Bí Thư Trùng Sinh

Chương 646: Chương 646: Nghệ thuật thỏa hiệp chính trị.




Sau khi nói về vài chuyện công tác, Lục Ngọc Hùng đưa văn kiện trong tay cho Vương Tử Quân rồi nói:

- Bí thư Vương, đây là những đơn vị tích cực trong công tác đổi mới tác phong, mời anh xem qua.

Vương Tử Quân nhìn một vài cái tên đơn vị trong văn kiện, vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng khi ánh mắt hắn rơi vào vị trí hàng đầu là cục công an, ánh mắt không khỏi có vài phần biến đổi.

Tuy Vương Tử Quân không biết cục công an triển khai mở rộng công tác học tập chuyển biến tư tưởng của cán bộ như thế nào, nhưng Lục Ngọc Hùng bây giờ đưa danh sách này đến cho mình tuyệt đối không phải là trùng hợp. Hắn nhìn bản danh sách trên tay, sau đó cười lạnh một tiếng rồi tiện tay đặt lên mặt bàn:

- Phương diện đẩy mạnh học tập tư tưởng và xây dựng hiệu năng của cơ quan đơn vị cũng cần phải liên tục đẩy mạnh, như vậy mới có thể mới có thể tiến hành khen ngợi những cá nhân và đơn vị có biểu hiện tốt nhất. Chúng ta có khen ngợi cũng phải có phê bình, như vậy mới xem như cung cấp động lực và sự giúp đỡ cho đơn vị ban ngành phát triển.

- Tôi cũng nghĩ như vậy, vì thế tôi mới nghĩ rằng nên tổng kết theo từng giai đoạn, dù sao thì hoạt động cũng chỉ mới bắt đầu được nửa tháng mà thôi.

Lục Ngọc Hùng xoa xoa hai bàn tay, sau đó dùng giọng thăm dò để đề nghị với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt với biểu hiện thành thật của Lục Ngọc Hùng, hắn gật đầu nói:

- Tôi thấy như vậy hoàn toàn có thể.

Lục Ngọc Hùng luôn quan sát Vương Tử Quân, hắn nhìn gương mặt không chút sợ hãi, trên mặt không chút biểu hiện của Vương Tử Quân, thế là trong lòng cảm thấy căng thẳng. Hắn không tin Vương Tử Quân không nhìn ra vấn đề nằm trên danh sách đơn vị khen thưởng, nhưng lúc này thái độ không nóng không lạnh của Vương Tử Quân lại làm cho hắn sinh ra cảm giác không thoải mái.

"Người này quá bình tĩnh!"

Lục Ngọc Hùng thầm nghĩ như vậy, hắn lại báo cáo vài hạng mục công tác cho Vương Tử Quân, sau đó mới rời khỏi phòng.

Lục Ngọc Hùng cũng không đi đến chỗ nào khác, hắn trực tiếp về phòng làm việc của mình. Lúc này trong phòng đã có người chờ sẵn, sau khi hắn đi vào thì cục trưởng cục công an Hà Tiến Chung dùng giọng không thể chờ đợi được hỏi:

- Bí thư Lục, thế nào?

- Đồng chí Vương Tử Quân đồng ý tiến hành khen ngợi các đơn vị tiên tiến.

Lục Ngọc Hùng tiếp nhận ly nước Hà Tiến Chung đưa đến, hắn uống một ngụm rồi nói.

Gương mặt u ám của Hà Tiến Chung lúc này giống như xuất hiện mặt trời, hắn khẽ thở ra một hơi thật dài, sau đó ngồi xuống uống trà. Hắn khẽ dựa lưng lên ghế sa lông, giống như vừa lấy ra một ngàn cân trên cơ thể của mình.

Lục Ngọc Hùng nhìn bộ dạng không vui của Hà Tiến Chung, trong lòng cũng có chút không thoải mái, hắn đặt ly trà xuống rồi nói:

- Anh Hà, anh cũng không nên buồn lo vô cớ, chuyện kia cho dù hắn có tức giận thế nào thì cũng không thể nào tìm đến anh vào lúc này cho được.

Hà Tiến Chung hiểu Lục Ngọc Hùng đang nói đến ai, hắn khẽ gật đầu, hắn trầm ngâm giây lát rồi mới nói:

- Tôi chỉ cảm thấy có chút không thoải mái, nếu không...

