Bí Thư Trùng Sinh

Chương 583: Chương 583: Nổ lốp




(p1): Nổ lốp

- Quốc Lĩnh, sự việc thôn Mạnh Trang có phải rất nghiêm trọng không?

Bành Quang Binh nhìn thoáng qua Tôn Quốc Lĩnh rồi dùng giọng ân cần hỏi han.

Tôn Quốc Lĩnh nhìn vẻ mặt ân cần của Bành Quang Binh, hắn có chút chần chờ, sau đó cười nói:

- Có lẽ không có vấn đề gì lớn.

- Vậy thì tốt rồi, sáng sớm hôm nay tôi đi ăn cơm gặp chủ tịch Vương, anh ấy ăn một hơi ba cái bánh bao, nhìn qua thấy anh ấy cực kỳ ung dung bình tĩnh, căn bản là không có chuyện gì. Nói ra thì chủ tịch Vương thật sự không đáng, vì sự phát triển của thành phố Đông Bộ mà kéo về nhiều hạng mục, bây giờ lại bị đánh cờ lê lên đầu. Làm nhiều thì bị trách móc, không làm thì có khuyết điểm, đây không phải đả kích tính tích cực của người ta sao?

Tôn Quốc Lĩnh chỉ cười cười mà không nói gì, nhưng hắn biết rõ ràng, sự việc không đơn giản như những lời của Bành Quang Binh. Bây giờ tổ điều tra còn chưa liên lạc với bọn họ, rốt cuộc sự việc này là thế nào? Ai cũng có thể đoán ra được.

Hai người bọn họ tuy có quan hệ không tệ với Vương Tử Quân, nhưng giữa hai người lại không có giao tình, thế cho nên Tôn Quốc Lĩnh vẫn phải kín miệng ít nói ở phương diện này. Khi hai người nói chuyện với nhau, Triệu Nguyên Lôi được sắp xếp đứng ngoài chờ vội vàng đi đến.

- Bí thư Bành, chủ tịch Tôn, đã có vấn đề xảy ra. Người của tổ điều tra không xuống xe ở đầu này, bọn họ đã xuống ở con đường phía nam.

Triệu Nguyên Lôi cũng bất chấp quy củ, hắn kéo cửa xe và nói với hai người Bành Quang Binh ở bên trong.

Bành Quang Binh và Tôn Quốc Lĩnh nghe xong lời của Triệu Nguyên Lôi thì chợt sững sờ, tổ điều tra làm trò gì vậy?

Bành Quang Binh đưa mắt nhìn Tôn Quốc Lĩnh, sau đó trầm giọng nói:

- Nguyên Lôi, tin tức chính xác không?

- Chủ tịch Tôn, thật sự rất chuẩn, vừa rồi tôi đã liên hệ với một người bạn học đang công tác ở phòng quản lý sự vụ cơ quan tỉnh ủy, đã biết được biển số xe của tổ công tác, cũng đã liên lạc với các trạm thu phí, đã xác nhận tình huống bọn họ đi qua cửa nam.

Triệu Nguyên Lôi nói với vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng, thật sự không chút nghi ngờ.

Hai người Bành Quang Binh đều không ngi ngờ gì về lời nói của Triệu Nguyên Lôi, lúc này bọn họ đã đoán được ý đồ của tổ điều tra, đó chính là trước tiên không tiếp xúc với chính quyền thành phố Đông Bộ, trực tiếp đến thôn Mạnh Trang nắm tư liệu vào trong tay.

- Tút tút tút.

Chuông điện thoại vang lên, Triệu Nguyên Lôi đang chờ chỉ thị chợt nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, sau đó nói với hai người Bành Quang Binh:

- Là trưởng ban Lý của phòng giám sát.

- Anh nghe máy đi.

Bành Quang Binh khẽ khoát tay nói với Triệu Nguyên Lôi.

Triệu Nguyên Lôi không dám chần chờ, hắn nhanh chóng bấm phím nghe, chợt nghe thấy bên kia vang lên giọng đàn ông trầm bổng:

- Là thư ký trưởng Triệu phải không, tôi là Lý Hoa Trọng. Ôi, chúng tôi đi lầm đường, lái xe không nhìn rõ biển hiệu, trực tiếp chạy vào đường rẽ ở phía nam, thật sự xấu hổ quá, đã để các anh mất thời gian chờ đợi.

- Trưởng ban Lý, không có gì cả, đó là do chúng tôi sắp xếp không chu toàn. Bây giờ các vị ở nơi nào? Bí thư Bành và chủ tịch Tôn sẽ đến đón các vị lãnh đạo.

- Không cần nghênh đón, lúc này chúng tôi xem như chó ngáp phải ruồi, đi thẳng đến thôn Mạnh Trang, dứt khoát làm xong việc một thể.

Lý Hoa Trọng nói xong những lời này thì cúp điện thoại, Triệu Nguyên Lôi đưa mắt nhìn hai người Bành Quang Binh, ba người nhìn nhau, thật sự ngây cả người: Tổ điều tra đã đến thôn Mạnh Trang.

Khi Vương Tử Quân nhận được báo cáo thì đang ngồi thương lượng với bí thư Đổng về việc xử lý sự kiện của thôn Mạnh Trang. Trong quá trình bàn bạc thì Đổng Quốc Khánh tỏ ra rất rộng lượng, nói hắn là lãnh đạo đứng đầu thành phố Đông Bộ, sẽ chủ động đứng ra thừa nhận sai lầm, đồng thời cũng sẽ gánh vác tất cả trách nhiệm về mình.

Đổng Quốc Khánh nói như vậy mới mục đích gì thì Vương Tử Quân hiểu rất rõ, hắn cảm khái với trò đùa giỡn của Đổng Quốc Khánh, đồng thời còn nghiêm trang tỏ ra cảm động vì thái độ lấy đai cục làm trọng của bí thư Đổng vào thời điểm mấu chốt như thế này. Thực tế hai người bọn họ đều hiểu rõ lòng dạ của nhau, chuyện này vốn là Vương Tử Quân làm ra, cho dù Đổng Quốc Khánh có thừa nhận sai lầm và trách nhiệm như thế nào thì gậy gộc vẫn đổ ập lên đầu Vương Tử Quân.

