Cấp bậc cao thường có tai mắt của mình, sau khi Chử Ngôn Huy bị bắt quy án thì Chử Vận Phong và Chử Vận Phong đi lại với nhau cực kỳ thân thiết, nếu như Chử Vận Phong có thể tiếp tục, như vậy sau này Chử Vận Phong nhất định sẽ mang ơn Vương Tử Quân. Một trạng thái chính trị như vậy không phải như hổ thêm cánh với Vương Tử Quân sao?
Trước đó Chử Vận Phong căn bản là quá cường thế, nhưng với tính cách của người này thì khó thể nào đi cùng một chỗ với Vương Tử Quân. Diệp Thừa Dân lợi dụng khoảng cách giữa hai người bọn họ để khống chế công tác của cấp ủy chính quyền tỉnh.
Nhưng nếu thế cục phát triển theo hướng mà Vương Tử Quân đang đề xuất, một khi Vương Tử Quân và Chử Vận Phong kết hợp với nhau, bọn họ thông đồng cùng một chỗ, như vậy không phải có địa vị tương đương với Diệp Thừa Dân sao? Kết quả như vậy tất nhiên không phải thứ mà Diệp Thừa Dân mong chờ xuất hiện. Lão tuyệt đối không cho phép Vương Tử Quân đi một nước cờ vừa bá đạo vừa vô lý như thế, không chỉ cướp hết tất cả sinh thái chính trị ở Nam Giang, còn cướp đi cả thiên thời địa lợi.
Vương Tử Quân nói ra những lời này có ý nghĩa gì? Diệp Thừa Dân cực kỳ hiểu rõ, thế nên hai mắt càng híp lại. Lão biết rõ không đi vào phương án điều chỉnh phạm vi lớn là như thế nào. Nếu như hai ngày trước lão sẽ xem xét thoáng qua đề nghị của Vương Tử Quân, thế nhưng bây giờ lão cảm thấy mình không nên phí lời với Vương Tử Quân.
- Trưởng phòng Tử Quân, ý nghĩ của anh là rất tốt, nhưng thật sự không có ý nghĩa. Có một điều anh còn chưa nghĩ đến, đó là nếu tiếp tục đào móc sự kiện củae Chử Ngôn Huy, củ cải rút ra sẽ kéo theo bùn đất, như vậy đến khi đó ai sẽ phụ trách với lời đề nghị của tỉnh ủy Nam Giang? Anh sao?
Diệp Thừa Dân nói đến đây trên cơ bản giống như tuyên cáo kết thúc trò chuyện, cũng không cần tiếp tục nữa. Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt có vài phần mỉa mai của Diệp Thừa Dân, hắn trầm ngâm một chút rồi nói: - Việc phải làm thì dù thế nào cũng có trách nhiệm, bí thư Diệp, sự phát triển của Nam Giang cần có một cục diện ổn định.
Có câu nếu không hài lòng thì nửa câu cũng không hài lòng, mặc dù Diệp Thừa Dân còn cố gắng duy trì bầu không khí nói chuyện, thế nhưng cũng không còn hứng thú với việc chính. Vì vậy Vương Tử Quân tìm lý do rời đi.
Vương Tử Quân đi đến hành lang thì hồi tưởng đến những gì mình nói với Diệp Thừa Dân, thái độ của bí thư Diệp là quá rõ ràng, đó chính là quyết tâm nhổ cỏ tận gốc với Chử Vận Phong.
Vương Tử Quân xem xét ý nghĩ của mình, hắn không khỏi nhớ đến tình hình uống rượu với Chử Vận Phong. Thật lòng thì hắn không muốn để cho một người như Chử Vận Phong rời khỏi cương vị của mình, thế nhưng dù thế nào thì Chử Ngôn Huy cũng là con của Chử Vận Phong, nhìn từ phương diện pháp luật thì Chử Ngôn Huy tự làm tự chịu, thế nhưng căn bản không thể cải biến được sự thật người này là con của Chử Vận Phong.