Hà Tiến Chung nói đến đây thì giống như nhớ ra điều gì đó, hắn tranh thủ ngậm miệng lại.

Vẻ mặt Lục Ngọc Hùng không chút biến đổi, hắn cười cười nói:

- Anh Hà, anh có gì không thoải mái? Tuy hắn có thể không xem trọng anh, nhưng có anh Lý và tôi giúp đỡ, hơn nữa còn có bí thư ủy ban tư pháp, như vậy vị trí cục trưởng cục công an của anh không phải sẽ ổn như núi Thái Sơn sao?

Hà Tiến Chung cười cười mà không nói gì thêm, bầu không khí trong phòng cũng rơi vào trầm mặc. Lục Ngọc Hùng trầm ngâm giây lát, sau đó đột nhiên nói:

- Có tin tức gì về vợ của Nhiếp Vinh Quân không?

- Còn chưa có, chúng ta đi trễ một bước rồi.

Hà Tiến Chung hơi ngẩng đầu lên, hắn dùng giọng không cam lòng nói:

- Nếu sớm biết con đàn bà kia khó hầu hạ như vậy, lúc đấy chúng ta nên đổi thủ đoạn, đỡ để lưu lại di chứng như lúc này.

Lục Ngọc Hùng không lên tiếng, nhưng ánh mắt lấp lánh lại nói rõ tất cả. Hắn trầm ngâm giây lát rồi đột thở dài một hơi nói:

- Ôi, người tính không bằng trời tính, khi đó tôi cũng không ngờ thành phố La Nam chúng ta sẽ tiếp nhận một vị bí thư thị ủy mới.

- Bí thư thị ủy mới thì thế nào? Đừng tưởng bây giờ hắn ta rất có cảnh tượng, chỉ là kiêu ngạo nhất thời mà thôi, trên địa bàn thành phố La Nam này quyền khống chế nằm trong tay tôi, chưa đến lượt hắn có thể đảm đương nhiệm vụ quan trọng như vậy.

Hà Tiến Chung nói đến đây thì chợt đứng lên nói:

- Bí thư Lục, ngày nào ngài có rảnh thì đến khuyên Trịnh Hiểu Nam, tên kia sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, tôi cũng không muốn suốt ngày cứ phải chùi đít cho hắn.

- Tút tút tút.

Tiếng chuông điện thoại vang lên bên tai Vương Tử Quân, hắn cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, sau đó nhanh chóng nghe máy.

- Hồng Cẩm, em vẫn khỏe chứ?

Vương Tử Quân vừa nghe điện thoại thì dùng giọng dịu dàng nói với đầu dây bên kia.

Giọng nói mang theo nụ cười yêu kiều của Tần Hồng Cẩm từ đầu dây bên kia truyền đến:

- Tử Quân, chúc mừng anh, Y Phong đã sinh rồi, là một tiểu thiên kim, lâm bồn trưa nay, mẹ con bình an.

"Đã sinh? Sao lại sinh rồi?"

Vương Tử Quân giữ chặt điện thoại, trong lòng giống như vang lên tiếng nhạc làm cho cơ thể run rẩy. Một lúc lâu sau hắn mới dùng giọng khó thể tin nói:

- Không phải nói nửa tháng sau mới sinh sao? Trước đó sao không gọi điện thoại cho anh?

- Y Phong không cho em nói với anh, cô ấy biết anh bây giờ rất bận rộn.

Tần Hồng Cẩm trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp:

- Hơn nữa, Tử Quân, theo tình huống của anh hiện tại thì cũng không thích hợp đến đây, anh cứ yên tâm, có em ở chỗ này thì sẽ chẳng có chuyện gì.

Vương Tử Quân thầm cảm thấy trong lòng bùng lên một dòng nước ấm áp, người phụ nữ này quá khéo hiểu lòng người. Đều nói phụ nữ hay ghen, nhưng lúc này Y Phong sinh con mà Tần Hồng Cẩm vẫn bảo trì được thiện ý, xem ra đây là một tính cách theo bản năng của nàng.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn không nhịn được hỏi:

- Y Phong đâu rồi?

- Cô ấy vừa mới ngủ, cô gái nặng sáu cân, mập mạp, thật sự giống mẹ như đúc, lại khỏe mạnh xinh đẹp, rất đáng yêu.