- Anh nói tổ điều tra đã đến thôn Mạnh Trang rồi sao? À, tôi biết rồi.

Vương Tử Quân khẽ nói với Bành Quang Binh ở đầu dây bên kia.

- Chủ tịch Vương, bây giờ chúng ta nên làm gì bây giờ? Đuổi theo hay là...

Bành Quang Binh có chút do dự, hắn khẽ xin chỉ thị với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cười cười nói:

- Trời muốn mưa, cô gái muốn lấy chồng, nếu bọn họ đã không cần chúng ta hỗ trợ, như vậy chúng ta cũng không cần dán mặt nóng lên mông lạnh, cứ để tùy ý bọn họ, các anh quay về đi.

Vương Tử Quân nói xong thì cúp điện thoại, Bành Quang Binh và Tôn Quốc Lĩnh ở đầu dây bên kia đưa mắt nhìn nhau, thật sự không biết làm sao hơn.

Chủ tịch Vương đã không quan tâm đến tổ điều tra, điều này nói rõ cái gì? Chỉ có hai khả năng, ngoài mười phần nắm chắc xử lý sự kiện lần này thì chỉ có thể là vò sứt lại mẻ. Nhìn qua các dấu hiệu hiện tại, thấy khả năng thứ hai có vẻ cao hơn.

- Bí thư Bành, ngài nói xem chúng ta nên làm gì bây giờ?

Tôn Quốc Lĩnh do dự một chút rồi khẽ hỏi.

Bành Quang Binh dùng ánh mắt tức giận nhìn Tôn Quốc Lĩnh, lúc này mới trầm giọng nói:

- Chủ tịch Tôn, anh cũng không phải không nghe thấy những lời chỉ thị của chủ tịch Vương, lãnh đạo sắp xếp như thế nào thì chúng ta cứ làm như thế là được. Lúc này anh còn muốn phát triển mở rộng công tác thế nào đây?

- Chủ tịch Vương, chúng ta không quan tâm đến tổ điều tra, như vậy có phải quá kỳ cục rồi không?

Đổng Quốc Khánh nghe được lời nói của Bành Quang Binh với Vương Tử Quân, hắn chờ Vương Tử Quân cúp máy thì trầm giọng hỏi.

Vương Tử Quân vuốt tóc nói:

- Tổ điều tra đến để điều tra về tình huống của thôn Mạnh Trang, xem chúng ta có phạm sai lầm ở phương diện phát triển kinh tế hay không. Bí thư Đổng, chưa nói đến nhưng vấn đề gì khác, dù sao chúng ta cũng phải tránh tị hiềm. Nếu tổ điều tra đã không yêu cầu chúng ta đi theo, chúng ta cũng không cần phải theo.

Đổng Quốc Khánh cũng không quan tâm đến vấn đề này, hắn thấy dù sao thì mình cũng là người thắng cuộc, dù thế nào đi nữa thì thắng lợi cũng trong tay mình, chính mình cần gì phải quan tâm những trò mèo này?

Đổng Quốc Khánh có những ý nghĩ như vậy, thế là hắn cũng không kiên trì quan điểm của mình, hắn khoát tay với Vương Tử Quân rồi cười nói:

- Đã như vậy thì chuyện này tôi sẽ giao cho chủ tịch Vương toàn quyền phụ trách.

Chương 583(p2): Nổ lốp

Vương Tử Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó hắn khẽ ngồi dựa lên lưng ghế sa lông, bộ dạng rất ung dung bình tĩnh.

Vương Tử Quân ở bên này đang cực kỳ ung dung thư thái, nhưng chủ nhiệm Miêu Đại Phương đến thôn Mạnh Trang điều tra thông tin lại thật sự không được tốt cho lắm. Khi xe của bọn họ dừng lại ở đầu thôn, sự việc phát sinh tiếp theo làm cho chủ nhiệm Miêu cực kỳ mất hứng.

Đoàn người vừa mới xuống xe thì có vài đứa trẻ chơi ở đầu thôn chạy đến. Đám trẻ nông thôn căn bản cũng không biết được gì nhiều, bây giờ đột nhiên thấy nhiều người đi đến thôn thì dùng ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm.

- Này các cháu, chú hỏi các cháu một vấn đề, xem ai thông minh nhất có thể trả lời được. Ai có thể nói cho chú biết, nhà trưởng thôn của các cháu ở chỗ nào không?

Miêu Đại Phương nhìn đám trẻ ăn mặc rách rưới, trên mặt cố gắng nở nụ cười thân thiết, sau đó hắn hỏi đám trẻ.

Một đứa bé bốn năm tuổi dùng ánh mắt ngây ngốc nhìn Miêu Đại Phương, nó ngừng lại một phút rồi mới nói:

- Ôm...Ôm một cái...

Miêu Đại Phương nhìn đứa bé với quần áo bẩn thỉu, móng tay đầy bùn đen thì trong lòng sinh ra cảm giác chán ghét. Nhưng tổ điều tra của bọn họ không phải đều là người của phòng giám sát tỉnh ủy, còn có người của sở tài nguyên môi trường, nếu như mình không thỏa mãn được nguyện vọng của đứa bé, chỉ sợ người ta nói ra sẽ trở thành đòn tấn công mãnh liệt với mình.

"Chính mình còn trẻ, thôi thì cũng cần phải cố gắng làm ra vẻ một chút, bẩn một chút cũng không là vấn đề!"

Miêu Đại Phương nghĩ như vậy mà hít vào một hơi thật sâu, sau đó ngừng thở ôm đưa bé lên. Đám nhân viên công tác trẻ tuổi đi theo thấy chủ nhiệm Miêu có hành vi gần dân như vậy, thế là không khỏi lấy máy ảnh ra, chuẩn bị chụp hình.

Nhưng đám người kia còn chưa chụp xong thì nước mũi đưa bé đã chảy ra như suối, nước mũi với hai màu xanh trắng lẫn lộn vào nhau dính lên ngực chủ nhiệm Miêu. Chủ nhiệm Miêu nhìn chiếc áo khoác trị giá vài ngàn của mình bị dính nước mũi của con nít, hắn hận không thể ném quách đứa bé này ra ngoài.

