- Mẹ, hôm nay mẹ ở nhà à?
Vương Tử Quân về đến nhà thấy mẹ đang ngồi trong phòng khách đọc sách, trong lòng tràn đầy u sầu, thế là tươi cười nói.
- Bố con cũng đang ở nhà, con trai này, cuối cùng con cũng đã về.
Triệu Tuyết Hoa khẽ gấp sách lại rồi cười nói với Vương Tử Quân.
“ Bố cũng có mặt ở nhà? “
Vương Tử Quân chợt lắp bắp kinh ngạc, đúng lúc này Vương Quang Vinh mặc một bộ trang phục nghỉ ngơi đi từ trong phòng làm việc ra ngoài.
- Bố, sao hôm nay bố không đi làm?
Càng đến tết thì các cấp chính quyền càng thêm bận rộn, Vương Quang Vinh là phó thư ký trưởng văn phòng thị ủy, lúc này càng phải bận rộn không thể có thời gian rảnh mới đúng, vì sao lại không có việc gì mà ở nhà? Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra?
- Hôm nay bố ở nhà nghỉ một ngày.
Vương Quang Vinh khẽ vung tay lên rồi ngồi xuống ghế sa lông. Bây giờ Vương Quang Vinh càng lúc càng có khí độ của lãnh đạo, giơ tay nhấc chân đều có khí thế nhẹ nhàng thanh thoát.
- Được rồi, cực kỳ vinh hạnh khi thư ký trưởng dùng cơm cùng con và mẹ.
Vương Tử Quân tiến lên bóp vai cho mẹ, sau đó hắn lại pha trà nóng, rót cho bố mẹ mỗi người một ly.
Vương Quang Vinh tiếp nhận ly trà của Vương Tử Quân rồi uống một ngụm nói:
- Con trai, bố và ông nội đang lo lắng con sẽ bị đối xử lạnh nhạt một thời gian ở huyện Lô Bắc, không ngờ con đã tìm được điểm đột phá nhanh như vậy, đã hòa mình vào trong huyện Lô Bắc, à, như vậy là rất tốt.
Vương Tử Quân dù là người trọng sinh nhưng được bố mình khích lệ như vậy cũng thật sự rất vui. Kiếp trước hai cha con rất ít khi trao đổi, lời nói khích lệ như thế này là trước nay chưa từng có.
Vương Tử Quân khẽ cười định nói lời khiêm tốn, đột nhiên hắn nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt chợt biến đổi. Hắn chợt cho ra một quyết định: Thừa lúc bố mẹ đang vui, mình nên dứt khoát ngả bài.
- Bố, lại nói tiếp, đây cũng không phải là công lao của riêng mình con, còn có...
- Còn có công lao của Tiểu Tần có phải không?
Vương Quang Vinh cười nhìn con trai đang lên tiếng giải thích, trong mắt lóe lên cái nhìn tán thưởng. Nên ngừng thì gãy, là một người đứng trên cao thì phải có đầy đủ tố chất, dù những lời kia biết rất rõ nhưng nhiều khi nói thì như người khổng lồ nhưng làm việc lại cứ như người lùn. Con trai của mình còn trẻ nhưng lại có thể làm được nhiều việc, chẳng những có thể quyết đoán, hơn nữa còn là hạng người buông được làm được.
Nếu sự việc đôi bên đã biết rõ thì Vương Tử Quân càng thêm bình tĩnh, hắn nhìn nụ cười trên mặt bố mình, thế là hắn cũng cười theo và dùng giọng chân thành nói:
- Bố, ngài không hỗ danh là đại quản gia của tỉnh ủy, không những nắm chắc đại sự, ngay cả chút động tĩnh gió thổi cỏ lay của con cũng không thể qua được mắt ngài.
Vương Tử Quân tỏ ra trầm ổn như núi càng làm cho Vương Quang Vinh thêm kinh ngạc, hèn gì vài ngày trước ông cụ nói với mình một câu, Tử Quân không giống tính bố nó, lại giống tính của ông.
- Bố cũng không phải là đại quản gia của văn phòng tỉnh ủy, nhiều lắm chỉ là Nhị tổng quản mà thôi, có vài lời không được nói lung tung.
Dù là ở trong nhà mình nhưng Vương Tử Quân vẫn biểu hiện rất nghiêm túc.
- Không phải đó là chuyện sớm hay muộn thôi sao?
Vương Tử Quân khẽ cười, cũng không cho Vương Quang Vinh cơ hội nói lại.
- Tiểu tử này đúng là.
Tuy người vuốt mông ngựa chính là con mình, nhưng Vương Quang Vinh nghe vậy vẫn cảm thấy rất thoải mái. Lão đưa mắt nhìn vẻ mặt trầm ổn của con trai, không khỏi trầm ngâm một chút rồi nói:
- Nói thật nhé, chuyện của con và Tiểu Tần, cũng là ông nội của con nói cho bố biết.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, sự kiện hắn đối phó với Tống Thiết Cương cũng không thể nào tránh khỏi ánh mắt của ông nội và bố mình.