Tần Hồng Cẩm liên tục giới thiệu tình huống hai mẹ con y phong cho Vương Tử Quân qua điện thoại, Vương Tử Quân có thể căn cứ vào lời nói để cảm nhận được sự quan tâm của Tần Hồng Cẩm với Y Phong. Nàng say sưa miêu tả từng chi tiết về cô bé vừa sinh, nói rằng cô bé cười hí hửng trong lòng mình, chỉ cần y tá đưa đi sẽ khóc thét lên, đưa cô bé vào lòng nàng thì lại tươi cười ngay. Chỉ là mình thiếu kinh nghiệm chăm sóc trẻ em, thế cho nên để bé tiểu tiện lên người.v.v. Nàng càng nói càng tỏ ra vui vẻ, tràn đầy tình thương với trẻ em.

- Ôi, có con thật hạnh phúc, có một đứa bé như vậy thì ôm ấp bao lâu cũng không mệt mỏi, dù bé có tiểu tiện hay đại tiện lên người cũng thoải mái vui vẻ mà thôi.

Chương 646(p2): Nghệ thuật thỏa hiệp chính trị.

Tần Hồng Cẩm ở bên kia cười tươi vui vẻ, Vương Tử Quân ở bên này đối mặt với tình huống cẩn thận chu đáo của Tần Hồng Cẩm, thế là tỏ ra rất đau lòng và hổ thẹn. Hắn dùng giọng xin lỗi nói với nàng:

- Hồng Cẩm, cám ơn em, những năm qua anh thật sự làm khó cho em. Em đã thay anh làm nhiều việc, đợi vài ngày sau rảnh rỗi, hai ta cũng sinh một bé như vậy.

- Sinh một thì không đủ, em muốn sinh vài đứa cơ.

Tần Hồng Cẩm ở đầu dây bên kia dùng giọng hờn dỗi nói, Vương Tử Quân nghe thấy vậy thì trong lòng run lên, chợt nhớ đến dáng người và cơ thể của Tần Hồng Cẩm. Nhưng ngay sau đó đầu dây bên kia đã vang lên tiếng cười duyên:

- Thế nào? Anh sợ sao? Sợ em bỏ rơi anh sao? Chồng, chọc anh thôi, anh muốn sinh nhiều như vậy sao? Em mặc kệ, người ta cũng không phải là heo mẹ.

- Tất nhiên em không phải là heo mẹ bình thường, em là một con heo mẹ xinh xắn, một con heo mẹ dịu dàng xinh đẹp.

Vương Tử Quân nở nụ cười vui vẻ nói với Tần Hồng Cẩm.

Tần Hồng Cẩm nghĩ đến người đàn ông làm cho mình mê muội, nghĩ đến bản tính thích mặc áo trắng của hắn, nghĩ đến bộ dạng tiêu sái, phong độ nhẹ nhàng, phong thái nho nhã của hắn, thế là trong lòng có chút chua xót. Nàng thở dài nói:

- Anh cứ chăm lo tốt cho Tiểu Bắc, hiện tại anh cũng là người có con cái, em chỉ muốn mỗi năm nếu có thể thì anh đến bên em vài ngày, có thể cho em những cảm giác giống như của Tiểu Bắc, như vậy là quá đủ rồi, chỉ cần như vậy thôi, không còn gì khác.

Vương Tử Quân nghe xong mà cảm thấy trong lòng chua xót, làm quan đến cấp bậc cao vời thì thời gian và tinh lực cũng không còn nhiều, mặc dù hắn đi công tác đến phương nam cũng cố gắng đi tìm Tần Hồng Cẩm, thế nhưng cơ hội như vậy là quá ít.

Mỗi lần lần gặp mặt nhau, Tần Hồng Cẩm là một người phụ nữ thông minh và thấu hiểu lòng người, nàng luôn sợ gây ra ảnh hưởng với Vương Tử Quân, đều tránh đi đến nơi đông người, luôn đặt một phòng nhỏ ở khách sạn trong một huyện ngoại thành, yên tĩnh qua ngày. Mỗi lần ôm người đàn ông của mình thì nàng luôn cảm thấy mình giống như hoàn toàn thả lỏng cả cơ thể và tinh thần, tất cả những cảm giác tương tư chất giấu trong lòng thoải mái phát tiết ra bên ngoài. Nàng cũng có lúc mâu thuẫn, có lúc vùng vẫy, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ đến chuyện lập gia đình. Nàng không thể nào giữ hắn lại bên cạnh làm bạn nửa năm hay một thời gian dài, nàng cho rằng cứ như thế này là quá đủ rồi, chỉ cần được phân một chén canh với Mạc Tiểu Bắc là được.