Lúc này đứng trước mặt bao người, Miêu Đại Phương tuy cực kỳ không thoải mái nhưng củng rất bất đắc dĩ, hắn cố gắng cười cười nói:

- Xem ra tôi rất có duyên với trẻ con, ha ha ha.

Người khác cũng cười theo, một nữ đồng chí của phòng giám sát thấy chủ nhiệm Miêu như vậy thì vội vàng lấy khăn ướt ra lau mớ nước mũi xanh trắng trên áo khoác của lãnh đạo.

Nước mũi đã được lau xong, thế nhưng dấu vết của nó vẫn còn, thật sự khó thể nào xóa đi được. Miêu Đại Phương nhìn những vệt nước mũi trên áo, dạ dày như sóng cồn, sinh ra cảm giác buồn nôn. Sáng sớm hắn được ăn món miến thịt heo, bây giờn nghĩ lại mà thấy bụng dạ cồn cào.

"Không được ói, không được nôn mửa trước mặt mọi người, như vậy là rất mất mặt!"

Ý chí thật sự có tác dụng cực mạnh, Miêu Đại Phương cố gắng dùng ý chí kiên định của mình để áp chế, cuối cùng những thứ vọt lên đến cổ cũng bị đè xuống.

- Chào ngài, xin hỏi ngài có phải là lãnh đạo tổ điều tra không?

Hai người đàn ông hơn bốn mươi từ trong thôn đi ra, bọn họ thấy nhóm người Miêu Đại Phương thì tươi cười tiến lên đón chào.

Miêu Đại Phương thấy hai người kia không phải dân chúng, thế là nhìn thoáng qua rồi hỏi:

- Tôi là chủ nhiệm Miêu Đại Phương của phòng giám sát tỉnh ủy, hai anh là người thôn Mạnh Trang sao?

Người đàn ông đứng bên trái nghe xong lời nói của Miêu Đại Phương thì vội vàng cười nói:

- Chúng tôi là cán bộ hiệp hội quản lý khu quy hoạch kỹ thuật cao, vị này chính là chủ nhiệm Triệu của khu quy hoạch...

Người đàn ông này còn chưa nói xong thì đã bị Miêu Đại Phương dùng giọng lạnh lùng nói:

- Lúc này là giờ hành chính, chủ nhiệm Triệu không ở trong phòng làm việc xử lý công tác, sao lại chạy đến thôn Mạnh Trang?

Chủ nhiệm Triệu dù thế nào cũng là một nhân vật ở khu quy hoạch kỹ thuật cao, lúc này cấp dưới bị người ta nói một câu mà nghẹn họng, thế là thật sự không nhịn được. Nhưng hắn biết nhóm người Miêu Đại Phương nhận lệnh của tỉnh ủy đi xuống điều tra sự việc, thật sự không thể đắc tội. Thế là hắn áp chế cơn giận, sau đó dùng giọng khách khí nói:

- Các vị lãnh đạo, chúng tôi biết rõ các vị lãnh đạo đến khu quy hoạch kỹ thuật cao kiểm tra chỉ đạo công tác, vì vậy dựa theo chỉ thị của lãnh đạo để đến đây phối hợp, để xem lãnh đạo có gì cần trợ giúp hay không.

- Phối hợp? Hừ, chúng tôi tuân lệnh của tỉnh ủy đến điều tra sự kiện ô nhiễm ở thôn Mạnh Trang, các anh phối hợp với chúng tôi sao? Các anh phối hợp thế nào? Bây giờ tôi nói cho các anh biết, mời các anh ra khỏi đây ngay, nếu không tôi sẽ phản ánh với thượng cấp là các anh cố ý làm ảnh hưởng đến kết quả điều tra của chúng tôi.

Miêu Đại Phương dùng những lời cực kỳ nghiêm khắc để phản hồi hai cán bộ khu quy hoạch kỹ thuật cao, hắn nhìn đám thôn dân đang vây quanh rồi tiếp tục nói:

- Quần chúng đến phản ánh tình huống với lãnh đạo là không dễ dàng, lần này chúng tôi đi xuống chính là xem xét lời nói của dân, xem xét dân ý, điều tra sự việc thật sự rõ ràng, để lãnh đạo cho ra quyết sách xử lý vấn đề liên quan đến nhân dân.

Chủ nhiệm Triệu nhìn gương mặt của Miêu Đại Phương, hắn cười cười nói:

- Chủ nhiệm Miêu, chúng tôi ở đây vốn muốn giúp các đồng chí điều tra vấn đề, thay lãnh đạo sắp xếp các vấn đề phát sinh như ăn ở nghỉ ngơi...

- Những thứ này không cần các anh lo lắng, trước khi đi chúng tôi đã chuẩn bị hết rồi. Chủ nhiệm Triệu, mời anh đưa người của mình rời khỏi chỗ này.

Miêu Đại Phương khoát tay dùng giọng không kiên nhẫn nói.

Chủ nhiệm Triệu rất khó xử, hắn biết rõ tầm quan trọng của mình, thế nên sau khi dò dự một lúc thì lui ra lén gọi điện thoại cho chủ tịch Trương Đảo Long.

- Nếu bọn họ đã không cần, vậy các anh lui ra.

Trương Đảo Long nói rất bình tĩnh, căn bản giống như chẳng có bất kỳ vấn đề gì xảy ra.

Chủ nhiệm Triệu vốn cho rằng Trương Đảo Long sẽ chỉ thị cho mình nghĩ biện pháp, hoặc tự mình xuống đây xử lý vấn đề, sẽ cô gắng giữ người của mình ở lại. Không ngờ Trương Đảo Long dùng giọng không quan tâm để nói như vậy, để cho người của mình rời khỏi thôn Mạnh Trang.

- Đây là có chuyện gì?

Chủ nhiệm Triệu tuy cực kỳ nghi hoặc nhưng Trương Đảo Long đã phân phó rõ ràng, thế là hắn dùng giọng đơn giản cáo từ Miêu Đại Phương, một lát sau mười vị cán bộ ở thôn Mạnh Trang đã đi sạch sẽ.

