Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1346: Chương 1346: Nói người ta nghe thì dễ, nói người ta phục thì rất khó.




Đậu Minh Đường vừa rồi có chút hối hận, thế nhưng lúc này tất cả cảm giác đã không còn. Hắn vốn cảm thấy Vương Tử Quân đến quá phù hợp, nhưng bây giờ nghe những lời Vương Tử Quân gõ lên đầu Trần Gia Hòa, hắn cảm thấy điều này là cần thiết. Tuy hắn là người đứng đầu thành phố Đông Hồng thế nhưng Trần Gia Hòa lại là người quật khởi cường thế, có vài thứ khó tránh khỏi ma xát mạnh mẽ. Lúc này Vương Tử Quân lên tiếng gõ lên tư thái bệ vệ của Trần Gia Hòa, căn bản là thứ mà hắn cảm thấy rất hay.

Trần Gia Hòa sở dĩ có thể làm cho nhiều người đi theo, căn bản là vì còn quá trẻ. Bây giờ một vị lãnh đạo tỉnh ủy còn trẻ hơn cả Trần Gia Hòa là trưởng phòng tổ chức Vương Tử Quân đi đến, điều này làm cho đám người dựa vào Trần Gia Hòa sinh ra vài phần do dự.

Nếu so về vị trí, về độ tuổi thì Vương Tử Quân căn bản có ưu thế mạnh hơn Trần Gia Hòa, làm cho người ta dựa vào cảm thấy yên tâm hơn.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt đám cán bộ bên dưới, vẻ mặt hắn khá lạnh nhạt. Hắn căn bản không quan tâm đến gương mặt của Trần Gia Hòa, cũng không cần biết bộ dạng của đối phương lúc này là gì. Khi hắn quyết định đến tham gia hội nghị này, hắn đã nghĩ kỹ càng tất cả những gì sẽ diễn ra.

Cùng lắm thì Vương Tử Quân khuấy đục dòng nước, vì với vị trí hiện tại của hắn, Trần Gia Hòa không làm gì được hắn cả.

- Bảo trì tác phong công tác nghiêm túc và chăm chú chính là đảm bảo cho thành tích của chúng ta, tôi hy vọng... Vương Tử Quân nói sáu phút, sau đó cười nói: - Bây giờ mời bí thư Đậu phát biểu vài lời.

Đậu Minh Đường vốn không muốn lên tiếng, thế nhưng Vương Tử Quân đã đưa micro vào tay mình, hắn không thể không nói. Lúc này người bên dưới đều là lính của hắn, nếu như hắn không dám lên tiếng, chỉ sợ sẽ cực kỳ mất danh tiếng và cả thể diện.

Đám người bên dưới có chút lo lắng bất an, thầm nghĩ khó trách người ta nói quan trường hung hiểm khó lường, nguyên nhân của nó chính là từng người trong quan trường đều có ý nghĩ muốn tiến lên, tất cả mọi người đều phải nhìn vào tâm tình của lãnh đạo, sau đó phỏng đoán ý nghĩ của lãnh đạo. Nếu bọn họ phỏng đoán đúng thì sẽ làm cho lãnh đạo vui vẻ; nếu như không, sau này nhất định sẽ bị ép vào thế khó. Điều này giống như đi đánh bạc, nếu anh đặt sai thì căn bản là mất sạch, có liên quan đến nhân tố vận may.

Đậu Minh Đường khẽ ho một tiếng, sau đó cho ra quyết định. Mặc dù hắn không muốn vạch mặt với Trần Gia Hòa, thế nhưng lúc này hắn căn bản không muốn bỏ qua cơ hội cho Trần Gia Hòa một bài học. Hắn chèn ép uy tín của Trần Gia Hòa ở thành phố Đông Hồng, như vậy sẽ có lợi cho phương diện khống chế thế cục trong tay mình.

Đậu Minh Đường là người làm quan nhiều năm, đã tham gia biết bao hội nghị, mặc dù không có người chuẩn bị bản thảo thì hắn vẫn nói rất rõ ràng mạch lạc.

