Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1506: Chương 1506: Nhắm vào tiền tài chính.






Miêu Dược Hổ chú ý đến sự biến đổi thái độ của Vương Tử Quân. Lần đầu tiên hắn đến thì Vương Tử Quân nói: "Đồng chí Dược Hổ, anh đến có chuyện gì sao?" Lần thứ hai thì Vương Tử Quân lại nhiệt tình chào hỏi: "Chào đồng chí Dược Hổ, mời anh ngồi!"

Mặc dù hai lần đều rất thân mật nhưng Miêu Dược Hổ lại nghĩ ra nhiều vấn đề. Chỉ cần anh chào hỏi anh ta, như vậy anh ta luôn cho ra nụ cười chân thành bình dị gần gũi, nói ra những lời vui vẻ. Nhưng một khi động vào vấn đề khó khăn, thái độ của Vương Tử Quân nhanh chóng biến đổi, hoặc là cười không nói, hoặc hỏi một vài câu hóc búa, nếu không chỉ thể là đọc báo và xem văn kiện, cũng không ngẩng đầu lên.

Đối với Miêu Dược Hổ thì Vương Tử Quân có thể dùng đủ mọi phương pháp để tiến hành đối thoại với mình, thế nhưng thái độ của hắn với Vương Tử Quân lại không thể nào được phép biến đổi. Dù hắn có cảm thấy bức bối thế nào cũng không thể làm gì hơn. Lúc này tâm tình của hắn thật sự phức tạp, thế nhưng không làm gì được, vì người dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Hơn nữa trạng thái chính trị trước mắt của Vương Tử Quân chính là phát triển quá nhanh, điều này không những nói anh có năng lực và công tác xuất sắc, hơn nữa còn có một nguyên nhân cực kỳ sâu liên quan đến trình tự mà hai bên ngầm hiểu lẫn nhau: Đó là người ta có hậu trường quá cứng.

Vương Tử Quân nghĩ đến những lời xin chỉ thị của Miêu Dược Hổ, hắn không khỏi nghĩ đến sự kiện hai ngày trước từng nhìn qua một bảng thống kê về các khu công nghệ được thành lập ở các thành phố trong tỉnh Mật Đông. Chỉ cần nhìn qua cũng thấy rõ bây giờ trong tỉnh Mật Đông có hàng trăm khu công nghệ như vậy.

Vương Tử Quân có thái độ đồng ý đối với những khu công nghệ có chức năng thu hút xí nghiệp và thúc đẩy phát triển kinh tế, thế nhưng điều này cũng không có nghĩa là Vương Tử Quân sẽ cổ vũ cho phương án phát triển kinh tế theo kiểu áp đặt, qua loa.

- Tút tút tút. Chuông điện thoại đột ngột vang lên, Vương Tử Quân nhìn qua màn hình điện thoại, sau đó hắn khẽ nói: - Chào anh, tôi là Vương Tử Quân.

- Chào bí thư Vương, tôi là Triệu Thu Cúc. Bây giờ ngài có rảnh không? Tôi có một số việc cần báo cáo với ngài. Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói cực kỳ dịu dàng êm ái.

"Triệu Thu Cúc?" Vương Tử Quân sững sốt giây lát, sau đó hắn nhanh chóng liên hệ với vị giám đốc sở giáo dục tỉnh Mật Đông. Vì người kia không nằm trong lĩnh vực hắn được phân công quản lý, thế cho nên hai bên chỉ dừng lại ở giai đoạn quen biết nhau mà thôi.

"Triệu Thu Cúc sao lại đến báo cáo công tác với mình?" Vương Tử Quân cảm thấy rất khó hiểu, hắn chợt cười nói: - Giám đốc Thu Cúc, chị đến vào buổi chiều có được không? Lát nữa tôi còn có một hội nghị quan trọng cần tham gia.