- Anh là thôn trưởng của thôn Mạnh Trang sao? Tôi nói rõ với anh, vấn đề mà anh phản ánh được lãnh đạo tỉnh ủy cực kỳ coi trọng, đã phái chúng tôi xuống thực địa điều tra, xem xét tất cả những tình huống. Tôi hy vọng anh thật sự cầu thị phối hợp điều tra với chúng tôi, cho lãnh đạo một câu trả lời thỏa đáng, để lãnh đạo có thể căn cứ vào đó để cho ra quyết sách chính xác, do đó có thể giải quyết được vấn đề của thôn chúng ta.

Trước đó Miêu Đại Phương dùng giọng lạnh lùng nói với chủ nhiệm Triệu, nhưng hắn lại hiểu rõ nhiều tình huống cơ sở, hắn đối mặt với cán bộ của thôn Mạnh Trang thì tỏ ra cực kỳ bình dị gần gũi. Hắn biết rõ nếu muốn thuận lợi hoàn thành điều tra lần này, nếu chỉ dựa vào bọn họ thôi thì không được, còn phải phối hợp thật tốt với người trong thôn mới xong.

Chương 583(p3): Nổ lốp.

Quả nhiên vị trưởng thôn Mạnh Trang tên là Mạnh Lão Xuyên nghe xong lời nói của chủ nhiệm Miêu Đại Phương thì kích động dưa bàn tay khô gầy ra, nhiệt tình hoan nghênh đám người Miêu Đại Phương, kính mời chủ nhiệm Miêu Đại Phương về nhà ngồi, nói rằng ngoài trời rất lạnh.

Miêu Đại Phương tất nhiên sẽ sảng khoái đồng ý lời mời của Mạnh Lão Xuyên, nhưng khi đi vào nhà của anh Mạnh thì hắn chợt hối hận. Nhà anh Mạnh nuôi trâu nhiều nhất thôn, mùi cứt trâu thật sự rất khó chịu.

Miêu Đại Phương cố gắng áp chế chính mình cùng nhóm người tổ điều tra ngồi xuống ghế, sau một lúc nín thở, cuối cùng bọn họ cũng phải thích nghi với hoàn cảnh. Cũng may năng lực thích nghi của con người là rất lớn, chỉ sau một thời gian ngắn thì đám người bọn họ đã thích ứng được.

Thôn Mạnh Trang toàn lực phối hợp với yêu cầu của tổ điều tra, dưới sự phân công của Miêu Đại Phương thì người của sở tài nguyên môi trường phụ trách vấn đề xem xét ô nhiễm nguồn nước trong thôn, còn nhân viên của phòng giám sát thì chủ yếu phụ trách công tác nói chuyện với thôn dân.

Miêu Đại Phương ngồi trên mặt ghế nhìn đám thôn dân chung quanh, trong lòng cực kỳ đắc ý. Đám thôn dân kia phản ánh vấn đề giống như kiếm sắc rời khỏi vỏ, nếu đến thời cơ thích hợp thì những thứ kia sẽ tuôn ra, xuyên thẳng vào chỗ hiểm của đối phương.

Chỉ cần làm tốt nhiệm vụ mà lãnh đạo đã phân công, như vậy Miêu Đại Phương sẽ có cơ hội xuống tuyến dưới rèn luyện. Hắn công tác ở trong ơ quan tỉnh ủy nhiều năm, nhìn thì có vẻ đầy ánh hào quang thế nhưng lại không có bao nhiêu lợi ích thực tế. Hơn nữa càng lên cao thì con đường đi càng khó khăn, chỉ có thể xuống tuyến dưới rèn luyện mà thôi.

Nếu như mình xuống thành phố Đông Bộ thì sẽ là rất tốt, dù sao hắn cũng có quan hệ với bí thư Đổng, hơn nữa kinh tế của thành phố Đông Bộ là rất tốt, chính mình nếu công tác vài năm và tạo ra chiến tích, biết đâu...

Miêu Đại Phương có ý nghĩ như vậy, thế là hắn càng cảm thấy nó cực kỳ tốt. Nếu hắn muốn thực hiện con đường này của mình, hắn phải thanh lý những kẻ chặn đường.

- Trưởng thôn Mạnh, những năm qua thu nhập của nhân dân thế nào?

Miêu Đại Phương rút môt điếu thuốc mời Mạnh Lão Xuyên rồi cười hỏi.

Mạnh Lão Xuyên tiếp nhận điếu thuốc, lão vừa đốt thuốc vừa cười nói:

- Thật sự không tệ, những người già chúng tôi ở nhà nuôi cá nuôi trâu không có vấn đề, người trẻ thì vào làm công nhân xí nghiệp, chịu khổ một chút cũng kiếm được hơn hai ngàn một tháng, nếu cứ tiếp tục thế này thì thật sự rất tốt.

Miêu Đại Phương vốn cũng không có phản ứng gì với những lời nói như thế này của Mạnh Lão Xuyên, nhưng lời nói sau đó của anh Mạnh lại làm cho hắn sinh ra cảm giác không thoải mái. Mạnh Lão Xuyên nói thế này:

- Nói ra cũng phải cám ơn đảng ủy chính quyền cho ra chính sách tốt, nếu như không đầu tư xây dựng nhiều xí nghiệp, chỉ sợ người trong thôn phải chạy ra ngoài làm công. Bây giờ thì tốt, có nhà có cửa lại không phải chạy ra ngoài công tác, kiếm được tiền nhiều hơn, ai cũng vui vẻ sung sướng.

- Trưởng thôn Mạnh, tư tưởng của anh có vấn đề, anh là thôn trưởng, anh nắm vấn đề thu nhập của dân, thế nhưng cũng phải quan tâm đến sức khỏe của dân. Nếu con người không khỏe mạnh, như vậy kiếm được nhiều tiền thì được gì? Anh xem xét lại đi, có phải như vậy không?

- Đúng, đúng vậy.

Mạnh Lão Xuyên thấy Miêu Đại Phương xụ mặt xuống, lão còn trông mong vị lãnh đạo này xử lý vấn đề của thôn mình, thế là nhanh chóng lên tiếng đồng ý.