Muốn giữ Chử Vận Phong ở lại cũng không phải chuyện dễ dàng, trong đầu Vương Tử Quân liên tục lóe lên những ý nghĩ như vậy, hắn nghĩ đến những tính toán của Chử Vận Phong, thế là càng nhíu mày thêm chặt.
Một giờ sau Vương Tử Quân nhấc chiếc điện thoại màu đỏ bí mật trên bàn làm việc lên, nhanh chóng gọi đi, hắn nói với người ở đầu dây bên kia: - Chú Lâm, cháu cảm thấy phải nghiêm khắc đả kích những thành phần tha hóa hủ bại, đồng thời cũng phải bảo trì sự ổn định của Nam Giang. Chủ tịch Chử đã dốc nhiều tâm huyết cho Nam Giang, coi như đã hết lòng, cũng nên được đưa đến địa phương khác nhận công tác tương ứng. Còn những chuyện khác, cháu cảm thấy phó chủ tịch thường vụ Lý Thừa Uyên căn bản có đủ năng lực...
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống và cảm thấy toàn thân rất thoải mái, hắn không quan tâm chuyện này có kết quả là gì, bởi vì mình đã cho ra nhiều cố gắng lắm rồi...
Bầu không khí tháng mười làm cho người ta cảm thấy rất bực bội, khi Dương Độ Lục bay đến thành phố Đông Hồng, ban ngành tỉnh ủy Nam Giang tiến hành nghênh đón đơn giản, sau đó tổ chức một hội nghị nhỏ trong phòng họp.
Dương Độ Lục tuyên bố quyết định nhận chức với Chử Vận Phong, lúc này Chử Vận Phong được điều động làm một vị ủy viên hội đồng nhân dân.
Sau khi nghe quyết định này thì rất nhiều người ném ra ánh mắt chúc mừng với Chử Vận Phong, dù sao không ít người cảm thấy Chử Vận Phong rời khỏi Nam Giang là kết cục đã định, thậm chí còn có khả năng trực tiếp về hưu, đi đến hội đồng nhân dân cũng là một sắp xếp không tệ.
Chử Vận Phong cũng không quá bất ngờ với sắp xếp này, lão khẽ gật đầu với những người khác nhìn về phía mình, sau đó chuyển ánh mắt lên người Dương Độ Lục. Lúc này Chử Vận Phong chỉ quan tâm xem ai là người tiếp nhận vị trí của mình.
Là Vương Tử Quân sao?
Nếu như là Vương Tử Quân thì Chử Vận Phong rất yên tâm, dù sao thì người này còn trẻ nhưng lại là cao thủ ở phương diện phát triển kinh tế, Vương Tử Quân sẽ tuyệt đối không làm cho một Nam Giang được lão trả giá nửa đời người đi vào con đường lầm lạc.
Nhưng kết quả được phát ra từ trong miệng Dương Độ Lục lại làm cho Chử Vận Phong cảm thấy khó tưởng, ngay cả Diệp Thừa Dân cũng cực kỳ khó tưởng, đám người ngồi đây cũng không tưởng tượng được. Khi tuyên bố cho Lý Thừa Uyên đảm nhiệm vụ trí quyền chủ tịch tỉnh, Lý Thừa Uyên ngồi trong phòng thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên vì kết quả quá bất ngờ này.
Tuy Lý Thừa Uyên cũng không tham dự vào sự kiện liên quan đến Chử Ngôn Huy, thế nhưng trong mắt người ngoài thì hắn vẫn là trợ thủ chính của Chử Vận Phong, là người được nhận định sẽ bị đưa ra khỏi Nam Giang. Ngay cả bản thân Lý Thừa Uyên cũng biết kết cục này xem như đã định.