- Bí thư Vương, tôi đang ở bên ngoài phòng làm việc của ngài, tôi chỉ cần năm phút thời gian của ngài là được. Triệu Thu Cúc lên tiếng có chút dồn dập.

Vừa nghe cái tên Triệu Thu Cúc thì người ta sẽ dễ dàng liên tưởng đến nhân vật Thu Cúc trong một phim truyền hình về ngành tư pháp, nhưng Triệu Thu Cúc này khác biệt so với nữ nhân vật chính xinh đẹp quyến rũ kia. Tuy Triệu Thu Cúc ăn mặc ngăn nắp thế nhưng chỉ còn là hoa cúc của ngày xưa, sau khi đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân thì nàng có chút kích động, lên tiếng nói với Vương Tử Quân: - Chào bí thư Vương.

Vương Tử Quân tỏ ý cho Triệu Thu Cúc ngồi xuống rồi cười nói: - Mời giám đốc Triệu ngồi.

Tuy Vương Tử Quân căn bản còn nhỏ tuổi hơn cả Triệu Thu Cúc nhưng lại là thượng cấp, Triệu Thu Cúc tìm đến gặp hắn vẫn cảm thấy rất có áp lực. Khi đi vào trong phòng thấy Vương Tử Quân ngồi nghiêm chỉnh thì dũng khí trước đó chợt tan biến đi khá nhiều.

MNhwng Triệu Thu Cúc này cũng không phải người không có kinh nghiệm, nàng biết lúc này chỉ có thể tiến mà không được lui, vì vậy cười nói: - Bí thư Vương, lần này tôi đến là muốn mời ngài đến chỉ đạo công tác của sở giáo dục, tôi vốn định đến từ vài ngày trước, thế nhưng sợ ngài vừa mới đến nhận công tác, sẽ mang đến nhiều bận rộn cho ngài.

"Mời mình đến chỉ đạo công tác? Chính mình không phải là chủ tịch tỉnh, cũng không phải là phó chủ tịch phân công quản lý giáo dục, chạy đến sở giáo dục có khác nào làm hoang nhà mình và giúp nhà người khác náo nhiệt?"

Đây rõ ràng là điều kiêng kỵ trong quan trường, vì sao lại có phân công khác nhau? Không phải chỉ là ở mặt phân phối quyền lợi, mỗi người đều có thủ hạ của mình, nếu anh còn chưa nắm chắc địa bàn của mình mà chạy đến nhà người ta khoa tay múa chân, cho dù anh đến với thái độ và tâm tư tốt, người ta cũng không ai cảm kích tình cảm của anh. Ngược lại anh đến xen vào việc nhà của người ta, như vậy sẽ đắc tội với đối phương, dù thế nào cũng khó tìm lại được sự cân đối.

Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên những ý nghĩ như vậy, thế nhưng hắn lại cười nói: - Tuy tôi vừa đến tỉnh Mật Đông thế nhưng cũng nghe được nhiều thông tin về tình hình giáo đục tỉnh nhà, đại học kiến trúc Mật Đông, đại học Rừng Mật nằm trong 211 trường đại học danh tiếng. Vài ngày trước tôi có xem qua danh sách các trường đại học trong nước, tỉnh Mật Đông chúng ta chiếm hết bảy tám chỗ, căn bản là rất tốt.

Vương Tử Quân nói lời khích lệ với công tác giáo dục ở Mật Đông, tất nhiên là lời khẳng định với sở giáo dục tỉnh. Triệu Thu Cúc cảm thấy rất thoải mái, thế nên tâm tư thân cận với Vương Tử Quân lại tăng lên vài phần.

- Bí thư Vương, sự phát triển của ngành giáo dục căn bản không thể xa rời sự giúp đỡ của tỉnh ủy. Triệu Thu Cúc nói vài câu khiêm tốn, sau đó thay đổi chủ đề, bắt đầu quan tâm đến phương diện cuộc sống của Vương Tử Quân ở Mật Đông. Nàng là một nữ đồng chí, tất nhiên nàng có nhiều ưu thế trời cho, chỉ cần nói vài câu đã làm cho bầu không khí trong phòng hòa hoãn hơn rất nhiều.