Miêu Đại Phương cũng không có hứng thú nói chuyện với Mạnh Lão Xuyên, ánh mắt hắn nhìn khắp bốn phía. Khi hắn miên man say nghĩ thì một cán bộ khoa viên đi đến.

- Chủ nhiệm Miêu, vừa rồi có người nói, năm ngoái trong thôn có một ca sinh dị dạng, thai nhi chết trong bụng mẹ.

Tên cán bộ khoa viên khẽ thì thầm bên tai Miêu Đại Phương.

"Có một thai nhi chết dị dạng?"

Miêu Đại Phương vừa mừng rỡ thì chợt nghĩ đến thời gian mà viên cán bộ khoa viên nói là năm ngoái, thế là trong lòng chợt lạnh lẽo, lập tức mở miệng hỏi:

- Tiểu Hà, cậu làm việc sao lại xúc động như vậy? Chúng ta đến điều tra vấn đề ô nhiễm xảy ra trong thời gian gần đây ở thôn Mạnh Trang, ai bảo cậu tự tiện mở rộng phạm vi điều tra? Cậu cũng không hiểu chút quy củ nhỏ nhặt này sao?

Tên cán bộ khoa viên muốn dựng công, bây giờ thấy Miêu Đại Phương dùng giọng thấm thía dạy bảo thì lập tức nhận ra mình ôm đồm nhiều việc, hắn vội vàng cười nói:

- Chủ nhiệm Miêu, tôi sai rồi, tôi sẽ đi sửa lại.

Miêu Đại Phương nhìn tên cán bộ khoa viên bỏ đi mà trong lòng có chút nghi ngờ, năm ngoái sao? Như vậy chẳng lẽ thôn Mạnh Trang đã bị ô nhiễm từ trước đó? Nếu thật sự là như vậy, vấn đề ô nhiễm ở thôn Mạnh Trang có liên quan gì đến khu công nghiệp thủy tinh của thành phố Đông Bộ?

Miêu Đại Phương nhìn qua tư liệu, khu công nghiệp thủy tinh được bắt đầu trong năm nay, hơn nữa mới đầu tư được hai tháng, nếu điều tra ra vấn đề phát sinh từ năm ngoái, như vậy thì...

Miêu Đại Phương nghĩ đến kết quả mà thật sự co rúm người, hắn biết rõ nếu mình cho ra kết quả theo đúng hướng, chỉ sợ chờ đợi sẽ là tai họa ngập đầu. Nhưng đây là sự việc phát sinh năm ngoái, mình căn bản giả vờ như không biết là được, dù sao thì những gì thôn dân phản ánh là hai tháng gần đây.

Như vậy cũng xem như quá đủ rồi.

Miêu Đại Phương lắc đầu ném những ý nghĩ của mình ra ngoài, hắn không tiếp tục ngồi chờ trên ghế mà liên tục đi xem xét. May mà sự kiện ngoài ý muốn theo kiểu như trên căn bản không tiếp tục xuất hiện, hơn nữa kết quả điều tra từ mười thôn dân đều giống nhau, điều này làm hắn cảm thấy rất thỏa mãn.

Giữa trưa, khi tất cả nhân viên làm xong bản ghi chép với thôn dân, lúc này nhân viên sở tài nguyên môi trường phụ trách xem xét nguồn nước trong thôn đã cho ra kết quả. Bọn họ kết luận chín mươi phần trăm nguồn nước trong thôn bị ô nhiễm một loại chất hóa học, đây chính là nguyên nhân gây ô nhiễm cho thôn Mạnh Trang.

- Anh Trịnh, anh nói xem nguyên nhân gây ra ô nhiễm này là gì?

Miêu Đại Phương uống một hớp nước rồi vội vàng hỏi vị phó giám đốc sở tài nguyên môi trường ở bên cạnh.

Anh Trịnh là một vị phó giám đốc phụ trách kỹ thuật trong sở tài nguyên môi trường, hắn nghe Miêu Đại Phương đặt vấn đề thì cười nói:

- Chủ nhiệm Miêu, có nhiều nguyên nhân gây ra ô nhiễm chất hóa học này, nhưng nhìn vào tình huống trước mắt, khả năng lớn nhất chính là chất thải của khu công nghiệp thủy tinh bên kia.

- Anh Trịnh, anh có thể xác định điều này sao?

Miêu Đại Phương cảm thấy trái tim của mình đập nhanh hơn, vì lúc này đáp án của anh Trịnh chính là sự chờ mong trong tiềm thức của hắn.

- Chủ nhiệm Miêu, tôi không đảm bảo trăm phần trăm, dù sao đây cũng chỉ là dự đoán sơ bộ, nếu muốn chính xác một trăm phần trăm thì còn phải trải qua xét nghiệm.

Phó giám đốc Trịnh cũng không dám nói bậy, không dám mở lời đảm bảo với chủ nhiệm Miêu, vì thế mới dùng giọng lập lờ nước đôi nói.

Chương 583(p4): Nổ lốp.

Nhưng nhiêu đó cũng đã đủ với Miêu Đại Phương, dù sao thì ở gần đây chỉ có một hạng mục công nghiệp, đó chính là khu công nghiệp thủy tinh, nếu như không phải khu công nghiệp thủy tinh gây ô nhiễm, chẳng lẽ còn nguyên nhân gì khác?

Lãnh đạo thượng cấp cũng hy vọng khu công nghiệp thủy tinh gây ra ô nhiễm, dù sao thì chỉ cần có kết luận như vậy, tên cán bộ kiêu ngạo kia sẽ bị lãnh đạo đánh cho ngã lăn ra đất.

- Được rồi, anh Trịnh, anh nói nhóm Tiểu Trương chuẩn bĩe, xem xét lại tài liệu, chúng ta đến thành phố Đông Bộ dùng một bữa cơm ngon, phí tổn sẽ do phòng giám sát chi trả.

Miêu Đại Phương vung tay lên dùng giọng thỏa mãn nói.

Yêu cầu đến thành phố Đông Bộ dùng cơm của Miêu Đại Phương được tất cả mọi người đồng ý. Vì vậy dưới tiếng hoan hô của mọi người, nhóm người Miêu Đại Phương đi lên xe, chạy về phía thành phố Đông Bộ.