Đúng lúc này sự việc phát triển lại quá bất ngờ, thay đổi quá mạnh, Lý Thừa Uyên không những không rời khỏi Nam Giang, còn được giữ lại làm người kế thừa Chử Vận Phong, là quyền chủ tịch tỉnh. Sắp xếp này làm cho Lý Thừa Uyên cảm thấy quá đỗi vui mừng, lại không tin đó là sự thật.
Nếu so sánh với Lý Thừa Uyên thì phản ứng của những người khác cũng là như thế, chỉ là Vương Tử Quân lẳng lặng ngồi đó, không vui không buồn, cực kỳ bình tĩnh.
Ngoài Lý Thừa Uyên được điều chỉnh, Dương Độ Lục còn đọc bổ nhiệm với Kim Hành Thuấn. Nếu so với Lý Thừa Uyên thì Kim Hành Thuấn căn bản lại chán nản hơn, là phó chủ tịch hội công thương trong nước. Tuy tiến lên chức vụ này thì cấp bậc của Kim Hành Thuấn cũng không rơi xuống, nhưng nhìn từ phương diện quyền lực thì hai bên khó thể so sánh với nhau.
Sau khi đọc xong bản tuyên bố điều động, sau đó sẽ là hội nghị toàn thể cán bộ cấp sở trong tỉnh Nam Giang. Sau khi tuyên bố xong thì Dương Độ Lục càng dùng giọng nhiệt tình khẳng định thành tích của Chử Vận Phong ở Nam Giang, cuối cùng còn nói rằng mình rất có cảm tình với Nam Giang, điều này không khỏi làm cho các đồng chí ở địa phương khác cho ý kiến, nói là tôi nặng bên này nhẹ bên kia.
- Tôi nói Dương Độ Lục này không phải nặng bên này nhẹ bên kia, mà là đưa mắt nhìn khắp cả nước, tỉnh Nam Giang vẫn phát triển kinh tế ở hàng đầu, điều này nói rõ điều gì? Nói rõ ban ngành tỉnh Nam Giang cực kỳ có lực chiến đấu. Đồng chí Thừa Dân là bí thư tốt, là người đẫn đầu tốt, đồng chí Thừa Uyên là quyền chủ tịch tỉnh, hai anh nên phối hợp tốt công tác với nhau. Vì vậy tôi mong các anh tiếp nối người trước, mở lối cho người đi sau, liên tục tạo ra thành tích.
- Trưởng ban Dương, vì sao lại có biến hóa lớn như vậy? Tuy cấp bậc hai bên không khác gì nhau thế nhưng Diệp Thừa Dân vẫn bảo trì sự tôn trọng cao độ với Dương Độ Lục, dù sao vị trí của Dương Độ Lục có thực quyền quá lớn.
Dương Độ Lục biết rõ Diệp Thừa Dân nhất định sẽ hỏi điều này, lão nở nụ cười bất đắc dĩ nói: - Tất cả vốn là kết cục đã định, thế nhưng bí thư Lâm không đồng ý, cho rằng cán bộ Nam Giang có tố chất tốt, không thể vì những gì vừa xảy ra và xóa đi thành tích của bọn họ. Anh ấy đề nghị nên thay đổi một chút, cho người có năng lực tiếp nhận công tác, vì vậy mà chuyện của Lý Thừa Uyên được quyết định.
Trong đầu Diệp Thừa Dân liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, sao lão không hiểu đó là ý nghĩ của ai? Lão nhìn Dương Độ Lục định lên tiếng thế nhưng cuối cùng biến lời nói của mình thành một cái thở dài, cố gắng che dấu.
Dương Độ Lục hiểu rõ ý nghĩ của Diệp Thừa Dân, lão nhìn Diệp Thừa Dân rồi cười nói: - Có một người cấp dưới có khả năng như vậy có phải là áp lực rất nặng nề không?
- Không phải là rất nặng nề, phải là cực kỳ nặng nề. Diệp Thừa Dân lúc này căn bản nói lời thành thật với Dương Độ Lục.