- Thưa các đồng chí, chúng ta hội họp làm gì? Tất nhiên phải có mục đích rõ ràng, tôi cảm thấy chúng ta nên thông qua hội nghị hôm nay để chứng thực tinh thần chỉ thị của trưởng phòng Vương. Tôi hy vọng các đồng chí cục công an thành phố Đông Hồng không nên kiêu ngạo, nên bám lấy cơ sở, cắn chặt môi dùng lực lớn để vươn tới mục tiêu cao xa hơn của mình. Đậu Minh Đường nói, lời nói lọt vào tai đám người tham gia hội nghị, tất nhiên là có một ý nghĩ khác biệt. Nếu như lời nói của Vương Tử Quân là một tát vào mặt Trần Gia Hòa, như vậy bây giờ Đậu Minh Đường lên tiếng không khác gì tiếp tục cho một tát lên vị trí vừa bị đòn vừa rồi của Trần Gia Hòa.

Hơn nữa đòn đánh này của Đậu Minh Đường rất vang dội. Vương Tử Quân là người quyền cao chức trọng, nhưng dù sao cũng không phải là lãnh đạo trực tiếp của đám cán bộ bên dưới, nhưn Đậu Minh Đường thì lại khác. Đậu Minh Đường là bí thư thị ủy Đông Hồng, là lãnh đạo đứng đầu Đông Hồng một cách danh chính ngôn thuận, thế nhưng lại là một vị thường ủy tỉnh ủy, thế nên đủ để làm cho đa số người trong phòng họp phải kính sợ.

Lúc này Đậu Minh Đường dùng giọng điệu không chút che giấu để khen ngợi cục công an thành phố Đông Hồng, điều này làm cho trái tim nhiều người đập loạn lên, thậm chí có người thầm nghĩ, rốt cuộc là kẻ nào mới chính là thức thời làm trang tuấn kiệt? Mình có nên kéo khoảng cách với Trần Gia Hòa ra một chút không? Dù sao thì bây giờ Đậu Minh Đường cũng là lãnh đạo đứng đầu Đông Hồng, phần lớn quan viên đều nằm trong tay người này.

Đậu Minh Đường nói xong thì hội nghị kết thúc, Niên Chí Tân ngồi dưới đài nghe lời nói của Vương Tử Quân và Đậu Minh Đường, chỉ cảm thấy toàn thân rất sảng khoái. Lúc này hắn rất muốn tiến lên nói với trưởng phòng Vương vài câu, vì hắn cảm thấy lời nói của lãnh đạo thật sự đi vào lòng mình.

- Anh Niên, hai ngày nay sao không gặp anh? Có phải anh sợ chúng tôi ép anh mời khách nên tránh né không? Khi Niên Chí Tân cúi đầu đi ra khỏi phòng họp thì chán án Lưu của tòa án nhân dân thành phố Đông Hồng tươi cười tiến lên chào đón.

Vừa rồi chánh án Lưu căn bản có thái độ cực kỳ hờ hững với Niên Chí Tân, thế nhưng bây giờ mây gió thay đổi, căn bản cực kỳ khách sáo.

Nhưng năm tháng đã gọt dũa tất cả góc cạnh của Niên Chí Tân, mặc dù hắn không muốn liên hệ với loại người như phó chánh án Lưu, thế nhưng hắn vẫn không vạch mặt đối phương: - Chánh án Lưu, ngài là người cả ngày bận rộn, khi nào mong ngài cho tôi cơ hội để mời lãnh đạo vài ly...

Khi thấy Niên Chí Tân tỏ ra nhiệt tình thì chánh án Lưu sảng khoái nói: - Ôi, anh Niên, ngài cũng đừng nói như vậy, căn bản là ép chết tôi. Hôm nay vài người bạn của tôi tụ họp, đã sắp xếp sẵn hết cả rồi.