Vương Tử Quân đau lòng khuyên Tần Hồng Cẩm:

- Hồng Cẩm, em nên tìm người kết hôn, có đôi khi hôn nhân không nhất định phải có tình yêu.

Tần Hồng Cẩm ở đầu dây bên kia nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì tỏ ra mặc kệ:

- Chồng, anh ghét bỏ em sao?

Vương Tử Quân liên tục giải thích:

- Không phải, không phải, anh chỉ cảm thấy em quá mệt mỏi.

Tần Hồng Cẩm không thể che giấu được nụ cười:

- Không có gì, em đã quen rồi.

Sau khi nói chuyện hơn mười phút thì hai người cúp điện thoại, cho đến nay tuy Vương Tử Quân mỗi lần gặp chuyện lớn đều cố gắng khuyên mình trấn định, thế nhưng lúc này hắn thật sự không bảo trì được trạng thái như thường. Hắn đi lại vài vòng trong phòng làm việc, thỉnh thoảng lại nở nụ cười ngây ngô.

Lúc này Vương Tử Quân hận không thể ngồi lên máy bay bay thẳng đến phương nam, tự tay bế bảo bối của mình. Nhưng ý nghĩ này của hắn thật sự không thực tế, hắn là bí thư thị ủy La Nam, hắn xuất hành cũng không phải là sự kiện đơn giản.

- Chụt.

Vương Tử Quân cầm tấm hình con trai của mình lên hôn một cái, sau đó trên mặt hắn xuất hiện nụ cười ngây ngô:

- Con trai, con đã có một em gái làm bạn.

- Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa khẽ vang lên làm cho bí thư Vương giật mình tỉnh lại trong lúc thất thố cười ngây ngô, hắn lại quay về bàn làm việc của mình, cẩn thận xem xét lại bản thân, sau đó mới nói hai chữ mời vào.

- Bí thư Vương, đây là sắp xếp công tác hôm nay.

Đổng Trí Tân đặt một phần văn kiện lên bàn, hắn khẽ nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân tiếp nhận văn kiện với nội dung là chương trình hoạt động trong ngày của mình rồi nhìn thoáng qua, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:

- Hủy bỏ hội nghị vào ba giờ chiều nay, thời gian đó chúng ta đên quấy rầy sư đoàn trưởng Lộ một chút.

Đổng Trí Tân khẽ gật đầu, tuy hắn không biết lần này Vương Tử Quân rốt cuộc có ý đồ gì, thế nhưng nhìn vào những hành động chú ý thăm hỏi quân nhân của bí thư Vương vào những ngày này thì thấy rõ ràng có mưu đồ.

- Vâng.

Đổng Trí Tân đồng ý một tiếng, sau đó hắn nhanh chóng ghi chép lại lời phân phó của Vương Tử Quân.

- Đồng thời anh gọi điện thoại cho chủ tịch Lý, để xem anh ấy có thời gian không, chút nữa đến phòng làm việc của tôi một chuyến.

Vương Tử Quân trầm ngâm một chút rồi nói.

Sau khi nghe được phân phó của Vương Tử Quân, Đổng Trí Tân không chần chờ mà lấy điện thoại ra nhanh chóng bấm số của chủ tịch Lý Quý Niên. Sau khi nói vài câu trong điện thoại thì Đổng Trí Tân khẽ nói:

- Bí thư Vương, chủ tịch Lý nói sẽ đến ngay.

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Đổng Trí Tân, hắn biết rõ Đổng Trí Tân truyền đạt đúng ý của mình, bây giờ Lý Quý Niên lại nhanh chóng đi đến, xem ra chủ tịch Lý vẫn biểu hiện vẻ bề ngoài rất đúng chỗ, ít nhất cũng không làm cho người ta nhìn ra bất kỳ vấn đề gì.

- Anh pha trà cho tôi, chút nữa tôi và chủ tịch Lý sẽ bàn bạc vài vấn đề.