Vương Tử Quân nói chuyện với Triệu Thu Cúc hơn mười phút, sau đó hắn cười nói: - Giám đốc Thu Cúc, có chuyện gì chị cứ nói, bây giờ tôi còn phải đi họp, nếu bây giờ chị không nói ra, tôi căn bản cũng không còn thời gian nữa.

- Bí thư Vương, điều này...Chuyện là thế này, trước tết vì tiến thêm một bước xúc tiến phát triển giáo dục tỉnh nhà, trải qua ủy ban nhân dân tỉnh phê chuẩn, sở giáo dục quyết định đẩy mạnh xây dựng những khu nhà thực hành kỹ năng cho sinh viên. Bây giờ trong tỉnh đã có mười ba trường đại học cao đẳng khởi công xây dựng, nhưng lúc này phòng tài chính tỉnh chỉ mới giải ngân được ba mươi phần trăm, những phần còn lại còn chưa được đưa đến đúng chỗ. Anh xem, chúng tôi vì cố gắng làm tốt công tác của mình mà cực kỳ bất đắc dĩ, có câu không bột đố gột nên hồ, mong anh thấu hiểu cho khó khăn của chúng tôi.

Dựa theo phân công công tác theo chức trách thì Vương Tử Quân là phó chủ tịch thường vụ tỉnh quản lý tài chính, Triệu Thu Cúc đến tìm hắn rõ ràng chỉ với một mục đích: Đòi tiền.

Vương Tử Quân là người công tác cơ sở nhiều năm, hắn biết rõ tình hình tài chính của các cấp đều rất căng thẳng. Cho dù là những hạng mục đã được cho vào dự toán thì cũng không nhất định sẽ được thực hiện. Hơn nữa Vương Tử Quân đã nghe rõ lời nói của Triệu Thu Cúc, số tiền cần giải ngân cho sở giáo dục là không nhỏ. Có một lần Vương Tử Quân dùng cơm với trưởng phòng tài chính, người này liên tục kêu khổ, nói là một tỉnh phát triển kinh tế căn bản có nhiều hạng mục cần tiền, dù thế nào thì trưởng phòng tài chính cũng khó thể cho ra quyết đoán được. Chỉ cần nhìn vào túi tiền thì hầu như người nào cũng nhụt chí, chỉ có thể dùng phương pháp chặt đầu cá vá đầu tôm, bình tĩnh thực hiện từng hạng mục công tác theo trình tự mà thôi.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, hắn cũng không lập tức tỏ thái độ mà chi khẽ nói: - Phía phòng tài chính nói thế nào?

- Bí thư Vương, nếu như không phải anh Cảnh của phòng tài chính không nói câu nào, tôi cũng không chạy đến đây tìm ngài. Hai tháng qua tôi liên tục tìm anh ấy đòi tiền, thế nhưng anh Cảnh một là nói không tiền, hai cũng nói không tiền, thật sự giống như tôi đang đi đến mượn tiền của anh ấy vậy. Nói đến trưởng phòng tài chính thì giọng điệu của Triệu Thu Cúc có chút khó chịu.

Vương Tử Quân căn bản từng dùng cơm với trưởng phòng tài chính Cảnh Tự Tiêu, người này không quá cao thế nhưng giọng điệu trò chuyện lại cực kỳ kiên cường. Người này có thể tiến lên làm trưởng phòng tài chính, bình thường nếu không phải là tâm phúc của bí thư thì cũng là người của chủ tịch tỉnh. Nhưng Cảnh Tự Tiêu ở trước mặt vị lãnh đạo phân công quản lý là Vương Tử Quân thì tỏ ra cực kỳ tôn trọng.

