Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1189: Chương 1189: Nguyện như tùng xanh đứng giữa núi đá.




Sau khi nghe Phùng Thường Quốc nói như vậy thì Long Điền Hỉ thật sự nổi giận, bây giờ gửi đơn thư tố cáo chỉ mất tám phân tiền mua tem, rất nhiều người vì vậy mà tung tin đồn thất thiệt. Nhưng Long Điền Hỉ cũng biết, cũng không phải đại đa số mọi người tin vào những tin đồn như vậy.

Sau khi trao đổi ý kiến với Phùng Thường Quốc, Long Điền Hỉ cuối cùng cũng phải đi đến phòng làm việc của trưởng phòng Lục Trạch Lương. Dù sao thì chuyện này không thể kéo dài quá lâu, nếu như mình có thể làm cho hai vị lãnh đạo hạ bậc thang thì căn bản là công đức vô lượng.

Long Điền Hỉ đi vào phòng thì thấy trưởng phòng Lục đang viết chữ. Tuy vóc dáng của trưởng phòng Lục căn bản là không quá tốt, thế nhưng chữ viết lại có gân cốt, không ít nhà thư pháp ở thành phố Đông Hồng gọi chữ của Lục Trạch Lương đạt đến trình độ bậc thầy thư pháp.

Tuy lời tán thưởng kia căn bản có tám phần nịnh hót, thế nhưng tóm lại thì chữ của Lục Trạch Lương căn bản là không tệ. Khi trưởng phòng Lục viết chữ thì căn bản là không nên quấy rầy, Long Điền Hỉ biết rõ quy củ này, thế nên đứng bên cạnh chờ trưởng phòng Lục viết xong.

- Trưởng phòng Điền Hỉ, anh xem tôi ghi hai chữ này thế nào?

Lục Trạch Lương đặt bút lông trong tay xuống, sau đó mỉm cười hỏi Long Điền Hỉ.

Thanh Tùng, Long Điền Hỉ nhìn hai chữ lớn kia mà trong lòng chợt bùng lên cảm giác xấu. Hai chữ này nhìn qua căn bản là rất đẹp, thế nhưng Long Điền Hỉ hiểu ý nghĩa của hai chữ này, hắn cảm thấy mình đến không đúng lúc.

- Trưởng phòng, chữ của ngài lại cầu tiến, tôi trước kia còn hy vọng học tập ngài một chút, thế nhưng chỉ cần được phân nửa công lực của ngai thì quá tốt rồi. Bây giờ xem ra trình độ của tôi càng ngày càng kém xa.

Long Điền Hỉ trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng nịnh nọt nói.

- Ha ha ha, trưởng phòng Điền Hỉ quá khích lệ rồi, nếu anh thích thì tôi sẽ tặng cho anh.

Lục Trạch Lương chỉ về phía hai chữ trên bàn rồi nói.

...

Trình Viên Lệ uống ly cà phê mà thư ký của mình vừa đưa đến, thế nhưng trong lòng lại nghĩ về phần tài liệu mà Vương Tử Quân đưa cho mình. Nội dung tài liệu không quá nhiều, vẫn liên quan đến phương diện tăng cường và đẩy mạnh công tác vệ sinh phòng dịch.

Trình Viên Lệ rất có hứng thú khi làm tốt quan hệ với vị bí thư trẻ tuổi của ủy ban tư pháp tỉnh ủy, thế nhưng nàng căn bản không rõ vì sao đối phương lại bỏ nhiều công sức cho công tác vệ sinh phòng dịch thế này?

Không phải cảm thấy hệ thống y tế có nhiều mỹ nữ đấy chứ?

Ý nghĩ này xuất hiện trong lòng thì không khỏi làm cho Trình Viên Lệ nở nụ cười, nói gì vậy chứ? Với vị trí của Vương Tử Quân, nếu như thích mỹ nữ thì cũng không cần tốn nhiều tâm tư đi tìm. Chỉ cần hắn để lộ ra ý nghĩ như vậy, căn bản có hàng trăm mỹ nhân xếp hàng chờ đợi.

Nghĩ đến Vương Tử Quân thì tâm tư của Trình Viên Lệ lại thay đổi, nàng nghĩ đến những mâu thuẫn đang phát sinh giữa Vương Tử Quân và Lục Trạch Lương. Chuyện này thì nàng cảm thấy tuy Lục Trạch Lương có quyền phê duyệt văn kiện và lập hồ sơ thẩm tra cán bộ, thế nhưng nếu anh nắm lấy nó để bóp cổ người ta thì không nên chút nào.