- Chủ nhiệm Miêu, anh xem chúng ta nên dùng cơm ở nơi nào? Tôi nghe nói khách sạn Đông Bộ nấu nướng rất ngon, hương vị không tầm thường.

Phó phòng Trịnh cùng cấp với Miêu Đại Phương, nhưng vì hai người có tầm quan trọng khác nhau, thế cho nên giám đốc Trịnh rất tôn trọng Miêu Đại Phương.

Miêu Đại Phương cười cười nó:

- Đi đâu cũng được nhưng không đến khách sạn Đông Bộ, anh cũng không phải không biết, đám người thành phố Đông Bộ bây giờ đang rất muốn nịnh bợ chúng ta, chúng ta cũng không phải không thể dùng một bữa cơm.

Giám đốc Trịnh cũng là người cơ trí, hắn nghe Miêu Đại Phương nói như vậy thì hiểu ý. Tuy hắn thích ăn ngon, thế nhưng lại không muốn trộn lẫn vào những trò tranh đấu, hắn cười nói:

- Chủ nhiệm Miêu, anh mời khách nhưng chuyện thanh toán nên giao cho sở tài nguyên môi trường chúng tôi, khi tôi đi thì giám đốc Triệu đã đặc biệt cho ra một khoản kinh phí ăn uống rồi.

- Ha ha ha, anh Trịnh cũng đừng khách khí với chúng tôi. Tôi đã nói rồi, bữa cơm này phòng giám sát nhất định sẽ trả tiền. Còn phần kinh phí của sở tài nguyên môi trường của các anh, nếu anh thấy trả về có chút thiệt thòi, như vậy buổi tối chúng ta đến thành phố Sơn Viên tìm một chỗ nào đó uống vài ly là được.

- Được rồi, chủ nhiệm Miêu, nếu anh đã nói như vậy, tối nay chúng ta tận hứng một bữa.

Giám đốc Trịnh vừa lên tiếng đồng ý vừa muốn nịnh bợ chủ nhiệm Miêu, dù sao thì liên lạc chặt chẽ với lãnh đạo phòng giám sát cũng có lợi.

- Bùm!

Có câu vui quá hóa buồn, khi chủ nhiệm Miêu đang cực kỳ vui vẻ thì chiếc xe bốn mươi chỗ nổ lốp. May mà trên đường không có nhiều xe, hơn nữa lái xe điều khiển xe chạy tốc độ không cao, vì vậy đám người trên xe cũng không có vấn đề gì. Nhưng đám người đi đường đều cảm thấy ớn lạnh.

- Sao lại nổ lốp? Trước khi đến anh không kiểm tra gì sao?

Miêu Đại Phương nhìn lái xe rồi lớn tiếng khiển trách.

Tài xế lên tiếng:

- Chủ nhiệm Miêu, xe này hôm qua còn đưa đến nhà máy xem xét lại, nào ngờ bây giờ lại xảy ra sự cố nổ lốp thế này.

- Được rồi, đừng nói những lời vô dụng đó nữa, bây giờ anh nói xem chúng ta nên làm gì bây giờ?

Miêu Đại Phương nhìn thoáng qua tài xế rồi lạnh giọng hỏi.

Lái xe thầm nghĩ: Tôi biết làm sao bây giờ, thế nhưng hắn cũng không nói ra, hắn nhìn Miêu Đại Phương rồi khẽ nói:

- Chủ nhiệm Miêu, tôi thấy hay là chúng ta tìm chỗ nào đó sửa xe đi.

- Vậy anh còn không mau tìm nhanh lên?

Miêu Đại Phương sáng giờ chỉ uống nước lạnh, bây giờ đã giữa trưa bụng đói cồn cào, thế nên sẽ chẳng tốt đẹp vui vẻ gì được.

Tên lái xe cũng cực kỳ nén giận, anh nói xem, chỗ này trước sau chẳng có cái quán xá nào, tôi lại không quen thuộc địa lý nơi đây, anh nói xem tôi phải đi đâu tìm xe đây?

Khi thấy lái xe cúi đầu không nói thì Miêu Đại Phương dùng giọng nóng nảy bất bình nói:

- Anh có biết số điện thoại của xưởng sửa chữa nào không? Mau gọi điện thoại cho bọn họ đến tu sửa đi.

- Tôi biết rồi.

Lái xe ngẩng đầu nhìn Miêu Đại Phương, sau đó khẽ nói.

- Điện thoại đây, anh gọi đi, chúng tôi sẽ chờ sửa xong để dùng cơm.

Miêu Đại Phương nói rồi đưa điện thoại đến cho lái xe.

- Nhưng, nhưng...

Tên lái xe xoa xoa hai tay rồi vội vàng nói, không biết có phải vì quá nôn nóng và lo lắng hay không, thế cho nên hắn nói cực kỳ lắp bắp.

- Nhưng cái gì mà nhưng, anh nói chuyện lưu loát một chút tôi xem nào.

Miêu Đại Phương thật sự nổi giận, ai cũng biết như vậy sẽ cực kỳ nghiêm trọng.

- Những số điện thoại xưởng sửa chữa xe mà tôi biết đều ở thành phố Sơn Viên.

Lái xe cuối cùng cũng nói ra sự thật, sau đó thở dài một hơi.

Tên lái xe cảm thấy thả lỏng nhưng Miêu Đại Phương thì hầu như là rất bức bối. Cái gì mà xưởng sửa chữa ở thành phố Sơn Viên? Gọi cho bọn họ cũng không được, hơn nữa bọn họ chịu tới thì không phải chờ trong gió lạnh vài giờ nữa sao?

- Chủ nhiệm Miêu, tôi thấy hay là cho người của thành phố Đông Bộ đến đón chúng ta thì hay hơn.

Giám đốc Trịnh xiết chặt bộ tây trang trên người, hắn dùng giọng trịnh trọng nói với Miêu Đại Phương.

Miêu Đại Phương là một người mới đến thành phố Đông Bộ, tuy hắn không muốn liên hệ với thành phố Đông Bộ, thế nhưng dưới tình huống thế này hình như chỉ còn biện pháp như vậy mà thôi. Thế là hắn thở ra một hơi, sau đó lấy điện thoại ra chuẩn bị bấm máy. Bây giờ tốt nhất là gọi điện thoại cho Đổng Quốc Khánh, nhưng nghĩ đến chuyện tránh tị hiềm, cuối cùng hắn gọi cho Tôn Quốc Lĩnh.