- Ông nội nói đến tết muốn đưa con đi thủ đô.
Vương Quang Vinh vốn đã nghĩ đến rất nhiều lời cần nói, nhưng bây giờ lão chợt cảm thấy tất cả những chuẩn bị của mình ở trước mặt con trai cũng là thừa, còn không bằng nói thẳng ra cho rồi.
Đi thủ đô làm gì? Điều này Vương Quang Vinh cũng không biết rõ, lão chỉ biết dựa vào trí thông minh của con mình, như vậy sẽ có kết quả. Với mối quan hệ của ông nội năm xưa, trong thủ đô có rất nhiều bạn học cũ, tết âm lịch đưa Vương Quang Vinh vè thủ đô làm gì, ý nghĩa đã quá rõ ràng rồi.
- Đến tết con còn nhiều việc con cần xử lý, bố, không bằng cho Tử Hoa đi cùng ông?
Vương Tử Quân khẽ ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra vẻ kiên định.
Vẻ mặt Vương Quang Vinh chợt biến đổi, con trai mình từ chối sắp xếp như vậy, lão phải giận mới đúng, nhưng lúc này trong lòng lão lại có đầy đủ hương vị, lão không biết mình nên vui mừng hay thất vọng vì lời từ chối của con mình.
Là một người đàn ông thì nên có tình có nghĩa, đây là những lời giải thích uyển chuyển của con mình, Vương Quang Vinh nghĩ đến những gì mình giáo dục con trai vào lúc còn nhỏ, lão chợt cảm thấy mình rất thành công trong phương diện dạy bảo con cái.
Gặp lợi không quên nghĩ, đây chẳng phải là những yêu cầu của Vương Quang Vinh với Vương Tử Quân sao? Nhưng khi lão nghĩ đến vẻ mặt ngưng trọng của ông cụ, vẻ mặt lão cũng dần trở nên nghiêm túc.
- Ông nội của con nói, Tử Hoa không được.
Ánh mắt Vương Quang Vinh sáng ngời như điện, lão nhìn thẳng vào con trai, nói xong thì dừng lại ngay. Con trai cuối cùng cũng đã lớn lên, đã trưởng thành, khnog còn là một tên thanh niên dáng vẻ thư sinh như trước. Khi lão ý thức được điều này thì trong lòng chợt có chút cảm giác lo sợ, lão cũng không biết cuộc nói chuyện hôm nay sẽ có kết quả lý tưởng hay không?
Trong trí nhớ kiếp trước của Vương Tử Quân, hôn nhân của hắn là thứ mà ông nội không can thiệp, mà đối tượng của Vương Tử Hoa cũng chỉ là thiên kim của một vị bí thư tỉnh ủy mà thôi. Bây giờ thì sao vậy? Ông cụ không phải tự mình về thủ đô đấy chứ?
Vương Tử Quân thấy mình biểu hiện quá tốt xem ra cũng là nguồn tai vạ, hắn lặng lẽ đốt điếu thuốc, chỉ cảm thấy trong miệng đầy khổ sở.
- Nếu con kiên trì không đi thì sao?
Vương Tử Quân thở ra một hơi rồi dùng giọng nhàn nhạt nói.
Vương Quang Vinh quay mắt nhìn Vương Tử Quân đang hút thuốc mà cũng không nói gì thêm, lão đã nhận chức phó thư ký trưởng được nửa năm, cũng dần phát triển vượt bậc trong công tác, càng thêm khí khái. Lão cảm thấy khi mình đối mặt với con trai, con mình cũng là một hạng người âm trầm, hai bên có thể nói là ngang hàng với nhau.
- Con cũng hiểu tính cách của ông nội rồi đấy. Tử Quân, tuy bố không thể không thừa nhận thủ đoạn của con mạnh hơn bố rất nhiều, nhưng nếu con ra chiêu với ông cụ thì vẫn là rất non.
Vương Quang Vinh không thể làm gì được, dù người làm công tác tư tưởng chính là lão, thế nhưng trận chiến thật sự chính là giữ ông nội và cháu trai, lão chẳng qua chỉ là một nhân viên tuyên truyền mà thôi.
Vương Tử Quân hít vào một hơi thuốc mà không nói thêm điều gì. Tất nhiên hắn biết rõ kinh nghiệm của ông nội mình, một người đàn ông đi ra từ chiến trường, không những sẽ cố chấp mà còn sát phạt quyết đoán, cực kỳ sắc bén.
- Biết đâu nếu bàn về thủ đoạn thì con sẽ không thua kém ông nội của mình, nhưng nếu nói về những phương diện khác thì con còn cách quá xa. Con trai, ông nội của con nếu muốn cho Tiểu Tần kia lập gia đình thì sẽ xử lý rất nhanh gọn, con nói xem có đúng không?
Vương Quang Vinh khẽ uống một hớp nước rồi dùng giọng thẳng thắn nói.