Nhưng Vương Tử Quân cũng không phải là người lương thiện, bây giờ đang làm cho đám cán bộ của phòng tổ chức cảm thấy cực kỳ đau đầu. Nếu như sự kiện này bày ra trên người của Trình Viên Lệ, nàng đã sớm xử lý cho xong, không tiếp tục dây dưa.

- Tút tút tút.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Trình Viên Lệ nhìn vào dãy số gọi đến, trong lòng thầm nghĩ nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến. Nàng cầm lấy điện thoại rồi nở nụ cười vui vẻ nói:

- Bí thư Tử Quân, anh gọi điện thoại cho tôi có chỉ thị gì không?

- Cũng không dám có chỉ thị, thế nhưng mong chủ tịch Trình xem xét ý kiến của người bạn của tôi. Chị là chuyên gia, cũng là người chủ đạo, cũng là người trực tiếp xử lý vấn đề.

Vương Tử Quân thật sự cảm thấy rất bức thiết, thế nhưng mở miệng lại cực kỳ khách khí.

Trình Viên Lệ cười ha hả nói:

- Bí thư Tử Quân quá khách khí rồi, tài liệu anh đưa đến căn bản là cực kỳ phù hợp với tình hình thực tế, tôi đã giao cho ban thư ký chau chuốt lại, sau đó đưa lên cho chủ tịch Chử để đòi tiền.

Vương Tử Quân nghe thấy lời nói của Trình Viên Lệ thì thở dài một hơi, dù sao bây giờ hắn không ra mặt cũng tốt hơn. Trình Viên Lệ đi tìm chủ tịch Chử Vận Phong về phương diện vệ sinh phòng dịch thì căn bản không có gì là quá khó khăn.

- Chủ tịch Trình ra tay thì căn bản là kết quả tốt đẹp, nhưng này chị Trình, nếu cứ để cho tỉnh phải bỏ tiền thì căn bản cũng không hay. Không bằng vẫn giữ hình thức như vậy, thế nhưng yêu cầu tỉnh bỏ ra bao nhiêu tiền, thành phố bỏ ra bao nhiêu tiền, như vậy cũng không làm cho chị cảm thấy khó khăn.

Ý kiến của Vương Tử Quân làm cho hai mắt Trình Viên Lệ chợt tỏa sáng, nàng thầm nghĩ nếu để cho địa phương bên dưới chịu trách nhiệm một phần về tài chính, như vậy đòi tiền của chủ tịch Chử Vận Phong sẽ đơn giản hơn một chút. Tuy nàng không phải là người quản về tài chính, thế nhưng cũng biết khó động vào tài chính trong tỉnh, thế nên đòi ít tiền thì kết quả sẽ cao hơn.

- Chỉ thị của bí thư Tử Quân căn bản luôn giải quyết được vấn đề khó khăn của tôi. Đúng rồi, bí thư Tử Quân, chuyện kia thế nào rồi?

Trình Viên Lệ nói rồi dùng giọng quan tâm tiếp tục lên tiếng:

- Trưởng phòng Lục đến bây giờ vẫn có vẻ khá bướng bỉnh.

Lục Trạch Lương luôn kiên quyết làm cho Vương Tử Quân cảm thấy khó tưởng, nhưng đối phương kiên quyết thì mình cũng có nhiều thời gian. Quá trình phản kích Lục Trạch Lương đã được bắt đầu, lúc này ủy ban tư pháp tỉnh ủy cực kỳ đoàn kết, đám người tổ giám sát chấp pháp lại giống như công thần, dù là đi đến nơi nào cũng xông pha cực kỳ khí thế.

Nhất trí đối ngoại và đoàn kết chính là hai pháp bảo thông thiên, thông qua chuyện này Vương Tử Quân lại có được những kinh nghiệm quý báu.

Sau khi hàn huyên thêm hai câu với Trình Viên Lệ, Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống. Trình Viên Lệ là một người phụ nữ có dã tâm, những người phụ nữ như thế này làm việc căn bản còn cẩn thận hơn cả đàn ông.

Lúc này hoạt động đả kích mua bán động vật hoang dã, đặc biệt là cầy hương và tăng cường vệ sinh phòng dịch đang được tiến hành khá mạnh, Vương Tử Quân làm như vậy xem như cũng đã thoải mái lương tâm. Sau đó sự việc phát sinh thế nào thì căn bản không thể vì chút động tác của hắn mà thay đổi được, cũng không phải là hắn có thể tiên đoán được.

Khi Vương Tử Quân thầm suy tư xem có nên đặt thêm chút lực vào phương diện nào khác hay không, điện thoại trong phòng làm việc của hắn chợt vang lên. Hắn nhận điện thoại, chợt nghe thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Đào Nhất Hành cười nói:

- Chào bí thư Tử Quân, tôi là Đào Nhất Hành.