Khi phó chánh án Lưu thân mật chào hỏi Niên Chí Tân, có vài người khác đi đến, những người này phần lớn là nhân vật có thực quyền trong thành phố Đông Hồng, bọn họ căn bản là vây quanh người Niên Chí Tân.

Trần Gia Hòa cũng không chú ý đến tình huống Niên Chí Tân được người ta hoan nghênh, lúc này hắn đang cùng Đậu Minh Đường đứng bên cạnh Vương Tử Quân, căn bản là mỉm cười trò chuyện với Vương Tử Quân.

Mặc dù Trần Gia Hòa cực kỳ căm hận Vương Tử Quân, thế nhưng công tác biểu hiện ra ngoài mặt thì căn bản cực kỳ đúng chỗ, cười nói tự nhiên, giống như chưa từng có điều gì phát sinh.

Vương Tử Quân nở nụ cười sáng lạn, hắn trao đổi vài ý kiến với Đậu Minh Đường, còn vô tình nói vài câu với Trần Gia Hòa, giống như cực kỳ giúp đỡ công tác của Trần Gia Hòa.

- Chủ tịch Gia Hòa, hai người chúng ta tuy đều ở thành phố Đông Hồng thế nhưng cơ hội gặp mặt cũng không nhiều. Vừa rồi tôi đã hỏi bí thư Minh Đường, biết rõ sáng hôm nay anh không có nhiệm vụ tiếp đãi gì, nếu không thì chúng ta cùng đi ăn cá nhé? Vừa ăn vừa trò chuyện một chút.

Dùng cơm với Vương Tử Quân căn bản là đãi ngộ đỏ mắt đối với nhiều người trong tỉnh Nam Giang. Nếu là trước kia thì Trần Gia Hòa căn bản sẽ cực kỳ kích động, nhưng hôm nay hắn nhận được ân sủng của Vương Tử Quân mà cảm thấy rất ngột ngạt.

Hội nghị buổi sáng vừa bị Vương Tử Quân cho một tát vào mặt, bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy đau, bây giờ đối phương lại mỉm cười mời cơm, căn bản là ức hiếp quá đáng.

Tuy trong lòng cực kỳ phẫn nộ nhưng Trần Gia Hòa vẫn gật đầu nói: - Trưởng phòng Vương, cung kính không bằng tuân mệnh, hôm nay xem như tôi liều mình cùng quân tử.

- Trưởng phòng Vương, tôi không ngờ ngài vừa xuất hiện thì căn bản làm tôi trút hết tức giận trong lòng, nhưng ngài cũng đã triệt để đắc tội với Trần Gia Hòa. Đoạn Văn Đống ngồi vào trong xe của Vương Tử Quân rồi cười nói.

Vương Tử Quân có thể kịp thời đến tham gia hội nghị cũng là vì nhờ vào báo cáo của Đoạn Văn Đống. Sau khi nhận được yêu cầu giúp đỡ của Đoạn Văn Đống, Vương Tử Quân không cần nghĩ nhiều mà chạy đến giải quyết ngay vấn đề.

Đoạn Văn Đống lúc này mới thả lỏng một chút, hắn cho rằng Vương Tử Quân sẽ liên hệ với Trần Gia Hòa, để Trần Gia Hòa không làm khó Niên Chí Tân. Hắn không ngờ một người hòa nhã dễ gần như trưởng phòng Vương lại trực tiếp dùng phương pháp bạo lực để giải quyết gọn gàng vấn đề của Niên Chí Tân.

Nói ra thì phương pháp của Vương Tử Quân có vài phần dùng thế ép người, căn bản là không có kỹ xảo, không có sách lược gì hay, chỉ dùng lực của mình để ép người, hơn nữa phương pháp này căn bản làm cho đối thủ không có dư âm hoàn thủ.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt có chút lo lắng của Đoạn Văn Đống, hắn cười cười nói: - Chuyện này anh không cần quan tâm, Trần Gia Hòa dám đứng ra thì cũng xem như biểu hiện lập trường của mình. Hơn nữa anh ta quyết định lấy Niên Chí Tân làm điểm đột phá, như vậy phải tiếp nhận trừng phạt.