Vương Tử Quân nói rồi chợt hỏi:

- Công tác thăm hỏi đã chuẩn bị xong chưa?

- Đã chuẩn bị xong, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.

Đổng Trí Tân lấy trà từ trong tủ, sau đó khẽ nói với Vương Tử Quân.

Vài phút sau, khi mùi hương trà bùng lên khắp bốn phía trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, Lý Quý Niên chợt mỉm cười đi đến, hắn vừa vào cửa thì đã cười ha hả nói:

- Tôi biết trà ở chỗ bí thư Vương tốt hơn chỗ của mình rất nhiều, sau này kính mong bí thư Vương kêu gọi nhiều hơn, ít nhất thì tôi cũng được thơm lây.

Vương Tử Quân vừa đứng lên mời Lý Quý Niên ngồi xuống ghế vừa cười nói:

- Trà của tôi tuy không phải nhãn hiệu gì đỉnh cấp, thế nhưng đều là trà thủ công, chủ tịch Lý nếu thích thì chút nữa tôi nói Trí Tân đưa sang cho anh hai túi.

Lý Quý Niên nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, thế là trong lòng càng sinh ra cảm giác không yên. Tuy không biết lần này Vương Tử Quân gọi mình đến vì chuyện gì, thế nhưng hắn biết rõ chuyện Vương Tử Quân đến hội đồng nhân dân thành phố. Hắn nghĩ đến tình huống Trình Tự Học đang khổ sở nói không nên lời, thế là da đầu không khỏi run lên.

Vương Tử Quân bây giờ tuy rất khách khí với mình, thế nhưng điều này cũng không liên quan gì đến phương diện bí thư sẽ động đao lên người mình. Tuy Lý Quý Niên cảm thấy mình không có gì phải sợ Vương Tử Quân, thế nhưng cảm giác vẫn khó thể nào lái đi đâu được.

- Chủ tịch Lý, đã đến lẽ một tháng tám, ủy ban chúng ta có sắp xếp gì để thăm hỏi an ủi quân nhân không?

Vương Tử Quân uống một ngụm trà rồi khẽ hỏi.

Chương 646(p3): Nghệ thuật thỏa hiệp chính trị.

Sau khi nghe thấy Vương Tử Quân nói đến chuyện này thì trái tim của Lý Quý Niên cũng nhanh chóng thả lỏng hơn phân nửa, hắn cười cười nói:

- Bí thư Vương, đối với chuyện này chúng ta đều có chính sách, tôi đề nghị bí thư Vương cứ theo quy củ như trước kia là được.

Lý Quý Niên nói rồi nhìn chằm chằm vào mặt Vương Tử Quân, hắn dừng lại một chút rồi khẽ nói:

- Nhưng nếu bí thư Vương cảm thấy không đủ, như vậy chúng ta tăng thêm một chút cũng không là vấn đề.

Vương Tử Quân gật đầu nói:

- Lượng sức mà đi, dù sao thì tình hình của thành phố La Nam cũng không dư dả, thế nhưng dù thế nào thì cũng phải có thái độ cho thật tốt. Chúng ta không làm tốt ở phương diện vật chất, nhưng ở phương diện thái độ thì nhất định phải làm cho người ta cảm nhận được lòng chân thành.

Lý Quý Niên đã sớm có tính toán, cho dù chặt đầu cá vá đầu tôm thì cũng phải làm sao chống đỡ thể diện cho Vương Tử Quân. Lúc này nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì trong lòng thật sự buông lỏng. Hắn là lãnh đạo khối chính quyền thành phố, hắn cũng cảm nhận được tài chính của thành phố La Nam thật sự nghèo không chịu nổi, cũng không dễ sống qua ngày.

- Bí thư Vương nói đúng, tôi cảm thấy người ta cũng không phải thiếu chút vật phẩm an ủi của chúng ta, chúng ta đi xem như cũng truyền đạt được phần tâm ý của mình.

Vương Tử Quân cười cười, hắn lại châm trà cho Lý Quý Niên, hai người lại bắt đầu bàn về chuyện công tác. Trong khoảng thời gian này Vương Tử Quân dù không nói ra bất kỳ vấn đề gì mẫn cảm với Lý Quý Niên, thế nhưng thái độ của Lý Quý Niên ở vài vấn đề lại làm cho hắn cảm thấy một cảm giác trơn trượt như lươn.