- Điều này không khó hiểu, nếu như tôi có một cấp dưới có khả năng như vậy, tôi cũng cảm thấy cực kỳ có áp lực. Dương Độ Lục lắc đầu rồi khẽ nói: - Lần này sự kiện Chử Ngôn Huy phát sinh ở Nam Giang, tuyến trên có vài phương án với phương diện ổn định đại cục Nam Giang, trong đó phương án chú trọng nhất là đẩy Vương Tử Quân tiến lên làm người đứng đầu ủy ban tỉnh Nam Giang. Vì người này còn trẻ, có năng lực, có sức sống, tư duy nhạy cảm, ý nghĩ khoáng đạt, dũng cảm đổi mới, từng phương diện đều cực kỳ phù hợp.
Diệp Thừa Dân chậm rãi bình tĩnh lại, tuy lão là chư hầu một phương, thế nhưng nếu so với Dương Độ Lục thì căn bản không có được những tin tức sắp xếp quan trọng như vậy của lãnh đạo trung ương.
Diệp Thừa Dân biết Vương Tử Quân là một người được đề cử, nhưng lão không ngờ lại có nhiều lãnh đạo trung ương có khuynh hướng với Vương Tử Quân như vậy. Đến vị trí của bọn họ thì căn cứ nhiều vào kinh nghiệm, thế nhưng phương diện càng được suy xét cao độ chính là năng lực.
Có nhiều lãnh đạo tán thưởng như vậy chứng tỏ năng lực của Vương Tử Quân được đại đa số lãnh đạo trung ương thừa nhận. Trong mắt đại đa số cán bộ trung ương thì Vương Tử Quân hoàn toàn đủ và thậm chí là dư năng lực đảm nhiệm vị trí của Chử Vận Phong ở Nam Giang.
Một người trẻ tuổi như vậy mà được lãnh đạo trung ương thừa nhận như thế, căn bản là không dễ dàng chút nào.
- Vì sao cuối cùng lại không chọn Vương Tử Quân? Diệp Thừa Dân lúc này rất muốn biết nguyên nhân của nó.
- Thượng cấp không muốn nuông chiều sinh hư. Dương Độ Lục vỗ vỗ lên vai Diệp Thừa Dân rồi cười nói: - Nhưng anh cũng không nên hao tổn tinh thần về điều này, Vương Tử Quân cũng không còn ở lại Nam Giang quá lâu, tối đa qua năm sẽ có vị trí mới.
- Vị trí mới, là vị trí gì? Diệp Thừa Dân nghe Dương Độ Lục nói như vậy thì tâm tình thả lỏng hơn, lòng hiếu kỳ lại bùng phát.
Dương Độ Lục cười cười, lão nâng ly trà lên uống một ngụm rồi nói: - Tôi cũng không biết, nhưng không phải là ở Nam Giang.
Tin tức đột nhiên xuất hiện làm cho chính đàn Nam Giang chấn động, người ta cực kỳ bất ngờ vì Lý Thừa Uyên tiến lên thay thế Chử Vận Phong. Trong mắt nhiều người thì Chử Ngôn Huy gặp chuyện không may đã đạp đổ thế lực của Chử Vận Phong, chỉ sợ thế lực này sẽ bị người ta nhổ cỏ tận gốc.
Nhưng cũng không ai ngờ khi mà tin tức chủ tịch tỉnh sẽ là cán bộ lãnh đạo đến từ thủ đô được truyền bá rộng rãi trong tỉnh, Lý Thừa Uyên là người không có khả năng tiến lên làm chủ tịch tỉnh, bây giờ lại là quyền chủ tịch tỉnh nắm công tác của ủy ban nhân dân tỉnh.
Một tin tức như sấm sét làm cho người ta rung động, làm cho đám người vốn đang sợ hãi vì ngày tàn của Chử Vận Phong chợt tỉnh lại. Bọn họ vốn cho rằng mình sắp ngã đổ hàng loạt, thế nhưng bây giờ lại xuất hiện cơ hội chuyển mình.