Đoạn Văn Đống nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân mà không khỏi cảm thấy rùng mình. Trong đầu hắn chợt xuất hiện một ý nghĩ, đó là bây giờ xuất hiện trước mặt hắn không phải là một Vương Tử Quân luôn mỉm cười hòa ái, rõ ràng là một vị lãnh đạo cực kỳ có thủ đoạn, có thể giậm chân một cái chấn động Nam Giang.

Vương Tử Quân thông qua một loạt hành động mạnh mẽ mà xác lập nên vị trí của mình ở Nam Giang, có đầy đủ quyền lợi của một vị trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy. Lúc này không phải là thời điểm hắn lo lắng đắc tội với ai, mà người ta đắc tội với hắn sẽ có hậu quả gì.

Vương Tử Quân móc thuốc ra ném cho Đoạn Văn Đống một điếu, sau đó đặt điếu thuốc lên mũi khẻ ngửi một hơi: - Có phải đã có thêm vài manh mối mới về sự kiện của Khương Tồn Minh hay không?

- Còn chưa có gì, trưởng phòng Vương, tôi cũng liên hệ với đồng chí Tiểu Khương nhiều năm, những người đi theo nói khi đó cậu ấy đi ra ngoài một mình. Hành vi của Tiểu Khương ở trong khách sạn chủ yếu là lời khai từ phía bên kia, nhưng hai chiếc camera trong khách sạn căn bản lại hư vào đúng ngày này.

- Mau điều tra chân tướng sự việc rõ ràng, nếu không cũng không đơn giản cho ra kết luận.

- Trưởng phòng Vương, điều này tôi hiểu rõ, toi tuy cũng ít tiếp xúc với Tiểu Khương, thế nhưng tôi tin tưởng cậu ấy không phải là người không phân biệt rõ nặng nhẹ. Đoạn Văn Đống dùng ngôn từ chuẩn xác nói.

Sau khi rời khỏi quán canh cá nổi tiếng của thành phố Đông Hồng thì gương mặt Trần Gia Hòa vẫn cực kỳ bình tĩnh, thế nhưng trong lòng lại bừng lên ngọn lửa vô danh. Đã bao năm rồi hắn quên mất tư vị ngột ngạt mà người ta mang lại cho mình, kinh nghiệm hôm nay làm cho hắn xấu hổ và cực kỳ giận dữ, hắn không chịu nổi, căn bản khó thể kiềm chế được.

Vương Tử Quân cố ý ép mình đến dùng cơm, Đậu Minh Đường lại cố ý đón lời của Vương Tử Quân, hắn là một vị chủ tịch thành phố sao có thể chối được? Hắn cần phải biểu hiện đúng tư thái của một thủ hạ chân chính.

Trong lúc dùng cơm vì muốn làm sinh động bầu không khí mà hắn thậm chí còn phải tiếp lời thư ký trưởng văn phòng thị ủy để nói hai câu chuyện cười.

- Chủ tịch, chúng ta về nhà sao? Lái xe khẽ mở miệng xin chỉ thị.

Trần Gia Hòa đang rất tức tối, hắn dùng ánh mắt hung hăng nhìn tên lái xe, khi chuẩn bị phát tiết cơn giận của mình thì hăn chợt nghĩ đến hai từ "ẩn nhẫn". Hai từ này giống như một vòng kim cô siết chặt lòng hắn, thế nên hắn suy nghĩ giây lát rồi dùng giọng bình tĩnh nói: - Đi đến hội sở Tây Viên.

Lái xe cũng không quay đầu, hắn thông qua kính chiếu hậu để nhìn thấy gương mặt phẫn nộ của chủ tịch Trần. Hắn là lái xe cho Trần Gia Hòa, nhiều tin tức không rời khỏi lỗ tai của hắn, hắn biết rõ hôm nay chủ tịch Trần bị người ta áp chế, căn bản không chút thoải mái.