Vị lãnh đạo chủ quản tài chính giống như người đứng đối lập với tất cả các vị lãnh đạo khác, vì có rất nhiều chuyện cần tiền, nhiệm vụ chủ yếu của trưởng phòng tài chính là giúp đỡ lãnh đạo phân phát số tiền này đến từng hạng mục cụ thể. Nhưng đám người phụ trách các ngành thì luôn muốn nhanh chóng nhận được phần tiền của mình trước.

Vì vậy một vị trưởng phòng tài chính dù cho có chu đáo thế nào cũng khó thể không bỏ sót.

- Bí thư Vương, bây giờ tôi không giống như là giám đốc sở giáo dục, tôi giống như biến thành trưởng phòng văn thư vậy. Mỗi ngày tôi vừa đi làm thì đã có người đến đòi tiền, đám người này xếp hàng rồng rắn trước cửa phòng. Nói thật với ngài, tôi cũng không thể nói tránh đi được, cũng không dám mạnh miệng, ngài cứ nghĩ mà xem, nếu tiếp tục như vậy thì tôi nên làm gì bây giờ? Triệu Thu Cúc thấy Vương Tử Quân không tỏ thái độ thì nhanh chóng mở miệng kêu khổ.

Vương Tử Quân tiến lên hai bước rồi trầm giọng nói: - Bây giờ còn thiếu bao nhiêu tài chính?

- Cũng không quá nhiều, bây giờ còn thiếu hơn ba bốn trăm triệu. Triệu Thu Cúc nghe thấy Vương Tử Quân hỏi đến tiền thì tỏ ra cực kỳ vui mừng.

Hơn ba bốn trăm triệu, con số này đối với một tỉnh thì không phải là gì quá lớn, chỉ cần cố gắng một chút thì hoàn toàn có thể giúp đỡ được. Nhưng Vương Tử Quân là lãnh đạo chủ quản tài chính, hắn biết rõ muốn mở một cánh cửa của phòng tài chính cũng không đơn giản như vậy.

Lúc này tất cả các đơn vị đều nhìn chằm chằm vào trong lòng bàn tay của phòng tài chính, người nào cũng có hàng đống lý do để đòi tiền. Nếu như Vương Tử Quân xử lý tốt cho Triệu Thu Cúc, như vậy người đến kêu khổ với hắn sẽ càng nhiều hơn. Lý do mà Triệu Thu Cúc đưa ra cũng cực kỳ đường đường chính chính, hơn nữa nàng là người đầu tiên chủ động đến tận cửa phòng Vương Tử Quân, nếu như từ chối thì giống như có tác động không hay đến lực ảnh hưởng của hắn ở Mật Đông.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói: - Giám đốc Thu Cúc, phương diện tài chính luôn có khó khăn, tôi tin tưởng trưởng phòng Cảnh cũng không phải là cố ý từ chối. Vì người không lo cơm gạo không biết giá cả đắt đỏ thế nào, tôi hy vọng chị có thể thông cảm cho anh ấy.

Triệu Thu Cúc nghe những lời này của Vương Tử Quân thì tâm tình chợt trầm xuống, nàng thầm nghĩ lần này mình lại đến không công, sớm biết kết quả như vậy không bằng đừng đến thì hay hơn.

- Nhưng nguyên tắc của tôi là dù nghèo thì cũng không cho giáo dục nghèo nàn, tôi nghĩ chị nên tìm gặp trưởng phòng Cảnh một lần nữa, mời anh ấy dùng cơm tối, tôi sẽ tiếp khách cho chị, sẽ mở miệng hỏi xem thế nào. Biểu hiện của Triệu Thu Cúc căn bản không gạt được ánh mắt Vương Tử Quân, hắn nhìn vẻ mặt của đối phương mà sinh ra nghi hoặc, không hiểu vì sao người này lại có thể tiến lên làm giám đốc sở giáo dục tỉnh Mật Đông cho được.