Tôn Quốc Lĩnh vừa nghe nói xe của tổ điều tra bị nổ lốp thì cực kỳ căng thẳng:

- Chủ nhiệm Miêu, có thương vong gì không? Có cần tôi điều xe cứu thương đến không?

Tôn Quốc Lĩnh nói làm cho Miêu Đại Phương cảm nhận được hương vị không tốt, thầm mắng đám người thành phố Đông Bộ các anh thật sự chẳng có tố chất, hỏi như vậy mà được sao? Chẳng lẽ các anh mong chờ chúng tôi gặp chuyện không may sao?

Miêu Đại Phương thầm nghĩ như vậy nhưng cũng dám mở miệng mắng, hơn nữa đến bây giờ dây cung đã bị kéo đứt, tiếp tục căng cứng sẽ gãy cả thân cung. Miêu Đại Phương chỉ có thể trầm giọng nói:

- Chủ tịch Tôn, chỉ là nổ lốp mà thôi, ngài không cần phái xe cứu thương đến, chỉ cần phái đến vài thợ sửa xe là được.

- Vậy thì tốt quá, cám ơn trời đất. Chủ nhiệm Miêu, tôi sẽ gọi điện thoại cho Trương Đảo Long của khu quy hoạch kỹ thuật cao, để anh ấy phái người dùng tốc độ nhanh nhất để đến hỗ trợ các vị lãnh đạo, lại đưa các vị về dùng cơm nghỉ ngơi.

Tôn Quốc Lĩnh nói, hắn biểu hiện mình là người cực kỳ nhanh nhạy, thế cho nên nhanh chóng cúp điện thoại.

Miêu Đại Phương dù không có hảo cảm với Tôn Quốc Lĩnh, thế nhưng nghĩ đến tình huông một lát nữa sẽ có người đến cứu viện thì trong lòng thầm thả lỏng, dù sao chỗ này cũng quá lạnh, không nên ở lâu.

Mười phút trôi qua, mười lăm phút, hai mươi phút trôi qua, đội ngũ dùng tốc độ nhanh nhất để đến cứu viện đã không có. Nhóm Miêu Đại Phương đứng trên đường, lúc này trên đường thậm chí không còn mấy người qua lại.

Chương 583(p5): Nổ lốp.

- Chủ nhiệm Miêu, nếu không chúng ta gọi cho bọn họ một lần nữa xem.

Phó giám đốc Trịnh thật sự đói dán bụng ra sau lưng, hắn cẩn thận đi đến trước mặt Miêu Đại Phương rồi dùng giọng đề nghị nói.

Miêu Đại Phương thầm oán hận không thôi, cuối cùng cũng chỉ có thể gọi điện thoại đi. Tôn Quốc Lĩnh bên kia tiếp điện thoại rất nhanh, vừa nghe máy thì đã cười ha hả nói:

- Chủ nhiệm Miêu, các anh đến chưa? Nếu đến rồi thì vào khách sạn Đông Bộ, tôi đã cho nhân viên chuẩn bị cơm nước xong xuôi.

- Cái gì? Các anh còn chưa đến? Con bà nó Trương Đảo Long làm ăn thế nào vậy? Ngài yên tâm, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ta, nếu như anh ta không làm tốt công tác, tôi sẽ xử trí ngay.

Chủ tịch Tôn nói lời đảm bảo với Miêu Đại Phương, sau đó hắn cúp điện thoại. Chủ nhiệm Miêu Đại Phương nghe những lời của Tôn Quốc Lĩnh thì tâm tình nổi giận điên cuồng cung bình tĩnh trở lại.

Chưa đến hai phút sau thì điện thoại vang lên, lúc này là Tôn Quốc Lĩnh tự mình gọi điện thoại đến. Chủ tịch Tôn vẫn cười hì hì như trước, hắn nhận lỗi với chủ nhiệm Miêu, sau đó mới nói:

- Chủ nhiệm Miêu, vừa rồi tôi đã dạy bảo Trương Đảo Long một chặp, nhưng cũng thật sự oan uổng cho anh ta, chiếc xe anh ta phái đi đón các anh lại nổ lốp ngay khi sắp đến vị trí của các anh.

Miêu Đại Phương chợt sinh ra xúc động muốn đập nát điện thoại, Tôn Quốc Lĩnh này rõ ràng đang cười nhạo mình, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, xe đến đón mình cũng nổ lốp sao?

Có một số việc mà trong lòng thầm hiểu nhưng không thể nói ra, nếu mình cứ dây dưa cũng không chiếm được chút tiện nghi từ người Tôn Quốc Lĩnh, vì vậy mà Miêu Đại Phương cũng chỉ có thể nuốt răng vào bụng. Dù sao thì ngày tính sổ với đối phương cũng đã đến, mình nắm giữ ngọn nguồn sinh mệnh của bọn họ, bây giờ đám tôm tép này có búng người thế nào cũng như không mà thôi. Hì hì, các người bây giờ cứ nhảy cho mạnh vào, để xem đến lúc đó sẽ chết thế nào.

- Vậy thì cũng quá trùng hợp rồi. Thế này đi, làm phiền chủ tịch Tôn lại thúc giục đồng chí Trương Đảo Long, để anh ấy nhanh chóng đến đón chúng tôi.

- Điều này thì chủ nhiệm Miêu cứ yên tâm, đồng chí Trương Đảo Long đã đảm bảo với tôi, hai mươi phút sau xe sẽ đến.

Tôn Quốc Lĩnh lúc này chỉ kém vỗ ngực đảm bảo với Miêu Đại Phương. Mà Miêu Đại Phương dù biết mình đã bị chơi xỏ một lần, thế nhưng cũng chỉ có thể gật đầu nói:

- Vậy thì nhanh lên.

Gió lạnh như cố ý tạo thêm phiền toái cho chủ nhiệm Miêu Đại Phương, lúc sau gió thổi càng lớn. Tuy chủ nhiệm muốn lên xe nhưng bánh xe đã nổ và không cân bằng, nếu nhiều người lên xe thì rất nguy hiểm.