Đào Nhất Hành tuy là người có vị trí xếp sau Vương Tử Quân trong thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng đối phương là tâm phúc của bí thư Diệp Thừa Dân, thế nên lực ảnh hưởng vẫn mạnh hơn Vương Tử Quân. Thế nên Vương Tử Quân căn bản là không bao giờ tình nguyện đắc tội với một vị thư ký trưởng gặp ai cũng tươi cười hớn hở, có thể níu kéo quan hệ thì căn bản không bao giờ chối từ.

- Chào thư ký trưởng, lãnh đạo ngài gọi điện thoại cho tôi có phải là có chỉ thị gì không?

Vương Tử Quân nói đủ cho thấy quan hệ giữa hai người tốt đẹp thế nào.

- Ha ha, cũng không dám chỉ thị, là thế này, chiều nay bí thư Diêu sẽ tiến hành kiểm tra công tác tổ chức của viện kiểm sát. Tôi trưng cầu ý kiến của anh, để xem nên cho vị lãnh đạo nào của bí thư ủy ban tư pháp đi cùng.

Đào Nhất Hành mặc dù mở miệng giống như nói về một sự kiện bình thường, thế nhưng Vương Tử Quân căn cứ vào lời nói của Đào Nhất Hành vẫn nghe được chút hương vị khác thường. Diêu Trung Tắc là phó bí thư chuyên trách, có thể nói là nhân vật quyền lực thứ ba trong tỉnh Nam Giang. Bây giờ vào thời điểm mấu chốt lại đến kiểm tra công tác của viện kiểm sát, tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là xem xét công tác tổ chức của đơn vị là thế nào.

Vương Tử Quân nghĩ đến gương mặt tươi cười của Diêu Trung Tắc, hắn không khỏi nghĩ đến Lục Trạch Lương. Hắn và Diêu Trung Tắc từng giao thủ với nhau, sao không biết Diêu Trung Tắc định làm gì? Hắn trầm ngâm giây lát rồi cười nói:

- Chiều nay tôi có một hội nghị cần phải tham gia, cũng không thể đi cùng bí thư Diêu được, thế nên để cho bí thư Phùng đi cùng lãnh đạo.

- Điều này cũng tốt...

Đào Nhất Hành nói thêm vài lời thân cận, sau đó đột nhiên thay đổi chủ đề:

- Bí thư Tử Quân, có một số việc quá cứng nhắc cũng không được.

Đào Nhất Hành cũng không chờ Vương Tử Quân trả lời mà nhanh chóng cúp điện thoại, rõ ràng lời nói vừa rồi căn bản không chờ câu trả lời của Vương Tử Quân. Vương Tử Quân suy xét ý nghĩ lời nói của Đào Nhất Hành, hắn chợt nở nụ cười nhàn nhạt.

ôột ngày bận rộn nhanh chóng trôi qua, Phùng Thường Quốc đi cùng với phó bí thư Diêu kiểm tra công tác tổ chức của viện kiểm sát đã quay vê. Sau khi Phùng Thường Quốc đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân thì trầm giọng nói:

- Bí thư Vương, hôm nay tôi đi theo bí thư Diêu đến kiểm tra công tác tổ chức của viện kiểm sát, bí thư Diêu căn bản không hài lòng với một số công tác của viện kiểm sát.

Vương Tử Quân không nói lời nào, chỉ nhìn Phùng Thường Quốc. Lúc này Phùng Thường Quốc hít vào một hơi rồi nói tiếp:

- Bí thư Diêu yêu cầu cơ quan viện kiểm sát nhất định phải dùng cho tốt quyền lợi trong tay mình, quyền lợi và trách nhiệm phải tương xứng với nhau, cần phải đả kích xử lý thật nghiêm những hành vi trái pháp luật, thế nhưng cũng phải nghiêm trị những hành vi tùy ý sử dụng quyền lợi.

Diêu Trung Tắc nói không vượt quá dự đoán của Vương Tử Quân, hắn cảm thấy Diêu Trung Tắc lần này đi đến viện kiểm sát chủ yếu là vì hỗ trợ cho Lục Trạch Lương, chỉ thị của Diêu Trung Tắc rõ ràng là muốn xóa đi tất cả trợ lực của mình.

Chưa nói những thứ gì khác, chỉ sợ vì câu nói của Diêu Trung Tắc mà viện kiểm sát thành phố Đông Hồng sẽ bị nhiều trói buộc.

- Nếu bí thư Diêu đã yêu cầu như vậy, cứ để cho kiểm sát trưởng Kim nghiêm khắc thực hiện chỉ thị của lãnh đạo.