Vương Tử Quân nói ra khá nhiều vấn đề, thế nhưng Lý Quý Niên căn bản chỉ nói một câu: "Tôi nghe theo chỉ thị của bí thư Vương!" Lý Quý Niên căn bản tránh không tỏ thái độ ở khá nhiều sự việc, giống như một người vợ bé nhẫn nhịn chịu đựng vậy.

Dưới tình huống bình thường, là một lãnh đạo cường thế thì sẽ rất thích một cấp dưới quy thuận như vậy, thế nhưng Vương Tử Quân cũng không vì vậy mà cảm thấy thoải mái. Chưa nói đến ý kiến phản đối, người ta không làm trái lại ý của anh, điều này cũng không có nghĩa là người ta luôn trung thành và đi theo anh, hơn nữa thái độ như vậy càng không làm cho anh thấy được bất kỳ vấn đề gì để nắm bắt.

Vương Tử Quân nói chuyện với Lý Quý Niên hơn nửa giờ, khi đồng hồ báo chín giờ thì Vương Tử Quân cười nói:

- Chủ tịch Lý, đã đến đúng thời gian, chúng ta nên xuất phát thôi.

Lý Quý Niên gật đầu nói:

- Bí thư Vương, tôi thu thập một chút, lát nữa chúng ta gặp lại.

Vương Tử Quân nhìn hình bóng Lý Quý Niên biến mất nơi khúc ngoặt cầu thang, hắn lại quay về phòng làm việc của mình. Hắn nhìn bã trà trên bàn, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Dù thế nào thì Vương Tử Quân cũng đạt được mục đích trong cuộc nói chuyện với Lý Quý Niên.

Mười giờ sáng, đoàn người Vương Tử Quân đi đến địa điểm đóng quân, vì đã sớm liên lạc với nhau nên đoàn lãnh đạo địa phương được lãnh đạo quân đội hoan nghênh rất long trọng.

Sau một vài hoạt động thăm hỏi phát biểu, sư trưởng Lộ Hà Thuấn nhiệt tình giữ nhóm người Vương Tử Quân ở lại dùng cơm. Sư trưởng Lộ hơn bốn mươi tuổi, giọng nói khá lớn, vừa thấy mặt đã làm cho người ta sinh ra cảm giác hào sảng.

Vương Tử Quân đối mặt với lòng nhiệt tình của sư trưởng Lộ thì cười ha hả nói:

- Sư trưởng Lộ dù không muốn mời khách thì chúng tôi lần này sẽ cố gắng ở lại quấy rầy, bây giờ chủ nhân nhiệt tình như vậy thì chúng tôi sẽ không chối từ.

- Tốt, bí thư Vương thật sự rất sảng khoái, vậy thì chúng ta cùng nhau đẩy mạnh cảm tình.

Sư trưởng Lộ vừa nói vừa vung tay dùng giọng dứt khoát nói với chính ủy ở sau lưng:

- Chín ủy Lý, đã chuẩn bị xong chưa? Bí thư Vương hôm nay đến chỗ chúng ta, như vậy cho bọn họ kiên trì nguyên tắc, giữ bí thư Vương ở lại ăn một bữa no say.

Đám người phía sau rất hiểu tính cách của Lộ Hà Thuấn, thế cho nên nhanh chóng thực hiện công tác. Chỉ mất nửa giờ nhà ăn đã dọn đủ các món, vì các vị thường ủy thành phố La Nam đều đến đông đủ, hơn nữa còn có cán bộ của đơn vị bộ đội, thế là bữa cơm này khá lớn, ngồi đầy hai bàn.

Sư trưởng lộ cảm thấy rất có thể diện với tình huống Vương Tử Quân dẫn đầu toàn thể ban ngành đến thăm hỏi chúc mừng, hắn không quan tâm đến phương diện có bao nhiêu vật phẩm được đưa đến, hắn chỉ chú tâm đến thái độ của lãnh đạo thành phố La Nam. Toàn thể cán bộ ban ngành thành phố La Nam đến sư đoàn thăm hỏi động viên, đây thật sự là xưa nay chưa từng có, điều này nói rõ cái gì? Chính là đảng ủy chính quyền địa phương đang rất coi trọng công tác nối quan hệ với bọn họ.