Lý Thừa Uyên tiếp nhận vị trí chủ tịch tỉnh, tuy khí thế kém xa Chử Vận Phong, thế nhưng cây đại thụ sau lưng đám cán bộ trên con thuyền của Chử Vận Phong là không ngã đổ. Bây giờ nếu có người muốn gây phiền cho bọn họ cũng không dễ dàng chút nào.
Lý Thừa Uyên từng là một trong những thủ hạ đắc lực của Chử Vận Phong, bây giờ Chử Vận Phong gặp chuyện không may, hắn vốn là một người bị xa lánh, không ngờ lại được đề bạt.
Khi mọi người đang hoan hô thì Lý Thừa Uyên, Chử Vận Phong, Kim Hành Thuấn đang ngồi trong một phòng của khách sạn Nam Giang. Lý Thừa Uyên nhìn gương mặt vui mừng của Chử Vận Phong, hắn cố gắng bình ổn tâm tình kích động của mình, sau đó dùng giọng trịnh trọng nói với Chử Vận Phong: - Chủ tịch, tôi nhất định sẽ cố gắng nhận trọng trách ở Nam Giang.
Lý Thừa Uyên cực kỳ vui mừng, vì hắn không những tiếp nhận vị trí của Chử Vận Phong ở Nam Giang, còn tiếp nhận nguồn tài nguyên còn sót lại, tất cả sẽ được chuyển lên người hắn.
Trọng trách này là không nhẹ, sau này Chử Vận Phong ở sau lưng cũng cố gắng giúp đỡ, bây giờ Lý Thừa Uyên tuy tiếp nhận tất cả từ Chử Vận Phong thế nhưng con đường sau này là cực kỳ khó khăn.
Chử Vận Phong khẽ gật đầu, lão nhìn gương mặt trịnh trọng của Lý Thừa Uyên, sau đó mới thản nhiên nói: - Thừa Uyên, tôi biết rõ năng lực của anh, sau này anh công tác mà không có anh Kim ở bên cạnh, anh nên học tập nhiều hơn, suy nghĩ rộng hơn.
- Chủ tịch cứ yên tâm, tôi biết mình nên làm thế nào. Lý Thừa Uyên dùng giọng trịnh trọng nói.
Kim Hành Thuấn nghe hai người Chử Vận Phong và Lý Thừa Uyên đối thoại với nhau mà cảm thấy buồn vui lẫn lộn. Lý Thừa Uyên có thể đảm nhiệm vị trí của Chử Vận Phong làm chủ tịch tỉnh Nam Giang, điều này làm cho hắn cảm thấy vui mừng và có chút thất lạc.
Kim Hành Thuấn và Lý Thừa Uyên là hai người luôn cạnh tranh với nhau, bây giờ cạnh tranh đi đến cuối cùng, Lý Thừa Uyên vốn cho rằng sẽ đi đến cuối con đường làm quan, không ngờ lại nhảy lên làm chủ tịch tỉnh Nam Giang. Còn mình thì sao? Sau này mình chỉ có thể ở trên một vị trí có cấp bậc nhưng không có thực quyền, sau đó nhịn mãi đến khi về hưu, như vậy có ý nghĩa gì?
Vì sao chủ tịch không chọn mình? Lúc này Kim Hành Thuấn không khỏi cảm thấy rất nghi vấn.
- Thừa Uyên, sau này anh có chuyện gì thì nên chú ý đến ý kiến của trưởng phòng Tử Quân, anh ấy là một người có ánh mắt nhìn xa trông rộng, có năng lực mạnh mẽ, là người mưu cầu cho sự phát triển của Nam Giang. Chử Vận Phong khẽ dựa lưng lên ghế, sau đó trịnh trọng nói với Lý Thừa Uyên.