Lúc này hắn thấy chủ tịch Trần có thể bình tâm tĩnh khí thì không khỏi thở dài một hơi. Hắn là lái xe cho lãnh đạo, hắn thật sự cảm thấy công tác của mình là không dễ dàng chút nào. Ngoài việc làm tốt công tác của một tài xế, hắn còn phải xử lý tốt các quan hệ với lãnh đạo. Hắn cho rằng mình nên có tư tưởng tiếp thu thật tốt ý đồ của lãnh đạo, nếu như không đoán được tâm tình của lãnh đạo, anh không có ánh mắt tinh anh, như vậy chỉ có thể rơi xuống vực, sao được lãnh đạo sử dụng?

Trước khi nhận chức thì tên lái xe từng nghe qua một câu chuyện cười của một người đồng sự. Đó là người này hỏi một vị lãnh đạo đang say rằng "bây giờ đi đâu", lãnh đạo dùng giọng u mê nói ra hai chữ Ma Đô. Lái xe tuy cảm thấy quá không đáng tin, thế nhưng hắn cũng không dám làm nghịch lại ý chỉ của lãnh đạo, hắn đành phải chạy xe cả đêm đến Ma Đô, kết quả là sáng hôm sau lãnh đạo dùng giọng căm tức nói hai câu: "Quay về!"

Vì thế mà tên lái xe căn bản luôn lưu tâm đến phản ứng của Trần Gia Hòa, chưa từng mở miệng nói gì khi lãnh đạo mât vui.

Sau khi xe dừng lại vững vàng ở hội sở Tây Viên, Trần Gia Hòa khoát tay với thư ký và lái xe của mình, hắn đi một mình vào bên trong hội sở. Nhân viên phục vụ thấy Trần Gia Hòa đi đến thì nhanh chóng tiến lên đón chào.

Trần Gia Hòa nhìn qua hai cô nhân viên phục vụ xinh đẹp, hắn khẽ nói: - Giám đốc Chử có trong này không?

Nhân viên phục vụ biết rõ thân phận của Trần Gia Hòa, nàng tỏ ra cực kỳ cung kính: - Chủ tịch Trần, giám đốc Chử vừa mới đến, bây giờ đang rèn luyện sức khỏe ở phòng 318.

Hội sở Tây Viên không phải chỉ là một địa phương uống rượu giải trí, còn là một khu phức hợp dành cho người có tiền. Chỗ này không những có đầy đủ dụng cụ rèn luyện sức khỏe, còn có cả huấn luyện viên chuyên nghiệp, ngay cả thang máy cũng được thiết kế đặc thù, bên trong có đủ phòng vip, căn bản không thiếu thứ gì. Nữ nhân viên phục vụ là người quen thuộc với Trần Gia Hòa, khi thấy Trần Gia Hòa đến một mình thì chủ động đưa hắn lên phòng 318.

Khi Trần Gia Hòa đẩy cửa vào phòng thì Chử Ngôn Huy đang luyện tập thể hình dưới sự chỉ đạo của một cô gái có thân hình cực kỳ lý tưởng. Khi thấy Trần Gia Hòa đi đến thì Chử Ngôn Huy phất tay với huấn luyện viên của mình, cũng dừng động tác của mình lại.

- Anh Gia Hòa, sức khỏe là tiền vốn của cách mạng, tuy chỗ này thu phí hơi cao nhưng lại rất đáng giá. Anh xem tôi này, không phải rất bay bổng sao? Chử Ngôn Huy tiếp nhận khăn mặt của huấn luyện viên, hắn vừa lau mặt vừa chào hỏi Trần Gia Hòa.

Trần Gia Hòa có quan hệ với Chử Ngôn Huy cũng liên quan đến sự kiện hơn mười năm trước. Nếu như nói trắng ra thì số người trong thành phố Đông Hồng gọi Trần Gia Hòa bằng anh cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, thế nhưng trong đó nhất định có Chử Ngôn Huy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.