- Bí thư Vương, hôm nay hai người chúng ta gặp mặt lần đầu tiên, chúng ta cần phải uống cho sảng khoái, như vậy mới là bạn tốt.

Sư trưởng Lộ Hà Thuấn ngồi bên cạnh Vương Tử Quân, hắn đặt một chai rượu đặc biệt cung cấp cho quân nhân ở bên cạnh Vương Tử Quân, sau đó cười lớn nói.

Vương Tử Quân nhìn cái chén lớn trước mặt mà thật sự cảm thấy ngây cả người, tình hình trước mặt đã căn bản khó thể nào quay đầu, thế là hắn cười sảng khoái nói:

- Tốt, sư trưởng Lộ, hôm nay khách theo chủ, uống rượu chén lớn, ăn thịt miếng lớn, không say không nghỉ.

Khi từng chai rượu được khui thì bữa tiệc liên hoan càng thêm náo nhiệt. Sư trưởng Lộ và chính ủy Lý là người làm chủ, bọn họ liên tục mời rượu, bí thư Vương Tử Quân tất nhiên sẽ là trọng điểm được quan tâm. Chỉ mới nửa giờ trôi qua, tuy Vương Tử Quân nắm chắc tửu lượng của mình, thế nhưng thật sự sinh ra cảm giác muốn nôn ngay tại chỗ.

Nhóm người Lý Quý Niên cũng uống khá nhiều, gương mặt kẻ nào cũng đỏ bừng bừng, một vài cảm giác lạnh nhạt lúc ban đầu cũng dần biến mất khi rượu thịt được đổ vào bụng.

- Bí thư Vương, chủ tịch Lý, hai vị lãnh đạo cả ngày bận rộn, hôm nay có thể tự mình đến đây, tôi thật sự cảm thấy vui mừng và cảm động. Lúc này để bày tỏ lòng thành, tôi kính hai vị một ly.

Gương mặt sư trưởng Lộ tuy cũng đỏ bừng bừng nhưng nhìn qua vẫn có vẻ khá tỉnh táo.

- Sư trưởng Lộ, anh mời rượu hai chúng tôi, đây rõ ràng là chiếm hết tiện nghi. Chủ tịch Lý, anh uống trước với sư trưởng Lộ đi.

Vương Tử Quân đây Lý Quý Niên ở bên cạnh rồi dùng giọng kháng nghị nói.

Lý Quý Niên không phản bác, hắn cười hì hì cụng ly với Lộ Hà Thuấn. Sau khi uống cạn ly, Lộ Hà Thuấn chợt vung tay nói:

- Mọi người ăn đi.

Vương Tử Quân còn chưa kịp ra tay thì Lộ Hà Thuấn đã kẹp cho hắn một miếng thịt khá lớn, tự chủ trương thay cho Vương Tử Quân. Ngay sau đó Lộ Hà Thuấn cũng không quên rót đầy ly cho mình và Lý Quý Niên, lại cười nói:

- Hai vị lãnh đạo, chỗ này của tôi có việc kính nhờ hai vị xử trí dùm.

Lý Quý Niên tuy uống hơi nhiều rượu nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, hắn biết những chuyện nói ra vào lúc này thường sẽ là không nhỏ, cũng không phải tùy tiện mở miệng đồng ý lung tung được. Khi hắn đang định mượn cớ say xỉn để kéo dài chút thời gian thì chợt nghe thấy Vương Tử Quân ở bên cạnh dùng giọng say khướt nói:

- Sư trưởng Lộ, anh nói những lời này là không được, cái gì mà kính nhờ? Với quan hệ giữa chúng ta, có gì cứ nói thẳng, cần gì phải khách khí như vậy? Lúc này phạt anh hai ly vì nói ra một câu xa lạ như vậy.

- Được, được, bí thư Vương, tôi nói sai rồi, tôi sẽ chịu phạt.

Lộ Hà Thuấn nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì gật đầu cười sảng khoái, sau đó sai bảo nhân viên lấy ra hai chén mới xếp thành hàng, rót đầy rượu và nhanh chóng uống cạn.

Lúc này bầu không khí trong phòng dần bình tĩnh lại, gương mặt Lộ Hà Thuấn càng thêm đỏ ửngg, hắn chỉ về phía một sĩ quan hơn bốn mươi tuổi cách đó không xa nói:

- Anh Mễ, anh đến đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.