tình trạng như lúc này.

Những lời khuyên nhủ liên tục vang lên, anh Lý mới không tiếp tục tự trách mình, hắn uống ngụm nước rồi nói với Vương Tử Quân: - Đồng chí, chúng tôi cũng không sợ ngài chê cười, có lẽ ngài cũng không biết rõ tình huống về tập đoàn Thần Phương. Hôm nay Trương Hổ Tử sở dĩ bị đánh là vì chúng tôi đi đến phản ánh vấn đề với lãnh đạo thượng cấp.

- Hừ, tất cả những tình huống đươc phản ánh đều là sự thật, thế nhưng đám quan lại kia lại không quan tâm. Anh Trình uống một ngụm nước rồi dùng giọng hung hăng nói: - Lần này anh Lý và Trương Hổ Tử đều gặp chuyện không may, nếu không có người ra tay thì tôi cũng không tin.

Bầu không khí trong phòng càng thêm kích động sau lời nói của anh Trình, chợt có một người thanh niên lên tiếng: - Con bà nó, tên họ Thẩm kia nếu muốn ép chúng ta, ông sẽ liều mạng với hắn.

Thanh niên thường là nông nổi và tràn đầy nhiệt huyết như vậy, tên thanh niên này vừa lên tiếng thì đã có người hưởng ứng, Sa u khi nghe vài âm thanh lộn xộn vang lên, vài viên công nhân lớn tuổi đưa mắt nhìn nhau, sau đó một người đen nhẻm gõ tay xuống bàn rối lớn tiếng nói: - Các anh làm gì vậy? Tôi nói cho các anh biết, các anh nói những lời này cũng không có tác dụng, họ Thẩm kia có nhiều tiền thì tính mạng sắp không xong rồi, chúng ta không đáng đi liều mạng với hắn.

- Các anh nên tin tưởng chính quyền, chỉ cần chúng ta phản ánh ở cấp lãnh đạo cao hơn, tôi không tin họ Thẩm kia lại tiếp tục được làm bậy.

Tuy gương mặt tên thanh niên vẫn cực kỳ không phục thế nhưng uy vọng của những người lớn tuổi vẫn làm cho hắn áp chế bản thân. Vương Tử Quân nhìn gương mặt đám người tràn đầy căm phẫn trước mặt, tâm tình của hắn càng thêm phức tạp. Hắn cắn môi trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói: - Tôi tin chính quyền sẽ nhất định xử lý tốt vụ này, sẽ cho các vị một câu trả lời rõ ràng.

Vương Tử Quân ngồi lại hai mươi phút trong nhà anh Trình, mặc dù là vô tình nhưng hắn vẫn nghe được khá nhiều chuyện liên quan đến tập đoàn Thần Phương. Ví dụ như việc mua hàng giả, nghiệm thu hai lần rồi chia tiền cho nhau. Thẩm Vạn Quân không những mua biệt thự cao sang, còn bao hẳn hai sinh viên làm tình nhân...

Dù sao thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục, thế nênn đám người dần dần rời khỏi nhà anh Trình. Vương Tử Quân cũng nói lời cáo từ, dù sao thì lúc này cũng không còn sớm. Anh Trình mời Vương Tử Quân ở lại uống vài ly, thế nhưng hắn từ chối.

Lúc này không phải là thời điểm uống rượu.

Vương Tử Quân đi ra khỏi nhà Trình gia với gương mặt cực kỳ ngưng trọng, tất cả sự việc hôm nay làm cho lòng hắn trở nên nặng nề.

Hắn đi về phía trước, chợt thấy con đường u ám, màn đêm nặng nề.

Khi Triệu Hiểu Bạch tìm được Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân đang lẳng lặng ngồi ở hàng ghế bên quảng trường, ánh đèn u ám, không khí có chút cô quạnh. Triệu Hiểu Bạch nhìn Vương Tử Quân ngồi dưới ánh đèn mà đột nhiên sinh ra cảm giác đau xót.

Triệu Hiểu Bạch trầm ngâm giây lát, tuy không muốn cắt đứt dòng suy nghĩ của Vương Tử Quân, thế nhưng cuối cùng vẫn trầm giọng nói: - Chủ tịch Vương.