Tuy giáo dục cũng không phải là một ban ngành quan trọng, thế nhưng công tác của nó là quản lý tất cả trường học và phương diện giáo dục trong tỉnh, cũng phải đầu tư nhiều tiền, vì vậy các vị lãnh đạo sở giáo dục cũng không phải quá kém.

Nữ cán bộ dù có ưu thế trời cho, thế nhưng Vương Tử Quân cảm thấy Triệu Thu Cúc không phải là người tám mặt lung linh, ít nhất cũng kém xa Trình Viên Lệ.

- Bí thư Vương, việc này cứ quyết định như vậy, đến tối tôi sẽ đến đón ngài. Triệu Thu Cúc mặc dù là người khiếm khuyết ở phương diện đưa đẩy thế nhưng cũng không phải là người ngu, Vương Tử Quân đã ra mặt giúp đỡ mình như vậy, anh Cảnh dù là thần giữ cửa thì cũng không dám không nể mặt một người là phó bí thư tỉnh ủy kiêm phó chủ tịch thường vụ tỉnh.

Vương Tử Quân nhìn Triệu Thu Cúc hấp tấp rời đi mà nở nụ cười, ánh mắt lại rơi lên văn bản xin chỉ thị của thành phố Linh Long.

Xây dựng hạng mục là chuyện tốt, thế nhưng xây dựng một khu công nghệ có liên quan đến nhiều vấn đề. Gần đây có thông tin khắp địa phương xây dựng khu công nghệ, thế nên ai cũng thiếu hụt xí nghiệp đến đầu tư, thậm chí có nhiều khu công nghệ bị bỏ hoang.

Vương Tử Quân cũng không phản đối chuyện xây dựng khu công nghệ, thế nhưng hắn cũng không thể tha thứ cho việc để đất đai xói mòn, như vậy rõ ràng là làm lãng phí tài nguyên.

Lần này thành phố Linh Long xây dựng khu công nghệ cần một quỹ đất vài kilomet vuông, Vương Tử Quân nghĩ đến những hậu quả mà nó mang lại, thế là không khỏi nhíu mày thật chặt.

Nhưng nếu muốn thay đổi hiện trạng ồ ạt xây dựng khu công nghệ cũng không phải là một chuyện dễ dàng, tuy bây giờ hắn là lãnh đạo thứ ba trong tỉnh Mật Đông, thế nhưng dù sao thì căn cơ vẫn chưa ổn, muốn làm việc thì ít nhất phải có được sự giúp đỡ của bí thư Sầm Vật Cương và chủ tịch Đường Chấn Huy.

Vì công tác hiện tại chính là tìm hiểu tình hình trong tỉnh, thế cho nên những ngày qua Vương Tử Quân cũng không quá mệt mỏi, buổi chiều còn chưa tan tầm thì nhận được điện thoại của Triệu Thu Cúc, nói là muốn đến đón hắn đi dự tiệc.

Vương Tử Quân hiểu vì sao Triệu Thu Cúc biểu hiện tâm tư như vậy, người ta đến đón mình cũng có chút thành ý, nhưng chỉ sợ phương diện xuất phát điểm là không quá tốt.

Vương Tử Quân cũng không cho Triệu Thu Cúc đến đón mình, hắn ngồi xe chạy đến khách sạn Ngân Bồng cách sở giáo dục không quá xa. Khi hắn xuống xe thì Triệu Thu Cúc đã cùng một người đàn ông trung niên cung kính đứng chờ, thấy hắn xuống xe thì Triệu Thu Cúc tiến lên đón chào.

Sau khi đơn giản bắt tay với nhau, Vương Tử Quân cùng Triệu Thu Cúc chậm rãi đi vào trong thang máy. Khi mọi người đi vào trong thang máy, thông qua giới thiệu thì Vương Tử Quân biết người đàn ông trung niên kia chính là phó giám đốc Trần Hữ Chí, là trợ thủ của Triệu Thu Cúc ở sở giáo dục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.