Lúc này Miêu Đại Phương thật sự rất muốn đi lên, thế nhưng hắn là lãnh đạo, hắn biết mình căn bản không thể làm như vậy, nếu không mình biết nói thế nào với các đồng chí đang chịu lạnh bên dưới kia?

- Cho các nữ đồng chí lên xe trước đi.

Miêu Đại Phương nghĩ đến những tình huống trong phim, hắn chỉ có thể hô lên một tiếng. Nhưng hắn có chút kích động, thiếu chút nữa đã nói phụ nữ là trẻ em.

Khi vài nữ đồng chí lên xe, lúc này này gió đông càng lạnh hơn, một vị thân tín đến bên cạnh chủ nhiệm Miêu Đại Phương nói:

- Chủ nhiệm Miêu, anh là người lớn tuổi nhất, mong anh lên xe nghỉ ngơi một chút.

Miêu Đại Phương rất muốn đi, thé nhưng hắn nhìn đám người nói to nhỏ xì xào chung quanh, thế là áp chế ý nghĩ này, hắn phất tay nói:

- Đừng quá quan tâm, tôi sẽ cùng ở lại đây với các đồng chí, gió lạnh này là cái gì chứ?

Tên thân tín còn chuẩn bị mở miệng khuyên bảo thì Miêu Đại Phương nhìn đồng hồ, trong lòng hiểu rõ còn kém năm phút nữa là xe đến. Thế nhưng năm phút này đối với chủ nhiệm Miêu thì cũng không là gì.

Năm phút đôi khi qua nhanh nhưng cũng rất lâu, bây giờ năm phút không ngờ lại là một khoảng thời gian cực kỳ khó khăn với Miêu Đại Phương, nhưng hứn phải cố gắng, vì thắng lợi trước mắt của mình.

Năm phút cuối cùng cũng qua, Miêu Đại Phương thở dài một hơi, nhưng sau đó hắn lại phát hiện vẫn không có bất kỳ chiếc xe nào đến đón mình.

Xe chưa đến thì Miêu Đại Phương cực kỳ phẫn nộ, hắn chờ qua hai phút nữa sẽ gọi điện thoại, nhưng điện thoại của hắn lại vang lên trước. Hắn nhìn vào số điện thoại gọi đến, là dãy số lạ, hắn cũng không nghĩ nhiều mà nhanh chóng nghe máy.

- Chào anh, xin hỏi anh có phải là chủ nhiệm Miêu không? Tôi là chủ nhiệm văn phòng Lưu Minh Thuận của khu quy hoạch kỹ thuật cao.

Người đầu dây bên kia chợt nói.

Lúc này Miêu Đại Phương cũng đang chờ người của khu quy hoạch kỹ thuật cao, thế là hắn khẽ lên tiếng rồi thấy đối phương nói:

- Chủ nhiệm Miêu, thật sự xấu hổ quá, xe của chúng tôi lại gặp sự cố.

Miêu Đại Phương chợt nổi giận bừng bừng, hắn không phải thằng ngu, xe đến đón mình nhiều lần gặp sự cố, rõ ràng là có người muốn giở trò quỷ với hắn.

- Chủ nhiệm Lưu, không phải xe của các anh lại bị nổ lốp đấy chứ?

Miêu Đại Phương nói bằng giọng trần đầy trào phúng, hắn thật sự rất muốn đổ tất cả cơn giận lên đỉnh đầu tên cán bộ chủ nhiệm văn phòng khốn kiếp kia.

Điện thoại bên kia dừng lại một giây, sau đó Lưu Minh Thuận chợt dùng giọng giật mình nói:

- Chủ nhiệm Miêu, hèn gì người ta đều gọi ngài là Gia Cát Lượng của tỉnh Sơn Nam, anh thật sự là tính toán như thần. Tôi đang định báo cáo cho anh, không ngờ anh đã biết rồi, anh nói xem, xe của chúng tôi lần này lại nổ lốp, như vậy có chết không cơ chứ?

Miêu Đại Phương nghe những lời nịnh nọt của Lưu Minh Thuận mà ngón tay liên tục run rẩy, lúc này nếu hắn có dao sẽ chọc cho tên khốn Lưu Minh Thuận kia vài lỗ máu.

- Xe các anh đã nổ lốp thì khỏi đến đây làm gì nữa.

Miêu Đại Phương cũng không còn tâm tình dông dài với người của khu quy hoạch kỹ thuật cao, hắn trực tiếp tức giận nói với đầu dây bên kia.

- Như vậy đâu có được, chủ nhiệm Miêu, các anh là khách quý từ tỉnh ủy xuống thành phố Đông Bộ, khu quy hoạch kỹ thuật cao chúng tôi càng phải phối hợp và phục vụ lãnh đạo. Bây giờ coi như chúng tôi có gặp khó khăn thế nào cũng không thể vứt lắc lãnh đạo không quan tâm được. Vừa rồi chủ tịch Trương đã tự mình điều xe đến đón các anh rồi.

Lưu Minh Thuận dùng giọng cực kỳ chân thành giống như chỉ sợ Miêu Đại Phương không tin, hắn dùng giọng thề thốt nói:

- Chủ nhiệm Miêu, hai mươi phút sau xe của chúng tôi sẽ đến.

Miêu Đại Phương nào còn tin tưởng lời nói của Lưu Minh Thuận, hắn cúp máy rồi gọi điện thoại cho Đổng Quốc Khánh. Hắn cũng bất chấp giấu diếm quan hệ với bí thư Đổng, bây giờ hắn chỉ muốn rời khỏi chỗ chết tiệt này.

- Chủ nhiệm Miêu, anh chờ chút, tôi sẽ cho người của khu quy hoạch kỹ thuật cao phái xe đến đón.

Đổng Quốc Khánh nghe được lời của Miêu Đại Phương, phản ứng đầu tiên là điều xe của khu quy hoạch kỹ thuật cao đến đón.

- Bí thư Đổng, nếu anh không muốn nhìn thấy tôi, vậy thì cứ điều xe của khu quy hoạch kỹ thuật cao đến đón.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.