Phùng Thường Quốc mặc dù đã từng nghĩ đến lời nói của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn nghe mà vẫn cảm thấy không thoải mái. Dù sao thì như vậy làm cho một cuộc chiến đang mạnh mẽ trở nên lụi tàn.

Nhưng không lụi tàn thì làm sao được? Đừng nói với hắn là bí thư Vương căn bản không còn cách nào khác.

- Bí thư Vương, tôi sẽ truyền đạt chỉ thị của anh với viện trưởng Kim.

- À, đúng rồi, anh nói cho viện trưởng Kim biết, giai đoạn trước đã điều tra được những gì, nếu đủ thì nên lập án, nhất định phải theo đúng pháp luật, chấp hành phải nghiêm, không nên cho cá lọt lưới.

Vương Tử Quân nhìn thấy Phùng Thường Quốc muốn đứng lên thì nhanh chóng phân phó.

"Chấp hành phải nghiêm?"

Phùng Thường Quốc có chút sững sờ, ngay sau đó thì nhanh chóng hiểu ra vấn đề, hắn cười ha hả nói:

- Bí thư Vương ngài cứ yên tâm, chuyện này tôi sẽ đốc thúc anh Kim nhanh chóng tiến hành.

Vương Tử Quân cười cười, hắn đang định lên tiếng thì điện thoại vang lên. Hắn nhìn thoáng qua dãy số, có chút sững sốt, sau đó chợt cười nói:

- Chào bác Lâm.

Phùng Thường Quốc nhìn bộ dạng trịnh trọng của Vương Tử Quân, biết người gọi đến không phải bình thường, nếu là điện thoại tư nhân thì mình ở lại không quá ôốt. Thế nên hắn nói một câu với Vương Tử Quân, sau đó đi ra ngoài. Khi hắn đi ra đến cửa thì chợt nghe Vương Tử Quân có nói một câu thế này:

- Bác Lâm, không phải bác đang nói đùa đấy chứ?

Phùng Thường Quốc nhìn bộ dạng trịnh trọng của Vương Tử Quân, thế nên biết người gọi điện thoại đến căn bản không phải là tầm thường. Nếu là điện thoại tư nhân thì hắn càng không nên ở lại. Thế nhưng khi đi đến cửa thì nghe thấy Vương Tử Quân dùng giọng kinh dị nói một câu như vậy.

Tuy Vương Tử Quân đang có cảm giác không tốt, thế nhưng Phùng Thường Quốc vẫn nghe thấy có chút khiếp sợ trong lời nói của bí thư Vương. Hắn không khỏi cảm thấy nghi hoặc, thầm nghĩ có chuyện gì làm cho bí thư Vương kinh ngạc như vậy?

Phùng Thường Quốc liên tục có nhiều ý nghĩ, thế nhưng dù thế nào cũng cảm thấy không đúng, nên đặt suy đoán vào trong lòng. Thầm nghĩ chuyện thiên hạ là như vậy, trời sắp mưa gái lớn muốn lấy chồng, những chuyện không phải là của mình thì cứ mặc kệ. Chính mình bây giờ nên đi thông báo chỉ thị của bí thư Vương cho viện trưởng Kim.

Sau khi đi vào trong phòng làm việc của mình, Phùng Thường Quốc pha cho mình một ấm trà, sau đó chuẩn bị gọi điện thoại cho Kim Bồng Vẫn, nhưng hắn còn chưa kịp gọi điện thoại thì điện thoại của mình đã đổ chuông.

Phùng Thường Quốc nhìn thoáng qua dãy số điện thoại gọi đến, sau đó vội vàng nghe máy:

- Chào bí thư Vương, tôi là Phùng Thường Quốc.

- Bí thư Phùng, tôi vừa mới nói với anh, anh đã nói với viện trưởng Kim chưa?

Giọng nói của Vương Tử Quân truyền đến, rất trầm thấp giống như có vài phần hưng phấn.

- Bí thư Vương, tôi đang chuẩn bị truyền đạt cho viện trưởng Kim.

Trái tim của Phùng Thường Quốc treo trên không đã hạ xuống, hắn vội vàng trả lời.

- Cũng không cần truyền đạt nữa, anh nói với viện trưởng Kim, nói là chuyện này dựa theo chỉ thị của bí thư Diệp. Đồng thời anh thông báo cho tổ giám sát chấp pháp, yêu cầu trong thời gian này bọn họ đặt trọng điểm lên phương diện thu phí tiểu học không đúng và đả kích tội phạm mua bán động vật hoang dã.

Phùng Thường Quốc mở miệng đồng ý, thế nhưng trong lòng tràn đầy nghi vấn, vì sao vậy? Vì sao bí thư Vương lại rút lui?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.