Khi Triệu Hiểu Bạch gọi tiếng đầu tiên thì Vương Tử Quân không có phản ứng gì, khi hắn gọi đến tiếng thứ hai thì Vương Tử Quân mới nghiêng đầu qua.

Triệu Hiểu Bạch đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, hắn thấy lúc này bên dưới đất có nhiều tàn thuốc, rõ ràng đều là của Vương Tử Quân làm rơi xuống. Hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói: - Chủ tịch Vương, tôi đã đưa người bị thương đến bệnh viện.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, sau đó hắn trầm ngâm giây lát rồi hỏi: - Anh ta bị thương có nặng không?

- Anh ấy bị gãy tay, cũng bị một vết thương trên đầu, theo lời bác sĩ thì cần ở lại bệnh viện vài ngày. Triệu Hiểu Bạch nói đến đây thì giống như muốn làm giảm đi cảm giác không thoải mái của Vương Tử Quân, hắn khẽ nói: - Nhưng nghe nói không có vấn đề gì ảnh hưởng đến tính mạng.

Không nguy hiểm đến tính mạng, Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi thản nhiên nói: - Cảnh sát đã đi qua chưa?

- Đã đi qua, chỉ làm bản ghi chép mà thôi. Triệu Hiểu Bạch nói đến đây thì trầm giọng nói: - Chủ tịch Vương, tôi phải làm kiểm điểm với ngài, vì khi đến bệnh viện không mang theo đầy đủ giấy tờ, thế nên tôi đã đi tìm giám đốc bệnh viện.

Triệu Hiểu Bạch tìm giám đốc bệnh viện, tất nhiên là phải nói ra thân phận của mình, nếu không thì bệnh viện sao lại khách khí mà xử lý thuận lợi như vậy?

Vương Tử Quân gật đầu nói: - Việc gấp thì phải như vậy, cũng không có vấn đề gì.

Vì trứuoc khi đi không nhận được lời nói nào của Vương Tử Quân, thế nên Triệu Hiểu Bạch dùng thân phận của mình để gọi điện thoại cảm thấy có chút không yên. Bây giờ nghe chủ tịch Vương nói đến đúng trọng tâm như vậy, hắn không khỏi cảm thấy thả lỏng một chút.

Vương Tử Quân nhìn thấy gương mặt có chút mệt mỏi của Triệu Hiểu Bạch, hắn biết rõ sự việc hôm nay đã làm cho người này mệt mỏi, thế là vỗ vỗ vai Triệu Hiểu Bạch rồi nói: - Hiểu Bạch, cũng không còn sớm nữa, cậu về nhà nghỉ ngơi đi.

- Chủ tịch Vương, tôi còn phải đưa ngài về nhà cái đã. Khi thấy Vương Tử Quân khoát tay từ chối thì Triệu Hiểu Bạch nói tiếp: - Chủ tịch Vương, đây là công tác của tôi, ngài cũng đừng để tôi bị thư ký trưởng phê bình.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng có bảy phần chăm chú ba phần đùa vui của Triệu Hiểu Bạch, hắn chợt cảm thấy ấm lòng, sau đó cười nói: - Cậu đã nói đến chuyện công tác, tôi cũng không thể vì mình mà ảnh hưởng đến công tác của người khác được.

Triệu Hiểu Bạch lúc này mới thở dài một hơi, vừa rồi hắn mở miệng chủ yếu là lanh trí, nếu Vương Tử Quân không đồng ý thì biết phải làm sao bây giờ? Tuy hắn kéo Trương Tề Bảo ra cũng là ngôn từ chính đáng, thế nhưng hắn biết thư ký trưởng Tề Bảo cũng phải nghe theo lời chủ tịch Vương.

Triệu Hiểu Bạch không muốn phức tạp tình hình, hắn lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Tiểu Lý, dù sao lúc này Tiểu Lý đến đón Vương Tử Quân vẫn là thích hợp nhất.

- Hai người chúng ta đi thôi, nơi này cũng không cách nhà tôi quá xa. Vương Tử Quân khoát tay áo với Triệu Hiểu Bạch, sau đó hắn đi về phía khu nhà thường ủy tỉnh ủy.

Triệu Hiểu Bạch có chút sững sốt, thế nhưng hắn vẫn đặt điện thoại xuống đi theo Vương Tử Quân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.